Nam Chính Hắn Luôn Tuyệt Tình Như Vậy

Chương 103

Đi được gần nửa ngày, Cáp Mộc Nhĩ đưa Cố Nghi vượt qua những bụi cây thấp đến một thảo nguyên bao la nơi cỏ xanh mơn mởn, rải rác bóng dáng con người và gia súc.

Cố Nghi nghĩ chính là ngay lúc này, ngay nơi đây, trên thảo nguyên này.

Chân trời đã thấp thoáng những ngôi sao thưa thớt bên ánh trăng mờ, sau khi hoàng hôn lặn xuống, sắc cam rực rỡ của ánh chiều tà cũng chợt tan biến..

Cáp Mộc Nhĩ nhóm một đống lửa, đang nướng con thỏ mà ông ta vừa bắn hạ. Mùi thơm của mỡ hòa với mùi thịt lan tỏa khắp nơi.

Cố Nghi nuốt nước bọt, suốt mấy tháng qua cô chỉ ăn bánh, ăn đến mức gần như có thể xếp một vòng quanh Hà Lạc điện, cô thật sự phát ngán rồi. Bây giờ ngửi thấy mùi thơm ngào ngạt này, bụng cô thành thật kêu lên òng ọc.

Cáp Mộc Nhĩ lạnh lùng nhìn cô, Cố Nghi nở một nụ cười ngượng ngùng nhưng vẫn giữ lễ.

Cáp Mộc Nhĩ liếc qua rồi quay lại tiếp tục nướng thịt thỏ.

Cố Nghi nuốt nước bọt, thử nói: “Ta đói rồi.”

Cáp Mộc Nhĩ trừng mắt nhìn cô, nhưng lại dùng dao bạc cắt một miếng thịt thỏ nướng giòn ném sang cho cô.

Cố Nghi vội vàng chụm hai tay đỡ lấy miếng thịt nóng hổi, thổi phù vài cái rồi nhét vào miệng, nóng đến mức phải thở phù phù.

Cáp Mộc Nhĩ liếc qua cười khinh thường một tiếng.

Cố Nghi tính toán thời gian, đợi khoảng một khắc rồi mới lên tiếng nói: “Ta muốn giải quyết nhu cầu cá nhân, ngươi nới dây trói cho ta một chút đi.”

Cáp Mộc Nhĩ không kiên nhẫn nhìn cô, mặt mày chù ụ, sau đó tiến đến nới lỏng sợi dây trên tay cô ra: “Nhanh quay lại, nếu muốn chạy, chân ngươi ở thảo nguyên này chạy chẳng được bao xa đâu, có khi còn gặp cả bầy sói.” Cố Nghi đã nghe lời đe dọa này đến thuộc lòng luôn rồi.

Cô ngoan ngoãn gật đầu, bước đi đến bụi cỏ cách đó mấy chục bước, cô tháo thắt lưng trên váy, lấy cây trâm đỏ giấu trong đó ra, dùng hết sức lực, cuối cùng cũng bẻ được viên tề mẫu châu đỏ như máu trên đầu trâm ra, sau đó cô buộc lại thắt lưng rồi giấu viên tề mẫu châu vào tay áo bên trái.

Cố Nghi quay lại bên đống lửa, Cáp Mộc Nhĩ ngước lên nhìn cô, cô bước đến trước mặt hắn, để mặc ông ta trói hai tay mình lại. Cáp Mộc Nhĩ sau đó lại tự mình tiếp tục ăn thịt thỏ.

Cố Nghi ngồi trở lại bãi cỏ bên cạnh, mắt nhìn chằm chằm vào túi nước treo trên yên ngựa.

Thấy ánh mắt cô, Cáp Mộc Nhĩ bực bội bảo: “Đi lấy túi nước cho ta.”

Cố Nghi nói vẻ đáng thương: “Ta cũng khát rồi.”

Cáp Mộc Nhĩ hừ lạnh: “Đi lấy ngay đi!”

Cố Nghi đứng dậy đi đến trước ngựa, hai tay nâng túi nước rồi nhanh chóng ngoái nhìn Cáp Mộc Nhĩ, khó nhọc vặn mở nắp túi, quay lưng về phía Cáp Mộc Nhĩ uống vài ngụm.

Cáp Mộc Nhĩ thấy vậy, lạnh giọng quát: “Uống đủ chưa?”

