Nam Chính Hắn Luôn Tuyệt Tình Như Vậy

Chương 100

Hoàng hôn ở phía Bắc Đại Mạc đỏ như máu, ánh lên dải cát vàng mịn như lụa, kéo dài bóng hoàng hôn, là cảnh tượng đẹp đẽ không gì có thể sánh bằng. Nhưng sau khi mặt trời lặn, gió lớn liền nổi lên. Từ phía Bắc Đại Mạc đến Điệt Thành không xa, nhưng xe ngựa băng qua sa mạc, nguồn nước rất hiếm, đi đường nhiều ngày liền cũng không thấy một cây cối nào. Dọc đường gió mạnh rít qua, những bộ xương động vật bị chôn vùi dưới cát thỉnh thoảng lại lộ ra, có cái nhỏ, có cái lớn cỡ như bộ xương của loài sói.

Ban đêm khi đi đường, Cáp Mộc Nhĩ ngẩng đầu nhìn sao trời để xác định phương hướng, thỉnh thoảng gặp cây cối liền dừng ngựa lại, đào dưới lớp cỏ dại, nếu may mắn sẽ tìm được một chút nước nông.

Đêm nay ngựa thực sự không chạy nổi nữa, Cáp Mộc Nhĩ đành phải ra lệnh cho mọi người dừng lại, đốt một đống lửa lớn trên cát để xua đuổi thú săn mồi.

Đa Châu cũng đã trở thành dáng vẻ phong trần lấm lem bụi cát trông vô cùng đáng thương, không còn là nàng công chúa nhảy múa dưới đèn trong buổi yến tiệc đêm đó nữa. Cô ta khoác một tấm lụa đỏ mỏng trên đầu, khẽ tung lên để rũ bỏ bụi cát.

Sau khi xuống ngựa, cô ta vội vã bước tới xe ngựa, thô bạo kéo tấm rèm ra nhìn vào hai người trong xe, đôi mắt đẹp hơi nheo lại.

Cố Nghi và Triệu Uyển vì ở trong xe, tuy cũng mặt mày xanh xao nhưng nhìn không đến mức nhếch nhác như Đa Châu, vẫn còn giữ được chút thể diện.

Đa Châu cầm ngọn đuốc soi vào mặt hai người, ánh mắt đầy vẻ không cam lòng. Cô ta giơ tay toan giật cây trâm gỗ trên đầu Cố Nghi: “Ta thích cái này, thuộc về ta rồi!”

Cố Nghi vốn đang dựa vào vách xe như một con cá chết, chợt thấy tay cô ta đưa về phía tóc mình thì vội vàng né tránh.

Đa Châu càng tức giận hơn: “Ngươi còn dám tránh!” Cô ta túm lấy dây trói tay Cố Nghi, kéo mạnh cô ra ngoài. Cố Nghi cúi người giãy giụa, trong lúc lôi kéo, cây trâm gỗ trên đầu cô va vào vách xe.

“Cốp” một tiếng lớn, cây trâm gãy làm đôi kêu lên tiếng răng rắc rồi rơi xuống sàn xe.

Hai người đều ngừng lại.

Cáp Mộc Nhĩ ngồi bên đống lửa, nghe thấy tiếng động thì khó chịu quát lên: “Đa Châu, đủ rồi, trở lại đây!”

Đa Châu quay đầu, giận dữ nói: “Cáp Mộc Nhĩ, sao ngươi lúc nào cũng bênh vực bọn họ!”

Cáp Mộc Nhĩ nhướng mày, lạnh lùng cười: “Nếu ngươi muốn Nạp Quả chết ở Điệt Thành thì ta có thể giết bọn họ ngay bây giờ.”

Đôi mắt Đa Châu tối sầm lại, cô ta giận dữ ném tấm rèm xe xuống: “Cáp Mộc Nhĩ, ngươi dám uy hiếp ta, đợi đến Điệt Thành, ta sẽ nói cho Nạp Quả biết, để y nghiêm khắc trừng phạt ngươi!”

Cáp Mộc Nhĩ quay đầu nhìn vào đống lửa, không thèm để ý đến cô ta.

