Nam Chính Hắn Luôn Tuyệt Tình Như Vậy

Chương 109

Mùa đông lạnh giá ở kinh thành đã đến, sau tháng mười một, mấy trận tuyết lớn liên tiếp rơi, những bông tuyết lớn như lông ngỗng bay lả tả suốt đêm, sáng sớm tỉnh dậy, tuyết trong sân đã dày đến một thước.

Cố Chiêu trước đây lớn lên ở phương Nam, chưa từng thấy trận tuyết lớn như vậy. Sau khi dậy, đọc xong bài khóa sớm, cậu đứng dưới hành lang ngắm tuyết. Tuyết trắng phủ mái ngói xanh, những giọt nước đọng trên cổng chảy thành các cột băng trong suốt óng ánh.

Cố Trường Thông hôm nay cũng được nghỉ ở nhà, dùng bữa sáng qua loa, vốn định kiểm tra bài học của Cố Chiêu dạo gần đây, nhưng thấy cảnh tuyết hiếm có, bèn để cậu thưởng thức một lát.

Từ sau kỳ thi khảo mãn vào tháng năm, Cố Trường Thông thăng chức thành Thị Lang của Bộ Lại, nhà họ Cố đã mua một căn nhà ở kinh thành. Đây là một khu nhà hai sân, có một cánh cổng hoa treo ngăn cách sân trước và sân sau. Cổng trước có đầy đủ tòa nhà chính và các phòng phụ, sân sau có dãy phòng ở hai bên, phòng chính còn có hành lang đi quanh. Căn nhà rộng rãi hơn nhiều so với căn nhà ở Phủ Châu. Vị trí cũng rất tốt, chỉ cách phủ Bộ Lại hai con hẻm dài.

Nhà họ Cố từ Phủ Châu vào kinh vốn túng thiếu, không có khả năng mua ngôi nhà hai sân ở vị trí tốt như vậy. Nhưng bạn cũ ở Bộ Lại là Thẩm Húc đã nhân dịp thuận lợi giúp đỡ, đúng lúc nhạc phụ của ông ấy từ quan rời kinh, liền bán lại ngôi nhà cũ với giá thấp cho ông.

Cố Trường Thông đã lăn lộn chốn quan trường nhiều năm, hiểu rõ lý lẽ, ông mới đến không nên từ chối, đợi sau này sẽ tìm cơ hội thích hợp để đáp lại ân tình này.

Đợi đến khi mặt trời phía Đông lên cao thêm chút nữa, tuyết trong sân dần tan, Cố Trường Thông đang định gọi Cố Chiêu cùng đến thư phòng thì nghe tiếng ngựa hí từ ngoài cổng vọng vào.

Chỉ trong chốc lát, một người thắt đai đen, mặc quan phục Lễ Bộ đi vào trong sân, cất cao giọng hô: “Thánh chỉ đến.”

Cố Trường Thông cùng toàn bộ người trong sân lập tức quỳ xuống nhận chỉ.

“Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết, chỉ dụ Cố thị, con gái của Thị Lang Bộ Lại Cố Trường Thông, đoan trang đức độ, dịu dàng nhã nhặn, xứng đáng là mẫu nghi của muôn nước. Nay phong làm hoàng hậu. Thăng Cố Trường Thông lên Thái sư chính nhất phẩm, nhận chức vị, đồng thời cũng tôn vinh Cố phu nhân. Khâm thử.”

Cố Trường Thông cúi đầu chạm đất, hai tay đón nhận quyển chỉ: “Tạ ơn hoàng thượng.”

Đợi người truyền chỉ thúc ngựa rời đi, Cố Trường Thông mới như bừng tỉnh khỏi giấc mộng, Thái sư tuy là chức hàm, chỉ là tước vị hư danh của thân nhân quan chức, nhưng lại là bậc chính nhất phẩm.

Cố Nghi quả nhiên đã trở thành hoàng hậu…

Cố phu nhân mừng rỡ rơi nước mắt: “Hoàng hậu nương nương nhất định sẽ sớm trở về kinh thành!”

Ngự giá thân chinh lên phương Bắc đã được mấy tháng, nay có thánh chỉ, đợi ngày trở về kinh thành sẽ tổ chức đại lễ phong hậu.

