Nam Chính Hắn Luôn Tuyệt Tình Như Vậy

Chương 4

Ở ngã ba đường đầu tiên giữa sự sống và cái chết vào ngày 15 tháng 6, Cố Nghi đập giường ngồi dậy: “Đút lót đi!”

Lần này phải lật đổ quá khứ và làm điều ngược lại.

Mặc kệ tên hoàng đế kia tàn nhẫn cỡ nào, chết thì làm lại từ đầu!

Cố Nghi lấy túi thơm dưới gối ra, mò mẫm hồi lâu mới lấy ra hạt đậu bằng vàng to bằng móng tay.

“Đưa cho Cao Quý công công.”

Đào Giáp nhìn thấy mái tóc rối bù và ánh mắt dữ tợn của cô thì không dám nhận, chỉ run giọng hỏi: “Thật sao ạ Mỹ nhân?”

Cố Nghi gật đầu: “Thật.”

Đào Giáp lúc này mới đưa tay ra nhận lấy, cẩn thận nhét vào túi thắt lưng của mình.

Sau khi Cố Nghi tắm rửa xong, cung nữ của Vương Quý nhân tới mời cô đến điện dùng bữa sáng.

Cố Nghi liền đồng ý, trước khi ra ngoài còn nói với Đào Giáp: “Ta không thích ăn bánh vừng.”

Đào Giáp rất bối rối.

Cố Nghi lại tiếp tục trải qua quá trình ăn sáng mà không có chút hồi hộp nào. Sau khi ăn xong, cô cầm lấy tấm vải lụa mà Vương Quý nhân đưa rồi đi đến Hoán y cục. Cô cản Đào Giáp lại, nói: “Ngươi đi đút lót đi, không cần phải đi theo ta đến Hoán y cục.”

Đào Giáp mang hạt đậu bằng vàng trong túi, vội vã đến căn phòng trong góc cạnh ngự hoa viên.

Dựa vào cấp bậc của Cố Mỹ nhân, Đào Giáp đương nhiên không thể gặp được Cao công công. Người mà cô ấy có thể gặp được là Lục công công, học trò của Cao công công – Lục Triều, người thường phụ trách ngự hoa viên và giám sát mọi vấn đề trong ngự hoa viên.

Trước đây Đào Giáp cũng có qua lại với anh ta, có thể coi là người quen.

Lục Triều nhận lấy hạt đậu bằng vàng từ Đào Giáp, cười nói: “Đào Giáp muội muội đi theo Mỹ nhân mới là lại nhớ tới ta rồi.”

“Lục ca ca trước mặt Cao công công là cánh tay đắc lực nhất, làm sao Đào Giáp có thể quên được.”

Lục Triều đo đạc trọng lượng trong tay, phát hiện cũng không nặng lắm: “Nể mặt Đào Giáp muội muội nên ta sẽ đi thử một chuyến, nhưng chỗ sư phụ ta cũng không dễ nói chuyện đâu.”

Đào Giáp ngoan ngoãn cúi người: “Tạ Lục ca ca.”

Lục Triều tiễn Đào Giáp đi xong thì dạo quanh ngự hoa viên một vòng, kiểm tra xong nhiệm vụ quét dọn liền đi tới điện trước. Anh ta chỉ do dự chốc lát, quyết định không giữ lại hạt đậu bằng vàng.

Đồ vật nhỏ như vậy đối với anh ta không phải là hiếm gì.

Lỡ như Cố Mỹ nhân thật sự là một người có tiền đồ sáng lạn thì sao…

Hiện tại mấy chuyện tình cảm nam nữ không được suôn sẻ lắm, nhưng trong số mấy Mỹ nhân mới vào, có lẽ trong số đó sẽ có một người may mắn…

Anh ta khom lưng đi đến cạnh Thiên Lộc các, đi vòng qua một vài cây cột sơn đỏ, sau đó đưa mắt nhìn dáo dác bên trong. Người hầu vừa buông cốc xuống và chuẩn bị nghỉ ngơi liền nhận ra anh ta.

“Tiểu Lục Tử tới tìm Cao công công à?”

Lục Triều vội vàng hỏi: “Đúng vậy, sư phụ ta đâu rồi?”

