Mỹ Nhân Mưu Mô Vẫn Luôn Quyến Rũ Tôi

Chương 64

Diệp Căng thật lâu không thể thốt nên lời.

Anh và Hướng Tần vẫn luôn sống trong hai thế giới khác nhau.

Gia đình hòa thuận, ba mẹ cởi mở, khiến anh khó mà tưởng tượng, mấy tháng đó Hướng Tần tuyệt vọng đến mức nào.

Mà kẻ đầu tiên khiến Hướng Tần đau khổ như vậy lại chính là cha mẹ ruột.

"Đều đã qua rồi......" Hướng Tần có chút bất an, hắn do dự một chút, "Giấu em thì chỉ có chừng ấy thôi."

Diệp Căng không nói gì, bỗng đưa tay ôm chặt đầu Hướng Tần, kéo vào trong lòng. "Ôm một cái nào, anh Tần của em."

"... Cũng ôm cả Tần Hương nữa."

Sống mũi Hướng Tần chua xót.

Lần đầu tiên hắn khóc là khi bị ép bỏ học lớp 12, quỳ xuống cầu xin cha mẹ.

Về sau có lẽ là đã tê liệt rồi, hắn không khóc thêm lần nào nữa.

Thiếu niên rụt rè ngày trước cũng đã trưởng thành thành một thanh niên cứng cỏi, chỉ là trở nên trầm lặng ít lời.

Trên người Diệp Căng mặc không nhiều, chỉ có một chiếc sơ mi, anh có thể rõ ràng cảm giác được quần áo trước ngực đã ươn ướt.

Anh không nói gì, lặng lẽ xoa đầu Hướng Tần: "Về sau đã có tôi rồi."

Giọng Hướng Tần hơi nghẹn ngào, "Em sẽ không rời đi nữa chứ?"

Diệp Căng bất đắc dĩ, "Khi nào em nói là sẽ đi chứ? Ngốc chết mất."

Hướng Tần ủ rũ "Ừ" một tiếng: "Vậy, ăn cơm tối không?"

"......" Diệp Căng gõ nhẹ lên đầu hắn, "Ăn ăn ăn, hôm nay ăn, mai ăn, ăn đến già luôn!"

Hướng Tần nắm chặt sofa, thật ra có hơi muốn ôm eo Diệp Căng, nhưng lại không dám.

Đối với hắn mà nói, bản thân đã phạm phải lỗi lừa gạt nghiêm trọng như vậy, không thể đòi hỏi quá nhiều.

"Ôi chao, hạt đậu vàng rơi mãi không ngừng à?"

Diệp Căng hơi kéo giãn khoảng cách, chủ động để Hướng Tần ôm lấy eo mình, rồi đỡ lấy mặt hắn dỗ dành: "Đừng khóc nữa, sau này em ở đây, sẽ không đi đâu cả."

Có lẽ do ngại ngùng, Hướng Tần quay mặt đi, "Không có khóc."

"Rồi rồi... Không khóc." Diệp Căng cười một chút, "Ai mà chẳng có lúc khóc, đâu có gì mất mặt."

Hướng Tần: "Em... Còn gì muốn hỏi nữa không?"

"Cái tên của anh là sao vậy, bịa ra để lừa em à?"

Hướng Tần vội lắc đầu: "Không phải... Sau khi từ đó ra ngoài, tôi đã đến đồn cảnh sát xin đổi tên."

Chuyện Tần Hương khi đó làm ầm ĩ khắp nơi, người đến hóng thì có, người đồng tình cũng có.

Ở nơi đó phong tục không hẳn cởi mở, nhiều phụ huynh cũng cho rằng đồng tính không thể chấp nhận được, nhưng đồng thời cũng thấy tiếc cho Hướng Tần, cảm thấy cha mẹ hắn quá đáng, có chuyện gì thì có thể từ từ nói, từ từ dẫn dắt, hoàn toàn không cần phải cực đoan thế này.

