Mãi cho đến ngày thứ năm, cục diện căng thẳng mới có chuyển biến.
Quách Á Mai không còn khăng khăng đòi cùng chồng đồng quy vu tận nữa, mà lại nhắc đến chuyện ly hôn.
Lúc này, những người bên ngoại vốn trách móc cha Tần lại từng người không đồng ý, cho rằng vợ chồng đã gần nửa đời người, ly hôn thì không đáng.
Hết thì nói vợ chồng không có thù qua đêm, hết thì nói làm ầm lên sẽ bị người khác chê cười.
Tóm lại là không ai ủng hộ.
Chỉ có Hướng Tần là người duy nhất gật đầu.
Hôm đó, hắn đến nhà bà ngoại, nhìn thấy Quách Á Mai ôm bức ảnh đầy tháng của đứa con út, ngẩn ngơ ngồi trên mép giường.
"Ly hôn đi, ông ta không đồng ý cũng vô ích, sự việc nghiêm trọng này lỗi là do ông ta."
Có lẽ là ở bên Diệp Căng lâu ngày, giọng điệu của hắn cũng dần nhạt nhẽo: "Tôi sẽ phụng dưỡng, nhưng đừng can thiệp vào cuộc sống của tôi nữa."
Câu này có thể nói là lạnh lùng tột cùng.
Hai người hắn đang lén nghe ngoài cửa lập tức chịu không nổi, đẩy cửa xông vào dạy bảo Hướng Tần, nói nuôi con lớn thế này, dù không có công thì cũng có khổ, không thể đối xử với mẹ như vậy...
Mẹ con thì làm gì có thù hận không thể hóa giải, chỉ cần nói rõ là được.
Y hệt như lời bọn họ khuyên Quách Á Mai đừng ly hôn.
Hướng Tần không để ý đến bọn họ, chỉ nhìn thẳng vào Quách Á Mai: "Nếu mẹ đồng ý thì gật đầu, con sẽ đi nói chuyện với ông ta."
. . .
Mãi đến lúc ăn tối, mọi chuyện mới được bàn xong.
Cha Tần bị dáng vẻ của Quách Á Mai mấy hôm trước dọa sợ, nên khi Hướng Tần đem tất cả lợi ích ra nói rõ, ông ta lập tức, dứt khoát cùng Quách Á Mai đi đăng ký tại cục dân chính ngay trước giờ tan làm.
Nhưng giấy chứng nhận ly hôn vẫn phải chờ một tháng sau mới lấy được.
Đối với cha Tần, ông ta nhìn rõ hơn Quách Á Mai, biết đứa con này giờ đây mặt lạnh tim cũng lạnh, không thể nào tiếp tục cho ông ta tiền nữa.
Còn Quách Á Mai, nếu không ly hôn, chẳng lẽ chờ một đêm nào đó bà ta cầm dao chém chết mình sao?
Ly hôn rồi, nhà cửa còn có thể bán đi, ông ta còn chia được một khoản tiền, giá nhà ở thị trấn nói cao cũng không cao, kiểu gì cũng có thể bán được mấy trăm nghìn.
Sau đó thuê một căn phòng qua loa, thế là xong đời này.
Quan trọng là ông ta không đồng ý cũng vô ích, bao nhiêu năm nay gần như chẳng kiếm được tiền, lại vì sơ suất mà hại chết đứa con út, bị kiện ly hôn chắc chắn sẽ thua, có khi còn chia được ít tiền hơn.
Đợi những chuyện này kết thúc, Hướng Tần cũng không còn để ý đến lời ong tiếng ve của hàng xóm, họ hàng, càng chẳng quan tâm người khác nghĩ gì, lập tức mua vé gần nhất, chuẩn bị về nhà.
Về ngôi nhà của hắn và Diệp Căng.
Hướng Tần không thể đợi thêm một khắc nào nữa, hắn thật sự rất nhớ anh.
Nhưng hắn cũng giấu một chút tâm tư nhỏ, không trực tiếp nói cho Diệp Căng, mà chuẩn bị lặng lẽ trở về.