Người hầu liếc nhìn bên phải, cẩn thận làm động tác dùng dao xẹt ngang cổ mình: “Cao công công đang bận, ngươi cứ đợi ở đây đã.”

Lục Triều nói cảm ơn rồi ngồi xuống trong phòng bên cạnh.

Bên trong Thiên Lộc các mơ hồ vang lên vài tiếng hét.

“Hoàng thượng xin tha mạng, oan cho thần…”

Lục Triều mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, giả vờ như tai không nghe thấy gì, giống như một lão tăng đang ngồi thiền vậy.

Đợi gần khoảng nửa canh giờ mới nhìn thấy Cao Quý công công bước vào phòng bên cạnh.

Cao Quý có khuôn mặt trắng trẻo bóng loáng, khoảng bốn mươi tuổi, mặc đồ màu xanh lam, vạt áo trên được thắt nút ngay cổ, váy bên dưới riêng biệt, ở trước ngực và hai vai đều được thêu hoa văn cá bay[1] đầu rồng đuôi cá.

Thái giám tòng nhất phẩm, người có vinh dự có một không hai của Đại Mạc.

Lục Triều lập tức đứng dậy khỏi ghế, rót cho ông ta một tách trà: “Sư phụ uống chút nước đi, chắc người mệt rồi…”

Cao Quý mệt thật, tay cầm cốc nước liền một hơi uống cạn, thậm chí còn chẳng kịp nếm vị trà.

Lục Triều lập tức rót cho ông ta một tách trà nữa, nịnh nọt xoa bóp vai cho ông ta.

Về phần vì sao sư phụ mệt mỏi và khát nước như vậy, tại sao phòng bên cạnh lại truyền đến tiếng kêu thảm thiết, Lục Triều cũng không muốn hỏi.

Sau khi thấy Cao Quý công công đã bình tĩnh lại, Lục Triều lấy từ trong túi ra đồ vật mà hôm nay mình vừa nhận được.

Một thỏi vàng, vài vàng lá và một hạt đậu bằng vàng nhỏ.

Cao Quý liếc mắt nhìn: “Thỏi vàng là Cung Quý nhân à? Vàng lá là của ai? Vương Quý nhân, Điền Quý nhân?”

Lục Triều: “Sư phụ anh minh, thỏi vàng quả nhiên là của Cung Quý nhân, vàng lá là của Vương Quý nhân, Điền Quý nhân, còn có Châu Mỹ nhân mới đến.”

Cao Quý nhặt hạt đậu bằng vàng to bằng móng tay lên, cau mày: “Cái này là của ai?”

“Là của Cố Mỹ nhân mới vào, đang sống ở điện phụ của Tú Di điện… Nghe nói là một mỹ nhân…”

Cao Quý liếc mắt nhìn Lục Triều, “Ừ” một tiếng: “Hôm nay tâm trạng hoàng đế không tốt, có lật thẻ bài hay không còn khó nói. Nếu hôm nay không lật thẻ bài thì sẽ dời lại vào ngày mai hoặc ngày kia. Vương Quý nhân gần đây vẫn không được chọn, ta đoán lần tới chắc sẽ tới lượt nàng ta.”

Lục Triều gật đầu nói vâng: “Sư phụ, nếu như không còn việc gì nữa, vậy con…”

Cao Quý chặc lưỡi: “Biết ngay không giữ nổi nhà ngươi mà, cút đi…”

Lục Triều lập tức chạy đi như bay.

Hôm nay hoàng đế tâm trạng không tốt, anh ta không dám ở lại lâu.

Ngăn cách với Thiên Lộc bởi mái hiên lợp nhiều ngói xanh là Hoán y cục.

Cố Nghi gặp Triệu Uyển.

Lần này sẽ không giả tạo như vậy nữa.

Khi miếng ngọc bội hình con thỏ trắng rơi xuống đất, Cố Nghi đã nhặt nó lên trước Triệu Uyển.

Lại đến lúc kiểm tra kỹ năng diễn xuất rồi!

Đôi mắt Cố Nghi mở to như chuông đồng, ánh mắt cố gắng hết sức để truyền tải các loại cảm xúc khó tin, bối rối, ngạc nhiên.

