Mỹ Nhân Trắng Mềm Năm 80

Chương 92

Editor: Chupachups

 

--------------

 

Sau đó, Ôn Hinh cất sổ tiết kiệm và hộp đựng đồ quý giá vào chiếc rương mây nhỏ của mình rồi khóa lại.

 

Diêm ma đầu nhìn Ôn Hinh cầm sổ tiết kiệm vui vẻ như chim sẻ, rồi cong mông cất sổ tiết kiệm vào chiếc rương nhỏ riêng tư, còn khóa mật mã, sau đó giấu rương khắp nơi, khóe miệng anh lộ ra một ý cười.

 

Sau đám cưới, hai người chỉ ở lại Kinh Đô hai ngày, Diêm Trạch Dương liền đưa Ôn Hinh về Hỗ Châu.

 

Ninh Tuyết và Hồ Ái Trân sau ngày cưới liền đi dạo gần hết Kinh Đô, có xe chuyên chở đưa đón, trên đường Ninh Tuyết còn mua rất nhiều đồ lưu niệm và đồ ăn, lúc về có thể khoe với bạn học cả nửa năm.

 

Trở về Hỗ Châu, Ôn Hinh đến quán mì Hỗ Châu trước. Quán mì làm ăn ngày càng tốt, khách hàng mỗi ngày nườm nượp, Lưu Nhị Hổ và vợ là Vương Tiểu Quyên mỗi ngày đều đến sớm buôn bán, ba bữa cơm một ngày cơ bản không rời tay, nên không đến Kinh Đô tham dự đám cưới của đoàn trưởng Diêm được.

 

Ôn Hinh biết chuyện này, hai vợ chồng kỳ thật cũng rất ấm ức, đều muốn đến Kinh Đô, nhưng bây giờ không đi được, còn phải trông cửa hàng cho cô.

 

Để bù đắp cho sự ấm ức và tiếc nuối của họ, Ôn Hinh mang mấy gói kẹo hỷ về. Đồ chuẩn bị cho đám cưới của Diêm ma đầu đều không phải là đồ rẻ tiền, đại thiếu gia này từ khi sinh ra đã không lo tiền bạc, có người mẹ là nhà tư bản, từ nhỏ đến lớn mua đồ đều là đồ tốt, cũng dưỡng thành thói quen đó cho anh, anh muốn mua gì cũng là đồ tốt, không dùng đồ rách nát.

 

Thảo nào lúc đi học, nữ sinh thích anh nhiều như vậy.

 

Thử nghĩ xem, trong đám nam sinh ăn mặc quê mùa, lớn lên cũng chẳng ra gì, xuất hiện một chàng trai đẹp trai ngời ngời, cô gái nào mà không thích chứ? Chỉ là thời đó người ta còn e dè, thích cũng không dám nói ra, thỉnh thoảng có người bạo dạn, cũng chỉ viết thư tình kiểu nửa thật nửa giả, còn không dám viết lộ liễu. Hơn nữa, bản thân Diêm ma đầu rất rụt rè, không rành chuyện nam nữ, trước khi gặp Ôn Hinh, anh không có ý tưởng gì về phụ nữ, nếu không thì 800 năm trước đã bị người ta thông đồng kết hôn rồi, còn đến lượt Ôn Hinh nhặt của hời sao?

 

Sau này, cô mới dần dần biết được những chuyện quá khứ của anh. Cô từng cho rằng trong hai năm nhà anh gặp chuyện, anh chắc chắn đã chịu rất nhiều khổ sở, dù sao đột nhiên từ một thiếu gia cao cao tại thượng, rơi xuống bùn đất, vì vấn đề của mẹ, ai cũng có thể giẫm cho một cú, có khi còn bị người ta hãm hại sau lưng.

 

Kết quả, Ôn Hinh biết được sự thật, nước mắt suýt rơi xuống, cô vẫn còn quá ngây thơ.

 

Người ta ở trong quân vẫn tốt đẹp, căn bản không chịu khổ sở gì về sinh hoạt.

