Nam Chính Hắn Luôn Tuyệt Tình Như Vậy

Chương 2

Cố Nghi nghi ngờ mình nghe nhầm, cố chấp hỏi: “Hôm nay là ngày mấy?”

Đào Giáp không hiểu, nhưng vẫn lặp đi lặp lại từng chữ: “Hôm nay là ngày 15 tháng 6.”

Cố Nghi ngơ ngác há miệng…

Có lẽ nào cô thực sự đã bị nghẹn chết vì bánh vừng? Mọi chuyện lại bắt đầu lại từ đầu rồi ư?

Cung phi ăn bánh vừng bị nghẹn chết, liệu cô có phải là người đầu tiên ở Đại Mạc này không…

Nhưng nếu cô đã chết thì đáng lý ra cô sẽ không phải bắt đầu lại từ đầu nữa mới đúng…

Đây là thể loại tiểu thuyết cung đấu đáng sợ gì vậy!

Cô rõ ràng đã tránh được nữ chính là mồi dẫn đến cái chết của mình, vậy tại sao cô vẫn có thể bị nghẹn chết vì bánh vừng được chứ?

Cố Mỹ nhân có cần thiết phải chết trong vòng ba chương không!

Nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của cô, Đào Giáp vội vàng hỏi: “Mỹ nhân, người bị sao vậy? Hay là cảm thấy chỗ nào không thoải mái?”

Chỗ nào của cô cũng cảm thấy không thoải mái hết!

Cố Nghi hít sâu một hơi, quay người lại thì thấy cung nữ do Vương Quý nhân phái tới đã tới cửa sảnh.

“Quý nhân mời hai vị Mỹ nhân đến điện dùng bữa sáng.”

Cố Nghi đợi một lúc mới đứng lên: “Tạ ơn đức của Quý nhân, đi thôi.”

Bắt đầu lại thì bắt đầu lại, lần này cô sẽ cố gắng quay lại cốt truyện ban đầu, đi đụng mặt nữ chính để coi có được không!

Với nụ cười trên môi, Cố Nghi bước vào sảnh chính của Tú Di điện.

Tề Mỹ nhân đã đến, nhìn thấy cô, cô ấy gật nhẹ đầu, nói: “Cô đến rồi.”

Cố Nghi cười nói: “Đôi môi của Tề Mỹ nhân hôm nay trông như hoa đào vậy, đẹp quá!”

Tề Mỹ nhân vẫn ngượng ngùng cười.

Vương Quý nhân vẫn đến muộn như cũ.

Bữa sáng được mang lên, trước mặt Cố Nghi vẫn là bánh vừng.

Lần này cô không động đũa nữa.

Đào Giáp đành phải kiên trì múc cho cô một thìa canh nấm tuyết ở chỗ hơi xa.

Cố Nghi húp một ngụm canh, nghe Vương Qúy nhân nói bên tai: “Quần áo trên người Cố Mỹ nhân đã cũ rồi, bổn cung đúng lúc có tấm vải cùng màu, chi bằng thưởng cho Cố Mỹ nhân, mặc lên người xem ra cũng rất đẹp.”

Cố Nghi buông đôi đũa trong tay cô xuống, nói: “Tạ ơn đức của Quý nhân.”

Nửa khắc trôi qua, cung nữ lập tức mang đến một tấm vải, vẫn là tấm vải lụa màu xanh nước biển chất lượng tốt đó.

Vương Quý nhân nhìn tấm vải lụa, nói: “Tấm vải này đã lâu không được xử lý nên bị đóng bụi, chỉ đành làm phiền Cố Mỹ nhân đi một chuyến, đem nó đến Hoán y cục.”

Cố Nghi không có nói nhiều, trả lời một chữ “Được”.

Lần này, cô bước chậm rãi đến Hoán y cục, thậm chí trên đường còn dừng lại ngắm cảnh một lúc.

Vào mùa hè, đầm sen nở đầy nụ sen hồng.

Đào Giáp đi theo phía sau cô: “Mỹ nhân để nô tì cầm vải cho ạ.”

Cố Nghi cười nói: “Vương Quý nhân đã bảo ta đưa đi, cũng bảo ta cầm, ngươi cứ đi theo ta là được.”

Đào Giáp thấp giọng hỏi: “Mỹ nhân, người không cảm thấy tức giận sao ạ?”

Cố Nghi lắc đầu nói: “Vương Quý nhân là chủ của một cung, địa vị cao hơn ta, có gì mà phải khó chịu chứ?”

Đào Giáp gật đầu: “Mỹ nhân thông suốt!”

Trong nguyên tác, Cố Mỹ nhân đã tức giận một lúc lâu rồi mới đi đến Hoán y cục và gặp nữ chính Triệu Uyển, vì vậy Cố Nghi đứng trong ngự hoa viên một lúc, không làm gì cả, chỉ ngơ ngác nhìn chằm chằm vào chậu hoa cúc trắng.

