Mỹ Nhân Mưu Mô Vẫn Luôn Quyến Rũ Tôi

Chương 69

Mấy người Liễu Án vừa đánh bóng xong trở về, người đầy mùi mồ hôi, thấy Diệp Căng đã nằm trên giường thì nghi hoặc hỏi: "Ngủ sớm vậy?"

"Chưa ngủ."

Bao Ứng Nguyên cười hề hề: "Sao ngủ nổi, chắc đang nói chuyện với ai đó chứ gì."

Diệp Căng khẽ cong môi, không nói gì.

Điện thoại của anh quả thực đang dừng ở khung chat với Hướng Tần, nhưng vẫn chưa có tin nhắn.

Dưới tên tài khoản của Hướng Tần luôn nhấp nháy "đang nhập...", nhưng mãi chẳng thấy gửi đến.

Diệp Căng cũng không vội, kiên nhẫn chờ.

Hướng Tần thì sắp phát điên.

Hắn cầm chiếc vòng da màu đen này, thật sự vò đầu bứt tai.

Không biết bao nhiêu lần muốn nhắn cho Diệp Căng hỏi có thể không đeo được không, hoặc lần sau hãy đeo.

Tự mình đeo, lại còn phải quay video... Chẳng phải mất mặt lắm sao...

Nhưng Hướng Tần vẫn chưa quên Diệp Căng còn đang giận.

Hắn cố gắng điều hòa nhịp thở, không ngừng tự nhủ, tuy rất xấu hổ, nhưng Căng Căng muốn xem mà.

Xem như là dỗ em ấy vui đi.

Sau khi tự "tẩy não" xong, Hướng Tần tắm rửa sạch sẽ, má đỏ bừng soi gương, vụng về đeo chiếc vòng da màu đen lên cổ.

Khi nhìn thấy tin nhắn của Diệp Căng lúc trước, Hướng Tần còn nghĩ đó chỉ là lời giận dỗi.

Không ngờ Căng Căng thật sự nói được làm được.

Trên vòng da có hoa văn cổ điển giống như vòng chân, dấu vết thủ công rõ ràng, hẳn cũng là anh tự làm.

Trong lòng Hướng Tần thoáng chua xót, vẫn không hiểu vì sao Diệp Căng lại thích mình, tại sao sau khi biết bao nhiêu sự lừa dối vẫn không rời đi.

Trong kế hoạch ban đầu của hắn, ở biển sẽ viết bức thư đó, gửi cho Diệp Căng hai tháng sau để thẳng thắn tất cả.

Đến lúc đó hợp đồng cũng vừa kết thúc, hắn đã chuẩn bị thực hiện xong mọi điều khoản rồi lặng lẽ rời đi.

Nhưng Diệp Căng đã sớm biết rồi.

Không vạch trần, không trách móc, cũng không chán ghét.

. . .

Khi bên dưới một nhóm người đang ồn ào đòi chơi game, Diệp Căng nhận được video của Hướng Tần.

Anh nheo mắt, khóe môi khẽ nhếch, không ngẩng đầu nói: "Không chơi, bận rồi."

"Chậc chậc." Một tràng xì xào vang lên, "Có bồ rồi là quên anh em, thế thái nhân tình mà ~"

Chơi game với anh em và xem video vòng cổ của bạn trai, cái nào quan trọng hơn? Đáp án còn cần phải nói sao?

Trong video, Hướng Tần đối diện với gương, có lẽ thấy xấu hổ nên cố ý tránh mặt.

Nhưng vì chỉ lộ đường viền hàm và đôi môi hơi mím lại, nên trông càng thêm lạnh lùng cứng rắn.

Kèm với vòng da ở cổ, quả thật có chút dáng vẻ "chó sói dữ dằn".

Nhưng Diệp Căng thì quá hiểu rõ trái tim nhạy cảm bên dưới bề ngoài lạnh lùng cứng rắn kia.

Ngại có bạn cùng phòng nên anh không tiện gửi thoại, chỉ gõ chữ trêu chọc:

[Hướng tiên sinh thật chẳng biết xấu hổ, ngay cả quần áo cũng không mặc.]

