Mỹ Nhân Mưu Mô Vẫn Luôn Quyến Rũ Tôi

Chương 63

Diệp Căng khẽ thở dài, anh nhìn cánh cửa căn hộ còn đang mở toang, lo Quách Á Mai quay lại nên đi trước đóng cửa lại.

Kết quả vừa quay người, lập tức nghe thấy "kẽo kẹt", Hướng Tần với vẻ mặt hoảng hốt đang nắm chặt tay nắm cửa phòng, hốc mắt đỏ bừng.

Diệp Căng mềm lòng, "Em chưa đi, chỉ ra đóng cửa thôi."

Hướng Tần mím chặt môi, trong tay vẫn nắm khư khư một chiếc thẻ, "Em... Bao giờ đi?"

Diệp Căng ngẩn ra, rồi bất đắc dĩ đáp: "Đi đâu chứ? Lại đây, chúng ta ngồi xuống nói chuyện cho rõ."

Anh dẫn Hướng Tần ngồi xuống sofa, rồi đi đến tủ màu nâu ngoài ban công lấy hộp y tế, còn liếc thấy những tờ giấy nhớ mà Hướng Tần trân trọng cất giữ, đều là mấy tờ anh từng viết.

Trước đây trong căn hộ vốn không có hộp y tế, sau khi Diệp Căng đến thì dần dần được bổ sung đủ loại thuốc gia dụng, toàn bộ đều do Hướng Tần mua, chỉ sợ lúc cần mà không tìm thấy.

Diệp Căng lấy ra một cuộn băng gạc, rồi đi đến tủ lạnh lấy đá.

Trên mặt Hướng Tần có một dấu bàn tay rất rõ, lúc này đã hơi sưng lên, nếu không chườm lạnh sẽ càng nặng hơn.

Khi Diệp Căng tiến lại gần, cả người Hướng Tần đều căng cứng, khác hẳn vẻ ngượng ngùng thường ngày, mà là một loại hoảng loạn đến mức ngay cả nỗi buồn cũng không nói ra nổi.

Hắn thậm chí chẳng có ai để oán hận.

Oán hận mẹ mình sao?

Nhưng lời nói dối lại chính do hắn tự tạo ra.

"Đau không?"

Hướng Tần ngẩn ngơ ngẩng đầu, nhìn ánh mắt đôi mày lạnh lẽo của Diệp Căng.

Hắn bất ngờ nắm lấy cổ tay Diệp Căng, cả hai đều sững lại, Hướng Tần mới giật mình nhận ra hắn thất lễ, như bị điện giật mà lúng túng buông tay ra.

"Không cần chườm đâu..." Hướng Tần hơi bất an cúi mắt xuống, rồi đưa chiếc thẻ ngân hàng trong tay cho Diệp Căng.

Diệp Căng: "...Đưa em làm gì?"

"Tôi... Tôi cảm thấy rất có lỗi."

Hướng Tần không định tìm lý do cho những lời nói dối đấy nữa, qua mấy phút vừa rồi, hắn đã bình tĩnh lại.

Thật ra chẳng qua là bày kết cục trong dự tính đến sớm hơn hai tháng mà thôi, sớm muộn gì cũng phải đối mặt.

Việc Diệp Căng có thể dịu dàng với hắn đến giây phút cuối cùng, đã là nhân nghĩa lắm rồi.

Hắn giơ thẻ ngân hàng, như tìm chuyện để nói, phải chuẩn bị tâm lý mãi mới mở miệng: "Việc học bây giờ quan trọng hơn, làm thêm quá vất vả, sau này... Sau này có thể đừng đi nữa được không?"

Diệp Căng khựng lại một chút mới hỏi: "Anh chỉ muốn nói có vậy?"

"Còn nữa." Hướng Tần thấy sắc mặt anh vẫn bình thường, bèn lấy thêm dũng khí: "Sau này cũng đừng vẽ trên máy tính cường độ cao như vậy nữa, rất hại mắt, phải nghỉ ngơi nhiều mới được..."

Hướng Tần dường như đã mặc định sẵn kết cục chia tay, "Nếu em cảm thấy ngại, chuyện dạy kèm cho Tiểu Phương tôi sẽ nói rõ với họ..."

Diệp Căng: "......"

