Nhìn thấy Cố Nghi lăn lộn trên trường, Đào Giáp lo lắng hỏi: “Mỹ nhân sao vậy ạ? Bụng đau hay cơ thể không thoải mái?”
Cố Nghi dừng động tác lại, đáng thương cười khổ vài tiếng: “Ha ha ha.”
Đào Giáp sợ đến mức lùi về sau một bước: “Mỹ nhân gặp ác mộng à?”
Ác mộng, ác mộng, đây mới chính là ác mộng!
Cố Nghi nhìn thấy vẻ mặt sợ hãi của Đào Giáp, cô hít một hơi thật sâu.
“Ngươi ra ngoài trước đi, để ta yên tĩnh một mình. Nếu Vương Quý nhân cho gọi ta đến dùng bữa sáng thì cứ nói đêm qua ta bị cảm lạnh, trong người không được khỏe…”
“Vâng, chủ tử…” Đào Giáp ra khỏi phòng ngủ, đóng cửa gỗ lại.
Rốt cuộc thì đã sai ở đâu chứ…
Cố Nghi bình tĩnh lại, sự lạc quan dần dần lấn át sự bi quan.
Chắc phải có cách nào đó để phá vỡ tình thế…
Lần đầu tiên cô không gặp nữ chính, ăn bánh vừng bị nghẹn chết.
Lần thứ hai gặp nữ chính thì bị một chậu hoa rơi trúng, chết.
Cô tóm tắt hai trải nghiệm của mình…
Chẳng lẽ độ hảo cảm chưa tăng đủ sao…
Chẳng lẽ cô phải kết nghĩa chị em với nữ chính, để hào quang của nữ chính chiếu rọi vào mình hả…
Cố Nghi ở bên này đang bận phân tích các cách để phá vỡ tình thế.
Ở bên kia, thị nữ Đào Giáp dùng cách nói của Cố Nghi để lịch sự từ chối cung nữ do Vương Quý nhân phái đến.
Cung nữ vui vẻ chạy trở lại chính điện của Tú Di điện, thì thầm vào tai Hoàng Li.
Hoàng Li nghe xong liền chế nhạo: “Gì chứ? Cố Mỹ nhân mới đến đây được mấy ngày mà đã làm bộ làm tịch như vậy rồi, không thèm coi trọng Quý nhân của chúng ta.”
Nói xong liền quay người đi vào điện, thêm mắm dặm muối bẩm báo lại với Vương Quý nhân.
Vương Quý nhân nhướng mày cười nhẹ: “Cố Mỹ nhân yếu ớt thật, nên đi lại nhiều hơn. Bảo cô ta hôm nay thay bổn cung đi đến Hoán y cục một chuyến đi.”
Hoàng Li cúi người rời đi.
Cố Nghi đang ngồi trong điện, họa từ trên trời rơi xuống, cô vẫn nhận được tấm vải lụa màu xanh nước biển bám đầy bụi như cũ.
Cốt truyện thực sự rất ngang ngược, ha ha.
Cô tính toán thời gian, lại đến Hoán y cục đúng giờ.
Cố Nghi gặp lại Triệu Uyển lần nữa.
Lần này cô quyết tâm tăng tối đa độ hảo cảm của Triệu Uyển.
Cố Nghi đã đuổi cung nữ Đào Giáp đi từ lâu.
Cô muốn có một cuộc nói chuyện trực tiếp và chân tình với nữ chính.
Cố Nghi đưa tấm vải lụa cho cô ấy: “Sau khi giặt xong thì đem đến điện phụ của Tú Di điện… Ngươi tên gì?”
Triệu Uyển: “Nô tì tên Uyển Nhi.”
Cố Nghi: “Triệu Uyển à?”
Triệu Uyển tỏ vẻ kinh ngạc: “Tại sao Mỹ nhân lại biết nô tì họ Triệu?”
Cố Nghi thở dài, ngửa mặt nhìn trời một góc bốn mươi lăm độ, làm ra vẻ mặt buồn bã: “Ta thấy tướng mạo của ngươi giống một người quen cũ…” Cô dừng một chút, sau đó nói: “Ngươi… là gì của Triệu Kiệt sư phụ?”
Triệu Uyển tim đập thình thịch, quỳ xuống nói: “Mỹ nhân có thể dừng bước cùng nô tì trò chuyện một lát được không…”
Có kịch xem!
Cố Nghi lấy ra một chiếc khăn tay nhỏ, giả vờ lau khóe mắt rồi đi theo Triệu Uyển đến con đường rợp bóng cây bên cạnh Hoán y cục.
Triệu Uyển đi được một lúc thì dừng lại.
Nơi này nằm sát hòn non bộ bằng đá trắng, vừa tránh được người khác lại còn rất yên tĩnh. Triệu Uyển chắp tay nói: “Sao Mỹ nhân lại quen biết Triệu Kiệt sư phụ?”
