Nam Chính Hắn Luôn Tuyệt Tình Như Vậy

Chương 99

Ngựa băng xuyên qua rừng cây, Đa Châu lớn lên trên lưng ngựa, tuy không quen thuộc địa hình như những người khác nhưng kỹ thuật của cô ta rất xuất sắc, chẳng mấy chốc đã vượt lên dẫn đầu. Bốn bề đều là cây cao ngút ngàn, cô ta cố ngẩng đầu nhưng vẫn không nhìn thấy cây thông xanh nơi có treo dải lụa đỏ giữa lưng núi.

Nhưng cô ta không thể bận tâm đến điều đó, vì người phía sau đuổi rất sát. Đa Châu dùng lực kẹp bụng ngựa, thúc ngựa lao lên núi.

Triệu Uyển không chịu thua, ánh mắt chăm chăm dõi theo bóng áo đỏ phía trước.

Cô ấy không để ý rằng, không xa phía sau mình, Cố Nghi vẫn luôn theo sát.

Bởi vì Đa Châu dẫn đầu, ba con ngựa của ba người dần tách khỏi nhóm còn lại, đi sâu vào trong rừng.

Đa Châu quay đầu nhìn Triệu Uyển đang cố gắng thúc ngựa đuổi theo với ánh mắt đắc ý, rồi lại vung roi, vó ngựa càng thêm nhanh.

Hai người phía trước đã sớm rời khỏi vị trí đã định của cây thông xanh, nhưng Triệu Uyển vẫn kiên trì đuổi theo Đa Châu không ngừng.

Tính cách của nữ chính quả nhiên là một người bướng bỉnh và hiếu thắng.

Giữa rừng bỗng truyền đến một tiếng cánh vỗ, Cố Nghi ngẩng đầu thấy một chấm đen thoáng qua giữa bóng xanh xa xa.

Cô vội vàng kẹp bụng ngựa, thúc ngựa đuổi theo.

Triệu Uyển thấy Đa Châu phía trước đột ngột cúi thấp người, trong lòng cảm thấy bất an. Mấy mũi tên lông đen bất ngờ từ trong rừng bắn ra, nhắm thẳng vào đầu ngựa. Hai mũi tên thấp hơn rất nhanh đã bắn trúng chân ngựa.

Con ngựa dưới chân Triệu Uyển đột ngột chúi xuống, nhưng chân cô ấy vẫn đang bị buộc chặt vào dây da trên bàn đạp, nhất thời không thoát ra được. Cô ấy hoảng sợ toát cả mồ hôi, vội vàng cúi người trước, đưa tay ra tháo dây bên bàn đạp.

Bên tai tiếng vó ngựa dồn dập, cô ấy chỉ cảm thấy một bên chân bỗng nhẹ bẫng, ngoái đầu nhìn lại thì thấy Cố Nghi không biết đã đuổi kịp từ lúc nào, nhanh tay tháo dây da bên kia cho cô ấy.

Triệu Uyển kinh ngạc nhưng không dám ngừng tay, giật mạnh vài lần, ngón tay rớm máu mới kéo đứt dây da, vội vàng nhảy xuống ngựa: “Sao cô lại ở đây?”

Cố Nghi ghì chặt dây cương, chiếc giày gấm khẽ động, để lộ ra một bàn đạp trống: “Lên đây!”

Triệu Uyển không dám chần chừ, bước lên bàn đạp, ngồi sau lưng Cố Nghi.

Cố Nghi định quay đầu ngựa lại thì một con đại bàng đen từ rừng lao xuống, nhắm thẳng vào đầu cô khiến cô giật mình, vội kéo dây cương để né tránh.

Đúng lúc đó, mấy người đàn ông cao to mặc áo đen từ trong rừng nhảy ra, tay giương cung và nỏ nhắm vào ngựa của Cố Nghi.

Triệu Uyển ngồi phía sau cô vừa mới ổn định chỗ ngồi, hoảng sợ kêu lên: “Người Đan Thát! Đây là cái bẫy!”

Chị hai ơi, tôi biết rồi!

Giọng hét của Triệu Uyển quá lớn, vang lên bên tai Cố Nghi khiến tai cô ù đi. Con ngựa trắng dưới chân cô bị bắn trúng bụng, cất tiếng hí dài, Cố Nghi không còn lựa chọn nào khác, nhanh chóng nhảy xuống ngựa, kéo Triệu Uyển theo rồi quay người bỏ chạy.