Cố Nghi gật đầu, trước khi đóng nắp bạc lại, cô nhanh chóng dùng hai ngón tay khéo léo bỏ viên tề mẫu châu trong tay áo vào túi nước.

“Bõm” một tiếng nhỏ khiến cô run tay, cô vội vàng lắc túi nước vài cái, tiếng nước róc rách lại vang lên.

Cố Nghi bước đến đưa túi nước cho Cáp Mộc Nhĩ, nói khẽ: “Nước còn lại cũng chẳng còn nhiều.”

Cáp Mộc Nhĩ nhận lấy nhưng không uống.

Trong lòng Cố Nghi vừa hồi hộp vừa lo lắng, viên tề mẫu châu dù có thể tan trong nước, nhưng cô không biết cần bao lâu mới phát huy tác dụng, nếu liều lượng không đủ thì liệu có khiến ông ta mê man không, mà nếu nhiều quá thì liệu có khiến cô vô tình hạ độc giết chết Cáp Mộc Nhĩ không?

Cáp Mộc Nhĩ quay đầu quan sát kỹ sắc mặt cô, Cố Nghi nở nụ cười giả tạo.

“Ngươi không sợ đến Vương Đô rồi sẽ không thể trở về sao?” Cáp Mộc Nhĩ hỏi.

Đại vương Đan Thát nổi tiếng tàn bạo, hơn nữa lại là kẻ háo sắc, các hoàng tử khác cũng chẳng khá hơn là bao.

Cố Nghi không biết Cáp Mộc Nhĩ thực sự trung thành với ai, nhưng Vương Đô đúng là hố lửa, cô tuyệt đối không thể đến đó.

“Tất nhiên là sợ rồi, nếu ngươi có lòng tốt thì hãy thả ta đi. Ta nhất định sẽ không tiết lộ hành tung của ngươi với bất kỳ ai cả!”

Cáp Mộc Nhĩ mỉa mai: “Đúng là nằm mơ giữa ban ngày!”

Cố Nghi im lặng, nhìn thấy Cáp Mộc Nhĩ dùng dao bạc khuấy động đống lửa, vài đốm lửa bùng lên rồi nhanh chóng tắt ngấm.

Cố Nghi ngập ngừng một lát rồi hỏi: “Ngươi là cữu cữu cả hay là cữu cữu út?”

Cáp Mộc Nhĩ dừng lại, đôi mắt nâu đen của ông ta trừng Cố Nghi, như ánh sao băng lạnh lẽo đột nhiên vụt tắt, giọng nghiêm nghị: “Ta không có đứa cháu nào như vậy!”

Cố Nghi rụt cổ lại, vẫn không sợ chết mà nhìn ông ta rồi hỏi tiếp: “Vậy muội muội ngươi đâu? Chẳng lẽ ngươi chưa từng có muội muội sao?”

“Câm miệng!” Hai má Cáp Mộc Nhĩ giật giật vì tức giận, gương mặt bị ánh lửa chiếu đỏ rực.

Ông ta nói xong, như để trút giận mà mở nắp túi nước, ngửa cổ uống vài ngụm rồi ném túi nước trống rỗng xuống chân, nhưng trong lòng vẫn không nguôi, trừng mắt nhìn cô, giận dữ nói: “Ngươi là ai? Đến lượt ngươi chỉ trỏ ta sao?” Ông ta cười khẩy hai tiếng, giọng đầy vẻ chế giễu: “Ngươi nghĩ Tiêu Diễn đưa chuỗi ngọc chim ưng cho ngươi là coi trọng ngươi à? Sự coi trọng ấy cũng chỉ đến mức này thôi! Nếu thực sự coi trọng thì sao hắn chỉ cứu Triệu phi mà bỏ ngươi lại. Ngươi có biết dù có chuỗi ngọc chim ưng, dù chim ưng được huấn luyện có thị lực tốt đến đâu thì cũng chỉ tìm người chứ không cứu người, cho dù cuối cùng tìm thấy thì cũng có thể chỉ là một cái xác!”

Sắc mặt Cố Nghi tái nhợt.

Những ngày qua cô vẫn tránh né không muốn đối diện với chuyện này, vậy mà Cáp Mộc Nhĩ lại nói thẳng ra như vậy. Cô biết nhân vật nữ chính chắc chắn chưa chết, nếu không thì cô đã phải quay lại ngay từ đầu rồi, nhưng vì ngất đi nên không biết vì sao Cáp Mộc Nhĩ chỉ bắt mình cô đưa về Vương Đô. Cô vừa không dám hỏi, vừa không muốn biết nên mới chần chừ mãi chưa hỏi.

