Nam Chính Câu Dẫn Ta

Chương 42


Sáng ngày hôm sau, Sở Nghiêu Nghiêu rời giường từ sớm, nàng ngủ cả đêm, nhạc đệm nhỏ tối qua không chỉ không có chút ảnh hưởng nào với nàng, thậm chí còn khiến nàng cảm thấy tinh thần đặc biệt thoải mái.

Cũng không biết Tạ Lâm Nghiễn dùng bí pháp tu luyện gì, nhất định phải tìm cơ hội hỏi hắn.
Hôm nay, nàng định thừa dịp trạng thái tốt đến Tàng Thư Các học tập sớm chút, nói không chừng còn có thể có thêm chút tri thức.

Nội dung liên quan tới khối rubik nàng đã vẽ xong tối qua, thời gian còn lại đều có thể dùng để học.

Về chuyện của Tạ Lâm Nghiễn, hắn không chủ động nhắc tới, Sở Nghiêu Nghiêu cũng lười hỏi, dù sao với tính cách của hắn chắc chắn đã có tính toán.
Rửa mặt xong Sở Nghiêu Nghiêu liền ra ngoài.

Vừa đi ra ngoài liền gặp Tạ Lâm Nghiễn.

Hắn đứng ở trong sân, quay lưng lại với nàng, yên lặng giống như một pho tượng, nếu như không nhìn kỹ, cơ hồ cho rằng hắn hoà cùng quang cảnh xung quanh.

Sở Nghiêu Nghiêu cũng là đến gần mới nhìn rõ, nàng sửng sốt.
"Tạ Lâm Nghiễn?" Bụng nàng đầy nghi hoặc, cẩn thận gọi tên hắn.

Thanh niên quay đầu lại, tóc rũ trên vai theo động tác này rớt xuống, trông có vài phần lộn xộn.

Ánh mắt hắn rất u ám, Sở Nghiêu Nghiêu có chút sởn tóc gáy.
"Ngươi đến khi nào?" Nàng hỏi, trong lòng nhịn không được nói thầm, chẳng lẽ Tạ Lâm Nghiễn còn đang giận nàng, vì ngày hôm qua mình đổ oan cho hắn?
"Chúng ta cần phải đi." Tạ Lâm Nghiễn hỏi một đằng, trả lời một nẻo.
Sở Nghiêu Nghiêu "A" một tiếng: "Hôm nay? Bây giờ?"
Tạ Lâm Nghiễn khẽ gật đầu, hắn thấy Sở Nghiêu Nghiêu mờ mịt, nhướn mày cười nói: "Sao vậy? Luyến tiếc?"
Sở Nghiêu Nghiêu: "..."

Kỳ thật...!đúng là luyến tiếc, Tàng Thư Các của Mộc Lưu Vân thật sự hay ho, sách bên trong cũng xác thật rất hữu dụng, may mà Sở Nghiêu Nghiêu sớm đoán được mình sẽ rời đi nên đã sao chép một phần, nhét đầy ngọc ban chỉ.
"Chúng ta có nên nói lời từ biệt với tỷ tỷ ngươi và thành chủ hay không?"
"Ta đã nói với ngươi bao nhiêu lần, không được gọi nàng ta là tỷ tỷ!" Tạ Lâm Nghiễn nghiến răng nghiến lợi trừng Sở Nghiêu Nghiêu.
"Ta gọi vậy không phải là vì nàng ta là tỷ tỷ của ngươi sao." Sở Nghiêu Nghiêu chớp mắt, dựa theo câu không đánh người đang cười, nàng cười với Tạ Lâm Nghiễn: "Tính tình đừng lúc nào cũng xấu vậy chứ."
Tạ Lâm Nghiễn trầm mặc, hắn nhắm chặt mắt, sau đó mới nói: "Chúng ta đi thôi."
Sở Nghiêu Nghiêu nhìn hắn, vẫn là không nhịn được nói: "Nếu không thì ăn điểm tâm hãy đi?"
Không phải Tạ Lâm Nghiễn ăn điểm tâm rồi mới đến chứ, nếu như là vậy, chẳng phải nàng sẽ đói bụng sao?
"Ra ngoài ăn." Tạ Lâm Nghiễn không kiên nhẫn trả lời.
"Bên ngoài có người đang đuổi giết chúng ta." Sở Nghiêu Nghiêu nhắc nhở hắn.
"Chẳng lẽ ta không suy nghĩ đến điểm đó hay sao?" Tạ Lâm Nghiễn nhíu mày, có chút khinh thường nhìn nàng.
Sở Nghiêu Nghiêu trầm mặc, lòng nói đi thì đi, ngươi thì giỏi rồi, ngươi tự tính toán đi.