Hướng Tần nghĩ rất chu toàn, "Trong thẻ có đủ tiền để em sống đến lúc tốt nghiệp... Nếu em không thích, cứ coi như là tôi cho em vay, sau này đi làm rồi hãy gửi trả lại."

Khoảnh khắc ấy, Diệp Căng thật sự muốn bẻ đầu Hướng Tần ra xem bên trong rốt cuộc chứa cái gì.

Nhưng cuối cùng vẫn đau lòng nhiều hơn, chỉ nghĩ đến những vết sẹo trên người Hướng Tần cũng đã khiến anh nghẹt thở.

Diệp Căng lại áp túi đá lên mặt Hướng Tần, "Nói xong rồi?"

Hướng Tần cũng không dám nhúc nhích, có chút bất an, "Chưa..."

Diệp Căng kiên nhẫn hỏi: "Cho anh một cơ hội, trong lòng anh nghĩ gì thì nói cho rõ ràng đi."

Không ngờ Hướng Tần mím môi: "Quà sinh nhật em tặng tôi, tôi có thể mang đi không..."

Đau lòng thì đau lòng, nhưng nghe thấy câu này, Diệp Căng vẫn suýt tức đến bật cười.

Hướng Tần: "Hoặc tôi mua lại với giá gốc cũng được, em coi như chưa từng tặng..."

Diệp Căng: "Đã tặng rồi còn có thể coi như chưa tặng được sao?"

Hướng Tần xoay đầu ngón tay, lại hạ thấp yêu cầu: "Vậy... Nếu đồng hồ không được, vậy dây da đó có thể cho tôi mang đi không?"

"Cái dây da đấy là em tự tay làm." Diệp Căng nâng cằm Hướng Tần, khóe môi hơi nhếch lên, "Vô giá, anh lấy gì mà mua?"

Hướng Tần sững sờ... Diệp Căng chưa từng nói, nên hắn cũng không biết đó là do anh tự tay làm.

Nếu vậy thì, quả thật mang đi cũng không hợp.

Nhưng miệng lại không thể nào nói ra việc từ bỏ, biết đó là do Diệp Căng tự tay làm, hắn càng luyến tiếc hơn.

"Vậy..." Hướng Tần ấp úng, "Có thể... Cùng em ăn thêm một bữa nữa không?"

Có lẽ thật sự đã luống cuống, Hướng Tần thậm chí còn không lý trí mà nghĩ đến hợp đồng, "Hợp đồng vẫn chưa kết thúc... Coi như lần cuối cùng, được không?"

Đến mức môi sắp bị cắn nát.

Diệp Căng dùng một tay áp cục đá lạnh lên mặt hắn, tay kia dùng ngón cái tách môi hắn ra, "Cắn nát rồi sau này em còn hôn được nữa không?"

Dù nghĩ rằng họ sắp chia tay, nhưng Hướng Tần vẫn rất ngoan, hoàn toàn không ý thức được ẩn ý trong lời này.

Ngốc đến mức không tưởng.

Diệp Căng hỏi: "Nếu bây giờ em giận rồi bỏ đi, anh Tần thật sự sẽ không giữ lại sao?"

Hướng Tần ngẩn ra, mấp máy môi cả buổi mà không nói thành lời.

Hắn dĩ nhiên muốn giữ, nhưng lại không dám.

"Nếu em nhất định không chịu ăn bữa cơm này thì sao?" Diệp Căng hỏi với giọng điệu thờ ơ: "Nếu cả số tiền này em cũng không cần thì sao? Anh tính làm gì?"

Hướng Tần hít thở nghẹn lại.

"Đã chuẩn bị chia tay rồi, dựa vào đâu mà anh quản em nghỉ ngơi có tốt không, công việc làm thêm có vất vả không?" Diệp Căng lạnh nhạt, "Em chỉ xài tiền bạn trai, chỉ có bạn trai mới có tư cách quản em."

Thấy Hướng Tần vẫn không nói gì, Diệp Căng ngừng một chút rồi bỏ cục đá xuống, xoay người, "Anh Tần quả nhiên chưa từng để lời em nói vào lòng."

Cách xưng hô "anh Tần" quen thuộc chợt nảy lên cho Hướng Tần một linh cảm, hắn hoảng loạn nhìn bóng lưng Diệp Căng, buột miệng: "Tôi thích em! Thích em mà......"

