Trống canh đánh ba hồi tùng tùng tùng.
Cố Mỹ nhân ở điện phụ phía tây của Tú Di điện hơi hoảng sợ nhìn tấm rèm thêu hoa xanh, không ngủ được.
Cố Mỹ nhân ban đầu đã biến mất từ lâu, mà Cố Nghi trở thành Cố Mỹ nhân đã được ba ngày.
Nếu nói không có cơ duyên kỳ lạ thì cớ sao cả hai đều mang họ Cố? Duyên phận cách xa ngàn dặm đã được trói buộc lại với nhau.
Cố Nghi ngay khi tỉnh dậy đã thấy mình đang ở trong Tú Di điện.
Cố Mỹ nhân – một nhân vật bia đỡ đạn nhỏ bé thậm chí đến tên cụ thể còn không biết. Trong ba ngày xuyên đến đây, cả ngày Cố Nghi đều phải học quy tắc trong cung, cho đến khi cô nghe thấy tên của vị hoàng đế tàn nhẫn Tiêu Diễn, nghe đến triều đại Đại Mạc, lúc này cô chợt nhận ra mình đã xuyên vào một cuốn sách.
Theo diễn biến của tiểu thuyết cung đấu thì cô sắp chết rồi, chết ở chương thứ ba.
Cố Nghi – người đã đọc cuốn “Hoàng đế tuyệt tình phải lòng tôi” đang bấm đầu ngón tay tính nhẩm, vẫn còn ba ngày.
Cố Mỹ nhân qua đời vào ngày thứ sáu sau khi sống trong Tú Di điện, cô vẫn còn sống được ba ngày.
Thời gian sinh tử là ba mươi sáu canh giờ, Cố Nghi không ngủ được, có hơi sợ.
Cố Nghi suy nghĩ rất lâu mới nhớ ra Cố Mỹ Nhân đã chết như thế nào.
Là bị vị hoàng đế tàn nhẫn Tiêu Diễn ban chết.
Cố Mỹ nhân là một mỹ nhân vừa mới xuất hiện trong đợt tuyển tú lần này, tuy địa vị không cao nhưng vẫn nổi bật so với nhiều cô gái xinh đẹp khác, hơn nữa Cố Mỹ nhân mặt xinh da trắng, đáng lý ra nên có một tương lai tươi sáng.
Tiếc là nàng ta đã nhận được kịch bản một vai phụ nhỏ bé, đến chương thứ ba lại cứ nhất quyết tính kế nữ chính, bị hoàng đế tàn nhẫn ban chết.
Cố Nghi trằn trọc xoay người, thầm nghĩ chỉ cần không đụng chạm đến nữ chính thì chắc cô sẽ không chết.
Về phần cung đấu, cô thậm chí không cần phải nghĩ tới chuyện giành giật làm gì, trong truyện đã sắp xếp rõ ràng hết rồi.
Cố Nghi nghĩ tới đây, dần dần đỡ sợ hơn.
Giờ Mão ba khắc, cung nhân trong Tú Di điện đang tất bật hầu hạ tắm rửa, chuẩn bị bữa sáng.
Người sống ở chính điện của Tú Di điện là Vương Quý nhân, tuy cô ta chỉ là Quý nhân nhưng đã có thể là người đứng đầu một điện, vì cha anh chú bác của cô ta đều là trụ cột của triều đình. Ngoài ra, triều đại Đại Mạc cho đến bây giờ vẫn chưa có hoàng hậu mà chỉ có bốn phi tử, còn lại đều là Quý nhân, Tài nhân và Mỹ nhân.
Vì vậy, Vương Quý nhân đã ngồi vững ở Tú Di điện, nhưng điều đáng lo ngại là trong số những tú nữ mới được phong vào tháng trước, có hai người đã chuyển đến Tú Di điện của cô ta, một người là Cố Mỹ nhân và người còn lại là Tề Mỹ nhân.
Khi mới chuyển đến, hai vị Mỹ nhân đã thỉnh an Vương Quý nhân.