Cố Chiêu bên cạnh thấy vậy, liền cười nói: “Đến lúc đó mẫu thân lại có thể vào cung yết kiến rồi.” Trong lòng cậu cũng nhẹ nhõm phần nào, hóa ra “Bản đồ chú giải tập hợp về kinh thủy Đại Mạc” mà a tỷ để lại cho cậu chỉ là do cậu suy nghĩ quá xa mà thôi.

*

Cố Nghi ngồi trong xe ngựa, vén màn xe, ngắm nhìn bông tuyết bay đầy trời. Một luồng gió lạnh buốt từ khe hở lùa vào mặt, cô vội thả rèm xuống.

“Mùa đông ở phương Bắc quả nhiên lạnh hơn nhiều.” Cô ôm lò sưởi trong tay, nói với Tiêu Diễn trong xe.

Tiêu Diễn cầm ấm trà trên lò tre lên, lại rót cho cô một ly trà mới: “Đi thêm vài ngày nữa là vào kinh thành. Về đến cung rồi sẽ dễ chịu hơn.”

Ngồi xe ngựa đi ra ngoài bôn ba vài tháng, Cố Nghi thật sự cũng có chút nhớ nhung sự an nhàn trong cung, không nói đâu xa, cô ở trong cung luôn muốn ngủ bao lâu cũng được.

Cô chợt nhận ra một điều: “Sau khi thần thiếp làm hoàng hậu, mỗi ngày đều sẽ có người đến thỉnh an sao ạ?”

Tiêu Diễn cười nhìn cô: “Hầu hết các phu nhân trong triều chỉ vào cung vào các dịp lễ tết, hoàng hậu hãy yên tâm.”

Cố Nghi: “Bệ hạ nói đúng.”

Vậy là trong cung hẳn đã vắng vẻ không bóng người rồi.

Tiêu Diễn trước đây ở Quả Thành dưỡng bệnh vài ngày, đã ban mấy thánh chỉ về kinh, trong đó có chỉ phong hậu cho cô.

Trả thiếp về nhà, lục cung giải tán hết.

Tuy hắn chưa nói ra, nhưng Cố Nghi cũng hiểu rằng chắc chắn không phải chuyện dễ dàng. Nay bọn họ đi qua Hồ Khâu, trở về lãnh địa Đại Mạc, cả đường đi đều ngồi xe, hiện nay đã gần đến địa phận kinh thành.

Cố Nghi ngồi nghiêm chỉnh, nói: “Thần thiếp nhất định sẽ làm một hoàng hậu tốt.”

Tiêu Diễn mỉm cười: “Trẫm giao phó bản thân mình cho nàng, tất nhiên là tin nàng.”

Cố Nghi chợt cảm thấy gánh nặng trên vai nặng thêm.

Cô tính toán thời gian: “Đợi một lát nữa khi xe dừng lại, bệ hạ phải uống thuốc rồi.”

Mấy ngày nay, Hồ Viện phán nói rằng độc tố đã được thanh tẩy, kê toa thuốc bổ ấm, Cố Nghi luôn nhắc nhở hắn uống thuốc đúng giờ.

Đợi đến khi Hồ Viện phán mang bát thuốc tới, thuốc đã được hâm nóng.

Cố Nghi đút thuốc cho hắn uống như thường lệ.

Thật ra cô cũng nhận ra rằng Tiêu Diễn tỏ ra yếu đuối trước mặt mình, nhưng mới cưới chưa lâu, đây cũng là thú vui của cặp phu thê mới cưới, tình thâm nghĩa nặng, có gì không tốt đâu chứ.

Chỉ có điều khổ cho Hồ Viện phán, mỗi lần gặp mặt đều phải cúi đầu, như thể muốn chôn luôn đầu xuống đất vậy.

*

Đến đầu tháng Chạp, đoàn người cuối cùng cũng đã trở về hoàng cung.

Cố Nghi vừa bước vào Hà Lạc điện, Đa Lạc cùng cung nhân cả điện đồng thanh quỳ nói: “Chúc mừng hoàng hậu nương nương, chúc mừng hoàng hậu nương nương.”

Cố Nghi liên tục kêu mọi người đứng dậy, sau vài câu xã giao, cô liền vào tẩm điện ngâm mình trong bồn nước nóng, rồi trùm chăn ngủ vùi suốt cả ngày.

Khi tỉnh dậy, cô nghe Đa Lạc nói: “Triệu thị có đến Hà Lạc điện, đã đến mấy lần, cầu kiến nương nương.”

“Triệu thị?”