Hắn lắp bắp lặp đi lặp lại.

Diệp Căng từng nói, chỉ cần hắn nói "thích", thì cho dù muốn đi đâu anh cũng sẽ ở lại.

Ý cười thoáng qua trong đôi mắt của Diệp Căng, vừa quay lại, đã nghe Hướng Tần lúng túng nói tiếp: "Không có ý gì khác... Tôi chỉ muốn được cùng em ăn thêm một bữa cơm... Được không?"

Dù sao lần này chia tay, có lẽ thật sự sẽ không còn gặp lại.

Âm thầm quan tâm chắc cũng không được, chẳng ai lại thích một người từng lừa mình bằng lời nói dối lớn đến thế, mà còn lén lút dõi theo mình.

Diệp Căng lần này thật sự tức đến bật cười.

Anh cũng không che giấu, sải bước dài đi đến trước mặt Hướng Tần, bóp cằm hắn rồi hôn mạnh xuống.

Hướng Tần hoàn toàn choáng váng, cả người cứng đờ, không dám nhúc nhích.

Diệp Căng hôn rất mạnh bạo, trước đây mỗi lần họ hôn nhau đều dịu dàng triền miên, hôm nay lại đặc biệt thô bạo, thậm chí Hướng Tần mơ hồ cảm thấy môi mình bị cắn rách, mang theo chút mùi máu.

Lưỡi cũng bị cắn, dường như Căng Căng thật sự rất giận...

Diệp Căng buông ra, "Đau không?"

Hướng Tần theo phản xạ gật đầu, nhưng vừa phản ứng lại thì muốn lắc đầu, lại bị Diệp Căng ấn xuống.

"Đau thì tốt, không đau sẽ chẳng nhớ lâu." Diệp Căng hít sâu một hơi, "Em có nói muốn đi sao, có nói giận đến mức muốn rời đi không?"

"Anh lại thích vay mượn lý do chia tay đến vậy? Lại không tin tình cảm của em đến thế? Em nói thích anh là đùa sao? Là vì tiền mới ở bên anh, nên trong mắt anh, em mới dễ dàng bị đánh gục như vậy ư?"

Một hơi bảy tám câu hỏi khiến Hướng Tần hoảng loạn, hắn vội vàng phủ nhận: "Không phải..."

Đồng thời, trong một góc bí mật nào đó trong lòng cũng dấy lên một tia hy vọng, Căng Căng... Không định chia tay với hắn sao?

"Anh đúng là đã sai, không nên lừa em, nhưng anh không biết nhận sai rồi sửa sao?"

Diệp Căng đứng hơi mỏi, ấn vai Hướng Tần ép hắn tựa vào lưng sofa, chống người mình phía trên.

"Không biết nói gì níu kéo hả? Lời tình cảm ngọt ngào cũng không biết nói? Trong mắt anh, em lại tàn nhẫn như thế à?"

Ánh mắt hoảng hốt của Hướng Tần giống như một chú chó nhỏ bị chủ nhân vứt bỏ, đứng giữa đường, nhìn trái nhìn phải, không biết phải đi đâu, vừa hoang mang vừa đau lòng.

Diệp Căng hít sâu một hơi, không tiếp tục ép hắn, "Cho anh một cơ hội, những chuyện anh giấu em, không được che giấu mà phải nói hết."

Hướng Tần ngẩn ra, nhất thời lại không biết bắt đầu từ đâu.

Hắn cẩn thận nói: "Thích em là thật... Từ hồi cấp ba."

Diệp Căng tức đến bật cười, chờ khúc gỗ này chịu nói rõ ràng với mình, e rằng còn chẳng biết đến kiếp nào.

"Anh quen em thế nào?"

Hướng Tần mím môi, "Bạn cùng lớp kéo tôi ra sân bóng rổ... Em ném cho tôi một chai nước uống."

"......"

Chuyện này Diệp Căng thật sự có ấn tượng.

Anh từng nói với Hướng Tần, trước kia mơ hồ cảm giác được xu hướng tính dục của mình khác biệt, là vì một nam sinh trên sân bóng rổ hồi cấp ba.

Anh chưa nói với Hướng Tần rằng, sau khi xem người ta chơi bóng xong, anh còn như bị ma xui quỷ khiến mà ném chai nước mình không thích uống cho người đó.