Một người đàn ông cao to lao tới, nhanh nhẹn tóm lấy tay áo của Cố Nghi.

Cố Nghi lập tức buông tay Triệu Uyển, còn đẩy cô ấy về phía trước.

Triệu Uyển quay lại nhìn cô với vẻ mặt bàng hoàng, sững sờ trong chốc lát, ánh mắt đầy vẻ không tin nổi.

Cô còn không chạy đi!

Chỉ trong tích tắc, Triệu Uyển cũng bị bọn người đó bắt giữ. Một tấm khăn liền bịt kín miệng và mũi của cả hai.

Trước khi ngất đi, Cố Nghi dường như nhìn thấy Đa Châu trên lưng ngựa đang cười nhạo mình.

*

Trên bãi săn, trận đấu mã cầu đã bước vào hiệp thứ hai.

Lúc này, Đại Mạc tạm dẫn trước hai quả, còn người Đan Thát đang cưỡi ngựa vẫn chưa lộ vẻ mệt mỏi. Tiêu Diễn nhìn thoáng qua chỗ ngồi của sứ đoàn Đan Thát, không biết từ lúc nào, Cáp Mộc Nhĩ ngồi dưới tấm vải bạt đã biến mất.

Chân mày hắn khẽ nhíu lại, nhưng bỗng nghe bên phía hàng rào gỗ, các nữ quyến reo hò vui mừng.

Tiêu Luật bên cạnh nhướng mày nhìn sang, cười nói: “Hình như là đại tiểu thư nhà Thượng thư bộ Binh đã giành được dải lụa đỏ.”

Tiêu Diễn theo tiếng nhìn lại, trên bãi săn ngựa lưa thưa, đa số người vẫn chưa quay về, nhưng không thấy Đa Châu đâu.

Hắn ngước nhìn lên rừng núi, dù không thấy chim chóc hoảng sợ bay tán loạn, nhưng trong lòng lại càng thêm bất an.

Tiêu Diễn chầm chậm siết chặt dây cương trong tay, quay đầu nhìn hai tên thị vệ áo đen đang ngồi trên ngựa ở rìa sân.

Hai người lập tức hiểu ý, thúc ngựa tiến đến: “Bệ hạ có gì dặn dò?”

“Hai ngươi mau đến kiểm tra đường đua ngựa.” Hắn  ngừng lại một chút: “Nếu gặp Nhu tần thì lập tức đưa nàng ấy xuống đây.”

Hai người liền thúc ngựa ra đi, chuyến đi lần này kéo dài suốt nửa canh giờ.

Tiêu Diễn đứng trên sân, lòng càng thêm bất an. Cố Nghi đã tập cưỡi ngựa trong cung được mấy tháng, kỹ thuật không tệ, nhưng trong lòng hắn vẫn canh cánh một nỗi lo lắng mơ hồ.

Mặc dù trận mã cầu vẫn chưa kết thúc, Tiêu Diễn đã dùng một tay tháo dải băng đen trên trán, quay đầu ngựa đi về phía rìa sân.

Hắn thật sự không thể chờ được nữa, vừa mới cưỡi ngựa đến dưới dốc thì thấy hai tên thị vệ trước đó phi ngựa nhanh xuống, sắc mặt xanh trắng lẫn lộn.

Trong lòng hắn chợt trầm xuống, hai người trước mặt liền xuống ngựa, quỳ xuống bẩm báo: “Bẩm hoàng thượng, vi thần đã tìm quanh nhiều lần, không thấy Nhu tần nương nương trên đường mòn trong rừng. Vi thần đã đi tiếp, đến gần đỉnh núi mới phát hiện xác của hai con ngựa, nhìn dấu móng ngựa thì đó chính là ngựa được đưa từ trong cung ra hôm nay.”

“Phong tỏa rừng săn, điểm binh theo trẫm lên núi tìm kiếm. Ngoài ra lập tức trở về kinh thành, ra lệnh cho cấm quân canh giữ tất cả cửa ngõ bên ngoài Nam Uyển.” Tiêu Diễn nhắm mắt lại, ngón tay siết chặt dây cương đến mức phát ra tiếng răng rắc, chậm rãi nói thêm: “Người trong sứ đoàn Đan Thát, lần lượt thẩm vấn từng kẻ một, ai không chịu khai thì giết không tha.”

“Vi thần tuân chỉ.” Hai thị vệ lập tức đứng dậy, nhanh chóng nhận lệnh rời đi.

