Mỹ Nhân Trắng Mềm Năm 80

Chương 89

Editor: Chupachups

 

--------------

 

Diêm Trạch Dương và người đàn ông ngoài năm mươi tuổi nói chuyện một lúc ở cửa.

 

Ôn Hinh đứng đợi bên ngoài. Hôm nay cô chỉ mặc một chiếc váy liền áo hoa trắng trên nền xanh lam, eo có dây rút, cố tình nâng cao đường eo, tôn lên vòng ngực và đôi chân dài. Gió thổi qua, tà váy lay động, trông rất thanh thuần xinh đẹp. Gió thổi rối những sợi tóc mai mềm mại trắng muốt trên má Ôn Hinh.

 

Cũng như thổi rối lòng cô.

 

Rối bời.

 

Con ngõ nhỏ có vài người dân đi ngang qua, người đi xe đạp, người đi bộ, lúc đi qua đều nhìn cô gái xinh đẹp đứng trước căn nhà cổ, trong làn gió nhẹ. Cô gái vô tình đưa tay vuốt mái tóc dài bị gió thổi rối, vén ra sau tai.

 

Đẹp như một bức tranh thủy mặc.

 

Người trong tranh chẳng hề để ý đến ánh mắt đánh giá của người qua đường, chỉ mang vẻ mặt ưu tư, hoang mang như một con thú nhỏ lạc đường, không biết phải làm gì bây giờ.

 

Diêm Trạch Dương hỏi người đàn ông ngoài năm mươi tuổi vài vấn đề, đều là những điều kiêng kỵ cần chú ý khi mang thai. Anh nghe rất chăm chú, còn Ôn Hinh thì chẳng nghe lọt tai chữ nào, đầu óc rối tung, như đang mơ, cứ nghĩ mãi, sao cô lại có thai được nhỉ?

 

Có phải bắt mạch nhầm không?

 

Tin có thai đến quá bất ngờ, cô không kịp trở tay. Nếu đây là sự thật, vậy sau này cô phải làm sao? Bỏ học? Kết hôn? Sinh con? Cô chưa chuẩn bị tâm lý gì cả. Giờ nghĩ lại, lúc ở bệnh viện, cô còn đoán già đoán non rằng nam nữ chính trong nguyên tác nhiều năm không có con, có phải do Diêm Trạch Dương có vấn đề gì không.

 

Kết quả hay rồi, cô chỉ quên uống thuốc một ngày, đã có... Rốt cuộc anh là tay súng thiện xạ thần thánh nào vậy? Bách phát bách trúng sao?

 

Vốn dĩ cô còn định kéo dài đến khi tốt nghiệp đại học, kết quả chưa học xong năm nhất đã nghỉ học, rối tung cả lên.

 

Diêm Trạch Dương ghi nhớ hết những điều cần chú ý, quay đầu lại thấy Ôn Hinh đứng dưới bậc thềm trước cửa, cả người duyên dáng yêu kiều, điềm đạm đáng yêu. Cô nhìn chằm chằm mấy cọng cỏ dại mọc trên kẽ tường, vẻ mặt đau khổ như thể mình là một trong những cọng cỏ dại ấy.

 

Diêm Trạch Dương dừng lại, khóe môi đang cong lên cũng từ từ hạ xuống.

 

"Tháng này phải cẩn thận một chút, may mà cô bé này thân thể khỏe mạnh, nền tảng tốt, thai tượng cũng tốt, không cần quá lo lắng, bình thường chú ý bồi dưỡng nhiều hơn, ăn uống cũng phải chú ý chút..."

 

"Vâng, cảm ơn ông Lang, làm phiền ông rồi." Diêm Trạch Dương giấu nụ cười, khẽ gật đầu, chào tạm biệt người đàn ông ngoài năm mươi tuổi.

 

"Có gì mà khách sáo, lúc mẹ cháu còn sống cũng giúp đỡ ta nhiều..." Nói đến đây, người đàn ông ngoài năm mươi tuổi vội dừng lại, "Cháu xem ta này... Mau về đi, ngoài kia gió lớn."