“Miếng ngọc bội này là của ngươi…”

Triệu Uyển nhìn thấy vẻ mặt kỳ lạ của cô, trong lòng trầm xuống: “Là… là của nô tì.”

Cố Nghi đọc lời thoại theo kịch bản gốc: “Sao một cung nữ nhỏ bé của Hoán y cục như ngươi lại có miếng ngọc bội này?”

Triệu Uyển cắn nhẹ đôi môi đỏ mọng, ấp úng nói: “Là… vật của tổ tiên truyền lại trong nhà nô tì, vì thế nô tì đã mang vào cung, xin Mỹ nhân hãy trả lại cho nô tì…”

Cố Nghi nghịch miếng ngọc bội hình con thỏ trắng: “Thì ra là vậy…” Cô dừng một chút, lại nói thêm: “Miếng ngọc đẹp như vậy, để ta ngắm thêm vài ngày đã.”

Tát nữ chính, vu khống tội cướp ngọc…

Cô… thực sự không thể làm được.

Chỉ có thể vòng vo mà hoàn thành cốt truyện thôi.

Triệu Uyển sửng sốt: “Mỹ nhân…”

Cố Nghi: “Hai ngày sau, ngươi đem tấm vải lụa đến cho ta, ta sẽ trả lại miếng ngọc này cho ngươi.”

Triệu Uyển nhìn thấy sắc mặt của cô trịnh trọng, có chút không hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ có thể cúi người nói: “Vâng, mỹ nhân.”

Cố Nghi nhét miếng ngọc trắng vào thắt lưng, nói: “Đúng hai ngày nữa, không được sớm hơn cũng không được muộn hơn.” Sau đó xoay người rời đi.

Cố Nghi không trực tiếp quay lại Tú Di điện, cô đi vòng qua Hoán y cục rồi đi men theo con đường đá xuyên qua ngự hoa viên. Cô đi không nhanh cũng không chậm, trên đường đi sắp xếp lại cốt truyện và suy nghĩ trong đầu.

Phải làm thế nào để sống sót qua ba ngày…

Dường như luôn có một bàn tay vô hình muốn xóa sạch sự tồn tại của cô, ba ngày nữa sẽ xóa sạch.

Cô mải mê suy nghĩ đến nỗi không để ý đến bóng dáng xinh đẹp đang bước đi trên con đường đá hẹp.

Cung Quý nhân nhìn thấy Cố Mỹ Nhân đang ở một mình liền dừng bước.

Lúc tuyển tú, cô ta đã đi theo Thục phi và đã từng gặp Cố Mỹ nhân mới được phong này.

Cha cô chỉ là tòng ngũ phẩm Tri Châu, chưa phải là quan ở kinh đô. Khi hoàng đế lên ngôi được hai năm thì quyền lực ngày càng mạnh, hầu hết các Mỹ nhân được phong đều không rõ xuất thân lai lịch.

Nhìn thấy Cố Mỹ nhân cắm đầu bước đi, không nhìn đường phía trước,  Xuân Nha – nha hoàn đi phía sau Cung Quý nhân ho nhẹ một tiếng.

Cố Nghi nghe thấy âm thanh liền ngẩng đầu lên thì nhìn thấy một mỹ nhân mặc bộ trang phục trong cung có áo màu hoa đào và váy màu xanh ngọc, cùng với lông mày lá liễu và mắt phượng đỏ, trên đầu cài sáu chiếc trâm hoa đào.

Là Quý nhân có cấp bậc cao hơn cô.

Cô quỳ gối, cúi người nói: “Vấn an Quý nhân.”

Cung Quý nhân xua tay: “Đứng dậy đi. Ngươi là Cố Mỹ nhân của Tú Di điện à?”

Cố Nghi gật đầu: “Đúng vậy… Không biết Quý nhân là….?”

“Cung Nguyệt Cầm của Trích Phương điện.”

Cố Nghi đưa mắt nhìn Cung Quý nhân kỹ hơn, chủ nhân vừa xinh đẹp vừa hiền lành của Trích Phương điện, công cụ hình người thúc đẩy đường tình cảm của nam nữ chính.