Đào Giáp thấy vậy vội vàng nói: “Nếu Mỹ nhân thích hoa cúc này, hôm nay nô tì sẽ bảo người làm vườn mang một ít về Tú Di điện để Mỹ nhân thưởng thức.”

Cố Nghi lơ đãng “Ừm” một tiếng.

Đã qua một khắc.

Cố Nghi cuối cùng cũng chậm rãi đi đến trước cửa Hoán y cục.

Cửa chính của Hoán y cục là cửa hình vòm, cô đứng ở cửa.

Một lúc sau, có một bóng người bước tới.

Đó là một cô gái mặc y phục trong cung, mặc dù y phục cung nữ của cung nữ được là màu hồng barbie và váy màu xanh lá cây, nhưng cô ấy vẫn trông rất thanh lịch và duyên dáng.

Mái tóc đen tuyền, làn da trắng như tuyết và đôi mắt long lanh.

Nhìn vào ánh mắt đó thì chắc chắn là nữ chính!

Nếu đây không phải nữ chính thì Cố Nghi chỉ có thể nói ở Hoán y cục đang ẩn giấu nhân tài nữa đấy.

Cố Nghi thăm dò gọi cô ấy: “Ngươi đến đây, ta có một tấm vải lụa giao cho ngươi.”

Triệu Uyển hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy một người có địa vị Mỹ nhân trong cung lại đứng bên ngoài Hoán y cục. Cô ấy hai tay chắp trước ngực, cúi đầu nói: “Mỹ nhân có gì dặn dò.”

Cố Nghi đưa tấm vải lụa cho cô ấy: “Sau khi giặt xong thì đem đến điện phụ của Tú Di điện.” Sau đó cô lại hỏi: “Ngươi tên gì?”

Triệu Uyển: “Nô tì tên Uyển Nhi.”

Cố Nghi: “Là Triệu Uyển à?”

Triệu Uyển tỏ vẻ kinh ngạc: “Tại sao Mỹ nhân lại biết nô tì họ Triệu?”

Tuyệt, chính là nữ chính!

Cố Nghi khẽ mỉm cười: “Ta đoán.”

Triệu Uyển: “…” Cô ấy nắm chặt tấm lụa trong tay, cúi người nói: “Nếu vậy thì nô tì xin phép cáo lui.”

Đúng lúc này, túi thơm trên eo Triệu Uyển theo động tác cúi người của cô ấy liền rơi xuống đất, một miếng ngọc trắng rơi ra.

Cứ đúng lúc như thế đấy. Cố Nghi trong lòng cười thầm, nhìn kỹ miếng ngọc bội trên mặt đất, đó là một miếng ngọc trắng hình con thỏ, hình dáng đơn giản nhưng chất lượng lại rất tốt.

Triệu Uyển lập tức hoảng sợ nhặt miếng ngọc bội lên rồi nhét vào thắt lưng.

Trong nguyên tác, Cố Mỹ nhân tức giận với Vương Quý nhân, trong lòng tức giận nhìn thấy cung nữ của Hoán y cục giấu miếng ngọc đẹp, liền nghi ngờ cô ấy đã trộm đồ của người khác, thậm chí còn tịch thu miếng ngọc bội hình con thỏ trắng của nữ chính.

Cố Nghi bây giờ đang đắm chìm trong suy nghĩ, Cố Mỹ nhân có lẽ… thực ra là… bởi vì quá nghèo…

Triệu Uyển không bao giờ để lộ ngọc bội của mình trước mặt người khác, cô ấy luôn giấu nó trong túi thơm kẹp ở thắt lưng, cả khi ngủ cũng chưa bao giờ rời khỏi người.

Tại sao hôm nay lại đột nhiên rơi xuống? Cô ấy liếc nhìn túi thơm, thấy dây cột hình như đã bị cắt…

Cô ấy còn chưa kịp suy nghĩ đã ngước mắt lên và bắt gặp ánh mắt dò xét của Mỹ nhân.

Chân mày của Mỹ nhân cong cong, đôi mắt ẩn chứa ý cười…

Dường như là một Mỹ nhân rất dịu dàng.

Triệu Uyển cúi đầu nói: “Nô tì vừa rồi đã thất lễ, xin Mỹ nhân trách phạt.”

Cố Nghi sao dám trách phạt cô ấy chứ, cô cũng không phải muốn chết.

“Không sao, đồ đạc bên người nên giữ cho cẩn thận.”

Triệu Uyển nói vâng.

Cố Nghi cảm thấy cô và nữ chính chắc đã thiết lập được mối quan hệ tốt nên chậm rãi rời đi.

Một ngày nữa trôi qua, trưa hôm sau, ngày 16 tháng 6, giờ Mùi ba khắc.