 

Lúc Diêm Trạch Dương đưa Ôn Hinh rời đi, đi trong con ngõ hẹp, anh đi trước, Ôn Hinh theo sau, anh không nói gì, dáng người căng thẳng, có vẻ hơi giận.

 

Ôn Hinh đi theo sau, bước chân rối loạn, anh không nói gì, cô cũng không biết nói gì.

 

Gần ra khỏi ngõ, Diêm Trạch Dương đột ngột dừng lại. Ôn Hinh không để ý, cũng không nhìn đường phía trước, anh đi chậm, cô cũng chậm theo, đầu óc mông lung, không có ý định nói chuyện với anh. Anh dừng lại, cô không để ý, khẽ đụng vào lưng anh.

 

Diêm Trạch Dương quay lại, vội vàng giữ cô lại, sợ cô ngã, rồi nhìn xuống đôi dép xăng đan cô đang đi.

 

Sau đó anh nhìn cô không chớp mắt, một lúc lâu mới hỏi: "Em không vui à? Nếu em không muốn sinh cho anh, anh cũng không ép."

 

Anh chờ cô trả lời.

 

Ôn Hinh cúi đầu không nói gì, Diêm ma đầu đợi hồi lâu, cô vẫn không mở miệng. Mặt anh càng lúc càng trầm, cuối cùng âm u đến mức có thể nhỏ giọt nước, "Được, anh không ép em. Nếu em không muốn sinh, anh sẽ tìm chỗ cho em bỏ đứa bé." Nói xong anh liền quay người đi vội, như thể nói ra sẽ xé nát tim anh, bước nhanh sợ mình dừng lại một khắc sẽ đổi ý.

 

Trong lúc xúc động, anh đi được vài bước, mới phát hiện người phía sau không đuổi kịp. Quay đầu lại, anh thấy Ôn Hinh đứng sau lưng khóc nức nở như một con mèo con, không nhúc nhích.

 

Anh tức giận bước nhanh về phía cô, đứng trước mặt cô, chỉ trong chốc lát mà cổ họng anh nghẹn lại: "Em khóc cái gì? Hả? Em muốn sinh hay không muốn? Anh đều tôn trọng em!"

 

Ôn Hinh nức nở: "Em... em không muốn sinh..." Diêm ma đầu nghe vậy, tim đau nhói, rồi lại nghe cô nói tiếp: "Em cũng không muốn bỏ..."

 

Diêm ma đầu đỏ hoe mắt, anh đứng đó, nhìn chằm chằm đỉnh đầu cô, nghiến răng hỏi: "Vậy em nói xem, em muốn thế nào? Anh có thể làm được, anh đều chiều em."

 

Ôn Hinh sụt sịt mũi, nhỏ giọng nói một cách đáng thương và tủi thân: "Em sợ... em còn nhỏ lắm, sinh con đau lắm..." Cô vừa mới qua tuổi hai mươi mốt, cô cảm thấy mình vẫn còn là một đứa trẻ, hoàn toàn chưa sẵn sàng làm mẹ.

 

Trong ngõ nhỏ lúc này vắng người qua lại, Diêm Trạch Dương nhìn chằm chằm cô, nhìn cô khóc hồi lâu, nghe cô nói "em còn nhỏ, đau lắm", anh mới cố nhịn, đưa tay kéo cô vào lòng, tựa cằm l3n đỉnh đầu cô. Đầu nhỏ xù xì của cô lập tức rúc vào ngực anh, dụi thẳng vào ngực anh. Anh khàn giọng chua xót nói: "Giờ em còn chưa sinh mà đã làm anh đau chết rồi." Anh nói: "Em còn nhớ những gì em từng nói không? Hóa ra em lừa anh, em nói em muốn sinh con cho anh, hóa ra em không hề muốn. Anh cũng không ép em, nếu em không muốn, thì bỏ đứa bé..."

