Mỹ Nhân Trắng Mềm Năm 80

Chương 88

Editor: Chupachups

 

--------------

 

Tham ô?

 

Ôn Hinh cười cười, không nói gì thêm, trong lòng lại cảm thấy sao chuyện lại trùng hợp như vậy. Cô nhớ có lần, Dương Phỉ nói cô ta là tiểu thư tư bản, cô thuận miệng mắng lại một câu: "Mồm miệng trống rỗng, tôi còn nói cô là con gái kẻ tham ô ấy chứ."

 

Lúc đó cô chỉ nói vậy thôi.

 

Gia cảnh nhà Dương Phỉ không tệ, là người địa phương, bố là cán bộ cấp huyện, lương tháng hơn trăm đồng, mẹ là giáo viên cấp ba, nên Dương Phỉ từ nhỏ sống sung sướng, ăn mặc cũng rất sang trọng, lớn lên lại xinh xắn, quần áo cũng thay đổi hàng ngày như Ôn Hinh.

 

Ở nhà cô ta là bà chủ nhỏ.

 

Nhưng Ôn Hinh cũng là tiểu công chúa, cô tự mình nuông chiều bản thân, ăn mặc không bạc đãi mình. Cũng vì vậy, Dương Phỉ không ưa cô, có lẽ là sự bài xích giữa những người cùng loại.

 

Dương Phỉ cũng thích ăn diện, nhưng dáng người cô ta không đẹp bằng Ôn Hinh, ngực lép mông xệ, da lại không trắng bằng Ôn Hinh. Cùng một bộ quần áo, Ôn Hinh mặc vào khiến người ta không rời mắt, nhìn thế nào cũng thấy xinh đẹp linh động, cô ta mặc vào thì bình thường vô vị.

 

Cho nên, vương bất kiến vương, cô ta không phục Ôn Hinh, cảm thấy gia thế Ôn Hinh bình thường, dựa vào đàn ông, có gì hơn người, căn bản là coi thường.

 

Nhưng thấy mọi người trong ký túc xá đều vây quanh Ôn Hinh, cô ta lại không vui, nhất là con bé ở giường tầng dưới, vừa lấy nước vừa giặt ga trải giường, chẳng phải chỉ vì được cho hai bộ quần áo và đồ ăn sao? Cô ta rất khinh thường.

 

Không biết từ lúc nào cô ta đã coi Ôn Hinh là đối thủ, so đo từng ly từng tí, càng so càng thấy bất công, không nhịn được nói Ôn Hinh là con gái nhà tư sản, Ôn Hinh lúc này cười lạnh.

 

Trực giác mách bảo cô, Dương Phỉ sao xứng chứ? Con gái cán bộ cấp huyện, đeo đồng hồ hơn tám trăm đồng, mẹ cô ta đến trường hôm đó ăn mặc cũng không tầm thường, trên tay cũng đeo đồng hồ mấy trăm đồng, ai hơn ai mà nói ai khổ cực mộc mạc? Mình là con gái nhà tư sản? Thế cô ta chẳng phải là con gái kẻ tham ô sao?

 

Không ngờ một câu nói lại thành tiên tri? Bố cô ta thật sự tham ô sao?

 

Chủ đề này không tiếp tục được nói nữa, đối với Ôn Hinh mà nói, cô căn bản là không thèm để ý Dương Phỉ, căn bản liền không đem cô ta để vào mắt.

 

Sau đó, gia đình Dương Phỉ phát sinh biến hóa long trời lở đất, cha mẹ ly hôn, mẹ tái hôn, cuộc sống của cô ta bắt đầu như lửa bỏng nước sôi, nào còn có khí phách phấn chấn tiểu công chúa kiêu ngạo như trước kia, chỉ có thể ở ký túc xá cụp đuôi làm người.

