Nam Chính Hắn Luôn Tuyệt Tình Như Vậy

Chương 102

Khi Cố Nghi lờ mờ tỉnh dậy, cô đang nằm úp mặt xuống, bị trói vào yên ngựa với tư thế đầu chúc xuống.

Thành thật mà nói thì máu dồn lên não nên cô cảm thấy đầu óc quay cuồng và có hơi choáng.

Cô cố rướn cổ ngẩng đầu nhìn xung quanh, mới thấy Cáp Mộc Nhĩ đang ngồi bên đống lửa, xung quanh là rừng cây, nhưng cây cối không rậm rạp, chỉ là những bụi cây thấp. Con ngựa đen dưới thân cô không biết đã chạy bao lâu, vẫn còn phì phò thở hổn hển.

Ánh mắt Cáp Mộc Nhĩ không nhìn cô, Cố Nghi cố gắng cựa quậy trên yên ngựa. Lúc này cô vừa khát vừa đói, đầu lại đau nhức. Người thường giả chết nghe chừng dễ dàng, tại sao đến lượt cô lại vất vả như vậy chứ? Tiểu thuyết ngôn tình đã hại cô rồi!

Cáp Mộc Nhĩ sớm đã nhận ra động tĩnh trên lưng ngựa, ông ta nhíu mày đứng dậy khỏi đống lửa rồi tiến lại gần ngựa. Ông ta nắm dây trói quanh eo Cố Nghi, nhấc bổng cô xuống như thể bắt lấy một con thỏ.

Cố Nghi liền ngã nhào xuống đất, đầu óc choáng váng, một lúc sau mới ngồi vững lại được.

Cáp Mộc Nhĩ nhìn cô với vẻ mặt lạnh lùng, Cố Nghi thấy gương mặt ông ta đầy bụi bặm, có lẽ đã đi đường rất lâu rồi, nhưng cô không biết ông ta định đưa mình đến đâu.

Cố Nghi ngoái đầu nhìn túi nước treo trên yên ngựa với ánh mắt tội nghiệp, Cáp Mộc Nhĩ hừ lạnh một tiếng, nhưng cũng cho cô uống vài ngụm nước.

Sau khi uống nước, Cố Nghi mới có sức mở miệng hỏi: “Nạp Quả chết rồi sao?”

Cáp Mộc Nhĩ nhíu mày, không đáp mà hỏi ngược: “Lúc đó ngươi đang tỉnh à?”

Cố Nghi nhanh chóng lắc đầu, nhưng qua phản ứng này, cô biết chắc Nạp Quả đã chết.

Cốt truyện đúng hướng rồi!

Ánh mắt Cáp Mộc Nhĩ quét qua người cô, thấy hai tay cô bị trói ra sau, cổ tay bị dây siết chặt đến mức hằn lên vết máu sâu. Ông ta liền ngồi xuống, nới lỏng dây trói một chút.

Cố Nghi thấy ông ta bất ngờ đến gần, cô theo bản năng lùi lại, cổ tay vừa được nới lỏng thì Cáp Mộc Nhĩ liền đứng dậy rời đi.

Trong lòng Cố Nghi cảm thấy kỳ lạ, chợt lóe lên ý nghĩ: “Ngươi không phải định đưa ta đến Vương Đô của tộc Đan Thát đấy chứ?”

Cáp Mộc Nhĩ bật cười: “Nếu vậy thì sao?”

Cố Nghi trấn tĩnh lại, Nạp Quả đã chết, nếu Điệt Thành thất thủ, tộc Đan Thát cũng đã bại trận, ông ta đưa cô đến Vương Đô chẳng có ích gì, trừ phi định dâng cô cho vị vương tử hoặc đại vương nào đó của tộc Đan Thát.

Cáp Mộc Nhĩ cũng chẳng phải chưa từng làm chuyện này.

Cố Nghi cảnh giác nhìn ông ta, cựa quậy cổ tay nhức nhối, chuỗi ngọc đeo trên cánh tay cô không còn bị dây trói giữ chặt liền rơi xuống gần mu bàn tay, chạm vào da thịt gây cảm giác lành lạnh, khiến cô thấy vững tâm hơn.

