Mỹ Nhân Trắng Mềm Năm 80

Chương 91

Editor: Chupachups

 

--------------

 

Bố mẹ Ôn Hinh từ buổi tiệc cưới ở khách sạn trở về nhà, cả hai người đều đầu óc quay cuồng, luôn cảm thấy cô con dâu nhà họ Diêm chính là con gái lớn của họ, nhưng khi cô dâu chú rể đến bàn của họ, cô con dâu đó lại coi họ như người xa lạ.

 

Lúc đó, có rất nhiều nhân vật có tiếng tăm ở Bắc Kinh, hai người họ run như cầy sấy, đặc biệt là khi chú rể đến mời rượu, liếc mắt nhìn họ, ánh mắt lạnh lùng như cười như không cười khiến họ sợ đến mức không thốt nên lời.

 

Con trai út của họ hiện đang ở trong quân đội, tiền đồ nằm ở đó, lại còn ở bộ phận hậu cần rất có quyền lực, người khác tranh nhau vỡ đầu cũng không vào được. Lúc này tuyệt đối không thể xảy ra sơ suất gì, nhà họ chỉ có mỗi đứa con trai đó. Đừng nhìn ông bà Ôn oai phong ở xưởng chế biến thịt, ra khỏi xưởng thì chỉ là hạng tép riu, trong tình huống này, họ càng phải ngoan ngoãn. Bà Ôn dưới ánh mắt của chú rể, đến một câu dò hỏi "cô dâu sao lại giống con gái lớn nhà chúng ta đến vậy" cũng không dám nói, vì ông Ôn cứ nhéo tay bà, nhéo đến đau điếng, như thể chỉ cần nói một câu là cả nhà họ sẽ bị đuổi khỏi Bắc Kinh vậy. Tiệc cưới vừa kết thúc, hai người đã xám xịt rời đi.

 

Về đến nhà, bà Ôn vẫn không cam tâm, bà muốn tìm cơ hội để hỏi cho ra nhẽ. Nếu đúng là con bé sao chổi nhà mình, bà nhất định phải...

 

"Dù nó có là Ôn Hinh, bà định làm gì?" Ông Ôn hừ một tiếng, mặt rất khó coi, khóe miệng trễ xuống, ngồi phịch xuống sofa.

 

"Tôi đương nhiên phải tìm con bé bất hiếu đó hỏi cho rõ. Tại sao nó lại bỏ nhà ra đi, giờ lại đột nhiên gả vào nhà họ Diêm, còn không nhận chúng ta? Nó là do tôi mang thai chín tháng sinh ra đấy! Một tay bế một tay bón lớn! Nó dám không nhận chúng ta? Con bé bất hiếu này!" Bà Ôn vô cùng không cam tâm nói.

 

"Dù nó có là Ôn Hinh, bà cũng không được phép đi tìm nó."

 

"Tại sao?" Bà Ôn trợn tròn mắt, người run lên vì tức giận, "Dựa vào cái gì mà không được tìm nó? Nó là con gái tôi, giờ nó gả vào nhà họ Diêm, sống sung sướng rồi, định bỏ rơi cả nhà chúng ta sao? Làm gì có chuyện đó? Tôi phải tìm nó hỏi cho ra nhẽ! Nếu nó dám chối bỏ, tôi sẽ cho mọi người biết nó là đứa con bất hiếu hưởng phú quý, bỏ rơi bố mẹ, vong ơn bội nghĩa, tôi muốn xem nhà họ Diêm còn dung túng cho nó được không?"

 

Ông Ôn "Rầm" một tiếng hất chiếc cốc trên bàn xuống đất, cốc thủy tinh vỡ tan tành.