 

Có một lần, cô ta về ký túc xá, tận tai nghe Ninh Tuyết cùng mọi người trong ký túc xá nói về tình trạng thảm hại của gia đình cô ta, cô ta lúc đó đứng ở trước cửa, trong lòng tràn ngập phẫn nộ cùng nhục nhã. Cô ta vốn tưởng rằng chuyện trong nhà không ai biết, không ngờ cả ký túc xá đều biết. Lúc đó cô ta muốn xông vào, muốn chất vấn họ, nhưng câu nói tiếp theo của Ninh Tuyết khiến cô ta không thể nhúc nhích.

 

Ninh Tuyết nhắc đến tên cô ta, dùng giọng điệu khinh miệt nói: "... Làm ra vẻ cái gì? Bố cô ta là kẻ tham ô, hiện tại ở trường học còn chưa lan truyền đâu, cô ta tốt nhất là thành thật. Nếu còn dám làm mặt lạnh với chúng ta, không cần ai khác, tôi cũng có thể khiến cô ta cút khỏi trường đại học này. Tưởng mình là cái thá gì? Chê cái này, ghét cái kia, không cho cô ta một bài học, cô ta không biết cửa nhà mình mở hướng nào đâu."

 

Dương Phỉ từ thiên đường rơi xuống địa ngục, khiến cô ta sợ hãi rụt rè. Những người mà bình thường cô ta coi thường, cô ta căm ghét, giờ đây trở thành những người cô ta không thể đắc tội. Nếu chuyện trong nhà bị lộ ra, cô ta chỉ có thể nghỉ học. Để có thể học xong đại học, từ đó, cô ta như người vô hình trong ký túc xá, chịu đựng uất ức đến mức không còn cảm giác tồn tại. Sau khi tốt nghiệp, không biết cô ta được phân công đến đâu, không ai trong số những người quen biết còn gặp lại cô ta.

 

...

 

Thời gian trôi nhanh, đã vào tháng năm, thời tiết ấm áp.

 

Cuối tuần, không ít sinh viên chọn đọc sách trong thư viện, cũng có người lén lút hẹn hò. Dù là trong trường hay quan hệ hữu nghị với trường khác, cuối tuần thường có những hoạt động như vậy. Dù sao thì sinh viên thời này cũng không còn nhỏ tuổi, nhiều người lớn tuổi chưa kết hôn, đến tuổi thích hợp để kết hôn, nên họ muốn tìm được "người bạn cách mạng" thuộc về mình ở trường, sau đó thuận lý thành chương trở thành bạn đời.

 

Có người muốn rủ Ôn Hinh đi. Hai bạn cùng phòng ở ký túc xá bên cạnh vừa tham gia buổi giao lưu hữu nghị với một trường sư phạm đại học, muốn Ôn Hinh đến cho vui. Ôn Hinh làm sao dám đi chứ? Nếu anh biết thì không xong. Anh ấy mà nổi điên lên thì ngay cả Ôn Hinh cũng sợ chết khiếp.

 

Hơn nữa, trong trường rất có thể có tai mắt của người kia.

 

Ôn Hinh làm gì, anh đều biết.

 

Hơn nữa, người đàn ông kia rất hay ghen, mà còn ghen tuông hờn dỗi.

 

Ở Hỗ đại, sinh viên nam tương đối nhiều, người ưu tú cũng không ít. Người kia lại hơn Ôn Hinh tám tuổi, sinh viên nam trong trường ai cũng trẻ hơn, lịch sự hơn, có tình thú hơn, cũng có nhiều đề tài chung với Ôn Hinh hơn, nên người kia rất lo lắng, chỉ là không nói ra...

 

Lần trước là vì một nam sinh theo đuổi Ôn Hinh không buông, biết Ôn Hinh có bạn trai rồi mà vẫn mặt dày mày dạn, viết thư tình "hữu nghị cách mạng", mời ăn, mời đi chơi. Diêm ma đầu biết chuyện, tức đến mất ngủ, gối đầu lên cánh tay, nhìn người phụ nữ như ngọc như tuyết, tinh xảo bên cạnh, ánh mắt tối tăm khó hiểu. Nhiều lần Ôn Hinh nửa đêm tỉnh dậy, đều thấy anh như vậy. Ôn Hinh thực ra cũng biết anh lo lắng.

