Notice: Undefined offset: 187
Điều này đã nói rõ thiên phú nấu nướng của hắn ta đáng kinh ngạc như thế nào.
Hắn bước lên Thiên Thê.
Ánh mắt của Ảnh Nha lập tức co rút một cái, hắn cảm nhận được một cỗ áp lực kinh khủng.
- Cái này...
Hắn hơi khựng lại, sau đó thở nhẹ ra một hơi rồi bắt đầu rơi vào trầm ngâm.
Địch Thái Giới Chủ và Mộng Kỳ thành chủ cũng lần lượt bước lên trên bậc thang.
Bọn họ cũng lập tức tiến vào trạng thái.
Bộ Phương bắt chéo hai tay, nhíu mày.
Bạch Ngọc Thiên Thê tỏa ra ánh sáng rực rỡ.
Giống như là nó đang toát lên sức quyến rũ vô hạn.
Bộ Phương đi đến dưới chân Thiên Thê, nhấc chân lên rồi trực tiếp bước lên bậc thang.
Vừa bước vào Thiên Thê, Bộ Phương đã cảm thấy một cỗ áp lực cường đại của Trù Đạo Chi Tâm.
Hửm?
Bộ Phương hơi kinh ngạc mà ngẩng đầu lên, nhìn về phía bầu trời.
Thất khiếu của Trù Đạo Chi Tâm màu vàng cũng tỏa ra ánh sáng lấp lánh.
Bộ Phương đưa mắt nhìn ra xa, có lẽ là bởi vì thời gian hắn bước lên bậc thang quá muộn.
Trên bậc thang, những người khác đã sớm bỏ xa hắn.
Xếp thứ nhất chính là thiên tài Minh Trù Nhất Mạch tên là Dạ Vân, hắn ta đã đi được ba mươi bậc.
Tốc độ của hắn ta rất nhanh, đại khái chỉ mới có mười mấy nhịp thở, hắn ta vẫn đang tiếp tục leo lên, tuy rằng trên Bạch Ngọc Thiên Thê vẫn tỏa ra áp lực to lớn nhưng đối với hắn ta mà nói thì loại áp lực này của Trù Đạo Chi Tâm vẫn chưa đủ sức để ảnh hưởng đến hắn ta.
Xếp thứ hai chính là Ảnh Nha.
Thiên phú của Ảnh Nha quả thực rất đáng kinh ngạc, hắn đã leo được hai mươi ba bậc và vẫn đang tiếp tục leo lên.
Tiếp theo là Địch Thái Giới Chủ, cuối cùng mới là Mộng Kỳ thành chủ.
Bộ Phương mới vừa bước lên bậc thang.
Phía xa, hai vị Tài Quyết Sử khoác huyết bào cũng bước lên Thiên Thê.
Bọn họ cũng tràn đầy tự tin, dù sao tu vi của bọn họ cũng cao nhất trong số những người có mặt ở đây.
Nhưng khi vừa bước lên bậc thang, bọn họ hoảng sợ phát hiện mình đã sai rồi.
Ở chỗ này... Tu vi căn bản không có bất kỳ chỗ dùng nào.
Áp lực của Trù Đạo Chi Tâm vừa rơi xuống.
Hai người Tài Quyết Sử này thậm chí cũng không biết Trù Đạo Chi Tâm là cái gì nên sắc mặt đang rất phức tạp.
Hai người trực tiếp bị đẩy lùi văng ra khỏi Thiên Thê, rơi ra xa và đụng vỡ nát mấy bộ xương khô đang quỳ kia.
- Làm sao có thể? Tại sao chúng ta lại không thể tham gia truyền thừa?
Trong ánh mắt của hai vị Tài Quyết Sử đều toát lên vẻ không cam lòng!
Sau đó, ánh mắt của họ gắt gao rơi vào trên người Bộ Phương.
Bọn họ không thể tham gia truyền thừa, vậy tất nhiên cũng phải kéo người kia xuống, người này đã giết lão Tam của bọn họ, hắn nhất định phải chết!
- Ngươi cút xuống đây cho chúng ta!
Hai vị Tài Quyết Sử quát lên một tiếng.
Sau đó, thân hình của bọn họ đột nhiên biến mất, ngay sau đó đã xuất hiện ở trước Bạch Ngọc Thiên Thê.
Lúc này, Bộ Phương còn chưa có bắt đầu leo lên, bọn họ chỉ cần đưa một tay ra là có thể kéo Bộ Phương xuống.
Bộ Phương bắt chéo hai tay, hờ hững nhìn hai tên Tài Quyết Sử mặc trường bào màu đỏ máu và nhìn thấy sự tức giận trên khuôn mặt của họ.
Hắn lập tức cảm thấy hai người này giống như là... bị chậm phát triển.
Không phải là đầu bếp thì không bao giờ biết được Trù Đạo Chi Tâm kinh khủng nhường nào.
Ngay khi bước vào bậc thang này, bọn họ đã thầm chấp nhận rằng mình là đầu bếp.
Nhưng đầu bếp mà ngay cả Trù Đạo Chi Tâm cũng không ngưng tụ được thì lúc đối mặt với uy áp của Trù Đạo Chi Tâm...
Tất nhiên sẽ cảm thấy tuyệt vọng.
- Chúng ta không lên được, ngươi cũng đừng hòng đi lên!
Một vị Tài Quyết Sử lộ ra vẻ điên cuồng.
Hắn ta muốn kéo Bộ Phương xuống.
Khóe môi của Bộ Phương nhếch lên với vẻ chế giễu.
Khi Tài Quyết Sử đột nhiên xuất hiện trước mặt, hắn bình thản đối diện.
Trong ánh mắt hờ hững kia hiện lên vẻ giễu cợt khiến cho Tài Quyết Sử cực kỳ tức giận.
Mà lúc này.
Bộ Phương xoay người, nhấc chân lên, bước lên bậc thứ hai...
Vụt...
Bàn tay của Tài Quyết Sử lướt qua, hắn ta chỉ có thể chạm đến một mảnh của ống tay áo đã được cuộn lại của chiếc áo choàng lông vũ của Bộ Phương.
Ngoài điều đó ra, hắn ta không thể tiến xa hơn được nữa.
Tài Quyết Sử không cam lòng, trên mặt lộ ra vẻ tức giận.
- Cút xuống đây cho ta!
Oanh!
Ánh sáng màu đỏ máu đột nhiên bộc phát, khí thế kinh khủng dâng lên, trong nháy mắt đã áp chế hư không.
Một thanh Huyết Sắc Liêm Đao xuất hiện và bất ngờ chém xuống.
Một ánh đao huyết sắc chém xuống vị trí của Bộ Phương.
Trong ánh đao huyết sắc tràn đầy năng lượng khủng khiếp dường như là muốn chém bể Bạch Ngọc Thiên Thê!
Tuy nhiên.
Lúc ánh đao huyết sắc chạm vào Bạch Ngọc Thiên Thê.
Một đao chém xuống kia đột nhiên ngừng lại.
Bạch Ngọc Thiên Thê dường như được bao phủ ở bên trong bằng một cỗ lực lượng.
Lực lượng kia dễ dàng đánh bay đao khí của Tài Quyết Sử như trở bàn tay.
Ông...
Tròng mắt màu vàng khổng lồ lại lần nữa hiện lên trong hư không.
Nó lạnh Lạnh lùng nhìn chằm chằm vào hai vị Tài Quyết Sử.
- Tự tiện công kích người của Truyền Thừa Thiên Thê... Đánh tàn phế rồi đuổi đi!
Oanh!
Lời nói vừa rơi xuống.
Hai vị Tài Quyết Sử lần lượt phun ra máu tươi từ trong miệng, dường như đã bị thương nặng.
Sau đó, bịch một tiếng, mặt mũi đều bị vặn vẹo, bọn họ bị đánh bay ra khỏi Truyền Thừa Thiên Địa.
Huỵch một tiếng.
Hai vị Tài Quyết Sử bị chùm tia sáng màu vàng quăng ra, hung hăng rớt xuống mặt đất.
Mặt đất đều bị sụp xuống.
Hai vị Tài Quyết Sử bị đuổi đi, đối với đám người Bộ Phương mà nói thì đây chỉ là một khúc nhạc đệm.
Hiện tại bọn họ đang bước lên Thiên Thê nên đều tập trung toàn bộ tinh thần để đối mặt với áp lực mà Trù Đạo Chi Tâm tỏa ra, cùng với... những câu hỏi về vấn đề nấu ăn mà Truyền Thừa Thiên Thê sẽ đặt ra.
Bộ Phương bắt chéo hai tay, mái tóc tung bay trong gió.
Ánh mắt hắn nhìn về phía đỉnh.
Nơi đó.
Ảnh Nha và vị thiên tài Minh Trù Nhất Mạch Dạ Vân kia đang tranh nhau vị trí thứ nhất.
Ánh mắt của Bộ Phương chợt lóe lên tia sáng.
Sau đó hắn chắp tay lại, không nhanh không chậm leo lên.
Đến bậc thứ mười.
Trước mắt hắn hiện lên ảo ảnh liên quan đến vấn đề nấu nướng.
Nhưng thời điểm vấn đề xuất hiện, trong vòng chưa đầy một hơi thở, nó đã biến mất.
Bộ Phương dường như không hề ngừng lại và tiếp tục đi lên.
Bàn về thiên phú nấu ăn, Bộ Phương không sợ hãi!
Ảnh Nha và Dạ Vân đang dẫn đầu thì đột nhiên trong lòng họ đều hiện ra tia cảnh giác.
Họ cảm thấy một Đại Ma Vương kinh khủng đang nhanh chóng leo lên!
Áp lực đột nhiên tăng lên nhiều hơn!
Chương 1915: Ý chí bất khuất! (1)Ảnh Nha chưa bao giờ cảm nhận được một áp lực như vậy, cỗ áp lực này khiến cho tâm trí hắn run lên.
Như thể một Đại Ma Vương đang chầm chậm bước đến từ xa, áp lực kinh hoàng bùng phát từ trên người Đại Ma Vương và áp xuống thân hình của hắn.
Đó là áp lực cực kỳ kinh khủng.
Ảnh Nha hít một hơi thật sâu.
Không chỉ mỗi Ảnh Nha, ngay cả thiên tài Minh Trù Nhất Mạch Dạ Vân đang ở vị trí phía xa trên kia cũng cảm thấy run rẩy hết cả người.
Người ở phía sau từ từ ngẩng đầu lên và nhìn vào phía xa.
Hắn ta cũng rất tò mò không biết là loại tồn tại nào mà có thể bộc phát ra áp lực kinh người như vậy.
Một cái nhìn nhưng rất nhanh đã thấy rõ.
Đó là từ dưới đáy Thiên Thê, một người mặc đầu bếp bào màu đỏ trắng xen lẫn nhau đang từng bước đi lên Bạch Ngọc Thiên Thê.
Người này mặt không cảm xúc, mái tóc màu đen, con ngươi màu đen, cả người thon dài, không nhanh không chậm bước lên.
Tốc độ của người này không tính là nhanh nhưng lại rất vững vàng.
Hơn nữa, thời gian dành cho mỗi bậc thang là như nhau.
Đến bậc thang thứ mười, Bộ Phương thậm chí cũng không có dừng lại, cứ thế mà tiếp tục đi lên.
Đối với Bộ Phương mà nói, vấn đề nấu ăn ở bậc thang thứ mười căn bản cũng chẳng phải là vấn đề, hắn chỉ giải quyết trong vài giây!
Điều này có chút kinh khủng.
Ảnh Nha và Dạ Vân đang cạnh tranh với nhau nhưng vào giờ phút này, bọn họ đều cảm nhận được một cỗ áp lực đáng sợ.
Thịch thịch.
Trù Đạo Chi Tâm của Thần Trù nảy lên, nó tỏa ra uy áp kinh khủng tràn ngập toàn trường, khiến cho mỗi người đều cảm nhận được áp lực rất lớn.
Tốc độ của Địch Thái Giới Chủ thậm chí còn chậm hơn, bởi vì hắn ta rất cẩn thận, không dám để lộ bất kỳ sai lầm nào.
Trù Đạo Thiên Thê này là khảo nghiệm thứ nhất của Thần Trù truyền thừa, Địch Thái Giới Chủ dường như hao tốn tất cả tâm lực.
Bộ Phương vượt qua hắn ta rất thuận lợi.
Địch Thái Giới Chủ ngẩng đầu lên nhìn Bộ Phương một cái và gật đầu với hắn.
Khóe miệng của Bộ Phương khẽ nhếch lên một chút, áo choàng lông vũ bay lên, thân hình tiếp tục đi lên, đuổi theo Ảnh Nha và Dạ Vân đã leo được năm mươi bậc.
Mặc dù đang đuổi theo nhưng hắn vẫn duy trì tốc độ chậm rãi không hề thay đổi.
Loại tốc độ này, không nhanh không chậm.
Tuy nhiên, chính loại không nhanh không chậm này mới càng khiến cho người khác cảm thấy áp lực đáng sợ.
Trong ánh mắt của bọn họ hiện lên tia ngưng trọng.
Ảnh Nha và Dạ Vân đều hít một hơi thật sâu.
Tiểu đầu bếp kia đến từ Tiên Trù Giới, không nghĩ tới Tiên Trù Giới lại có Tiên Trù mang thiên phú như thế này.
Áp lực càng trở nên lớn hơn.
Ảnh Nha không chút do dự, xoay người, toàn tâm toàn ý leo lên.
Mục tiêu của hắn... Là trở thành người thứ nhất leo lên trên đỉnh Thiên Thê.
Mục tiêu của Dạ Vân tất nhiên cũng giống như vậy, bọn họ đều là những người kỳ tài ngút trời nên chắc chắn không dễ dàng chịu thua người khác.
Làm sao có thể cam chịu ở dưới người khác.
Một chân bước lên.
Dường như Bạch Ngọc Thiên Thê cũng tỏa ra ánh sáng rực rỡ hơn.
Bậc thứ tám mươi, bậc thứ chín mươi...
Tốc độ của Ảnh Nha càng lúc càng nhanh, có lẽ bởi vì niềm tin nên khiến cho tốc độ giải quyết vấn đề nấu ăn của hắn trở nên nhanh hơn.
Hơn nữa sau khi quen với uy áp của Trù Đạo Chi Tâm thì hắn leo lên càng thoải mái hơn.
Sự cạnh tranh giữa Dạ Vân và Ảnh Nha là khốc liệt nhất.
Tốc độ của cả hai gần như đồng bộ, đồng thời leo lên, đồng thời giải quyết vấn đề, lại đồng thời đi lên.
Một đường hướng lên, căn bản không có ngừng lại nghỉ.
Bậc thang thứ một trăm là một ranh giới, vừa bước lên thì uy áp của của Trù Đạo Chi Tâm lập tức như tăng lên một cấp, áp lực trên vai mỗi một một người giống như tăng thêm một ngọn núi lớn.
Hai đầu gối bị đè đến chùng xuống.
Áp lực càng ngày càng lớn.
Không còn nghi ngờ gì nữa, càng lên cao thì áp lực càng lớn, càng tiến đến gần Trù Đạo Chi Tâm thì uy áp kia càng khiến cho người ta cảm thấy ngột ngạt.
- Thần Trù truyền thừa! Ta nhất định sẽ đạt được!
Tóc của Ảnh Nha lòa xòa rủ xuống, hắn bước lên một bước thì đã lao qua hai ba nấc thang rồi đi thẳng lên.
Dạ Vân cũng nhanh chóng đuổi theo, bám rất sát sau lưng Ảnh Nha.
- Một mình ngươi học trộm tài nghệ nấu nướng của Minh Trù Nhất Mạch ta, hơn nữa bây giờ còn mưu mưu toan đạt được Thần Trù truyền thừa, ngươi có tư cách gì?
Giọng nói lạnh lùng của Dạ Vân vang lên.
Trong ánh mắt hắn ta tỏa ra tia lạnh.
Ảnh Nha cười to, thân hình tiếp tục đi lên.
Trong tiếng cười kia tràn đầy ý giễu cợt và khinh bỉ khiến cho mặt của Dạ Vân đều đỏ hết cả lên!
- Ai chết trong tay ai vẫn chưa biết đâu!
Dạ Vân gào lên, một cước giẫm ở trên Bạch Ngọc Thiên Thê, đột nhiên lao lên như một mũi tên.
Bậc thứ một trăm, một trăm lẻ một, một trăm lẻ hai...