Cáp Mộc Nhĩ thấy sắc mặt cô thay đổi, trong lòng lại dâng lên một chút khoái chí trả đũa: “Nếu ngươi còn nói bậy nữa, ta sẽ đánh nát miệng ngươi.”

“Ngươi sẽ không đánh nát miệng ta đâu.”

Cố Nghi ngẩng đầu nhìn thẳng vào ông ta, khiêu khích nói: “Ngươi sợ đánh hỏng khuôn mặt ta, sẽ không thể giao người đi được!”

Cô lạnh lùng cười một tiếng: “Trước đây ngươi cũng vậy, muốn giao Đáp Chu cho đại vương Đan Thát phải không?”

Cáp Mộc Nhĩ lập tức đứng bật dậy, giơ tay lấy roi quấn ở thắt lưng, mạnh mẽ vung một cái, đánh rơi vài bụi cỏ xanh bên cạnh Cố Nghi.

Sau cú quất roi, những mảnh cỏ vỡ vụn bay tứ tung, Cố Nghi lập tức lùi lại một chút.

“Sợ rồi à? Vừa rồi ngươi đâu có sợ?” Cáp Mộc Nhĩ cười nham hiểm, ngồi xổm xuống nhìn đối mặt với Cố Nghi: “Ngươi rốt cuộc là ai! Có quan hệ gì với tộc ta!”

Ông ta nghiến răng nói, răng nghiến ken két: “Nếu muội muội ta không muốn hầu hạ đại vương thì chỉ cần nói với ta là được, trong Vương Đô có nhiều quý tộc, nếu nó nói với ta thì sao đến nỗi này!”

Cáp Mộc Nhĩ càng nói càng tức giận, đột nhiên nghiêng người lại gần Cố Nghi, giật tung búi tóc ở thái dương, để lộ một vết sẹo đỏ rực hình lưỡi liềm trên tai, lớn hơn dấu nô lệ bên thái dương của Tiêu Diễn gấp mấy lần, thịt đỏ đan xen, hình dạng ghê rợn.

Trong đôi mắt ông ta phản chiếu ánh lửa, ánh lên màu đỏ như máu: “Nếu không vì Tiêu Diễn thì nó cần gì phải bỏ nhà, bỏ nước, vượt ngàn dặm khỏi Đan Thát để cống hiến cho Đại Mạc! Vinh quang của gia tộc Cáp thị chấm dứt tại đây, từ nay trở đi đều là tội nô, bị gán cho dấu ấn phản bội! Đó là nỗi nhục mà gia tộc Cáp thị vĩnh viễn không thể xóa nhòa! Nhưng Cáp Đáp Chu cố chấp một mình cuối cùng cũng chết sớm ở Đại Mạc, có được kết cục tốt đẹp gì đâu!” Ông ta nói xong lại cười như điên vài tiếng, càng thêm điên cuồng.

Cố Nghi vô cùng kinh hãi, chân hơi động, lùi lại nửa bước: “Ngươi…”

Cô vừa nói được một chữ thì Cáp Mộc Nhĩ trước mắt loạng choạng, lông mày nhíu chặt lại. Ông ta xoa trán, ánh mắt dần trở nên mờ mịt, đồng tử nâu đậm đột nhiên giãn rộng.

Cáp Mộc Nhĩ nhìn Cố Nghi đầy khó tin: “Ngươi hạ độc ta? Dám đầu độc ta?”

Thuốc từ tề mẫu châu đã phát huy tác dụng!

Cố Nghi cố lấy sức, định bò dậy khỏi bãi cỏ nhưng lại bị Cáp Mộc Nhĩ đưa tay giữ chặt vai, ép cô nằm lại. Ông ta xoay tay, con dao bạc đâm thẳng về phía ngực cô: “Ngươi đúng là độc ác!”

Cố Nghi kinh hãi, vội nghiêng người muốn tránh, nhưng cánh tay giữ vai cô của Cáp Mộc Nhĩ như sợi xích ngàn cân, đè nặng khiến cô không thoát ra được.

Con dao bạc mang theo lực mạnh mẽ, phập một tiếng đâm thẳng vào ngực cô, nhưng khi mũi dao sắc bén chạm vào ngực Cố Nghi thì không thể tiến thêm chút nào nữa.

