Nam Chính Hắn Luôn Tuyệt Tình Như Vậy

Chương 98

Trong vườn, bàn của Liễu tần đặt bên dưới chỗ ngồi của Cố Nghi, cách nhau vài thước. Cô ta đưa mắt quan sát tình cảnh vừa rồi của Nhu tần và Triệu phi, trong lòng không khỏi cười lạnh.

Hoàng thượng vì Triệu phi mà phạt cô ta, hiện tại triều đình lại có kẻ náo loạn muốn lập Triệu phi làm hoàng hậu.

Liễu tần bực bội uống một chén rượu, Cung Tiệp dư bên cạnh nhẹ giọng khuyên nhủ: “Liễu tần nương nương, thức ăn vẫn chưa dọn lên đủ, uống rượu khi đói e rằng sẽ hại dạ dày đấy.”

Cô ta quay đầu, bắt gặp ánh mắt tươi cười của Cung Tiệp dư.

“Tiệp dư lo chuyện của mình trước đi.”

Cung Tiệp dư cũng không giận, mỉm cười đáp: “Liễu tần nương nương nói phải.” Dứt lời, cô ta quay lại ngắm hoa dưới ánh đèn trong vườn.

Liễu tần vẫn chưa tỉnh ngộ.

Tính tình của hoàng thượng, nhìn vào tình thế hiện tại, trong cung này các cô khó lòng ở lại lâu dài, chi bằng sớm tính kế khác thì hơn.

Cố Nghi nghe thấy âm thanh, bèn liếc mắt nhìn sang, bỗng nghe tiếng nhạc từ vang lên, tiếng trống ầm ầm như sấm dậy, trong âm thanh chấn động vang dội, mấy chục nam nhân khỏe mạnh thân trên để trần, bước lên sân khấu.

Thật là mới mẻ!

Cô chăm chú nhìn kỹ, những người đàn ông vạm vỡ có phần trên cơ thể săn chắc, cơ bắp phát triển, không biết có phải là đã lén bôi dầu hay không, nhưng dưới ánh đèn, thân hình màu đồng thau lại phản chiếu ánh sáng như ngọc. Tất cả mọi người trên sân khấu đều có dáng vẻ cao lớn, tóc dài xõa xuống lưng, chỉ có hai bên tóc mai tết thành bím nhỏ, giữa tóc còn gắn châu ngọc xanh lam, nét mặt ai nấy đều đậm chất mạnh mẽ.

Cố Nghi hơi nghiêng người, chăm chú theo dõi.

Điệu múa này là do người Đan Thát tiến cống.

Trên đài, điệu múa có tiết tấu nặng nề tựa như bài hát chiến đấu, nhịp trống theo động tác càng lúc càng nặng trĩu, bỗng nhiên ngừng bặt ở đỉnh cao, mấy chục tráng sĩ đồng loạt phủ phục trên đất, tư thế bái lạy.

Tiếng đàn bất chợt vang lên, từng hồi dài ai oán.

Một bóng dáng thướt tha trong tà áo lụa đỏ bước đến theo tiếng nhạc.

Người đến đầu đội những chiếc tua bằng vàng bạc, trang sức bạc trên trán giống như một vầng trăng khuyết, trên đó gắn ba viên ngọc sáng lấp lánh.

Khuôn mặt của cô ta cũng như vầng trăng khuyết trên trời, sáng ngời thanh thoát, rạng rỡ tỏa sáng. Dây chuyền bạc trên cổ cô ta theo từng điệu múa mà phát ra âm thanh leng keng trong trẻo.

Eo thon của cô ta lộ ra ngoài, như cành liễu lay động nhẹ nhàng.

Cô ta đã đến, công chúa Đa Châu đã đến!

Cố Nghi vô thức liếc về phía hoàng đế trên ngai vàng, chỉ thấy hắn khoác long bào đen thêu chỉ vàng, nửa khuôn mặt ẩn sau những sợi tua rua bằng ngọc, từ trên cao nhìn xuống cô, ánh mắt lạnh lẽo thản nhiên.

Cố Nghi: ???

Chớp mắt đã thấy Tiêu Diễn dời mắt nhìn sang vũ đài.

Cô đành theo đó mà hướng ánh mắt về phía Đa Châu.

Công chúa Đa Châu, nghĩa nữ của Đại Quân Đan Thát.

Theo như sách viết, công chúa Đa Châu thân là viên ngọc của thảo nguyên đời này, nhan sắc không kém gì viên ngọc đời trước là Đáp Chu, nhưng lại do Đại Quân Đan Thát tự mình chủ động đưa đến hòa thân với Đại Mạc.

Trong vườn, tiếng nhạc chưa dứt, Đa Châu bất chợt tiến tới trước đài, nhảy xuống rồi đi thẳng đến trước bàn của Triệu Uyển.