Tề Mỹ nhân trông giống như một thân tre, thoạt nhìn vừa cao và gầy, vừa nhìn đã biết không phải là người được sủng ái, gia thế cũng không rõ ràng nên không có gì phải sợ.
Cố Mỹ nhân lại thực sự là một mỹ nhân, vẻ ngoài xinh đẹp, còn có giọng nói hay, nói chuyện nghe vô cùng nhẹ nhàng.
Phiền.
Sau khi vị Vương Quý nhân tắm rửa sạch sẽ xong liền nói với cung nhân: “Đi mời hai vị Mỹ nhân đến đây dùng bữa sáng, chớ để người khác nói rằng bổn cung khắt khe với bọn họ.”
Sau đó, tì nữ Hoàng Li của cô ta liền đi ra ngoài sai nha hoàn đi gọi người ở điện phụ.
Sau khi Hoàng Li trở lại liền quỳ xuống trước mặt Vương Quý nhân, nói: “Quý nhân, đã đến giờ rồi. Hôm nay người muốn đút lót Cao công công bao nhiêu ạ?”
Vương Quý nhân nhìn trang sức bằng vàng trên đầu mình trong gương đồng, thản nhiên nói: “Lại đến ngày lật thẻ bài rồi à. Hôm nay vẫn như thường lệ đưa một lá vàng đi.”
Hoàng Li: “Trong cung có người mới vào, Quý nhân không sợ mấy kẻ nịnh nọt kia cũng cố gắng đút lót à? Nước lên thì thuyền cũng lên.”
Vương Quý nhân khinh thường: “Tổng cộng đã phong tám Mỹ nhân, người nào người nấy đều có xuất thân khiêm tốn, dáng vẻ nghèo khó.”
Hoàng Li mỉm cười nói: “Quý nhân nói đúng, bọn họ có lẽ còn không biết Cao công công là ai.”
Cao Quý công công là người nổi tiếng bên cạnh hoàng đế, mỗi lần đến ngày lật thẻ bài thì nương nương của các cung đều sẽ bày tỏ thành ý. Khi đến ngày lật thẻ bài, Cao công công sẽ ở bên cạnh hoàng đế với cái miệng lưỡi trơn tru, linh hoạt lật thẻ bài một lượt. Tuy không phải lần nào cũng được chọn, nhưng mấy lần thì cũng sẽ được một lần.
Nếu không bày tỏ thành ý thì thì số lần được chọn sẽ bằng không.
Cố Nghi vừa tắm rửa xong, cung nữ bên cạnh cô là Đào Giáp nói: “Chủ tử, hôm nay là ngày 15 tháng 6, là ngày lật bài. Chủ tử có muốn đút lót ít gì không?”
Cố Nghi lập tức hiểu ra: “Ý ngươi là đưa cho Cao Quý công công à?”
Cao công công là đại thái giám bên cạnh hoàng đế tàn nhẫn, là gian thần đầu tiên của triều đại Đại Mạc, cứ đến mùa này đều vơ vét cả đống của cải của hậu cung.
Đào Giáp gật đầu: “Chủ tử quả thật sáng suốt, đúng vậy!”
Cố Nghi lắc đầu nói: “Không cần đâu.”
Chưa kể vị hoàng đế tàn nhẫn với tư cách là nam chính đã được tác giả thiết lập với nữ chính nên không cần bày mưu tính kế làm gì, sở dĩ hoàng đế tàn nhẫn có tiếng là tàn nhẫn là do khi gặp phải người phiền phức, hắn chỉ có duy nhất một cách giải quyết đó là giết.
Giết cẩu quan, giết phản thần, giết loạn đảng, giết cung nữ, thậm chí cả thê thiếp của chính mình hắn cũng giết nốt.
Cố Nghi chỉ muốn bảo toàn tính mạng, sợ hắn muốn chết.
Hơn nữa bản thân Cố Mỹ nhân rất nghèo.
Ba ngày sau, Cố Nghi đã tìm được túi hương của Cố Mỹ Nhân, mở từ trong ra ngoài, bên trong chỉ tìm thấy một miếng vàng nhỏ bằng hạt đậu.
Là nghèo thật.
