Lá thư của Tiêu Quắc là viết cho Tề Uy, người vẫn còn ở Đan Thát.
Từ sau khi Tiêu Quắc bị bắt, Tề Uy không hề cùng quân rút lui mà lưu lại phía bắc Điệt thành.
Kinh thành được canh phòng nghiêm ngặt, lại thêm chim ưng canh gác, muốn cứu Tiêu Quắc không phải là chuyện dễ dàng. Lần trước Tiêu Quắc đã định trốn khỏi hoàng cung, sau đó đến Điệt Thành hội ngộ với Tề Uy nhưng không thành công. Lần này, Đáp Chu đã tiết lộ toàn bộ vị trí và cách bố trí của đại lao hoàng cung cho Tề Uy.
Ngày cướp ngục đã được định sau hơn một tháng, đêm ấy Đáp Chu lẩn tránh mọi người, rời khỏi thành trước.
Tề Uy cứu được Tiêu Quắc, đại lao hoàng cung lửa cháy ngút trời. Đoàn người thúc ngựa chạy tới mười dặm ngoài thành thì gặp Đáp Chu, ai nấy đều kinh ngạc.
Tiêu Quắc mình đầy máu me, ngồi trên lưng ngựa, kéo Đáp Chu lên ngựa.
Nàng khoác bộ áo đỏ, bên hông là dây lưng có đính ngọc đỏ, nếu nhìn kỹ sẽ thấy đã hơi nhô cao.
Tiêu Quắc ôm nàng đặt lên trước ngựa, nói: “Nàng đừng sợ.”
Đáp Chu khẽ lắc đầu: “Ta không sợ.”
Đoàn người lao nhanh về phía nam, phía sau truy binh không dứt, trên không tiếng chim ưng hót dài vang vọng, Đáp Chu ngẩng đầu thổi một tiếng còi trúc.
Chim ưng của nàng xé gió bay tới, lao vào chiến đấu kịch liệt với những con chim ưng khác.
Tề Uy cưỡi ngựa phía sau, không kìm được nhìn nàng thêm một cái, mày cau lại càng sâu.
Đám người trên thảo nguyên cuối cùng cũng cắt đuôi được truy binh, nhưng biên cảnh Đan Thát canh phòng nghiêm ngặt, tra xét khắp nơi, không có đường rời khỏi Đan Thát.
Đi đường vòng hơn ba tháng, Tề Uy cuối cùng dẫn đoàn người đến nơi ẩn náu phía bắc Điệt Thành.
Đáp Chu không thể tiếp tục thức đêm vượt hành trình như vậy, nàng đã thấy máu rỉ ra.
Tiêu Quắc không đi tiếp về phía nam, sau khi đút Đáp Chu uống thuốc an thai, đợi nàng ngủ yên hắn mới bước ra khỏi nội thất đặt chiếc giường mềm, đi ra ngoài nhà.
Nơi ẩn náu của Tề Uy là một trại ngựa, trại ngựa này được lập nhiều năm, buôn bán ngựa qua lại giữa Đan Thát và Đại Mạc, đồng thời cũng là nơi thu thập tin mật.
Tề Uy lo lắng hỏi: “Ngài đem nàng ta theo như thế liệu có ổn chăng?”
Tiêu Quắc đáp: “Đã là người của ta thì tất nhiên sẽ ổn.”
Tề Uy thấy nét mặt Tiêu Quắc âm u, thấp giọng hỏi: “Ngài thực sự muốn đưa nàng ta về Đại Mạc? Cao vương phi có biết không? Hoành nhi lại đang tuổi nhiều suy tư…”
Tề Uy đã dạy Tiêu Hoành học võ nhiều năm, tình cảm sâu đậm, Tiêu Hoành là thế tử của Lộc Vương.
Lộc Vương Tiêu Quắc năm đến tuổi đội mũ đã được Hoàng đế ban hôn, năm sau Cao vương phi sinh ra Tiêu Hoành. Tiêu Quắc quanh năm lăn lộn trong quân ngũ, Bắc chinh nhiều lần, không ở trong kinh, thế hệ nối dõi ít ỏi, Lộc Vương phủ từ trước đến giờ chỉ có duy nhất đứa con này.
Đáp Chu là người Đan Thát, dù có sinh con cũng không thể kết nạp vào Lộc Vương phủ. Nếu sau này… Tiêu Quắc thật sự lên ngôi Hoàng đế, nàng càng không thể vào cung được.
“Tin tức không thông, Lộc Vương phủ chưa hề hay biết.” Tiêu Quắc nhìn thẳng vào Tề Uy, nói: “Ta nhất định sẽ đưa Đáp Chu về.”
