Nam Chính Hắn Luôn Tuyệt Tình Như Vậy

Chương 97

Hồ Viện phán không dám ngẩng đầu nhìn sắc mặt của Nhu tần: “Vi thần cáo lui.”

Ông ta xách hộp thuốc, cúi mình từ từ lui ra ngoài phòng khách, cầm bút nhanh chóng viết một đơn thuốc rồi đưa cho Đa Lạc đang theo sau: “Vi thần sẽ cho người mang thuốc đến sau.”

Đa Lạc nhận đơn thuốc, ngập ngừng hỏi: “Hiện tại Viện phán định đi bẩm báo với bệ hạ sao ạ?”

Hồ Viện phán thầm nghĩ kể từ khi được thăng chức Viện phán, con đường làm quan của ông ta thực sự đầy gian nan. Nghĩ đến việc phải gặp mặt hoàng đế lúc này, thật sự vô cùng không muốn đi. Ông ta thở dài một hơi, nhưng chỉ đành gật đầu nói: “Vi thần phụng mệnh mà đến, đương nhiên phải lập tức bẩm báo.” Nói rồi, ông ta cúi đầu, bước chân nặng nề rời khỏi Hà Lạc điện.

Vừa bước ra khỏi cửa điện, trước mắt thoáng hiện màu vàng rực rỡ, ông ta ngẩng đầu lên nhìn, thấy hoàng đế đã đứng ngay trước mặt, đôi mắt chỉ chăm chăm nhìn thẳng vào ông ta.

“Hồ Viện phán.”

Hồ Viện phán giật mình, lập tức cúi người hành lễ: “Vi thần tham kiến bệ hạ.”

“Thế nào?”

Hồ Viện phán âm thầm hít một hơi: “Mạch tượng của Nhu tần nương nương ổn định, chỉ là khí huyết lưu thông hơi kém. Vi thần đã kê đơn thuốc, điều dưỡng vài ngày sẽ khỏi.”

Hoàng đế im lặng không nói lời nào, cũng không bảo ông ta đứng lên.

Hồ Viện phán trong lòng khổ sở, chờ đợi một hồi lâu mới nghe hoàng đế mở lời: “Lui đi.”

Hồ Viện phán không kịp tạ ơn, chỉ cảm thấy một cơn gió lướt qua tai, ngẩng đầu lên nhìn thì thấy hoàng đế đã tiến vào trong Hà Lạc điện.

*

Cố Nghi uống cạn chén trà nóng Đa Lạc đưa đến, tâm trạng dần bình ổn lại, đầu óc cũng sáng suốt hơn đôi chút.

Haiz, thôi thì đành vậy.

Cô đứng dậy rời giường, đi đến ngồi trước gương trang điểm. Trước khi ngủ trưa, tóc cô đã được tháo hết trâm vòng, nhưng bây giờ cô cũng không có hứng thú búi lại, chỉ lấy một dải lụa đỏ buộc thành đuôi ngựa sau gáy.

Vừa bước đến cửa tẩm điện, cô đã thấy Tiêu Diễn đi đến. Trên người hắn vẫn mặc triều phục, chuỗi ngọc lưu ly trên mũ theo động tác của hắn khẽ lắc lư.

Đến nhanh vậy à.

Cố Nghi nhìn hắn một lúc, mới nhớ ra cúi người hành lễ: “Thỉnh an bệ hạ.”

Tiêu Diễn “Ừ” một tiếng: “Bình thân.”

Giọng điệu của hắn nghe có vẻ bình thường, không hề có sơ hở nào.

Nếu không phải vì hắn đến quá nhanh, Cố Nghi đã nghĩ rằng chắc chắn hắn chẳng hay biết gì.

Cố Nghi ngước mắt nhìn hắn, bĩu môi rồi vô thức cười khẽ: “Thần thiếp đã khiến bệ hạ thất vọng rồi.”

Tiêu Diễn thấy cô tránh ánh mắt của mình, chỉ cúi đầu nhìn chằm chằm vào long bào của hắn, chân mày liền nhíu lại.

“Trẫm không thất vọng, sao lại thất vọng chứ.”

Cố Nghi ngẩng đầu nhìn hắn nhưng lại không biết nói gì, Tiêu Diễn cười nói: “Chẳng phải chuyện gì to tát, hôm nay không được thì còn có ngày mai.”

Cố Nghi cau mày hỏi: “Nếu như ngày nào cũng không được thì sao?”

Tiêu Diễn hơi nhíu đôi mày dài: “Nàng làm sao biết ngày nào cũng không được?” Thấy giữa đôi mày của cô vẫn đầy tâm sự, hắn cười nói: “Nếu ngày nào cũng không được thì thôi vậy.”

Có người nối dõi tất nhiên dễ dàng hơn, nhưng nếu không có thì vẫn có cách khác, chỉ là vấn đề thời gian.