Hơn nữa lại sắp đến kỳ thi đại học, hủy hoại một cái là hỏng cả đời.

Sau khi từ "bệnh viện" đi ra, Hướng Tần định rời đi, lấy hộ khẩu và chứng minh thư trong nhà để xin đổi tên.

Lý do đổi tên khổ sở như thế đã hoàn toàn đủ rồi.

Đây cũng là lý do sau này khi Hướng Tần rời đi, cảnh sát không muốn giúp tìm người.

Về danh nghĩa, vụ án mất tích họ vẫn phải điều tra, nhưng sau khi xác nhận an toàn của Hướng Tần, cảnh sát sẽ không can thiệp nữa.

Vậy nên cái tên là thật, chỉ là đã được đổi.

"Vậy còn một câu cuối cùng." Diệp Căng nâng cằm Hướng Tần lên, "Anh Tần rốt cuộc bao nhiêu tuổi?"

Hướng Tần bỗng cứng đờ.

Diệp Căng: "Hửm?"

Hướng Tần ấp a ấp úng: "Nếu tôi nói, em có thể bớt giận một chút không?"

Diệp Căng bị chọc cười, đôi mắt Hướng Tần vẫn còn đỏ, lông mi ướt, giọng điệu cầu xin nghe rất tội nghiệp.

"Đã tức giận thì tức giận, còn có kiểu tức giận nhẹ nhàng nữa sao?" Diệp Căng suy nghĩ, "Anh nói đi, em xem xét thử."

Hướng Tần: "Hôm qua vừa tròn hai mươi hai..."

Diệp Căng khựng lại: "Hai mươi hai tuổi?"

Hướng Tần chậm rãi gật đầu, căng thẳng cực độ.

Diệp Căng không rõ là buồn cười hay tức giận: "Vậy là, anh T... anh còn nhỏ hơn em mấy tháng?"

"Ừm......"

"Em cứ tưởng anh Tần da mặt mỏng lắm, nhìn vậy mà cũng không tầm thường nha." Diệp Căng nhéo má hắn, vẫn không đổi cách gọi, chẳng rõ là trêu chọc hay muốn gì.

"Nghe em gọi anh là "anh" lâu như vậy, Hướng tiên sinh có vui không?"

Hướng Tần theo bản năng gật gật đầu, gật đến nửa chừng lại thấy không đúng vội lắc đầu, lắc như trống bỏi, "Không có đâu."

Hiện tại Diệp Căng giống như bị xé làm hai nửa, một nửa thương xót cho những chuyện Hướng Tần phải chịu, một nửa lại nghĩ đến việc bản thân gọi "anh Tần" gần năm tháng trời, tức đến mức bật cười.

Anh vốn tưởng rằng Hướng Tần nhiều nhất cũng cùng tuổi mình, không ngờ lại nhỏ hơn.

"Được lắm, đã nghe mà còn không vui vậy sau này đổi đi." Diệp Căng hung hăng nhéo má Hướng Tần một cái, "Sau này phải gọi là anh."

Hướng Tần cố nhịn, nhưng không gọi ra được.

"Nhớ đấy, phải là hai chữ "anh", thiếu một chữ cũng không được."(*)

Hướng Tần nhìn anh thảm thương, sắp bị cách xưng hô đột ngột đảo ngược này làm xấu hổ chết mất.

Gọi một tiếng "anh" thôi đã đủ xấu hổ, hai tiếng thì càng chí mạng.

Diệp Căng thoáng cái mềm lòng, "Hôm nay tạm tha cho, món nợ này để sau rồi tính tiếp."

Hướng Tần ngược lại không còn quá lo sợ, vì Diệp Căng đã nói sau này, chứng tỏ bọn họ thật sự sẽ không chia tay.

Diệp Căng chậm rãi đổi giọng: "Ngoài những chuyện này, thật sự không còn gì giấu nữa chứ?"

Hướng Tần ngẩn ra, sắc mặt hơi tái.