 

Anh muốn nói cô mới có thai một tháng, còn chưa ổn định, không muốn thì chỉ cần uống thuốc là xong, nhưng hai chữ "bỏ đi" anh không thể nào thốt ra được. Anh năm nay đã hai mươi tám, rõ ràng có người yêu, nhưng mãi vẫn chưa thể kết hôn. Trước kia chưa có Ôn Hinh, anh cũng không nghĩ đến chuyện này, nhưng từ khi có cô, sao anh lại không nghĩ đến cho được? Anh muốn kết hôn, muốn cưới cô, muốn cô sinh con cho mình, sinh con gì cũng được...

 

Nhưng nếu cô không muốn, lòng tự trọng và sự kiêu ngạo của anh cũng không cho phép anh ép buộc cô, nhưng lòng anh lại đau như không thở được. Một người đàn ông cao lớn như vậy, lúc này hốc mắt cũng đỏ hoe.

 

"Em... em không phải không muốn sinh cho anh, em chỉ là hơi sợ, sợ đau..." Ôn Hinh rúc vào ngực anh, cảm nhận được cơn giận của anh, nhỏ giọng nói.

 

"Không đau, đừng sợ, có anh đây rồi." Nghe cô cuối cùng cũng chịu nói chuyện, nói đồng ý, chỉ là sợ hãi nên mới thế, trái tim anh đau nhói cuối cùng cũng bình tĩnh lại. Anh thở dài, ôm cô: "Được rồi, đừng khóc nữa, em mới có thai hơn một tháng, kích động không tốt đâu."

 

"Nhưng anh còn nói muốn em bỏ, anh thật nhẫn tâm." Ôn Hinh càng khóc to hơn, nhớ lại chuyện cũ, trở mặt không nhận người.

 

Diêm Trạch Dương: "..." Ai là người vừa biết mình có thai đã viết chữ "không muốn" lên mặt vậy? Suốt đường đi, anh đều đợi cô nói chuyện, cô không hé răng, cô đang nghĩ gì vậy?

 

Lúc đó anh nghĩ, có phải cô căn bản không muốn đứa bé này không? Đứa bé này là kết quả của bao nhiêu đêm anh vất vả mới có được, cô không muốn, chẳng phải là đang khoét tim anh sao? Người phụ nữ của anh còn không muốn sinh con cho anh, khoảnh khắc đó, sự thất vọng không thể nào diễn tả được tâm trạng anh lúc đó.

 

Kết quả là người phụ nữ không biết phải trái lại quay sang trách móc anh, anh còn có thể nói gì nữa?

 

"Được rồi, đừng khóc nữa, ngoan nào. Tối nay em muốn ăn gì? Anh đưa em đi ăn nhé? Phải chăm sóc em bé thật tốt, dưỡng sức thật khỏe, lúc sinh thì tính tiếp, được không? Lúc sinh anh sẽ ở bên em, nếu đau quá thì anh chịu đau thay em, được không? Nếu không được nữa, anh sinh thay em..." Diêm ma đầu thấy cô khóc dữ quá, cũng cuống lên. Vừa rồi anh có hỏi thăm, phụ nữ mang thai giai đoạn đầu cảm xúc rất thất thường, tuyệt đối không được để cô ấy suy sụp, phải dỗ dành nhiều vào.

 

Ôn Hinh ôm lấy vòng tay quen thuộc, nghe anh nói, không nhịn được "phụt" một tiếng bật cười, trên mặt vẫn còn hai hàng nước mắt, vừa khóc vừa cười.

 

Có lẽ mọi chuyện đến quá đột ngột, cảm xúc của cô không ổn định, dạo này lại hay khóc nhè. Nước mắt cứ thế tuôn rơi chỉ vì một câu nói, một hành động, một chút tủi thân. Trong chớp mắt, trời lại quang mây tạnh.

 

"Anh vừa rồi còn nói muốn em bỏ con, hức hức." Ôn Hinh vẫn không quên câu nói anh bảo cô bỏ con, lại muốn khóc nữa.

