Nam Chính Câu Dẫn Ta

Chương 41


Sở Nghiêu Nghiêu đã hoàn toàn mất ý thức, nàng cảm giác mình giống như đang nằm mơ, hơn nữa còn là một giấc mơ ấm áp, phảng phất toàn bộ linh hồn đều được ngâm trong suối nước nóng, hơi nóng từ từ len qua kẽ tay, lướt qua da thịt, mang theo cảm giác mềm nhẹ tê dại.

Tất cả đau đớn khó chịu đều biến mất, làm cho người ta trầm mê trong đó.
Không biết qua bao lâu, lúc nàng cơ hồ lạc ở trong giấc mơ êm ái này thì ý thức của nàng đột nhiên trở lại, tỉnh táo bất ngờ không kịp phòng bị.

Nàng mở mắt, trong mắt vẫn còn nồng đậm chưa thỏa mãn, vừa mở mắt đã nhìn thấy Tạ Lâm Nghiễn.
Không biết hắn làm sao, khoé mắt có chút đỏ ửng, hơi thở cũng có vẻ gấp rút, trạng thái dường như không tốt lắm...!Cũng không phải không tốt lắm...!mà là không đúng lắm.
"Ngươi làm sao vậy?" Lời vừa ra khỏi miệng, Sở Nghiêu Nghiêu giật nảy mình, giọng nói của nàng đặc giọng mũi, ngữ điệu nũng nịu, giống như đang làm nũng với Tạ Lâm Nghiễn.
Tạ Lâm Nghiễn dường như không chú ý tới giọng nói của Sở Nghiêu Nghiêu khác thường, hắn hơi nhíu mày, hồi lâu mới nghẹn họng hỏi: "Ngươi không giận ta ?"
Sở Nghiêu Nghiêu ngây ngẩn cả người, đúng rồi, nàng không phải đang tức giận với Tạ Lâm Nghiễn sao? Tuy rằng bây giờ nàng đã hết đau, nhưng cảm giác đau đớn vừa nãy chân thật như vậy, nàng không phải là người sẹo lành thì quên đau!
"Ai nói ta không tức giận !" Sở Nghiêu Nghiêu đẩy Tạ Lâm Nghiễn ra, động tác của nàng kỳ thật chỉ là ra vẻ một chút, ai ngờ Tạ Lâm Nghiễn thật sự bị nàng đẩy ra.

Gáy của hắn đập vào giường, phát ra một tiếng "oành" trầm vang làm Sở Nghiêu Nghiêu sợ tới mức phát run.
Sở Nghiêu Nghiêu: "?"
Vì sao lại như vậy?
Nàng muốn vươn tay ra đỡ, lại có chút xấu hổ.

Trạng thái của Tạ Lâm Nghiễn hiện tại trông có chút quỷ dị.

Hắn tựa vào thành giường, đuôi mắt đỏ vô cùng, trong mắt dường như ngậm nước long lanh.

Hắn nhẹ nhàng thở hổn hển, thái dương chảy ra một tầng mồ hôi mỏng, trông vô cùng, vô cùng...
Sở Nghiêu Nghiêu kinh ngạc, Tạ Lâm Nghiễn vì sao lại biến thành cái dạng này, còn là ở trên giường của nàng.
Hắn làm sao vậy?!
Vừa rồi đúng là nàng bị hôn mê, nhưng trực giác của nàng nói cho nàng biết, thời gian nàng hôn mê cũng không lâu, hoàn toàn không đủ cho bọn họ phát sinh cái gì.
Vậy tình trạng hiện tại của Tạ Lâm Nghiễn...!là thế nào?
Phần tức giận với Tạ Lâm Nghiễn bây giờ đều biến thành hoảng sợ và nghi hoặc.

Sở Nghiêu Nghiêu không thể không thừa nhận, giống như Tạ Lâm Nghiễn nói, nàng đúng là người không biết giận...
Tạ Lâm Nghiễn quay đầu, hắn hiện tại ốc còn không mang nổi mình ốc, hiển nhiên cũng không muốn cùng Sở Nghiêu Nghiêu đối mặt.
"Trên mặt ngươi toàn là máu, xấu chết."
Sở Nghiêu Nghiêu "A" một tiếng, nàng theo bản năng đưa tay sờ sờ mặt mình, quả nhiên cả tay dính đầy máu dính nhớp.