Cô phải tìm cơ hội bỏ trốn trước khi đến Vương Đô.

Cáp Mộc Nhĩ nghỉ ngơi một lát, rồi lại kéo cô lên ngựa, đi dọc theo khu rừng. Ngựa phi rất nhanh, đi khoảng chừng thời gian một nén hương thì từ trên không vang lên tiếng chim ưng kêu lanh lảnh. Cố Nghi ngẩng đầu, thấy một con chim ưng đầu trắng lông đen trông khá quen mắt, đang sải cánh bay lượn trên bầu trời xanh.

Đây dường như là thú cưng của Tiêu Diễn!

Cáp Mộc Nhĩ ghìm cương ngừng lại, cau mày nhìn lên bầu trời.

Chim ưng được người huấn luyện có thị lực phi thường, có thể đưa tin, tìm đồ, tìm người đều được.

Cáp Mộc Nhĩ quay lại, cẩn thận quan sát Cố Nghi đang nằm trên lưng ngựa. Nhìn một lượt, ánh mắt ông ta dừng lại ở chiếc vòng đeo tay lộ ra ngoài ống tay áo cô. Đó là một viên ngọc mã não màu vàng.

Ông ta bật cười lớn, giật mạnh chuỗi ngọc trên tay Cố Nghi: “Tiêu Diễn mà lại tặng cho ngươi chuỗi ngọc chim ưng mang hương này ư?”

Cái gì cơ?

Cố Nghi đau tay, liền ngẩn ra, nhìn thấy Cáp Mộc Nhĩ đang nắm chuỗi ngọc của cô với vẻ mặt vô cùng u ám.

Trên trời, chim ưng lượn quanh không ngừng, tiếng kêu vang vọng, mãi chẳng chịu rời đi.

Cố Nghi bừng tỉnh, liền hiểu ra chuỗi ngọc này chắc là ngọc định vị cho chim ưng, để con chim ưng đầu trắng kia có thể tìm được cô từ trên cao.

Mưu kế của tên Tiêu Chó này thật quá sâu xa, là cô quá ngây thơ, cứ ngỡ đây chỉ là món quà bình thường.

Khi Cố Nghi im lặng không nói gì, Cáp Mộc Nhĩ lạnh giọng thở dài: “Thì ra là thế… Lúc ta tiến quân về phương Bắc, ta cứ ngỡ Tiêu Diễn sức cùng lực kiệt, gấp rút muốn dẫn quân lên Bắc nên không truy binh theo. Giờ nghĩ lại, e rằng hắn sợ ta nóng vội mà thật sự giết ngươi, chỉ còn lại một mình Triệu phi.” Cáp Mộc Nhĩ cười lạnh, tay đột ngột vung mạnh, ném chuỗi ngọc vào bụi cây.

Ông ta lấy từ trong áo ra chiếc còi tre đeo ở cổ, nhẹ nhàng thổi một tiếng. Gia tộc Cáp thị đời đời đều là người nuôi dưỡng chim ưng. Giờ đây ông ta muốn xem thử, liệu chim ưng của ông ta lợi hại hay là chim ưng của Tiêu Diễn lợi hại hơn.

Cáp Mộc Nhĩ quất roi thúc ngựa, quay đầu lại cười khinh thường với Cố Nghi: “Cũng may là ta nhất thời mềm lòng không giết ngươi, ngươi còn hữu dụng hơn ta dự tính.”

Cố Nghi toàn thân cứng đờ, quay đầu nhìn sắc mặt Cáp Mộc Nhĩ càng lúc càng lạnh lẽo, nụ cười càng khiến người ta khiếp sợ.

Chẳng mấy chốc trên trời lại vang lên một tiếng chim ưng kêu dài, Cố Nghi mệt mỏi ngước cổ lên nhìn, từ chân trời xanh biếc lại có một con chim ưng đen bay tới, lao vào truy đuổi con chim ưng đầu trắng, hai con chim ưng vỗ cánh bay cao, đối đầu với nhau trên không trung.

Nhân cơ hội này, Cáp Mộc Nhĩ lại vung roi, thúc ngựa phi nhanh về phía trước.

Lòng Cố Nghi càng thêm trĩu nặng.

