Editor: Chupachups
--------------
Ôn Hinh trở lại Kinh Đô, tuy không về đại viện, nhưng cô cũng không thể ngồi yên, liền chạy đến tiệm may vá Dương Hòa Miêu, muốn thăm Tiểu Miêu, không biết tình hình gần đây của hai người họ thế nào.
Kết quả đến nơi mới biết ông của Tiểu Miêu bị bệnh nằm viện, Dương Hòa Miêu khóc sưng cả mắt. Nhà cô ấy không có ai thân thích, chỉ có hai ông cháu nương tựa lẫn nhau. Vốn dĩ đã không dư dả gì, nằm viện một tháng liền sạch túi, cuộc sống càng thêm khó khăn, tiệm cũng phải đóng cửa. Ôn Hinh nghe xong, lập tức mua chút quà và đồ bổ dưỡng mang đến thăm.
Hòa Miêu thấy Ôn Hinh đến thăm ở bệnh viện, nghẹn ngào gọi một tiếng: "Chị Hinh Hinh." Rồi bật khóc nức nở.
Ôn Hinh nhìn cô ấy, thấy thật đáng thương, liền tiến lên ôm bờ vai gầy yếu của cô ấy, an ủi. Hòa Miêu số khổ, từ nhỏ đã không có cha mẹ, được ông nuôi lớn. Nay ông bị bệnh, Ôn Hinh nhìn sắc mặt ông, thật sự không tốt lắm. Tuy ông cố gắng giữ tinh thần nói chuyện với Ôn Hinh, nhưng sắc mặt xám xịt, không biết có thể cầm cự được bao lâu. Nếu ông ra đi, Hòa Miêu sẽ chỉ còn một mình.
Ôn Hinh ngồi bên giường bệnh an ủi hai ông cháu, trong lòng thầm thở dài. Nhà không có người thân thích hay bạn bè đáng tin cậy, có chuyện gì, Hòa Miêu chỉ có thể tự mình gánh vác, thật đáng thương.
Trước khi về, cô đưa cho Hòa Miêu ba trăm đồng, để lại địa chỉ quán mì của mình, "Em nhớ mua vé tàu, nếu sau này có chuyện gì khó khăn, hãy đến Hỗ Châu tìm chị. Chị ở đó làm ăn nhỏ, bao ăn ở, mỗi tháng bốn mươi đồng. Chỗ chị đang thiếu người, có cơ hội nhất định phải đến giúp chị."
Dương Hòa Miêu đẩy tay không dám nhận tiền, Ôn Hinh nhét tiền vào túi áo cô ấy, "Đừng quên lời chị nói, đến lúc đó hãy tìm chị." Rồi cô quay người rời đi.
Hòa Miêu khóc tiễn Ôn Hinh ra đến bệnh viện.
Ôn Hinh đi xa rồi, quay đầu lại, vẫn thấy Hòa Miêu cô đơn đứng đó trong mưa gió, một nỗi buồn tê tái dâng lên trong lòng. Không cha không mẹ đâu chỉ có Hòa Miêu, chẳng phải cô cũng vậy sao? Trên thế giới này, cô cũng chỉ có một mình, chỉ có cô mới hiểu thấu nỗi đau của Hòa Miêu.
Trong khoảnh khắc đó, cô đột nhiên nhớ đến hơi ấm gia đình, nhớ đến vòng tay an toàn của Diêm ma đầu. Chỉ trong vòng tay anh, cô mới cảm thấy an toàn và hạnh phúc nhất, không còn cảm thấy mình là một con sâu nhỏ đáng thương không ai yêu thương.
Khi trở về, cô thấy Diêm Trạch Dương đang đợi mình dưới lầu. Anh đứng trong gió tuyết, mặc quân phục, quần áo thẳng tắp, dáng người cao lớn, toát lên khí chất quân nhân mạnh mẽ.
Từ xa, anh thấy cô, khóe miệng khẽ cong lên. Anh đưa tay tháo chiếc mũ quân đội trên đầu xuống, tuy hành động nghiêm cẩn tự chủ, nhưng vẫn có thể thấy, khi nhìn thấy Ôn Hinh, vẻ mặt anh như băng tuyết tan chảy trong ngày đông lạnh giá.