Tiêu Diễn nhìn thoáng qua khu rừng trên núi, lấy chiếc còi tre từ túi gấm bên hông ra, thổi nhẹ một tiếng.

Tai người không nghe được nhưng tai chim ưng lại nghe rất rõ.

Hắn chờ một lát, sau đó liền nghe thấy một tiếng chim ưng kêu vọng xuống từ trên cao.

Một bóng chim đen trắng dang cánh, lượn vòng trên đỉnh núi.

Cáp Mộc Nhĩ đang cưỡi ngựa, vừa từ phía bên kia của dãy núi theo hẻm núi đi ra, cũng nghe thấy tiếng chim ưng quen thuộc kêu vang trên bầu trời.

Đa Châu kinh hãi nói: “Ở đây cũng có người nuôi chim ưng ư? Liệu bọn họ có theo mùi hương tìm đến không?”

Cáp Mộc Nhĩ liếc nhìn hai người đang bị trói và ngất xỉu trên hai con ngựa bên cạnh, không ai trong số họ trông giống người nuôi chim ưng, có lẽ không có mùi hương của chim ưng.

“Không sao, chúng ta mau đi thôi, đến ngoài Nam Uyển thì đi về phía nam.”

Bọn họ sẽ không đi về phía bắc, mà sẽ vòng xuống phía nam để tránh bị truy đuổi.

*

Cố Nghi tỉnh dậy trong trạng thái miệng khô lưỡi rát, thấy mình đang nằm trong một không gian chật hẹp, bức bối. Dưới chân là tiếng bánh xe lăn đều, tấm ván gỗ xung quanh rung lắc không ngừng.

Lần đầu còn lạ, lần thứ hai thì đã quen, không cần nói cũng biết là cô lại đang ở trên xe ngựa.

Cô cử động tay chân, mới phát hiện mình đã bị trói chặt như đòn bánh tét, không thể cựa quậy.

Trong xe không có ánh sáng, lúc này đang là ban đêm, cô nằm nghiêng trên tấm ván xe, chớp mắt vài cái mới dần quen với bóng tối, nhìn rõ bóng người đối diện.

Triệu Uyển.

Triệu Uyển thấy cô hình như đã tỉnh, liền khẽ hỏi: “Cô tỉnh rồi à?”

Cố Nghi mở miệng “A” một tiếng, nhưng giọng cô khàn đặc.

Triệu Uyển thở dài: “Cuối cùng cô cũng tỉnh lại, nếu cô không tỉnh thì ta đã nghĩ rằng cô sắp chết rồi.”

“Ta đã ngất rất lâu rồi sao?”

Triệu Uyển gật đầu: “Ba ngày rồi.”

Cố Nghi cảm thấy cổ họng khô rát như cháy: “Có nước không?”

Triệu Uyển lắc đầu: “Không có, nhưng lát nữa xe ngựa dừng lại, có lẽ sẽ có người tới.”

Cố Nghi nuốt nước bọt không hề tồn tại: “Bây giờ chúng ta đang ở đâu?”

Triệu Uyển vẫn lắc đầu, giọng nói đầy vẻ chán nản: “Không biết.”

Cố Nghi vì để giữ sức, liền không nói thêm gì nữa.

Theo như cốt truyện trong sách, trận chiến với Đan Thát chính là hồi kết của tuyến truyện này.

Trong nguyên tác, Triệu Uyển bị bắt tại Nam Uyển, là bị thương nặng rồi mới bị bắt. Cô ấy không kịp tháo bàn đạp, bị ngựa kéo lê mấy mét, bị đá và cây trong rừng gây thương tích. Mãi đến khi tới lãnh thổ Đan Thát, Triệu Uyển mới có thời gian hồi sức và phục hồi.

Sau sự kiện ở Nam Uyển, Tiêu Diễn lấy cớ Đan Thát không thần phục để phát binh tiến đánh phía bắc, hai quân giao chiến ngoài Điệt thành.

Chủ soái của Đan Thát là Nạp Quả đề nghị dùng Triệu Uyển làm con tin để đàm phán với Tiêu Diễn, yêu cầu hắn một mình đến gặp.

Tiêu Diễn chấp nhận lời mời, nhưng đã bắn chết Nạp Quả bằng một mũi tên.

Đan Thát mất chủ soái, từ đó liên tục bại trận, cuối cùng thần phục dưới chân Tiêu Diễn.