*

Lại nói đến Hồ Viện phán trong quân doanh Đại Mạc, mấy ngày nay, ngày đêm thắp đèn nghiên cứu, cuối cùng tìm thấy trong quyển sách cổ “Bách Thảo Kinh” một loại thảo dược tương tự loại độc mà Vu Đại mô tả. Theo sách ghi chép thì loại độc này quả thực khiến người trúng độc có màu máu đen, độc khí lan khắp cơ thể, một khi vào đến tâm mạch thì thuốc nào cũng không chữa được, nhưng nếu phát hiện kịp thời thì ngải cứu có thể giải được loại độc này.

Ngải cứu mọc ở đất Đại Mạc, nhưng ở phía Bắc Điệt Thành do khí hậu khắc nghiệt, tìm kiếm khắp nơi vẫn không có. Hồ Viện phán đã phái người tìm kiếm nhiều ngày cũng không thấy đâu.

Tuy nhiên trong viên tề mẫu châu quả thực có chứa ngải cứu.

Khi xem xét triệu chứng của Hoa Hòe, hoàng đế đã giao cho Hồ Viện phán viên tề mẫu châu mà Cao Hi Viên từng điều chế để điều tra kỹ càng. Hồ Viện phán luôn giữ viên thuốc này cho đến nay, nhưng ngoài ngải cứu thì tề mẫu châu còn chứa các chất độc khác, chỉ là liều lượng khác nhau, độc tính khác nhau.

Hồ Viện phán dùng kim châm để bảo vệ tạm thời tâm mạch của hoàng đế, ông ta đã đắn đo ba ngày nay, đến khi xác nhận không thể tìm thấy ngải cứu nữa, hoàng đế đã hôn mê nhiều ngày, hơi thở dần yếu, ông ta không thể chờ đợi thêm được nữa.

Ông ta lấy ra viên tề mẫu châu lưu giữ trong lọ sứ, cẩn thận dùng kim bạc lấy một lượng nhỏ bằng nửa móng tay hòa vào nước. Hành động này khá mạo hiểm, nếu ít quá thì ngải cứu không cứu nổi hoàng đế, nếu nhiều quá thì hoàng đế có thể sẽ trúng độc của tề mẫu châu.

Dù đã có kinh nghiệm dày dặn nhưng ông ta cũng không dám chắc chắn hoàn toàn, nên đã viết một bức thư để lại cho vợ con, nếu hoàng đế gặp chuyện chẳng lành, ông ta phải trả giá bằng tính mạng thì ít ra cũng để lại cho họ một lời giải thích.

Đêm ấy sau khi cho hoàng đế uống thuốc, Hồ Viện phán không rời nửa bước, mặc nguyên áo ngồi bên giường suốt đêm.

Sáng hôm sau khi trời rạng sáng, Hồ Viện phán cuối cùng cũng thấy được ngón tay Hoàng đế khẽ động, trong lòng ông ta vui mừng khôn xiết, lập tức gọi Vu Đại và Chu Lang vào trướng quân.

Tiêu Diễn từ cơn hôn mê dài tỉnh lại, trời đã sáng rõ.

Ba người bên cạnh đều luôn miệng gọi.

“A Diễn!”

“Bệ hạ đã tỉnh lại rồi!”

“Vi thần xin chịu tội!”

Tiêu Diễn đảo mắt, vẫn còn vẻ hoang mang ngỡ ngàng.

Trong lều da bò, ngọn nến cháy suốt đêm, trên giá nến trước giường chỉ còn lại cây nến trắng nhỏ như ngón tay, trên bàn vẫn bày sa bàn mà trước đó hắn đã sắp đặt.

Hồ Viện phán thấy hoàng đế đã mở mắt, nhanh chóng dâng chén trà nóng trên bàn.

Vu Đại bên cạnh giơ tay cẩn thận đỡ Tiêu Diễn ngồi dậy.

Tiêu Diễn nửa tựa vào giường, uống một ngụm trà, lúc này mới tỉnh táo lại, hắn đưa tay sờ lên cổ bên phải, chạm vào một lớp băng trắng.