Cô ta đến rồi, công chúa Đa Châu đến để thi đấu vũ đạo với nữ chính!

Đa Châu dừng chân trước bàn của Triệu Uyển, khẽ cười duyên dáng: “Nghe nói ngươi là người có phẩm cấp cao nhất trong các phi tần của hoàng cung, dám cùng ta tỉ thí một trận không?”

Cố Nghi hơi nghiêng mắt, thấy sắc mặt Triệu Uyển thoáng cứng lại, sau đó khẽ lắc đầu.

Trong tình huống này, vì thể diện nên Triệu Uyển không thể thật sự thi đấu với Đa Châu.

Đa Châu cười khẽ, không dây dưa, chỉ phẩy tay một cái, tiếng nhạc đột nhiên ngừng bặt.

Giọng cô ta nửa như giận hờn: “Thật mất hứng, những lời đồn đại dọc đường về Triệu phi lại không phải như thế này.”

Đa Châu quả thật có phần khiến người khác khó chịu, Cố Nghi thấy sắc mặt Triệu Uyển trở nên u ám.

Đa Châu lập tức xoay người, bước nhẹ nhàng quay lại đài, chắp hai tay lại trước ngực về phía hoàng đế, cúi đầu nói: “Đa Châu bái kiến hoàng thượng.”

“Bình thân.”

Đa Châu chớp mắt, ngẩng đầu nhìn vị đế vương trên cao, chậm rãi nói: “Đa Châu không ngại vạn dặm xa xôi từ Đan Thát đến đây, là để muốn gả vào hoàng tộc Đại Mạc, không biết hoàng thượng có thể tác thành cho Đa Châu không?”

Chỉ nghe thấy hoàng đế cất tiếng: “Thận Vương, ý ngươi thế nào?”

Tiêu Luật ngồi cách ngai vàng không xa, nghe tiếng gọi này liền lập tức đứng dậy cúi chào: “Hoàng huynh.”

Đa Châu theo âm thanh  nhìn về phía Tiêu Luật, nhíu mày nói: “Đa Châu muốn gả cho một dũng sĩ thực sự của Đại Mạc, chứ không phải vị Thận vương này.”

Sắc mặt Tiêu Luật – người “không phải là dũng sĩ thực sự” thoáng cứng lại nhưng vẫn giữ được phong độ, quay lại mỉm cười với Đa Châu, nụ cười rạng rỡ, nhưng Đa Châu lại không thèm nhìn y thêm cái nào nữa.

Không khí trong nháy mắt trở nên lạnh lẽo, trong vườn tĩnh lặng như tờ.

Một nam tử trung niên hơi mập, từ chỗ của sứ đoàn Đan Thát chậm rãi bước lên phía trước, cúi người hành lễ: “Sứ thần Đan Thát Cáp Mộc Nhĩ bái kiến hoàng thượng, công chúa Đa Châu tuổi còn nhỏ, có điều thất lễ, mong hoàng thượng và Thận vương thứ lỗi.”

Ông ta mặc trường bào màu đen đậm, đầu chải kiểu tóc Đan Thát, nhưng sau gáy lại búi nửa đầu, hai bên tóc mai đã điểm bạc, thân hình mập mạp, trên mặt dường như luôn có nụ cười, nhưng giữa chân mày lại có nếp nhăn sâu.

Cáp Mộc Nhĩ.

Trong lòng Cố Nghi chấn động, ngước mắt chăm chú nhìn ông ta một lúc lâu.

Tuy ngũ quan của ông ta đúng là đoan chính nhưng không có quá nhiều nét tương đồng. Cô chưa từng gặp Vu Đại, có lẽ Cáp Mộc Nhĩ có vài nét giống với Vu Đại.

Tiêu Diễn khẽ nhếch khóe môi, ánh mắt lạnh lùng: “Sứ thần nói quá lời rồi, trẫm và Thận vương tất nhiên sẽ không trách tội Đa Châu. Chỉ là Đại Quân Đan Thát lần này đưa Đa Châu đến không phải công chúa thật sự của Đan Thát, khiến trẫm thực sự kinh ngạc.”

Nghe vậy, sắc mặt Đa Châu tái đi, cô ta cắn môi, vừa định mở miệng thì bị Cáp Mộc Nhĩ lên tiếng ngắt lời: “Bệ hạ chưa biết, mấy người con gái của Đại Quân đều đã xuất giá, hơn nữa dung mạo không bằng công chúa Đa Châu. Công chúa Đa Châu là viên ngọc của thảo nguyên Đan Thát, tuy là nghĩa nữ nhưng được Đại Quân Đan Thát nuôi dưỡng như con ruột, phía sau còn có sự ủng hộ của các đại tộc Đan Thát.”