[Sao cổ lại đỏ thế? Tự xoa đó hả?]

[Hướng tiên sinh, anh đang quyến rũ em.]

Đoạn video ngắn ngủn chỉ ba giây, ngay cả giọng cũng không có, vậy mà lại khiến Diệp Căng ngứa ngáy trong lòng.

Anh hối hận rồi, đáng lẽ nên về cùng với Hướng Tần.

Đáng lẽ phải đích thân nhìn hắn đeo, bảo hắn chạm cho mình xem.

Hướng Tần chắc là đỏ mặt, xóa đi gõ lại rất lâu mới gửi đến một đoạn ghi âm:
"Vừa tắm xong... Cổ đỏ là do tắm chà mạnh."

Diệp Căng vì muốn nghe giọng hắn, đặc biệt đeo tai nghe vào.

Trong lòng thật sự ngứa ngáy dữ dội, anh hắng giọng, gõ chữ gửi qua:

[Chà sạch sẽ như vậy chẳng phải là để cho tôi xem sao? Hướng tiên sinh đúng là có tâm ghê cơ.]

Đổi thành người khác thì chắc chắn sẽ bị coi là phát ngôn "tự tin thái quá", nhưng Hướng Tần lại bị chọc đến tim đập loạn cả lên.

Hắn không trả lời, coi như ngầm thừa nhận.

Chà sạch sẽ như thế, đúng là sợ lúc quay video trên người có chỗ bẩn, muốn cho Diệp Căng thấy một mặt sạch sẽ nhất.

Hướng Tần cố gắng đổi chủ đề, giọng nói nhỏ như sợ làm phiền bạn cùng phòng của Diệp Căng: "Em ngủ chưa?"

[Chưa. Vừa nãy hơi buồn ngủ, nhưng giờ rất hưng phấn.]

Lý do hưng phấn thì khỏi nói cũng biết, Hướng Tần xấu hổ đến mức cả người đều đỏ lên.

[Chưa tháo xuống đúng không?]

[Ừm...]

[Vừa nãy video ngắn quá, quay cái dài hơn đi, tìm chỗ để điện thoại hẹn giờ quay, lên giường để lộ cả mắt cá chân, rồi nói chúc ngủ ngon với tôi.]

Càng nói càng hưng phấn.

Diệp Căng thật ra không phải hứng thú với mấy thứ này, nhưng vừa thấy người đeo nó là Hướng Tần, thì ngay cả máu huyết cũng như reo hò sung sướng.

Muốn bắt nạt hắn, muốn chọc ghẹo thêm chút nữa.

Dưới giường ba người bạn cùng phòng đã mở mấy ván game, ồn ào náo nhiệt.

Bao Ứng Nguyên: "Thua rồi! Có thể qua đường trên hỗ trợ một chút không? Chẳng phải chỉ vì đường giữa là con gái thôi à, cậu có cần phải cắm rễ ở đó vậy không?"

Liễu Án: "Làm người đừng so đo quá."

Bao Ứng Nguyên: "Biến ông nội cậu đi, mau qua đây lẹ lên!"

Diệp Căng vừa tâm trí treo ngược cành cây nhìn bọn họ chơi game, vừa chờ Hướng Tần trả lời mình.

Không lẽ chọc quá đà rồi, hắn giận thật?

Chờ một cái là hai mươi phút.

Diệp Căng lật người nằm xuống, khóe môi hơi nhếch, mở video.

Trong tai nghe rất yên tĩnh, chỉ có tiếng sột soạt mơ hồ, Hướng Tần ngượng ngùng vô cùng, bật đèn rất mờ, nhưng may là vẫn nhìn rõ.

Trên giường chăn đệm gọn gàng, theo yêu cầu của Diệp Căng, Hướng Tần ngoài chiếc q**n l*t thì không mặc gì khác.

Đường nét cơ bắp rắn chắc đập thẳng vào mắt, ga giường màu xanh nhạt, làn da mang sắc lúa mạch trắng sáng, thế nên vòng da trên cổ và mắt cá chân trở thành điểm nhấn đẹp nhất.