Nàng cũng xem như nhìn ra tâm trạng của Tạ Lâm Nghiễn lúc này rất tệ, mình vẫn nên nói ít vài câu mới tốt.

Đang nghĩ như vậy, đột nhiên Tạ Lâm Nghiễn lấy tốc độ sét đánh giơ tay phải lên, "bộp" một tiếng dán một lá bùa lên trán Sở Nghiêu Nghiêu.
Hết thảy phát sinh quá nhanh, Sở Nghiêu Nghiêu hoàn toàn không kịp phản ứng, ngu ngơ sửng sốt đứng tại chỗ.

Nàng chỉ thấy váng đầu hoa mắt, cảnh tượng xung quanh nhanh chóng biến hóa, cảm giác mất trọng lực đáng sợ từ bốn phương tám hướng ùa đến, chờ nàng lấy lại tinh thần thì nàng chỉ kịp kêu một tiếng sợ hãi, theo bản năng kéo tay áo Tạ Lâm Nghiễn.
Sở Nghiêu Nghiêu ngã đặt mông trên mặt đất, bị rơi đau nhức, cùng lúc đó, bên tai có một tiếng giòn vang.

Nàng mờ mịt ngẩng đầu nhìn lại, lá bùa vàng trên trán sau khi phát huy xong tác dụng liền biến thành từng đốm sáng, tan thành mây khói.

Không có lá bùa che chắn, ánh mắt Sở Nghiêu Nghiêu rơi thẳng tắp vào gương mặt tối tăm đến cực điểm của Tạ Lâm Nghiễn.

Nàng nhìn Tạ Lâm Nghiễn, lại cúi đầu nhìn miếng vải màu trắng bị mình nắm trong tay, đó là từ tay áo Tạ Lâm Nghiễn kéo xuống.
Sở Nghiêu Nghiêu thầm kêu một tiếng không tốt, cười khan nói: "Tay áo của ngươi không bền cho lắm."

Tạ Lâm Nghiễn không đáp, hắn mím môi, từ trên cao nhìn Sở Nghiêu Nghiêu.

Sau khi truyền tống phù mang bọn họ đi, bọn họ rơi vào trong một con hẻm nhỏ tối tăm, hai bên là tường cũ thật cao, chỉ lộ ra một bầu trời hẹp.

Sở Nghiêu Nghiêu ngồi dưới đất, ngửa đầu nhìn Tạ Lâm Nghiễn mặt một mảnh âm trầm.

Sở Nghiêu Nghiêu tin tưởng, nếu không phải có đồng sinh cộng tử chú hạn chế, Tạ Lâm Nghiễn nhất định sẽ không chút do dự rút kiếm đâm chết nàng.
"Hay là,..." Sở Nghiêu Nghiêu châm chước mở miệng: "Ta giúp ngài kéo luôn đoạn tay áo bên kia xuống?"
Như vậy liền cân đối, không nhìn kỹ sẽ không thấy vấn đề.
"Đứng lên." Tạ Lâm Nghiễn chỉ phun ra hai chữ này.
Sở Nghiêu Nghiêu không dám do dự, nhanh nhẹn đứng lên, trong tay còn nắm chặt một phần tay áo của Tạ Lâm Nghiễn, tay chân nàng có chút luống cuống, suy nghĩ nửa ngày, thử thăm dò đưa tay áo cho Tạ Lâm Nghiễn: "Này..."
Không đợi nàng nói xong, Tạ Lâm Nghiễn không thèm nhìn xoay người rời khỏi ngõ nhỏ.

Sở Nghiêu Nghiêu do dự một chút, cuối cùng đành phải siết chặt đoạn tay áo kia đi theo.
Ném? Nàng thật sự không dám ném.
Không ném? Cầm trong tay lại xấu hổ...
Thiên nhân giao chiến cuối cùng biến thành Sở Nghiêu Nghiêu thầm nhục mạ y phục của Tạ Lâm Nghiễn chất lượng kém.
Rất nhanh bọn họ liền rời khỏi ngõ nhỏ.