 

Nên Ôn Hinh sẽ nói với anh: sinh viên nam trong trường, Ôn Hinh không ai vừa mắt, không ai có thể đối xử với Ôn Hinh tốt hơn.

 

Đến khi dỗ anh yên tâm, khóe môi anh liền cong lên nói: "Biết thế là tốt, ngủ đi." Hai người mới ôm nhau ngủ.

 

Vì vậy, Ôn Hinh làm sao còn dám cùng người khác đi hẹn hò tập thể? Người nhà của cô mà biết chắc chắn sẽ tức nổ đom đóm, cô từ chối xong, liền chạy tới cùng Ninh Tuyết và Hồ Ái Trân đi dạo phố.

 

Dù sao cũng vào mùa hè, nhiệt độ ấm dần lên, đúng là thời điểm mặc váy ngắn tay.

 

Ba cô gái trẻ trung xinh đẹp ríu rít đi mua quần áo. Hiện tại khác hai năm trước, quần áo may sẵn trong trung tâm thương mại ngày càng nhiều, màu sắc và kiểu dáng để lựa chọn cũng nhiều hơn. Rất nhiều mẫu hot và hàng hiệu từ Hồng Kông, trong trung tâm thương mại ở Hỗ Châu đều có quầy. Quần áo và phong cách của phụ nữ cũng ngày càng táo bạo, số lượng phụ nữ mặc váy trên đường phố rất đông đảo.

 

Năm nay dường như thịnh hành váy kiểu cổ điển.

 

Thực ra, nhìn từ góc độ của thế hệ sau, rất nhiều quần áo rất quê mùa và xấu xí, nhưng với con mắt của người thời đại này, chúng thực sự rất thời thượng, bởi vì không có sự so sánh thì sẽ không có sự khác biệt, đẹp hay không đều là do so sánh mà ra.

 

Nhưng có một số kiểu dáng quần áo, trường tồn theo thời gian, vẫn rất đẹp, dù mặc vào thế hệ sau cũng không khó coi.

 

Ba người đang dạo trung tâm thương mại lớn nhất Hỗ Châu, Ninh Tuyết thử một chiếc váy, ba mươi đồng, cô nghiến răng mua, cô tuy không thiếu tiền, nhưng tiền tiêu vặt cũng có hạn, không thể tiêu xài hoang phí.

 

Hồ Ái Trân chắc chắn là không mua nổi, quần áo ở đây rất đắt, nhà cô đều mua vải về may quần áo, căn bản chưa từng mua quần áo may sẵn, hôm nay chỉ là đến cùng Ôn Hinh và Ninh Tuyết đi dạo phố mà thôi.

 

Ôn Hinh mua đồ trong trung tâm thương mại không hỏi giá, ở đây cũng không mặc cả, Ninh Tuyết suýt nữa gọi cô là phú bà, nói thật cô cảm thấy cách Ôn Hinh mua quần áo, thực sự rất giống tiểu thư nhà tư bản đã trải qua nhiều chuyện.

 

Hồ Ái Trân chỉ biết đứng nhìn mà thèm thuồng.

 

Ôn Hinh ưng ý một chiếc váy kiểu xưa màu trắng trơn, viền xanh dương, cài khuy tàu vạt chéo, áo tay lỡ có eo, dáng dấp như kiểu áo thời dân quốc nhưng đường may tinh xảo hơn. Váy dài màu mặc, không quá rộng, có nếp gấp nhỏ, lót lớp vải sa mỏng bên trong, lúc đi lại tà váy bay bay rất đẹp.

 

Vì là đồ may thủ công, chất liệu tốt, đường may đẹp, một bộ váy giá những một trăm tám mươi đồng, thuộc loại đắt đỏ trong trung tâm thương mại.