Ánh lửa bị tấm rèm xe che khuất, bên trong xe lại trở nên tối tăm, Cố Nghi với hai tay bị trói, mò mẫm hồi lâu mới tìm thấy đầu cây trâm bị gãy trên sàn xe. Cô dừng lại một lúc rồi ấn xuống phần cán gỗ bên dưới viên ngọc màu đỏ đã bị ngắn đi một đoạn, hai tay nắm chặt rồi vất vẻ nhét vào bên hông.

Triệu Uyển thấy cô hành động như vậy liền hỏi: “Chỉ là một cây trâm thôi mà, sao cô không chịu đưa cho cô ta? Cô ta có roi, cô không sợ chọc giận cô ta rồi bị đánh à?”

Cố Nghi khẽ đáp: “Đây là bệ hạ ban cho ta, ta không muốn đưa cho người khác.”

Triệu Uyển nhìn Cố Nghi với vẻ mặt vô cùng phức tạp, tiếc là trong xe quá tối nên Cố Nghi không nhận ra sắc mặt của cô ấy lúc này.

“Cô… yêu hắn sao?”

Triệu Uyển hỏi, chỉ thấy Cố Nghi trong bóng tối khẽ sững người, rồi chậm rãi gật đầu mà không nói gì.

Hai người im lặng một lúc, trong đêm đen tĩnh lặng của sa mạc bỗng vang lên vài tiếng mơ hồ, dường như từ trên cao vọng xuống.

Cáp Mộc Nhĩ ngước mắt nhìn về phía Điệt Thành, thấy trên bầu trời đen kịt dường như có đốm lửa mờ nhạt lóe sáng.

Pháo hoa vàng làm tín hiệu, đây chính là hiệu lệnh xuất binh.

Chỉ trong vài tháng, Tiêu Diễn đến nhanh hơn ông ta tưởng!

Cáp Mộc Nhĩ không thể ngồi yên được nữa, ông ta nhìn thoáng qua con ngựa đang thở dốc, dùng chân hất mấy nắm cát vàng lên để dập tắt đống lửa, cất giọng lạnh lùng: “Lên đường!”

*

Ngày 15, quân đội Đại Mạc chỉ mất nửa tháng đã khiến đại quân Đan Thát ở Điệt Thành liên tiếp bại trận, thương vong đã vượt quá 10.000, số người bị lôi kéo đào ngũ đã vượt hơn mấy ngàn.

Đội quân Đan Thát do Vu Đại dẫn dắt ban đầu chính là những nô lệ Đan Thát tụ họp ở Điệt Thành. Đối với Đan Thát, quyền lực nằm trong tay tầng lớp thống trị và các đại tộc, còn những người mang thân phận nô lệ, bất kể nam hay nữ, sinh ra đã là nô lệ. Tuy nhiên, vì dân số Đan Thát không đông, nên trong đại quân được tuyển mộ, phần lớn đều là nô lệ.

Vu Đại hay đúng hơn là Cáp Đại đã hứa với những nô lệ đó rằng sẽ cho bọn họ một cơ hội để không còn là nô lệ nữa. Những người bị Cáp Đại xúi giục phản bội rồi bỏ trốn, Nạp Quả biết rằng không thể giết hết được. Nếu giết sạch thì Đan Thát cũng sẽ mất hết lòng quân.

Hắn ta là con trai út của Đại Quân, nay đã hơn hai mươi tuổi, Đại Quân thì đã già yếu, mặc dù yêu thương hắn ta hết mực nhưng thời gian không còn bao lâu. Các ca ca của hắn ta đều đang ở độ tuổi sung sức, sau lưng mỗi người đều có các đại tộc Đan Thát ủng hộ, như một bầy sói đói nhìn chằm chằm vào hắn ta.

Nếu trận Điệt Thành này thất bại, mất đi quân quyền, trở về kinh đô, hắn ta e rằng khó sống qua được tháng tiếp theo.

Nạp Quả không thể thua.

Hắn ta ngồi trên tấm thảm da, đang cau mày trầm ngâm thì bên ngoài doanh trướng có tiếng người truyền đến: “Cáp Mộc Nhĩ xin gặp chủ tướng.”

Nạp Quả xoa xoa trán: “Vào đi!”

Cáp Mộc Nhĩ đã thay bộ giáp khác, bước vào doanh trướng nói: “Thư tín đã được chim ưng chuyển đến đại doanh quân của Đại Mạc.”