Ôn Hinh không quan tâm trời lạnh thế nào, đường có người hay không, tuyết rơi dày cỡ nào, cô mặc áo khoác ngoài và váy, khăn quàng cổ bay phấp phới, chạy nhanh về phía anh. Trong khoảnh khắc lao đến, cô được anh dang tay ôm chặt vào lòng, vững vàng đón lấy cô, không hề lung lay, vòng tay đặc biệt vững chắc.
Khi ôm nhau, trong lòng cả hai chỉ có sự thỏa mãn và hạnh phúc vô bờ, môi chạm vào nhau, niềm vui tràn ngập trong tim.
...
Hết Tết, ngày hôm sau Diêm ma đầu đưa cô về Hỗ Châu. Trên đường về, họ tiện đường ghé qua nhà ông bà Ngụy để đưa quà Tết. Ôn Hinh còn định ghé thăm Cố Thanh Đồng, chúc Tết cô ấy, nhưng ông Ngụy nói, Cố Thanh Đồng đã chuyển đi từ trước Tết.
"Chuyển đi?" Ôn Hinh kinh ngạc, cô nhìn Diêm Trạch Dương đang bình tĩnh ngồi uống trà, vội vàng hỏi ông Ngụy: "Sao lại đột nhiên chuyển đi? Không phải định cư ở đây sao?"
"Cái này bác cũng không rõ lắm, hai người đột ngột rời đi, không biết đi đâu. Có người nói ra nước ngoài, cũng có người nói về quê."
Ôn Hinh nghe lòng hụt hẫng, vì sao đột nhiên chuyển đi, không một chút tin tức nào.
Thấy cô trên đường về ủ rũ không vui, Diêm Trạch Dương không nhịn được nói: "Chuyển đi cũng tốt, sau này bớt tiếp xúc với cô ta, em an tâm học đại học, sau này đừng suốt ngày về Lung Châu nữa..."
Ôn Hinh nghe vậy lại nổi giận: "Anh nói xem, có phải anh làm không? Ngay từ đầu anh đã không ưa chị Thanh Đồng, giờ lại nói thế."
Diêm Trạch Dương nheo mắt nhìn cô một hồi lâu, hừ lạnh một tiếng: "Cái gì mèo mả gà đồng anh cũng phải quan tâm à? Anh quản mỗi em đã mệt muốn chết rồi, còn thời gian quản sống chết của người khác?"
"Cái gì sống chết? Anh nói chị Thanh Đồng chết hay sống?" Cô nãy giờ không nghe, mấy chữ cuối mới là mấu chốt. Ôn Hinh không tin anh, anh chắc chắn biết nội tình, chỉ là không nói cho cô. Cô coi như đã thấy rõ những người quân nhân này, họ muốn nói sẽ nói, không muốn nói, không thể nói, chôn trong bụng cũng không hé răng, dù thế nào cũng không moi ra được.
Mặc kệ quan hệ thân thiết thế nào, họ đều là những người có ý chí và nguyên tắc thép.
Dù cô có nói bóng gió thế nào, cũng không hỏi được gì, tức đến nỗi cô kéo tay áo anh giận dỗi.
Diêm ma đầu cúi đầu nhìn cô, nghiêm túc dạy dỗ: "Đồng chí Ôn Hinh, thái độ của em không đúng, ngồi yên, ngoài đường nói năng thế là thế nào?"
Trong mắt anh có chút lạnh lẽo: "Anh chỉ có thể nói cho em biết, họ tạm thời không sao. Nhưng em đừng nghĩ đến chuyện tiếp xúc với họ nữa, đương nhiên sau này hai người cũng không tiếp xúc được. Sau này em chỉ cần làm tốt việc của mình, không nên hỏi những chuyện không nên hỏi, không nên kết giao với những người không nên kết giao. Điều này chỉ có lợi chứ không có hại cho em. Sau này ở trường học, hãy học tập những người tích cực tiến tới, nghe rõ chưa?"
Nghe được cái bíp!