Đa Lạc giải thích: “Hiện tại trong cung chỉ còn lại Triệu thị ở Kiêm Hà điện chưa rời cung, cô ấy nhắn trước khi đi muốn gặp hoàng hậu nương nương.”

Trong lòng Cố Nghi đoán trước được cuộc gặp này cuối cùng cũng sẽ đến: “Truyền cô ấy vào.”

Triệu Uyển vừa bước vào Hà Lạc điện liền hành lễ quỳ lạy: “Tham kiến hoàng hậu nương nương, thỉnh an hoàng hậu nương nương.”

“Bình thân.”

Triệu Uyển ngước lên nhìn Cố Nghi, thấy cô khoác áo váy đỏ sậm, cổ quấn áo lông trắng, sắc mặt tuy gầy đi đôi chút nhưng vẫn rất tươi tắn.

“Đại ân của nương nương, A Uyển đặc biệt đến để tạ ơn.” Nói rồi, cô ấy lại bái lạy một lần nữa.

“Đứng lên đi.” Cố Nghi thấy cô ấy mặc y phục nữ quan màu xanh, hỏi: “Ngươi làm nữ quan rồi sao?”

Triệu Uyển khẽ mỉm cười: “Được bệ hạ ban ân, đặc biệt phong chức chưởng tịch của Ti tịch ti, cho phép về sống ở căn nhà cũ của Triệu thị ở Quận Thương, biên soạn văn chương của Triệu Kiết phu tử, lưu truyền hậu thế.”

Đối với Triệu Uyển đây quả thực là nguyện vọng lớn nhất trong lòng cô ấy.

Cố Nghi khẽ thở dài: “Vậy thì tốt rồi.”

Giữa hai người không còn gì để nói nữa.

Triệu Uyển ngước lên nhìn Cố Nghi lần nữa: “Nương nương bảo trọng, A Uyển xin cáo biệt.”

“Ngươi cũng bảo trọng.”

Nhìn bóng Triệu Uyển khuất xa, tảng đá lớn trong lòng Cố Nghi cuối cùng cũng hạ xuống.

Đại lễ phong hậu đã định vào ngày Tết Nguyên đán.

Sáu cục hai mươi tư ti trong cung gồm Thượng Cung, Thượng Nghi, Thượng Phục, Thượng Thực, Thượng Tẩm, Thượng Công luân phiên qua lại Hà Lạc điện. Vì Đa Lạc tuổi còn nhỏ nên bên cạnh Cố Nghi được sắp thêm hai nữ quan lớn tuổi hơn, một người họ Thôi, một người họ Sử, hỗ trợ chuẩn bị cho lễ phong hậu.

So với những chuyện lặt vặt ở Quả Thành, đại lễ phong hậu quả là đại sự quốc gia.

Cố Nghi mỗi ngày đều bận rộn không ngớt. Ngoài mấy việc cỏn con như thử lễ phục, định trang sức, dựa theo quy tắc trong cung thì cô còn phải ôn lại các nghi thức phong hậu, ghi nhớ tên và phẩm cấp của các phu nhân trong triều, rồi làm rõ các mối quan hệ phức tạp trong triều đình. Mấy ngày trôi qua, cô quả thực đã gầy đi nhiều.

Tiêu Diễn so với cô còn bận rộn hơn, vừa về kinh là phải xử lý hàng loạt công vụ chất đống mấy tháng qua, lại còn phải bổ sung điều lệ theo tấu chương của Bộ Lễ để chuẩn bị cho đại hôn nữa.

Hai người tuy cùng ở trong cung nhưng đã mấy ngày không gặp mặt.

Đêm nay cuối cùng Tiêu Diễn mới có chút thời gian.

“Hoàng thượng giá đáo.” Ngoài Hà Lạc điện truyền đến tiếng hô vang.

Nghe thấy tiếng hô, Cố Nghi liền bước ra cửa điện nghênh đón: “Tham kiến hoàng thượng.”

“Bình thân.” Tiêu Diễn nhìn cô sắc mặt hơi nhợt nhạt, liền chau mày nói: “Mấy hôm nay đã vất vả cho nàng rồi.”

Cố Nghi lắc đầu: “Chẳng đáng nói là vất vả, chỉ là có hơi rườm rà thôi.”

Cô nhìn kỹ Tiêu Diễn, thấy hắn vẫn mặc triều phục, đầu đội mũ vàng, hiển nhiên là vừa từ tiền điện qua đây.

“Những ngày qua hẳn bệ hạ cũng nhiều việc bận rộn.”