 

Bà Ôn hoảng sợ, "Ông nổi điên cái gì thế? Tôi cũng là vì con trai mình thôi, nếu con dâu nhà họ Diêm đúng là Ôn Hinh, thì sau này nó có thể giúp đỡ nhà mình, nhờ vào cái cây đại thụ Diêm gia đó, sau này còn có thể giúp thằng bé nhà mình kiếm được chỗ ngon lành trong quân đội, cho con gái mình gả được tấm chồng tử tế. Tôi làm thế cũng là vì con trai, vì cái nhà này, nó là do tôi mang nặng đẻ đau, giờ học đại học, lấy chồng rồi là định phủi tay sao? Nó mơ tưởng hão huyền đấy, những năm qua thiếu nợ tôi nó phải trả hết!"

 

"Bà nói vớ vẩn!" Ông Ôn nổi giận, đứng phắt dậy, hai năm nay xưởng chế biến thịt ăn uống tốt quá, lúc đứng lên thịt trên người ông ta rung lên bần bật.

 

"Đồ đàn bà đầu óc ngắn ngủi, bà biết cái gì! Bà tưởng con gái cưng của bà không nhận bà sao? Bà tưởng nó đổi tên đổi họ là muốn cắt đứt quan hệ với mình sao? Bà tưởng mấy chuyện này một mình nó làm được chắc?

 

Không có Diêm gia chống lưng, một con nhỏ ngay cả hộ khẩu cũng không có, làm sao đổi tên đổi họ được? Làm sao thi đậu đại học được? Bà nghĩ cho kỹ đi! Lúc trước, vì sao chúng ta lại xóa hộ khẩu của Ôn Hinh? Không phải từ lúc đó, Diêm gia đã giăng bẫy chúng ta rồi sao, không, là con trai của Diêm Vệ Quốc, nó đã sớm để ý đến Ôn Hinh rồi, nhưng ghét cái nhà này của chúng ta, không muốn dính dáng đến chúng ta, nên mới tự biên tự diễn một màn kịch như vậy, để Ôn Hinh triệt để thoát khỏi cái gia đình này. Giờ bà đi tìm Ôn Hinh, bà ép nó nhận lại bà, bà định ép người ta thế nào? Tung tin đồn sao? Người ta có nhận không? Không nhận thì bà định làm gì? Bà định lên công an tố cáo sao? Công an hỏi hộ khẩu đâu? Bà nói thế nào?"

 

Mắt ông Ôn đỏ ngầu, trừng trừng nhìn bà Ôn, "Hay bà định nói con gái bà chết bệnh, bà tự đi xóa hộ khẩu? Bà đã tận mắt nhìn thấy con gái chết bệnh, chôn cất rồi, sao giờ bà lại nhận con lung tung? Bà tưởng công an người ta thèm để ý bà chắc? Chẳng ai thèm để ý bà đâu, bà cứ thành thật ở nhà cho tôi, đừng có đi tự rước nhục vào thân! Nếu làm hỏng chuyện của con trai, xem tôi có đánh gãy chân bà không, phì!" Ông ta giận dữ nhổ một bãi nước bọt xuống đất.

 

Bà Ôn mềm nhũn ngồi phịch xuống ghế.

 

"Chẳng lẽ, chúng ta cứ trơ mắt nhìn Ôn Hinh không nhận người thân sao? Con gái mình lại không nuôi nữa à?"

 

"Tôi nói nãy giờ, bà còn chưa hiểu sao? Chúng ta đã xóa tên Ôn Hinh khỏi hộ khẩu rồi, con bé này không trở về đâu. Nếu bà còn cố tìm nó, tiền đồ của con trai chúng ta sẽ tan tành, cả nhà mình sẽ bị đuổi khỏi Kinh Đô." Ông Ôn tức giận chỉ tay vào mẹ Ôn: "Bà đừng có hồ đồ nữa, từ nay coi như không có đứa con gái đó, đừng dây dưa gì đến nhà mình. Có lẽ, nếu chúng ta không nhận nó về, chúng ta mới có thể yên ổn ở lại Kinh Đô, tương lai của con trai mới được đảm bảo. bà đừng quên, con trai bà vào được quân đội như thế nào, có được vị trí hậu cần ra sao, đó là Diêm gia bồi thường cho chúng ta. Nếu bà phá hỏng chuyện này, tôi sẽ đuổi bà ra khỏi nhà, tự mình cút khỏi Ôn gia."