Hồ Viện phán lập tức nói: “Khởi bẩm bệ hạ, chỗ bị thương đã được rửa bằng nước sạch, vi thần đã phủ một lớp băng trắng. Loại độc này có thể giải bằng ngải cứu, nhưng nơi đây không có ngải cứu, vi thần đã mạo muội dùng ngải cứu trong tề mẫu châu để thử.” Ông ta cúi đầu hành lễ: “Xin bệ hạ thứ tội!”

Thấy Tiêu Diễn gật đầu mà không tỏ vẻ trách tội, Hồ Viện phán mới thực sự yên lòng.

Khi cổ họng đã bớt khô khốc, Tiêu Diễn mới hỏi: “Trẫm đã ngủ bao lâu rồi?”

“Bệ hạ đã ngủ li bì suốt bốn ngày rồi.” Chu Lang đáp, ngừng một chút rồi vui vẻ nói thêm: “Bệ hạ anh minh, Nạp Quả đã chết, Điệt Thành đã thất thủ từ hôm trước rồi!”

Ánh mắt Tiêu Diễn đảo qua trướng quân một vòng, chỉ hỏi Chu Lang: “Đã chặn được xe ngựa chưa?”

Chu Lang trong lòng chấn động, nhưng ngoài mặt không dám biểu lộ, chỉ chắp tay nói: “Mạt tướng sẽ lập tức phái người mời nương nương đến.” Nói xong, y liền quay người bước ra ngoài.

Hồ Viện phán nghe vậy liền cúi thấp đầu, Vu Đại không rõ nguyên do, lại quay sang nhìn Tiêu Diễn, hỏi: “Bệ hạ có thấy còn chỗ nào khó chịu không?”

Tiêu Diễn cử động tay chân, cảm thấy đều mềm nhũn, nhưng hắn đã mê man bốn ngày, như vậy cũng phải thôi: “Không có gì đáng ngại.”

Hồ Viện phán thở phào nhẹ nhõm, nở nụ cười an ủi: “Vi thần đã lệnh người hâm nóng cháo, bệ hạ vừa tỉnh dậy, hãy dùng chút cháo để bồi dưỡng dạ dày, sau đó thần sẽ viết một phương thuốc bồi bổ để điều dưỡng sức khỏe. Sau khi bệ hạ giải hết độc tố, nhất thiết phải tĩnh dưỡng cẩn thận, không nên quá lao lực.”

Tiêu Diễn hờ hững gật đầu, ánh mắt cau lại nhìn về phía rèm trướng.

Chu Lang đến rất nhanh, khi vén rèm bước vào, y đối diện với ánh mắt của hoàng đế, khiến y giật mình kinh hãi.

Trong mắt là niềm mong mỏi, tình cảm dâng trào.

Chu Lang lập tức cúi đầu, hơi né qua một bên, để lộ Triệu Uyển phía sau.

Khi Triệu Uyển nhìn thấy ánh mắt u ám của Tiêu Diễn, chỉ nghe hắn hỏi mình: “Nhu tần đâu rồi?”

Sự chua xót trong lòng Triệu Uyển lan tỏa, nặng nề đến mức khiến cô ấy nghẹt thở, cô ấy hé môi định nói, nhưng một chữ cũng không thốt ra được.

Quân lính hôm đó bỏ Cố Nghi lại, chỉ cứu một mình cô ấy. Sau đó cô ấy mới biết, Nạp Quả đã chết, Cố Nghi lại bị người Đan Thát bắt, e rằng khó bảo toàn tính mạng.

Cô không thể nói ra một lời nào.

Chu Lang hoảng sợ quỳ xuống, nói: “Mạt tướng bất tài, hôm ấy chỉ có thể lo cho bệ hạ trước, mạt tướng đã phái kỵ binh đuổi theo xe ngựa, nhưng giữa đường bất ngờ xuất hiện một người một ngựa bắt cóc Nhu tần nương nương, thuộc hạ bất lực chỉ cứu được Triệu phi nương nương.”

Tiêu Diễn lặng lẽ nhìn Chu Lang quỳ dưới rèm, đợi một lúc mới chậm rãi nói: “Chu Lang phạm quân lệnh, phạt năm mươi trượng.”

Chu Lang chắp tay cúi đầu: “Mạt tướng tuân chỉ.” Rồi rời khỏi đại trướng, tự lãnh hình phạt.