Cả hai tranh nhau trèo lên như thể đang quấn lấy nhau.
Bọn họ cũng không để ý đến uy áp Trù Đạo càng ngày càng lớn, càn rỡ leo lên.
Bộ Phương vẫn không nhanh không chậm.
Những vấn đề này cũng rất đơn giản, Bộ Phương hầu như chỉ giải quyết trong vài giây.
Nhưng uy áp của Trù Đạo kia vẫn rất chân thật.
Chủ yếu là bởi vì chức năng chịu uy áp của hệ thống dường như đã được thu lại vào giờ phút này.
Bộ Phương toàn tâm toàn ý cảm nhận được uy áp của Trù Đạo, Trù Đạo Chi Tâm của bản thân rung động nên tỏa ra khí tức chống lại uy áp thuộc về Thần Trù.
Dường như áo choàng lông vũ không cần gió cũng có thể bay lên.
Phía trên đỉnh đầu, Ảnh Nha và Dạ Vân vẫn đang cạnh tranh rất gắt gao.
Bộ Phương vẫn không nhanh không chậm đi theo sau bọn họ.
Mộng Kỳ thành chủ đã có chút từ bỏ.
Thiên phú nấu nướng của nàng ta không tệ.
Nhưng cũng chỉ là không tệ, chuyện của mình thì mình tự biết.
Nàng ta cũng không có tinh thần cạnh tranh lớn, cho nên chỉ chậm rãi đi lên Bạch Ngọc Thiên Thê.
Nàng ta càng chú ý đến cạnh tranh trên đỉnh Thiên Thê hơn.
Đối với những tên yêu nghiệt kia, Mộng Kỳ không khỏi xuýt xoa một trận.
Chỉ khi ngươi thực sự ở trong hoàn cảnh cùng cạnh tranh với mấy người yêu nghiệt thì ngươi mới có thể chân chính cảm nhận được áp lực kinh khủng đến từ đám người đó.
Bọn họ sở dĩ được gọi là yêu nghiệt cũng không phải không có lý do.
Đây mới là điều khiến người ta thấy tuyệt vọng.
Bỗng nhiên.
Ánh mắt của Mộng Kỳ co rút một cái.
Ánh mắt của nàng ta nhìn theo Bộ Phương đang đi không nhanh không chậm sau lưng Ảnh Nha và Dạ Vân, điều này khiến nàng ta không khỏi cảm thán.
Thiên phú của Bộ Phương cũng kinh người như vậy sao?
Bước qua bậc thứ một trăm thì Mộng Kỳ đã có thể cảm nhận được áp lực to lớn trên vai.
Đây còn là bởi vì nàng ta là một vị Lân Trù.
Nhưng càng đi lên thì càng khó khăn.
Lúc này, Dạ Vân và Ảnh Nha đã bước đến bậc thứ ba trăm.
Hộc hộc hộc...
Bọn họ đều đã bắt đầu thở hổn hển.
Leo đến nơi này thì áp lực trên vai càng ngày càng lớn.
Lớn đến nỗi khiến cho bọn họ hô hấp có chút khó khăn.
Hơn nữa...
Vấn đề Trù Đạo cũng càng ngày càng xảo quyệt, một đề mục mở ra thì đều cần tốn rất nhiều thời gian để giải.
Việc phân chia thiên phú của Bạch Ngọc Thiên Thê cuối cùng cũng xuất hiện.
Mỗi một trăm bậc sẽ là một ranh giới thiên phú.
Thời điểm bước đến bậc thứ ba trăm.
Ảnh Nha và Dạ Vân lần lượt dừng lại.
Trên mặt hai người hiện lên dáng vẻ rất rối rắm, bọn họ cau mày, vắt óc suy nghĩ để giải quyết vấn đề.
So với trước đây, vấn đề của một bậc thang này đã khiến hai người tốn không ít thời gian.
Cuối cùng cũng giải xong.
Sau khi giải quyết xong vấn đề, hai người gần như đồng thời ngẩng đầu nhìn nhau, trong mắt đều nhìn thấy tinh thần chiến đấu.
Ngay sau đó.
Họ cùng lúc quay đầu lại và nhìn xuống.
Vừa nhìn một cái đã khiến bọn họ giật mình.
Đập vào mắt bọn họ chính là một khuôn mặt không cảm xúc.
Người ở phía sau hờ hững nhìn bọn họ, mặt không đỏ, tim không đập mạnh.
Là cái người ở Tiên Trù Giới.
Ảnh Nha hít một hơi thật sâu, lập tức cảm thấy áp lực gia tăng đột ngột, như thể một bóng đen Đại Ma Vương vô hình chung che lấp thân hình của hắn.
Oanh!
Ảnh Nha và Dạ Vân không chút do dự nào xoay người tiếp tục đi lên.
Ngực kịch liệt thở dốc.
Chương 1916: Ý chí bất khuất! (2)Notice: Undefined offset: 220
Bịch bịch bịch.
Một cước một cước giẫm lên Bạch Ngọc Thiên Thê, càng đi lên, áp lực càng lớn.
Trên trán Ảnh Nha xuất hiện tầng mồ hôi.
Bậc thứ bốn trăm...
Ánh mắt của Ảnh Nha co rút một cái, hắn có chút hưng phấn quay đầu qua, lúc này chắc đã bỏ xa tên kia.
Vừa quay đầu, khuôn mặt không cảm xúc của Bộ Phương lại lần nữa rời vào tầm mắt hắn.
Phụt...
Ảnh Nha dường như muốn phun ra ngụm máu.
Người này... Tại sao vẫn còn có thể đi theo sau lưng hắn?
Chẳng lẽ hắn không cảm nhận được áp lực sao?
Trong lòng Ảnh Nha dường như bị một tầng bối rối bao phủ.
Không chỉ mỗi hắn ta, Dạ Vân cũng cảm thấy như vậy, là thiên tài Minh Trù của Minh Trù Nhất Mạch, hắn ta đối với thiên phú Trù Đạo của mình vô cùng tự tin.
Tuy nhiên sự xuất hiện của Ảnh Nha và Bộ Phương khiến cho hắn ta có hơi dao động.
- Không! Ta sẽ không nhận thua!
Dạ Vân giống như điên lên vỗ hai tay vào bậc thang, tiếp tục leo lên.
Hắn ta vượt qua gông cùm của bậc thang thứ bốn trăm và tiếp tục đi lên.
Bậc thứ năm trăm...
Đến đây, cả người Dạ Vân như đang tắm trong mồ hôi.
Mắt mở to, há hốc mồm thở hổn hển.
Ảnh Nha thở hộc ra một tiếng, hai tay cũng đặt lên trên bậc thang.
Người này lại vẫn chưa bị tụt lại phía sau.
Có vẻ như leo lên cũng rất ăn ý.
Ảnh Nha và Dạ Vân nhìn nhau một cái, sau đó đồng thời quay đầu nhìn về phía sau lưng.
Bọn họ lập tức thấy được Bộ Phương.
Khuôn mặt không cảm xúc không ngừng phóng đại lên trước mắt bọn họ, hoàn toàn trở thành cái bóng ám ảnh trong lòng họ.
Con mẹ nó...
Sao lại trở nên dọa người như vậy?
Nhưng may mắn thay, họ cũng nhìn thấy những giọt mồ hôi trên trán và tiếng thở dốc của Bộ Phương.
Hiển nhiên là đối phương cũng có chút mệt nhọc khi leo trên bậc thang này.
Tuy nhiên... Điều này vẫn chưa đủ.
Vì danh dự của Cửu Chuyển Minh Trù Nhất Mạch, Dạ Vân nhất định phải bỏ xa Bộ Phương.
Hắn ta mở miệng thét lên.
Ở trên bậc thang, Dạ Vân dường như hóa thành một con thằn lằn không ngừng di chuyển lên trên.
Đến bậc thứ năm trăm, uy áp của Trù Đạo Chi Tâm tựa như muốn chèn ép mọi người đến nổ tung.
Trù Đạo Chi Tâm của Dạ Vân thậm chí còn bị dồn nén đến nỗi không thể nhúc nhích.
Trù Đạo Chi Tâm của Thần Trù quả nhiên là không tầm thường.
Bậc thứ sáu trăm.
Đến đây, bậc thang chuyển từ màu trắng sang màu vàng, cao vút trên tầng mây, khi nhìn xuống chỉ thấy những bậc thang dày đặc, cũng không còn thấy những bộ xương khô quỳ dưới Thiên Thê nữa.
Đến nơi này, bất kể là về tinh thần hay thể chất thì đều vô cùng mệt mỏi.
Bậc thang màu vàng xuất hiện.
Đây chính là đại diện cho việc bọn họ thông qua khảo hạch thứ nhất.
Nếu như có thể bò qua bậc thang màu vàng.
Thất khiếu Trù Đạo Chi Tâm của Thần Trù sẽ tỏa ra ánh sáng rực rỡ trên đỉnh, ánh sáng ấy sẽ không ngừng chiếu rọi xuống.
Nhìn bằng mắt thường, Bạch Ngọc Thiên Thê này có tổng cộng chín trăm chín mươi bậc thang, qua được bậc thứ một ngàn thì sẽ có thể bước vào Trù Đạo Chi Tâm.
Dĩ nhiên, hẳn là không có người nào có thể làm được.
Ảnh Nha nghiến răng, lợi đều nổi lên và những tia máu bắn ra từ kẽ răng.
Hắn dùng cả tay lẫn chân, không ngừng leo lên.
Quần áo dán thật chặt lên trên người.
Bậc thứ năm trăm tám mươi...
Sau khi leo lên bậc này, Ảnh Nha và Dạ hoàn toàn nằm ở trên đó không nhúc nhích.
Bọn họ cần chậm lại một chút.
Cả hai quay đầu khó khăn và nhìn xuống phía dưới.
Vừa nhìn thì ánh mắt đột nhiên co rút một cái, cả người dường như bị bao phủ bởi cơn ớn lạnh.
Bởi vì ở trên bậc thang phía sau bọn họ, Bộ Phương đang đứng đó thở hổn hển nhưng trông vẫn rất nhẹ nhàng.
- âm hồn không tan!
- Tiểu tử này... Sao còn có thể theo kịp?
Ảnh Nha và Dạ Vân cũng cảm thấy có chút tuyệt vọng, đã như vậy rồi mà vẫn không thể bỏ xa Bộ Phương.
Trong lòng đột nhiên trào lên một cơn tức giận.
Ảnh Nha gầm lên, máu trào ra từ mũi và miệng.
Máu đỏ tươi tràn trên Bạch Ngọc Thiên Thê và chậm rãi chảy xuống.
Hắn ta dùng cả tay lẫn chân.
Bậc thứ năm trăm chín mươi...
Bậc thứ sáu trăm!
Vừa qua bậc thứ sáu trăm thì Ảnh Nha và Dạ Vân cũng hoàn toàn không thể di chuyển nổi nữa.
Uy áp Trù Đạo kinh khủng trút xuống, hung hăng đè bọn họ nằm trên mặt đất, ánh mắt cũng không mở ra được, tâm trí chỉ còn lại có run rẩy.
Tiếp tục leo lên?
Không thể nào...
Hơn nữa, ở bậc thứ sáu trăm, bậc thang màu vàng đã xuất hiện, điều này có nghĩa rằng bọn họ đã thông qua khảo hạch thứ nhất.
Không cần phải tiếp tục leo lên.
Trên bậc thứ sáu trăm còn có bốn trăm bậc nữa, bốn trăm bậc kia, áp lực của mỗi một bậc đều như tăng lên gấp bội.
Dù sao mỗi khi bò qua một tầng bậc thang thì càng đến gần với Trù Đạo Chi Tâm của Thần Trù.
Hộc hộc hộc...
Tiếng thở dốc vô cùng kịch liệt.
Ảnh Nha và Dạ Vân nằm ở bậc thứ sáu trăm không nhúc nhích, bọn họ căn bản không muốn di chuyển, cũng không có bất kỳ lòng tin nào để có thể tiếp tục đi lên.
Cộp cộp.
Bỗng nhiên.
Ánh mắt của hai người bọn họ co rút một cái.
Chật vật mở mắt ra.
Bên người bọn họ có một bước chân đang giẫm lên.
Hai cánh tay của Bộ Phương rủ xuống, trên trán đang đổ mồ hôi hột, từng giọt chảy ra như những hạt đậu không ngừng lăn xuống, tõm một tiếng rơi xuống đất.
Đến Bộ Phương cũng cảm nhận được áp lực vô cùng cường đại.
Con ngươi hắn di chuyển một cái, nhìn sang Dạ Vân và Ảnh Nha đang nằm bất động trên bậc thang thứ sáu trăm...
Khóe miệng hắn hơi nhếch lên, dường như mang theo mấy phần khinh bỉ.
- Từ bỏ đi... Nếu đi lên nữa thì ngươi sẽ bị uy áp của Thần Trù đè cho chết!
Máu tươi chảy ra từ trong mũi và miệng của Ảnh Nha, hắn chật vật mở mắt ra, nhìn Bộ Phương nói.
- Đến được đây thì đã coi như là thông qua rồi...
- Ngươi có thể lên đến được đây thì là đã vượt quá dự đoán của bọn ta...
Bộ Phương thở hổn hển.
Con ngươi chậm rãi chuyển động trở lại.
Hắn nhìn lên Thiên Thê cao vút trên tầng mây cùng với uy áp từ trái tim của Thần Trù trên đỉnh đang không ngừng đập mạnh mẽ...
Áo choàng lông vũ phất lên, hắn chậm rãi giơ chân lên, lại lần nữa giẫm vào một bậc thang.
Ánh mắt của Ảnh Nha và Dạ Vân lập tức co rút một cái.
- Chỉ là uy áp của Trù Đạo thôi... Có gì phải ngại, nếu muốn bước lên đỉnh cao ở trên con đường Trù Đạo thì nên một đường đi lên, xé ra tim của Thần Trù và tìm hiểu ngọn nguồn!
Giọng nói của Bộ Phương hờ hững truyền tới khiến cho Ảnh Nha và Dạ Vân như bị sét đánh.
Tại sao...
Tại sao người này niên còn phải leo lên?
Nếu tiếp tục đi lên thì uy áp của Trù Đạo sẽ đè hắn đến chết.
Nếu như buông lỏng tâm trí thì một khi bị uy áp của Trù Đạo đánh vào sẽ rơi xuống từ trên bậc thang, ngã xuống đáy cốc trong nháy mắt.
Căn bản là không đáng để làm vậy...
Bằng lòng với hiện tại... Chẳng lẽ không được sao?
Ảnh Nha và Dạ Vân trầm mặc...
Họ chỉ biết ngơ ngác nhìn theo bóng dáng Bộ Phương tiếp tục leo lên, chờ đợi đến lúc Bộ Phương bị uy áp đánh ngã xuống đáy cốc.
Chỉ là...
Điều khiến cho cho bọn họ cảm thấy không thể tưởng tượng nổi là...
Bộ Phương một đường đi lên dưới uy áp, dường như có một ý chí bất khuất chống đỡ thân thể của hắn!
Bậc thứ bảy trăm...
Bậc thứ tám trăm...
Một tiếng nổ vang lên ngay khi Bộ Phương vừa bước lên bậc thứ chín trăm.
Toàn bộ tiếng đập của Trù Đạo Chi Tâm giống như sấm cuộn!
Oanh phá chân trời!
Chương 1917: Lên đến đỉnh Thiên Thê, ác ma xuất hiện! (1)Bậc thứ chín trăm...
Ảnh Nha và Dạ Vân vẫn như cũ nhìn vào bóng người đang không ngừng leo lên, trên mặt không khỏi toát ra dáng vẻ kinh sợ.
Bọn họ yên lặng, suy ngẫm lại bản thân và cũng có kính nể đối với Bộ Phương.
Ngẫm lại bản thân, bọn họ thật sự cảm thấy hài lòng với tình trạng hiện tại sao?
Bậc thứ sáu trăm của Trù Đạo Thiên Thê là một ranh giới, vượt qua ranh giới này thì coi như đạt tiêu chuẩn của khảo hạch Thần Trù, có thể dừng không leo lên nữa.
Chỉ cần đến đây là có thể tiến vào hạng mục tiếp theo của truyền thừa.
Tuy nhiên...
Như vậy thật sự tốt sao?
Ảnh Nha và Dạ Vân nghiến răng nhìn nhau một cái.
Trong mắt cả hai đều toát ra một tia tiếc nuối cùng vẻ do dự.