 

Ôn Hinh mặc vào, trông như một cô gái thời dân quốc thanh thuần bước ra giữa ngày hè nắng chói chang, vừa có nét quyến rũ tri thức, lại vừa có vẻ đẹp linh động.

 

Ninh Tuyết và Hồ Ái Trân mắt sáng rỡ, vây quanh cô ngắm nghía, khen đẹp không ngớt. Ninh Tuyết cũng muốn mua nhưng tiếc là chỉ có một bộ, mà tiền cô mang theo lại không đủ.

 

"Ôn Hinh à," Hồ Ái Trân nhìn cô rồi đưa tay sờ eo cô, "Hình như bộ váy này hơi chật thì phải." Eo Ôn Hinh rất nhỏ, theo lý thì mặc vào không nên chật thế.

 

Ninh Tuyết cũng nhìn kỹ, quả thật phần eo hơi chật.

 

"Tại tớ béo lên đấy, lúc mặc vào tớ cũng thấy vậy. Dạo này tớ ăn nhiều quá, chắc phải kiềm chế lại thôi, không thì béo thêm là không mặc vừa nữa." Ôn Hinh cũng thấy buồn bực. Không biết có phải do đổi mùa không mà dạo này cô thèm ăn kinh khủng. Trước kia cô còn kiềm chế ăn ít bánh kẹo, bình thường lúc uống trà mới nhấm nháp một chút, một miếng nhỏ cũng ăn được rất lâu, từ từ thưởng thức. Vậy mà dạo này cô chẳng kiềm chế được, chẳng mấy chốc mà hết cả đĩa bánh.

 

Ra quán mì, trước kia cô ăn không hết một bát, còn gắp bớt cho Hồ Ái Trân, giờ thì một bát còn thiếu, mà cô lại thèm ăn thịt nữa chứ, trước kia cô chỉ gắp hai miếng thôi mà...

 

Chắc chắn là do dạo này cô ăn nhiều thịt quá nên mới béo lên.

 

"Cậu đừng giảm cân nữa, tớ thấy cậu như này đẹp hơn đấy. Trước kia gầy quá, giờ trông ổn hơn nhiều." Thời này mọi người ăn uống không đủ chất, da dẻ xanh xao, ai cũng gầy như que củi, nên chẳng ai thích người gầy, ai cũng thích phụ nữ hơi mũm mĩm, khỏe mạnh hồng hào.

 

Hồ Ái Trân nhìn Ôn Hinh, chân thành khuyên nhủ. Trước kia mặt Ôn Hinh nhỏ xíu, eo thì bé tí tẹo, giờ thì mặt có da có thịt hơn, đường cong cũng đầy đặn hơn, trông đáng yêu hơn hẳn. Cánh tay cũng có da có thịt, trắng trẻo mịn màng, mặc áo tay lỡ hay ngắn tay, Ninh Tuyết và Hồ Ái Trân cứ thích véo véo, nắn mãi không chán.

 

Chưa kể đến anh người yêu của cô, hễ cứ rảnh là lại kéo tay Ôn Hinh vào lòng, lúc nắm tay thì lại thích xoa xoa thịt tay cô, thích cái cảm giác ngón tay hơi lún vào thịt tay mềm mại của cô, cảm giác ấy thật tuyệt diệu.

 

"Ôn Hinh, hình như ngực cậu cũng to hơn một chút thì phải." Ninh Tuyết quan sát rồi thì thầm với Ôn Hinh.

 

Ôn Hinh cũng để ý chuyện này lắm. Ngực to lên thì tốt, vì eo nhỏ ngực to mặc quần áo mới đẹp. Nhưng chỉ khi người gầy, eo nhỏ ngực to thì mới đẹp thôi, chứ người mà béo tròn mà ngực to thì không đẹp chút nào. Nên cô rất để ý đến vòng eo và vòng ngực của mình. Giờ thì cả hai chỗ đều có vẻ béo lên, cô bắt đầu suy tư. Chắc chắn là do dạo này cô ăn nhiều quá, cả bụng phẳng lì cũng có chút mỡ rồi. Không thể ăn uống thế này được, phải giảm chỗ mỡ này xuống mới được.

