Mỹ Nhân Mưu Mô Vẫn Luôn Quyến Rũ Tôi

Chương 70

Hướng Tần thật sự quá nhớ Diệp Căng.

Cho nên dù cảm thấy rất không hợp lễ, rất xấu hổ, hắn vẫn khẽ gật đầu.

Diệp Căng cảm giác bản thân sắp bị sự buông thả của Hướng Tần làm hư mất rồi.

Bạn trai dễ bắt nạt thế này thì làm sao đây... Tất nhiên là phải giấu kỹ, rồi ở riêng tha hồ thích làm gì làm nấy.

Ăn cơm xong, Diệp Căng về ký túc lấy ít đồ rồi rời đi.

Quay lại căn hộ đã lâu không ở, hay nói đúng hơn là ngôi nhà đã lâu không về, tâm trạng cực kỳ thoải mái.

Vừa vào cửa, Diệp Căng đã vòng tay ôm cổ Hướng Tần hôn hắn.

Mười ngày không kề cận ngày đêm, Hướng Tần như bỗng trở nên xa lạ, ngay cả động tác ôm eo cũng vô cùng cẩn trọng.

"Vào phòng."

Hướng Tần mặt đỏ bừng, phá hỏng bầu không khí mà nói: "Bát còn chưa rửa..."

"...." Diệp Căng mệt lòng, "Vậy anh đi với bát của anh đi."

Hướng Tần quả thật đi rửa, vì nghĩ bát không rửa ngay sẽ sinh vi khuẩn.

Thế sao nấu ăn xong không rửa ngay? Vì sợ để lâu cơm canh nguội đi, mang đến trường sẽ không ngon.

Bày trí trong nhà không thay đổi mấy, chỉ là trên bàn trà nhiều thêm một bình hoa, bên trong cắm một bó hồng trắng.

"Sao lại nghĩ tới mua hoa?"

"Muốn tặng cho em..." Hướng Tần hơi căng thẳng, "Nhưng đem đến trường thì quá phô trương."

Hồng trắng vốn được mua từ thứ sáu tuần trước.

Hắn tưởng cuối tuần Diệp Căng sẽ về ở, không ngờ anh vẫn ở lại trường.

Thế là hoa mua uổng, hắn lại không đoán được khi nào Diệp Căng sẽ hết giận, chỉ đành hai ba ngày thay một bó hồng, hy vọng một ngày nào đó Diệp Căng về nhìn thấy, sẽ vui vẻ hơn.

Thực ra, có lẽ chỉ mình hắn nghĩ Diệp Căng đang giận.

Diệp Căng cùng Hướng Tần rửa bát xong, vẫn luôn mỉm cười đầy ẩn ý nhìn cậu, "Đồ để ở đâu?"

Hướng Tần tai run lên, "Trong tủ phòng ngủ."

Diệp Căng vòng tay qua eo hắn, ngẩng đầu hôn một cái: "Rửa tay xong lại đây."

Hướng Tần căng thẳng đến mức sắp nổ tung.

Vào phòng cũng thận trọng, còn thò đầu nhìn xem Diệp Căng đang làm gì.

Trùng hợp thay, Diệp Căng đã ngồi ở cuối giường, đôi chân dài duỗi thẳng chống đất, trên tay đùa nghịch chiếc vòng da lớn, ánh mắt nhìn hắn thoáng cười.

"Tôi... Tôi đi tắm trước."

Hướng Tần vụt một cái chui vào phòng tắm, ngay cả đồ ngủ cũng không mang.

Hắn vốn tưởng quay video đã đủ khó xử, ai ngờ trước mặt Diệp Căng mà đeo thứ đó, càng xấu hổ hơn.

Nước trong phòng tắm rào rào chảy, Diệp Căng kiên nhẫn chờ đợi, chờ cây xấu hổ mở lá, mặc cho anh trêu chọc.

Hướng Tần tắm xong nhanh hơn anh nghĩ, hỏi: "Em có thể lấy giúp tôi đồ ngủ không?"

Diệp Căng nhìn khe cửa nhỏ, ngạc nhiên nhướng mày: "Anh Tần không phải nghĩ là phải mặc quần áo rồi mới đeo chứ?"

Hướng Tần: "..."

Diệp Căng vốn chỉ thuận miệng trêu chọc, không ngờ Hướng Tần thật sự bước ra.

Anh lập tức vừa đau lòng, lại vừa thấy buồn cười.

Vì giữ anh ở lại mà ngay cả thể diện cũng hy sinh, cây xấu hổ họ Hướng này đúng là chịu bỏ vốn lớn rồi.