 

Bà Ôn kinh hãi nhìn chồng, một lúc lâu sau mới thất vọng cúi đầu: "Tôi biết nặng nhẹ rồi, tôi sẽ không đi tìm nó nữa, coi như chưa từng sinh ra đứa con gái đó. Nó thăng chức nhanh cũng không liên quan gì đến nhà mình."

 

"Bà hiểu là tốt rồi." Nói xong, cha Ôn giận dữ bỏ ra ngoài. Ông ta không giận sao? Ông ta giận chứ, nhưng chỉ có thể trút hết lên đầu vợ mình. Ra khỏi cửa, ông ta cũng bình tĩnh lại, có lẽ thấy họ đã mất một đứa con gái, không làm ầm ĩ đòi con về, họ sẽ bảo toàn được con trai, để nó thuận lợi đứng vững trong quân đội.

 

...

 

Ôn Hinh dạo này ngủ nhiều hơn hẳn, cứ thiếp đi lúc nào không hay, lên giường lúc nào cũng chẳng rõ. Sáng ra, chiếc váy đỏ của cô đã bị cởi ra từ lúc nào, cô mặc bộ đồ lót màu đỏ mua ở cửa hàng đồ lót nước ngoài, quần áo nhỏ, toàn thân tr@n trụi nằm trong chiếc chăn lụa mềm mại.

 

Đêm qua cô ngủ rất ngon, cô duỗi người một cái thật thoải mái, nhìn ra ngoài cửa sổ, trời đã sáng hẳn. Diêm Trạch Dương có lẽ đã ra ngoài chạy bộ rồi, đó là thói quen của anh, chạy bộ buổi sáng, bất kể gió mưa.

 

Ở Diêm gia có thể ngủ nướng, đây chính là cái tốt của Diêm gia, có thể tùy ý thoải mái. Diêm Vệ Quốc thì luôn bận rộn, sáng sớm đã đi rồi, mà cô cũng không có bà mẹ chồng khó tính nào cả, ở nhà thì chẳng ai quản cô, đương nhiên cũng chẳng ai dám quản.

 

Dù sao mọi người đều thấy được Diêm Trạch Dương coi trọng cô thế nào, Diêm gia lại là gia đình tái hôn, Diêm Trạch Dương thì nói một là một, hai là hai, ai còn dám vênh váo trước mặt cô chứ? Hà Văn Yến lại càng không dám. Bà tuy không phải người rộng lượng gì, nhưng trên mặt mũi thì vẫn giữ gìn, hơn nữa hai ngày nữa cô sẽ cùng Diêm Trạch Dương về Hỗ Châu, bình thường cũng không hay về, Hà Văn Yến cũng không đến mức không biết điều mà gây sự vào lúc này. Ở nhà thì chẳng phải cô muốn ngủ mấy giờ thì ngủ mấy giờ sao?

 

Cho nên cô hoàn toàn không có ý định dậy nấu cơm cho mẹ chồng ăn. Trước kia khi còn là bảo mẫu, cô phải lo cơm nước cho cả nhà họ, bây giờ thì dễ dàng gì cô mới vào bếp trong cái nhà này.

 

Chăn rất thoải mái, làn da trắng ngần của Ôn Hinh lăn qua lộn lại trong chiếc chăn lụa đỏ tươi, cái mông nhỏ cong lên cong xuống, cuối cùng cô cũng lười biếng bò dậy, chui ra khỏi chăn. Cũng khó cho Diêm Trạch Dương, cô không có nhà mẹ đẻ, bà ngoại Ngụy gia tuổi cũng cao, sức lực không còn nhiều, hầu như mọi việc đều do anh tự lo liệu. Cái gì cần mua thì mua, cái gì cần đặt thì đặt, Ôn Hinh không phải động tay động chân gì cả.