Tiêu Diễn kéo cô ngồi xuống bên bàn: “Chờ đến sau đại lễ phong hậu, chắc sẽ ổn hơn.”

Đám cung nhân trong điện lặng lẽ lui ra ngoài.

Cố Nghi nhìn quanh một lượt, lập tức rướn đến gần, hôn nhẹ lên má hắn.

“Thần thiếp rất nhớ bệ hạ.”

Tiêu Diễn thuận thế giữ lấy sau đầu cô rồi hôn lên môi cô.

“Trẫm cũng rất nhớ nàng.”

Ánh mắt Cố Nghi sáng lên: “Bệ hạ theo thần thiếp vào đây, thần thiếp có thứ hay ho muốn cho bệ hạ xem.”

“Ồ?” Tiêu Diễn nhướng mày, để mặc cô kéo hắn vào tẩm điện.

Trong điện nến hoa bừng sáng, hương ấm thoang thoảng.

Cố Nghi từ trong hộp gấm lấy ra một bộ bài mà cô đã tự tay vẽ trong lúc nhàn rỗi, định khoe với hắn một chút.

Quay lại thì thấy Tiêu Diễn đã cởi bỏ mũ vàng, tháo trâm, tự mình cởi triều phục, ném bên cạnh giường.

Cố Nghi: “Bệ hạ không chơi bài sao?”

Tiêu Diễn: “Lát nữa đã.”

Hai ngày sau, Cố Nghi đã quên mất chuyện bộ bài. Bỗng nhiên có người từ Xưởng thủ công đến tặng cô một bộ bài trúc. Những quân bài được mài từ các mảnh trúc mỏng, các góc cạnh được mài trơn tru, hoa văn trên đó nhìn qua đã nhận ra là từ những nét vẽ tay của cô, không biết họ đã dùng cách gì mà in được lên mảnh trúc.

Cố Nghi chơi một lát, lập tức nghĩ cách trả ơn, cô tranh thủ lúc rảnh đi đến nhà bếp tự tay làm một đĩa bánh sữa giòn, rồi sai người mang đến cho Tiêu Diễn.

*

Ngày đại hôn.

Vừa qua giờ Mão, Cố Nghi đã thức dậy, được cung nữ dày công kỳ cọ, tắm rửa đến ba lần, cuối cùng khoác lên mình bộ váy bào màu đỏ thêu phượng lộng lẫy.

Trước gương trang điểm, nữ quan phụ trách nghi lễ từ từ búi từng lọn tóc đen của cô lên, vẽ mày thoa phấn má và tô son lên môi cô.

Hai nữ quan cùng nâng mũ phượng đến, trên đó có chín con rồng vàng, miệng ngậm những hạt châu trắng như giọt nước. Phía trước và sau là bốn con phượng hoàng vàng dang cánh bay lượn, quanh mũ gắn trăm viên ngọc đỏ và hơn nghìn viên ngọc trai, hai bên trang trí mười hai bông hoa tinh xảo.

Nữ quan cẩn thận đội mũ phượng lên đầu cô, Cố Nghi chỉ thấy đầu đau nhói, hai vai chùng xuống, nặng đến mức không thể nhấc đầu lên nổi. May mà cô đã luyện tập trước đó mấy lần, lần này đã có thể giữ vững cổ, người cũng theo thế đứng lên ổn định.

Trên tường đỏ ngói vàng, mặt trời ở phía Đông dần ló dạng, ánh nắng vàng chiếu rọi khắp nơi.

Ngoài Hà Lạc điện, cỗ kiệu sơn đỏ bọc vàng đã chờ sẵn.

Trên đỉnh kiệu có một con phượng hoàng vàng đứng sừng sững, trên lưng cài hoa. Kiệu có bốn cột rèm buông xuống, phía trước có bốn con ngựa kéo đi, theo sau là đội nghi lễ cầm trượng gồm hàng chục người. Đằng sau kiệu, các cung nữ giơ bốn chiếc quạt lớn bọc lụa đỏ, cao bằng hai người, che chắn kín đáo.

Cố Nghi được các cung nữ vây quanh bước lên bậc nhỏ trước kiệu rồi vào ngồi yên bên trong.

Bên trong kiệu bày biện bàn lễ và bàn nghi thức, tiếng trống nhạc vang lên rộn ràng. Bốn con ngựa kéo kiệu tiến về chính điện với nhịp điệu đều đặn, không nhanh không chậm.