Đó chính là điểm kết thúc của cốt truyện.

Triệu Uyển thấy Cố Nghi không nói gì, nhịn một lúc lâu, cuối cùng cũng lên tiếng hỏi: “Tại sao cô lại cứu ta?”

Cố Nghi thở dài: “Muốn cứu thì cứu thôi.”

Triệu Uyển không tin nhưng cũng không nghĩ ra lý do nào khác. Trong lòng cô ấy quả thật rất mâu thuẫn, đầy sự áy náy, không cam lòng và kìm nén. Trong cả hoàng cung, người mà cô ấy không muốn mắc nợ nhất chính là Cố Nghi.

Tiếng vó ngựa dần dần ngừng lại. Tấm rèm xe bị kéo ra, Cáp Mộc Nhĩ đứng bên ngoài xe, nhìn vào bên trong thì thấy Cố Nghi đã mở mắt, cười khinh thường: “Nhu tần tỉnh rồi.”

Cố Nghi cố gắng nhìn ra ngoài, nhưng phần lớn ánh sáng lờ mờ đều bị thân hình của Cáp Mộc Nhĩ che khuất. Cô chỉ có thể thấy vài cây cao lớn, nếu lắng nghe kỹ thì dường như có thể nghe được tiếng nước chảy.

Có vẻ như họ dừng lại để cho ngựa uống nước.

Cáp Mộc Nhĩ bất ngờ cúi người, như đang kéo một bao tải, nắm lấy dây trói quanh eo của Cố Nghi, lôi cô ra gần cửa xe.

Cố Nghi định kêu lớn, nhưng lại thấy ông ta lấy túi nước bên hông ra, cho cô uống vài ngụm.

Cố Nghi tranh thủ uống thêm vài ngụm nữa, sau đó Cáp Mộc Nhĩ lại nhét vào miệng cô một miếng bánh khô cứng.

Dù bánh rất khô và cứng như đá, nhưng Cố Nghi vẫn từ tốn nhai từng miếng.

Rèm xe được kéo lại.

Thấy Cố Nghi ăn một cách bình thản không chút sợ hãi, Triệu Uyển không kìm được mà hỏi: “Chẳng lẽ cô không sợ sao?”

“Sợ.” Sau khi từ từ nuốt miếng bánh khô, cô trả lời.

Nhưng điều cô sợ hơn là cảm giác tuyệt vọng khi dù có sống sót đến tận cuối cùng của cốt truyện, nhưng vẫn không thể sống tiếp.

Nghe vậy, Triệu Uyển im lặng.

Hiện tại họ là con tin, tính mạng tạm thời chưa gặp nguy hiểm, nhưng nếu thực sự xảy ra chiến tranh thì không thể chắc chắn. Hơn nữa họ còn có tận hai người.

*

Tiêu Diễn dẫn quân tìm kiếm suốt một ngày đêm ở khu rừng Nam Uyển, lục soát từng tấc đất, cuối cùng tìm thấy dấu vết móng ngựa trong hẻm núi phía bắc của sườn núi.

Cáp Mộc Nhĩ có lẽ đã lên kế hoạch cho việc này ngay từ đầu, lấy người làm con tin, bản chất vốn khó thay đổi. Tuy nhiên việc bắt giữ cả Triệu Uyển và Cố Nghi không phải là một kế sách tốt, càng nhiều người thì càng thêm rắc rối, ông ta sẽ càng khó thoát thân.

Tiêu Diễn thực sự không thể hiểu tại sao Cáp Mộc Nhĩ lại bắt cả hai người, nhưng ngay lúc này đây hắn cảm thấy vô cùng hối hận. Phẩm cấp của Cố Nghi thấp hơn Triệu Uyển, nỗi sợ trong lòng hắn cũng từ đó mà ra. Nếu Cáp Mộc Nhĩ bị dồn đến đường cùng, vì để thoát thân, ông ta có thể sẽ loại bỏ người mà mình cho là không có giá trị.

Tiêu Diễn hiếm khi cảm thấy hối hận như vậy. Từ khi lên ngôi đến nay, hắn đã tính toán từng bước, thu hồi binh quyền, liên tục chèn ép Đan Thát, vốn dĩ muốn dùng binh lực để khiến họ thần phục hoàn toàn, một lần dứt điểm, nhưng giờ đây hắn lại thấy hối hận. 

