Tháng chín đang tới gần, trong lòng Cao Quý công công lại thêm một nỗi lo.
Ngày sinh của hoàng hậu sắp đến, nhưng ngày này không dễ sắp xếp, đúng là khiến người ta khó xử. Mỗi năm trong cung đều không tổ chức tiệc mừng lớn, mà tính tình của hoàng hậu nương nương cũng không thích cả ngày phải gặp gỡ khách khứa, vì thế hằng năm chỉ có hoàng thượng và hoàng hậu cùng nhau mừng sinh nhật. Chỉ là năm nay, Cao Quý công công không biết hoàng thượng dự định thế nào.
Nếu như tổ chức bắn pháo hoa, thắp thiên đăng, mời một gánh hát hoặc giống như năm nào đó chuẩn bị một hồ nước nóng… những chuyện này đều cần chuẩn bị trước mới ổn thỏa.
Nghĩ đến đây, Cao Quý công công không kìm lòng được mà tìm đến hoàng thượng để hỏi rõ ý. Nào ngờ, năm nay hoàng thượng lại quyết định đưa hoàng hậu đi Nam tuần xuống Thanh Châu, còn công công ở lại cung trông coi hoàng thái nữ.
Cao Quý công công hỏi lại: “Bệ hạ, đi Thanh Châu cả đi lẫn về cũng phải mất hơn một tháng, nếu dừng chân tại phủ nha Thanh Châu một thời gian thì cũng là vài ba tháng, lão nô… lão nô…” Thật sự không thể đi theo được sao? Thật sự phải ở lại trong cung để chăm sóc hoàng thái nữ sao?
Hoàng thượng đáp: “Hoàng thái nữ mỗi ngày đều phải học bài, trong cung cũng có bạn học, thiếu sư và thái sư đều ở đây. Ngươi là người thân tín của trẫm, hãy để tâm chăm sóc con bé, nếu có việc cấp bách thì cứ gửi thư báo cho trẫm.”
Trong lòng Cao Quý công công tuy yêu thương hoàng thái nữ, nhưng vẫn không khỏi có chút nuối tiếc. Thời gian ông ta theo hầu hoàng thượng đã lâu hơn nhiều so với hoàng thái nữ, huống chi Thanh Châu nay đã khác xưa, nay là nơi phố phường phồn thịnh, đất đai giàu có. Dù là vào thu, khí hậu nơi ấy cũng ấm áp, cảnh sắc dễ chịu.
Nếu có thể đi ngắm nhìn cảnh sắc thì ai lại không muốn đi chứ, nhưng xem ý của hoàng thượng, ông ta quả thực không thể đi rồi.
Haiz.
Ba ngày sau, đợi mọi chuyện trong cung được sắp xếp ổn thỏa, hoàng thượng liền cùng hoàng hậu khởi hành đi Thanh Châu.
Đã nhiều năm trôi qua từ lần cuối Cố Nghi xuất cung đi xa, tuy ngày thường vẫn thường lui tới biệt cung ở Tây Sơn hay phủ đệ Ô Sơn, nhưng cũng chỉ đôi ba ngày lại về. Lần này đi Nam tuần xuống Thanh Châu, dù nhanh nhất cũng mất hơn một tháng mới có thể trở về kinh.
Chuyến này Tiêu Diễn đi Thanh Châu là vì chuyện ở phủ nha Thanh Châu, Vương Tử Bá vừa mãn nhiệm ba năm, đúng ra phải về kinh thành để khảo mãn, nhưng Thanh Châu lại vừa phát hiện mỏ bạc mới, quả là một chuyện lớn.
Chính sách thu bạc theo diện tích đất đã thực thi nhiều năm, góp phần sung túc quốc khố, nhưng gặp phải hai năm mất mùa lại thêm một số thương gia đầu cơ lương thực, giá bạc đã có lúc biến động. Việc khai thác mỏ bạc là một trong những biện pháp giải quyết ổn thỏa.
Dù chuyến đi này là vì việc công, không hẳn là nhàn nhã, nhưng Cố Nghi thực sự… vui sướng vô cùng!