Nào ngờ, khi đang gọi điện với Diệp Căng, tiếng gió rít của tàu hỏa đã tiết lộ tất cả.
Diệp Căng đang chạy bộ, anh đè nén niềm hứng khởi trong lòng, giả vờ như không biết gì, "Đã giải quyết xong thì mau ăn tối đi."
Hướng Tần có chút mừng thầm, khẽ đáp: "Em ăn chưa?"
Diệp Căng nhịn cười, "Đang ăn đây."
Hướng Tần khẽ "ồ" một tiếng, giọng hơi thất vọng.
Nhưng tính thời gian thì khi hắn đến nơi cũng đã bảy tám giờ, lúc đó mà chưa ăn thì sẽ đói mất.
Vì vậy hắn cũng không nghĩ nhiều, "Vậy em ăn cơm đi."
"Được."
Diệp Căng vốn còn muốn trò chuyện thêm, nhưng nghĩ Hướng Tần chắc cũng mệt rồi, nên để hắn nghỉ ngơi một lát trên tàu.
Trước khi cúp máy, Diệp Căng còn cố ý hỏi: "Vậy ngày mai anh Tần có phải có thể về rồi không?"
Hướng Tần xấu hổ ừ một tiếng.
"Vậy mai gặp nhé." Diệp Căng nói chứa ẩn ý: "Em đợi lát nữa đi chơi bóng rổ với bạn học đây."
Thật ra trận bóng đã bắt đầu từ lâu, bọn họ gọi Diệp Căng, nhưng anh từ chối.
Thế nhưng để "câu" Hướng Tần, Diệp Căng vẫn thay quần áo, chạy ra sân bóng làm người dự bị.
Liễu Án lau mồ hôi đầy đầu, ngạc nhiên hỏi: "Sao lại có hứng rồi?"
Diệp Căng nhếch môi, "Anh ấy tối nay về rồi."
Liễu Án không rõ chuyện nhà Hướng Tần, mấy hôm nay thấy Diệp Căng ở ký túc xá, nên nghĩ rằng Hướng Tần đi công tác.
Nghe vậy bèn "ối dào" một tiếng, "Mùi chua của tình yêu đây mà."
Diệp Căng đánh bóng không tập trung, anh tính thời gian, thỉnh thoảng ánh mắt lại quét qua đám người đứng xem xung quanh.
Bóng đêm dần buông, ánh sáng xung quanh dần biến mất, các nữ sinh có người giơ đèn la hét, có người cúi đầu chơi điện thoại.
Nữ sinh càng nhiều, đồng đội càng chơi hăng, ai nấy sợ mình không gây ấn tượng, cố ý kéo áo lên lau mồ hôi, hành động rõ ràng đến mức không thể rõ hơn.
Ánh trăng từ từ rơi xuống, bên ngoài lưới sắt sân bóng rổ, cũng xuất hiện một bóng dáng quen thuộc.
Thật ra căn bản không nhìn rõ mặt, nhưng Diệp Căng liền biết đó là Hướng Tần.
Anh đứng ở vị trí khá xa rổ, nâng bóng khẽ xoay cổ tay, thả lỏng một cú ném, chuẩn xác rơi vào rổ!
Bao Ứng Nguyên huýt sáo: "Đỉnh ghê! Thêm phát nữa!"
"Không chơi nữa." Diệp Căng khẽ nhếch môi, "Người tôi chờ đến rồi, bye."
Liễu Án lập tức phản ứng lại, nhìn quanh một vòng vẫn không thấy Hướng Tần đâu, chỉ có thể ngụ ý hỏi: "Tối nay anh còn về ký túc xá không?"
Diệp Căng: "Về."
Đương nhiên phải về.
Làm sai chuyện thì phải có trừng phạt, không thể cứ nuông chiều mãi được.
Diệp Căng hơi nhếch môi, vòng qua sân bóng rổ đi về phía Hướng Tần đang căng thẳng đến nổ tung.