 

Mua quần áo xong, Ôn Hinh mời hai người bạn vào nhà hàng, gọi bốn món một canh, toàn là món ăn gia đình bình thường, ba người ăn uống no say. Lần này Ôn Hinh để ý lắm, tâm trí cô vẫn còn để ý đến cái eo của mình, nhất quyết không thể béo lên được, nên bữa này cô ăn rất ít, dù không no chút nào.

 

Nhưng ăn xong chưa được bao lâu, cô đã thấy đói, đói đến mức không chịu nổi, cuối cùng đành phải chạy ra hàng bánh ngọt, mua mấy loại bánh, ăn ngấu nghiến mấy cái liền, cuối cùng mới thấy thỏa mãn.

 

Ăn xong cô lại hối hận, ôi ôi ôi, suýt nữa thì nôn hết ra.

 

...

 

Ở đơn vị, anh dạo này bận huấn luyện, nửa tháng mới về nhà một lần.

 

Trước kia còn quen, nhưng dạo này Ôn Hinh không hiểu sao lại hay đa sầu đa cảm. Vừa thấy anh mặc quân phục đứng ở cửa phòng, cô liền chạy tới, nhào vào lòng anh khóc nức nở, khóc không kìm được cảm xúc.

 

Anh lo lắng lắm, vừa ôm cô vừa hỏi có chuyện gì, cuối cùng vào phòng, ôm cô ngồi trên đùi, dỗ dành mãi, hỏi cô có ai ăn h**p không. Dỗ mãi cô mới nín, anh lại hỏi tiếp. Ôn Hinh cũng ngơ ngác, cô cũng không biết vì sao mình khóc, chỉ là nhìn thấy anh thì nước mắt tự dưng rơi, không kiềm chế được.

 

Anh nhìn cô hồi lâu, càng thấy cô dạo này ngốc nghếch hơn, ngốc thế này, anh thật sự hết cách.

 

Tối đến, hai người quấn quýt bên nhau, Ôn Hinh cứ r3n rỉ khó chịu, khiến anh phải dừng lại giữa chừng. Anh nằm sấp trên giường xem có chuyện gì, sao cô lại khó chịu, nhưng xem mãi cũng không thấy gì, chỉ có thể ôm cô ngủ, nhìn người trong lòng khóc thút thít rồi ngủ thiếp đi. Lúc ngủ, môi đỏ mọng hơi hé mở, trông như thiên thần nhỏ. Anh thầm thở dài, anh cũng muốn lắm chứ, thật sự là hết cách với cô.

 

Lần này huấn luyện xong, lại đúng cuối tuần, anh ở nhà được hai ngày hiếm hoi. Buổi trưa ăn cơm, Ôn Hinh đột nhiên đòi ăn vịt quay.

 

Anh ra nhà hàng mua về cho cô một con, cô ăn được hai miếng rưỡi thì khóc.

 

Cô bảo vịt này không ngon, cô chỉ muốn ăn vịt quay Bắc Kinh.

 

Anh cầm miếng vịt lên ăn thử: "..." Có gì khác nhau đâu?

 

Vì không được ăn vịt quay Bắc Kinh, Ôn Hinh ngồi đó khóc ròng rã nửa tiếng đồng hồ.

 

Diêm ma đầu suýt chút nữa ngã ngửa.

 

Nếu họ đang ở Bắc Kinh thì còn dễ, anh sẽ đưa cô đi ăn ngay, ăn bao nhiêu cũng được, nhưng vấn đề là họ đang ở quá xa.

 

Nhưng nhìn Ôn Hinh chẳng ăn được gì, chỉ muốn ăn vịt quay, khóc lóc thảm thiết.

 

Diêm ma đầu ngồi đối diện nhìn cô khóc, cuối cùng không nói gì, đứng dậy xách đồ đạc và quần áo, "Đi, anh đưa em đi ăn."