Trước đại điện, hai bên bậc thềm đá trắng ngọc là hàng quan viên, tất cả quan viên bậc tứ phẩm trở lên trong kinh đều có mặt.

Chiếc kiệu màu vàng dừng lại cách bậc thềm trăm bước, Cố Nghi bước xuống xe, ngước nhìn liền thấy Tiêu Diễn vận áo đen đội mũ quan, rèm châu rủ trán, đang đứng chờ trước điện.

Cô không nhìn xung quanh, từng bước tiến về phía trước, đi được nửa đường bỗng thấy Tiêu Diễn bước tới đón mình.

Hai người gặp nhau giữa đường, Cố Nghi mấp máy môi hỏi nhỏ: “Nhầm rồi sao ạ?” Theo trình tự, đoạn đường này cô phải tự mình đi hết, đến trước bậc thềm hai người mới có thể gặp nhau.

Tiêu Diễn khẽ cười, nắm lấy tay cô, chậm rãi tiến bước về phía trước cùng cô: “Không nhầm đâu.”

Thượng thư Bộ Lễ thấy tình cảnh ấy, tuy kinh ngạc nhưng vẫn giữ vẻ mặt điềm tĩnh, chờ đến khi hoàng đế và hoàng hậu đứng trên thảm đỏ trước bậc thềm, mới cao giọng đọc: “Đạo trị quốc lấy việc chỉnh đốn gia đình làm gốc. Quan hệ vợ chồng là luân lý cơ bản, phản ánh đạo nghĩa của trời đất…”

Khi bài ca ngợi dài kết thúc, quan viên Bộ Lễ bưng mâm, trình sách bảo* cho Cố Nghi.

Cố Nghi tiếp nhận sách bảo, nhạc tấu vang lừng.

Tiêu Diễn mỉm cười nhìn cô, hai người tay trong tay bước lên bậc thềm, bái tế trời đất tổ tiên.

Sau ba lễ bái, quan viên cùng phu nhân của mình vào cung yết kiến hoàng đế và hoàng hậu.

Mãi đến lúc mặt trời ngả về Tây, Cố Nghi mới được đưa về phòng mới tại Thiên Lộc các.

Cô đợi một lát thì thấy Tiêu Diễn bước vào, hai người ngồi đối diện nhau, nữ quan bưng mâm lên, đặt bốn ly rượu vàng lên rồi rót đầy rượu nếp, đưa cho hai người.

Cả hai ngửa cổ uống cạn, cuối cùng cũng hoàn thành nghi thức cuối cùng của lễ đại hôn hôm nay.

Đợi nữ quan lui ra, Cố Nghi bất giác thở phào một hơi.

“Cuối cùng cũng xong rồi…”

Tiêu Diễn cũng hiếm khi thở dài một hơi, đưa tay gỡ mũ quan trên đầu rồi đứng dậy gỡ mũ phượng cho Cố Nghi, cầm lên đã thấy nặng trĩu, ngạc nhiên nói: “Mũ này nặng đến vậy à.”

Cố Nghi cười gượng hai tiếng. Giờ anh mới biết hả.

Cô xoay cổ, hai vai liền thả lỏng ra đôi chút.

Cố Nghi đứng dậy, đẩy cửa sổ ra nhìn, trong cung đèn đuốc sáng trưng, pháo hoa tựa những vòng xoay, ánh lên khắp nơi từ gần đến xa, từ thấp đến cao.

Trên các lầu gác và đình đài nguy nga, những chiếc đèn lồng đỏ được treo cao, được sắp xếp theo thứ tự ngay ngắn, khẽ đung đưa trong làn gió.

Tiêu Diễn bước đến sau lưng cô: “Đêm nay trong ngoài hoàng cung đều không giới nghiêm, khắp phố phường đèn sáng suốt đêm, cùng chúc mừng hoàng đế và hoàng hậu.”

Cố Nghi quay đầu nhìn hắn cười rạng rỡ: “Bệ hạ anh minh.” Thấy bên tóc mai của hắn không biết từ lúc nào dính chút phấn, cô liền đưa tay phủi đi, nhưng phát hiện không sạch được.

“Thần thiếp lấy khăn lụa lau cho bệ hạ.”

Cô xoay người lấy khăn lụa trên giá gỗ tử đàn, thấm nước sạch trong chậu.