Cuối cùng bọn họ vẫn bỏ cuộc, thở ra một hơi, an tĩnh nằm ở trên Thiên Thê, không nhúc nhích.
Tuy nhiên, ánh mắt của bọn họ vẫn khóa chặt vào trên thân hình Bộ Phương.
Bọn họ muốn nhìn thử xem cái người Tiên Trù Giới này rốt cuộc có thể đi được bao xa?
Bậc thứ chín trăm của Thiên Thê hoàn toàn là một đẳng cấp khác.
Đến bậc thứ chín trăm, mỗi một bậc đều sẽ là áp lực kinh khủng đè lên người giống như một tòa núi.
Bộ Phương bước thêm một bước ở trên Bạch Ngọc Thiên Thê.
Áo choàng lông vũ đều dính sát vào thân hình của hắn.
Mái tóc trên đầu đã sớm xẹp xuống, dây buộc tóc cũng không biết đã bay tới nơi nào.
Giọt mồ hôi lớn như hạt đậu không ngừng chảy xuống trên gò má của Bộ Phương và cuối cùng rơi vào trên mặt đất.
Uy áp giống như một tòa núi đè ở trên người của Bộ Phương, khiến cho hai chân của hắn đều không ngừng run rẩy.
Xương cốt toàn thân như muốn vỡ vụn.
- Bậc thứ chín trăm mười...
Bộ Phương thở hổn hển, nhẹ giọng nói.
Dường như có một luồng khí nóng phun ra từ miệng hắn.
Oanh!
Hình ảnh trước mắt Bộ Phương đột nhiên biến hóa, hình ảnh hóa thành ảo ảnh, bao phủ Bộ Phương vào bên trong.
Ở trong ảo ảnh có một công thức nấu ăn màu vàng hiện lên.
Công thức nấu ăn xuất hiện trong thời gian ba nhịp thở, Bộ Phương thở hổn hển và cẩn thận nghiên cứu.
Sau thời gian ba nhịp thở, công thức nấu ăn biến mất, ảo ảnh hóa thành bếp lò cùng với rất nhiều nguyên liệu nấu ăn đã được chuẩn bị xong.
Nếu muốn vượt qua thì Bộ Phương phải dựa theo công thức và nấu ra được món ăn đó.
Tinh thần lực của Bộ Phương sôi trào, trong tinh thần hải, khí linh đều ầm ầm gào thét, thần niệm trôi lơ lửng trên bầu trời của tinh thần hải cũng tỏa ra khí tức kinh khủng.
Oanh!
Ở trên Thiên Thê.
Tất cả mọi người đều cảm nhận được khí tức của Bộ Phương phát sinh biến hóa.
Bọn họ thấy Bộ Phương vốn đang dừng lại thì đột ngột mở mắt ra, chậm rãi bước tùng bước leo lên.
Từng bước từng bước.
Vô cùng chậm chạp.
Về sau, thậm chí mỗi lần hắn bước ra một bước đều phải tốn rất nhiều thời gian.
Bậc thứ chín trăm hai mươi, hình ảnh trước mắt Bộ Phương lại một lần nữa phát sinh biến hóa lớn.
Lần này... tiếp tục lại là một công thức nấu ăn.
Công thức nấu ăn lần này là phương pháp chế tạo một loại hương liệu.
Bộ Phương phải tốn nhiều thời gian hơn, đối với hương liệu thì Bộ Phương không hiểu nhiều lắm, hắn sử dụng cũng rất ít hương liệu, cho nên lần này hắn phải dành thời gian lâu hơn mới thông qua.
- Lại thông qua! Người này...
- Tiên Trù Giới có yêu nghiệt như vậy sao? Cường đại như vậy... hắn đã vượt qua được chín trăm hai mươi bậc...
Ảnh Nha và Dạ Vân đều nuốt một ngụm nước miếng và nói.
Ở phía dưới, ánh mắt của Mộng Kỳ lấp lánh nhìn vào Bộ Phương.
Đại Ma Vương, người đã tạo ra kỳ tích, chẳng lẽ lại có thể tạo ra kỳ tích một lần nữa, trực tiếp đi lên đỉnh Trù Đạo Thiên Thê sao?
Có lẽ hắn thực sự có thể...
Bậc thứ chín trăm ba mươi.
Mồ hôi chảy dài trên người Bộ Phương, hai cánh tay hắn buông thõng xuống, mồ hôi nhễ nhại chảy ra từ đầu ngón tay.
Bậc thứ chín trăm ba mươi, Bộ Phương đứng lặng người chừng một nén nhang, hình ảnh trước mắt biến hóa không ngừng.
Tinh thần lực càng thêm trì trệ.
Thần niệm vốn mơ hồ trong tâm trí hắn thì vào giờ phút này dường như đã hoàn toàn ngưng tụ ra thực thể.
Đến bậc thứ chín trăm bốn mươi, hai tay của Bộ Phương đã chống xuống mặt đất và tiếp tục thở hổn hển.
Bậc thứ chín trăm năm mươi...
Dường như thời gian đã trôi qua nửa ngày.
Bậc thứ chín trăm sáu mươi...
Mọi người nhìn bộ dáng của Bộ Phương, họ đều cảm nhận được hai chân của hắn dường như cũng không thể nhấc lên nổi nữa, nhưng hắn vẫn chật vật vượt qua.
Giờ phút này, cả người của Bộ Phương đều có chút mơ hồ.
Chỉ còn lại một lòng tin không muốn thất bại đang trợ lực để chống đỡ cơ thể của bản thân.
Bộ Phương là một người kiêu ngạo và sự kiêu ngạo này căn bản không hề bộc lộ vào ngày thường.
Nhưng ở trên Trù Đạo Thiên Thê lần này đã được thể hiện rất tinh tế.
Hắn sẽ không dễ dàng lựa chọn khuất phục.
Hắn sẽ không để cho bầu trời che khuất tầm mắt của hắn.
Dù cho là tận cùng bầu trời thì hắn cũng dám xé thủng nó!
Oanh!
Mỗi một cước bước lên thì Bộ Phương đều phát ra tiếng kêu rên.
Máu tươi chảy ra từ trong mũi và miệng của hắn.
Một đường máu đỏ tươi như một con rắn chảy ra từ trong mũi của Bộ Phương.
Phụt một tiếng.
Máu mũi rơi vào trên Thiên Thê.
Đôi mắt của Bộ Phương đột nhiên trợn to...
Hắn ngẩng đầu lên, dùng một cước giẫm lên giọt máu ở dưới chân, tiếp tục đi lên.
Bậc thứ chín trăm bảy mươi... đã vượt qua!
Oanh!
Chỉ còn lại ba mươi bậc mà thôi.
Nhưng mỗi một bậc thang đều phảng phất có một tòa núi lớn trấn áp, hơn nữa áp lực ở mỗi bậc thang sẽ tăng lên gấp bội.
Ảnh Nha và Dạ Vân nói không sai.
Nếu là người thường, nếu như bước lên nơi này thì khẳng định đã bị áp lực đè cho nổ tung.
Những dao động trong trái tim của Thần Trù không phải thứ người bình thường có thể chống cự được.
Một bóng người không biết từ lúc nào đã không nhanh không chậm tới gần.
Cả người của Địch Thái Giới Chủ đều ướt đẫm như thể hắn ta vừa mới được vớt ra từ trong hồ nước.
Ánh mắt của Địch Thái Giới Chủ cũng trở nên có chút mơ hồ.
Thân hình hắn ta từ từ bước lên.
- Ngươi...
Ảnh Nha và Dạ Vân dường như cảm nhận được điều gì, bất chợt quay đầu.
- Ngươi làm sao có thể leo được đến nơi này?
Ảnh Nha hít một ngụm khí lạnh, hắn ta không thể tưởng tượng nổi.
Vào lúc này, Địch Thái Giới Chủ thậm chí không còn đủ sức để chú ý đến Ảnh Nha.
Như thể không nghe thấy giọng nói của Ảnh Nha, hắn ta tiếp tục leo lên.
Hắn ta rất cẩn thận, không một chút qua loa.
Hắn ta bước lên một bước, hai chân đều run rẩy hết lên.
Xương cốt dường như cũng đã gãy.
Tuy nhiên... Địch Thái Giới Chủ cuối cùng cũng vượt qua.
Tiếp tục đi lên.
Ngoại trừ Bộ Phương đang đứng ở bậc thứ chín trăm bảy mươi.
Địch Thái Giới Chủ cũng đang chậm rãi đuổi lên.
Tam quan của Ảnh Nha và Dạ Vân đã được thay đổi hoàn toàn.
Bậc thứ bảy trăm...
Địch Thái Giới Chủ bước lên bậc thang này, bắp chân của hắn ta đột nhiên trở nên vặn vẹo bất thường.
Cả người nằm ở trên đó.
Chương 1918: Lên đến đỉnh Thiên Thê, ác ma xuất hiện! (2)Notice: Undefined offset: 202
Rắc một tiếng, xương đùi gãy lìa.
Nhưng Địch Thái Giới Chủ cũng không phát ra bất kỳ tiếng rên nào.
Hắn ta nằm ở trên bậc thang, thở hổn hển.
Mẹ nó... Mệt chết bản Giới Chủ rồi.
Ngay cả một đầu ngón tay Địch Thái Giới Chủ cũng không thể cử động được, hắn ta đã đạt đến cực hạn.
Không thể tiếp tục đi lên, nếu còn đi lên nữa... thì tính mạng cũng tiêu đời.
Tiếp theo, hắn ta chỉ có thể nhìn xem tiểu tử Bộ Phương kia có thể tạo ra kỳ tích hay không.
...
Bậc thứ chín trăm tám mươi.
Cơ thể của Bộ Phương bị uốn cong thành chín mươi độ, hắn ta vẫn bước tiếp.
Một chân đạp lên, cả bậc thang dường như phát ra những tiếng tụng kinh bằng tiếng Phạn, hiện tượng kỳ dị xảy ra.
Cảnh tượng này... vô cùng lóa mắt.
Mặc dù áp lực của Trù Đạo Thiên Thê rất lớn.
Nhưng khi đến đây, Bộ Phương cảm thấy tinh thần lực của mình đều có tiến bộ không nhỏ.
Hơn nữa, thân thể cũng được tăng cường rất rõ rệt.
Bắt đầu từ bậc thang thứ chín trăm, cứ thêm mười bậc thì sẽ là một lần thân thể của Bộ Phương được tăng cường.
Bộ Phương thậm chí có thể cảm nhận được chân khí của mình đang tăng lên.
Nhưng những thứ này không phải là điều quan trọng nhất...
Điều quan trọng chính là hắn đã biết thêm rất nhiều kiến thức và hiểu biết sâu sắc về Trù Đạo.
Trù Đạo cũng là một loại tu hành, nó đòi hỏi một trái tim dũng cảm và ý chí bất khuất, chỉ có như vậy... mới có thể đạt được những kết quả phi thường.
Oanh!
Bậc thứ chín trăm chín mươi...
Một cước giẫm lên.
Bộ Phương đột nhiên cảm thấy một cỗ lực lượng khổng lồ đang đánh vào, dường như nó muốn đánh bay hắn ra.
Tiếng xôn xao vang lên khắp nơi.
Đám người Ảnh Nha ở phía dưới đều không khỏi xôn xao một trận.
Bởi vì ở trong tầm mắt của bọn họ, Bộ Phương gần như leo được đến đỉnh lại đột nhiên bay ra ngoài, thân thể yếu ớt lơ lửng trên không trung.
Tuy nhiên...
Một tay của Bộ Phương nắm lấy Thiên Thê để cho thân hình của hắn không bị đánh bay ra.
Bộ Phương lạnh lùng nhìn chăm chú trái tim chỉ còn cách hắn mười bậc thang.
Khóe miệng hắn hơi nhếch lên một cái.
Sau đó, cánh tay dùng sức kéo thân thể của bản thân trở lại.
Oanh!
Bộ Phương rơi vào trên Thiên Thê.
Hắn tiếp tục leo lên.
Mười bậc thang, gần ngay trước mắt nhưng lại giống như xa tận chân trời.
Hắn dường như đã kiệt sức.
Chín trăm chín mươi lăm, chín trăm chín mươi sáu... Chín trăm chín mươi bảy...
Mỗi một bậc thang đều giống như vượt qua chân trời góc bể.
Bên tai của Bộ Phương chỉ còn lại tiếng thở hổn hển của chính mình.
Âm thanh của thở ra, hít vào, thở ra, hít vào.
Bốp.
Bàn tay vỗ lên trên đó.
Bậc thứ chín trăm chín mươi tám...
Trái tim màu vàng đã gần ngay trước mắt.
Trái tim đang đập được bao phủ bởi một lớp ánh sáng màu vàng rực rỡ và sự rực rỡ đó dường như có một sức mạnh vô hạn.
Chín trăm chín mươi chín...
Mặt Bộ Phương không cảm xúc, hắn đưa tay chống lên trên bậc thang cuối cùng.
Thịch thịch!
Tiếng tim Thần Trù đập giống như ngừng lại.
Ngay sau đó.
Sau khoảng lặng, có một luồng khí đột ngột tuôn ra.
Oanh!
Từ trong đó, một luồng sáng vàng tỏa ra, trong nháy mắt phun trào lên trên người Bộ Phương.
Trái tim to lớn kia có một vết nứt.
Từ trong vết nứt, dường như có ánh sáng màu trắng tỏa ra, sâu sắc vô cùng.
Bộ Phương đã làm được.
Lên đến đỉnh Trù Đạo Thiên Thê!
Yêu nghiệt!
Kỳ tài ngất trời!
Sắc mặt của Ảnh Nha và Dạ Vân vô cùng phức tạp, sao Tiên Trù Giới lại có một yêu nghiệt đáng sợ như vậy.
Nếu để cho hắn có thời gian phát triển, chắc chắn hắn sẽ trở thành một vị Thần Trù.
Mộng Kỳ vô cùng hưng phấn, hai mắt tỏa ra tia sáng ngời.
Đại Ma Vương lại một lần nữa tạo ra kỳ tích.
Hắn đã đạt đến một cấp độ mà người thường khó có thể tưởng tượng được.
Chín trăm chín mươi chín bậc của Trù Đạo Thiên Thê, tất cả đều đã bị hắn vượt qua...
Địch Thái Giới Chủ nằm ở trên Thiên Thê, cả người vô lực, khóe miệng cũng nhếch lên...
- Không hổ là người mà Địch Thái Giới Chủ ta coi trọng...
Mọi người đều không khỏi cảm thán.
Ngay sau đó.
Trong trái tim của Thần Trù lập tức tỏa ra ánh sáng chói mắt.
Oanh!
Sau đó, bạch quang lan rộng ra.
Nó làm cho mắt của mọi người hoa hết cả lên, họ đột nhiên rơi vào yên tĩnh.
Sau một lúc lâu...
Mọi người tỉnh lại, chậm rãi mở mắt ra.
Grào!
Một tiếng thét đinh tai nhức óc dường như muốn bầu trời vỡ nát.
Bộ Phương hơi sửng sốt nhìn vào hình ảnh trước mắt.
Đó là một cái lồng bằng đá rất lớn.
Trong lồng đá đang nhốt một sinh linh đen sẫm với cặp sừng sắc nhọn và một đôi cánh bằng thịt ở phía sau lưng.
Khí tức của sinh linh này vô cùng đáng sợ, đôi mắt vàng sẫm quét ngang qua khiến cho người ta không khỏi sợ hãi.
- Đây là... Ác ma Thâm Uyên!
Giọng nói mang theo tia khiếp sợ của Ảnh Nha vang lên từ phía xa.
Bộ Phương sửng sốt một chút, hắn quay đầu nhìn sang.
Xa xa.
Ảnh Nha, Dạ Vân, còn có Địch Thái Giới Chủ đều đang đứng ở cách đó không xa.
Mộng Kỳ thành chủ không có đi vào bởi vì nàng ta không đạt tới tiêu chuẩn thấp nhất của khảo hạch, cũng chính là bậc thứ sáu trăm cho nên bị truyền thừa bỏ loại bên ngoài.
- Đây chính là ác ma Thâm Uyên?
Bộ Phương nhíu mày.
Ác ma Thâm Uyên không phải là người, nó có cánh, có đuôi, làn da đen nhánh, ngược lại càng giống như một vài thú dữ có trí khôn.