 

Diêm ma đầu: "..." Anh tức muốn nghẹn, anh nói: "Nếu anh không thấy em không muốn, anh có nói thế không?"

 

"Được rồi, anh sai, đừng khóc nữa mà, anh đau lòng lắm." Diêm ma đầu ôm người, dỗ cũng không xong, không dỗ cũng không xong. Anh đường đường là một đoàn trưởng, đối mặt với thiên binh vạn mã cũng không sợ, vậy mà lại sợ cô bé con trong lòng khóc. Cô cứ khóc là anh bỏ hết cả tính tình. Anh chỉ mong cô được khỏe mạnh, ăn ngon ngủ yên, không có chuyện gì xảy ra. Nếu không, ngày nào anh cũng lo lắng, rảnh rỗi là đầu óc lại nghĩ đến chuyện của cô. Anh thật sự hết cách với cô.

 

Cô nàng này đúng là có tài chọc tức người khác, lần nào cũng khiến anh đau tim nhức óc.

 

"Em có đói không? Ừm, anh đưa em đi ăn chút gì nhé?" Diêm ma đầu vội chuyển hướng sự chú ý của cô, nhìn đôi mắt đỏ hoe như hai quả đào nhỏ của cô, anh xót xa lắm. Không hiểu sao dạo này cô lại lắm nước mắt thế, chỉ cần hơi tủi thân là nước mắt tuôn rơi. Ngoài dỗ dành, anh còn biết làm gì nữa đây?

 

"Ừm..."

 

"Em muốn ăn gì?"

 

"Thịt."

 

Chẳng mấy chốc, Diêm ma đầu đã đưa cô đến một quán cơm tư nhân, gọi rất nhiều món thịt: gân bò om tương, om vừa tới, vừa mềm vừa dai, thơm nức mũi; túi tiền Bát Bảo, gói nhân trong miếng đậu phụ khô, thắt thành hình túi tiền nhỏ xinh, ăn rất ngon, nhân gồm tôm bóc vỏ, nấm hương, trứng gà và thịt; rồi sườn xào chua ngọt, sườn hấp và gà luộc trắng mềm thơm.

 

Ôn Hinh đã quên béng chuyện có em bé trong bụng, thấy thịt là mắt sáng rỡ, ăn lấy ăn để, mặt mũi tươi rói, chẳng còn giọt nước mắt nào, chỉ còn đôi mắt đỏ hoe. Cô ăn ngon lành, còn Diêm ma đầu chẳng ăn được mấy miếng, toàn gắp thịt ngon cho cô. Cô nàng miệng nhỏ nhai phồng má, béo tròn, mắt dán chặt vào đĩa thịt, cuối cùng phải cố lắm mới kiềm chế được, không dám ăn nữa, nếu không lại tăng thêm ba cân mất.

 

"Ăn no chưa?" Diêm ma đầu hỏi một câu, thấy cô gật đầu. Số thức ăn còn lại, cô chọn tới chọn lui rồi bỏ lại, Diêm ma đầu liền dọn sạch. Anh chàng thiếu gia này cả đời chưa ăn đồ thừa của ai, nhưng ở đây, anh ăn ngon lành, không hề nhăn mặt, không hề chớp mắt, ăn hết đồ thừa của cô, đảm bảo không sót một chút nào, hoàn toàn tự nguyện. Anh chỉ mong cô ăn ngon đừng khóc nữa là được, đồ thừa anh không hề quan tâm. Lúc đầu, thức ăn mang lên, anh không hề động đũa, chỉ đợi cô chọn, chọn xong anh mới ăn.

 

Anh còn gọi cho cô một cốc nước ép trái cây tươi, cô uống một ly, cuối cùng dỗ được cô nàng này vui vẻ, ăn ngon miệng, cuối cùng cũng nín khóc mỉm cười.

 

Sau đó cô ngơ ngác bị anh kéo ra ngoài, đi bộ một quãng đường dài, cô mệt muốn ngủ gục. Cô mới nhớ ra, đây là đi đâu vậy? Chỗ này lạ quá, hình như không phải chỗ anh ở.