Nạp Quả khẽ nhếch môi, nhướng mày chăm chú quan sát Cáp Mộc Nhĩ.

“Cáp Mộc Nhĩ, ngươi bày ra kế này, dùng phi tần của Tiêu Diễn làm mồi nhử, dụ hắn đến để đàm phán rồi giết bỏ, quả là một kế độc.” Hắn ta đứng dậy, chậm rãi bước quanh Cáp Mộc Nhĩ vài vòng: “Ngươi và đệ đệ ruột, cùng cháu ruột của mình cầm binh đánh nhau, ta làm sao tin ngươi được?”

Cáp Mộc Nhĩ quỳ một gối nói: “Lòng trung thành của Cáp Mộc Nhĩ mãi mãi dâng hiến cho Đại Quân, cho chủ tướng. Kể từ ngày Cáp Đại và Cáp Đáp Chu phản bội, đã không còn là người Đan Thát, cũng không còn là người thân của Cáp Mộc Nhĩ nữa! Tiêu Diễn chiến đấu vì Đại Mạc thì chính là kẻ thù của Đan Thát.”

Nạp Quả cúi người nhìn thẳng vào mắt ông ta, thấy đôi con ngươi màu nâu sẫm không chút gợn sóng.

“Tốt, nể tình ngươi trung thành với Đại Quân, ta tin ngươi lần này. Nếu kế này thành công thì trở về kinh đô, ta sẽ phong ngươi làm cận thần, đợi đến ngày ta trở thành Đại Quân, ngươi sẽ là vị quan đầu tiên.”

Cáp Mộc Nhĩ cúi đầu tạ ơn: “Tạ chủ tướng.”

*

Bên ngoài Điệt Thành, trong doanh trại của quân Đại Mạc, Vu Đại cầm bức thư trên tay, vội vàng bước đến trước đại trướng trung quân.

Viên tướng trẻ canh ngoài trướng thấy người đến, cung kính gọi: “Vu tướng quân.”

Vu Đại giơ bức thư lên, viên tướng trẻ lập tức nhận ra con dấu của Nạp Quả, liền vén rèm lên nói: “Vu Tướng quân cầu kiến.”

Bên trong trướng, Tiêu Diễn đang cùng Chu Lang ngồi bên bàn, dùng sa bàn diễn tập binh pháp. Thấy Vu Đại cầm thư trên tay, hắn lập tức đứng dậy, đưa tay đón lấy.

Trên bức thư chỉ có mấy dòng ngắn ngủi, hắn đọc đi đọc lại ba lần.

Vu Đại thấy sắc mặt hắn trầm xuống, trong mắt ẩn hiện tơ máu: “Bệ hạ…” Vừa cất tiếng đã bị hắn ngắt lời: “Vu Tướng quân thấy thế nào?” Nói rồi đưa lá thư đã mở ra cho ông ta xem.

Vu Đại nhận ra nét chữ của Cáp Mộc Nhĩ: “Nét chữ không sai.”

Chu Lang nghe vậy cũng nhanh chóng bước tới, liếc qua nội dung thư, nhíu mày nói: “Bệ hạ ba ngày sau thật sự muốn đi gặp mặt sao? Đây là dụ địch vào sâu, e rằng có mai phục, chúng ta nên bàn bạc kỹ lưỡng. Hiện giờ Nạp Quả đã lâm vào thế bại, hành động này chắc chắn không mang lại điềm lành!”

Tiêu Diễn phất tay nói: “Trẫm đã chờ ngày này từ lâu, nhất định phải đi.” Hắn không thể chờ thêm một khắc nào nữa.

Chu Lang thấy hắn nói xong, hai ngón tay từ từ lướt qua chân mày, ánh mắt lạnh lẽo, đầy vẻ bực bội. Trong lòng Chu Lang vô cùng kinh ngạc, mấy tháng nay, Tiêu Diễn mà y gặp dường như đã không còn giống Tiêu Diễn mà y từng quen biết ở doanh trại phía Nam của Đại Mạc nữa. Ngoài vẻ uy nghiêm ngày càng lớn của một vị hoàng đế, trong lòng Tiêu Diễn còn có những suy tính khác. Trận chiến Điệt Thành này, hắn đã ngày đêm gấp rút từ kinh thành đến đây, dường như không chỉ để thực hiện tâm nguyện chinh phục Đan Thát. 