Trong cung, cô thân là hoàng hậu kiêm phụ huynh, vừa bị cung quy ràng buộc, lại phải làm gương cho người khác, đôi khi khó tránh khỏi cảm giác bị gò bó.
Nhưng ra khỏi cung thì khác hẳn, cả làn gió cũng trở nên tự do tự tại.
Họ đi theo đường thủy thuyền xuôi theo dòng sông Lạc, đi hơn nửa tháng đã đến cảnh sắc vùng đất phương Nam.
Hai bên bờ liễu xanh khói tỏa, lác đác một vài bến thuyền, thỉnh thoảng lại thấy thuyền hoa, thuyền sơn màu rực rỡ neo đậu.
Cố Nghi đứng ở đầu thuyền, ngắm nhìn bốn bề, hào hứng nói: “Nghe nói bến thuyền trong phủ Thanh Châu nay phồn hoa náo nhiệt, ca múa vui vầy, thiếp muốn ghé qua xem thử.”
Tiêu Diễn đáp: “Được thôi, đợi khi vào đến địa giới Thanh Châu, chúng ta tìm một chiếc thuyền hoa để dùng bữa tối.” Hắn nhìn về phía Cố Nghi, khẽ cười nói: “Ta nhớ nàng vốn thích ca múa, ngày trước nàng cũng rất thích xem vũ điệu chiến đấu ở phủ châu Đan Thát.”
Cố Nghi thấy ánh mắt hắn trêu chọc, suy nghĩ một hồi mới nhớ ra chiến vũ hắn nói là điệu múa của các chàng trai khoe thân hình tráng kiện.
Cô ngượng ngùng nhưng vẫn giữ lễ mỉm cười hai tiếng: “Phu quân có trí nhớ tốt thật đó.” Nói xong liền quay đi giả vờ ngắm hoàng hôn vàng rực trên sông.
Tiêu Diễn chỉ cười mà không nói gì.
Khi thuyền đến bến Thanh Châu đã qua giờ Dậu.
Chuyến Nam tuần này mọi thứ đều giản lược, Tiêu Diễn vận áo choàng đen, thắt đai ngọc, còn Cố Nghi khoác áo khoác màu trà, bên trong là áo váy trắng ngà, cả hai đều cải trang thành thương gia bình thường.
Ba thị vệ theo sau, xuống thuyền đi một vòng, Cố Nghi chọn một chiếc thuyền hoa cao hai tầng.
Trên thuyền các cửa sổ chạm hoa hé mở, trong khung cửa bóng người lay động, tiếng đàn nhẹ nhàng vang lên.
Trên các tầng lầu bốn góc mái chéo treo tám chiếc đèn lưu ly, trên khung đèn vẽ núi sông ngũ sắc.
Gió đêm lồng lộng, đèn hoa nhẹ nhàng xoay chuyển.
Ánh đèn chớp lóe trước mắt, Cố Nghi không khỏi nhìn thêm vài lần, cảm giác như một “vũ điệu ánh sáng” rực rỡ của chiếc thuyền hoa.
Nơi này… là nơi mà người đứng đắn nên đến à…?
Cảm thấy hơi kích thích.
Cô vừa liếc nhìn Tiêu Diễn thì thấy một người phụ nữ xinh đẹp trang điểm rực rỡ tiến đến. Bà ta tô son trét phấn, xinh đẹp yêu kiều, khoác áo dài màu hồng phấn thêu họa tiết hoa mai, dịu dàng cười nói: “Hai vị khách quý, tối nay đến đây để nghe nhạc hay xem múa thế?”
Cố Nghi chớp chớp mắt: “Nghe nhạc, xem múa và dùng bữa nữa.”
Chủ thuyền không ngờ người lên tiếng trước lại là vị phu nhân này, liền nhìn cô một cái, thấy cô dung nhan thanh nhã, đôi mắt trong sáng, tai đeo đôi hoa tai ngọc đỏ long lanh, màu ngọc thuần khiết. Tóc cô búi theo kiểu tóc phụ nhân, đoán chừng là thê thiếp của vị công tử bên cạnh, người công tử ấy phong thái đĩnh đạc, chỉ mỉm cười nhìn phu nhân của mình mà không nói gì.