Quả thực có một chuyện mà hắn đã cố tình bỏ qua.

Thật ra nếu hắn không nói, chưa chắc Diệp Căng sẽ phát hiện.

Nhưng bây giờ hắn quá hoảng. Chỉ sợ một ngày nào đó Diệp Căng bỗng phát hiện hắn lại che giấu, lừa dối anh, sẽ hoàn toàn thất vọng rồi rời bỏ.

"Chậu sen đá trên bệ cửa sổ..." Hướng Tần khó mở miệng, "Là mẹ tôi ăn trộm nó."

Diệp Căng thoáng ngẩn ra, câu trả lời của Hướng Tần có chút kỳ lạ.

Anh hỏi hắn có còn chuyện gì giấu mình không, vậy mà Hướng Tần lại nhắc đến việc mẹ ăn trộm đồ.

Thế thì việc này liên quan gì đến hắn?

Trong khoảnh khắc, đầu óc Diệp Căng vô thức nhớ đến chậu sen đá mình từng nuôi khi nhỏ, vì gần như nuôi chết nên đã bảo dì trong nhà vứt đi.

Diệp Căng lại nhớ Hướng Tần từng nói, mẹ hắn rất bận, không mấy khi ở nhà, nên hắn phải tự học nấu ăn.

Vậy... Là làm nghề bảo mẫu sao?

Diệp Căng cuối cùng cũng hiểu tại sao ngay từ lần đầu gặp Quách Á Mai lại thấy quen quen.

Quách Á Mai từng làm bảo mẫu trong nhà anh, nhưng chắc thời gian làm không lâu, nếu không anh đã nhớ ra rồi.

"Bà ấy không chỉ lấy chậu sen đá này, còn trộm vài món trang sức nữa......" Hướng Tần nhắm mắt, "Nhưng mẹ em thương tình bà ấy vất vả, không báo cảnh sát, chỉ cảnh cáo không được làm bảo mẫu nữa, về quê tìm việc khác."

Vậy Hướng Tần biết chuyện này thế nào?

Hôm đó, hắn vừa viết cho Diệp Căng một bức thư, cũng chính là cái mà Hạ Gia Giai gọi là "bức thư tình buồn nôn".

Nhưng thật ra bên trong chẳng có nội dung lộ liễu gì, thậm chí hắn chưa từng nói rõ thích anh, chỉ nói rất ngưỡng mộ Diệp Căng, thấy anh rất xuất sắc, muốn trở thành người như anh.

Thế nhưng tối hôm đó, cha mẹ hắn say xỉn cãi nhau, Hướng Tần tận tai nghe được lý do mẹ mất việc.

Hắn biết mẹ từng làm bảo mẫu ở nhà Diệp Căng, lần hắn bị ép buộc phải đi xin mẹ tiền sinh hoạt, đã từng gặp mẹ Diệp Căng một lần.

Ô Hòa Man là một người phụ nữ vô cùng dịu dàng nhưng cũng rất dứt khoát.

Ngay cả khi phát hiện người giúp việc trong nhà trộm đồ, bà cũng chỉ bình tĩnh hỏi thăm khó khăn của Quách Á Mai, đại khái hiểu được tình cảnh gia đình của bà ta. Chồng không lo liệu, Quách Á Mai là chỗ dựa tinh thần duy nhất trong nhà, lại còn phải nuôi con trai.

Nếu mình báo cảnh sát, thì gia đình đó thật sự sẽ tan nát.

Ô Hòa Man biết Hướng Tần bằng tuổi con mình, lại còn học cùng trường, thế là dấy lên lòng trắc ẩn.

Bà chỉ lấy lại món trang sức bị trộm, rồi cho Quách Á Mai thôi việc, còn đưa thêm một khoản tiền, nói coi như là khoản trợ giúp dành cho Hướng Tần.

Đồng thời, bà khuyên Quách Á Mai về nhà tìm việc khác, hoặc thuê cửa tiệm để buôn bán nhỏ.