Tiêu Diễn đã ngồi xuống ghế, Cố Nghi đứng trước mặt hắn, dùng khăn lau nhẹ, phấn được sạch, trên khăn lụa còn vương vệt phấn thơm màu trắng.

Cô bật cười: “Bệ hạ hôm nay cũng thoa phấn sao?”

Tiêu Diễn không vui đáp: “Ý tưởng của Bộ Lễ cả, nàng mau lau sạch đi.”

Cố Nghi cẩn thận lau mặt cho Tiêu Diễn, ngón tay vô tình chạm vào vết sẹo nhạt bên tóc mai của hắn. Cô chậm rãi chạm lên vết sẹo ấy, hình dáng tựa lưỡi liềm, màu sắc nhạt hơn một chút so với màu da bình thường, vết sẹo hơi lõm vào.

Cô nhận ra Tiêu Diễn khẽ khựng lại, cô định lên tiếng an ủi vài câu, chỉ nghe hắn cười nói: “Dung mạo trẫm có tì vết, thật sự thiệt thòi cho hoàng hậu rồi.”

Cố Nghi bật cười: “Bệ hạ phong thái tựa thần tiên, có vết sẹo nhỏ này mới như người phàm. Còn theo thần thiếp, nếu không có vết sẹo này thì bệ hạ quả thực là thần tiên giáng thế, chỉ có thể nhìn từ xa mà không thể đến gần.”

Tiêu Diễn nhướn mày, nắm lấy chiếc khăn lụa trong tay cô rồi tùy ý ném qua một bên: “Nếu vậy, hoàng hậu nương nương lúc này không cần phải nhìn từ xa nữa.”

Thấy hắn mở rộng vòng tay, Cố Nghi lập tức hiểu ý, liền đẩy hắn ngã xuống giường, không ngừng hôn khắp khuôn mặt hắn, cuối cùng dịu dàng hôn lên dấu vết mờ trên trán hắn.

Hơi thở của Tiêu Diễn chợt gấp gáp hơn, nhưng lại nói: “Đêm đại hôn, hoàng hậu nương nương chỉ có vậy thôi sao?”

Nghe hắn nói vậy, Cố Nghi ngẩng lên, đôi mắt hạnh long lanh như hai ngọn lửa nhỏ, lấp lánh rực sáng.

Cô thô bạo kéo mở cổ áo trắng của hắn, lướt nhẹ đầu lưỡi qua yết hầu của hắn.

Cố Nghi còn chưa kịp dốc hết sức, trong chớp mắt đã thấy trời đất đảo điên.

*

Tiếng nhạc bên ngoài vẫn rộn ràng không dứt, pháo hoa vàng bắn lên trời đêm nổ rền vang.

Đêm nay không có gió hay tuyết, cả trong và ngoài thành đều sáng rực ánh đèn đuốc, trên những ngã đường đan xen, những chiếc lồng đèn đỏ treo lơ lửng, hàng trăm chiếc đèn trời từ từ bay lên.

Ngày đầu năm năm Vĩnh Hòa thứ tư, cảnh tượng náo nhiệt phồn hoa, người dân khắp nơi cùng chúc mừng hoàng đế và hoàng hậu cử hành đại hôn.

Hoàng đế và hoàng hậu đồng lòng, tình cảm sâu đậm. Từ đó về sau, năm tháng trôi qua, tình cảm vẫn không đổi, bên nhau đến bạc đầu.

*

Sách bảo là sự kết hợp của sách phong và bảo vật, tượng trưng cho lễ phong tước hoặc ban danh hiệu chính thức trong hoàng gia. Trong các nghi thức phong tước, sách là văn bản tuyên phong, còn bảo là vật phẩm kèm theo, như ấn tín hoặc biểu tượng quyền lực. 

*

Tác giả có lời muốn nói:

Cảm ơn các bạn đã luôn ủng hộ suốt thời gian qua.

Phần chính văn đến đây là kết thúc rồi.

Tung hoa~

Cảm ơn các bạn đã đã luôn theo dõi mỗi ngày, thậm chí dậy từ sáng sớm để theo dõi chương mới, thật sự vô cùng cảm động.

Dẫu vẫn còn nhiều thiếu sót, nhưng mong rằng mọi người đều nhận được niềm vui và cảm thấy xúc động.

Trân trọng và được trân trọng, thấu hiểu và được thấu hiểu, yêu và được yêu.

Nếu có duyên thì hẹn gặp lại mọi người sau nhé!

Bình Luận (0)
Comment