Cố Nghi hít sâu một hơi, thấy động tác của Cáp Mộc Nhĩ khựng lại, cô lập tức dùng hết sức lực giãy dụa kịch liệt, cuối cùng cũng thoát khỏi sự khống chế của ông ta.

Cáp Mộc Nhĩ chỉ cảm thấy sức lực toàn thân cạn kiệt, người như bùn nhão đổ ập xuống bãi cỏ, không còn cử động được nữa.

Cố Nghi nhảy vọt ra xa chừng mười bước, hít một hơi sâu để bình tĩnh lại.

Chờ đến khi Cáp Mộc Nhĩ hoàn toàn bất tỉnh, cô mới cẩn thận bước tới gần, hai tay chụm lại lấy con dao bạc trong tay ông ta, đi xa vài bước rồi dùng mũi dao cắt đứt dây trói trên tay.

Trước ngực vẫn cảm thấy hơi tê tê, cô cúi đầu nhìn thì thấy Cáp Mộc Nhĩ đã dùng rất nhiều lực để đâm thủng áo ngoài của cô, nhưng chiếc giáp mềm bằng vàng bên trong vẫn kiên cố, đao kiếm không thể xuyên qua được.

May là vậy chứ nếu không thì chắc chắn cô đã bị đâm xuyên qua tim rồi. Quả nhiên mặc tất cả đạo cụ lên người là quyết định sáng suốt, không uổng công cô đã mặc giáp vàng suốt chặng đường, dù nóng đến chết đi sống lại, thậm chí mỗi lần tắm rửa còn phải che giấu khổ sở, nhưng để bảo toàn tính mạng thì tất cả đều xứng đáng!

Cố Nghi thuận tay nhét con dao bạc vừa nhặt được vào người, lục lọi trên người Cáp Mộc Nhĩ, lấy được túi tiền và túi đựng đá lửa, trong túi đựng lương khô treo bên hông vẫn còn một ít thức ăn.

Cố Nghi trèo lên lưng ngựa của Cáp Mộc Nhĩ, liếc nhìn ông ta đang bất tỉnh bên cạnh đống lửa.

Lúc này, cô mới cảm thấy sự sợ hãi muộn màng, tay cầm dây cương run rẩy, phải cố gắng lắm mới giữ chặt lại được.

Đống lửa dưới đất đang cháy rực, những khúc củi dày bên dưới đang cháy sáng, có lẽ sẽ cháy đến sáng mai mà không gặp trở ngại gì.

Viên tề mẫu châu trong túi nước mới hòa tan chưa lâu, Cáp Mộc Nhĩ cũng không uống nhiều nước.

Cô tự trấn an trong lòng rằng Cáp Mộc Nhĩ có lẽ chỉ là ngất đi thôi… Nhưng Cố Nghi cũng chẳng có thời gian suy nghĩ thêm, cô kéo dây cương rồi vỗ mạnh vào mông ngựa, con ngựa đen liền phóng đi.

Trước mắt là thảo nguyên mênh mông, gió đêm càng thêm dữ dội, thổi mạnh khiến ngọn cỏ lay động như sóng biển.

Cô ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy sao thưa thớt, trong đó có vài ngôi sao sáng rực trông như những viên ngọc sáng lấp lánh trên tấm lụa đen.

Cô phải đi về hướng Nam.

*

Chim ưng mà Vu Đại phái đi chỉ mất hai ngày đã tìm được dấu vết của Cáp Đa. Ông ta có quân lệnh trong tay, không dám giấu giếm hay trì hoãn, lập tức vào đại trướng báo cho Tiêu Diễn.

Tiêu Diễn vẫn còn nửa nằm trên giường, nghe tin mắt liền sáng lên: “Trẫm sẽ cùng Vu Tướng quân đi về phương Bắc.”

Hồ Viện phán nhìn Vu Đại đầy khó xử, Vu Đại hiểu ý liền nói: “Bệ hạ vẫn còn dư độc, e sẽ tổn hại tâm mạch, đi đường lại xóc nảy, hành trình này có lẽ mất vài ngày, mạt tướng xin đi trước, bệ hạ cứ yên tâm dưỡng sức…”

Hồ Viện phán nhân cơ hội khuyên thêm: “Bệ hạ hiện đang cần tĩnh dưỡng, nếu quá gắng gượng mà khiến căn bệnh nặng hơn thì e rằng…”

Tiêu Diễn kéo sợi dây bên giường rồi buộc tóc lại, lặng lẽ bước xuống giường, khoác chiếc áo khoác đen vào, sau đó liếc nhìn Hồ Viện phán hỏi: “Trẫm ngồi xe ngựa đi, vậy ổn thỏa rồi chứ?”