Những vết máu gần khô bám dính cực kỳ khó chịu.


Nàng nâng tay áo lên, nhẹ nhàng lau chùi vết máu trên mặt.
Lúc này, Tạ Lâm Nghiễn chống giường đứng dậy, dường như muốn rời đi.
"Ngươi muốn đi đâu?" Sở Nghiêu Nghiêu nhịn không được lên tiếng hỏi, nàng hoài nghi Tạ Lâm Nghiễn có thể là bị thương, nếu bị thương, vẫn là nên nghỉ ngơi mới tốt, không thích hợp đi lại khắp nơi.
"Ta đi đâu còn phải báo cáo với ngươi?" Hắn nhíu mày, giọng nói bất thiện hỏi ngược lại.
Sở Nghiêu Nghiêu hậm hực siết chặt tay áo, không lên tiếng.
Tạ Lâm Nghiễn nắm chặt nắm đấm, cuối cùng vẫn là thở dài, giải thích: "Ta chỉ đi ra ngoài một chút."
Sở Nghiêu Nghiêu lại không muốn để ý hắn, tùy ý "A" một tiếng, cái gì cũng không nói, dùng tay áo tiếp tục lau mặt mình, tỏ vẻ không có việc gì, giống như hoàn toàn không thèm để ý Tạ Lâm Nghiễn đến cùng là muốn đi đâu.
Tạ Lâm Nghiễn có chút chịu không nổi thái độ này của nàng, hắn nhìn Sở Nghiêu Nghiêu chăm chú, cuối cùng cũng không nói gì, xoay người đi ra ngoài.
Trong phòng rất nhanh chỉ còn lại một mình Sở Nghiêu Nghiêu, nàng dừng động tác lau mặt lại, có chút mờ mịt nhìn ra ngoài.

Không biết có phải là ảo giác hay không, vừa nãy nàng nhìn bóng lưng Tạ Lâm Nghiễn lại nhìn ra một tia hốt hoảng.
Hắn làm sao vậy?
Sở Nghiêu Nghiêu đoán không ra, nàng cúi đầu nhìn vết máu loang lổ trên tay áo mình, trong lòng mơ hồ có vài phần mất mát.

Nàng phát hiện mình sinh ra cảm xúc ỷ lại kỳ lạ với Tạ Lâm Nghiễn, muốn tới gần hắn, muốn ở bên cạnh hắn, thậm chí muốn thân mật với hắn...
Sở Nghiêu Nghiêu: "???"
Loại này cảm xúc cũng không phải từ trong lòng sinh ra, mà là từ linh hồn phát sinh.
Tạ Lâm Nghiễn làm gì với nàng?
Ánh mắt Sở Nghiêu Nghiêu lóe qua một tia khác thường.
"Sẽ không phát sinh cái gì chứ..." Sở Nghiêu Nghiêu lẩm bẩm, nàng nhắm chặt mắt, lại mở mắt ra thì vẻ cổ quái càng thêm rõ ràng.

Tu vi nàng vậy mà tăng lên, hơn nữa còn tăng lên không ít.

Thần thức cũng cường đại hơn, linh khí trong kinh mạch cũng tràn đầy, tu vi tăng mạnh, có vẻ có thể đột phá đến Trúc Cơ trung kỳ.

Nàng không bị thương, ngược lại trạng thái của nàng trước nay chưa từng tốt thế này.
Sở Nghiêu Nghiêu: "!"
Cái này chẳng lẽ chính là công pháp nghịch thiên chỉ có nhân vật chính mới có thể nắm giữ trong truyền thuyết!
...
Tạ Lâm Nghiễn chậm rãi đi trong hành lang sâu thẳm, bóng đêm rất nhanh liền che khuất hắn.

Trên vạt áo và tay áo của hắn đều dính vết máu, giống như mai nở trong đêm lạnh, đỏ rực.

Tầng tầng lớp lớp lá cây cắt ánh trăng thành từng mảnh vụn, ánh trăng loang lổ rơi xuống vai hắn.