 

Dù nhà anh gặp chuyện, thực tế cũng không ảnh hưởng gì đến anh. Diêm Vệ Quốc tuy bị điều đi, nhưng ông không chỉ có đối thủ, còn có những người bạn chí cốt nhiều năm. Lúc đó, Diêm Trạch Dương đã nhiều lần được bạn tốt của cha chiếu cố. Khi Diêm Vệ Quốc gặp chuyện, bạn tốt của ông có thể không giúp được gì nhiều, nhưng trong quân đội, chiếu cố con trai ông một chút thì chỉ là chuyện nhỏ không tốn sức.

 

Những khổ sở mà Ôn Hinh tưởng tượng, Diêm Trạch Dương chưa từng chịu đựng. Có lẽ khí chất của anh trời sinh đã cao hai mét rưỡi, hơi thở thiếu gia nồng đậm, trong mắt đám lính quê mùa, anh có chút cao cao tại thượng, anh nhìn người dù ngẩng đầu cũng là kiểu nhìn từ trên cao xuống, ai bị nhìn cũng không ngẩng đầu lên được.

 

Tóm lại, anh không phải là người dễ bắt nạt, hơn nữa ngày thường thể lực lại tốt, đánh không lại anh, căn bản không ai dám gây phiền phức cho anh. Chưa kể lúc đó không ai biết tình hình nhà anh, dù có người biết cũng không dám động vào anh.

 

Lúc đó, anh chủ yếu chịu khổ về mặt tâm lý, là sự thay đổi lớn của gia đình, là nỗi đau sau khi mẹ mất bệnh. Chuyện đó hoàn toàn khác với việc bị bắt nạt.

 

"Anh Diêm, chị dâu, anh chị vất vả đường xa trở về, còn mang nhiều đồ như vậy, anh chị mang về đi, chúng em không thể nhận..." Lưu Nhị Hổ nhìn gói đồ lớn đặt trên quầy, nghe nói đều là mang cho họ, có chút luống cuống, vội vàng xua tay đẩy ra ngoài.

 

Trước kia gọi anh là đoàn trưởng không tiện gọi lắm, dù sao Lưu Nhị Hổ bây giờ không ở trong quân, nhưng gọi đoàn trưởng thì lại quá xa lạ. Lưu Nhị Hổ nhỏ hơn Diêm Trạch Dương một tuổi, chỉ có thể gọi anh Diêm, sau khi kết hôn thì đương nhiên phải gọi Ôn Hinh là chị dâu.

 

Ôn Hinh còn nhỏ quá, nghe nói năm nay mới hai mươi tuổi, hoàn toàn xứng đáng gọi là chị dâu nhỏ.

 

Trong túi có hai túi kẹo mừng lớn, đều là loại đắt tiền thời đó, có kẹo tôm, kẹo sữa, kẹo đậu phộng, còn có kẹo đậu phộng rượu và các loại kẹo mềm.

 

Đồ Diêm Trạch Dương mua sao có thể là đồ rẻ tiền được? Anh ấy không bao giờ mua đồ rẻ tiền, đồ dùng để chiêu đãi người khác mua cũng toàn là đồ tốt, kẹo nào cũng ngon.

 

Khoảng hơn hai cân, đựng trong túi xách lớn hai quai, trên đường toàn là Diêm Trạch Dương xách, trong túi còn có mấy chai rượu ngon chưa khui trong tiệc cưới, dù sao Diêm gia cũng không có người uống, để trong tủ rượu cũng chỉ bám bụi, cô đều mang về hết, Lưu Nhị Hổ ngày thường buổi tối thích uống một ly nhỏ rồi đi ngủ, vừa hay có rượu cho anh ấy uống.

 

Ôn Hinh còn mang theo một ít đồ ngọt, đặc sản bên Kinh Đô, và đồ ăn vặt mua cho con trai Lưu Nhị Hổ, đóng thành một túi. Hai vợ chồng Lưu Nhị Hổ có chút được sủng ái mà lo sợ, không dám nhận. Chị dâu nhỏ này ngày thường đã hào phóng, không hề keo kiệt, Lưu Nhị Hổ ăn nhiều cô cũng chưa bao giờ nói gì, trả lương còn cao, lại còn cho họ phần trăm hoa hồng, một trăm đề một đồng, chỉ cần họ trông coi cửa hàng cho cô, sau này còn tăng lương.