 

Đương nhiên anh cũng không cho cô bận tâm. Bạn bè anh nhiều như vậy, tùy tiện tìm vài người là làm đâu ra đấy, cần gì cô phải động tay động chân. Cô chỉ việc vẽ cái kiểu dáng, rồi nhờ người may một chiếc váy đỏ thôi, vẫn là kiểu váy nửa tay, lụa đỏ, eo cao như lễ phục, nhưng cũng không quá hở hang, có thể vừa vặn tôn lên vóc dáng. Hiệu quả mặc lên người rất tốt, dù sao Ôn Hinh cũng là "móc treo quần áo" trong số phụ nữ, mặc lên vừa đoan trang lại vừa quyến rũ.

 

Vì vậy, đám cưới này cô chỉ bận mỗi một việc, may váy, đương nhiên không chỉ may một cái, còn may hai bộ đồ màu đỏ tươi và hồng nhạt nữa, tân hôn mà, đi tới đi lui vẫn nên mặc đồ tươi tắn một chút.

 

Cô bò ra khỏi chăn, đi đến bên cửa sổ, mở tủ quần áo ra, bên trong toàn là quần áo của Diêm Trạch Dương, được gấp gọn gàng, các góc cạnh thẳng thớm như chăn vậy, có góc có cạnh. Ôn Hinh lè lưỡi, cô không có kiên nhẫn gấp góc áo như vậy, cô không phải là người gọn gàng, giặt xong quần áo cũng chỉ gấp qua loa hoặc treo lên, tuyệt đối không bao giờ xếp ngay ngắn như người mắc chứng cưỡng chế vậy. May mà Diêm ma đầu cũng không cần cô làm, bình thường anh tự lo chuyện cá nhân, còn tiện thể làm giúp cô nữa.

 

Cô chẳng cần phải lo gì cả.

 

Cô lấy bộ áo sơ mi màu trắng hồng chưa mặc, cùng chiếc váy ôm mông dài nửa người màu đỏ, ôm sát chân, phía sau có đường xẻ, mặc vào trông chân cô vừa thon vừa dài, bước đi uyển chuyển. Cô sửa sang lại áo sơ mi rồi đi rửa mặt.

 

Quay lại, cô bắt đầu dọn dẹp chăn mình vừa ngủ, Diêm Trạch Dương chạy bộ xong, lên lầu vào phòng, liền thấy Ôn Hinh mặc chiếc váy nửa người màu đỏ anh đào phẳng phiu, cùng chiếc áo sơ mi lụa ngắn tay bó sát người màu hồng nhạt, vạt áo sơ mi được sơ vin gọn gàng, trông vòng eo nhỏ nhắn, dù đang mang thai, bụng cô vẫn phẳng lì, vẫn là eo liễu nhỏ nhắn, cùng với cái mông nhỏ cong vút đầy đặn, đang gấp chăn.

 

Diêm Trạch Dương đã rửa mặt xong dưới lầu, thấy vậy liền nhanh chân bước tới, cầm lấy chăn trong tay cô, vài cái đã gấp gọn gàng, kỹ năng làm việc nhà đạt điểm tuyệt đối.

 

Thật là người đàn ông tốt.

 

Ôn Hinh nhìn tấm lưng anh, cảm thấy thật vững chãi. Cô không khỏi muốn trèo lên, từ nhỏ cô đã mất cha mẹ, tuy có cô cô bù đắp phần nào tình thương của mẹ, nhưng tình thương của cha thì thiếu hụt. Lúc này nhìn tấm lưng rộng lớn của Diêm Trạch Dương quay về phía mình, cô nhớ đến lúc nhỏ khi cha mẹ còn ở bên, cha cõng cô trên đường về nhà, cô nhớ rõ cũng là tấm lưng rộng lớn và vững chãi như vậy, trong khoảnh khắc đó, cô liền muốn trèo lên thử xem.

 

Thế là cô nghịch ngợm trèo lên lưng Diêm ma đầu, hai tay muốn anh cõng mình.

 

Sáng sớm tinh mơ, Hà Văn Yến và người giúp việc dưới lầu đã nghe thấy tiếng cười giòn tan từ trên lầu vọng xuống. Một lúc lâu sau, đôi vợ chồng son mới chịu xuống nhà.