Diêm Trạch Dương lúc này cũng không để ý tới cô đang giận dỗi, anh không quan tâm thế giới này là thật hay giả, nhưng cô đã bước vào thế giới này, thì phải thích nghi với hoàn cảnh nơi đây, phải nhập gia tùy tục, phải tuân thủ quy tắc của thế giới này. Đừng tưởng rằng thời đại này ai cũng là người tốt, họ có thể có hai bộ mặt. Lúc trước nếu không có anh che chở, cô giờ đã bị bắt đi thẩm vấn rồi.
Việc người quen đột nhiên biến mất khiến Ôn Hinh có chút bất an. Nghe những lời Diêm ma đầu nói có ẩn ý, cô cảm thấy chuyện này không đơn giản. Trong lòng cô, Cố Thanh Đồng là người rất tốt, ít nhất đối với cô luôn đối đãi như chỗ bạn bè, chưa từng làm gì có lỗi. Việc cô ấy đột ngột rời đi, còn không rõ tung tích, khiến Ôn Hinh có chút bất an và lo sợ.
Cô biết Diêm ma đầu chắc chắn sẽ không nói cho cô biết tung tích của họ, vì thế giận dỗi không thèm nói chuyện với anh cả ngày. Kết quả, ban ngày anh còn dạy dỗ cô không dám hé răng, buổi tối đóng cửa phòng, lại ghé vào tai cô dỗ dành, hôn hít, gần như gọi cô là "bé ngoan", "cục cưng". Cô đi đâu anh dính đó, cuối cùng cũng dỗ được Ôn Hinh nín khóc mỉm cười, hai người nô đùa đến nửa đêm, mới ôm nhau ngủ say.
Năm sau nghỉ đông, về Hỗ Châu, vì thời tiết lạnh, Ôn Hinh luôn ở lại Tùng Đào viên lâm. Cô thường vừa tắm nắng vừa ăn bánh ngọt đọc sách trên ghế sofa, thỉnh thoảng sẽ ghé quán mì ở Hỗ Châu. Nhưng học sinh đều nghỉ, quán mì không đông khách lắm.
Ôn Hinh cũng cho rằng nghỉ đông, quán mì chắc chắn ế ẩm. Nếu không phải Trương Nhị Hổ và gia đình ở lại trông quán, Ôn Hinh mà thuê người khác thì chắc chắn phải đóng cửa. Nhưng không ngờ là cả năm trước và sau Tết đều có khách. Có lẽ mì sợi và tương ở quán mì ngon thật, tiếng tăm rất tốt, nhiều người dân địa phương cũng đến ăn mì. Tuy kiếm không nhiều, nhưng mỗi ngày mười hai mươi tệ vẫn hơn không có gì. Giờ trưa và tối đông khách, mấy bàn cũng kín chỗ. Ôn Hinh dạy vợ chồng Trương Nhị Hổ làm thêm mấy món nhắm rượu, thỉnh thoảng cũng làm sủi cảo bánh bao, mỗi tháng cũng kiếm được năm sáu trăm tệ.
Thu nhập cũng không tệ.
Diêm ma đầu trở lại Hỗ Châu liền đi thẳng đến đơn vị. Vì dịp trước và sau Tết, không ít binh lính được nghỉ đông, về quê đoàn tụ với gia đình, nên đơn vị trong khoảng thời gian này cũng không có nhiều việc gấp. anh cũng có thời gian qua lại, cố gắng tranh thủ thời gian về bầu bạn với Ôn Hinh.
Trong mấy ngày trước khi cô nhập học, hai người ở nhà ngọt ngào quấn quýt. Ôn Hinh chạy nhảy trong phòng, Diêm ma đầu lười biếng đuổi theo phía sau. Đuổi kịp thì hai người lại yêu đương, nghịch ngợm suốt ba ngày, không cho Ôn Hinh ra khỏi nhà. Ôn Hinh cơ thể rất mẫn cảm, lại dễ dàng đạt được kh0ái cảm. Đàn ông đều thích kiểu phụ nữ này, nhiều nước, mềm mại, luôn khiến Diêm ma đầu dù tự chủ đến mấy cũng yêu không dứt.
...