Tiêu Diễn không nhìn Triệu Uyển nữa, chỉ nói: “Nàng lui ra đi.”

Triệu Uyển toàn thân lạnh lẽo, cô ấy còn chưa kịp nói một câu nào thì đã phải lúng túng lui ra ngoài.

Hồ Viện phán lúc này mới ngẩng đầu lên, nhưng thấy sắc mặt hoàng đế đã tái nhợt, mái tóc đen xõa xuống vai càng làm nổi bật khuôn mặt trắng bệch, không còn chút huyết sắc.

Ông ta vội vàng khuyên nhủ: “Bệ hạ hãy bảo trọng long thể!”

Vu Đại chưa từng giao tiếp với Nhu tần, nhưng vẫn nhớ chuyện Tiêu Diễn đã đích thân đuổi theo Bác Cổ khi hắn ta bắt Nhu tần đi.

Trước đó ông ta cứ ngỡ là vì hắn muốn giết Bác Cổ mà thôi.

Vu Đại cau mày nhìn Tiêu Diễn: “Bệ hạ…”

“Vu Tướng quân.” Tiêu Diễn gọi ông ta.

“Mạt tướng có mặt.”

Vu Đại chắp tay đứng nghiêm, chỉ nghe Tiêu Diễn trầm giọng nói tiếp: “Chuỗi ngọc chim ưng của trẫm ở chỗ Nhu tần, ngươi mau phái chim ưng tìm Cáp Đa, tìm được Cáp Đa thì có thể biết được tung tích của Nhu tần. Một khi tìm thấy thì lập tức báo cho trẫm.”

Vu Đại giật mình kinh ngạc, chuỗi ngọc chim ưng của người nuôi chim ưng chưa bao giờ rời thân, đó là phương tiện bảo toàn tính mạng trong lúc nguy nan, để chim ưng có thể tìm ra tung tích của mình. Tiêu Diễn lại giao chuỗi ngọc chim ưng của mình cho Nhu tần.

Tiêu Diễn ngẩng đầu nhìn Vu Đại đang đứng bất động, Vu Đại lập tức bừng tỉnh: “Mạt tướng tuân chỉ.” Nói rồi liền nhận lệnh rời đi.

Trong trướng lại trở nên lạnh lẽo, Hồ Viện phán cúi đầu, thành tâm khuyên nhủ: “Bệ hạ hãy an lòng tĩnh dưỡng mấy ngày, Nhu tần nương nương chắc chắn sẽ gặp dữ hóa lành!”

Tiêu Diễn không hề nghe rõ lời khuyên của ông ta, trong đầu hắn nhớ lại khung cảnh trong mộng, cảnh tượng rõ mồn một, tiền kiếp lẫn kiếp này đan xen, trong lòng hắn vô cùng kinh hãi. Cố Nghi ở kiếp nào cũng đều yểu mệnh, liệu có phải kiếp này cũng sẽ sớm qua đời không…

Hai tay trong tay áo không tự chủ mà nắm chặt, hắn nhắm mắt lại, lồng ngực phập phồng lên xuống.

Số mệnh như một ván cờ, chỉ có ván cờ này dường như mọi nước đi đều bị người khác sắp đặt. Nhưng hắn ở trong ván cờ đã nhìn thấu thì tất nhiên không thể tiếp tục để người khác điều khiển. Sống chết có số, nhưng dù là số mệnh, hắn cũng nhất quyết không tin vào số mệnh đó!

Tiêu Diễn bỗng nhiên cảm thấy vị tanh ngọt ở cổ họng, đột ngột phun ra một ngụm máu.

Hồ Viện phán vừa nhìn thấy, lập tức sợ hãi tột độ, nhanh chóng đỡ hắn nằm xuống, vội vã nói: “Bệ hạ có thể vẫn còn dư độc, bây giờ bảo vệ tâm mạch là quan trọng nhất! Vi thần… Vi thần sẽ nhanh chóng đi lấy viên thuốc thanh tâm!”

Nói xong, Hồ Viện phán lập tức bước nhanh như gió ra ngoài lấy thuốc.

Bình Luận (0)
Comment