Lúc đó cũng chẳng nghĩ nhiều, chỉ thấy nam sinh đó vừa mắt, nên mới làm ra chuyện trái với tác phong thường ngày như vậy.

Ném xong cũng không biết người ta có phản ứng gì, không nán lại rời đi ngay.

Nghĩ lại thì... Lần đầu Hạ Gia Giai nói thích anh, hình như cũng là ngày hôm đó.

Lúc đó anh còn chưa hoàn toàn ý thức được tính hướng của mình, có chút kinh ngạc, nhưng cũng lịch sự từ chối, nói: "Tôi không thích cậu."

Diệp Căng thoáng hối hận.

Nếu khi đó không ném chai nước, có lẽ Hướng Tần cũng sẽ không trải qua những chuyện sau này.

Tuy không nhớ rõ khuôn mặt nam sinh ấy, nhưng lờ mờ nhớ rằng đối phương rất rạng rỡ, có lẽ hơi ngượng ngùng, nhưng khi nói chuyện với bạn bè thì cười rất tươi.

Không giống như hiện tại của Hướng Tần, trầm mặc, khép kín.

"Tôi học lớp bảy, cách phòng học của em bốn lớp." Hướng Tần vừa nói vừa từ ký ức đã phủ bụi bắt được chút gì đó khiến hắn vui vẻ: "Có một kỳ thi tháng, em với tôi đều đồng hạng nhất."

Thầm yêu có lẽ là cảm giác như thế này.

Trong nội tâm của người đó luôn tự mình diễn một vở kịch không ai xem, bất kỳ một chút gần gũi nào cũng có thể tự ảo tượng ra rằng đó là duyên phận đặc biệt của bọn họ.

"Sau đó thì sao?"

Hướng Tần suy nghĩ rồi nói: "Sau đó, mẹ tôi phát hiện tôi thích con trai, rồi bắt tôi nghỉ học, muốn tôi 'trở nên tốt hơn'... Tôi chịu không nổi, nên bỏ nhà đi."

Quãng thời gian ngắn ngủi vài tháng ấy, bị Hướng Tần chỉ dùng vài câu qua loa, đơn giản mà khái quát, chuyện quan trọng lại hoàn toàn không nói đến.

"Không được lừa em nữa." Diệp Căng đưa tay nắm lấy cổ áo hắn, từ từ kéo đến bờ vai, "Vết thương trên người anh là thế nào?"

"Là bị bọn họ đánh......" Chạm phải ánh mắt của Diệp Căng, Hướng Tần hoảng hốt, sợ Diệp Căng thực sự sẽ không cần mình nữa, đành phải nói thật: "Sau đó bọn họ đưa tôi, đưa tôi đến bệnh viện."

Hơi thở của Diệp Căng khựng lại, đau lòng đến mức không tả nổi.

Bệnh viện gì mà có thể đánh người thành như vậy?

Quách Á Mai muốn "cứu" con nên sốt ruột, bà ta đưa Hướng Tần đến một bệnh viện tâm thần được cho là có thể chữa đồng tính, còn đưa một số tiền lớn, nói chỉ cần chữa khỏi cho con trai bà, chửi cũng được, đánh cũng được... Làm gì cũng được.

"Bệnh viện đã đối xử với anh......" Viền mắt Diệp Căng ửng đỏ, anh hít một hơi thật sâu, "Đã làm gì với anh?"

Hướng Tần mím môi, cố gắng nói thật bình tĩnh đáp: "Uống thuốc... Còn có điện giật."

Ngoài ra thì chẳng khác gì ngồi tù.

Mỗi ngày phải dậy đúng giờ, phải ăn cơm vào thời gian quy định, đi vệ sinh không được quá năm phút, trong phòng bệnh có giám sát, không được thì thầm với những "bạn bệnh" khác, nhiều hơn một câu cũng sẽ bị cho là "bệnh nặng hơn", sẽ bị nhốt vào phòng tối.

Diệp Căng nhắm mắt lại, hỏi: "Anh vừa nói... Suýt nữa mất mạng, có ý gì?"

Nếu chỉ là những chuyện trên thôi cũng đành, Quách Á Mai vẫn để tâm đến chuyện học tập của Hướng Tần, nghĩ rằng sau khi hắn "khỏi bệnh" thì phải quay lại đi học.