 

Diêm ma đầu chiều vợ đến mức, cô thích được cõng, anh liền cõng cô đi đi lại lại trong phòng một hồi lâu, đến khi cô hài lòng mới thôi. Người đàn ông chịu dỗ dành phụ nữ, kiên nhẫn có thừa.

 

Hà Văn Yến hôm nay không đi làm, ở nhà, Diêm Vệ Quốc thì đã sớm đi rồi. Bà ngồi trên ghế đọc báo sáng, thấy hai người đi xuống, ánh mắt bà nhìn Ôn Hinh, chỉ thấy sắc mặt cô hồng hào, da dẻ mịn màng, còn đặc biệt bóng bẩy, trạng thái vô cùng tốt.

 

Bà đứng dậy, không quá nhiệt tình cũng không lạnh nhạt nói: "Bữa sáng nấu xong rồi, đang chờ hai con xuống ăn đây."

 

Ôn Hinh có chút ngại ngùng, nhưng vẫn cười nói một cách tự nhiên: "Dì Hà, con dậy muộn quá, để dì phải chờ lâu rồi. Vậy chúng ta ăn cơm thôi, con vào bếp bưng thức ăn."

 

Diêm Trạch Dương nhanh chóng giữ cô lại, liếc nhìn đôi giày dưới chân cô, tuy không phải giày cao gót, nhưng cũng không phải đế bằng, vẫn có chút gót. Cô bình thường đi đường hấp tấp, lúc vui còn nhảy nhót, anh bây giờ thật sự lo lắng ngay cả việc cô đi đường, "Việc của em đâu mà làm, ngồi xuống ăn là được rồi, có người giúp việc mà." Nói xong liền kéo ghế ăn cho cô ngồi xuống.

 

Ôn Hinh bĩu môi, đi hai bước thì làm sao chứ? Quản nghiêm thế không biết, hai chân cô hận không thể đi thêm vài bước, rảnh rỗi quá.

 

"Được rồi, ăn cơm thôi." Hà Văn Yến đẩy gọng kính, Ôn Hinh này đúng là từ vịt hóa thiên nga, vậy mà còn thoát khỏi Ôn gia, tính tình hoàn toàn chinh phục được Diêm gia cái tên ma đầu này. Bà biết đàn ông Diêm gia thương vợ, nghe nói vợ trước của Vệ Quốc cũng được như vậy, con trai ông cũng vậy, đến bưng bát cũng không cho làm, chiều đến hư cả người, chỉ có bà...

 

Nhưng mà người ta mới cưới, vợ chồng son ngọt ngào cũng dễ hiểu.

 

Bữa sáng rất phong phú, Diêm gia lại thay người giúp việc mới.

 

Người trước không cần nữa, vì Diêm Trạch Dương sắp rời Kinh đến Hỗ Châu, không yên tâm về Diệu Diệu. Tuy cô bé cũng biết ăn nói, nhưng dù sao vẫn còn nhỏ, mới sáu tuổi. Bây giờ bố cô bé không thường về, anh cũng không ở nhà, anh sợ Hà Văn Yến và người giúp việc sẽ bắt nạt Diệu Diệu, nên đã nhờ bạn bè tìm người quen đến, chuyên giúp anh chăm sóc Diệu Diệu.

 

Hôm nay Diệu Diệu còn phải đến trường, sáng sớm đã đeo cặp sách đi rồi. Vốn định tìm chị dâu mới là Ôn Hinh chơi, cô bé không hề ghét bỏ chị dâu mới này, thậm chí còn rất vui, còn muốn làm quen và chơi với Ôn Hinh, nhưng Ôn Hinh vẫn còn ngủ, nên bị Diêm Trạch Dương đuổi về.

 

Ôn Hinh nhìn đồ trong bát, "Tổ yến?" Lúc này mà còn có tổ yến à? Cô còn chưa từng ăn bao giờ. Sau đó cô nhìn Hà Văn Yến.