Một trấn nhỏ phồn hoa hiện ra trước mắt khiến Sở Nghiêu Nghiêu đã quen thanh nhã mấy ngày nay có chút không thích ứng.

Tiếng người ồn ào hòa trộn trong bối cảnh, trong không khí ẩn chứa nhiều loại mùi.
Nơi này rất náo nhiệt, dân cư cũng rất đông đúc.

Thế giới này toàn người tu tiên, hầu hết mọi người đặt thực lực lên hàng đầu.


Người tu vi liền được tôn là thượng nhân, người tư chất thường thường cả đời tầm thường.

Trấn nhỏ này cũng không phải gần với Vân Trung Thành, vô cùng bình thường.

Liếc nhìn lại, người trên trấn linh khí hỗn tạp, tư chất thấp, thậm chí đại đa số chỉ có thân thể cường tráng hơn phàm nhân mà thôi, chưa rảo bước lên hàng ngũ tu chân hàng.
Sở Nghiêu Nghiêu muốn hỏi Tạ Lâm Nghiễn bọn họ đang ở đâu, nhưng trong tay nàng còn đang nắm tay áo đối phương, thêm tâm tình của vị lão đại này bây giờ rõ ràng không tốt, nàng không dám đụng tới rủi ro.
Lúc này Tạ Lâm Nghiễn đột nhiên quay đầu nhìn nàng: "Ngươi còn cầm cái kia làm gì? Thích như vậy à?"
Dứt lời, Tạ Lâm Nghiễn giật đoạn vải trong tay nàng qua, đầu ngón tay nhen lên một đóa hoa lửa, trong chớp mắt miếng vải liền biến thành một mảnh tro tàn.

Sở Nghiêu Nghiêu kinh ngạc, thật là khủng bố! Không hổ là Tạ ma đầu lãnh khốc vô tình, đối với tay áo của mình cũng tàn nhẫn như vậy.
"Đi thôi." Hắn xoay người cất bước, cuối cùng lại giải thích với nàng một câu: "Nơi này là Bắc Nhạc, giáp ranh với Trụy Ma Uyên, gần Xích Hỏa Sơn Trang."
Trong đầu Sở Nghiêu Nghiêu theo bản năng bắt đầu sắp xếp lại bản đồ của thế giới này.

Trước đó đã nói, Vân Trung Thành nằm ở giao giới của Bắc Nhạc và Nam Nhạc, không chịu bất kỳ thế lực nào quản lý, mà Ngọc Hành Sơn nằm ở Nam Nhạc, cũng là thế lực quản hạt Nam Nhạc.

Về phần Bắc Nhạc chính là lãnh địa của Xích Hỏa Sơn Trang và Điểm Chu Môn.
Trong nguyên tác không có chế độ quốc gia nào, trừ Ma vực, bất kể là trấn nhỏ hay là thế gia tu chân đều là lấy bốn đại tông môn vi tôn.

Thánh Đạo Cung đã lánh đời nhiều năm, tài nguyên tu luyện của Bắc Nhạc và Nam Nhạc đều bị ba đại môn phái chia cắt, thế chân vạc, thực lực không phân sàn sàn như nhau.

Bắc Nhạc và Nam Nhạc liền nhau, cách Ma vực một Trụy Ma Uyên thần bí khó lường, lại ẩn chứa nguy hiểm.

Mà Xích Hỏa Sơn Trang là một tông môn nổi tiếng am hiểu luyện đan, luyện khí, đương nhiên gần với Trụy Ma Uyên, vì chính là thuận tiện lấy nguyên liệu luyện đan, luyện khí từ Trụy Ma Uyên.
Đi không bao lâu, Sở Nghiêu Nghiêu liền theo Tạ Lâm Nghiễn đi vào một tửu lâu, hắn tìm một vị trí bên cửa sổ tầng hai ngồi xuống.

Chọn một vài món ăn, từ đầu đến cuối đều không để ý Sở Nghiêu Nghiêu.
"Chúng ta sẽ đi Xích Hỏa Sơn Trang sao?" Sở Nghiêu Nghiêu thật sự nhịn không được, đợi khi tiểu nhị mặt đầy tươi cười đi chuẩn bị đồ ăn liền chủ động hỏi.
Tửu lâu này thật sự có chút kỳ quái, tầng một chỉ có vài người, tầng hai cũng chỉ có bàn của bọn họ.