Ba tháng trôi qua, sắp đến ngày khai giảng, vài bạn cùng phòng đã đến trường trước. Khi Ôn Hinh đến trường, mặt mày rạng rỡ. Cô mặc áo sơ mi trắng tuyết và váy yếm màu xanh lam, tóc đuôi ngựa thuần khiết, còn mang theo từ quán mì chút há cảo chiên và sủi cảo mới ra lò, nóng hổi, thơm phức lớp vỏ chiên vàng ruộm, ăn rất ngon và béo ngậy.
Vừa vào phòng ngủ, cô đã bị các bạn cùng phòng xúm lại tranh nhau ăn hết. Các bạn ở phòng ngủ bên cạnh có quan hệ tốt cũng chạy sang chào hỏi, tiện thể ăn vài cái, ngon đến nỗi cả đám nữ sinh kêu oai oái.
Các bạn khác cũng mang đồ ăn từ nhà đến chia sẻ, đương nhiên không hào phóng như Ôn Hinh mang cả nồi sủi cảo mới ra lò đến mời mọi người ăn. Tuy nhiên, đó đều là những món ngon đặc biệt của thời đại này.
Chỉ có Hồ Ái Trân không có gì để mang ra. Cô ấy chỉ có dưa muối, nên có chút ngại ngùng, cũng không ăn đồ của người khác. Tuy nhiên, không ai trách cô, mọi người đều biết gia cảnh cô khó khăn, cơm ăn còn thiếu, sao có thể mang đồ ngon từ nhà đến.
Ôn Hinh lấy từ trong túi ra hai hộp sữa mạch nha. Diêm ma đầu khi bị bệnh đã mang về rất nhiều, tủ không chứa hết, không đến mười hộp cũng có bảy tám hộp, chưa kể các loại đồ hộp, trên bàn ở nhà vẫn còn bày một dãy.
Diêm ma đầu uống hai cốc rồi không uống nữa, Ôn Hinh cũng không thích mùi vị đó lắm, cô thích uống sữa hơn.
Vì vậy, ngoài việc đem đi biếu, cô không biết làm gì khác. Muốn Diêm ma đầu mang đi biếu, anh chắc chắn không làm, anh không quá quan tâm đ ến thứ này, cũng không tiện mang đi, để Ôn Hinh từ từ uống.
Ôn Hinh muốn giảm cân, uống cái này sẽ béo, nên vừa khai giảng, cô đã mang hai hộp đến, tặng Ninh Tuyết và Hồ Ái Trân mỗi người một hộp.
Sữa mạch nha vào thời điểm này là một thứ rất được ưa chuộng, hơn nữa giá cả rất đắt đỏ, trong mắt nhiều người là một loại đồ uống cao cấp, người nhà bình thường không nỡ uống, đều là dùng để biếu tặng, đối với trẻ con mà nói cũng là một món ngon tuyệt vời.
Ninh Tuyết tuy rằng gia cảnh không tệ, nhưng cũng không phải ngày nào cũng được uống, Ôn Hinh tặng cô ấy, cô ấy liền cười hì hửng nhận lấy, tối đến học bài đói bụng, còn có thể pha một ly, uống ngon lành.
Hồ Ái Trân thì càng vui mừng, đặc biệt kích động, cô ấy lớn như vậy căn bản chưa từng uống thứ này, không ngờ Ôn Hinh lại tặng cô ấy một hộp. cô ấy rất gầy, Ôn Hinh nói cô ấy uống một hộp để bồi bổ cơ thể, cũng vì lời nói đó, Hồ Ái Trân liền ngại ngùng mang hộp sữa về nhà.
Ôn Hinh nhìn cô ấy một cái, lúc ở trường học, các cô thường xuyên chia cho cô ấy đồ ăn, cô ấy vốn đã mập lên một chút, kết quả về nhà nghỉ đông, lại gầy đi. Chắc là ở nhà không đủ ăn, người gầy đến mức này sao?
Dương Phỉ là người cuối cùng trở về, vào phòng cũng không chào hỏi bạn cùng phòng. Các bạn chào hỏi cô ta, cô ta không nói tiếng nào, chỉ khi nhìn thấy Ôn Hinh, cô ta mới hừ lạnh một tiếng.