Cố Nghi nghe vậy liền giật mình, nhìn hắn chằm chằm: “Bệ hạ không sợ sau này không có người nối dõi sao?”

Tiêu Diễn bật cười: “Trẫm vốn dĩ chưa từng nghĩ đến chuyện sau này.” Trước đây hắn cũng chưa từng để tâm đến việc có con cái.

Cố Nghi thả lỏng vai, theo đà ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh.

Tiêu Diễn tiến lại gần hơn, khóe môi hơi cong lên, ánh mắt sáng rực: “Chẳng lẽ Nhu tần nương nương thất vọng lắm à?”

Hôm nay dường như hắn cuối cùng cũng đã nhìn thấy được tâm tư của Cố Nghi.

“Thần thiếp tất nhiên thất vọng, nhưng thần thiếp biết rằng thất vọng cũng chẳng ích gì, có lẽ chỉ là duyên chưa đến thôi.”

Tiêu Diễn thấy cô ủ rũ, trong lòng muốn trêu đùa: “Nhu tần nương nương đừng nóng vội, ngày mai trẫm sẽ bảo Ti bảo ti chọn một tượng Quan Âm Tống Tử dâng lên trước điện của nương nương.”

Cố Nghi: “Ha ha.”

Tiêu Diễn kéo một chiếc ghế vuông ngồi xuống trước mặt cô, từ trong túi gấm ở thắt lưng lấy ra một chuỗi hạt đa bảo.

“Đây là vật mà năm xưa cao tăng đã dâng cho trẫm, giờ tặng lại cho nàng.”

Cố Nghi nhìn chuỗi hạt, hạt mã não bóng loáng, từng viên gỗ đều có màu trầm: “Đây là vật quý của bệ hạ, thần thiếp nhận lấy cảm thấy thật hổ thẹn.”

Tiêu Diễn tự tay đeo vào cổ tay trái của cô: “Biết đâu có chuỗi hạt này, Nhu tần nương nương sẽ đạt được điều mình mong muốn.”

“Tạ ơn bệ hạ.” Cô sờ chuỗi hạt mát lạnh trên tay.

Tiêu Diễn thấy cô đã giãn mày, chậm rãi nói: “Thái y đã nói nàng lo nghĩ quá nhiều, nàng yên tâm đi, điều dưỡng sức khỏe mới là quan trọng. Sinh con vốn đã nguy hiểm, nếu sức khỏe không tốt thì càng thêm nguy hiểm hơn.”

Tiêu Diễn thực sự tỏ ra chẳng hề để tâm, nỗi buồn bực trong lòng Cố Nghi vì thế cũng tiêu tan bớt.

“Thần thiếp đã hiểu rồi.”

Tiêu Diễn đứng dậy nói: “Các đại thần trong nội các vẫn đang đợi trẫm tại Thiên Lộc các, trẫm sẽ đến thăm nàng sau.”

Cố Nghi không ngờ Tiêu Diễn đã bỏ lại mọi người để đến đây, liền lập tức đứng lên nói: “Bệ hạ mau đi đi.”

*

Hôm nay sở dĩ nội các còn ở lại Thiên Lộc các là vì đoàn sứ thần Đan Thát sắp đến kinh thành.

Vào triều hội Nguyên Đán, Đan Thát chưa đến kinh nạp cống, nay đã qua tháng năm mới lục đục kéo đến.

Đây không phải là điềm lành.

“Bức thư từ Điệt Thành gửi đến cho biết đoàn sứ thần Đan Thát gồm hơn sáu mươi người, hộ tống nghĩa nữ của Đại Quân Đan Thát – công chúa Đa Châu. Theo ý thần, Đan Thát có ý muốn kết thân.” Một đại thần trong nội các nói.

Lời vừa dứt liền có người phản bác: “Nếu là kết thân thì vì sao lại đưa đến một nghĩa nữ? Đại Quân Đan Thát có chín người con trai và sáu người con gái, điều này chẳng qua là sự khiêu khích, nhằm mục đích sỉ nhục. Lòng không trung thành của Đan Thát đã không phải ngày một ngày hai.”

“Xin bệ hạ suy xét, nếu có thể dùng kết thân để hóa giải chiến tranh thì tại sao lại không? Nếu thực sự phải giao tranh với Đan Thát, biên cương phía Bắc chắc chắn sẽ máu chảy ngàn dặm.”

“Chúng ái khanh nói đều có lý.” Tiêu Diễn phất tay áo cắt ngang cuộc tranh cãi trong điện: “Đan Thát thần phục hay không, vừa nhìn đã biết ngay.”

Tề Nhược Đường bước lên hành lễ: “Nếu không thần phục thì bệ hạ sẽ phát binh ư? Nếu phát binh thì ai sẽ lãnh binh?”