Chủ thuyền càng thấy hiếu kỳ, gật đầu nói: “Hai vị xin mời theo ta. Tầng hai còn một gian nhỏ để dùng tiệc.”
Khi lên bậc thang gỗ, Cố Nghi không kìm được hỏi: “Ca múa trên thuyền này là ca múa gì vậy?”
Chủ thuyền dừng lại, đoán chừng vì có người nhà đi cùng nên nói: “Có thể nghe đàn cầm, đàn tỳ bà, xem điệu múa liễu uyển chuyển.”
Khi đẩy cửa gỗ vào, gian phòng nhỏ ở tầng hai khá chật hẹp, ở giữa có một chiếc ghế thấp chỉ vừa cho hai, ba người ngồi, trước ghế là một chiếc bàn gỗ dài, phía trước bàn là khoảng không trống trải đủ cho ba, bốn người đứng.
Hai người ngồi xuống ghế, tùy tùng liền đi lấy thức ăn, thử qua bằng kim ngân rồi mới dọn lên.
Cố Nghi nhấp một ngụm rượu ngon trong chén rồi nhìn quanh, bên ngoài cửa sổ là dòng sông, ánh trăng cùng ánh đèn phản chiếu xuống mặt nước lấp lánh gợn sóng.
Đợi một lúc, một nữ nhạc công bước vào, tay ôm đàn tỳ bà che nửa mặt, khoác váy áo lụa xanh, những ngón tay trắng như hành dần dần gảy đàn, tiếng nhạc êm ái lôi cuốn.
Cô bất giác nghiêng đầu quan sát Tiêu Diễn, chỉ thấy hắn nghiêm trang ngồi quỳ trên ghế, dáng vẻ chính trực.
Bắt gặp ánh mắt cô, hắn khẽ cười, lại hỏi: “Khúc nhạc này so với vũ điệu chiến đấu ngày trước thế nào?”
Cố Nghi lắc đầu: “Dĩ nhiên là khác biệt.” Dừng một chút, cô khẽ nói: “Ta có chút không tiện, muốn đến nhà vệ sinh một lát.”
Tiêu Diễn gật đầu, thấy cô rời chỗ, liền vẫy tay cho nữ nhạc công lui ra.
Cố Nghi ra ngoài, lập tức tìm đến chủ thuyền, giải thích ý mình, chủ thuyền nghe xong vẫn không tỏ vẻ ngạc nhiên, như thể quá quen với những tình huống này, hỏi: “Phu nhân muốn tìm y phục chất liệu gì?”
Quả nhiên kiến thức phong phú.
Cố Nghi mạnh dạn mô tả chi tiết.
Quả nhiên sự kích thích thì phải do chính mình tự tìm mới được.
Đêm nay cảnh đẹp trăng tỏ, cô muốn biểu diễn một màn thật kích thích.
Tiêu Diễn vừa uống một ngụm rượu, bỗng nghe tiếng cửa khẽ mở, một vũ cơ đeo khăn che mặt trắng, khoác lớp áo mỏng màu hồng phấn tiến vào.
Hắn nhíu mày nhìn ra ngoài cửa, chỉ thấy hai thị vệ cúi đầu thật thấp rồi nhanh chóng khép cửa gỗ lại.
Tiêu Diễn chăm chú nhìn vũ cơ kia thêm một lúc, nhận ra đường cong quen thuộc.
Cố Nghi bước đến dưới ánh đèn, mặt hơi ửng hồng nhưng vẫn bắt đầu uyển chuyển nhảy múa.
Thật vất vả mới ra khỏi cung, đương nhiên phải thỏa sức tận hưởng.
Cô đã học điệu múa này một thời gian, nghĩ rằng sẽ có ngày trình diễn để thêm màu sắc cho cuộc sống thường ngày.
Cảnh sắc nơi này thật sự rất hữu tình, là chốn lý tưởng để thể hiện!
Cô ngẩng đầu lên nhìn, thấy Tiêu Diễn vẫn ngồi quỳ bất động, ánh mắt nghiêm nghị nhìn cô.