Nếu tiếp tục làm bảo mẫu, khó tránh khỏi lại nảy sinh ý nghĩ lệch lạc.

Sự khác biệt về gia cảnh tuy khiến Hướng Tần có chút tự ti, nhưng lại không thấy nhục nhã.

Khi đó hắn vẫn nghĩ, khoảng cách do xuất thân có thể bù đắp được bằng nỗ lực sau này.

Hắn từng nghĩ, nếu có cơ hội, sẽ nghiêm túc theo đuổi Diệp Căng.

Nhưng hành vi của mẹ khiến hắn thực sự xấu hổ, cảm giác nhục nhã mãnh liệt làm hắn đau khổ tột cùng, đến mức không biết nên đối diện với Diệp Căng thế nào.

Dù thật ra cũng không cần đối diện, khi ấy Diệp Căng vốn chẳng biết hắn.

Quách Á Mai không có kiến thức nhiều, lúc trộm đồ trang sức còn tưởng chậu cây cảnh mà Diệp Căng định bỏ đi là giống hiếm quý, nên mang về cho Hướng Tần chơi.

Khi bà đưa sen đá cho Hướng Tần, lòng tự trọng của thiếu niên bị đụng đến, dâng lên nỗi xấu hổ mãnh liệt, hiếm khi hắn phản kháng dữ dội như vậy, hất văng chậu cây xuống đất, sau đó trốn vào phòng trong tiếng mắng chửi của cha mẹ, chui vào chăn mà khóc thầm.

Khoảnh khắc đó, hắn mới thật sự nhận ra rõ ràng, mình và Diệp Căng vĩnh viễn không thuộc về cùng một thế giới.

Họ sẽ không bao giờ có thể ở bên nhau.

Khoảng cách giữa họ không phải chỉ cần nỗ lực là có thể san bằng, gia đình hắn rối ren lại hèn hạ, ngoài bất lực ra, dường như hắn chẳng làm được gì.

Người ta thường nói nếu thích một người mà lại không muốn ở bên họ, tức là chưa đủ thích.

Nhưng Hướng Tần thì không, chính vì quá thích nên mới bất lực.

Hắn không thể vượt qua được hố ngăn cách này.

Cũng bởi Quách Á Mai nghỉ việc ở nhà Diệp Căng, bà ta vừa bắt đầu làm việc lặt vặt gần nhà, vừa ở nhà trông chừng Hướng Tần, dự định đợi hắn thi đại học xong sẽ về quê mở cửa tiệm nhỏ để buôn bán.

Nào ngờ sau đó lại xảy ra chuyện, Hạ Gia Giai phát hiện Hướng Tần gửi thư tình, anh lặng lẽ lấy đi rồi sửa nội dung, sau đó gửi cho cha mẹ Hướng Tần.

Chuyện tiếp theo chính là vậy, khi Quách Á Mai phát hiện bản thân không thể chữa trị con trai bằng cách mắng chửi, lập tức ép hắn nghỉ học, đưa về quê, gửi vào một bệnh viện không chính quy.

Còn khoản tiền mà Ô Hòa Man vốn có ý tốt hỗ trợ, cuối cùng lại trở thành chi phí "chữa bệnh đồng tính" cho Hướng Tần.

Dĩ nhiên, điều này Hướng Tần không kể chi tiết.

Trong lòng hắn, Diệp Căng là người vô cùng lương thiện, nếu biết chuyện, có lẽ sẽ thấy buồn.

Mà hắn không muốn anh buồn.

Hướng Tần cẩn thận hỏi: "Em nhớ ra chưa?"

Hắn nghĩ Diệp Căng hẳn phải biết trong nhà từng có bảo mẫu ăn trộm.

Diệp Căng xoa xoa đầu Hướng Tần: "Em không biết, mẹ em chưa từng nói."

Hướng Tần sững sờ.

Diệp Căng thậm chí còn không biết đứa con của người giúp việc từng học cùng trường với mình, lại còn cùng khối.