“Nếu không thần phục thì dĩ nhiên phải phát binh, người lãnh binh chính là trẫm.”

Trong Thiên Lộc các lặng ngắt như tờ, các đại thần liền đồng loạt tiến lên thưa.

“Xin bệ hạ suy xét!”

“Bệ hạ gánh vác quốc vận, sao có thể đùa với tính mạng!”

Cuộc tranh luận kéo dài mãi, có người nhân cơ hội đề xuất để Tề Sấm lĩnh binh điểm tướng.

“Tề tướng quân đã cáo lão về quê, trẫm làm sao có thể đành lòng.” Tiêu Diễn đưa mắt nhìn quanh một lượt: “Nếu thực sự có trận chiến này, phó tướng sẽ là Vu Đại.”

Mọi người đều kinh ngạc: “Vu tướng quân…” Liễu Phóng chần chừ nói.

“Liễu khanh có ý gì, Vu tướng quân làm sao?”

Vu Đại vốn là người Đan Thát, các thuộc hạ của ông ta cũng có nhiều người thuộc tộc Đan Thát. Mọi người ở đây đều hiểu rõ những lời chưa nói hết của Liễu Phóng, nhưng Liễu Phóng lại không dám trả lời.

“Liễu khanh hoài nghi lòng trung thành của Vu tướng quân ư? Nếu như vậy thì chẳng lẽ Liễu khanh cũng nghi ngờ trẫm?” Tiêu Diễn từ tốn nói, giọng điệu bình thản, nhưng lời chưa dứt, trong Thiên Lộc các đã có không ít người quỳ xuống.

“Xin bệ hạ thứ tội.”

Đây là điều tối kỵ không thể đụng đến của vị hoàng đế trước mặt.

Tiêu Diễn trên ngai vàng lại khẽ cười: “Các khanh nào có tội, đứng lên đi.”

Mọi người vừa đứng vững liền nghe hắn nói tiếp: “Người thứ hai cho vị trí phó tướng chính là Chu Lang.”

Chu Lang là thiếu tướng quân, nhiều năm đóng quân ở doanh trại phía Nam của Đại Mạc, thông hiểu quân tình và địa lý phương Bắc. Tuy rằng do tuổi trẻ thiếu kinh nghiệm cầm quân, nhưng trước mắt không có khuyết điểm nào lớn để mọi người bắt bẻ, nên cũng không ai dám nói thêm gì.

Quyền lực của hoàng đế ngày càng lớn, rõ ràng là không muốn sử dụng các cựu thần nữa.

Hắn muốn giao binh quyền vào tay những người mới mà hắn đã chọn lựa.

Cho đến quá nửa giờ Tuất, bầu trời đầy sao và ánh trăng lẻ loi, mọi người mới từ Thiên Lộc các lui ra.

Cao Quý công công bước vào điện, dâng lên trà mới: “Bệ hạ nghỉ ngơi đi, hôm nay đã mệt mỏi cả ngày rồi.”

Hoàng đế uống một ngụm trà, nhưng lại hỏi: “Buổi sáng ngươi nói có chuyện muốn bẩm báo, là chuyện gì?”

Cao Quý lúc đó quả thật có việc, nhưng bị Hồ Viện phán đến vội vàng làm gián đoạn.

“Không phải chuyện lớn, là Kính phi nương nương sai người nói rằng, cùng Đoan phi nương nương thân thiết nhiều năm, tình nghĩa sâu đậm, cũng muốn theo nàng ấy cùng rời cung, đến Tây Sơn tụng kinh.”

Hoàng đế không hề tỏ vẻ ngạc nhiên: “Ngày mai ngươi đi báo lại, nói rằng trẫm đồng ý.”

*

Trong Hà Lạc điện, Đa Lạc đã sắc thuốc xong theo đơn thuốc của Hồ Viện phán, mang vào tẩm điện dâng cho Cố Nghi.

Nước thuốc không đắng, tỏa ra mùi táo đậm đà.

Cố Nghi đã tắm rửa xong xuôi, uống thuốc xong lại súc miệng rồi nằm xuống giường, trong đầu cẩn thận xem lại cốt truyện một lần nữa.

Khi Tiêu Diễn vén màn lên thì thấy Cố Nghi mở mắt, đang ngẩn ngơ.

Khoảng vài giây sau, Cố Nghi mới nhận ra hắn: “Bệ hạ.”

Tiêu Diễn cởi áo khoác ngoài rồi lên giường: “Vừa rồi nàng đang nghĩ gì mà chăm chú thế?”

Cố Nghi cười khẽ: “Đang nghĩ về món đùi cừu nướng.”

Tiêu Diễn: …

Cố Nghi xoay người, quay mặt về phía hắn, thử hỏi: “Bệ hạ hôm nay bận rộn lắm sao?”