Đa Châu bên cạnh liếc nhìn Cáp Mộc Nhĩ một cái, rồi cúi đầu im lặng.

Tiêu Diễn cười khẽ: “Thì ra là vậy.” Sau đó vỗ tay mấy cái, tiếng nhạc lại vang lên, các vũ cơ liền đi lên sân khấu.

Cáp Mộc Nhĩ và Đa Châu đứng tại chỗ một lát, sau đó đành quay về chỗ ngồi.

Tiệc rượu kéo dài đến giờ Hợi mới kết thúc.

Một đêm yến hội không mấy vui vẻ, tiếp theo đó là mấy lần gặp mặt không mấy hài lòng.

Theo lý cũ, Đan Thát đáng lẽ phải tiến cống, nhưng lần này trâu ngựa và da lông mà sứ đoàn mang theo lại thiếu hụt khá nhiều.

Sứ đoàn nhân cơ hội nói rằng do năm nay Đại Mạc cấm trà tư nhân, chuyển sang trà quan, khiến cho việc buôn bán trà và ngựa không thông suốt, khẩn cầu Đại Mạc mở lại trà tư nhân, thì chợ trà và ngựa ở Điệt Thành mới có thể tái lập.

Hoàng đế không đồng ý.

Vài ngày sau, sứ đoàn lại nhắc đến chuyện Đa Châu hòa thân, muốn dâng cô ta cho hoàng thượng.

Hoàng đế một lần nữa không đồng ý.

Tháng sáu lặng lẽ đến, thế cục căng thẳng tạm thời lắng xuống, các triều thần đề nghị rằng mùa hè thích hợp để mời người Đan Thát đi săn bắn cưỡi ngựa tại Nam Uyển một ngày và tổ chức yến tiệc tiễn sứ đoàn.

Cố Nghi đã học cưỡi ngựa lâu như vậy, cuối cùng cũng đợi được đến ngày này.

Hôm nay cô đã thức dậy từ canh Mão, thay một bộ y phục cưỡi ngựa rồi lên xe đến chân núi, quan trông ngựa dắt đến cho cô chính là con ngựa trắng mà cô thường cưỡi ở trường đua.

Cố Nghi đạp vào bàn đạp leo lên ngựa, trước tiên để ngựa đi nhanh một vòng, sau đó thuần thục cưỡi ngựa chạy nhanh.

Khu rừng Nam Uyển nằm trên một sườn dốc thoai thoải, mùa hè thảm cỏ tươi tốt, thích hợp cho việc cưỡi ngựa đánh bóng. Khu rừng tựa lưng vào ngọn núi lớn, cây cối tươi tốt, rậm rạp.

Ánh nắng ban mai không gay gắt, có chút gió mát thổi tới, Cố Nghi ngồi trên lưng ngựa, ngắm nhìn cánh đồng xanh mượt, lòng tràn đầy phấn khởi.

Lúc này, các nữ quyến đi cùng cũng lần lượt lên ngựa, Cố Nghi nhìn quanh thì thấy Triệu Uyển đã lên ngựa, đang dừng lại dưới một gốc cây ở rìa rừng, quan trông ngựa đang giúp cô ấy buộc lại bàn đạp.

Cố Nghi khẽ thở phào, vừa quay mặt lại đã thấy một bóng dáng đỏ rực đang cưỡi ngựa lao nhanh về phía mình.

Chính là Đa Châu.

Ngựa của cô ta rất nhanh, Cố Nghi nắm chặt dây cương định tránh đi, nhưng thấy Đa Châu đã tới gần, bỗng ghì chặt dây cương, vó ngựa tung lên, vụt qua cô rồi dừng lại ngay bên cạnh.

Đây là đang khoe kỹ năng.

Cố Nghi hiểu: “Thân thủ giỏi lắm!”

Đa Châu nhướng mày cười nói: “Ngươi là Nhu tần? Vừa rồi ta thấy ngươi cưỡi ngựa khá tốt, sao lại gọi là Nhu tần? Chẳng phải “Nhu” trong Đại Mạc có nghĩa là nhu mì sao?”

Câu hỏi này thật sự hóc búa, Cố Nghi suy nghĩ một lúc: “Ta là ngoài nhu trong cương.”

Không biết Đa Châu nghe có hiểu không, chỉ cười cười, bên má lộ ra lúm đồng tiền. Hôm nay cô ta mặc y phục cưỡi ngựa màu đỏ, vẻ đẹp rực rỡ.

Đa Châu nhìn Cố Nghi từ trên xuống dưới, khen ngợi: “Trâm cài trên đầu ngươi thật đẹp.”

Cố Nghi đưa tay chạm vào cán gỗ mun dưới viên ngọc đỏ, cũng mỉm cười: “Đa tạ.”