Đầu Hướng Tần lúc này như đang đánh trận, lúc thì nghĩ Diệp Căng có khi nào đã phát hiện ra mình rồi, nếu không sao lại đột ngột dừng chơi, lúc lại thấy không thể nào phát hiện được, trời thì tối thế này, đến ma còn chẳng nhìn rõ.
Hơn nữa... Động tác ném bóng vừa rồi thật ngầu, thật quyến rũ.
Diệp Căng tóm gọn Hướng Tần đang định quay đầu chuồn mất, "Đây là chuột nhỏ nhà ai, lại len lén làm gì thế này?"
Hướng Tần mặt đỏ bừng, khẽ nói: "Nhà em..."
Diệp Căng cố nén cơn kích động muốn hôn hắn, "Lại gạt em? Không phải nói mai mới về sao?"
Hướng Tần luống cuống giải thích: "Muốn cho em bất ngờ..."
Thật ra còn sợ Diệp Căng sẽ ra bến xe đón mình, vừa xa vừa mệt, không cần thiết.
Lòng Diệp Căng mềm xuống, "Ăn cơm chưa?"
Hướng Tần do dự đáp: "Ăn rồi."
"Thật sự ăn rồi?"
Hướng Tần sợ cái đầu thông minh của Diệp Căng lại nhìn thấu mình, chọc giận thì không đáng, "Ăn một ít bánh quy thôi..."
Diệp Căng không nói gì, lập tức đổi hướng đi.
Hướng Tần hoảng hốt, "Căng Căng..."
"Đi theo."
"Ồ."
Đi chừng ba bốn phút, Hướng Tần mới đến căn-tin trường của Diệp Căng, lúc này vẫn chưa đóng cửa, vẫn còn phục vụ bữa tối.
"Trước cứ ăn tạm chút gì đã."
Căn-tin không tệ, tuy không phải sơn hào hải vị, nhưng cũng chẳng gọi là qua loa.
Hơn nữa Hướng Tần thật sự rất thích cảm giác được bước vào cuộc sống của Diệp Căng.
Chỉ là người quen biết Diệp Căng quá nhiều, vừa ngồi xuống, đã có mấy ánh mắt nhìn sang, hiếu kỳ quan sát hắn.
Hướng Tần có chút ngượng, chẳng dám nhìn loạn.
Hắn gọi đại vài món ăn, Diệp Căng nói với nhân viên: "Lấy hai phần."
Rồi mới quẹt thẻ cơm.
Hướng Tần sững lại, sau đó mới nhận ra Diệp Căng sớm đã biết hắn sẽ về, trước đó gọi điện bảo chưa ăn cơm chỉ là để lừa mình.
"Hướng tiên sinh ngày nào cũng lừa em."
Hướng Tần xấu hổ chết đi được, nhưng giọng Diệp Căng nhấn cao, cho dù có ngốc cũng nghe ra là không phải tức giận.
Diệp Căng dẫn hắn ngồi ở góc căn-tin, việc đầu tiên sau khi ngồi xuống chính là gắp một miếng thịt xào ớt, đưa đến bên miệng Hướng Tần.
Dây thần kinh của Hướng Tần lập tức căng thẳng.
"Nhìn quanh làm gì thế?" Diệp Căng chống cằm, trêu hắn: "Không muốn ăn đồ em đút sao?"
Hướng Tần đành ngoan ngoãn ăn vào.
Trong lòng vừa vui vì sự thân mật này, lại vừa muốn Diệp Căng kiềm chế một chút, dù sao lòng người khó lường.
Hắn chẳng sợ gì, chỉ sợ Diệp Căng đi trong trường sẽ bị người ta chỉ trỏ.
Diệp Căng nhìn ra, lại đút thêm một miếng nữa rồi mới nói: "Anh nhìn hai nam sinh trước cửa quán mỳ kia."
"Đó là đàn anh khoa điêu khắc, giờ đang là nghiên cứu sinh của trường."
Hướng Tần khó hiểu nhìn sang.