 

Đối với anh ấy mà nói, đây quả thực là cuộc sống thần tiên, có chỗ ở, có tiền kiếm, đồ ăn tùy ý, so với trồng trọt ở nhà, ở đây không mệt, lại còn sạch sẽ.

 

Hai vợ chồng nhiệt tình mười phần, trong mắt họ, Ôn Hinh chính là bà chủ, là Thần Tài, là người cứu mạng họ, cả nhà ba người đều nhờ phúc của cô mới có cơm ăn, họ cảm ơn đoàn trưởng Diêm bao nhiêu thì cảm ơn cô bấy nhiêu.

 

Ngày thường đối với Ôn Hinh là lời nào cũng nghe, cô có ý tưởng gì đều hết sức phối hợp. Ôn Hinh đối với họ cũng tốt, hai bên ở chung rất hòa thuận, như người thân vậy. Hai vợ chồng Lưu Nhị Hổ đến đây cũng không có người thân, những người ở quê thì không quen biết gì cho cam, cả nhà ba người họ coi ân nhân như người thân, dù thế nào cũng sẽ giúp Ôn Hinh và đoàn trưởng Diêm trông coi cửa hàng thật tốt.

 

......

 

Giao quán mì cho họ, Ôn Hinh cũng rất yên tâm.

 

Một đường xe ngựa mệt nhọc, cô cũng mệt mỏi, buổi tối cùng Diêm Trạch Dương ăn một bữa canh thịt bò ở quán mì, hai người liền về khu biệt thự lâm viên. Cô cảm thấy dạo này ngủ nhiều hơn hẳn, cơn buồn ngủ đến nhanh, lúc muốn ngủ, nhắm mắt lại là ngủ ngay. Về đến phòng, cô liền vứt giày trên chân, xỏ dép lê rồi chạy vào phòng ngủ. Lúc Diêm Trạch Dương nhặt giày của cô lên, xếp gọn trên kệ giày rồi đi vào, cô đã nằm trên giường ngủ rồi.

 

Diêm Trạch Dương vất vả lắm mới cưới được Ôn Hinh về, ngày thường coi cô như bảo bối, rất chăm sóc cô. Lúc này, anh giúp cô cởi chiếc dép lê còn lại trên chân, đặt chân cô lên giường, lật người cô lại, chỉnh tư thế thoải mái, kéo chăn mỏng đắp cho cô, rồi đi mở cửa sổ thông gió, kéo nửa rèm cửa sổ phòng ngủ cho cô.

 

Cô ngủ một giấc thoải mái đến tận ngày hôm sau.

 

Lúc dậy, tinh thần sảng khoái, mặt mày rạng rỡ, khuôn mặt nhỏ nhắn mịn màng như có thể véo ra nước.

 

Vừa dậy, cô liền lay tay Diêm Trạch Dương, đòi ăn cơm, cô đói bụng, không, em bé trong bụng cô đói bụng.

 

Diêm ma đầu lại đưa Ôn Hinh đi ăn cơm, ăn xong về nhà thu dọn đồ đạc trong phòng, cầm theo đồ dùng rửa mặt, rồi lái xe chở Ôn Hinh về đơn vị của mình.

 

Trên đường, Ôn Hinh ngồi trong xe chỉnh sửa quần áo. Cô mặc chiếc áo sơ mi lụa tơ tằm màu trắng sữa mềm mại và thoải mái, cổ áo nhọn, hai cúc áo trên cùng mở ra, thiết kế thành cổ chữ V nhỏ. Váy vẫn là chiếc váy lụa tơ tằm màu đỏ anh đào, hơi ôm sát chân. Cô là cô dâu mới, đương nhiên phải mặc màu đỏ, cho thêm phần vui tươi.

 

Không biết có phải chịu ảnh hưởng của thời đại này vì quá thiên vị màu đỏ và màu sắc tươi sáng hay không, cô cũng có chút thích những màu sắc tươi mới này. Váy đỏ tuy có chút sặc sỡ, nhưng mặc lên người, màu đỏ anh đào lại đặc biệt tươi tắn, rất đẹp, phối với áo nào cũng đẹp.