- Chúc mừng ngươi đã vượt qua khảo hạch Truyền Thừa Thiên Thê của Thần Trù, bây giờ thứ mà ngươi đang đối mặt chính là ác ma Thâm Uyên... Ta lấy ác ma làm thức ăn, ác ma lấy thịt của ta làm thức ăn... Đây là cạnh tranh, cũng là sự lựa chọn của thiên đạo. Khảo hạch thứ hai chính là ngươi và ác ma Thâm Uyên sẽ tiến hành trù đấu sinh tử... Người chiến thắng sẽ lấy được tư cách tiến vào cửa ải tiếp theo và dùng ác ma Thâm Uyên làm nguyên liệu nấu ăn. Người thất bại sẽ trở thành... thức ăn của ác ma Thâm Uyên.
Phía trên bầu trời, cặp mắt màu vàng hiện ra.
Giọng nói đinh tai nhức óc đột nhiên vang lên.
Ngay sau đó, hình ảnh trước mắt mọi người đột nhiên phát sinh biến hóa.
Ầm ầm!
Mặt đất nứt ra, từng cỗ hài cốt xếp chồng lên, hóa thành từng ngọn lôi đài.
Mỗi một người đều được phân ra ở trên một lôi đài.
Lôi đài này được xây nên bằng hài cốt, trên đó là một lồng đá đang nhốt ác ma Thâm Uyên.
Giọng nói của cặp mắt màu vàng vừa dứt.
Chiếc lồng đá bao quanh ác ma Thâm Uyên... từ từ vỡ tan.
Chương 1919: Ác ma mỹ thực ở thành Thâm Uyên (1)Bộ Phương chắp hai tay, đứng ở trên lôi đài.
Hắn cảm thấy hơi kỳ lạ, ngày trước khi bước lên các bậc thang, dường như hắn còn bị áp bức đến đường cùng.
Nhưng khi bắt đầu bước vào khoảng không gian này, cảm giác trạng thái của bản thân đã khôi phục trở lại đến đỉnh cao.
Chuyện này làm cho Bộ Phương cảm thấy có chút quái lạ.
Bộ Phương nhìn bốn phía xung quanh.
Chỉ có một mình hắn đứng sừng sững trên lôi đài.
Lôi đài này được chế tác bằng xương khô, không biết là nó được làm bằng xương cốt của hung thú nào mà to lớn vô cùng, lan can xung quanh được bao quanh bởi những chiếc răng nanh.
Nhìn chéo sang bên trái của lôi đài, lại có một cái lồng đá rất lớn, bên trong lồng đá đang giam giữ một cầm tù một tên ác ma Thâm Uyên.
Nước da ác ma đen như mực, đôi tai nhọn hoắt, có răng nanh, đôi mắt hiện ra màu vàng đậm, sau lưng còn có một đôi cánh, toát ra vẻ vô cùng dữ tợn và hung ác.
Ầm ầm ầm!
Tảng đá phía trên lồng đá phía trên cục đá từ từ vỡ nát, lồng đá dần dần sụp đổ, khiến cho ác ma Thâm Uyên trong cái lồng sắt kia chậm rãi thoát khỏi sự giam cầm.
Đôi mắt màu vàng đậm của tên này lập tức khóa chặt lên trên cơ thể Bộ Phương.
Bên trong đôi mắt đó mang theo một lòng tham không đáy, sự chết chóc, và cả niềm hưng phấn...
Không sai, chính là phấn khích.
- Lại có thêm một tên đi tìm chết... Đã qua bao nhiêu năm rồi, cái truyền thừa chết tiệt này cuối cùng cũng có người lao vào.
Dáng người của ác ma Thâm Uyên vô cùng cường tráng, đưa móng vuốt sắc nhọn lên xoa xoa cổ của mình cổ, xoay xoay vặn vẹo một hồi, âm thanh của xương cốt vang lên răng rắc.
Đôi mắt màu vàng đậm nghiền ngẫm tập trung nhìn lên người Bộ Phương.
- Thật là một hương vị khiến cho người ta hoài niệm biết bao nhiêu... Loài người.
Ác ma Thâm Uyên nhếch miệng nói.
- Cuối cùng cũng có thể ăn no nê một lần.
- Ác ma Thâm Uyên?
Bộ Phương cau mày quan sát.
Hiểu biết của hắn về ác ma Thâm Uyên cũng không phải rất rõ ràng, hắn biết ác ma Thâm Uyên là một loại cao lương mỹ vị, cho nên mới bị nhiều cường giả Minh Ngục đồ sát.
Bây giờ ác ma Thâm Uyên thuần chủng đã vô cùng ít ỏi rồi, nhưng hắn không nghĩ tới ở trong Truyền Thừa Địa này mà vẫn còn có ác ma Thâm Uyên tồn tại.
Nhìn dáng vẻ… Xem ra là bị cưỡng bức giam sống.
- Đến đây trù đấu nào… Nếu thua thì bổn Ma sẽ có thịt nướng để ăn, thịt người sống nướng gì đó... Ta nhớ nó quá rồi!
Ác ma Thâm Uyên nhếch môi, lộ ra cái miệng đầy răng bén nhọn, móng vuốt thì cực kỳ sắc nhọn giống như đao thép.
Bộ Phương nhìn ác ma Thâm Uyên, khóe miệng co rút mãnh liệt.
- Trù đấu là một khâu trong truyền thừa này sao?
Bộ Phương hỏi.
- Truyền thừa chết tiệt này… Là một trò chơi hại người, đến cả các ngươi đã tre già măng mọc không ngừng rồi mà vẫn đi tìm chết được…
Ác ma Thâm Uyên nhếch miệng.
- Luận về trù nghệ, những loài người như các ngươi làm sao có thể so sánh với ác ma Thâm Uyên chúng ta! Chúng ta bắt đầu với mỹ thực nguyên thủy nhất, không ngừng phát triển cho tới bây giờ. Nếu không phải loài người đáng chết quấy nhiễu xâm lấn thì mỹ thực mà ác ma Thâm Uyên nghiên cứu ra, đã có thể truyền khắp toàn bộ thế giới này rồi!
Ánh mắt ác ma Thâm Uyên trừng lớn, trong ánh mắt màu vàng đậm đó bắn ra ánh sáng vô cùng rực rỡ lộng lẫy.
- Được rồi, ngươi không cần nói nữa, trù đấu đúng không, đến đây đi, tốc chiến tốc thắng.
Bộ Phương nói.
Trù nghệ của ác ma Thâm Uyên…
Bộ Phương vô cùng nghi ngờ về chuyện này.
Mặt khác trên lôi đài.
Mỗi người đều đã gặp đối thủ của mình.
Ác ma Thâm Uyên này đã bị mắc kẹt giam giữ ở trong thế giới này này, mặc dù chúng gặp được con người, nhưng lại không thể tự mình ra tay.
Nhưng dựa trên quy tắc thì bọn họ yêu cầu cần phải tiến hành trù đấu với người thừa kế.
Hơn nữa đây là trù đấu sinh tử...
Trước mặt Bộ Phương, ác ma Thâm Uyên đập mạnh một cái xuống lôi đài.
Ầm ầm ầm!
Lôi đài nhất thời rung lên một cái, mặt đất nứt toác ra, lập tức có một cái bếp lò luyện cốt chậm rãi bay lên.
Ác ma Thâm Uyên vươn móng vuốt ra vuốt ve hoài niệm cái bếp lò, móng tay cọ sát vào bếp lò phát ra những âm thanh chói tai, không ngừng tràn vào trong màng nhĩ.
- Đến đây đi, loài người... hãy cảm thụ sự tuyệt vọng đi!
Ác ma Thâm Uyên thống khoái cười to.
- Trù đấu sinh tử, người chiến thắng có thể sống sót, hơn nữa còn có thể biến kẻ địch trở thành nguyên liệu nấu ăn, người thua cuộc... Chết, bị kẻ địch dùng làm nguyên liệu nấu ăn.
Ác ma Thâm Uyên nói, như thể đang thông báo cho Bộ Phương biết quy tắc của trù đấu.
Ngữ khí lành lạnh mà khủng bố, dường như muốn dùng ngữ khí như vậy để khiến Bộ Phương cảm thấy sợ hãi.
Tất nhiên.
Bộ Phương không quan tâm đến điều này.
Tinh thần khẽ động.
Bạch Hổ Thiên Táo lập tức xuất hiện, đập lên trên lôi đài ầm ầm, lôi đài đột nhiên bị chấn động mạnh một cái.
Tay hắn run lên.
Long Cốt Thái Đao lập tức xuất hiện trong tay, lập loè ánh sáng hào quang màu vàng óng.
Lôi đài nổ ầm lên.
Ở giữa lôi đài, một cái thạch giá chậm rãi bay lên từ chính giữa khe nứt.
Bên trên thạch giá được sắp xếp một loại nguyên liệu nấu ăn.
- Trời ơi, vận khí chúng ta không tồi, nguyên liệu phân đến cho chúng ta thật sự lại là thịt...
Ác ma Thâm Uyên cười khẽ.
Nó bước ra từ trước bếp lò luyện cốt, tiến tới phía trước khung xương.
Đôi mắt màu vàng đậm nheo lại, đánh giá nguyên liệu nấu ăn.
Nguyên liệu nấu ăn hiện lên đầy hoa văn màu đỏ tươi, đây là đường vân của thịt, nhìn qua trông vô cùng tinh xảo.
Sau đó Bộ Phương cũng bước ra từ Bạch Hổ Thiên Táo.
Hắn hiếu kỳ đến gần đánh giá ác ma Thâm Uyên.
Ác ma Thâm Uyên cũng đang đánh giá lại Bộ Phương.
Tầm nhìn của cả hai va chạm với nhau trên không trung.
- Nếu không phải ở đây có quy tắc thì bây giờ bổn Ma đã xé nát ngươi rồi uống máu tươi nóng bỏng trong người ngươi!
Ác ma Thâm Uyên nói.
Bộ Phương bĩu môi.
Long Cốt Thái Đao vừa di chuyển, trong tay lập tức đùa nghịch ra Đao Hoa, sau đó đột nhiên vẩy một cái, đánh bay khối thịt được phân xếp trên thạch đá bay lên cao.
Cuối cùng bị Bộ Phương nắm ở trong tay.
- Hả? Thịt này là...
Đôi mắt Bộ Phương hơi hơi ngưng lại, tựa hồ cảm thấy có mấy phần không thể tin nổi.
- Thịt này rất kỳ quái…
Bộ Phương khẽ nói.
- Đây là thịt Kỳ Lân... Ngươi chưa từng gặp qua sao? Thịt Hắc Ám Kỳ Lân xem như là Ngụy Tiên Tài Thánh Phẩm, chủ yếu là Hắc Ám Kỳ Lân không phải Hỏa Kỳ Lân thuần chủng, cho nên… Chất thịt cũng không thể đạt tới trình độ Tiên Tài Thánh Phẩm, tuy nhiên dùng nó làm nguyên liệu nấu ăn trong trù đấu của chúng ta đã không tồi rồi.
Ác ma Thâm Uyên nói.
Hắn duỗi ta ra lấy một miếng thịt Kỳ Lân, chậm rãi đi về bếp lò luyện cốt.
Cánh tay của ác ma Thâm Uyên tương đối dài, hơn nữa bên trên nổi lên đầy cơ bắp, cảm giác chúng tràn đầy sức mạnh.
- Nguyên liệu nấu ăn chính trong trù đấu là thịt Kỳ Lân này, hy vọng loài người như ngươi có thể nghĩ ra một món ăn mà bổn Ma có thể để mắt đến, nếu không... Bổn Ma sẽ cảm thấy nhàm chán, không thú vị.
Ác ma Thâm Uyên nói.
Ngay sau đó.
Khối thịt Kỳ Lân đó đã bị hắn đặt ở trên kệ bếp.
Móng tay sắc nhọn đột nhiên biến dài ra và lại có thể hóa thành hình dáng của một Thái Đao.
Móng vuốt xé rạch ra.
Chương 1920: Ác ma mỹ thực ở thành Thâm Uyên (2)Notice: Undefined offset: 179
Chỉ trong tích tắc, thịt Kỳ Lân đó đã được cắt thành từng miếng gọn gàng, kích thước từng miếng lớn nhỏ đều giống nhau như đúc.
Chiêu thức ấy, ngay lập tức khiến Bộ Phương hơi kinh ngạc.
- Ác ma Thâm Uyên chúng ta am hiểu nhất chính là chế biến nguyên liệu thịt, bởi vì ở trong Thâm Uyên, thịt của các loại hung thú rất ít, cho nên chúng ta rất khó được ăn thịt. Mỗi một loại thịt, đều sẽ được bí chế bảo quản lại, đối với thịt... Chúng ta hiểu rõ hơn nhiều so với những kẻ sống an nhàn như loài người các ngươi
Đôi mắt màu vàng đậm của ác ma Thâm Uyên liếc nhìn Bộ Phương một cái.
Sau đó, toàn bộ móng tay hóa thành thái đao đang ở trên miếng thịt của nó đột nhiên đâm xuống.
Miếng thịt nào cũng bị chọc thủng một cái lỗ nhỏ.
Bùm!
Từ phía dưới bếp lò, ác ma Thâm Uyên lấy cái lồng sắt cực lớn, rồi từ trong lồng sắt nó lấy ra một vại hương liệu.
Nó mở bình hương liệu ra rồi rải hương liệu trong đó lên trên miếng thịt.
Hương liệu khác nhau sẽ có tỉ lệ khác nhau.
Hương liệu tràn ngập ra, lập tức trở thành năm màu sắc rực rỡ.
Hương liệu là một loại phụ liệu mà ác ma Thâm Uyên thường sử dụng nhất.
Một cái cốt oa cực lớn được đặt ở trên bếp lò, ầm ầm.
Những miếng thịt đó được ác ma Thâm Uyên ném vào trong nồi, rồi nó dùng đôi tay nhào trộn tất cả để cho hương liệu thẩm thấu toàn bộ vào trong miếng thịt.
Bành.
Nắp vò rượu được mở ra.
Trong vò rượu màu đỏ tươi có mùi thơm nồng đậm và êm dịu của rượu bay ra.
Khẽ ngửi một chút là biết đây không phải hương rượu bình thường, đây là Thâm Uyên Ma Tửu chính tông.
Là tự tay ác ma Thâm Uyên ủ, mỗi một vò đều phải dùng thủ pháp phức tạp để ủ.
Loại rượu này ở trong Thâm Uyên đã sớm khan hiếm.
Mỗi một vò ở trong Minh Ngục cũng có thể bán với giá trên trời!
Vị rượu tanh hồng này bị ác ma đổ vào trong nồi.
Ào ào.
Ác ma rót vào trong miệng mình một ngụm, trên mặt toát ra mê say.
Hương rượu này không chỉ nồng đậm, mà còn cuốn lấy cả mùi thơm cơ thể xử nữ của ác ma Thâm Uyên, đây chính là điểm làm ác ma khó tự kiềm chế nhất.
Đổ rượu vào trong, lần thứ hai nhào trộn, và cho lên men.
Sau khi từng miếng thịt đều đã thấm rượu, thì ngay lập tức toàn bộ rượu trong đó được hút vào trong.
Từng miếng thịt đều bắt đầu phồng lên lên.
Ác ma hài lòng bày tất cả những miếng thịt phồng lên ra.
Ầm ầm ầm!!
Ngọn lửa màu đỏ thắm mãnh liệt dâng lên, hỏa diễm đốt cháy thiêu nướng cốt oa.
Nhiệt độ từ từ dâng lên.
Trong cốt oa, một mùi hương kì lạ bay lên.
Những miếng thịt dính rượu được ác ma Thâm Uyên vớt lên và cho vào trong cốt oa.
Xèo xèo xèo…
Miếng thịt đặt ở bên cạnh nồi, tức khắc nóng bỏng lên, mùi thịt cùng hương rượu hòa quyện lại với nhau, khuếch tán tràn lan.
Bộ Phương vẫn luôn chú ý phương thức nấu của ác ma Thâm Uyên, phương thức của đối phương quả nhiên khiến Bộ Phương cảm thấy có chút ngạc nhiên.
Phương thức nấu của ác ma Thâm Uyên thật sự là không giống người thường.
Tuy nhiên bây giờ cũng không phải là lúc để xem xét.
Ác ma Thâm Uyên giỏi về nấu mỹ thực, điểm này cũng không phải là tin giật gân.
Nếu là ngày thường thì Bộ Phương còn có thể bình thản, thưởng thức một ít ác ma mỹ thực của Thâm Uyên.