Chu Lang không dám khuyên thêm.

Tiêu Diễn đứng nguyên tại chỗ, điều chỉnh lại hơi thở, rồi quay trở lại trước sa bàn: “Còn ba ngày nữa, ba ngày sau nhất định phải lấy đầu Nạp Quả.”

*

Cuộc hẹn ba ngày sau, Nạp Quả hẹn gặp ở Trường Đình ngoài Điệt Thành.

Nạp Quả chỉ chờ nửa khắc đã thấy Tiêu Diễn khoác giáp bạc, quả nhiên một mình cưỡi ngựa tiến tới.

Nạp Quả cất tiếng: “Lâu rồi không gặp, nhị hoàng tử, à không, bệ hạ, dạo này vẫn khỏe chứ?”

Ánh mắt Tiêu Diễn hướng về Nạp Quả, thấy hắn ta ngồi trên ngựa, cách đó mười mấy bước có một chiếc xe ngựa phủ vải đỏ, trước ngựa là hai người đàn ông Đan Thát tay cầm vũ khí sắc bén.

“Vẫn khỏe.” Hắn khẽ kéo dây cương, ghìm ngựa dừng lại trước mặt Nạp Quả, cách nhau không quá hai ba thước.

Nạp Quả chăm chú nhìn vào mắt Tiêu Diễn, ánh mắt dừng lại ở vết sẹo nhạt bên tóc mai của hắn rồi khẽ cười: “Trong người ngươi chảy dòng máu Đan Thát, cớ gì lại ép nhau đến đường cùng? Ngươi đã làm hoàng đế của Đại Mạc, còn chưa chịu dừng tay hay sao!”

Tiêu Diễn chậm rãi lắc đầu: “Hôm nay ngươi hẹn trẫm tới đây, có gì cứ nói thẳng ra.”

Nạp Quả vỗ tay mấy tiếng, hai người đàn ông Đan Thát trước ngựa nhẹ nhàng kéo rèm xe lên, Tiêu Diễn thấy được hai bóng người tựa như đang mê man trong xe, Cố Nghi nghiêng người dựa vào vách xe bên rèm vải.

Rèm xe lập tức buông xuống, Nạp Quả cười nói: “Đừng nóng vội, hai vị khách quý chỉ là mệt mỏi, đang nghỉ ngơi mà thôi. Nếu hôm nay ngươi chấp nhận điều kiện của ta thì ta sẽ trả họ lại nguyên vẹn. Còn nếu không thì hai vị khách này chỉ có thể ở lại Đan Thát vĩnh viễn, chôn thây tại đây.”

Tiêu Diễn khẽ mỉm cười: “Cứ nói đi.”

Nạp Quả thấy vẻ mặt hắn thản nhiên, hoàn toàn không có chút giận dữ hay lo lắng nào, trong lòng thoáng chút do dự rồi nói: “Hôm nay ngươi hãy rút quân về cách Điệt Thành một trăm dặm về phía nam, Chu Lang lập tức dẫn quân về phía Nam Đại Mạc, ngươi thề bằng sinh mạng sẽ không bao giờ xâm phạm Đan Thát nữa, ngày mai ta sẽ giao người cho ngươi.”

Chưa dứt lời, Tiêu Diễn đã cười lớn: “Dùng hai người để đổi lấy một quốc gia Đan Thát. Nạp Quả, ngươi thế này có phải quá ngây thơ rồi chăng?”

Nạp Quả cũng lạnh lùng cười: “Tiêu Diễn, ngươi mới là kẻ ngây thơ.”

Bụi cây bên cạnh Trường Đình bỗng nhiên lay động, hơn mười quân sĩ Đan Thát tràn ra, tạo thành thế bao vây.

Nụ cười của Nạp Quả còn chưa kịp hiện rõ trên mặt thì đã thấy Tiêu Diễn phất tay áo lớn, cổ tay trái lóe lên ánh bạc, đó là một chiếc nỏ cực kỳ tinh xảo.