Cũng không biết Tạ Lâm Nghiễn chọn món gì, Sở Nghiêu Nghiêu nghe thế nào cũng không hiểu tên món ăn hắn gọi.

Nhưng nhìn dáng vẻ thuần thục kia của hắn hẳn không phải là lần đầu tiên tới.
Ánh mắt Tạ Lâm Nghiễn rơi trên mặt Sở Nghiêu Nghiêu, hắn khẽ gật đầu: "Đến Xích Hỏa Sơn Trang tìm một bằng hữu cũ."
"Ngươi còn có bằng hữu?"
"Cái này mà cũng kinh ngạc sao?" Tạ Lâm Nghiễn hỏi ngược lại.
"Ta chỉ là cảm thấy, có thể trở thành bằng hữu với ngươi rất có can đảm." Sở Nghiêu Nghiêu trong lòng nhỏ giọng bổ sung thêm, cũng không sợ bị vị sát thần này tiêu diệt, vậy mà còn dám kết giao với hắn.
"Ngươi cũng rất can đảm." Hắn có ẩn ý.
Sở Nghiêu Nghiêu lại nói: "Ngươi không định chữa khỏi thương tích trước mới đi ôn chuyện sao?"
"Bản thể của ta giấu ở Xích Hỏa Sơn Trang."
Lúc này đây Sở Nghiêu Nghiêu triệt để kinh ngạc, nàng xém chút cả kinh nhảy dựng lên, khó tin nhìn chằm chằm Tạ Lâm Nghiễn: "Ngươi điên rồi sao? Không." Nàng lại lắc đầu: "Vị bằng hữu kia của ngươi chỉ sợ có nhược điểm gì đó nằm ở trong tay ngươi đi."
Bằng không làm sao hắn có thể an tâm mà giấu bản thể bị trọng thương của mình ở đó? Sở Nghiêu Nghiêu cố gắng hồi tưởng cốt truyện, căn bản không nhớ rõ Tạ Lâm Nghiễn có bằng hữu nào ở Xích Hỏa Sơn Trang.

Có điều nàng hiện tại đã không thể dựa vào cốt truyện, tình huống cụ thể vẫn phải tự mình tùy cơ ứng biến.
Tạ Lâm Nghiễn nhàn nhã nâng chung trà lên uống một ngụm, giọng nói bình tĩnh nói ra bí mật động trời: "Xích Hỏa Sơn Trang cùng Ma vực cấu kết với nhau làm việc xấu."
"Ngươi không phải là người Ma vực?"
"Đúng vậy, tại hạ là Ma Tôn, ma tu ở Ma vực đều phải nghe ta sai khiến." Tạ Lâm Nghiễn trả lời đương nhiên.
"Cấu kết với nhau làm việc xấu....." Sở Nghiêu Nghiêu một lời khó nói hết nhìn Tạ Lâm Nghiễn.

Nào có người nào hình dung bản thân như thế?
"Nói vậy ngươi thông đồng với Xích Hỏa Sơn Trang từ khi nào?"
"Đương nhiên là sau khi ta gia nhập Ma vực." Tạ Lâm Nghiễn hơi thoáng tạm dừng lại nói: "Vị bằng hữu kia của ta chính là Cửu phu nhân của trang chủ Xích Hỏa Sơn Trang."
"Phu nhân?" Sở Nghiêu Nghiêu nắm được trọng điểm: "Là nữ tử?"
"Không thì sao, ngươi từng nghe thấy nam nhân nào được gọi là phu nhân rồi à?" Tạ Lâm Nghiễn nâng khuỷu tay lên, lấy tay chống cằm, có phần nghiền ngẫm nhìn Sở Nghiêu Nghiêu.
Sở Nghiêu Nghiêu chớp mắt: "Nàng là tình nhân cũ của ngươi?"
Tạ Lâm Nghiễn nở nụ cười: "Vì sao trong miệng ngươi ai cũng là tình nhân cũ của ta thế, ngươi hy vọng ta có tình nhân cũ như thế sao?"
"Cũng không phải." Sở Nghiêu Nghiêu thở dài, nhỏ giọng nói: "Chỉ là lo lắng."
"Lo lắng cái gì?" Hắn cảm thấy buồn cười, vừa cười một tiếng vừa hỏi: "Lo lắng ta thích người khác sẽ không thích ngươi sao?".

Bình Luận (0)
Comment