Đào Giáp nghe xong thì thất vọng nhưng lại không dám biểu lộ ra mặt.
Cố Mỹ nhân này nghèo quá, cô ấy thật sự đã đi theo nhầm người rồi.
Mấy ngày trước cô ấy được phái đến hầu hạ Cố Mỹ nhân, không giống như những Mỹ nhân khác, Cố Mỹ nhân không ban thưởng gì.
Thật sự nghèo quá nghèo, không có tiền để đút lót cho Cao công công.
Trong lòng Đào Giáp chỉ có thể thầm thở dài, khi quay người lại đã nhìn thấy nha hoàn do Vương Quý nhân phái đến đang đứng trước cửa điện phụ.
“Quý nhân mời hai vị Mỹ nhân đến điện dùng bữa sáng.”
Cố Nghi lập tức hăng hái đứng dậy, đưa tay sờ cây trâm bằng đồng cài trên đầu.
“Tạ ơn đức của Quý nhân, đi thôi.” Dù sao cũng ăn nhờ ở đậu nhà người khác, trước tiên cũng phải có thái độ đúng đắn cái đã.
Hơn nữa cha của Vương Quý nhân là một trọng thần trong triều đình. Dù triều thần có chết thì chết, có bệnh thì bệnh, đi lưu vong thì lưu vong nhưng triều đình Đại Mạc vẫn tồn tại cho đến cuối tiểu thuyết, cô con gái xuất thân từ một gia đình như vậy thì có thể kết giao một chút.
Bên trong Tú Di điện, Tề Mỹ nhân đã đến.
Khi Tề Mỹ nhân nhìn thấy cô, cô ấy gật nhẹ đầu, nói: “Cô đến rồi.” Sau đó cô ấy không nói gì nữa.
Sau ba ngày chung sống với nhau, Cố Nghi hiểu Tề Mỹ nhân là người ít nói.
Cô mỉm cười chào đồng nghiệp: “Đôi môi của Tề Mỹ nhân hôm nay trông như hoa đào vậy, đẹp quá!”
Tề Mỹ nhân ngượng ngùng cười.
Hai người ngồi trước chiếc bàn nhỏ bày trong điện, đợi chừng một nén nhang.
Vương Quý nhân cuối cùng cũng đến.
Hai vị Mỹ nhân đứng dậy, cúi người nói: “Vấn an Quý nhân.”
Vương Quý nhân “Ừm” một tiếng, nói: “Ngồi xuống hết đi.”
Cung nhân bắt đầu chuẩn bị bữa ăn.
Sau khi Vương Quý nhân ăn miếng đầu tiên, Đào Giáp bên cạnh Cố Nghi mới dám gắp đồ ăn vào bát cô, cũng chỉ dám gắp món ở trước mặt.
Tất cả đều là bánh vừng nhân đậu đỏ, nhân thịt, nhân hạt vừng.
Cố Nghi học theo dáng vẻ của người khác, dè dặt nuốt từng miếng nhỏ.
Nói thật, no thì có no nhưng hơi khô.
Cô ngẩng đầu lên, muốn dùng ánh mắt ra hiệu cho Đào Giáp bảo cô ấy mang cho cô một tách trà, nhưng lúc ánh mắt ở giữa không trung lại đụng phải ánh mắt của Vương Quý nhân.
Vương Quý nhân nhìn Cố Nghi, thấy cô đang mặc bộ quần áo màu xanh nước biển, cô ta dừng đũa, nói: “Quần áo trên người Cố Mỹ nhân đã cũ rồi, bổn cung đúng lúc có tấm vải cùng màu, chi bằng thưởng cho Cố Mỹ nhân, mặc lên người xem ra cũng rất đẹp.”
Cố Nghi đặt đôi đũa trong tay xuống, gửi lời khen ngợi đến chủ quản của cô: “Tạ ơn đức của Quý nhân. Quý nhân không hổ xuất thân trong gia đình quyền quý, thật rộng lượng và ân cần, ta hổ thẹn không dám nhận.”
Vương Quý nhân khẽ cau mày, Cố Mỹ nhân này từ khi nào lại trở nên xảo quyệt như vậy.