 

Trên đường đi, Diêm ma đầu nắm tay Ôn Hinh vẫn còn sụt sịt, đưa cô lên máy bay.

 

Lần này họ không đi máy bay quân sự mà là máy bay dân dụng. Không có cầu thang lên máy bay hay ống lồng, họ được xe đưa đến tận chân cầu thang máy bay.

 

Ôn Hinh đi theo sau Diêm ma đầu, tò mò nhìn xung quanh. Không có kiểm tra an ninh hay thiết bị an ninh, chỉ có quầy làm thủ tục lên máy bay.

 

Diêm ma đầu mua vé hạng nhất.

 

Vé hạng nhất một người 76 đồng, 76 đồng là khái niệm gì? Tương đương với hai tháng lương của công nhân bình thường, trách sao lúc đó toàn thấy lãnh đạo, người thường làm sao mà mua nổi.

 

Lúc Ôn Hinh bước vào, khoang máy bay rất nóng, mùa hè không phải là trải nghiệm dễ chịu.

 

Tiếp viên hàng không lúc này cười rất chân thành, rất ngọt ngào. Trên máy bay có trà xanh, kẹo và cà phê miễn phí. Kẹo được để trên xe đẩy. Diêm ma đầu ngồi ngay ngắn ở khoang hạng nhất, thỉnh thoảng nhìn Ôn Hinh, thấy cô vẫn còn khóc, không có tinh thần, liền hỏi nhỏ: "Em muốn ăn kẹo không?"

 

Ôn Hinh nghe xong, uể oải gật đầu.

 

Anh quay đầu lại lấy hai viên kẹo từ xe đẩy. Thời này khách hàng đều tự giác, ăn bao nhiêu lấy bấy nhiêu, người lịch sự thì lấy ba bốn viên, người tham hơn thì lấy một nắm, tiếp viên hàng không cũng chỉ cười trừ.

 

Anh bóc vỏ kẹo rồi lén đặt vào tay cô. Ôn Hinh cầm viên kẹo trên tay hồi lâu.

 

"Ăn đi em." Anh luôn để ý đến cô. Ở chỗ đông người, hai người không thể thân mật quá, ở nhà anh có thể đút kẹo cho cô, nhưng ở đây thì không được.

 

Ôn Hinh cầm viên kẹo trên tay, mắt rưng rưng nhìn anh: "Em muốn ăn vịt quay."

 

Anh nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn ỉu xìu của cô, chỉ vì thèm ăn vịt quay mà khóc đến thế, chắc chắn là vịt quay Bắc Kinh rồi. Anh không nói gì, chỉ bảo: "Ừ, mình về Bắc Kinh ngay, anh đưa em đi ăn."

 

Cô nghe vậy mới bỏ kẹo vào miệng, ngồi bên cạnh anh, miệng nhỏ mím mím, nhai nhai, như trẻ con ấy.

 

Anh thầm thở dài, thật sự là hết cách với cô.

 

Lúc này, khoang hạng nhất phát thuốc lá thơm, hộp mười điếu "Bạch mao nữ". Ôn Hinh cầm lấy rồi mở ra ngửi, cô lại thích mùi thuốc lá, trước kia đâu có thế. Lạ thật, cô thấy mùi này thơm quá, cứ hít hà mãi, mũi muốn dúi cả vào hộp. Anh thấy vậy, nghiêm mặt lấy lại hộp thuốc, bỏ vào túi.

 

Ôn Hinh nhìn anh chằm chằm: "Em ngửi chút nữa thôi mà..."

 

Anh trừng mắt nhìn cô, nhỏ giọng dạy dỗ: "Ngửi cái gì mà ngửi? Đến thuốc lá cũng đòi hút, em muốn ăn đòn hả?"

 

...

 

Hai tiếng sau, máy bay hạ cánh xuống sân bay.