Hai người kia cao xấp xỉ nhau, trong lúc chờ mỳ làm xong vẫn luôn trò chuyện vui vẻ, không biết nói đến chuyện gì phiền phức, một người còn đấm vai người kia.
"Hai người họ hồi năm ba đã ở bên nhau rồi, tỏ tình ngay trên confession, trước mặt toàn trường."
Hướng Tần sững sờ.
Khác với cấp ba, bầu không khí đại học thoáng mở hơn nhiều, huống chi là học viện mỹ thuật, mức độ chấp nhận đồng tính càng cao.
Dù là trai thẳng, khi đó thấy đàn anh tỏ tình công khai trên confession, đa phần bình luận cũng chỉ là kiểu đùa: "WTF, bro đỉnh thế."
Ác ý tất nhiên cũng có, nhưng bất kỳ giới nào cũng không tránh khỏi sự ác ý, chỉ cần không ảnh hưởng đến cuộc sống, hà tất phải để ý quá nhiều đến ánh nhìn của người khác.
Kẻ lòng dạ hẹp hòi tất nhiên cũng chẳng thể sống tốt đời mình.
Diệp Căng nói đến đây lại có chút xót xa.
Nếu không phải Hạ Gia Giai, nếu không phải cha mẹ cố chấp của Hướng Tần, thì giờ này hắn hẳn đã giống mình, ở một trường đại học tốt, tận hưởng quãng thời gian đặc biệt này.
"Nếu hồi cấp ba em quen biết anh Tần thì tốt rồi." Diệp Căng khẽ nhếch môi, "Em nhất định sẽ dụ anh về nhà, đàng hoàng yêu đương."
Hướng Tần hoàn hồn, nghiêm túc đáp: "Yêu sớm không tốt, ảnh hưởng học tập."
Hắn lại liếc nhìn đôi đàn anh kia, họ đã bưng mỳ ra, đang tìm chỗ ngồi ăn.
Diệp Căng gõ bàn, có chút bực bội vi diệu, "Ai hấp dẫn anh thế? Không được nhìn nữa."
Hướng Tần ngoan ngoãn thu lại tầm mắt, "Không nhìn nữa."
Diệp Căng suýt bật cười, "Em cho anh nhìn họ là muốn nói với anh, trong trường không ai kỳ thị tình cảm đồng tính."
Giống như đôi đàn anh kia cũng không phải là duy nhất, rất nhiều cặp ở trạng thái bán công khai.
Sau đó, Hướng Tần quả nhiên thả lỏng hơn nhiều.
Hai người còn đi dạo ở thánh địa hẹn hò – rừng nhỏ một lúc, lúc Diệp Căng muốn nắm tay thì hắn cũng không còn theo phản xạ né tránh nữa.
Trên đường gặp người quen, còn hỏi một câu: "Chẳng trách trên diễn đàn đồn anh đang yêu."
Diệp Căng cười, giơ tay Hướng Tần lên, "Ừ, bạn trai."
Chú cún nhỏ lễ phép chào một tiếng.
Chỉ là cái đuôi sau lưng vui mừng đến mức sắp vểnh lên tận trời.
Nhưng rất nhanh, hắn đã nếm trải cái gọi là hiểm ác nhân gian.
Cuối rừng nhỏ chính là ký túc xá của Diệp Căng, vui sướng đến quên mình, Hướng Tần mãi đến khi xuống dưới lầu mới phản ứng: "...Em muốn lấy đồ à?"
Diệp Căng ngạc nhiên, "Lấy đồ gì?"
Hướng Tần ngẩn ra, "Em, em tối nay không về à..."
"Về làm gì?" Diệp Căng cố ý nói: "Dù sao anh làm gì cũng chẳng nói với em một tiếng, em không về chẳng phải càng tiện cho anh hơn sao? Muốn làm gì thì làm."
Hướng Tần ngớ người, cuối cùng mới nhận ra Diệp Căng vẫn chưa nguôi giận.
Anh có chút đáng thương mà kéo tay của Diệp Căng: "Căng Căng..."