“Chỉ là một tấm vải thôi mà, Cố Mỹ nhân cần gì phải từ chối.” Cô ta quay lại nhìn Hoàng Li: “Đi, kêu người đi lấy.”
Nửa phút sau, cung nữ lập tức mang đến một tấm vải lụa màu xanh nước biển.
Cố Nghi nhớ tới nội dung trong sách, tim cô đập thình thịch, tiếp tục duy trì nụ cười lịch sự nơi làm việc.
Vương Quý nhân liếc nhìn mảnh vải lụa, kinh ngạc nói: “Tấm vải này đã lâu không được xử lý nên bị đóng bụi.” Vương Quý nhân mỉm cười, trên khuôn mặt xinh đẹp lộ ra lúm đồng điếu: “Chỉ đành làm phiền Cố Mỹ nhân đi một chuyến, đem nó đến Hoán y cục[1].”
Đường đường là một Mỹ nhân trong cung mà lại đi tới Hoán y cục nơi cung nữ cấp thấp ra vào thì thật sự là vô cùng nhục nhã.
Mặc dù Cố Mỹ nhân trong sách đã nhận lệnh đi tới đó nhưng trong lòng rất tức giận.
Tuy nhiên Cố Nghi không nghĩ như vậy, việc cấp trên nhờ bạn chạy việc vặt không phải là điều rất bình thường sao?
Cô mỉm cười: “Tạ Quý nhân ban thưởng, ta sẽ đi ngay.”
Nói xong, cô ôm tấm lụa rồi cúi người rời đi.
Cố Mỹ nhân này lại co được dãn được như vậy à?
Vương Quý nhân nghi ngờ quay đầu nhìn Tề Mỹ nhân, chỉ thấy Tề Mỹ nhân đang ngồi thẳng trên ghế, giống y chang thân tre vậy.
Vương Quý nhân bỗng nhiên cảm thấy chán, xua tay: “Ta mệt rồi, mọi người giải tán đi.”
Cố Nghi bước đi như bay đến Hoán y cục, Đào Giáp nhỏ nhắn, chân ngắn chạy bước nhỏ theo sau cô.
“Mỹ nhân đi chậm lại đã, để nô tì cầm lụa cho ạ!”
Cố Nghi vẫn đi rất nhanh, nếu như đôi guốc dưới chân không xiêu vẹo thì cô có thể chạy luôn rồi: “Không cần, ta đi nhanh để lại lụa rồi về.”
Cô muốn tránh xa nữ chính mà! Cuộc chiến diễn ra nhanh, tình tiết vẫn luôn trực tuyến, cô phải đảm bảo không có sai sót gì, không thể gặp nữ chính được.
Trong nguyên tác, Cố Mỹ nhân không được như ý muốn nên tức giận, sau một lúc cảm thấy không cam lòng mới lề mề đi đến Hoán y cục và gặp phải nữ chính.
Mà cô phải chạy đua với thời gian để tránh hoàn toàn dòng thời gian gặp gỡ nữ chính.
Cố Nghi bước càng nhanh hơn. Đình viện trong cung đình có rất nhiều hành lang, Hoán y cục nằm ở góc phía tây.
Cô bước nhanh như bay đến lối vào Hoán y cục, lưng toát mồ hôi nhễ nhại.
Cô tùy ý chỉ vào một cung nữ: “Làm phiền ngươi giúp giặt sạch tấm vải lụa này, sau khi giặt xong thì gửi đến điện phụ của Tú Di điện.”
Cung nữ nhận ra địa vị của trang sức trên đầu cô, quỳ xuống nói: “Mỹ nhân nói vậy nô tỳ không dám nhận, sao lại là làm phiền được ạ? Sau khi nô tỳ giặt sạch sẽ đưa tới Tú Di điện cho Mỹ nhân.”
Cố Nghi nhìn thấy khuôn mặt thanh tú của cô ấy, cảnh giác hỏi: “Ngươi tên gì?”
Cung nữ trả lời: “Nô tỳ tên Sơ Đồng.”
Không phải nữ chính.