Tuy nhiên bây giờ…
Đang ở trong trù đấu.
Không phải ngươi chết, thì là ta sống.
Nhưng Bộ Phương không muốn trở thành nguyên liệu nấu ăn như trong miệng ác ma Thâm Uyên.
Thịt Kỳ Lân, đây chắc chắn là một loại thịt không bình thường.
Mà Bộ Phương cầm thịt Kỳ Lân lập tức lâm vào trầm tư.
Hắn nên nấu thịt Kỳ Lân như thế nào đây?
Không chỉ là vấn đề nấu như thế nào, món ăn nấu ra từ thịt Kỳ Lân còn phải ngon hơn so với ác ma Thâm Uyên kia mới được.
Trù đấu cũng không phải là nói giỡn.
Sắc mặt Bộ Phương đã nghiêm túc hơn rất nhiều.
Bộ Phương nhìn miếng thịt Kỳ Lân tươi ngon, ánh mắt ngưng lại.
Ngay sau đó, trong đầu hắn lập tức có ý tưởng.
Đối với cách làm thịt Kỳ Lân, trong lòng hắn đã có cân nhắc.
Tinh thần khẽ động.
Hắn liền lấy từng cái từng cái linh quả một từ trong Điền Viên Thiên Địa ra.
Chu quả, phượng lê quả đặt lên trên bếp lò.
Long Cốt Thái Đao ở trong tay di chuyển, đùa nghịch ra Đao Hoa.
Tinh thần khẽ động.
Hơi thở của Bộ Phương lập tức biến đổi.
Trù đạo chi tâm hiện lên, đột nhiên nhảy dựng, tiếng ầm ầm vang vọng không dứt.
Một đao chém xuống.
Thịt Kỳ Lân lập tức biến thành từng miếng thịt nhỏ.
Bộ Phương mang những miếng thịt này, để vào trong bát Thanh Hoa, hắn tiếp tục cho thêm vào chén rượu Hoàng Tuyền Nại Hà và các loại gia vị để ướp.
Tận dụng thời gian trong quá trình ướp thịt, Bộ Phương bắt đầu xử lý chu quả và phượng lê quả.
Hắn cắt chu quả thành những khối nhỏ, vắt lấy nước chua bên trong.
Mà phượng lê quả thì cực kỳ giống với quả dứa ở kiếp trước.
Dùng nó làm phối liệu cho món này ngược lại hết sức phù hợp.
Hắn cắt phượng lê quả thành hình tam giác, xếp lần lượt vào đĩa.
Sau khi vắt hết nước trong chu quả, thì vẫn chưa thể vứt bỏ.
Bộ Phương lấy một cái chén Thanh Hoa Từ nhỏ, để chu quả vào trong đó.
Dùng mộc chùy không ngừng đè ép dầm nát, dầm nát nó thành nước sốt màu đỏ tươi.
Tinh thần khẽ động, nồi Huyền Vũ đột nhiên xuất hiện.
Nó đập mạnh một tiếng lên trên bếp lò.
Bộ Phương há miệng phun ra một đoàn Bạch Sắc Hỏa Diễm, ngọn lửa cháy hừng hực, dường như nó còn vặn vẹo trong hư không.
Hắn bấm tay bắn Bạch Sắc Hỏa Diễm vào trong Bạch Hổ Thiên Táo.
Tiếp đó rót nửa nồi Huyền Vũ dầu ăn.
Lộc cộc lộc cộc.
Đợi cho dầu nóng lên, Bộ Phương tiếp tục cho thịt Kỳ Lân đã ướp cẩn thật vào trong chảo dầu.
Bắt đầu điên cuồng chiên.
Xa xa, ác ma Thâm Uyên híp mắt nhìn Bộ Phương.
Trên mặt tỏ vẻ nghiền ngẫm.
Ở trong cốt oa trước mặt nó đột nhiên truyền ra âm thanh rung động.
Từng đạo tia sáng nổ tung khiến những miếng thịt ở bên trong dính vào thành nồi.
Bụp một tiếng, mùi thịt bay ra bốn phía.
Ác ma Thâm Uyên nhếch miệng, hít thật sâu, hít ngửi hương vị đã lâu không được cảm nhận.
Ác ma Thâm Uyên nhìn chằm chằm Bộ Phương, khóe miệng nhếch lên nụ cười khiêu khích, toát ra sự tự tin.
Loài người này đang làm lung tung cái gì vậy... Làm sao có thể so với Thâm Uyên Oa Bao Nhục đầy mỹ vị của nó!
Trận trù đấu này, nó thắng chắc rồi.
Loài người này, chắc chắn sẽ trở thành đồ ăn trong miệng của nó!
Chương 1921: Thịt kho Kỳ Lân và Thâm Uyên Oa Bao Nhục (1)Thâm Uyên Oa Bao Nhục là món ăn mà vị Ác Ma Thâm Uyên này am hiểu nhất.
Con ngươi vàng sậm khóa chặt vào trên người Bộ Phương đứng ở phía xa, khóe miệng của ác ma nở nụ cười lạnh.
Hàm răng sắc nhọn lộ ra.
Xì xì xì.
Xung quanh cốt oa được bao phủ bởi hơi nóng và mùi thơm.
Những miếng thịt đã được Ác Ma Thâm Uyên ướp gia vị xong, các miếng thịt được bày xung quanh cốt oa đã bắt đầu chuyển dần sang màu vàng, lớp da trở nên xốp giòn.
Ngửi thấy mùi thơm này, Ác Ma Thâm Uyên không khỏi say mê hít sâu một hơi.
Ở phía xa.
Động tác của Bộ Phương không nhanh cũng không chậm.
Đổ vào nửa nồi nước dầu vào trong nồi Huyền Vũ, dưới ngọn lửa Sâm Bạch Sắc, dầu nóng trong nồi bắt đầu sôi lên, liên tục tỏa ra hơi nóng, xông vào mũi và miệng của người ta.
Đây cũng không phải là dầu bình thường, mà một loại dầu Linh Thú. Bộ Phương không thích dùng dầu cải, bình thường hắn nấu mỹ thực đều dùng dầu Linh Thú.
Dùng tầng mỡ bên ngoài thịt Linh Thú, sau khi chế biến xong thì thu được mỡ thịt.
Loại dầu này ẩn chứa mùi hương nồng đậm của Linh Thú, sẽ khiến hương vị của món ăn càng hấp dẫn hơn.
Lọc cọc lọc cọc.
Nước dầu màu vàng bắt đầu sôi trào, bọt nước màu trắng không ngừng nổi lên.
Tâm thần của Bộ Phương động một cái.
Miếng thịt ướp gia vị lập tức nhập vào trong nồi.
Vừa vào bên trong, đã có tiếng “xì xì” vang lên không dứt.
Miếng thịt kia trong nháy mắt đã bị nước dầu nóng rực bao trùm lấy.
Mùi thơm ngào ngạt tỏa ra, lay động vị giác của con người.
Một bên khác, Bộ Phương cũng cho gia vị cần thiết vào đã chuẩn bị kỹ càng vào.
Trên lôi đài, cả hai đều không nhìn đối phương, mục tiêu chính là mỹ thực trong tay mình.
Bỏ toàn bộ tâm sức vào việc hoàn thành mỹ thực trong tay mới là quan trọng nhất.
Lần này, món ăn Bộ Phương muốn làm là… thịt kho.
Dùng thịt Kỳ Lân để làm thịt kho, ngược lại Bộ Phương cũng có chút mong chờ.
Trong nồi, thịt Kỳ Lân đã được ướp gia vị, dưới nước dầu đang sôi trào dần dần thay đổi màu sắc, trở thành màu vàng đậm.
Cách nấu nướng không giống với Ác Ma Thâm Uyên.
Cách thức của Ác Ma Thâm Uyên là sử dụng độ nóng của nồi làm cho bề mặt của món ăn trở nên giòn hơn.
Mà Bộ Phương lại chọn cách chiên dầu.
Tất nhiên là cả hai đều có chỗ lợi hại của riêng mình.
Chiên dầu có thể khiến cho hương vị của món ăn được bao bọc bên ngoài lớp thịt chiên, một khi cắn vào, hương thơm sẽ bắt đầu lan tỏa ra.
Mà cách làm của Ác Ma Thâm Uyên lại càng dựa nhiều vào cốt oa của nó. Bởi vì do chất liệu của cốt oa, miếng thịt được nướng trên đó sẽ không xảy ra chuyện bị cháy đen.
Hơn nữa, miếng thịt được nướng như vậy sẽ vô cùng vàng, tỏa ra hương thơm ngào ngạt.
Có thể nói, miếng thịt chiên của Bộ Phương đại diện nội tâm.
Còn miếng thịt của Ác Ma Thâm Uyên, là đại diện cho sự tự phụ.
Cả hai phong cách hoàn toàn khác biệt.
Ầm ầm!
Trong nồi.
Từng miếng thịt lần lượt được vớt ra.
Trên những miếng thịt đó, tiếng “xì xì” liên tục vang lên.
Trên lớp da vàng, nước dầu vẫn còn đang sôi, tạo ra âm thanh.
Phía xa.
Ác Ma Thâm Uyên cũng lấy miếng thịt ra, toàn bộ đã chuẩn bị kỹ càng.
Từng miếng thịt vàng rực xốp giòn được bày trong bát xương.
Ác Ma Thâm Uyên lấy ra từng linh quả và nguyên liệu nấu ăn, những nguyên liệu này được Cốt Đao bén nhọn cắt thành từng sợi nhỏ.
Từng sợi mỏng được đặt lại với nhau, màu sắc phong phú, trông khá hấp dẫn.
Thâm Uyên Oa Bao Nhục, có yêu cầu cực cao với chất lượng thịt và nguyên liệu đi cùng.
Nguyên liệu phối hợp làm nổi bật lên mùi vị thịt sẽ càng khiến cho hương vị trở nên mê người.
Cốt oa nóng lên.
Màu sắc của của cốt oa đột nhiên xảy ra biến hóa.
Xùy xùy xùy…
Đổ vào một ít nước dầu.
Khi dầu sôi lên thì bắt đầu cho những nguyên liệu đã thái nhỏ vào.
Xẻng xào đồ ăn cũng được làm bằng xương. Các nguyên liệu được thái thành sợi nhỏ cứ như đang sống dậy, liên tục bay lên trong nồi.
Hồi lâu sau mới rơi xuống dưới.
Mà lúc này, Ác Ma Thâm Uyên cười lớn đổ Oa Bao Nhục vào trong nồi.
Oanh!
Trong nháy mắt, hỏa quang phóng lên tận trời.
Nồi điên bắt đầu.
Nguyên liệu nấu ăn trong nồi bay lên, từng cái xông ra, nóng rực, hơi nóng mờ mịt bốc lên.
Bên trên nguyên liệu nấu ăn nhiễm đầy nước dầu sôi sục, nhìn qua, trông vô cùng lấp lánh.
Xùy xùy xùy…
Một muỗng nước giấm đổ vào trong nồi.
Lập tức làm cho mùi thơm trong nồi dâng lên, hương vị chua ngọt nhẹ nhàng lan tỏa ra.
Ánh sáng trong nồi cuối cùng cũng tỏa ra, lập tức bắn lên trời…
- Hoàn hảo!
Ác Ma Thâm Uyên vô cùng hưng phấn, khóe miệng cong lên làm lộ ra hàm răng sắc nhọn.
Thâm Uyên Oa Bao Nhục… đã hoàn thành!
Ầm!
Cốt oa bay lên.
Món ăn trong nồi bay ra, ném một chiếc đĩa ra, ngay lập tức đỡ lấy món ăn.
Ánh sáng vàng rực rỡ lấp lánh tỏa ra bốn phía.
Từng miếng thịt vàng óng, nước dầu chảy xuôi, những nguyên liệu mỏng như sợi tơ đang chuyển động bên trên.
Hai cánh thịt sau lưng Ác Ma Thâm Uyên rung động.
Mũi tiến lại gần món ăn, ngửi một hơi thật sâu.
Mùi thơm của món ăn lập tức chui vào trong mũi, khiến trên mặt nó hiện lên vẻ say mê.
Ở phía xa.
Bộ Phương cũng sắp nấu xong món ăn.
Thịt kho cũng sắp hoàn thành.
Chu quả bị Bộ Phương dùng một cây chùy gỗ giã thành nước sốt màu đỏ, phượng lê quả cũng được cắt thành từng miếng tam giác màu vàng.
Nguyên liệu phối hợp đã chuẩn bị kỹ càng.
Nồi Huyền Vũ nóng rực.
Đổ nguyên liệu phối hợp vào bắt đầu lật xào, sau khi xào ra mùi thơm thì đổi nước sốt chu quả vào trong nồi, tiếp tục xào.
Xùy xùy xùy.
Nước sốt chu quả màu đỏ tỏa ra một mùi vị chua ngọt.
Mà sau khi xào ra hương vị cũng chưa kết thúc.
Động tác trong tay Bộ Phương không ngừng lại.
Tiếp tục xào.
Rất nhanh, nước sốt trong nồi đã sền sệt lại.
Như vậy, mới chỉ gần đạt đến mức độ Bộ Phương mong muốn.
Đổ thịt Kỳ Lân, phượng lê quả và những thứ khác vào trong nồi, tiếp tục xào lên.
Sau khi nước sốt chu quả hoàn toàn bao phủ thịt và phượng lê quả, món ăn đã được nấu xong.
Rửa sạch Thanh Hoa Từ Bàn.
Bên cạnh nồi Huyền Vũ.
Món ăn được đổ vào trong Từ Bàn.
Nhiệt khí bốc lên.
Màu sắc của chu quả bao phủ thịt Kỳ Lân và phượng lê quả.
Khiến cho món ăn nhìn qua đều là màu đỏ cam, vẻ ngoài vô cùng diễm lệ, khiến người ta thèm thuồng.
Bộ Phương dùng khăn vải lau sạch sẽ tạp chất xung quanh Từ Ban.
Sau đó, Bộ Phương lùi lại một bước, biểu thị món thịt kho Kỳ Lân đã hoàn thành.
Phía trên món ăn này có tiên khí quấn quanh, tiên khí nồng đậm cùng hương khí và hơi nóng quấn lấy cùng một chỗ, không ngừng bay lên tận trời.
Tuy mùi hương nồng đậm nhưng Bộ Phương lại kinh ngạc phát hiện ra, lần này lại không cần độ lôi kiếp.
Điều này có chút thú vị.
Chẳng lẽ trong truyền thừa, ngay cả lôi kiếp của món ăn cũng bị che đậy sao?
Cái này cũng giảm bớt không ít phiền phức.
Món ăn của Bộ Phương đã hoàn thành.
Ở phía xa, Ác Ma Thâm Uyên đã sớm híp mắt, nhìn chằm chằm một lúc lâu.
Hiển nhiên là cũng hiếu kỳ về món ăn của Bộ Phương.
Màu sắc của thịt kho vô cùng bắt mắt, lại được Bộ Phương bày biện tinh tế, khiến toàn bộ mùi hương của món ăn tỏa ra khắp nơi.
Vào thời điểm Bộ Phương và Ác Ma Thâm Uyên tiến hành trù đấu.
Ở những hướng khác trên lôi đài cũng đều tiến hành trù đấu.
Đối thủ của bọn họ đều là Ác Ma Thâm Uyên.
Chương 1922: Thịt kho Kỳ Lân và Thâm Uyên Oa Bao Nhục (2)Notice: Undefined offset: 224
Đương nhiên, những Ác Ma Thâm Uyên này có hình dáng khác nhau.
Thậm chí có cả nữ Ác Ma. Tất nhiên, Ác Ma Thâm Uyên trông rất xấu xí, ngay cả nữ Ác Ma cũng không hề có chỗ nào đẹp cả.
Giờ phút này, mái tóc vàng của Địch Thái Giới Chủ đang bay bay, động tác trong tay không ngừng biến hóa, thái đao lưu chuyển, nguyên liệu nấu ăn bay tán loạn.
Hiển nhiên, hắn ta cũng đang rất tập trung tinh thần trù đấu với đối thủ.
Đây không phải là một trò đùa.
Lần trù đấu này là trù đấu sinh tử.
Người thất bại sẽ biến thành nguyên liệu nấu ăn.
Cho nên, hoặc là sống hoặc là phải chết.
Mặc kệ là Ác Ma Thâm Uyên hay mấy người Bộ Phương thì đều toàn lực thi triển trù nghệ của mình.