"Đừng làm nũng, vô ích thôi." Tuy nói vậy nhưng Diệp Căng cũng không hất tay ra, "Anh về đi, bọn em cũng sắp đến giờ giới nghiêm rồi."
"......"
Hướng Tần trên tay vẫn còn đeo chiếc đồng hồ mà lần trước Diệp Căng tặng, hắn liếc nhìn thời gian... Chưa đến mười giờ mà.
Hắn ủ rũ buông tay, "Vậy, tôi nhìn em lên rồi mới đi."
"Không được." Diệp Căng suýt nữa nhịn không được cười, "Em nhìn anh đi rồi mới lên."
"... Được thôi, Căng Căng, chúc ngủ ngon."
"Ngủ ngon, mau đi đi."
Sợ làm trái ý khiến Diệp Căng tức giận hơn, con cún nhỏ họ Hướng chỉ có thể cụp tai cụp đuôi xoay người, bóng lưng mang theo vẻ ảm đạm lẫn ấm ức.
Đi được hai bước, Hướng Tần lại không nhịn được quay đầu, "Tôi thật sự đi đó nha."
Diệp Căng vô tình nói: "Đi đi."
"......"
Hướng Tần bất ngờ sải bước quay lại, Diệp Căng hơi ngạc nhiên, suýt nữa tưởng con cún nhỏ muốn bá đạo một lần, nhưng lại bị hắn cẩn thận ôm chặt vào lòng.
Sau đó đỏ mặt chạy mất.
"......"
Đợi bóng dáng Hướng Tần dần xa, Diệp Căng mới chậm rãi quay người lên lầu.
Hướng Tần ngồi xe hai mươi phút đã về đến căn hộ Nam Sơn, mọi chuyện thuận lợi, chỉ là khi mở cửa bỗng phát hiện trong hòm thư có thêm một bức thư.
Hắn ngẩn người, lấy ra nhìn thử.
Hàng đầu và hàng cuối là mã bưu chính, hàng thứ hai là địa chỉ nhà, hàng thứ ba viết "Kính gửi tiên sinh Tần Hương".
Mà hàng áp cuối lại ghi địa chỉ của bưu cục ven biển mà mười ngày trước hắn cùng Diệp Căng đã đi.
Tim Hướng Tần bỗng hụt một nhịp, hắn cẩn thận, bất an xé phong bì, lộ ra tấm bưu thiếp bên trong.
Trên đó chỉ có hai câu ngắn gọn.
Em thật sự rất ghét lừa dối.
Nhưng em đã tha thứ cho anh rồi.
Hướng Tần sững sờ rất lâu, tim đập dồn dập.
Thì ra Căng Căng sớm đã biết rồi, ngay từ trước chuyến du lịch biển... Cho nên hôm đó khi Quách Á Mai xuất hiện, anh mới không tỏ ra chút ngạc nhiên nào.
Mắt Hướng Tần đỏ hoe, trái tim căng đầy như sắp trào ra, mí mắt cay xè.
Hắn thì thầm: "Căng Căng......"
Một người tốt như Diệp Căng, sao lại có thể thích hắn chứ.
Hắn cầm tờ giấy bước vào cửa, định cất giữ nó cùng với những mảnh giấy ghi chú khác.
Cảm động trong lòng còn chưa tan đi, Hướng Tần đã nhìn thấy trên tủ giày cũng có một tờ giấy nhỏ, bên cạnh là một hộp quà màu đen.
Trên đó cũng là nét chữ của Diệp Căng, cực kỳ ngắn gọn:
Quà mới.
Hướng Tần sững người, mở hộp quà đen bên cạnh, rồi nhìn thấy bên trong là một chiếc vòng da có hoa văn tương tự chiếc ở chân hắn, chỉ là vòng này lớn hơn nhiều.
Ngay lúc đó tin nhắn của Diệp Căng gửi đến, cứ như căn đúng giờ vậy:
[Thích không? Nhớ chụp ảnh nhé.]
Một giây sau, Diệp Căng lại gửi thêm một tin.
[Thôi, ảnh thì không có linh hồn.]
[Quay video đi.]