Cố Nghi dựa trên cốt truyện, bắt đầu nói hươu nói vượn: “Khi còn nhỏ, ta đã cùng cha ta đi đến Tề Châu. Vì cơ thể yếu ớt nên ta đã dưỡng bệnh ở một biệt viện tại quận Thương ở Tề Châu, cải trang thành nam rồi vào trường và đã gặp Triệu Kiệt sư phụ. Ta rất kính trọng tính cách của sư phụ, ấn tượng vô cùng sâu sắc.” Cô càng nói thì giọng điệu càng trở nên buồn bã: “Không ngờ Triệu gia lại trải qua biến cố lớn như vậy, ta tưởng tất cả con cháu của sư phụ đều đã đi khỏi đây cả rồi. Ngươi… rốt cuộc là người thế nào?”
Triệu Uyển suy nghĩ một lúc, Triệu gia thật sự đã điều hành một trường học ở quận Thương của Tề Châu mấy năm, cũng thường có những đứa trẻ từ các thân hào nông thôn của địa phương đến học, lại nhìn thấy tuổi của Cố Mỹ nhân này cũng xấp xỉ nên cô ấy lập tức tin phân nửa, chỉ nói: “Nô tì quả thực là người của Triệu gia, cha nô tì và Triệu Kiệt sư phụ là họ hàng…”
Được rồi mà… Rõ ràng là cha cô mà cứ phải nói là họ hàng mới chịu…
Cố Nghi cũng không mong nữ chính sẽ lập tức mở lòng với mình: “Thì ra là vậy…” Cô mỉm cười nói: “Triệu sư phụ có ơn dạy dỗ ta, ngươi đã là người của Triệu gia, nếu ngươi ở trong cung cần chiếu cố thì ta nhất định sẽ dốc lòng giúp đỡ ngươi.”
Triệu Uyển chắp tay nói: “Tạ ơn đức của Mỹ nhân.”
Cố Nghi không dám hành động quá vội vàng: “Nếu đã như vậy thì ta trở về Tú Di điện trước đây.”
Triệu Uyển: “Cung tiễn Mỹ nhân.”
Giả vờ kết bạn khó ghê!
Cố Nghi mỉm cười chậm rãi bước đi, nhưng nữ chính cũng không hề giữ cô lại.
Một ngày sau, Triệu Uyển đến đưa tấm vải lụa.
Cố Nghi giữ cô ấy lại, đi sang điện phụ hàn huyên. Cô đã cố ý chuẩn bị món mứt hồng mà nữ chính thích ăn, đặc biệt nhờ nhà bếp làm.
“Ngươi đã làm rất tốt việc của mình, ngươi cầm lấy hộp mứt hồng này về đi, ta ăn thấy ngon lắm, xem ngươi có thích không?”
Triệu Uyển không dám nhận: “Đây đều là việc nô tì nên làm, Mỹ nhân nói quá rồi.”
Cố Nghi kiên trì nói: “Thưởng cho ngươi thì là của ngươi, cứ nhận đi.”
Triệu Uyển cuối cùng cũng nhận.
Đến buổi tối ngày thứ ba, để không xảy ra sai sót gì, Cố Nghi đã đến ngồi thủ ở gần Hoán y cục, dự định tình cờ gặp được nữ chính, để được tắm mình trong sự quan tâm chăm sóc của nữ chính.
Đến giờ Hợi, trăng sao thưa thớt, gió thổi nhè nhẹ.
Triệu Uyển kinh ngạc nhìn thấy Cố Nghi cầm chiếc đèn lồng giấy trắng đi dạo trên con đường đá trong hoa viên.
“Vấn an Mỹ nhân.”
Cố Nghi cười nói: “Ngươi cũng đi dạo trong hoa viên à?” Trời ơi, cuối cùng cũng đợi được cô, may mà tôi đã không bỏ cuộc!
Mặt Triệu Uyển hơi nóng lên: “Hoa viên này ở ngay giữa khuôn viên Hoán y cục, khi không có người thì nô tì thường đến ngắm hoa.”
Hiểu mà, hoàng đế cũng đã gặp cô ở đây rất nhiều lần, cốt truyện tuyệt đối không gạt tôi đâu!
Cố Nghi cười nói: “Ta cũng tới ngắm hoa, ngươi đi cùng ta được không?”
Triệu Uyển: “Vâng, Mỹ nhân.”
Hai người chậm rãi đi dạo trong hoa viên, Cố Nghi nhìn chiếc đèn lồng trong tay đang nhẹ nhàng lắc lư.
“Khi ta còn nhỏ, cha ta luôn bận rộn công vụ, mẹ ta thầm tính thời gian, luôn cầm một chiếc đèn đứng ở bên ngoài cửa đợi ông. Mẹ ta nói cho dù cha ta có về muộn thì khi ông nhìn thấy ánh nến đó, bao mệt mỏi trong ngày cũng tan biến.”
Suy nghĩ của Triệu Uyển dao động, trong lòng dâng lên cảm giác cay đắng, chậm rãi nói: “Chẳng trách tính tình Mỹ nhân lại nhân hậu như vậy, chắc là do người trong phủ yêu thương hòa thuận, được nâng niu như viên ngọc quý.”