Được sủng ái một thời gian, nhưng sau khi nữ chính trỗi dậy thì bị vị hoàng đế tàn nhẫn vứt bỏ.

Thắp một ngọn nến cho cô ta.

“Tham kiến Cung Quý nhân.”

Cung Quý nhân hỏi: “Cung nữ của ngươi đâu? Tại sao lại đi một mình?”

Cố Nghi trả lời: “Ta đi đến Hoán y cục nên không đưa cung nữ theo.”

Một Mỹ nhân mà lại chạy đến Hoán y cục của cung nữ cấp thấp làm gì?

Cung Quý nhân nghi hoặc một lúc lâu, lại nghĩ đến tính cách của Vương Quý nhân của Tú Di điện.

Cố Mỹ nhân này có vẻ ngoài xinh đẹp, lại sống trong Tú Di điện nên đã khiến Vương Tú chán ghét.

Cô ta nghĩ đến đây bèn cười nói: “Thì ra là chuyện nhỏ như vậy, vất vả cho Cố Mỹ nhân rồi.” Cô ta quay đầu nhìn về phía cung nữ phía sau: “Lấy hoa lụa hôm nay mới nhận được thưởng cho Cố Mỹ nhân một đóa.”

Cung nữ dâng hộp hoa lụa đang cầm trong tay lên, Cung Quý nhân hỏi: “Cố Mỹ nhân thích đóa nào?”

Phần thưởng bất ngờ này có thể là vũ khí cuối cùng giết chết cô, chẳng hạn như bánh vừng hay hoa cúc trắng.

Tuy nhiên, cô không thể từ chối lòng tốt của Cung Quý nhân được.

Cố Nghi ngẩng đầu nhìn bông hoa lụa, một chùm nhỏ mềm mại, cô chọn bông hoa nhỏ nhất: “Tạ ơn đức của Quý nhân.”

Cung Quý nhân dẫn một nhóm cung nữ rời đi.

Cố Nghi nhét hoa lụa vào thắt lưng.

Cung Quý nhân như một công cụ hình người thúc đẩy mối quan hệ giữa nam nữ chính trong cuốn sách trở nên nồng ấm hơn.

Hiện tại là người được sủng ái nhất, nhưng kết cục lại không tốt.

Cố Nghi thở dài, cùng là công cụ hình người trong sách thôi mà, haiz.

Cố Mỹ nhân cũng là một công cụ hình người.

Vai trò lớn nhất của cô là tạo điều kiện thuận lợi cho cuộc gặp gỡ đầu tiên giữa nam nữ chính.

Đợi đã, đây có phải là nguyên nhân gốc khiến cô chết đi sống lại nhiều lần không?

Cố Nghi bỗng nhiên bừng tỉnh, không thể tin được rằng cho đến bây giờ cô mới nghĩ đến điều này.

Lần đầu tiên hoàng đế gặp Triệu Uyển là ở Tú Di điện.

Hôm đó trời mưa to, Triệu Uyển bị Cố Mỹ nhân phạt quỳ.

Triệu Uyển quỳ dưới mưa vô cùng thê thảm, nước mắt hòa cùng nước mưa chảy xuống khuôn mặt tái nhợt như giấy, khổ sở van xin Cố Mỹ nhân.

Đáng tiếc Cố Mỹ nhân lại thờ ơ, còn lạnh lùng trách mắng cô ấy.

Tất cả những điều này tình cờ bị vị hoàng đế đã lật trúng thẻ bài của Vương Quý nhân ở Tú Di điện trông thấy.

Hoàng đế nói trong cung không thể dung túng được cô nên Cố Mỹ Nhân đã offline.

Vậy thì câu hỏi đặt ra là làm thế nào mà nam nữ chính có thể gặp nhau mà cô không phải chết?

[1]: y phục cá bay (phi ngư phục) là một loại trang phục truyền thống của người Hán xuất hiện lần đầu tiên vào triều đại nhà Minh, cũng là tên cụ thể thường dùng để chỉ một chiếc áo choàng được trang trí bằng các hoa văn của cá bay.

Bình Luận (0)
Comment