"B3nh hoạn!" Ninh Tuyết nhỏ giọng phun ra hai chữ, ai chịu được tính cách xấu xa của cô ta, cả phòng ngủ phải nhìn sắc mặt cô ta sao?
Ôn Hinh cơ bản không thèm nhìn Dương Phỉ, loại người vong ân bội nghĩa này, cho ăn còn bị cắn lại, nhìn cô ta một cái đã là nể mặt rồi, bình thường thì coi như không thấy.
Chớp mắt đã khai giảng được một tháng. Buổi chiều, Ôn Hinh một mình đọc sách trong phòng tự học. Phòng tự học có rất nhiều người đang xem các loại tài liệu, học tập rất chăm chỉ. Bầu không khí học tập thời đại này rất dày đặc. Người lười biếng như Ôn Hinh cũng bị bầu không khí này kéo theo, không dám lười biếng nữa.
Mọi người không chỉ học tập rất chăm chỉ, các loại câu lạc bộ ở trường cũng rất năng nổ. Chỉ có Ôn Hinh, không biết làm sao, sau khi khai giảng, cô luôn cảm thấy uể oải, còn đặc biệt thích ngủ. Câu lạc bộ gì gì đó cô không muốn tham gia, chỉ muốn yên tĩnh ngồi trong lớp học, tắm nắng ấm áp, buồn ngủ thì ngủ. Trước đây vẫn bị Ninh Tuyết kéo vào câu lạc bộ văn học ngoại ngữ, nhưng cô cũng không đi được mấy lần.
...
Buổi chiều, Hồ Ái Trân tìm thấy cô, mặt mày tái mét, cầm lá thư ngồi cạnh cô, nhỏ giọng nói: "Ôn Hinh, cuối cùng cũng tìm được cậu, có chuyện không hay rồi!"
Ôn Hinh đang buồn ngủ, bị cô lay tỉnh. Gương mặt nhỏ nhắn của cô càng thêm bầu bĩnh, đầy đặn căng mọng, trông non nớt, muốn cắn một cái. Hồ Ái Trân đột nhiên nhận ra Ôn Hinh có vẻ mập lên một chút, không, là đầy đặn hơn một chút. Thực ra vẫn gầy, nhưng mặt tròn hơn một chút.
"Chuyện gì vậy?" Ôn Hinh tỉnh giấc, nhìn thấy Hồ Ái Trân vẻ mặt lo lắng nhìn mình.
Cô thường xuyên mang đồ ăn cho Hồ Ái Trân và Ninh Tuyết, nên ba người có quan hệ rất tốt. Ôn Hinh thường xuyên giặt ga trải giường và lấy nước nóng, Hồ Ái Trân đều chủ động giặt giúp, lấy nước giúp, đặc biệt chăm chỉ. Mấy việc vặt ở ký túc xá, Hồ Ái Trân đều làm hết. Vì Ôn Hinh thường xuyên quan tâm cô ấy, nên cô ấy đương nhiên cũng muốn giúp đỡ Ôn Hinh hết sức. Nhờ vậy, cô ấy mới có được những người bạn tốt như Ôn Hinh và Ninh Tuyết.
Đây là điều mà trước đây cô không dám nghĩ tới. Cô có quen một nữ sinh có hoàn cảnh tương tự, ở ký túc xá bị mấy bạn cùng phòng có gia cảnh tốt cô lập, bạn cùng phòng đều khinh thường cô , không có bạn bè, rất cô đơn. Cô rất ngưỡng mộ Hồ Ái Trân, có thể hòa hợp với bạn cùng phòng như vậy. Hồ Ái Trân cũng rất trân trọng điều đó, nên rất bảo vệ Ôn Hinh, mọi việc lớn nhỏ ở ký túc xá, cô ấy đều giúp Ôn Hinh làm.