Nghĩ tới mặt Hướng Tần mỏng, Diệp Căng chỉnh đèn xuống mức tối nhất, chỉ còn ánh sáng vàng mờ chiếu lên chăn ga màu xanh nhạt.

"Lại đây, tự anh đeo."

. . .

Trong nhà không có dụng cụ, nên cũng chẳng náo nhiệt quá, mới mười giờ đã kết thúc, chỉ là thử một chút mà thôi.

Cả hai đều ra chút mồ hôi, Diệp Căng cọ cằm Hướng Tần, "Ghét không?"

Hướng Tần còn tưởng Diệp Căng nói vòng da, hắn rõ ràng do dự một giây, "Em thích là được..."

Diệp Căng khựng lại, chống tay nghiêm túc nói: "Anh không cần miễn cưỡng, nếu vẫn còn kháng cự tiếp xúc thân thể cũng không sao, em hiểu, em cũng có thể chờ."

Hướng Tần ngẩn ra, không ngờ Diệp Căng vẫn nhớ chuyện hắn từng "điều trị": "Em nói cái đó..."

"Chứ không thì sao?" Diệp Căng nhướng mày, ngón tay luồn qua vòng da trên cổ hắn khẽ móc, "Anh tưởng là cái này?"

"...." Hướng Tần đỏ vành tai, vội lảng sang chuyện khác: "Tôi không có kháng cự tiếp xúc..."

Hắn ngừng một chút, rồi lại nói thêm một lần: "Tôi rất thích."

Hắn từng nghĩ rằng bản thân có thể sẽ có chút không quen, nhưng mấy tháng qua sống chung với Diệp Căng, tốc độ hắn thích nghi với việc tiếp xúc thân mật nhanh đến mức khó tin.

Có lẽ là vì, đối phương thực sự là người mình rất thích đi.

Trong lòng không thể từ chối, trong tiềm thức lại khát khao, thế nên cơ thể bắt đầu tự mình phá bỏ phòng tuyến.

"Ồ......" Diệp Căng chống một tay lên má, nằm úp trên người hắn, "Nếu thích thì sau này làm nhiều hơn đi."

Hướng Tần ngẩn ra: "Nhưng vậy cũng không tốt......"

Diệp Căng cười đến không dừng lại được, Hướng Tần thật sự quá đáng yêu như một cây xấu hổ vậy.

Nói ra thì, bộ truyện tranh "Cây Xấu Hổ" mà anh đăng lấy tên "Mỗ" đã đến tập tám, tất cả đều được phỏng theo cuộc sống thường ngày của anh và Hướng Tần.

Thậm chí số lượng fan đã vượt quá mốc một trăm ngàn, số người hối thúc ra chap mới mỗi ngày càng nhiều.

Chỉ là trước đó anh bận đi làm thêm để dành tiền mua quà sinh nhật cho Hướng Tần, không có nhiều thời gian vẽ, nên chỉ có thể đăng theo hứng.

Vài hôm nữa, ngược lại có thể vẽ thêm một tập về "tiếp xúc thân mật".

Tất nhiên, từ xương quai xanh trở xuống thì không vẽ, fan phải tự tưởng tượng.

Diệp Căng nắm lấy bàn tay đang đặt trên eo mình của Hướng Tần, khẽ kéo lên áp vào bên tai mình, rồi cúi đầu hôn một cái.

"Đi tắm đi, tắm xong rồi ngủ."

"Ừm..."

Cuối cùng Diệp Căng cũng thực hiện được ý tưởng tắm chung, mặc dù hơi chật, nhưng mỗi người ngồi một bên, cũng không tệ.

Chỉ là đôi chân, đặt thì không tiện.

Diệp Căng khi thì gác lên chỗ này, khi thì vướng vào chỗ kia, mỗi lần Hướng Tần đỏ mặt cầu xin thì anh lại vô tội nói: "Giữ chân suốt như vậy rất mệt đó."

. . .

Những ngày trôi qua rất hạnh phúc.

Nếu không phải vì ngày giỗ ba mẹ đang đến gần.

Tâm trạng của Diệp Căng tụt dốc thấy rõ, đặc biệt là khi đối diện với những người ngoài Hướng Tần.

Nhưng cũng chỉ là có chút buồn, dù vẫn còn đau xót, nhưng không còn cảm thấy cuộc sống u ám như trước nữa.

Ít nhất anh vẫn còn có Hướng Tần.

Hai tháng nay, Diệp Căng và Hướng Tần vẫn đang xem nhà.