Nhưng hối hận cũng vô ích, hiện tại chỉ còn cách chiến đấu.

*

Ngày 15 tháng 6, hoàng đế thân chinh ra trận, bổ nhiệm Vu Đại và Chu Lang xuất binh tiến đánh phía bắc, tấn công Đan Thát. Trong vòng hơn một tháng, Chu Lang từ đại doanh phía Nam Đại Mạc dẫn năm vạn quân, đóng quân cách Điệt Thành trăm dặm, chờ đợi đại quân.

Đại quân Đan Thát do Đại Quân thân chinh, cùng con trai út là Nạp Quả dẫn 100.000 quân đến Điệt Thành nghênh chiến.

Cái nóng gay gắt nhất đã qua đi, nhưng Cố Nghi vẫn có thể ngửi thấy mùi mồ hôi chua chua bốc ra từ cơ thể mình. Tính ra thì cô đã mười ngày không được tắm.

Cáp Mộc Nhĩ dẫn họ phi nhanh về phía bắc, chiến lược vòng xuống phía nam ban đầu không rõ vì sao đã bị ông ta bỏ qua. Trước đó ông ta không dám đi qua thành trì, chỉ chọn đường rừng vắng vẻ, nhưng giờ đây bên ngoài xe chỉ toàn cát vàng cuộn lên, trước mắt là một vùng sa mạc mênh mông không thấy điểm dừng, rõ ràng họ đã tiến vào vùng đất hiếm người sinh sống ở phía Bắc Đại Mạc, Cáp Mộc Nhĩ liên tục thúc ngựa chạy suốt ngày đêm.

Xe ngựa đi quá nhanh nên vô cùng xóc nảy, nhưng Cố Nghi đã từ giai đoạn say xe không quen lúc đầu trở nên bình thản như hiện tại. Chỉ trong vài tháng ngắn ngủi, cô đã được rèn giũa, không còn là vị Quý nhân ngày xưa phải ngậm mơ chua mỗi khi đi xe nữa. Triệu Uyển ngồi cùng xe cũng đã nôn hết dịch đắng trong dạ dày, dù sắc mặt xanh trắng nhưng cuối cùng vẫn chịu đựng được.

Cả hai người đều toàn vẹn mà đến được phía Bắc Đại Mạc, Cố Nghi biết rằng đó là một sự may mắn.

Bọn họ càng đi như gió bão về phía bắc, xe ngựa và hành lý càng ngày càng nhẹ bớt, ngay cả nhiều vật dụng cần thiết cũng bị bỏ lại.

Nhẹ hơn một chút thì sẽ nhanh hơn một chút. Nếu trên xe giảm đi một người thì xe ngựa có thể chạy nhanh hơn.

Đáng tiếc con người không phải là đồ vật, không thể dễ dàng bỏ lại, nếu vì vậy mà để lộ dấu vết thì sẽ mất nhiều hơn được.

Khoảng nửa tháng trước, vào một đêm nọ, khi Cố Nghi giật mình tỉnh giấc, cô phát hiện ra xe ngựa đã dừng lại từ lúc nào không hay, Cáp Mộc Nhĩ đang đứng ngay bên ngoài rèm xe nhìn cô.

Trong xe và bên ngoài đều tối đen, Cố Nghi không thể nhìn rõ mặt ông ta, nhưng cô theo bản năng cảm nhận được ánh mắt của Cáp Mộc Nhĩ lúc đó đang đặt trên người mình đã nảy sinh sát ý.

Ngay lập tức, một lớp mồ hôi lạnh thấm ướt lưng cô, nhưng cô không dám cử động, cũng không dám mở miệng cầu xin.

Triệu Uyển bên cạnh đã ngủ say.

Cô mở to mắt nhìn chằm chằm vào Cáp Mộc Nhĩ, có lẽ ông ta cũng đang nhìn chằm chằm vào cô.

Có thể chỉ là trong khoảnh khắc, cũng có thể là khoảng thời gian dài như một nén nhang, Cố Nghi đã không còn nhớ rõ nữa. Nhưng Cáp Mộc Nhĩ đột nhiên buông rèm xe xuống, xe ngựa lại tiếp tục đi.

Cô không biết rốt cuộc vì lý do gì mà mình đã thoát được kiếp nạn. Nhưng cô nghĩ, nếu khi đó cô không giật mình tỉnh dậy thì có lẽ đã trở lại ngày 15 tháng 6 rồi.

Bình Luận (0)
Comment