Tạ Lâm Nghiễn đi trong vô thức, đầu của hắn rất loạn, cảm xúc lưu lại trên thần thức như khắc sâu vào trong linh hồn, mỗi một hơi thở, mỗi một lần chớp mắt đều khiến hắn vô thức nhớ lại.
Hắn cảm thấy mình điên rồi, vậy mà lại đem thần thức của người khác kéo vào trong đầu mình.

Loại cảm giác này hắn cũng không thích, thậm chí cảm thấy cực kỳ chán ghét, chán ghét đến mức hắn hận không thể lập tức giết Sở Nghiêu Nghiêu.

Nếu không có đồng sinh cộng tử chú, hắn tuyệt đối sẽ không để nàng sống đến bây giờ!
Tạ Lâm Nghiễn dùng lực cầm kiếm của mình, khớp xương cũng trắng bệch, hắn nói không rõ trong lòng là tức giận nhiều hơn, hay là chán ghét nhiều hơn, hay là còn có cảm xúc khác làm hắn nhiễu loạn.
Rung động truyền đến từ sâu trong linh hồn, hắn biết đó là khóa tình cổ đang nhắc nhở hắn, đáy lòng hắn chợt lóe lên sát ý ngập trời, lại bị hắn mạnh mẽ đè lại.
Không thể giết, hắn hiện tại vẫn không thể giết Sở Nghiêu Nghiêu.

Huống hồ, tình huống hiện tại cũng là kết quả do hắn cố ý dung túng mà ra.

Hắn nâng tay lên, lòng bàn tay đặt ở trên trái tim mình.

Đây chẳng phải là điều thiên đạo muốn nhìn thấy sao?
Tạ Lâm Nghiễn hít một hơi thật dài, hắn ngược lại là muốn nhìn một chút, thiên đạo đến cùng muốn làm cái gì.

Tạ Lâm Nghiễn nở nụ cười lạnh băng, ngay sau đó, hàn mang chợt lóe, trường uyên ra khỏi vỏ, hắn cầm kiếm chém một nhát, thân cây che trời chẻ làm đôi, nửa đoạn trên ầm ầm đổ xuống làm mặt đất cũng chấn động.

Ánh trăng rốt cuộc không bị ngăn cản mà chiếu xuống.
Cùng lúc đó, chân trời lóe qua một đạo ánh sáng màu xanh, giọng nói của Mộc Lưu Vân vọng từ xa lại, cực kỳ tức giận: "Tạ Lâm Nghiễn! Ngươi phát điên cái gì! Đó là linh đàn vạn năm!"
Ánh mắt Tạ Lâm Nghiễn ngưng trọng, lui về phía sau nửa bước, cả người đều hoà vào trong bóng tối.

Hắn vừa định thả thần thức ra che giấu hành tung của mình, lại khó khăn dừng lại.

Trong thần thức của hắn có một hơi thở không thuộc về hắn quấn quanh, mềm mại, yếu ớt, lại xua đi không được, chỗ nào cũng dây dưa.
Chỉ dừng lại một lát, Mộc Lưu Vân đã bay đến trước mặt.

ánh mắt nàng ta quét qua, nháy mắt liền rơi vào vết máu trên y phục Tạ Lâm Nghiễn.
"Đây là máu của tiểu cô nương kia?"
Tạ Lâm Nghiễn tại giờ khắc này vậy mà sinh ra vài phần hoảng sợ, nhưng hắn rất nhanh trấn định lại, với thần thức của Mộc Lưu Vân không có khả năng phát hiện ra dị thường.