 

Không lâu sau, tại một nhà hàng vịt quay ở Bắc Kinh, Diêm Trạch Dương ngồi trước bàn tròn, dựa lưng vào ghế, nhìn Ôn Hinh gắp từng miếng thịt vịt, chấm tương ngọt rồi kẹp hành, cuộn trong bánh tráng mỏng, đưa vào miệng ăn ngon lành, mặt đầy hạnh phúc, miệng nhỏ phồng lên, ăn mãi không chán.

 

Anh nếm thử một miếng, thịt vịt không quá mỡ cũng không quá nạc, có hương vị đặc biệt, quả thật rất ngon, nhưng có đến nỗi thèm ăn đến khóc không? Chắc chắn là không.

 

Trên bàn còn có canh cải thìa, vừa hay giải ngấy. Ôn Hinh vừa ăn vừa uống, ăn mãi đến no căng, mặt mày rạng rỡ.

 

Còn anh thì cứ nhìn cô ăn, đến khi cô ăn xong mới hỏi: "Ăn no chưa em?"

 

Ôn Hinh cũng biết mình làm phiền anh như vậy là không tốt. Anh khó khăn lắm mới có hai ngày nghỉ, kết quả vì cô muốn ăn thịt vịt mà vội vàng đưa cô lên máy bay về Bắc Kinh, ngày mai còn phải bay về nữa, đi đi về về vất vả, tiền vé máy bay còn đắt hơn cả con vịt...

 

Chỉ là lúc đó cô không kiềm chế được bản thân, cứ như ma xui quỷ khiến mà thèm ăn, thèm đến mức khóc, nghĩ lại cô cũng thấy xấu hổ, không còn mặt mũi nào.

 

"Em cũng không biết chuyện gì xảy ra, tự nhiên thèm ăn kinh khủng. Sau này em sẽ không thế nữa đâu." Nghĩ lại Ôn Hinh cũng thấy mình quá đáng, đặc biệt xấu hổ cúi gằm mặt xuống.

 

Anh nhìn cô hồi lâu, đột nhiên hỏi: "Tháng này, em đến tháng chưa?"

 

Ôn Hinh giật mình, "đèn đỏ" á? Hình như tháng này chưa đến thì phải.

 

Vì trước giờ cô chưa từng quan hệ tình d ục, là con gái chưa chồng, có khi đến sớm, có khi đến muộn, cũng không để ý lắm, đến thì đến, không thì thôi, không tính ngày tháng gì cả, nên thành ra lười biếng, không mấy để ý chuyện này.

 

Đến khi anh đột nhiên hỏi, cô mới chợt nhớ ra, tháng này hình như thật sự chưa đến.

 

Thấy vẻ mặt ngơ ngác của Ôn Hinh.

 

Anh lập tức đứng dậy, "Tính tiền, anh đưa em đi một chỗ."

 

"Không không không, em không cần đi bệnh viện, 'đèn đỏ' chắc hai ngày nữa là đến thôi, không cần khám đâu." Lúc này Ôn Hinh mới kịp phản ứng, điều đầu tiên cô nghĩ là không thể nào, cô không thể có thai, cô ngày nào cũng uống "thuốc tránh thai" liều cao, khả năng có thai rất thấp, chắc chắn là "đèn đỏ" đến muộn nửa tháng thôi, chắc sắp đến rồi.

 

"Không đi bệnh viện, tìm người khám cho em." Anh giúp cô cầm túi xách, đặt tay lên lưng cô, đưa cô ra ngoài.

 

"Em không cần." Ôn Hinh nắm chặt thành cửa không muốn đi.

 

Lòng cô rối bời, cô cảm thấy mình chắc chắn không có thai, nhưng nghĩ lại, một tháng nay cô quả thật rất lạ, ngủ nhiều, ăn nhiều, có lúc không kiềm chế được cảm xúc, hay khóc, cô cũng nhận ra mình kỳ lạ, rồi cả cái eo thon nhỏ của cô, giờ cũng hơi thô, còn béo lên 2 cân.