Đa Châu lại hỏi: “Lát nữa ngươi cũng tham gia đua ngựa chứ?”

Cố Nghi gật đầu: “Đương nhiên rồi.”

Đua ngựa đúng như tên gọi, là thi xem ai cưỡi ngựa nhanh hơn. Đường đua đã được vạch sẵn trên sườn dốc nối liền với núi. Hôm nay đến đây không chỉ có các phi tần mà còn có cả các phu nhân quan viên, hiếm khi tụ hội cùng nhau để chơi đánh mã cầu và đua ngựa cho vui.

Đa Châu gật đầu, ánh mắt nhìn về phía trước, liền quay đầu ngựa lại: “Ta đi trước đây, lát nữa gặp lại!”

Cố Nghi nhìn hướng cô ta đi, chính là nơi Triệu Uyển đang dừng lại.

Cô liếc mắt đi chỗ khác, thúc ngựa tiến lên vài bước.

Trên khu rừng, nam nữ tách biệt, cách nhau bởi một hàng rào gỗ. Cố Nghi nhìn thấy Tiêu Diễn đang cưỡi ngựa.

Hôm nay, hắn mặc một bộ áo bào đen, búi tóc cao, chỉ có đai lưng thêu hình rồng.

Phía sau hắn là Tiêu Luật.

Người của sứ đoàn Đan Thát cũng cưỡi ngựa.

Tiêu Diễn quay đầu nhìn thì thấy Cố Nghi đứng cạnh hàng rào gỗ.

Cố Nghi thấy hắn quay lại nói gì đó với Tiêu Luật rồi thúc ngựa đi tới.

Hai người cách nhau bởi hàng rào gỗ, Tiêu Diễn ngẩng đầu nhìn trời cao mây bay, dặn dò: “Giữa trưa nàng nhớ đến chỗ có bóng râm mà nghỉ.”

Cố Nghi khẽ cười: “Thần thiếp chúc bệ hạ khởi đầu đại thắng.”

Hôm nay trên khu rừng, hai bên sẽ chia thành hai đội để đánh một trận mã cầu.

Tiêu Diễn gật đầu, Cố Nghi siết chặt dây cương: “Vậy thần thiếp đi đua ngựa đây.”

“Đi đi.”

Cố Nghi quay đầu ngựa lại, còn ngoái đầu nhìn hắn thêm lần nữa rồi mới thúc ngựa rời đi.

Tiêu Diễn cảm thấy hôm nay Cố Nghi có phần kỳ lạ, nhưng lại không thể nói rõ lạ ở chỗ nào.

Trên khu rừng, tiếng tù và vang lên, cung nhân mang gậy và bóng vào sân.

Tiêu Diễn không nghĩ ngợi nhiều, chỉ đành quay người trở lại.

Mặt trời lên tới đỉnh.

Quan trông ngựa cưỡi ngựa đến trước ngựa của Cố Nghi: “Nhu tần nương nương, cuộc đua ngựa đã chuẩn bị xong, mời nương nương theo nô tài.”

Cố Nghi theo cậu ta đến điểm xuất phát của cuộc đua.

Các nữ quyến đã sẵn sàng, khoảng hơn hai mươi người. Cố Nghi nhìn quanh thì thấy Triệu Uyển và Đa Châu đều có mặt.

Trước mắt là bãi cỏ bằng phẳng, càng về phía xa, con đường ngoằn ngoèo lên núi dần hiện ra.

Quan trông ngựa cầm một lá cờ xanh, cao giọng tuyên bố: “Cuộc đua ngựa hôm nay, ai giành được dải lụa đỏ trên cây thông xanh giữa lưng núi trước sẽ thắng.”

Lời vừa dứt, cậu ta phất lá cờ xanh, mấy con ngựa đồng loạt phóng đi như tên bắn.

Đa Châu đi đầu, còn quay đầu lại nhìn Triệu Uyển với ánh mắt khiêu khích.

Trong số các nữ quyến không thiếu những người giỏi giang, lại quen thuộc khu rừng này, thấy thế liền nhanh chóng bẻ cương ngựa, men theo con đường dốc để lên phía trên.

Đó là một con đường tắt trên núi, có thể giúp người ta nhanh chóng lên đến lưng chừng.

Giữa rừng cành lá chằng chịt, đường tắt dưới chân ngựa chưa được dọn dẹp trước, cây cỏ rậm rạp, đá núi lởm chởm.

Người cưỡi ngựa cần phải cẩn thận hơn.

Đa Châu khẽ hừ một tiếng, liền vung roi thúc ngựa theo.

Triệu Uyển đã bị Đa Châu làm bẽ mặt vài lần trước mọi người, trong lòng sớm đã kìm nén cơn giận, liền theo sát ngựa của Đa Châu.

Bình Luận (0)
Comment