Ôn Hinh có quần áo không mặc thì cho cô ấy. Cô có quá nhiều quần áo, có cái không thích thì cho Hồ Ái Trân. Vào ngày sinh nhật Hồ Ái Trân, Ôn Hinh tặng một đôi giày vải bố mới. Hồ Ái Trân nhận được thì coi như bảo vật, giặt sạch sẽ, ít khi đi, vẫn đi đôi giày vải rách. Cuối cùng, Ninh Tuyết không chịu nổi, cho cô một đôi giày cũ, cô mới đổi đôi giày vải rách. Nhờ hai người bạn tốt giúp đỡ, cô ở trường học sống tốt hơn ở nhà nhiều.
Có lẽ cũng bị ảnh hưởng bởi Ôn Hinh và Ninh Tuyết, trước đây cô không mấy để ý đến bản thân, chỉ chải qua loa mái tóc, nhưng bây giờ cũng biết chăm chút cho bản thân, toàn bộ tinh thần diện mạo khác hẳn trước kia, ánh mắt cũng có thần thái hơn.
"Ôn Hinh, quán mì của anh chị cậu hình như xảy ra chuyện, cậu mau đến xem sao đi."
Ôn Hinh đang buồn ngủ lập tức tỉnh táo, cô đến nơi thì thấy vợ chồng Trương Nhị Hổ đang hoang mang lo sợ, thấy Ôn Hinh vội nói: "Ôn Hinh à, vừa có một đám người đến, nói là có người tố cáo chúng tôi, nói vấn đề vệ sinh thực phẩm? Còn nói chúng tôi thu phí cao?" Trương Nhị Hổ trừng mắt to, "Sao có thể chứ, vệ sinh trong quán ngày nào cũng quét dọn, vợ tôi ngày nào cũng lau chùi, sạch sẽ lắm mà, thu phí cũng không cao, hai hào một bát mì, bên ngoài đều giá đó mà." Trương Nhị Hổ đến Hỗ Châu, dần dần thích nghi, giá cả thực phẩm xung quanh đều biết rõ, căn bản là không đắt, cũng không biết bị ai tố cáo, thật là thất đức.
"Có chuyện gì không? Họ đâu rồi?" Ôn Hinh nhìn hai người.
"Họ đến xem qua nói vài câu rồi đi, lúc đó trong quán có nhiều người lắm." Vợ Trương Nhị Hổ bất an nói với Ôn Hinh: "Có ảnh hưởng gì đến quán không?"
"Xem qua rồi đi? Không nói gì khác à?" Ôn Hinh hỏi.
"Không có."
"Vậy chắc là không sao đâu, các anh chị làm ăn bình thường, họ đến chỉ là xác minh tình hình thôi, yên tâm đi."
Thực ra Ôn Hinh rất nghi ngờ, tố cáo? Ai làm? Đối thủ cạnh tranh? Nhưng xung quanh cũng không có mấy quán cạnh tranh mà.
Về đến ký túc xá, chuyện đã lan truyền khắp trường, mấy người thấy Ôn Hinh về, liền hỏi: "Nghe nói quán mì của anh chị cậu bị phong tỏa, xảy ra chuyện gì vậy Ôn Hinh?"
Ôn Hinh nhíu mày, ai truyền tin? Cái gì mà quán mì bị phong tỏa?
"Không thể nào, làm ăn bình thường mà."
Ôn Hinh vừa nói xong liền nghe thấy Dương Phỉ trên giường tầng trên "xuy" một tiếng: "Đã bảo rồi, quán mì đó sớm muộn gì cũng đóng cửa, cục vệ sinh còn đến kiểm tra rồi, còn làm ăn bình thường..."
"Sao cậu biết là cục vệ sinh đến kiểm tra?" Ánh mắt Ôn Hinh lập tức nhìn chằm chằm cô ta.
"Đương nhiên biết, cả trường đều lan truyền rồi." Dương Phỉ thấy Ôn Hinh để ý đến mình, lập tức trừng mắt, như muốn gây sự.
"Thôi thôi, không đóng cửa là tốt rồi." Mấy bạn cùng phòng đồng thanh nói.
Ôn Hinh cảm thấy chuyện này kỳ lạ. Thời này người ta không có ý thức vệ sinh cao, mấy năm trước nhiều người còn không đủ ăn, đồ ăn nấu trong nồi đều sạch sẽ, nào có chuyện nói đến vấn đề vệ sinh. Mới chỉ hai năm nay, mới có ý thức về an toàn thực phẩm, ra hàng loạt tiêu chuẩn vệ sinh thực phẩm.