Tiêu Diễn khẽ gật đầu: “Sứ thần Đan Thát sắp tới rồi.”

Quả nhiên là vậy.

Cố Nghi chăm chú nhìn kỹ dung nhan của hắn, thấy dưới mắt hắn hơi có quầng thâm: “Bệ hạ gần đây ngủ không ngon giấc, có phải bệnh đau đầu lại tái phát không?”

Tiêu Diễn lắc đầu: “Không có, chỉ là thỉnh thoảng mơ thấy một vài giấc mơ kỳ lạ.”

“Mơ kỳ lạ? Mơ thấy gì kỳ lạ?”

Tiêu Diễn nhìn vào đôi mắt đang mở to của cô, bỗng nói: “Trẫm từng có lần mơ thấy nàng chết.”

Cố Nghi nghe vậy, tim đập thình thịch: “Chết… chết như thế nào?”

Tiêu Diễn nghĩ cô sợ hãi, liền giả vờ cười nhẹ nhàng như đang nói đùa: “Không biết, chỉ biết là nàng đã chết.”

Vậy thì không phải lỗ hổng gì, có lẽ chỉ là một giấc mơ bình thường.

Tiêu Diễn thấy Cố Nghi như thở phào nhẹ nhõm: “Chỉ là trong giấc mơ, trẫm rất đau lòng.”

Cố Nghi nghe vậy lòng bỗng xót xa, chớp mắt: “Bệ hạ còn mơ thấy gì nữa?”

Tiêu Diễn chần chừ đáp: “Trẫm còn… mơ thấy Triệu Uyển.”

Cố Nghi sững sờ.

Bực mình ghê! Lại là hướng đi này! Thà không hỏi còn hơn!

Cô “Ồ” một tiếng ngắn gọn, rồi quay người trở lại.

Tiêu Diễn ngẩng đầu thì thấy sau gáy của Cố Nghi đang hướng về phía mình.

Hắn bật cười lớn: “Nhu tần nương nương đang giận sao?”

Hắn đưa tay chạm vào vai cô, nhưng cô lại gạt tay ra.

Tiêu Diễn cười khẽ, áp người đến gần: “Nhu tần nương nương hôm nay thất vọng, trẫm suy nghĩ mãi quả là lỗi của trẫm, quyết không thể để Nhu tần nương nương thất vọng.”

Cố Nghi còn chưa kịp phản ứng, đã cảm thấy trước ngực lạnh buốt.

Không biết từ khi nào, dải buộc áo trên người cô đã được tháo ra.

Những nụ hôn nhẹ nhàng rơi xuống mái tóc cô, hương thơm lạnh của cây tùng và cây bách quen thuộc bao phủ khắp xung quanh.

Ngoài cửa sổ, ánh trăng tròn đầy treo cao, ánh sáng màu trắng sữa chiếu xuống mặt đất, chăn gấm vừa ấm lên, hòa cùng với bóng đêm bao phủ.

*

Cuối tháng năm, đoàn sứ thần Đan Thát cuối cùng cũng vào cung yết kiến hoàng đế.

Đêm đó, hoàng đế mở tiệc tại ngự hoa viên để tiếp đãi sứ thần.

Trong cung đã lâu không có dịp náo nhiệt như vậy. Trong ngự hoa viên dựng một rạp nhạc, nhạc công hòa tấu. Trên đài cao làm bằng gỗ mun, rèm vàng buông xuống và chiếc ngai vàng được đặt trên đó, các cung nữ cầm ô và quạt che đứng phía sau ngai vàng. Trong vườn dựng một đài cao để biểu diễn ca múa, cây cối xung quanh được treo thêm đèn lồng, bên trong đốt nến, cả khu vườn tràn đầy đèn hoa rực rỡ, hòa quyện với ánh trăng và sắc hoa.

Chỗ ngồi của Cố Nghi cách ngai vàng không xa. Trong cung, bốn phi tần ban đầu là Đoan, Kính, Thục, Đức, người rời cung thì đã rời cung, kẻ bị giáng chức cũng đã giáng chức, người gần chỗ cô hơn chỉ còn lại Triệu Uyển. Nhìn cô ấy mặc áo choàng lụa mỏng màu nhạt, bên trong là váy sáng màu như ánh trăng, toàn thân tuy gầy gò nhưng sắc bệnh đã không còn nữa.

Triệu Uyển quay đầu liếc nhìn Cố Nghi bên cạnh, vì là mùa hè nên cô mặc một chiếc váy lụa màu sen nhạt, thêu hoa ngọc lan trắng, tay còn cầm chiếc quạt tròn, nhẹ nhàng quạt gió.

Hai người chạm mắt nhau rồi lại quay đi.

Bình Luận (0)
Comment