Hơn nữa, bởi vì không cảm nhận được lôi đình nên không ai biết, món ăn của họ tốt như thế nào, có hơn đối phương hay không.
Trong lòng mỗi người không khỏi nảy sinh một cảm giác bất an.
Cho dù là Bộ Phương vẫn luôn tự tin thì lúc này cũng có hơi khẩn trương.
Bộ Phương bưng món ăn của mình lên, chậm rãi cất bước, tước vũ bào xoay tròn.
Hắn đi đến giữa lôi đài, nơi này ban đầu là nơi để nguyên liệu nấu ăn.
Món ăn của Bộ Phương là thịt kho Kỳ Lân.
Của Ác Ma Thâm Uyên thì là Thâm Uyên Oa Bao Nhục.
Vẻ ngoài của hai món ăn này có mấy phần giống nhau, nhưng hương vị thì khác nhau một trời một vực.
Ầm ầm!
Một chùm sáng đột nhiên từ trên bầu trời rơi xuống, bao phủ toàn bộ trên kệ để nguyên liệu, vây quanh hai món ăn này.
Ầm ầm!
Dường như có một cỗ khí lãng đang không ngừng lao xuống.
Đôi mắt Bộ Phương nhìn chằm chằm vào cái kệ đó, mà Ác Ma Thâm Uyên cũng cảm thấy có hơi khẩn trương, trong lỗ mũi không ngừng phun ra bạch khí.
Thắng bại quyết định sống hay chết, sao họ có thế không căng thẳng chứ.
Vô cùng tự tin như Ác Ma Thâm Uyên cũng sẽ cảm thấy áp lực.
Ác Ma Thâm Uyên này cảm thấy nó nhất định phải thắng. Nếu không, thật vất vả mới ra ngoài hít thở một lần lại biến thành nguyên liệu nấu ăn của con người, điều này tuyệt đối sẽ khiến nó vô cùng nghẹn khuất.
- Đây là thần quang đánh giá món ăn… Sẽ từ mọi góc độ để đánh giá món ăn.
Ác Ma Thâm Uyên nói.
Nó há miệng ra, hàm răng sắc nhọn tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo.
- Ngươi đã chuẩn bị để đón nhận cái chết chưa?!
Ác Ma Thâm Uyên nói.
- Con người trắng trắng mềm mềm như người dùng để làm Oa Bao Nhục càng ngon hơn…
Tiếng cười của ác ma vang vọng khắp lôi đài.
Rầm rầm rầm!
Xung quanh lôi đài được làm bằng xương đều có từng chùm ánh sáng buông xuống.
Những chùm sáng này bao phủ lên món ăn bọn họ đặt trên kệ.
Đám người Ảnh Nha lau bàn tay của họ, nhìn chằm chằm vào cảnh tượng trước mắt.
Dạ Vân là thiên tài Minh Trù Nhất Mạch, rất tự tin với trình độ của mình.
Làm sao hắn ta có thể thua một đám súc sinh được!
Rầm!
Bỗng nhiên.
Chùm sáng trên lôi đài của Bộ Phương bắt đầu dần dần biến mất…
Ánh mắt của Bộ Phương và Ác Ma Thâm Uyên đều thít chặt lại.
Sắp xuất hiện kết quả.
Không chỉ Bộ Phương.
Mà những người khác trên lôi đài đều nhìn qua.
Xì xì…
Chùm sáng hoàn toàn biến mất.
Toàn bộ lôi đài đều trở nên yên tĩnh.
Chỉ còn lại tiếng thở dốc kịch liệt của Ác Ma Thâm Uyên.
Bỗng nhiên.
Lỗ tai của Bộ Phương và Ác Ma Thâm Uyên đều động một cái.
Ánh mắt cả hai ngưng tụ.
Ngay sau đó, đột nhiên sắc mặt của Ác Ma Thâm Uyên đại biến.
Bởi vì nó phát hiện dưới chân mình… có xương cốt sắc nhọn chui lên…
- Không! Không thể!
Đôi mắt Ác Ma Thâm Uyên thít chặt lại, toàn thân đều rét lạnh.
Nó thua rồi?!
Làm sao nó có thể thua được?
Oanh!
Mặc kệ Ác Ma Thâm Uyên giãy giụa thế nào.
Một tiếng “ầm” vang vọng.
Mặt đất dần sụp đổ, từng cây Cốt Mâu từ đó chui ra, cuối cùng hóa thành một bàn tay khổng lồ.
Bàn tay vỗ xuống “ầm” một cái, vỗ về phía Ác Ma Thâm Uyên.
Ban đầu, nó là ác ma vô cùng tự tin, vào lúc này đã biến thành hoảng loạn, sợ hãi.
Cánh thịt sau lưng nó mở ra, xoay người bò ra phía người lôi đài bằng xương này.
Nhưng vừa mới bò được một bước đã bị từng cây Cốt Mâu xuyên thủng.
Phụt!
Máu đỏ tươi bắn ra.
Trên mặt Ác Ma Thâm Uyên ngập tràn vẻ không cam lòng…
Nó thua rồi?!
Không còn nghi ngờ gì nữa, kết quả tỷ thí món ăn của nó và Bộ Phương đã có, theo phán đoán của Quang Thần, nó đã thua.
Thua thì sẽ phải trả giá đắt, trở thành nguyên liệu nấu ăn.
“Xoẹt” một tiếng.
Bàn tay to kia nghiền ép xuống, Ác Ma Thâm Uyên này đang không ngừng bị Cốt Mâu nuốt chửng lấy.
Ánh mắt Bộ Phương thít chặt lại, nhìn chằm chằm hình ảnh dữ tợn ở phía xa.
Hồi lâu sau.
Từng khúc xương màu trắng hiện lên, chất đống trên lôi đài, trở thành một trong những vật liệu xây dựng lôi đài.
Lai lịch của lôi đài này, hóa ra lại là như vậy.
Ác Ma Thâm Uyên biến mất.
Cuối cùng, vị trí mà nó biến mất chất đống một bộ xương, cùng với một miếng thịt đầy đặn bày trên kệ.
Khối thịt này to bằng một chậu rửa mặt nhỏ, không còn nghi ngờ gì nữa, đây là thịt Ác Ma Thâm Uyên.
Ác Ma Thâm Uyên là nguyên liệu nấu ăn mà Minh Trù của Minh Ngục thích nhất. Đối với việc nấu nướng thịt Ác Ma Thâm Uyên, Minh Trù Minh Ngục là am hiểu nhất.
Bộ Phương chắp hai tay sau lưng, nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Lần trù đấu này có thể nói là trận trù đấu tàn nhẫn nhất mà Bộ Phương gặp được cho đến tận bây giờ.
Cái giá của sự thua cuộc quá lớn.
Chỉ một lần thua đã phải chết, thậm chí còn trở thành nguyên liệu của kẻ địch.
Đây mới chính là sự tuyệt vọng lớn nhất.
Bộ Phương nghĩ đến mà có chút sợ.
Đối với thịt Ác Ma Thâm Uyên, Bộ Phương không có cảm giác gì.
Nhưng mà vẫn thu lại thịt này.
Bộ Phương đi đến giữa kệ.
Trên đó bày hai món ăn.
Một món là thịt kho Kỳ Lân, món khác chính là món Thâm Uyên Oa Bao Nhục dẫn đến cái chết của Ác Ma Thâm Uyên.
Bộ Phương lấy đôi đũa trúc ra, bắt đầu nếm thử món ăn của chính mình và Ác Ma Thâm Uyên.
Tuy hắn thắng.
Nhưng hắn vẫn muốn biết mình thắng ở chỗ nào.
Ầm ầm!
Ở phía xa.
Trên một chỗ khác ở lôi đài, từng chùm sáng cũng bắt đầu biến mất.
Điều này cho thấy rằng kết quả sẽ xuất hiện ngay lập tức.
Thắng bại còn lại trên lôi đài sẽ sắp xuất hiện.
Bộ Phương xoay chuyển ánh mắt, rơi vào chỗ của Địch Thái Giới trên lôi đài, đôi mắt khẽ híp lại.
Sau đó trên lôi đài, chùm sáng biến mất.
Sự sống chết của Địch Thái Giới Chủ và đối thủ Ác Ma Thâm Uyên của hắn ta… sắp được quyết định.
Bộ Phương gắp một miếng thịt đỏ cam bỏ vào miệng, vẻ mặt nghiêm túc nhìn chằm chằm về phía trước.
Chỗ ấy, lôi đài của Địch Thái Giới Chủ… bắt đầu rung động!
- Không! Sao ta có thể thua được?!
Nhưng kết quả trên lôi đài của Địch Thái Giới Chủ còn chưa xuất hiện.
Bên tai Bộ Phương đã vang vọng một tiếng gào thét không dám tin.
Bộ Phương quay đầu, liền nhìn thấy lôi đài của Dạ Vân.
Dưới chân Dạ Vân, từng cây Cốt Mâu nổi lên…
Thất bại sẽ dẫn đến cái chết… bắt đầu chậm rãi bức bách đến trên người hắn ta.
Chương 1923: Trù Đạo Sinh Tử Quan (1)Hương vị của thịt Kỳ Lân cũng giống như thịt rồng, nhưng nhiều thịt mỡ hơn, ăn sẽ ngấy hơn thịt rồng.
Nhưng mà làm thịt kho thì nó sẽ thích hợp hơn thịt rồng.
Thịt rồng hợp làm sườn xào chua ngọt hơn, xương mềm hợp làm sườn xào chua ngọt hơn.
Thịt Kỳ Lân nhiều thịt mỡ, lại ngấy, nhưng rất thơm. Hương vị mềm mại sẽ khiến mọi người cảm thấy thoải mái.
Nhưng thật ra xương Kỳ Lân càng quý giá hơn so với thịt Kỳ Lân.
Bên trong xương Kỳ Lân ẩn chứa tinh hoa của Kỳ Lân, dùng để hầm canh sẽ làm tinh hoa thẩm thấu toàn bộ vào nước canh, tuyệt đối sẽ làm cho món canh ấy càng thăng hoa.
Cho nên so với thịt Kỳ Lân thì xương Kỳ Lân càng trân quý hơn.
Bộ Phương gắp một miếng thịt kho, nước sốt màu đỏ phủ bên trên, theo miếng thịt được gắp lên chảy xuống.
Trong màu đỏ cam lộ ra một chút màu vàng, đó là màu thịt chiên trộn lẫn với nhau, lại tăng lên rất nhiều hương vị.
Cho một miếng thịt kho vào miệng.
Cắn xuống, ban đầu là lớp da giòn tan, sau khi nấu xong đã trở nên mềm mại hơn rất nhiều, cắn một cái, thịt Kỳ Lân mềm mại như tan ra.
Nước dầu từ bên trong chảy ra, tràn vào bên trong khoang miệng.
Đôi mắt Bộ Phương sáng lên.
Đây cũng là lần đầu Bộ Phương ăn thịt Kỳ Lân, ngược lại đã ăn rất nhiều thịt rồng. So với thịt rồng, thịt Kỳ Lân càng nhiều mỡ và ngấy hơn, nhưng cũng có chỗ tốt của nó.
Gắp một miếng phượng lê quả được thái thành hình tam giác, thịt phượng lê quả có vị chua ngọt, cắn vào lại có cảm giác mềm xốp
Cảm giác giòn tan mà thịt còn thiếu đã được phượng lê quả bù lại.
Bộ Phương vừa ăn vừa gật đầu.
Ở phía xa.
Ba động đáng sợ đã bạo phát.
Ánh mắt của tất cả mọi người đều rơi xuống, trong đó hiện lên vẻ không thể tin nổi.
Trong đôi mắt Dạ Vân có sự hoảng sợ.
Bởi vì hắn ta phát hiện, dường như có một cỗ khí tức vô thượng, khóa chặt vào thân thể hắn ta.
Sự giam cầm này như thể chiếu vào linh hồn hắn ta, không thể nào giãy giụa hay thoát ra khỏi khí tức này được.
Loại khí tức này mang theo sự chết chóc!
- Ta không muốn chết! Ta còn chưa trở thành Thần Trù! Sao ta có thể chết ở chỗ này!
Dạ Vân gầm thét lên, cả khuôn mặt đều trở nên vặn vẹo, trong ánh mắt đầy vẻ dữ tợn.
Tư thái ung dung cao quý lúc đầu của hắn ta đều biến mất.
Đối mặt với cái chết, ai còn có thể ung dung nổi.
- Quạc quạc quạc! Đừng đấu tranh nữa… ngoan ngoãn trở thành đồ ăn của ta đi! Ta sẽ nấu thịt của ngươi thật tốt!
Vị Ác Ma Thâm Uyên ở đối diện Dạ Vân nhất thời cười ha hả, hàm răng bén nhọn lộ ra, bên trên hàm răng có máu tươi chảy xuống.
Oanh!
Sắc mặt Dạ Vân đại biến.
Thân hình di chuyển, lập tức vọt về phía bên ngoài lôi đài.
Nhưng mà thân hình hắn ta vừa vọt lên đã bị một cỗ lực lượng kinh khủng đè ép xuống mặt đất.
Phốc phốc!
Từng cây Cốt Mâu từ dưới đất chui ra, trong nháy mắt đã xuyên thủng thân thể hắn ta.
Rầm rầm…
Máu tươi lập tức chảy ra.
Sắc mặt Dạ Vân trở nên trắng bệch.
Hắn ta thân là một vị Tiểu Thánh, sinh cơ vẫn còn khá cường hãn.
Thế nhưng mà…
Sau khi bị trường mâu xuyên thủng, lực lượng trên thân thể liền biến mất, giống như đã bị Cốt Mâu hấp thụ toàn bộ.
Cốt Mâu không ngừng chồng chất lên nhau, sau cùng hóa thành một bạch cốt thủ chưởng cực đại.
Phốc phốc!
Trong nháy mắt, bạch cốt thủ chưởng liền bao trùm lấy thân hình của Dạ Vân.
Dạ Vân cực kỳ hoảng sợ và không cam lòng, vươn tay ra muốn thoát khỏi.
- Mau cứu ta… Mau cứu ta!
Mặt Dạ Vân đầy vẻ hoảng loạn, ánh mắt hắn ta rơi về phía xa. Ở chỗ ấy, sắc mặt Ảnh Nha ngưng trọng.
Số lượng Cốt Mâu không ngừng tăng lên, bao trùm toàn bộ thân thể Dạ Vân, ánh mắt hắn ta cũng dần dần biến mất.
Rất nhanh.
Thân thể Dạ Vân bị thôn phệ hoàn toàn.
Dường như có tiếng Cốt Mâu nhúc nhích vang lên.
Soạt…
Cuối cùng.
Cốt Mâu hóa thành một bộ xương.
Trên bộ xương có một miếng thịt…
Xương cốt của Dạ Vân hóa thành bạch cốt, hòa vào với cốt chế trên lôi đài.
Ảnh Nha hít một hơi khí lạnh, cả người đều rét lạnh.
Ban đầu, hắn cũng không có căng thẳng, nhưng trong một giây đó, trong lòng hắn đột nhiên trở nên căng thẳng.
Trên mặt không có chút huyết sắc nào.
Bởi vì hắn không ngờ tới, trù nghệ của Dạ Vân lại thua một vị Ác Ma Thâm Uyên.
Thua trù đấu tương đương với việc thua mất tính mạng.
Trù nghệ của Dạ Vân so với Ảnh Nha hắn cũng không kém nhiều. Đến Dạ Vân cũng thất bại… điều này nói lên cái gì?
Nói lên rằng, cho dù là Ảnh Nha hắn, cũng có khả năng thất bại trong trù đấu.
Hắn hít sâu một hơi.
Trái tim Ảnh Nha kịch liệt nhảy lên.
Phù phù…
Ảnh Nha che lên ngực mình, ánh mắt xoay chuyển nhìn về phía Bộ Phương ở xa xa.
Ở đó, Bộ Phương bình tĩnh nhìn hắn.
Tay cầm đũa, gắp một miếng Oa Bao Nhục do Ác Ma Thâm Uyên nấu ra, đưa vào trong miệng.
Bẹp bẹp.
Một bên Bộ Phương vừa ăn, một bên vừa nhìn Ảnh Nha.
Oa Bao Nhục do Ác Ma Thâm Uyên nấu, cảm giác hoàn toàn khác biệt với thịt kho.
Hương vị xốp giòn khiến hắn vô cùng bất ngờ. Quan trọng là trong cái giòn này còn chứa hương vị chua ngọt.