Nếu anh biết chuyện này, có lẽ sẽ quen Hướng Tần sớm hơn.

Có lẽ Hướng Tần sẽ có một cuộc đời khác.

Một cuộc đời có anh, và có cả ánh nắng.

Đáng tiếc không có nếu như.

Bản thân Ô Hòa Man có ý tốt, bà nghĩ ép hai đứa trẻ quen nhau ngược lại chỉ khiến khoảng cách giữa chúng thêm lúng túng.

Thiếu niên có lòng tự trọng, bọn trẻ thường rất nhạy cảm, bà không nghĩ con mình sẽ coi thường Hướng Tần, nhưng lại lo Hướng Tần sẽ thấy không thoải mái.

"Bây giờ thì em biết rồi." Diệp Căng nghiêm túc nhìn vào mắt Hướng Tần, "Nhưng bà ta là bà ta, anh là anh, sai lầm do bà ta gây ra không nên bắt anh gánh chịu."

Hướng Tần ừ một tiếng nặng nề, vẫn nói câu "Xin lỗi".

Đó là lời xin lỗi thay cho mẹ.

Cách đây không lâu, vào đêm ba mươi Tết, Diệp Căng dẫn hắn đi viếng cha mẹ anh, Hướng Tần đứng trước mộ phần cũng thấy xấu hổ.

Một mặt thấy mình là con của kẻ trộm, mặt khác lại nghĩ bản thân không xứng với con trai bảo bối của hai người, ngượng ngùng vô cùng.

Chỉ còn lại một chuyện cuối cùng.

Diệp Căng cố gắng hỏi nhẹ nhàng: "Anh từng viết thư cho em đúng không?"

Hướng Tần khẽ cúi đầu, ừ một tiếng.

"Là thư tình sao?"

"Không phải..." Hướng Tần vội vàng phủ nhận, "Tôi không có ý viết thư tình, sợ người khác nhìn thấy... Sợ gây ảnh hưởng xấu đến em."

Diệp Căng cười khổ một tiếng.

Dù không phải lỗi cố ý, nhưng đúng là trong vô thức, anh đã hại Hướng Tần.

Chính vì Hướng Tần để ý đến anh, nên Hạ Gia Giai mới lấy đi bức thư, hãm hại Hướng Tần, để rồi sau đó kéo theo hàng loạt bi kịch.

Diệp Căng nói cho Hướng Tần: "Chuyện khi đó là Hạ Gia Giai làm, anh chưa nghe đoạn ghi âm mà em giao cho cảnh sát à, trước khi cậu ta chết đã nhắc đến chuyện này."

"..." Hướng Tần mấp máy môi, rất lâu sau mới nói: "Cậu ta chưa chắc đã tỉnh lại được... Tất cả cũng qua rồi."

Không phải không hận, chỉ là đã quá lâu.

Nỗi đau vốn có đã theo thời gian dần lắng xuống, tuy mãi mãi vẫn còn vướng mắc... Nhưng hắn đã có Căng Căng rồi.

Hướng Tần thật ra khá tinh tế, hắn biết Diệp Căng đang nghĩ gì.

"Không phải lỗi của em, Hạ Gia Giai vốn đã điên rồi." Hướng Tần cố gắng an ủi Diệp Căng: "Có lẽ cậu ta chỉ vì phát hiện tôi cũng thích em. Lúc đó, con gái thích em thì nhiều, nhưng con trai thích em chỉ có tôi và cậu ta, nên mới sinh ác ý."

Hướng Tần bổ sung: "Chuyện đó không liên quan đến em, thích em là việc tôi tự quyết định, không thể trách em."

Diệp Căng im lặng hồi lâu, ngẩng đầu hôn lên trán hắn.

Bất chợt cảm thấy, sau khi ba mẹ qua đời, Hướng Tần chính là món quà cuối cùng mà số phận để lại cho anh.

Bình Luận (0)
Comment