Ủa alo, anh hai à, cho chút phản ứng đi nào! Dù cô đã che mặt nhưng đứng gần thế này, bộ không nhận ra cô à?
Cô bước tới hai bước, cách chiếc bàn nhỏ, vươn tay ném hai dải lụa xanh trên tay áo về phía hắn.
“To gan.” Tiêu Diễn lạnh giọng quát.
Cố Nghi lập tức hiểu ý, lùi lại nửa bước, giả vờ nói: “Lang quân đừng giận, ta vừa gặp lang quân đã nhất kiến chung tình, mới thất lễ thế này.”
Tiêu Diễn có vẻ hứng thú, hỏi: “Ồ? Thật sao?”
Cố Nghi cười nhìn hắn: “Ngàn lần là thật. Lang quân phong lưu hào hoa, khiến người ta không thể không cúi mình.”
Tiêu Diễn đưa mắt nhìn cô một lượt, hỏi: “Nàng cớ gì lại ở trên chiếc thuyền hoa này?”
Cố Nghi giả vờ lau đi giọt lệ không có thật bên khóe mắt: “Phu quân nhà ta thật là vô tâm, chỉ vì chút bạc mà đã bán ta lên chiếc thuyền hoa này.”
Tiêu Diễn chau mày: “Phu quân nàng là kẻ vô tình bạc nghĩa đến vậy sao?”
Cố Nghi cố nén cười, thở dài: “Đúng là vậy. Nhưng ở nơi thuyền hoa này được gặp lang quân, lòng ta rất được an ủi, chỉ mong lang quân thương xót, đưa ta về nhà.”
Nói xong cô chăm chú nhìn Tiêu Diễn, chỉ thấy hắn khẽ lắc đầu nói: “E rằng không thể như nàng mong muốn, bởi trong lòng ta đã có thê tử mà ta rất mực yêu thương.” Hắn thấp giọng cười: “Vì thế đêm nay e rằng không thể thỏa ý nàng rồi.”
Cố Nghi nhất thời không diễn tiếp được, liền buồn bã bước tới hai bước. Tiêu Diễn đột ngột vươn cánh tay dài, kéo cô vào lòng.
Hắn nhẹ nhàng vuốt qua lớp áo lụa trên tay cô, rồi chạm lên má cô.
Tim Cố Nghi đập nhanh hơn, bên tai lại nghe hắn hỏi: “Nàng không thấy lạnh sao?”
Tức thiệt chớ.
Cố Nghi cau mày: “Lẽ nào thần thiếp không còn chút quyến rũ nào rồi sao?”
Tiêu Diễn bật cười: “Chúng ta về thuyền thôi, nơi này chẳng có gì đáng ở lại nữa.”
Cố Nghi không khỏi thêm phần buồn bực: “Để thiếp thay lại y phục đã rồi đi.” Nói rồi định đứng dậy rời đi.
Tiêu Diễn giữ chặt lấy cô, ánh mắt lấp lánh: “Không cần vội, về thuyền rồi tính.”
Vừa dứt lời, hắn liền bế cô lên, sải bước ra ngoài.
Khi xuống tầng một, chủ thuyền tiến đến, vừa nhìn qua hai người liền định nói gì đó, nhưng một thị vệ đã ngăn lại.
Thị vệ đưa cho bà ta một thỏi vàng, chủ thuyền sững sờ nhận lấy, nhìn lại thì cả nhóm người đã rời thuyền hoa trong vội vã.
Cố Nghi rúc vào lòng Tiêu Diễn, nghe thấy nhịp tim hắn đập thình thịch, rất nhanh.
Vừa về đến thuyền, Tiêu Diễn bảo mọi người lui hết, lập tức đè cô xuống chiếc giường nhỏ.
Tiêu Diễn: “Tối nay phu nhân đã có lòng thế này, vi phu nhất định không phụ lòng.”
Cố Nghi: …
Trên sông Lạc, trăng sáng treo cao, sóng nước dập dờn, sắc thu càng thêm mỹ lệ.