 

"Tổ yến là Trạch Dương mang về, cố ý bảo người giúp việc làm cho con đấy." Hà Văn Yến giải thích: "Thứ này tốt cho phụ nữ lắm, ăn nhiều vào." Hà Văn Yến trên mặt vẫn tỏ ra khá hòa nhã.

 

Ôn Hinh lập tức ngọt ngào nói với bà: "Cảm ơn dì Hà, để dì phải bận tâm rồi, cả người giúp việc cũng vất vả nữa, chuẩn bị một bàn đồ ăn ngon như vậy." Có đồ ngon để ăn, cô đương nhiên nói lời ngọt ngào, nói ngọt có mất tiền đâu, sau đó cô nhỏ giọng nói với Diêm Trạch Dương bên cạnh, "Còn phải cảm ơn anh nữa, ông xã..."

 

Ôn Hinh nói "ông xã" là ý chỉ chồng, Diêm Trạch Dương hiểu. Nghe cô gọi mình, khóe miệng anh đã có xu hướng nhếch lên. Anh cố giấu đi, vươn tay giúp cô dùng thìa khuấy hai muỗng cháo tổ yến, cho nguội bớt, rồi mới giục cô, "Mau ăn đi, nhìn thân hình nhỏ bé của em kìa, ăn nhiều vào, bồi bổ cho cái eo nữa..." Eo trông nhỏ quá, dáng vẻ không giống đang mang thai chút nào, gầy quá, béo lên một chút thì tốt hơn.

 

Ôn Hinh: "..."

 

Ăn xong, hai người trở lại phòng. Diêm Trạch Dương lấy từ trong tủ quần áo lớn, ngăn trên cùng, một chiếc hộp phủ đầy bụi, hộp gỗ chạm khắc hoa văn vuông vức, không rõ niên đại, to cỡ hai tay ôm.

 

"Cái gì thế này?" Ôn Hinh thấy Diêm Trạch Dương đưa hộp cho mình.

 

Cô vừa nhận vừa tiện miệng hỏi.

 

"Đồ mẹ anh để lại cho con dâu và cháu nội, anh giao cho em giữ." Diêm Trạch Dương có thái độ rất trịnh trọng với chiếc hộp này.

 

Ôn Hinh nhìn anh một cái, rồi mở hộp ra, thấy bên trong có một chiếc vòng ngọc bích xanh biếc, nước ngọc rất đẹp, vừa mở nắp ra đã thấy ánh sáng rực rỡ.

 

Cô không khỏi nhìn kỹ lại, không biết mẹ anh đã cất giữ thế nào mà đến giờ vẫn còn. Đồ này mà để đến đời sau, chính là trân phẩm hiếm có, giá trị xa xỉ.

 

Bên trong còn có một chiếc đồng hồ, hình như là chiếc đồng hồ mà mẹ anh lúc còn sống hay đeo. Cầm lên mới biết là chiếc đồng hồ tốt, mặt đồng hồ màu vàng, cả trong lẫn ngoài đều là vàng ròng. Ôn Hinh không nhớ rõ lắm đồng hồ ở đây là những nhãn hiệu gì, nhưng nhìn dáng vẻ chiếc đồng hồ này thì không phải hàng rẻ tiền, rất có thể là một chiếc đồng hồ vàng ròng, chắc chắn là đồ vật rất quý giá.

 

Bên trong còn có một cuốn sổ tiết kiệm. Ôn Hinh đặt chiếc hộp xuống bàn, cầm cuốn sổ tiết kiệm lên, tò mò xem. Cô biết nam chính có tiền, có một khoản tiền lớn, nhưng khi mở ra, mắt cô vẫn trợn tròn, nhiều số 0 thế này á?

 

Mẹ anh có xuất thân tư bản, rốt cuộc sản nghiệp có bao nhiêu? Sau khi giao cho nhà nước, thế mà vẫn còn để lại một khoản tiền lớn như vậy. Ôn Hinh nhìn những con số 0 trên đó, mắt sáng rực, quàooo, nhiều tiền thật đấy...

Bình Luận (0)
Comment