Cố Nghi cười thành tiếng: “Ngươi cũng vậy. Triệu gia xuất thân từ một gia đình có học thức, quân tử chính trực, nữ nhân lễ phép, cho nên mới nuôi dưỡng được một người có tính tình như ngươi.”
Triệu Uyển sửng sốt, mặt đỏ bừng: “Mỹ nhân quá khen…”
Cố Nghi thấy đã ổn nên không ra tay nữa.
Hai người chậm rãi đi cạnh nhau cho đến khi đi đến cuối đường đá trong hoa viên.
Trước khi chia tay, Cố Nghi cố gắng một lần cuối cùng: “Trong thâm cung này thật khó để có được một người bạn thực sự. Ta gặp ngươi như đã quen, nếu ngươi không chê thì ta muốn kết bạn với ngươi. Dù ta có địa vị nhưng chẳng qua cũng chỉ là Mỹ nhân, ngươi đừng nghĩ bản thân mình đang trèo cao, ta… là thật sự muốn kết bạn với ngươi…”
Triệu Uyển nhìn vẻ mặt của cô, suy nghĩ một lát rồi nói: “Nếu người không chê thì nô tì sẵn lòng.”
Cố Nghi nhướng mày: “Nô tì?”
Triệu Uyển phản ứng lại, thấp giọng nói: “Triệu Uyển sẵn lòng.”
Cố Nghi vui vẻ nói: “Vậy chúng ta sau này sẽ gặp lại.”
Triệu Uyển gật đầu.
Hai người ta tạm biệt nhau ở ngã ba ven hồ.
Cố Nghi cảm thấy lúc này chắc chắn đã ổn định lắm rồi.
Hào quang của nữ chính chiếu sáng tôi!
Nghĩ kỹ thì nữ chính rất tốt. Triệu Uyển ở trong truyện xuất thân từ một gia đình danh tiếng, tính tình hiền lành tốt bụng nhưng bên trong lại vô cùng mạnh mẽ và có nguyên tắc, nếu không thì vị hoàng đế tàn nhẫn này cũng sẽ không yêu cô ấy.
Cố Nghi bước nhanh về hướng Tú Di điện.
Tên bầu trời vang vọng tiếng sét, phản chiếu một tia sáng xanh trên mặt hồ bên cạnh.
Cố Nghi quay đầu lại nhìn, bên kia mặt hồ lấp lánh, bóng tre xiên qua mặt hồ, cô thoáng nhìn thấy một đám người.
Người đàn ông dẫn đầu dáng người cao lớn, mặc trang phục màu vàng.
Phía sau là một hàng dài cung nhân.
Là hoàng đế.
Cố Nghi dừng bước, định rẽ sang một con đường khác để tránh vị hoàng đế tàn nhẫn.
Cô rẽ sang phải, nhưng bàn chân bất ngờ bị trượt. Cô nhìn xuống thì nhìn thấy một hòn đá vô cùng đáng ngờ không biết xuất hiện ở đây từ khi nào.
Cô vô thức né sang trái, nhưng tư thế ngã của cô không hề chậm lại.
Cố Nghi bi thảm ngã cắm đầu xuống hồ, trán đập mạnh vào tảng đá kỳ lạ bên hồ.
Ánh sáng trắng quen thuộc đó lại lóe lên trước mắt cô.
Chịu đấy!
Cố Nghi lại mở mắt ra, đúng lúc nhìn thấy cung nữ Đào Giáp đang vén rèm giường cho cô.
“Mỹ nhân tỉnh rồi?”
Cố Nghi chán nản: “Hôm nay là ngày 15 tháng 6 à?”
Đào Giáp gật đầu: “Bẩm chủ tử, hôm nay đúng là ngày 15 tháng 6.” Cô ấy dừng lại một chút: “Hôm nay là ngày lật thẻ bài. Chủ tử có muốn đút lót ít gì không?”
Cố Nghi nằm bất động trên giường, rơi vào tuyệt vọng.
Đây thực sự là một vòng lặp chết chóc à… Cô cứ thế quanh quẩn trong vòng lặp vô tận này sao?
Thật sự không có cách nào để giải quyết à?
Hiệu ứng cánh bướm chẳng phải có tác dụng sao? Ở ngã ba đường của mỗi sự lựa chọn, một quyết định nhỏ cũng sẽ mang đến những thay đổi lớn.
Tuy nhiên, dù lựa chọn thế nào thì cuối cùng cô cũng sẽ chết, còn chết một cách vô cùng oan uổng.
Là do đã chọn sai chỗ nào rồi à…
Thấy cô không trả lời, Đào Giáp tưởng cô mới tỉnh dậy, còn buồn ngủ chưa tỉnh táo nên lặp lại: “Hôm nay là ngày 15 tháng 6, vừa hay là ngày lật thẻ bài. Chủ tử có muốn đút lót ít gì không?”