 

Hơn nữa chất liệu mặc vào rất thoải mái, cô hiện tại chỉ thích mặc quần áo chất liệu tơ lụa, giống như lớp da thứ hai, mịn màng mềm mại, giống như không mặc gì.

 

Các loại vải dệt khác như chất liệu cotton, không mềm mại như đời sau, chất liệu rất cứng, mặc vào không thoải mái. Quần áo chất liệu sợi tổng hợp thịnh hành ngoài phố, tính thông khí kém đã đành, mùa hè mặc lên người còn bí bách, không thấm mồ hôi, dính mồ hôi lại có mùi.

 

Ôn Hinh chọn tới chọn lui, cuối cùng chỉ thích tơ tằm và tơ lụa. Loại vải dệt này thông thường rất quý, nhưng Ôn Hinh không thiếu tiền, phiếu mua hàng cũng có rất nhiều. Diêm ma đầu có rất nhiều phiếu vải quân dụng, biết cô thích mặc quần áo mới, cũng thường xuyên may quần áo, anh liền nhờ người đổi không ít phiếu vải quân dụng cho cô.

 

Cô hiện tại có phiếu dùng không hết, muốn mua loại tơ tằm và tơ lụa nào cũng được. Diêm ma đầu có một ưu điểm, là Ôn Hinh muốn mua quần áo hay đồ ăn, anh đều không bao giờ quản, cũng không nói gì, sẽ không nói cô phô trương lãng phí, dù quần áo của cô có ba rương cũng không chứa hết.

 

Ôn Hinh đoán, có lẽ là do mẹ anh, là một cô gái nhà tư bản, mức độ xa xỉ chắc chắn chỉ có hơn chứ không kém, anh chịu ảnh hưởng, cũng không cảm thấy vợ mình mua đồ mình thích có gì không đúng, huống chi anh lại không thiếu tiền, cô muốn gì thì mua đó, chưa bao giờ hỏi đến.

 

Ôn Hinh rất thích anh như vậy.

 

"Đoàn trưởng!" Xe chạy vào cổng quân khu, mấy người lính ở cổng lập tức đứng thẳng chào quân đội, Diêm ma đầu gật đầu, lái xe vào trong. Anh không dừng ở khu nhà nhỏ ký túc xá độc thân của mình, mà lái vào trong sân, đi thẳng đến khu nhà ở gia đình phía sau quân đội.

 

Khu nhà ở gia đình quân đội đã xây xong, mấy dãy nhà lầu chỉnh tề, năm tầng. Diêm Trạch Dương đưa Ôn Hinh lái xe đến một sân riêng biệt. Người nhà đoàn trưởng đương nhiên không cần chen chúc trong một tòa nhà với người nhà quan binh khác. Nơi này có mấy dãy nhà là nhà độc lập, đoàn trưởng Diêm xin căn tốt nhất, nhà cửa đều đã dọn dẹp xong.

 

Lúc Ôn Hinh xuống xe, rất nhiều ánh mắt nhìn về phía này.

 

Khu nhà ở gia đình bên kia đã có không ít người chuyển vào, cửa sổ có người đang phơi quần áo, sân thể dục đối diện khu nhà ở gia đình, còn có lính đang huấn luyện.

 

Những người này thấy xe của đoàn trưởng, đều nghiêng đầu liếc nhìn bên kia, rồi nhìn thấy một người phụ nữ xuống xe Jeep. Vì xe Jeep hơi cao, đoàn trưởng còn cố ý đi đến bên kia mở cửa xe, đỡ người vợ mới cưới xuống xe, động tác cẩn thận vô cùng.

 

Nếu không phải xung quanh có nhiều người, anh đã ôm Ôn Hinh xuống xe rồi, cần gì phải phiền phức như vậy.

 

Ôn Hinh nhảy xuống, mí mắt anh cũng giật giật. Ngày thường bắt lính lăn lê bò toài, lên núi xuống biển leo cây ngã nhào, anh cũng không chớp mắt lấy một cái, kết quả đổi sang vợ mình, đừng nói là bắt cô lên núi xuống biển, cô ho khan một tiếng, anh cũng sợ hãi, giật bắn cả mình, mí mắt cũng giật một phát, sợ cô bị bệnh, hoặc bị thương ở đâu đó.