 

Những điều này thật sự rất bất thường, dáng người thì mất kiểm soát, lại hay đói, chỉ là cô chưa bao giờ nghĩ đến chuyện có thai.

 

Sao thuốc lại mất tác dụng được nhỉ? Thuốc hệ thống đưa cho gần như hiệu quả tuyệt đối, hiệu quả phải rất tốt mới đúng.

 

A! Cô chợt nhớ ra, hai ngày trước khi khai giảng, cô và anh có ba ngày ở nhà không ra ngoài, hai người ôm nhau xem TV, thỉnh thoảng anh lại muốn cô, cô cũng không nhớ rõ, mấy ngày đó hai người quấn quýt bên nhau, lúc nào cũng có thể làm chuyện ấy, thường ngủ đến tận trưa. Vậy nên cô không nhớ rõ, có phải ba ngày đó cô quên uống thuốc một lần không? Ba ngày, cô chỉ nhớ đã uống hai lần.

 

Nhưng dù mấy ngày đó cô quên uống một ngày, chỉ một ngày thôi, không lẽ lại trúng sao? Cô biết anh khỏe mạnh, tinh lực dồi dào, nhưng chỉ một lần mà trúng ngay, xác suất phải thấp lắm chứ, ôi, đầu óc cô rối bời cả lên. Nếu không có anh dắt tay, cô chắc đi xiêu vẹo mất, tâm trí hoàn toàn không để ý đến đường đi, chân tay bủn rủn.

 

...

 

Anh dẫn cô đi ngoằn ngoèo vào con ngõ nhỏ, trong ngõ có một căn nhà độc lập. Anh gõ cửa, chẳng mấy chốc có người ra mở, một người đàn ông ngoài năm mươi tuổi bước ra, ngạc nhiên hỏi: "Tiểu Diêm? Về từ lúc nào vậy?"

 

"Mới về thôi, ông Lang." Anh kéo Ôn Hinh đang đứng sau lưng lại, "Cháu không tiện đưa cô ấy đi bệnh viện, đành mặt dày đến nhờ ông bắt mạch cho cô ấy."

 

Người đàn ông nhìn Ôn Hinh, rồi lại nhìn anh, hình như hiểu ra chuyện gì, "Mau vào nhà."

 

Ôn Hinh bị anh kéo vào trong, sân nhà bình thường thôi, nhưng rất sạch sẽ.

 

Người đàn ông trông ngoài năm mươi tuổi bảo Ôn Hinh ngồi xuống ghế dưới mái hiên, rồi vào nhà lấy đồ ra.

 

Chỉ là một cái gối tay nhỏ đã cũ, đặt trên bàn nhỏ, để Ôn Hinh đặt tay lên.

 

Ông ấy nhìn sắc mặt Ôn Hinh trước, rồi đặt nhẹ ngón tay lên cổ tay cô. Ôn Hinh lúc thì nhìn Diêm Trạch Dương đứng bên cạnh, hai má anh căng thẳng, mắt nhìn chằm chằm người đang bắt mạch. Cô cũng nhìn theo, đột nhiên tim đập thình thịch, có chút hoảng sợ.

 

Thời gian bắt mạch rất lâu, đổi tay Ôn Hinh mấy lần, hồi lâu sau mới buông ra, ông ấy nói: "Trạch Dương, cô bé này có hỉ mạch, được một tháng rồi, nên làm gì thì làm đi, đừng để lâu quá."

 

"Hỉ... hỉ mạch?" Ôn Hinh nghe xong thì người cứng đờ. Cô đương nhiên biết ý nghĩa của từ này, là có thai sao? Sao có thể chứ?

 

Cô... cô chỉ quên uống thuốc một lần, sao lại...

 

Nghĩ đến điều gì, cô ngẩng đầu nhìn Diêm Trạch Dương đứng bên cạnh, thấy khóe miệng anh khẽ cong lên.

 

Bao nhiêu viên đạn, cuối cùng cũng trúng...

Bình Luận (0)
Comment