Không thể không nói, trù nghệ của ác ma này cũng rất lợi hại, tinh tế.
Có thể so với Lân Trù bình thường.
Tay nghề của hắn ta ẩn chứa kỹ nghệ đặc biệt của Ác Ma Thâm Uyên, nhưng nhiều chỗ vẫn còn thiếu sót.
Sau khi so sánh xong mới hiểu được mình đã thắng ở chỗ nào.
Thành thật mà nói, sự chênh lệch giữa thịt kho và Oa Bao Nhục cũng không phải là lớn.
Thậm chí, Bộ Phương giành được thắng lợi cũng có một chút may mắn.
Ở phía xa.
Tiếng rú thảm thiết thê lương vang vọng lên.
Địch Thái Giới Chủ đặt mông ngồi xuống đất.
Thở hổn hển.
Hắn ta thắng rồi.
Hắn ta đã thắng một cách rất nguy hiểm.
Trên khuôn mặt đầy sự sợ hãi, khi hắn ta quay đầu nhìn về phía Bộ Phương, trên mặt lại toát ra vẻ hưng phấn.
Trên lôi đài của Ảnh Nha, thắng bại cũng đã được quyết định.
Ong…
Ảnh Nha cũng giành được thắng lợi.
Điều này khiến trái tim căng thẳng của hắn đột nhiên được thả lỏng.
Hắn thở một hơi dài.
Sau khi lo lắng sợ hãi, chỉ còn lại sự hưng phấn!
Thu hồi thịt Ác Ma Thâm Uyên, Ảnh Nha liếc nhìn về hướng lôi đài của Bộ Phương và Địch Thái Giới Chủ.
Sắc mặt hắn lại lần nữa trở nên ngưng trọng.
Hắn tuyệt đối không ngờ, Thần Trù truyền thừa lần này, người kiên trì đến cuối cùng, lại là hai vị đầu bếp của Tiên Trù Giới…
Việc này hoàn toàn lệch đi so với dự tính ban đầu của bọn hắn!
Nhưng cũng không quan trọng…
Ảnh Nha hắn nhất định có thể nghiền ép triệt để những Tiên Trù này, thu được Thần Trù truyền thừa!
Ầm ầm!
Bạch Cốt Lôi Đài bỗng nhiên rung động kịch liệt.
Bộ Phương nhét một miệng thịt kho vào trong miệng, lông mày hơi nhíu lại.
Oanh.
Sau đó có một tiếng động rất lớn.
Toàn bộ Bạch Cốt Lôi Đài đều “ầm ầm” sụp đổ.
Chương 1924: Trù Đạo Sinh Tử Quan (2)Notice: Undefined offset: 210
Xương cốt lập tức vỡ vụn, hóa thành từng mảnh bạch cốt bay trong hư không.
- Chúc mừng đã vượt qua lần khảo hạch thứ hai…
Trong hư không.
Một đôi mắt màu vàng óng đột nhiên nổi lên.
Một cỗ uy áp bàng bạc khuếch tán ra, bao phủ trên thân thể mọi người.
- Kỳ khảo hạch thứ ba bắt đầu…
Trong ánh mắt kinh ngạc của đám người Bộ Phương.
Bạch cốt đầy đất nổi lên rồi lại gây dựng lên một lần nữa.
Trong hư không, ba người Bộ Phương lơ lửng.
Bạch cốt được gây dựng lại rất nhanh, chỉ chốc lát sau, đã hóa thành ba cái Ác Ma Chi Khẩu cực đại, bên trong đen kịt nhìn không thấy điểm tận cùng.
Từ ba cái lôi đài ban đầu đã hợp lại thành ba Ác Ma Chi Khẩu, bầu không khí càng thêm ngưng trệ.
Bầu không khí càng trở nên khẩn trương.
Bước ra một bước.
Thân hình ba người lần lượt liền rơi vào trước Bạch Cốt Ác Ma Chi Khẩu khổng lồ. Nhìn vào bên trong, ánh mắt trở nên sâu xa.
Lúc trước, bọn họ đã cảm nhận được cái lôi đài này rất khủng bố. Một vị Tiểu Thánh như Dạ Vân, vậy mà bị bạch cốt nuốt chửng lấy.
Hóa thành huyết nhục, bị Ác Ma Thâm Uyên lấy đi.
Chuyện này tác động rất lớn đến bọn họ.
Bọn họ muốn thu hoạch được Thần Trù truyền thừa nhất định không đơn giản như vậy.
Nhưng mà lại không thể ngờ được…
Lại tàn khốc như thế, thất bại thì liền phải chết.
Nhưng mà càng như vậy, nó càng khơi dậy tâm lý muốn phải có được của bọn họ.
Đương nhiên, chủ yếu vẫn là điểm tốt của Thần Trù truyền thừa, kích thích bọn họ.
Ngay từ đầu, Thần Trù truyền thừa này đã thể hiện sự hấp dẫn khó mà chối từ được.
Ong…
Thiên Khung Chi Thượng.
Một đôi mắt màu vàng óng hiện lên.
Uy áp khủng khiếp đột nhiên tràn ngập làm cho ba người cảm thấy toàn thân run rẩy.
- Lần khảo hạch thứ ba bắt đầu… Hạng mục khảo hạch, sinh tử quan.
- Trù Đạo Sinh Tử Quan… Người vượt ải có thể được nhận được phần thưởng, Hắc Ám Kỳ Lân Cốt.
Giọng nói nặng nề vang vọng trong hư không, nổ vang bên tai mọi người.
Mấy người Bộ Phương hai mặt nhìn nhau, không biết nên nói cái gì.
Ba cái Ác Ma Chi Khẩu đen kịt, giống như đang bước vào cửa tử, làm cho trái tim mọi người đều lo sợ và do dự.
Nên vào hay không đây?
Sau khi do dự, cuối cùng cũng đưa ra quyết định.
Ánh mắt của Địch Thái Giới Chủ rất kiên định, mặc kệ đối mặt với cái gì, hắn ta đều muốn bước vào.
Tiên Trù Giới nhất định phải có một vị Thần Trù. Vì mục tiêu này, hắn ta đã trải qua vô số sinh tử mới đến được đây.
Không thể bởi vì lo sợ sống chết mà chọn từ bỏ.
Đây không phải phong cách của Địch Thái Giới Chủ hắn ta.
- Tiểu tử Bộ Phương… Chúc ngươi may mắn, bản Giới Chủ đi vào trong đó trước. Nếu bản Giới Chủ không còn sống sót đi ra, ngươi nhất định phải kế thừa bản Giới Chủ… nghệ thuật Xích Quả.
Địch Thái Giới Chủ thoải mái khoát tay về phía Bộ Phương, sau đó trường bào xoay tròn, mái tóc vàng bay lên, chọn một trong ba Ác Ma Chi Khẩu đen nhánh kia rồi đi vào trong đó.
Khóe miệng Bộ Phương không khỏi co lại.
Nghệ thuật Xích Quả…
“Cái đồ chơi này vẫn cứ giữ lại cho chính ngươi kế thừa đi.”
Bộ Phương không có chút hứng thú nào với cái đó cả.
Ảnh Nha hít sâu một hơi.
Đã đến được đây rồi, tự nhiên sẽ không có ai lựa chọn từ bỏ cả.
Cho nên, hắn cũng bước vào trong đó.
Rất nhanh, bóng lưng của Ảnh Nha cũng biến mất trong hắc ám vô biên kia.
Chỉ còn lại Bộ Phương.
Ác Ma Chi Khẩu, dường như được bao phủ bởi một tai họa vô tận, bao trùm lên cơ thể Bộ Phương.
Bộ Phương cũng không do dự, chắp hai tay sau lưng, tước vũ bào bay lên, bước từng bước đi vào trong đó.
Trù Đạo Sinh Tử Quan…
Bộ Phương cũng muốn trải nghiệm một chút.
…
Mộng Kỳ thành chủ đứng ở dưới Trù Đạo Thiên Thê.
Nhìn vào trái tim đang đập kia, khuôn mặt rất bình tĩnh.
Nàng ta biết rõ thiên phú của mình, muốn xông qua Thiên Thê là chuyện không thể.
Một thân tiên bào, Mộng Kỳ nhìn quanh bốn phía rồi khẽ thở dài một hơi.
Bên trong thiên địa, đột nhiên có một lực bài xích sinh ra. Mộng Kỳ cảm giác được thân thể mình dường như bắt đầu không ngừng bị đẩy ra khỏi không gian này.
“Ầm” một tiếng!
Hình ảnh trước mặt nàng ta đột nhiên biến đổi.
Sau đó...
Thân hình như một khỏa đạn pháo bắn ra.
“Soạt” một tiếng.
Bên tai là cuồng phong gào thét…
Mộng Kỳ thành chủ hoảng hốt một hồi, sau đó liền phát hiện ra, mình rơi vào một mảnh đất bằng phẳng.
Cát vàng cuồn cuộn xung quanh.
Ở phía xa, có một chùm sáng màu vàng xông thẳng tới chân trời.
Mà trong mắt nàng ta, chùm sáng vàng đó không ngừng tiêu tán ra.
Oanh!
Lưu Nha từ bỏ kháng cự, bị một lực lượng khủng bố đánh trùng, toàn bộ thân thể lập tức bay ngược ra, miệng phun ra máu, khuỵu một gối xuống đất.
Hai vị Tài Quyết Sử quấn huyết bào trên người, ánh mắt đầy sát khí.
Bọn họ cũng nhìn thấy Mộng Kỳ bị bài xích đẩy ra, nhếch miệng lộ ra nụ cười lạnh lẽo.
- Bắt hai người này lại, mang về Thâm Uyên Thành… Chờ gia hỏa trong truyền thừa đi ra, dùng hai người này làm mồi câu để câu con cá lớn.
Bành!
Tài Quyết Sử vừa dứt lời.
Lưu Nha liền bị đè xuống mặt đất, trong đôi mắt ngập đầy hung lệ.
Ngược lại, Mộng Kỳ rất bình tĩnh, nàng ta tỏ vẻ mình sẽ tự đi.
Rầm rầm…
Xiềng xích đỏ thẫm quét ngang ra, sau đó trói buộc thân hình Mộng Kỳ và Lưu Nha lại.
Hai người bị rất nhiều Chấp Pháp Sứ lôi đi.
…
Cửa vào Thâm Uyên.
Trên vách đá.
Có một bóng người mặc huyết bào, phụ trách thủ ở đấy, khuôn mặt lạnh lùng.
Bỗng nhiên.
Dưới đáy Thâm Uyên, đột nhiên có quang hoa phun trào.
Sau đó, từng đạo bóng người lập tức bắn ra.
Ba vị Tài Quyết Sử đột nhiên hiện lên, Tài Quyết Sử Trung Tắc phía sau áp giải Mộng Kỳ và Lưu Nha.
- Huyết Tam đâu?
Đại Tài Quyết Sử không quay đầu lại, thản nhiên hỏi.
Ba vị Tài Quyết Sử liếc nhìn nhau, dường như có chút khó mà mở miệng, cuối cùng vẫn mở miệng nói:
- Bị người ta giết rồi.
- Thế hệ trẻ của Minh Ngục có thể giết được Huyết Tam còn chưa xuất hiện…
Đại Tài Quyết Sử nói.
Ba vị Tài Quyết Sử nhất thời không biết nên mở miệng thế nào.
Cuối cùng kể lại tình huống xảy ra.
Huyết Tam bị một vị Chân Thần Cảnh Cửu Tinh giết chết, điều này khiến bọn họ không biết nên nói thế nào.
Nhị Chuyển Tiểu Thánh bị Chân Thần Cảnh Cửu Tinh giết chết… Quả thật là truyện cười.
Quan trọng là, bọn họ còn để tên tiểu tử kia trốn thoát…
- Phế vật!
- Cho các ngươi ba ngày… Nếu không có cách nào giết hết thiên tài Minh Ngục còn lại và tên tiểu tử giết chết Huyết Tam kia, các ngươi cũng không cần còn sống đến gặp ta.
Đại Tài Quyết Sử lạnh lùng nói.
- Kế hoạch sắp được thực hiện, ta không muốn có bất kỳ biến cố nào…
- Nếu Thâm Uyên muốn thoát khỏi sự kiểm soát của Minh Ngục, chỉ có lần này… Cho nên chỉ cho phép thành công, không được thất bại!
Chương 1925: Dùng bạo lực vượt qua cửa ải! (1)Trù Đạo Sinh Tử Quan.
Lối vào tăm tối của Ác Ma Chi Khẩu được tạo thành bởi bạch cốt.
Bộ Phương cảm giác chủ nhân của Thần Trù truyền thừa này có vẻ rất thích Ác Ma Thâm Uyên. Rất nhiều chỗ thấy được đều có liên quan đến Ác Ma Thâm Uyên.
Điều này khiến trong lòng Bộ Phương cảm thấy có hơi kỳ quái.
Địch Thái Giới Chủ và Ảnh Nha đều đã bước vào trong Sinh Tử Quan, thân thể lập tức bị bóng tối bao phủ.
Ác Ma Chi Khẩu này, không biết dẫn đến đâu.
Bộ Phương cũng không biết.
Hắn ngẩng đầu lên, sợi tóc tung bay, ánh mắt nhìn thẳng về đôi mắt màu vàng khổng lồ trên bầu trời.
Trong đôi mắt này mang theo uy áp đáng sợ.
Bộ Phương híp mắt, nhìn chằm chằm vào đôi mắt thật lâu.
Sau đó thở ra một hơi.
Quay người bước vào trong đó.
Con đường tối đen, đi sâu vào trong đó.
Bộ Phương chắp hai tay sau lưng, chậm rãi tiến lên.
Bộ Phương muốn xem xem cái gọi là Trù Đạo Sinh Tử Quan này, rốt cuộc có đáng sợ như thế nào.
Thông qua Trù Đạo Sinh Tử Quan là có thể lấy được phần thưởng, Hắc Ám Kỳ Lân Cốt. Đây cũng chính là nhiệm vụ hệ thống cần phải hoàn thành của.
Vì vậy, đối với Bộ Phương, cũng không tệ.
Cộc cộc cộc…
Trong thông đạo yên tĩnh tăm tối, không có bất kỳ âm thanh nào.
Đi thẳng vào trong theo thông đạo.
Chẳng bao lâu, ngay cả ánh sáng cuối cùng ở lối vào cũng biến mất.
Sau đó.
Bóng tối hoàn toàn bao phủ, bao trùm lên thân thể Bộ Phương, vô cùng lạnh lẽo.
Bộ Phương hé miệng.
Một ngọn lửa Sâm Bạch Sắc hiện lên trong tay hắn, cháy hừng hực trong lòng bàn tay hắn.
Nhiệt độ nóng rực tỏa ra, bao phủ xung quanh.
Xung quanh lập tức sáng lên.
Bỗng nhiên.
Một tiếng xé gió vang vọng lên.
Từng cây Cốt Mâu từ vách tường bắn ra, bay về phía Bộ Phương.
Tốc độ cực nhanh, mục tiêu chĩa thẳng về phía Bộ Phương.
“Hả?”
Bộ Phương sững sờ.
Đây là Sinh Tử Quan? Dựa theo tình huống này thì dường như là muốn dùng vũ lực làm cho mình chết.
Cốt Mâu này mang lại cho Bộ Phương cảm giác, dường như giống sự uy hiếp chết chọc kia sau khi Ác Ma Thâm Uyên trù đấu thất bại.
- Sinh Tử Quan thì sao? Đơn thuần là muốn giết người?
Bộ Phương nhíu chặt mày, sắc mặt không tốt chút nào.
Cảm giác Trù Đạo Sinh Tử Quan này danh không xứng với thực.
“Sinh Tử Quan, chia làm Sinh Quan và Tử Quan. Sinh Quan, chính là con đường khảo hạch trù đạo, Tử Quan… chính là con đường tử vong.”
Trong đầu Bộ Phương vang lên âm thanh của hệ thống.
Cái gì?
Bộ Phương sững sờ, không ngờ hệ thống lại nhiệt tình giải thích cho mình.
“Nhưng mà theo ý tứ của hệ thống thì chính mình đã bước vào Tử Quan trong Sinh Tử Quan?”
“Ba cửa vào, một Tử Quan, một phần ba xác suất, lại bị mình chọn trúng.”
Bộ Phương cũng cảm thấy có chút câm nín.
Nhưng mà, Bộ Phương cũng không phản cảm với thiết kế này.