Vừa mới có quy định thì cô đã gặp chuyện.
Cũng may là quan niệm vệ sinh thực phẩm của người bây giờ không cao, dù tin đồn lan truyền, cũng không đuổi khách, người ta vẫn đến ăn. Mọi người đều cảm thấy mì sợi nóng hổi thì không thể có vấn đề gì.
Quả thật cũng không có vấn đề gì, thời này còn thiếu chất phụ gia.
Cuối tuần cô về nhà, Diêm ma đầu gọi điện thoại đến.
Nói vài câu, anh lại hỏi: "Mấy ngày nay, quán còn có khách đến không?"
"Không có, trước có một đám người đến, nói là có người tố cáo vấn đề vệ sinh, muốn kiểm tra, kiểm tra xong liền đi rồi." Ôn Hinh còn chưa kể chuyện này với Diêm ma đầu, cô cảm thấy chuyện qua rồi, cũng không có gì xảy ra, nên không cần nói, anh nghe cũng lo lắng, không ngờ anh lại hỏi trước.
"Ừ, anh biết."
"Anh biết?"
Điện thoại truyền đến tiếng "hừ", "Anh mà không chào hỏi người ta, em tưởng em là sinh viên mà mở được quán à?"
"Hả?" Ôn Hinh chớp mắt.
"Yêu cầu trên là người lao động tự do không có việc làm mới được cấp giấy phép kinh doanh tư nhân, em là sinh viên mà em tưởng làm nhanh thế à? Em không cần lo, anh đã lo liệu rồi, không sao đâu, nhưng mà..."
Ôn Hinh giờ mới hiểu sao làm nhanh thế, thuận lợi không tưởng, hóa ra là Diêm ma đầu ra tay.
"Nhưng mà sao?" cô cầm điện thoại hỏi.
Diêm ma đầu dừng lại một chút, "Gần đây em có mâu thuẫn gì với bạn cùng phòng không?"
Ôn Hinh ngơ ngác, "Không có mà?"
"Có hay không?" Diêm ma đầu nghiêm túc hỏi.
"Chắc là không có?"
"Vậy là có, có phải là con bé họ Dương không?"
"Dương Phỉ?"
"Ừ." Trong điện thoại, Diêm ma đầu hừ lạnh một tiếng: "Được rồi, chuyện này em không cần lo, về ký túc xá thì cứ như bình thường, không cần cãi nhau với Dương Phỉ..."
Ôn Hinh: Tôi có cãi nhau với cô ta bao giờ đâu?
Diêm ma đầu nói được nửa chừng, nghe thấy Ôn Hinh ngáp dài trong điện thoại, anh dừng lại: "Sao thế? Tối qua ngủ không ngon à?"
"Ừ, ngủ không ngon, nhớ anh, không biết vì sao, dạo này em buồn ngủ lắm, chắc chắn là nhớ anh quá." Ôn Hinh nghe vậy liền muốn làm nũng với anh.
"Nhanh lên giường nằm đi, đừng xem TV nhiều, nghỉ ngơi nhiều vào."
"Không, em muốn nói chuyện với anh thêm chút nữa."
"Nói chuyện qua điện thoại thì được gì..." Diêm ma đầu dạy dỗ cô như vậy, nhưng vẫn không nỡ cúp điện thoại.
Cúp máy xong, cô ngủ một giấc chiều thật ngon.
Vụ quán mì còn chưa bắt đầu đã kết thúc, Ôn Hinh cũng không để ý, việc buôn bán cũng không bị ảnh hưởng, vẫn cứ đông khách. Vài ngày sau, Dương Phỉ về nhà, lúc trở lại thì mặt trắng bệch, mắt còn dấu vết đã khóc.
Người khác hỏi cô ta có chuyện gì, cô ta lảng tránh không nói tiếng nào.
Ninh Tuyết nói với Ôn Hinh: "Cậu không biết à? Bố cô ta bị cách chức rồi, có khi còn phải đi tù."
"Chuyện gì xảy ra?"
"Tham ô."