Nghe thấy giọng điệu ôn hòa này, Hồ Viện phán bỗng thấy trong lòng bất an.

Ông ta biết hoàng đế nhượng bộ đã đến mức này, chỉ còn cách thuận theo: “Bệ hạ nói rất đúng!”

“Bệ hạ…” Vu Đại vẫn không cam lòng muốn khuyên thêm.

Tiêu Diễn nói: “Truyền Chu Lang đến.”

Người lính bên ngoài nghe lệnh, liền đi gọi Chu Lang.

Tiêu Diễn nhìn Vu Đại, từ tốn nói: “Điệt Thành đã bại trận, nếu không thừa thắng tiến công, tiến thẳng đến Vương Đô, chẳng lẽ Vu Tướng quân muốn chờ quân Đan Thát gượng dậy thêm lần nữa sao?”

Khuôn mặt Vu Đại thoáng cứng đờ, không ngờ ngày này lại đến nhanh như vậy. Ông ta từng nhiều lần tưởng tượng rằng rồi sẽ có một ngày giao đấu sinh tử với quân Đan Thát. Khi công phá Điệt Thành, ông ta vẫn chưa nhận thức rõ nhưng Vương Đô là vùng đất trọng yếu của Đan Thát. Một khi chiếm được Vương Đô, Đan Thát sẽ trở thành chư hầu của Đại Mạc, không còn tồn tại nữa.

Tiêu Diễn thấy sắc mặt Vu Đại thay đổi, chỉ chậm rãi hỏi: “Chẳng lẽ trong lòng cữu cữu vẫn còn chút luyến lưu?”

Vu Đại sững sờ, từng đợt suy nghĩ nổi lên rồi lại lắng xuống, hai tay không tự chủ siết chặt lại. Ông ta chậm rãi lắc đầu: “Mạt tướng đã thấy một Đan Thát đầy bạo ngược và giết chóc, lòng đã chẳng còn chút luyến lưu nào, ngày này rốt cuộc rồi cũng phải đến thôi…”

Giờ Thìn sáng hôm sau, Chu Lang dẫn đại quân nhổ trại tiến về phương Bắc, Vu Đại và Tiêu Diễn dẫn theo mấy trăm kỵ binh băng qua đường rừng.

Bốn ngày sau, Tiêu Diễn cuối cùng cũng thấy con chim ưng đầu trắng tên Cáp Đa trong rừng.

Cáp Đa đứng trên một cành cây thấp, thấy Tiêu Diễn bước xuống xe ngựa, nó vỗ cánh bay một vòng rồi lại đậu lại trên cành cây.

Tiêu Diễn bước tới dưới gốc cây, nhẹ nhàng vuốt lông nó, cau mày quan sát kỹ thì thấy một bên cánh nó có vài chiếc lông rối tung, rõ ràng là dấu vết của một cuộc chiến.

Hắn nhìn quanh, trong rừng không thấy bóng người, cũng không nghe tiếng động. Hắn ngẩng đầu nhìn lên bầu trời xanh nhạt, cũng chẳng thấy bóng chim nào.

“Bệ hạ có phải muốn tìm vật này?”

Trong số binh lính đang tản ra tìm kiếm, có một người nhặt được chuỗi ngọc trong bụi cây, hai tay nâng lên dâng trước mặt Tiêu Diễn.

Hạt ngọc vàng nằm xen giữa những hạt gỗ tỏa sáng lấp lánh. Tiêu Diễn nhận lấy, chuỗi ngọc lạnh buốt đến thấu xương, mang theo hơi sương trong rừng đã không còn hơi ấm của con người.

Người hiểu rõ chuỗi ngọc chim ưng và có thể dùng nó để điều khiển chim ưng bắt người, kẻ bắt cóc Cố Nghi chính là Cáp Mộc Nhĩ.

Tiêu Diễn đeo chuỗi ngọc lên cổ tay trái, ra lệnh: “Tiến nhanh về Vương Đô.”

Bình Luận (0)
Comment