Việc mua nhà mới là do Hướng Tần đề xuất, sau khi trở về từ quê không lâu, hắn đã có kế hoạch mua nhà, muốn bán căn hộ đang ở, đổi sang một chỗ rộng rãi hơn.

Một phần vì căn hộ có quá ít không gian chứa đồ, một phần vì Diệp Căng vẽ tranh, cần một phòng vẽ độc lập.

Hướng Tần còn muốn tìm chỗ để đặt cây đàn piano của Diệp Căng, căn hộ hiện tại hoàn toàn không có chỗ.

Ngoài ra, Hướng Tần vẫn lo rằng người thân ở quê có thể đến quấy rầy, gây tổn thương cho Diệp Căng.

Vậy thì thà đổi nhà luôn, một lần dứt điểm.

Dù nghĩ vậy, nhưng Hướng Tần vẫn rất nghiêm túc hỏi ý kiến Diệp Căng.

Diệp Căng đương nhiên đồng ý, điều duy nhất lo lắng có lẽ là trên người mình không có bao nhiêu tiền, không giúp được gì cho Hướng Tần.

Nhưng sau này có thể cùng nhau trả khoản vay.

Xem nhà quả thật rất phiền.

Nhà tốt thì mua không được, nhà kém thì đủ loại vấn đề, nên họ chỉ còn cách ưu tiên xem nhà cũ.

Sau hai tháng, cuối cùng hai người cũng gặp một căn cực kỳ ưng ý, khuôn viên đẹp, vị trí tốt, chỉ là giá hơi cao.

Nhưng thiết kế thật sự rất ổn. Bốn phòng ngủ, hai phòng khách, hai phòng tắm, ba mặt thoáng sáng, phong cảnh bên ngoài cũng đẹp.

Chỉ có điều tiền đặt cọc hơi vượt ngoài dự tính của họ, nhưng nếu chỉ vì tiền mà mua một căn không ưng ý thì cũng không cần thiết, vì hai người đâu phải không có khả năng chi trả.

Diệp Căng tính toán: "Cộng với thẻ lương của anh, anh có gần sáu mươi vạn chỗ em rồi."

(600.000 cny ~ 2.222.862.000 vnd)

Hướng Tần ngạc nhiên, "Thẻ đó chắc chỉ có bốn mươi vạn thôi......"

Diệp Căng thở dài, "Có một tên ngốc vừa gặp mặt đã đưa cho em hai mươi vạn, lúc đó em thật sự tưởng anh muốn bao nuôi em... Kết quả anh nói là đầu tư, em chợt nghĩ, ôi trời, đúng là một kẻ ngốc đáng yêu mà."

Hướng Tần đỏ mặt: "Tôi tưởng em thiếu tiền......"

Hắn biết chuyên ngành của Diệp Căng rất tốn kém, nhà lại không còn ai, một mình vừa học vừa sống thì lấy đâu ra thời gian để kiếm tiền nuôi bản thân.

Diệp Căng: "Tính cả số đó, chắc cũng đủ rồi."

Hướng Tần do dự một chút, rồi vẫn lắc đầu, "Không thể dùng tiền của em."

Diệp Căng: "Anh còn nói đó là tiền của em, vậy thì em muốn dùng thế nào kệ em chứ?"

Hướng Tần nghẹn lời, thực ra bán căn hộ đi thì tiền đặt cọc cũng đủ, nhưng họ còn phải tính thêm chi phí sửa sang, nên mới chần chừ.

Nhưng việc mua được một căn nhà thật sự ưng ý rất khó, lại có trần nhà cao, đối diện công viên và hồ nước, Hướng Tần không do dự nữa, trực tiếp quyết định mua, nhưng lại nói sẽ điền tên Diệp Căng.

Diệp Căng thật sự bất lực, "Không được."

"Được mà." Hướng Tần nghiêm túc tính toán cho anh nghe: "Theo hợp đồng, căn hộ là của em, hai mươi vạn kia cũng là của em, tiền đặt cọc phần lớn là em bỏ ra, nên phải ghi tên em."

"............"

Diệp Căng bị hắn làm cho câm nín.

Hợp đồng đã hết hạn một tuần trước, việc Hướng Tần không nhắc đến chuyện sang tên căn hộ cũng khiến anh nhẹ nhõm, dù sao cũng sắp mua nhà rồi, Diệp Căng tưởng rằng hắn đã không còn vướng bận mấy chuyện đó, cứ thế nghiêm túc yêu đương thì tốt biết bao......

Kết quả cuối cùng vẫn thành ra thế này.