Nhưng rời xa trường lớp quá lâu, việc học chắc chắn sẽ không theo kịp.

Vì vậy, bà ta không ngừng thúc giục, cuối cùng theo đề nghị của "bác sĩ", bỏ tiền làm phẫu thuật MECT, còn gọi là điều trị sốc điện không co giật.

... Đó vốn được dùng để chữa trầm cảm và rối loạn lưỡng cực.

Hướng Tần rõ ràng không có bệnh, nhưng lại bất lực không thể phản kháng.

Thế nhưng trong quá trình điều trị, tim hắn đột nhiên ngừng đập... Có lẽ cũng vì trước đó uống thuốc lung tung, cộng thêm nhiều lần điện giật tích tụ, tim thể không chịu nổi nữa.

Nếu không cấp cứu kịp thời, e rằng người đã không còn.

Đến khi tỉnh lại, kỳ thi đại học đã kết thúc, người mình thích không biết thi vào trường nào, tương lai của bản thân cũng trở nên mờ mịt.

Cuối cùng bị nhốt trong căn phòng kín một tháng, Hướng Tần lần đầu tiên chủ động nhìn thấy ánh mặt trời, nói với Quách Á Mai và cha mình: "Con muốn rời khỏi đây."

Đây là lần đầu tiên hắn làm chuyện phản nghịch như vậy, hắn chỉ là thông báo cho cha mẹ, chứ không phải xin ý kiến nữa.

Ngày hôm đó hắn lập tức mang theo chứng minh nhân dân rời đi, không cầm theo một đồng nào cả..

Khi ấy, không nghĩ đến tương lai sẽ thế nào, Hướng Tần chỉ muốn thoát khỏi môi trường ngột ngạt đó.

Chết cũng được, đến một thành phố xa lạ làm một người xa lạ cũng được... Hắn không muốn ở lại đây nữa.

"Bác sĩ nói tố chất tâm lý của tôi khá tốt, không hoàn toàn sụp đổ......" Hướng Tần thấy sắc mặt Diệp Căng khó coi, vội vàng bổ sung: "Là bác sĩ tâm lý của mấy năm nay nói đấy."

Trong một nơi như thế ở vài tháng, người bình thường cũng sẽ biến thành không bình thường.

Tính cách vốn đã hướng nội của Hướng Tần, hoàn toàn biến thành kiệm lời, ít lời.

Ban đầu hắn không muốn đến gần bất cứ ai, hễ có người tiếp cận là cảm thấy cả cơ thể đau đớn, không chỉ riêng người đồng giới.

Đây chính là hiệu quả của cái gọi là trị liệu, kéo một người bình thường đang sống sờ sờ dưới ánh mặt trời vào trong bóng tối.

Bác sĩ sẽ đặt trước mặt hắn ảnh chụp đồng tính, thậm chí là video không thích hợp với trẻ vị thành niên, vừa bắt hắn xem vừa dùng điện giật, khiến cho cả thể xác và tinh thần khi nhìn thấy đồng tính đều sinh ra phản ứng buồn nôn, muốn nôn, cảm thấy đau đớn, sợ hãi.

Điều duy nhất may mắn chính là, sau khi Hướng Tần rời nhà, đã gặp được Chung Bất Vân.

Giống như năm ngoái nhặt Phương Nan Thủy về nhà, Chung Bất Vân đã mang Hướng Tần co ro như ăn mày trong ngõ nhỏ ngày mưa về, đưa đi khám bệnh.

Nếu không thì hôm ấy, Hướng Tần chắc đã chết vì sốt cao rồi.

Từ đó mới dần dần khá hơn.

Dưới sự dẫn dắt từ từ của bác sĩ tâm lý chính quy, trải qua ba năm dài, hắn miễn cưỡng trở lại làm một người bình thường.

Ban đầu khi Diệp Căng đến gần, hắn đỏ mặt tim đập, không chỉ là vì ngượng ngùng, mà còn vì tâm lý không kịp thích ứng.

May thay, lần này hắn gặp được danh y.

Trong lúc Diệp Căng không biết, Hướng Tần đã dần quen với sự thân mật của anh, quen với nắm tay, ôm ấp và hôn nữa.

Bình Luận (0)
Comment