Dựa theo ý tứ của Sinh Tử Quan, muốn vượt qua được thì còn phải xem vận khí? Cái này đơn giản chính là muốn giảm bớt người cạnh tranh truyền thừa?
Cái này có ý nghĩa gì?
Bộ Phương thở nhẹ ra một hơi.
Thần niệm khuếch tán ra.
Trong đôi mắt của Bộ Phương như có kim quang nhàn nhạt lóe lên.
Ngay sau đó, Bộ Phương liền cảm ứng được Cốt Mâu trong không gian đang từ bốn phương tám hướng xông đến.
Thân hình Bộ Phương di chuyển, rất nhanh đã tránh né được những Cốt Mâu tới từ khắp nơi này.
Rầm rầm!
Từng cây Cốt Mâu chui xuống lòng đất, lại từ lòng đất bắn ra.
Mỗi một lần gào thét đều mang theo lực xuyên thủng vô cùng khủng bố.
Một khi bị xuyên thủng, Cốt Mâu này sẽ đâm thủng vào hoàn toàn, hoàn toàn bị đâm thành mảnh vụn.
Đối với Bộ Phương mà nói, đây không phải một chuyện tốt.
Điều này với Thần Trù truyền thừa trong tưởng tượng của Bộ Phương, dường như có sự khác biệt.
Bộ Phương bĩu môi.
Nhiều hạng mục khảo hạch như vậy.
Chỉ có duy nhất Trù Đạo Thiên Thê lúc bắt đầu là ra dáng nhất, còn lại chẳng khác nào một trò đùa.
Cảm giác thiếu nghiêm túc như vậy, cũng có thể xem là Thần Trù truyền thừa?
Bộ Phương thở nhẹ ra một hơi.
“Xoẹt” một tiếng.
Thân thể hơi nghiêng sang một bên, một cây Cốt Mâu đột nhiên xuyên qua, đâm thẳng xuống mặt đất.
Con ngươi của Bộ Phương ngưng tụ lại, có một luồng lệ khí hiện lên.
Tâm thần nhất động.
Tiểu Hồ lập tức hiện ra, được hắn ôm vào trong ngực.
Tiểu Hồ bị xách từ trong Điền Viên Thiên Địa ra có chút ngơ ngác. Lúc này nó đang ôm một linh quả trong lòng, ăn một cách vui vẻ.
Sau khi bị Bộ Phương gọi ra ngoài, đôi mắt chớp chớp, không biết làm sao nhìn quanh bốn phương tám hướng.
Sau đó, Tiểu Hồ lấy lại tinh thần.
Hưng phấn theo thân thể Bộ Phương trèo lên, cuối cùng nằm sấp trên vai Bộ Phương, hai cái đuôi vung vẩy, quét qua mặt chữ điền của hắn.
Bộ Phương xoa xoa đầu Tiểu Hồ.
Sau đó, liền để cho Tiểu Hồ khai hỏa, làm nổ tung thông đạo này.
Những cây Cốt Mâu này khiến hắn cảm thấy phiền phức.
Tiểu Hồ hình như hiểu ý.
Hé miệng ra, từng quả đạn pháo năng lượng màu vàng trong miệng nhất thời bắn ra.
“Xoẹt” một tiếng.
Năng lượng đạn pháo màu vàng bắn ra, nổ tung.
Cả thông đạo bị nổ tung!
Trong Tử Quan mà Bộ Phương đã chọn đi vào.
Không có thông đạo, vậy thì liền làm nổ ra một thông đạo.
Thật ra, Bộ Phương đối với cái gọi là Thần Trù truyền thừa cũng không phải quá để ý đến.
Nếu không phải vì nhiệm vụ của hệ thống, Bộ Phương cũng không định đến chỗ truyền thừa này.
Bộ Phương có con đường của riêng mình. Trù đạo của hắn, đi theo con đường riêng của hắn.
Con đường của người khác, không phù hợp với hắn.
Rầm rầm rầm!
Xương trên vách tường không ngừng vỡ vụn.
Cả cái thông đạo này dường như cũng sắp sụp đổ.
Tâm thần nhất động.
Tiểu Bì đột nhiên xuất hiện.
Bộ Phương đạp chân lên Tiểu Bì, sau đó hóa thành tốc độ cực hạn, đi qua trong thông đạo, hóa thành một vệt lưu quang màu vàng, nhanh chóng bắn ra xa.
Càng tiến lên, Cốt Mâu càng thêm đáng sợ.
Tốc độ phun đạn pháo của Tiểu Hồ cũng càng ngày càng nhanh.
Thông đạo tựa hồ như bị một ngọn lửa nuốt chửng lấy.
Ầm ầm!
Hành vi của Bộ Phương dường như đã chọc giận ý chí của Thần Trù truyền thừa.
Áp lực trong thông đạo đột nhiên biến lớn.
Bộ Phương nhướng mày.
Thần niệm mãnh liệt tuôn ra.
Tinh thần lực gắn liền với khí linh của Thượng Thần Long, Chu Tước, Bạch Hổ, Huyền Vũ khiến thần niệm của Bộ Phương càng trở nên cường đại.
Thần niệm của Bộ Phương tiếp tục khuếch tán ra.
Chương 1926: Dùng bạo lực vượt qua cửa ải! (2)Notice: Undefined offset: 207
Cứ thế mở ra ý chí của Thần Trù truyền thừa.
“Bành” một tiếng nổ vang!
Bộ Phương đánh nát thông đạo, từ đó bay ra.
Xương cốt vỡ vụn bay tán loạn khắp nơi, Bộ Phương chui ra từ trong đó, chân giẫm lên lưng Tiểu Bì, ôm Tiểu Hồ trong ngực, tước vũ bào xoay tròn, lơ lửng giữa hư không.
Sinh Quan, Tử Quan, sinh sinh tử tử.
Vậy mà Bộ Phương lại dùng vũ lực, mở ra một con đường sống từ trong Tử Quan.
Xông ra khỏi Tử Quan, Bộ Phương trôi nổi trên hư không.
Nhìn bốn phía xung quanh, nhất thời làm hắn hơi sửng sốt.
Đây là khu vực rất trống trải.
Ở phía xa.
Lại có một cái bếp lò khổng lồ.
Trên bếp lò có một bóng người ngồi xếp bằng, người đó cúi thấp đầu, tử khí quấn quanh thân.
Cái gì thế này?
- Ác Ma Thâm Uyên?
Bộ Phương sững sờ, nghi hoặc nói.
Nếu như Bộ Phương đoán không sai thì thân ảnh kia chính là Nhất Tôn Ác Ma Thâm Uyên, cũng chỉ là chủ nhân của Thần Trù truyền thừa này.
Thần Trù này là Nhất Tôn Ác Ma Thâm Uyên?!
Bộ Phương hít sâu một hơi.
Dường như cảm giác được cái gì đó rất khó lường.
Trước thi thể Ác Ma Thâm Uyên này.
Lại một Thất Thải Tế Đàn cực đại.
Trên tế đàn bày đủ loại nguyên liệu nấu ăn, những nguyên liệu nấu ăn này được một vầng hào quang màu trắng huyền ảo bao phủ.
Tinh khí nồng đậm từ những nguyên liệu nấu ăn kia bắn ra.
Không còn nghi ngờ gì nữa, những nguyên liệu nấu ăn này đều là Tiên Tài Thánh Phẩm đỉnh cấp.
Bộ Phương ở đó nhìn thấy tinh khí bốn phía của thịt Chân Long, Phượng Hoàng Vũ, Kỳ Lân Cốt…
Trong đó, Hắc Ám Kỳ Lân Cốt chính là mục đích lần này Bộ Phương đến truyền thừa.
Bộ Phương trôi nổi trên hư không.
Toàn bộ không gian trống trải đang không ngừng nén lại từng luồng áp lực.
Ở phía xa.
Địch Thái Giới Chủ và Ảnh Nha ngồi xếp bằng, tựa hồ đang đắm chìm trong ảo ảnh gì đó, đang tiến hành khảo hạch kịch liệt.
Bộ Phương không làm phiền bọn họ.
Mặc dù Thần Trù này là Nhất Tôn Ác Ma Thâm Uyên.
Nhưng mà…
Vạn nhất Ác Ma Thâm Uyên này thật sự muốn đưa truyền thừa ra thì sao?
Nếu Bộ Phương cắt ngang Địch Thái Giới Chủ, không phải sẽ tương đương với việc cắt đứt cơ duyên của hắn ta sao?
Tiểu Bì để Bộ Phương xuống mặt đất.
Bộ Phương bước chân lên mặt đất, chậm rãi đi về phía tế đàn.
Trên tế đàn có không ít đồ tốt.
Hiển nhiên, đây là phần thưởng sau khi hoàn thành khảo hạch. Như vậy có thể nói, Thần Trù truyền thừa này có lẽ không phải giả vờ.
Chính giữa tế đàn, có một tấm bia đá đen nhánh.
Bộ Phương từ xa nhìn tấm bia đá đó, quan sát những dòng chữ trên tấm bia đá.
Trên đó ghi chép sự tích về vị Ác Ma Thâm Uyên này.
Nhất Tôn Ác Ma Thâm Uyên Thần Trù cảnh giới, người khai sáng ra mỹ thực Thâm Uyên.
Là đệ nhất bá chủ ở Thâm Uyên, đã từng là người lãnh đạo.
Từ thông tin trên tư liệu, Ác Ma Thâm Uyên này không phải là hạng người hung ác gì. Khi còn trẻ, Ác Ma Thâm Uyên này từng theo một vị Thần Trù tuyệt thế đến Tiên Trù Giới đang thịnh vượng để học trù nghệ.
Cả đời học trù nghệ, rồi trở về Thâm Uyên, truyền thụ lại rất nhiều phương thức nấu mỹ thực.
Còn thu nhận rất nhiều đầu bếp học đồ, để phát triển mỹ thực Thâm Uyên.
Như khi năm tháng trôi qua, Ác Ma Thâm Uyên ngày càng già đi, những học đồ của ông ta cũng chia thành nhiều các trường phái ẩm thực khác nhau, cạnh tranh lẫn nhau.
Thậm chí vì truyền thừa mà giam cầm ông ta, thậm chí sử dụng huyết nhục để nấu ăn, mưu toan muốn trở thành Thần Trù.
Cảm giác vị Ác Ma Thâm Uyên này vô cùng bi thương.
Ông ta thiết lập truyền thừa của chính mình ở Thâm Uyên. Bởi vì bản lĩnh mỹ thực là học được từ con người, con người cũng có tư cách truyền thừa.
Đây cũng là một nguyên nhân khiến Minh Ngục Minh Trù Nhất Mạch tấn công Thâm Uyên.
Có thể nói, vị Ác Ma Thâm Uyên này đã sống ở thời điểm Thâm Uyên cường thịnh nhất.
Cũng không trải qua thời kỳ tăm tối Thâm Uyên bị Minh Ngục thống trị.
Cho nên, truyền thừa này cũng không mang tâm lý đen tối.
Ông ta chỉ muốn tìm một người kế thừa thích hợp.
Sau khi Bộ Phương xem hết sự tích giới thiệu, đối với truyền thừa này cũng không có ác ý gì.
Đương nhiên, trong lòng vẫn còn chửi rủa thiết lập Tử Quan trong Sinh Tử Quan.
Nếu không phải hắn để Tiểu Hồ phun đạn pháo cả một đường thì có khả năng hắn đã sớm chết trong Tử Quan rồi.
Cho nên Bộ Phương cũng không có hảo cảm gì với Thần Trù Ác Ma Thâm Uyên này.
Bộ Phương đi đến trước Thất Thải Tế Đàn.
Nhìn những nguyên liệu nấu ăn được bày trên tế đàn.
Cuối cùng vươn tay ra, lấy khối Hắc Ám Kỳ Lân Cốt kia đi.
Phía trên Kỳ Lân Cốt có tinh khí nồng đậm, quang hoa lưu chuyển, tựa như ảo mộng.
Sau khi Bộ Phương thu hồi Kỳ Lân Cốt, cũng không có ý định ngấp nghé những Tiên Tài Thánh Phẩm khác.
Bộ Phương cũng không phải là một người tham lam.
Hắn đi vào truyền thừa này chính là vì Hắc Ám Kỳ Lân Cốt, hơn nữa, thông qua Tử Quan gian nan, có thể lấy được Kỳ Lân Cốt cũng được an ủi một chút.
Thu hồi Kỳ Lân Cốt xong, Bộ Phương xem như đã hoàn thành nhiệm vụ của hệ thống.
Trong đầu Bộ Phương vang lên âm thanh nghiêm túc của hệ thống.
“Chúc mừng ký chủ đã hoàn thành nhiệm vụ tạm thời, đi vào Thâm Uyên Thần Trù truyền thừa, lấy được Hắc Ám Kỳ Lân Cốt. Hiện tại phát phần thưởng cho nhiệm vụ tạm thời: thưởng 20% tu vi chân khí.”
Hệ thống vừa nói xong.
Đôi mắt Bộ Phương lập tức sáng lên.
Sau đó, hắn cảm giác được chân khí trong đan điền của mình bắt đầu xoa chuyển mạnh mẽ, khí tức trên người đột nhiên tăng lên, đạt tới một giới hạn, đột nhiên đột phá ra khỏi giới hạn.
Dịch chân khí trong vòng xoáy chân khí mãnh liệt mênh mông giống như đại dương rộng lớn.
Đã bắt đầu có xu hướng ngưng tụ thành kết tinh.
Một khi ngưng tụ thành kết tinh, chính là đại biểu cho tu vi chân khí của Bộ Phương bước vào Thánh Cảnh.
Lực chiến đấu không chỉ cường đại hơn một bậc so với trước kia.
Hơn nữa, thần niệm của Bộ Phương dường như cũng cường đại hơn một chút, điều này làm cho thực lực tổng hợp của Bộ Phương được tăng lên. Dựa theo lực lượng thần niệm bây giờ, Hủy Diệt Kiền Oa bình thường, hẳn là Bộ Phương có thể ném ra hai cái.
Ầm ầm!
Ngay vào thời điểm Bộ Phương cảm thấy tu vi của mình đang tăng trưởng.
Mặt đất dưới chân bỗng nhiên rung động.
Điều này khiến Bộ Phương có hơi kinh ngạc.
Hắn nhìn thoáng qua Địch Thái Giới Chủ và Ảnh Nha đang ngồi xếp bằng trên mặt đất ở phía xa.
Hắn nhíu mày lại.
Sau đó liền xoay người, chân đạp lên lưng Tiểu Bì, hóa thành một đạo kim quang phóng lên trời.
“Oanh” một tiếng!
Xông ra khỏi vùng đất truyền thừa này.
Mặc dù truyền thừa rất tốt, nhưng đối với Bộ Phương mà nói, cũng chỉ giống như gà mờ. Hắn có con đường riêng của mình.
Bên trong kim quang.
Một đạo kim quang vàng sậm nhất thời xé rách ra.
Tiểu Bì chở Bộ Phương xông ra khỏi vùng đất truyền thừa.
Vừa ra ngoài, đã thấy một vùng hoang vu rộng lớn.
Ở phía xa.
Từng vị Chấp Pháp Sứ mặc huyết bào đứng sừng sững trên hoang mạc, nhắm chặt đôi mắt lại, khi Bộ Phương xuất hiện, từng người đều mở mắt ra, tinh quang ngút trời.
Sau đó, âm thanh bén nhọn vang lên trong hư không, giống như truyền đi tin tức gì đó.
Bộ Phương đứng trên lưng Tiểu Bì.
Cảm nhận được cảm giác da thịt nhói lên, giống như bị từng đạo tinh thần lực khóa chặt lại.
Hai tiểu đội Chấp Pháp Sứ, thế mà lại ở bên ngoài truyền thừa, đặc biệt chờ hắn ra.
- Tên nhân loại cưỡi tôm kia, cuối cùng ngươi cũng xuất hiện! Tài Quyết Sử đại nhân để chúng ta ở đây để giết ngươi, ngươi lại tự mang mạng đến!
Âm thanh của một vị Tiểu Thánh vang vọng trong hư không.
Sau đó, khí tức khủng bộ tràn ngập bầu trời, từng vị Chấp Pháp Sứ giống như phát điên chém giết về phía Bộ Phương.
Từng cây trường mâu đen nhánh từ dưới đất bay lên trời.
Điên cuồng bắn về phía Bộ Phương.
Dày đặc che khuất cả bầu trời!