Vì chuyện này, hai người bất đồng, nhân viên môi giới từ đầu tiên là bất ngờ vui mừng khi tưởng được ký hợp đồng, rồi dần chuyển sang lo lắng bất an, sau đó là thất vọng buồn bã......

Cuối cùng chỉ có thể tiễn cặp đôi còn chưa quyết định xong này về: "Hai người mau chóng quyết định đi, thật ra điền tên ai cũng không sao, sau này đều là một nhà cả mà."

Anh ta đi rồi, Hướng Tần nghiêm túc nói: "Anh ta nói đúng."

Diệp Căng mệt mỏi: "......"

Đúng cái quỷ ấy.

Hai người cho đến nay vẫn chưa xảy ra quan hệ thực sự, cứ như một cặp mới yêu chưa bao lâu.

Đặt vào trường hợp khác giới thì còn bình thường, nhưng với một cặp đồng tính đã sống chung hơn năm tháng thì quả thật chẳng bình thường chút nào.

Đôi khi Diệp Căng còn nghi ngờ, chẳng lẽ Hướng Tần vẫn ôm suy nghĩ một ngày nào đó sẽ chia tay.

Kỳ nghỉ hè đến, tần suất Diệp Căng đến dạy kèm cho Phương Nan Thủy càng ngày càng nhiều.

Hôm nay cũng vậy, sau khi xem nhà xong hai người liền đến nhà Chung Bất Vân, tiện thể cùng nhau ăn cơm.

Diệp Căng muốn xem trước bài tập lần trước giao, với tư cách là người giám sát thì Chung Bất Vân đương nhiên cũng theo vào phòng để xem tình hình thành tích của Phương Nan Thủy, chỉ còn Hướng Tần ngồi một mình ở ngoài, ngẩn ngơ không biết đang nghĩ gì.

Chung Bất Vân nhìn sắc mặt bọn họ là hiểu ngay, "Chuyện nhà cửa vẫn chưa quyết định xong à?"

Diệp Căng day day ấn đường, "Anh ấy muốn điền tên tôi."

"......" Biểu cảm của Chung Bất Vân lập tức trở nên khó tả, như bị nghẹn lại, hiển nhiên cũng bị sự ngốc nghếch của Hướng Tần làm cho sững sờ.

Làm gì có ai yêu đương mà không nghĩ ngợi gì, cứ thế dốc hết tất cả? Lỡ chia tay thì lỗ to.

Tất nhiên, suy nghĩ của Hướng Tần lại hoàn toàn ngược lại, hắn có lẽ sợ chia tay thì Diệp Căng sẽ chịu thiệt, cho nên những thứ khác đều coi như bù đắp.

Mặc dù rất cạn lời, nhưng Chung Bất Vân vẫn hết sức khuyên nhủ: "Cậu có từng nghĩ tới... Chuyện mua nhà đối với cậu ta, ý nghĩa sẽ không giống như với người bình thường hay không?"

Diệp Căng hơi ngẩn ra.

Phương Nan Thủy ở bên cạnh vỗ tay một cái: "Em hiểu rồi, vì cặp đôi đồng tính không thể kết hôn, nên không chừng anh Tiểu Hướng cảm thấy rằng, mua nhà giống như là kết hôn, quan hệ cũng tiến thêm một bước."

Diệp Căng thật sự chưa từng nghĩ tới.

Anh suy ngẫm một chút... Cũng có khả năng như vậy thật.

Lúc trước khi Hướng Tần hỏi ý kiến anh về việc mua nhà, biểu cảm thấp thỏm bất an ấy, còn căng thẳng hơn cả lần đầu tiên hai người thân mật trên giường.

... Bộ não kiểu này đúng là không phải ai cũng theo kịp.

"Tuy tôi thấy hành động này có hơi ngốc, nhưng đúng là việc cậu ta có thể làm ra." Chung Bất Vân không định đi khuyên Hướng Tần, chỉ nhún vai rồi ngược lại hỏi: "Chẳng lẽ cậu định chia tay với cậu ta hả? Nếu không thì điền tên ai mà chẳng như nhau?"

Diệp Căng khựng lại.

"Cho dù chia tay rồi, cậu sẽ để cậu ta chịu thiệt sao?" Chung Bất Vân vẫn tin tưởng nhân phẩm của Diệp Căng, "Cậu ta chỉ là không có cảm giác an toàn thôi."

Diệp Căng đi đến bên cửa, nhìn thấy Hướng Tần yên lặng ngồi trên ghế sofa, trông có hơi căng thẳng, miệng còn lẩm bẩm gì đó, tay đặt trong túi quần, như đang nắm chặt vật gì.

Bình Luận (0)
Comment