Cuối cùng, mới truyền đến một câu trầm thấp: "Căng Căng à... Chúc ngủ ngon."

Yết hầu Diệp Căng khẽ trượt.

Thế này thì còn ngủ ngon gì nữa.

Nếu không phải anh và Hướng Tần chưa tiến tới bước đó, anh đã muốn lập tức quay về căn hộ, xong việc rồi chạy.

Mấy ngày nay Diệp Căng ngủ không ngon, mơ rất nhiều giấc mơ.

Trong mơ, Hướng Tần suýt bị anh bắt nạt đến chết.

Mười ngày liền, Hướng Tần không biết dây thần kinh nào bị lỗi, mỗi sáng đều chạy đến trường để mang bữa sáng cho Diệp Căng, đưa xong thì đi, đến trưa lại mang cơm trưa.

Đến tối, đúng giờ đúng phút hắn lại xuất hiện, chỉ là bên này Diệp Căng còn chưa kết thúc trận bóng rổ, hắn không tiện rời đi trước.

Hướng Tần chỉ lặng lẽ ngồi ở khán đài, bên trái là hộp cơm giữ nhiệt, bên phải ôm áo khoác mỏng của Diệp Căng, ngoan ngoãn ngồi thẳng, như một chú chó lớn.

Diệp Căng lao lên phía trước, bất ngờ bật nhảy, lại là một cú ném rổ đẹp mắt.

"Má!" Đối thủ không chặn được, huých vai anh: "Hôm nay ông sao thế, ăn thuốc k*ch th*ch à? Đánh hăng vậy?"

Đội trưởng bước lại lau mồ hôi, "Đừng nói nó, nếu người yêu ông mà ngồi ở đó, ông còn đánh hăng hơn."

"Hả?" Người kia chợt ngộ ra, "Diệp Căng có bồ rồi???"

Đồng đội huých anh ta, hất cằm về phía khán đài không xa.

Giờ nghỉ giữa hiệp, Diệp Căng cũng bước về phía đó.

Hướng Tần thấy anh lại, ngoan ngoãn đưa nước.

Diệp Căng không lấy chai nước mới trên tay hắn, mà hất cằm về phía chai đã uống một nửa đặt dưới đất bên cạnh.

Hướng Tần đỏ mặt: "Tôi uống rồi đó."

Diệp Căng: "Em cứ muốn uống, cho không?"

Hướng Tần: "Cho..."

Diệp Căng lau mồ hôi, điện thoại ting một tiếng.

Anh mở ra xem, là tin của Dư Thuần: "Anh Hướng sao giống cậu với vợ nhỏ vậy, cho em hóng với, hai người rốt cuộc ai là trên vậy??"

Diệp Căng nhướng mày, trả lời: "Đừng hóng cái không nên hóng."

Nhưng vợ nhỏ thì thật sự giống, không, phải nói là vợ cả mới đúng.

Diệp Căng chìa tay, "Đánh xong rồi, đi ăn cơm thôi."

Hướng Tần nắm lấy tay anh, mượn lực đứng lên.

Thời tiết ngày càng nóng, ban ngày cũng dài hơn, giờ gần sáu giờ mà trời vẫn chưa tối hẳn.

Giờ này người ăn cơm rất đông, hai người tìm một căn tin vắng khách, chọn một góc ngồi xuống.

Hộp cơm giữ nhiệt rất tốt, hoàn toàn không nguội, thức ăn còn bốc khói nóng hổi.

Ngày đầu tiên, Hướng Tần chỉ mang một phần, sau đó Diệp Căng bảo mang luôn phần của mình để ăn chung, thế là hắn bắt đầu chuẩn bị hai suất.

Đồ tự nấu luôn thơm hơn đồ căn tin, Diệp Căng vừa vận động xong, đã khá đói rồi, mồ hôi trên thái dương còn chưa tản hết, làn da trắng đến mức phản quang.