Triệu Uyển cầm tấm vải lụa đã giặt sạch đã bước đến cửa.

Cố Nghi kinh ngạc nói: “Nhanh như vậy mà đã giặt xong rồi à?” Lần trước cung nữ Sơ Đồng đợi đến tối ngày thứ ba mới đem tới.

Triệu Uyển cụp mắt: “Mỹ nhân có tấm lòng nhân hậu, nô tì đã giặt quần áo cho người trước.”

Nhìn đi nhìn đi, đây là lợi ích của việc thiết lập được mối quan hệ tốt đó!

Cố Nghi vui vẻ nói: “Vậy thì tốt quá.”

Đào Giáp tiến tới cầm tấm vải lụa ngửi thử, phát hiện vẫn còn vương lại mùi thơm.

Sau khi Triệu Uyển rời đi, Cố Nghi thận trọng làm ổ trong điện phụ của Tú Di điện thêm một ngày nữa.

Người làm vườn trong cung mang đến vài chậu hoa cúc trắng, cô bắt đầu tùy ý cầm bút lên vẽ, không hề nhàm chán chút nào.

Đào Giáp vừa mài mực vừa hỏi: “Mỹ nhân đang vẽ hòn đá ạ?”

Cố Nghi cười khan, hoa cúc mà có thể nhìn thành hòn đá: “Ừ, đúng vậy.”

Tối ngày thứ ba, trăng đã nhô lên khỏi cành. Ngày 17 tháng 6 vẫn còn trăng tròn.

Cố Nghi đếm từng giờ, đợi đến trời sáng, lần này cô không gọi đồ ăn nhẹ lúc nửa đêm mà chỉ ngồi im lặng trong phòng.

Đào Giáp đang đứng cách cô không xa.

Ầm.

Một tiếng sét vang lên trên bầu trời, mưa lớn bất ngờ đổ xuống.

Đợi một lúc lâu, Cố Nghi nghe thấy tiếng hô từ bên ngoài: “Hoàng đế giá đáo.”

Cố Nghi vô thức nhìn vầng trăng ngoài cửa sổ, mặt trăng vừa sượt qua khỏi ngọn cây trong sân.

Trước chính điện mơ hồ truyền đến giọng nói của Vương Quý nhân.

Khi tiếng nói của đám đông dần dần lắng xuống, Cố Nghi mới thở dài nhẹ nhõm.

Chắc đã ổn định cả rồi.

Càng về đêm mưa càng lúc càng nặng hạt, bên ngoài gió bắt đầu thổi mạnh.

Một cơn gió mạnh thổi tung rèm cửa sổ, phát ra tiếng động lớn, gió thổi tắt nến trong phòng.

Cơ thể Cố Nghi run lên, cô đứng dậy.

Đào Giáp nói: “Gió mạnh quá, nô tì đi đóng cửa sổ lại rồi thắp nến đã. Mỹ nhân chờ một lát.”

Căn phòng đột nhiên trở nên tối tăm, Cố Nghi đang đứng bị Đào Giáp đứng dậy va phải đẩy sang một bên.

Cố Nghi ôm lấy vật cô chạm vào để ổn định cơ thể, hình như là giá sách đặt ở đây.

Sau đó, một tiếng “bốp” lớn vang lên.

Một chậu hoa cúc trắng từ trên giá sách rơi xuống, đập vào đầu Cố Nghi.

Giá sách cao bằng hai người, Cố Nghi bị đập đến nổi chảy máu đầu, đầu cảm thấy tê dại.

Trong cơn đau dữ dội, cô lại nhìn thấy một tia ánh sáng trắng.

Trời vừa sáng, Cố Nghi mở mắt ra, có một bóng người mơ hồ đứng ngoài rèm giường, đó là Đào Giáp.

Đào Giáp phát hiện Mỹ nhân nằm trên giường đã tỉnh, đang muốn đưa tay vén rèm giường thì thấy Cố Nghi xoay người ngồi dậy, hỏi mình: “Hôm nay là ngày mấy?”

Đào Giáp hơi sửng sốt, sau đó trả lời: “Bẩm chủ tử, hôm nay là ngày 15 tháng 6!” Lại nói thêm: “Hôm nay là ngày lật thẻ bài, chủ tử có muốn đút lót ít gì không?”

Bùm, ngày 15 tháng 6!

Cố Nghi chỉ cảm thấy mình gần như tắt thở, tức giận ngã người xuống giường.

Xuyên sách kiểu quần què gì đây? Không bám sát cốt truyện gốc thì không được, bám theo cốt truyện gốc cũng không được.

Không đi thì chết mà đi cũng chết.

Còn không cho chết thật nữa, cứ lặp đi lặp lại mãi, cứ vậy thì ai mà chịu nổi chứ?

Tiểu thuyết rác, xuyên sách rác!

Bà đây không làm nữa!

Bình Luận (0)
Comment