 

Trong bụng cô còn có một đứa nữa, bản thân cô lại là một cô nàng yếu đuối, không giống đám lính thô ráp của anh, phụ nữ vẫn là phải được chiều chuộng một chút.

 

Người nhà khu và mấy người lính nhàn rỗi trên sân thể dục đều rướn cổ lên nhìn.

 

Mọi người liền thấy cô vợ mới cưới của đoàn trưởng, đầu uốn tóc, đuôi tóc uốn gọn gàng, sợi tóc đen bóng, rất phong cách Tây, áo sơ mi lụa tơ tằm màu trắng, váy dài ôm sát người bằng lụa đỏ anh đào, trên chân đôi xăng đan mũi nhọn màu trắng có chút gót.

 

Trang điểm xinh đẹp hết cỡ, khuôn mặt trắng nõn như phát sáng, thấy những người hàng xóm đến gần, Ôn Hinh còn chủ động chào hỏi, mọi người lập tức chào lại Ôn Hinh và đoàn trưởng Diêm.

 

Đến khi Diêm ma đầu lấy đồ trong cốp xe, Ôn Hinh mới theo anh vào nhà. Ôn Hinh dáng đi đẹp, cố tình học, thành thói quen, eo nhỏ hơi lắc lư, có vẻ đẹp nhịp nhàng, đương nhiên cũng rất yểu điệu, rất quyến rũ.

 

Diêm ma đầu luôn chú ý đến cô, liền nhíu mày, anh không phải không thấy có người nhìn chằm chằm Ôn Hinh, phụ nữ thì không nói, quân khu nhiều lính như vậy, Ôn Hinh mặc quần áo rộng rãi thì còn đỡ, mặc đồ bó sát người, đặc biệt là vòng eo lộ ra đường cong, hơn nữa đây là váy ôm mông, nên càng lộ rõ.

 

Anh trong lòng có chút không vui, nhỏ giọng nói với Ôn Hinh: "Không được lắc mông, em đi đứng cho đàng hoàng." Anh cảm thấy eo và mông vợ mình bị đàn ông khác nhìn, rất khó chịu.

 

Ôn Hinh: "..." Cô có lắc mông đâu, cô chỉ lắc eo thôi, lắc mông đi đứng sao mà nhìn được? Eo phải lắc lư mới đẹp chứ, cô là chuyên gia được đào tạo bài bản, sao lại gọi là đi đứng không đàng hoàng? Ôn Hinh bĩu môi không phục, nghe lời anh mới lạ.

 

Không xa có một người phụ nữ, cũng uốn tóc, cô ta là tóc xoăn, bụng cũng hơi nhô ra, cũng mặc chiếc áo màu đỏ, nhưng chất liệu là sợi tổng hợp, mùa hè mặc vừa nóng vừa ra mồ hôi, lại bí bách, nhưng cô ta vẫn mặc, bây giờ mặc sợi tổng hợp mới là thời thượng, đây cũng là đồ nhà trai tặng lúc kết hôn, người thân trong nhà nhìn thấy, ngưỡng mộ không ngớt, nói chồng cô ta rất thương cô ta.

 

Mấy hôm nay ở khu nhà ở gia đình trong quân khu, cô ta cũng luôn mặc, nhưng bây giờ, nhìn cô vợ mới cưới của đoàn trưởng, cô ta mặc chiếc váy đỏ, chất liệu rất mỏng nhẹ, gió thổi qua liền hơi bay bay, trông rất mềm mại, chất liệu như là loại đắt tiền.

 

Bộ đồ đỏ vốn dĩ rất thời thượng của cô ta, so với váy của vợ mới cưới đoàn trưởng, dù là màu sắc, chất liệu, kiểu dáng hay độ mỏng nhẹ, đều không thể so được, như là đồ nhà quê mặc vậy, lập tức bị lép vế.

 

Nhìn người phụ nữ mặc váy đỏ mới cưới không xa, lại nghĩ đến thân hình tuấn tú oai phong của đoàn trưởng Diêm, cô ta hừ một tiếng, quay người đi về khu nhà ở gia đình.

 

Bình Luận (0)
Comment