"Ngon thật." Diệp Căng gắp cho Hướng Tần một miếng măng, trêu chọc:
"Mấy ngày nay anh Tần bị sao thế? Nhiệt tình thế này là muốn tem dọn về ở chung hả?"

Hướng Tần vành tai đỏ lựng, "Không phải... Là đang theo đuổi."

Diệp Căng khựng lại, "Theo đuổi?"

Hướng Tần nhỏ giọng: "Cũng muốn em dọn về ở..."

"Không phải..." Diệp Căng dở khóc dở cười, hai người rõ ràng không cùng kênh, "Chúng ta chia tay từ lúc nào rồi?"

Bị hỏi vậy, Hướng Tần lại do dự: "Chưa—"

"Thế quan hệ của chúng ta là gì?"

"Quan hệ yêu đương..."

Diệp Căng nghẹn họng: "Vậy anh theo đuổi em làm gì?"

Hướng Tần thật thà đáp: "Chung Bất Vân nói, có thể vì chúng ta ở bên nhau quá nhanh, cho nên tôi mới..."

Hắn bỗng nhiên ngậm miệng.

Diệp Căng nhướng mày, "Mới sẽ cái gì?"

Hướng Tần giọng nhỏ đến đáng thương: "Mới sẽ không có cảm giác chân thật."

Diệp Căng bị trêu chọc vui đến bật cười, "Cho nên anh ta bảo anh theo đuổi em, bù lại quy trình à?"

Hướng Tần lại không hại bạn bè, "Là ý của tôi..."

Diệp Căng tức đến bật cười, hận không thể gõ lên đầu chó của Hướng Tần, "Anh có phải ngốc không? Trước khi chúng ta ở bên nhau, nếu tháng nào mà em chẳng theo đuổi anh thì đang làm gì?"

Hướng Tần ngẩn ra.

Chuyện theo đuổi bình thường chỉ có một phía trong cặp đôi sẽ làm, Hướng Tần bản thân không làm, cũng mặc định rằng Diệp Căng không làm.

Trong đầu thuần khiết của hắn đến giờ vẫn nghĩ, những hành động thân mật ban đầu của Diệp Căng với hắn chỉ là cử chỉ bình thường giữa bạn bè.

Diệp Căng: "Hơn nữa theo đuổi người ta thì ít ra cũng nên phô trương chút, kín đáo thế này ai mà nhìn ra?"

Hướng Tần khẽ đáp một tiếng, "Vậy... Nên làm thế nào?"

Diệp Căng lại bắt đầu lừa chó, mặt dày vô sỉ mà dạy: "Phải nói anh thích em, anh yêu em, phải nắm tay, hôn môi, ôm ấp... Tốt nhất là quay lại một lần video đêm hôm đó."

Mặt Hướng Tần lập tức đỏ bừng.

Đúng lúc không hay, đột nhiên có hai đàn em năm nhất đi ngang qua, hỏi Hướng Tần xin cách liên lạc.

Các cô chưa thấy mặt Diệp Căng, đến gần mới phát hiện cả hai đều siêu đẹp trai!

Một cô gái nói với Hướng Tần: "Chào đàn anh, có thể thêm WeChat không?"

Diệp Căng bày ra dáng vẻ xem kịch vui, ngả người ra ghế ôm ngực, mà dưới bàn, lại khẽ nâng chân móc vào mắt cá của Hướng Tần, nơi đó còn đeo vòng da do Diệp Căng tặng.

Mặt Hướng Tần còn đỏ hơn cả hai cô gái kia, vành tai gần như sắp chảy máu.

Hắn căng thẳng trả lời: "Xin lỗi, tôi không độc thân."

"À..."

Đợi hai cô gái rời đi, Diệp Căng mới vừa lòng vẫy tay với Hướng Tần, "Lại đây một chút."

Dưới bàn, chân móc vào vòng da kia vẫn chưa rút về.

Đợi Hướng Tần dịch lại gần, Diệp Căng mới áp sát tai hắn nói: "Tối nay anh đeo cho em xem, em sẽ dọn về, thế nào?"

Bình Luận (0)
Comment