Hắn thản nhiên gật đầu, thần sắc lạnh lùng đến cực điểm.
"Thiên phạt phản phệ, hẳn là bị thương không nhẹ, ngươi không trông chừng nàng?" Mộc Lưu Vân đáy mắt lóe qua một tia châm chọc.
"Không chết được." Tạ Lâm Nghiễn lạnh lùng nói.
Mộc Lưu Vân cười một tiếng: "Ngươi quả nhiên không thay đổi, vẫn tâm ngoan thủ lạt như trước đây."
Mắt Tạ Lâm Nghiễn không thể che giấu chợt lóe lên một tia chật vật, may mà chỉ thoáng chốc nên vẫn chưa bị Mộc Lưu Vân chú ý.
Mộc Lưu Vân hơi ngừng, lại nói: "Có điều ngươi chém linh đàn vạn năm của ta cũng không thể cho qua được."
"Ngày mai ta sẽ rời đi, đến lúc đó bồi thường cho ngươi." Dứt lời, Tạ Lâm Nghiễn quay người lại, thân hình nháy mắt biến mất tại chỗ.
Mộc Lưu Vân không đuổi theo, nàng cau mày nhìn thoáng qua linh đàn vạn năm nằm trên mặt đất, nhịn không được bắt đầu đau lòng: "Mấy trăm năm không gặp, tính tình sao lại xấu như vậy?"
...
Tạ Lâm Nghiễn vô thức đi, bất tri bất giác lại đi trở về phòng Sở Nghiêu Nghiêu phòng.

Hắn đứng dưới mái hiên, ngẩng đầu nhìn phía ánh trăng trên bầu trời.

Vân Trung Thành nằm giữa không trung, từ nơi này nhìn ánh trăng đặc biệt sáng, phảng phất chỉ cần duỗi tay liền có thể dễ dàng chạm đến.

Tạ Lâm Nghiễn nhìn trong chốc lát, chậm rãi giơ tay lên, ống tay áo màu trắng theo cánh tay trượt xuống, ánh trăng len qua kẽ tay.

Sau một lúc lâu, hắn thu tay lại đi vào phòng.
Cửa vừa đẩy ra, trong phòng đột nhiên truyền đến một tiếng kêu sợ hãi, sau đó là tiếng nước lớn.

Tạ Lâm Nghiễn sửng sốt một chút.

Trong phòng tràn ngập hơi ẩm nóng ướt, bên trong đặt một cái thùng gỗ cao bằng nửa người đong đầy nước.

Lúc này Sở Nghiêu Nghiêu giấu cả người trong nước, đỉnh đầu nhô lên, tóc nổi trong nước, một đôi mắt đen láy dường như bị hơi nước thấm ướt, hoảng sợ nhìn hắn.
"Ngươi, ngươi tại sao không gõ cửa?" Giọng của nàng run lên.
Sở Nghiêu Nghiêu tại tắm rửa, hơn nữa vừa cởi đồ vào thùng.

Vì sao Tạ Lâm Nghiễn lại vào lúc này, không phải thần thức của hắn rất mạnh sao? Chẳng lẽ không nhận thấy nàng đang tắm rửa? Hay là nói hắn cố ý?
Tạ Lâm Nghiễn không trả lời nàng, ánh mắt của hắn dừng trên mặt Sở Nghiêu Nghiêu một lát, cho đến khi mặt nàng đỏ ửng hắn mới đột nhiên xoay người ra ngoài, "ầm" một tiếng đóng cửa lại.
Sở Nghiêu Nghiêu núp ở trong nước không nhúc nhích, nàng có chút khẩn trương nhìn chằm chằm cửa, Tạ Lâm Nghiễn không rời đi, nàng có thể nhìn thấy một cái bóng nhẹ nhàng dựa trên cửa.

Vuông góc là tóc, rộng lớn là vai, trong lòng ôm là trường uyên lạnh băng.

Hắn tựa hồ đang ngẩn người, cũng có thể có thể không phải.
Chờ giây lát, Tạ Lâm Nghiễn vẫn không ý muốn rời đi, điều này làm cho Sở Nghiêu Nghiêu vô cùng xấu hổ, với thần thức của Tạ Lâm Nghiễn, cho dù cách một cánh cửa, Sở Nghiêu Nghiêu cũng không có can đảm không kiêng nể gì mà tắm rửa.
"Tạ Lâm Nghiễn." Sở Nghiêu Nghiêu kêu một tiếng.
"Ngươi tắm đi, ta không nhìn ngươi." Hắn hiển nhiên biết được Sở Nghiêu Nghiêu nghĩ cái gì.
"Vậy ngươi đứng ở đó làm gì?" Sở Nghiêu Nghiêu nhỏ giọng hỏi.