Hắn ta còn chưa kịp nhìn rõ động tác của Tiêu Diễn, sáu mũi tên bạc dài bằng ngón tay đã cùng lúc phóng ra. Vì khoảng cách giữa hai người quá gần, tên bắn nhanh như sao xẹt, một trong số đó xuyên thẳng vào trán Nạp Quả.

Nạp Quả hít một hơi lạnh, còn chưa kịp nhắm mắt thì cơ thể đã ngả ra sau, ngã xuống ngựa.

Tiêu Diễn rút trường kiếm bên hông, thúc ngựa tiến lên, xoay ngang kiếm chém một nhát, chặt đầu Nạp Quả, máu tươi bắn ra vài thước.

Quân sĩ Đan Thát bao vây hô to, xông lên tấn công hắn.

Tiêu Diễn xoay kiếm chống đỡ, giật mạnh dây cương, phóng ngựa tiến lên, phía sau hắn xuất hiện một nhóm kỵ binh.

Chu Lang dẫn mười mấy kỵ binh đến, lập tức lao vào chiến đấu với quân sĩ Đan Thát tại hiện trường.

Chiếc xe ngựa phủ vải đỏ trước mắt đã chạy xa vài dặm, phu xe từ lúc Nạp Quả ngã xuống đã được lệnh thúc ngựa chạy trốn.

Tiêu Diễn thúc ngựa phi nhanh, sau nửa khắc cuối cùng cũng đuổi kịp chiếc xe ngựa đang phóng như bay. Hắn dùng trường kiếm khéo léo hất ngã phu xe xuống đất.

Tuy nhiên, khi hắn cầm dây cương ghìm ngựa lại, liền thấy hai con ngựa đen phía sau đều bị những chiếc kim thép dài cắm vào hông, khiến chúng hoảng loạn chạy điên cuồng về phía trước.

Hắn cúi xuống nhìn, thấy khớp nối giữa ngựa và xe làm bằng xích sắt tròn, nhất thời không thể gỡ ra được.

Tiêu Diễn liền nghiêng người nhảy lên phía trước xe ngựa, vừa kéo rèm xe lên liền đối mặt với một lưỡi dao bạc sắc nhọn.

Hắn kịp thời tránh né, nhưng mũi dao vẫn sượt qua cổ phải, để lại vài giọt máu nhỏ.

Trong xe, khuôn mặt Đa Châu hiện lên vẻ điên cuồng dữ tợn, cô ta cầm dao bạc lao về phía hắn một lần nữa. Tiêu Diễn dùng kiếm chặn lại, đánh rơi con dao khỏi tay Đa Châu.

Xe ngựa vẫn phóng nhanh, con dao rơi xuống đất, chẳng mấy chốc đã bị cuốn vào bụi cát phía sau.

Đa Châu cười lớn: “Ngươi giết ta đi, ngươi giết ta rồi thì không còn thuốc giải nữa!”

Tiêu Diễn chợt cảm thấy vết thương trên cổ do dao bạc để lại dần trở nên tê dại, trong tai nghe thấy tiếng ù ù lúc gần lúc xa.

“Đây là thứ gì?”

Đa Châu chỉ tay vào ngực hắn, nơi giáp bạc che phủ: “Tiêu Diễn, Nạp Quả đã chết, ngươi cũng phải chôn cùng y!”

Tiêu Diễn nắm chặt trường kiếm, đầu óc choáng váng, tay chân dần trở nên yếu ớt, tay phải khẽ run, gần như không thể cầm chặt kiếm.

Đa Châu toan đưa tay đẩy Tiêu Diễn ra khỏi xe, nhưng lại thấy ánh mắt hắn nhanh chóng lướt qua trong xe, bỗng nhiên hắn túm lấy cánh tay trái của cô ta.

Đa Châu không thể vùng ra, ngay sau đó liền cảm thấy một cơn đau dữ dội từ bụng truyền tới. Cô ta cúi xuống nhìn, thấy trường kiếm của Tiêu Diễn đã đâm xuyên qua bụng mình.

Đa Châu đau đớn kêu lên: “Ngươi!”

Tiêu Diễn nhướng nhẹ đôi mày dài, dùng chút sức lực cuối cùng kéo Đa Châu ngã khỏi xe ngựa.

Cả hai cùng rơi xuống bụi cát mịt mù.

Bình Luận (0)
Comment