 

Cô chưa kịp hỏi thì đã thấy... Cục dân chính?

 

Cô nắm tay anh, "Chúng ta, đến đây làm gì?"

 

Anh nhìn cô, "Em đoán xem? Vào trong rồi biết."

 

"Em không..."

 

Chưa kịp nói gì, cô đã bị anh kéo vào phòng quản lý hôn nhân của cục dân chính. Ở quầy còn phải điền vài thứ, vì thời này đi máy bay cần hộ khẩu các thứ, nên Diêm Trạch Dương đều mang theo người, có thể làm thủ tục kết hôn ngay.

 

Ôn Hinh ngơ ngác nhìn anh nói chuyện với người quen trong phòng. Cô muốn nói gì đó nhưng không chen vào được. Sao tự nhiên có thai, rồi lại tự nhiên muốn kết hôn thế này? Nhưng cô muốn nói không kết hôn thì đứa bé trong bụng phải làm sao? Cô giờ lại không muốn bỏ.

 

Đến lượt hai người, cô vội kéo tay anh, nhỏ giọng nói: "Hôm nay có vội quá không, hay là hôm khác..."

 

Diêm ma đầu mặt không đổi sắc, liếc nhìn cô, "Lúc trước ai thề son thề sắt với anh, có thai là kết hôn ngay? Nói lời phải giữ lấy, đừng lề mề, mau điền vào, làm giấy chứng nhận trước, đám cưới tính sau."

 

"Nhưng mà..." Ôn Hinh nhìn phía sau còn vài người đang xếp hàng làm giấy đăng ký kết hôn, cô càng nhỏ giọng hỏi anh, "Nhưng mà, bộ đội của anh không phải phải báo cáo kết hôn sao?" Người trong quân đội kết hôn rất nghiêm ngặt.

 

Diêm Trạch Dương "hừ" một tiếng, "Thẩm tra chính trị xong xuôi rồi, chỉ chờ kết hôn thôi. Giấy chứng nhận kẹp trong sổ hộ khẩu rồi, chúng ta còn có thể ngày nào cũng về Bắc Kinh sao? Tranh thủ ngày mai về Hỗ Châu, nhanh chóng làm giấy chứng nhận, cục dân chính sắp tan tầm rồi, nhanh lên nào em, đừng để người ta chờ."

 

Ôn Hinh bị Diêm Trạch Dương liên tục thúc giục và dỗ dành, mơ mơ màng màng đã làm xong giấy chứng nhận.

 

Cô cũng không biết chuyện gì đang xảy ra, làm xong nhanh đến mức cô chưa kịp hoàn hồn thì đã có giấy chứng nhận. Đó là một tờ giấy gấp, mặt trước viết Giấy chứng nhận kết hôn, mở ra có trích đoạn, bên dưới viết tên cô và Diêm Trạch Dương, bao nhiêu tuổi, tự nguyện kết hôn, qua thẩm tra phù hợp... quy định của Luật Hôn nhân, đặc biệt cấp giấy chứng nhận này.

 

Cô còn chưa kịp nhìn kỹ thì đã bị Diêm Trạch Dương giật lấy. Cô nhìn theo tờ giấy, tận mắt thấy anh cầm hai tờ trong tay, mở ra xem từng tờ, biểu cảm trên mặt anh lúc đó, tuyệt đối có thể gọi là vui sướng và mãn nguyện.

 

Một lúc sau, anh phát hiện Ôn Hinh đang nhìn mình, anh nghiêm mặt, gấp hai tờ giấy lại, bỏ vào túi áo trong, đưa tay lên môi, khụ một tiếng rồi nghiêm túc giải thích: "Đồng chí Ôn Hinh, giấy chứng nhận kết hôn anh giữ giúp em, tìm chỗ khóa lại, kẻo em vứt lung tung, làm mất."

 

"Ồ."

Bình Luận (0)
Comment