"Ta không có hứng thú với ngươi." Tiếng của hắn từ phía sau cửa truyền đến, cũng rất trong trẻo dễ nghe.
Nói cũng đúng, Sở Nghiêu Nghiêu vô cùng tán đồng.

Nàng do dự một chút, vẫn là cẩn thận từng li từng tí nâng lấy nước rưới lên tóc của mình, giọt nước theo sợi tóc trượt xuống, rơi lại trong thùng gỗ.

Cũng không thể tiếp tục giằng co với Tạ Lâm Nghiễn, bằng không nước sẽ lạnh.
Tạ Lâm Nghiễn tựa trên ván cửa, cau mày.

Chuyện này trước giờ chưa từng xảy ra trên người hắn, cho dù là trong mấy năm hắn không có cảnh giác kia cũng chưa từng xuất hiện loại tình huống này.

Thần thức của hắn rất cường đại, đối với bất kỳ biến hoá nhỏ nhặt nào xung quanh đều có thể dễ dàng nhận thấy được.

Nếu như là lúc trước, trước khi đi vào trong sân hắn nên nhận thấy Sở Nghiêu Nghiêu đang tắm ở bên trong.
Nhưng thần thức của hắn vậy mà hìan toàn buông lỏng cảnh giác đối với Sở Nghiêu Nghiêu, cho nên dưới tình huống hắn không phát giác, nàng liền xông vào khoảng cách an toàn của hắn.

Tạ Lâm Nghiễn nâng tay xoa mi tâm.

Đúng lúc này, trong phòng lại truyền tới tiếng của Sở Nghiêu Nghiêu.
"Tạ Lâm Nghiễn..." Giọng nói của nàng ẩm ướt cùng vài phần không xác định.
"Sao vậy?" Tạ Lâm Nghiễn không kiên nhẫn.
"Thật xin lỗi."
Tạ Lâm Nghiễn sửng sốt một chút, thả tay đặt trên mi tâm xuống, hỏi: "Ngươi xin lỗi cái gì?"
Sở Nghiêu Nghiêu vô cùng áy náy: "Chuyện vừa nãy, ta còn tưởng là ngươi cố ý gạt ta, ta còn cáu giận với ngươi, là ta không biết điều."
Mắt Tạ Lâm Nghiễn mờ mịt trong chốc lát liền nghe Sở Nghiêu Nghiêu nói tiếp: "Sau khi ta tỉnh lại, không chỉ không cảm thấy khó chịu, ngược lại tinh thần còn thoải mái, cảm thấy thần thức cũng trở nên mạnh mẽ.

Cái này nhất định là công pháp bí mật gì đi, ngươi nên sớm giải thích với ta một chút, sẽ không vô duyên vô cớ bị ta oan uổng, ngươi lần nào cũng như vậy."
"Tạ Lâm Nghiễn, thật xin lỗi, ngươi đừng giận ta." Tiếng của Sở Nghiêu Nghiêu không quá lớn, còn có vẻ chột dạ, nhưng nàng cảm thấy hẳn là Tạ Lâm Nghiễn có thể nghe rõ ràng.
Bởi vì nước trong thùng quá nóng, mặt nàng cũng bị hơi nước hun đỏ.

Sau khi nói xong, nàng liền cúi thấp đầu xuống, nhìn nước sóng sánh, nhất thời không muốn ngẩng đầu.
Nhưng đợi nửa ngày, nàng cũng không đợi được Tạ Lâm Nghiễn đáp lại, lúc này mới có chút nghi hoặc cẩn thận ngẩng đầu nhìn sang.

Trước phòng đã trống không, bóng dáng kia đã biến mất.

Không biết Tạ Lâm Nghiễn đi từ khi nào, trước lúc rời đi cái gì cũng không nói.
Sở Nghiêu Nghiêu mờ mịt nhìn một lát, phần mờ mịt trong mắt chậm rãi chuyển thành thất vọng.

Nàng cúi xuống, vùi cả người mình vào trong nước, chỉ chừa ra một đôi mắt đen láy.
Lớn lên tuấn tú thì tính tình có thể lớn như vậy ư? Không phải nàng đã xin lỗi rồi sao?

Bình Luận (0)
Comment