Cố Nghi cười nói: “Được rồi Sơ Đồng, chuyện này giao cho ngươi, sau này ngươi đem vải đến Tú Di điện cho ta.”
Sơ Đồng cúi người, nhận lấy tấm vải lụa: “Vâng, Mỹ nhân.”
Cố Nghi cuối cùng cũng cảm thấy nhẹ nhõm, không chút chần chừ mà quay người rời đi.
Trên đường đi không gặp bất kỳ cung nữ xuất chúng nào nữa.
Ổn định rồi.
Cố Nghi đã thành công tránh đụng phải nữ chính.
Đêm đó ngủ một giấc ngon lành.
Một ngày nữa trôi qua, cung nữ của Hoán y cục mới mang tấm vải lụa màu xanh nước biển đến.
Nỗi lo lắng nho nhỏ của cô cuối cùng cũng đã được giải quyết.
Sau đêm nay, ngày thứ sáu chuyển vào Tú Di điện có thể coi như đã trôi qua an toàn.
Đi chệch khỏi cốt truyện cũng có thể hoàn toàn yên tâm rồi, sẽ không chết nữa.
Cố Nghi gọi đồ ăn khuya, ăn một ít cho đỡ đói. Cô dự định đêm nay sẽ không ngủ, thức đến sáng hôm sau để đón cuộc đời mới.
Có lẽ đã nhìn thấy cô ăn bánh vừng, bữa ăn khuya do nhà bếp mang đến tối nay vẫn là bánh vừng.
Mỗi miếng bánh có kích cỡ vừa miệng, Cố Nghi nếm thử một miếng đầu tiên, vị vừng rất đậm đà, rất ngon.
Thế là cô ăn cái thứ hai.
Mưa bắt đầu rơi lộp độp ngoài cửa sổ.
Đột nhiên, từ ngoài cung truyền đến một tiếng hô chói tai: “Hoàng thượng giá đáo.”
Cố Nghi sợ hãi, toàn thân run rẩy. Khi nuốt miếng bánh vừng vào thì bị nghẹn lại trong cổ họng.
Dù cô có nuốt nước bọt thế nào cũng không nuốt xuống nổi. Khi cô vội vàng muốn rót nước để uống thì ấm trà đã trống rỗng.
Lúc này trong phòng lại không có người nào cả!
Cô ho dữ dội mấy tiếng nhưng chiếc bánh vừng vẫn mắc kẹt trong cổ họng, không lên cũng không xuống được.
Cô cảm thấy càng ngày càng khó thở, cô há miệng ra định nôn, nhưng trước mắt lóe lên một tia sáng trắng, cô ngay lập tức mất ý thức
Khi Cố Nghi tỉnh dậy, cả người vẫn đang nằm trên chiếc giường gỗ ở điện phụ phía tây của Tú Di điện.
Cô chạm vào cổ họng nhưng kỳ lạ là không hề đau chút nào.
Đào Giáp vén chiếc rèm giường ra: “Mỹ nhân tỉnh rồi ạ?”
Cô gật đầu, để mặc Đào Giáp hầu hạ cô tắm rửa.
Hôm qua hoàng đế đã đến Tú Di điện rồi à? Là đã lật thẻ bài của Vương Quý nhân chăng?
Vậy bây giờ hắn đang ở đâu? Vẫn còn ở Tú Di điện à? Có cần tìm cách tránh phải đến Tú Di điện để ăn sáng không?
Nhưng nói đi thì phải nói lại, nếu hoàng đế ở đây thì chắc Vương Quý nhân sẽ không cho gọi bọn họ đến ăn sáng đâu…
Cố Nghi đang đắm chìm trong suy nghĩ, da đầu cô đột nhiên căng ra, lại thấy Đào Giáp nhét một chiếc trâm có tua rua bằng đồng vào búi tóc đã chải kỹ của cô.
Đào Giáp mỉm cười hỏi: “Chủ tử, hôm nay là ngày 15 tháng 6, là ngày lật thẻ bài. Chủ tử có muốn đút lót ít gì không?”
[1] Hoán y cục là nơi phụ trách việc giặt giũ, làm sạch các trang phục trong hoàng cung.”