Giọng nói của hắn trầm xuống: “Dẫu cho… dẫu không thể cho nàng danh phận, nàng cũng là người của ta, nhất định phải ở bên ta.”
Trong lòng Tề Uy chấn động, Tiêu Quắc vốn lãnh đạm, dù với Lộc Vương phi cũng chỉ giữ lễ nghĩa, chưa từng bộc lộ tình cảm mãnh liệt. Nhưng giờ đây, trước mặt người Đan Thát này, Tề Uy mới nhìn thấy chút khác biệt.
Tề Uy lại nghĩ đến đứa con trong bụng nàng, nếu cũng là con trai, liệu Hoành nhi có bị thay thế hay không…
Ngay lúc tâm trí ông ta hỗn loạn nghĩ ngợi vẩn vơ, lại thấy Tiêu Quắc đột ngột quay người đi, mặt lập tức tối sầm lại.
Tề Uy vừa nhìn thì thấy ra Đáp Chu không biết từ lúc nào đã đứng ở cửa gỗ nhìn hai người.
Lúc này trời đã nóng, nhưng Đáp Chu sợ lạnh, nàng khoác áo choàng đen của Tiêu Quắc. Nàng đứng đó, vài ngọn đèn trắng soi lên người nàng, bụng nhô cao, khuôn mặt lại tái nhợt như đèn lồng dán giấy trắng.
Tiêu Quắc vẫn chưa nói với Đáp Chu về Lộc Vương phủ, về Lộc Vương phi, cũng chưa từng đề cập đến Tiêu Hoành.
Trên suốt quãng đường đi, hắn chưa tìm được cơ hội thích hợp để mở lời. Hắn nghĩ đợi đến khi vào địa giới Đại Mạc rồi sẽ nói cũng chưa muộn.
Thỉnh thoảng khi hai người ở riêng, hắn vốn có thể tiết lộ chân tướng, nhưng trong đầu lại mơ hồ có suy nghĩ rằng nếu nói ra thì Đáp Chu có lẽ sẽ không muốn đi cùng hắn nữa.
Thế nhưng lúc này Đáp Chu lại bị người khác vạch trần, Tiêu Quắc chỉ cảm thấy đôi chân nặng nề, như bị đè chặt xuống tại chỗ, đôi mắt của Đáp Chu nhìn thẳng vào hắn, sâu thẳm và u tối.
Nàng bỗng nở một nụ cười: “Ta muốn kiếm chút nước nóng, không ngờ đã làm phiền hai vị.” Nói xong, nàng quay người bước vào lại.
Tiêu Quắc vừa như bừng tỉnh từ giấc mộng, vội vã đuổi theo.
Đáp Chu đỡ bụng nằm lại trên giường mềm, Tiêu Quắc xoay mặt nàng về phía mình, thấy nàng không rơi nước mắt.
Hắn thở phào nhẹ nhõm: “Ta vốn định vài ngày nữa sẽ nói rõ chuyện này với nàng, ta…” Hắn khó khăn lên tiếng: “Ta quả thực đã có một thê tử và một đứa con…”
Đáp Chu mặt vẫn không cảm xúc nhìn hắn.
Qua một lúc lâu, nàng nói: “Ta hiểu rồi.” Nàng khẽ bật cười, thở dài: “Có trách thì trách ta không suy nghĩ chu đáo… là ta đã sai.”
Nghe từ “sai” thoát ra từ miệng nàng, lòng Tiêu Quắc chùng xuống, vội nắm chặt lấy tay nàng: “Dù thế nào thì nàng cũng phải theo ta về Đại Mạc, ta có thể bảo đảm cho nàng một đời vinh hoa phú quý.”
Đáp Chu bỗng cười lớn hai tiếng, ngẩng đầu nhìn hắn thật kỹ, ánh mắt đầy khinh miệt: “Tiêu Quắc, ta chưa từng mong cầu vinh hoa một đời. Nếu phải nhún nhường để cầu vinh hoa, ta chẳng thà làm vị phi thứ mười chín gì đó, cũng là một đời phú quý.”
Tiêu Quắc siết chặt tay nàng: “Sao nàng lại so sánh ta với kẻ tà dâm kia? Nàng có tình cảm với ta, nếu đã xuất phát từ tình cảm chân thật thì sao có thể coi là hạ mình được?”
Đáp Chu giật tay mình ra: “Ta sẽ không cùng ngươi về Đại Mạc. Lần trốn thoát này chẳng qua chỉ muốn sinh đứa con này an ổn. Nếu ngươi có cơ hội trở về Đại Mạc thì cứ đi đi. Gặp nhau cũng là duyên phận, dừng tại đây thôi.”
Tiêu Quắc lập tức chau mày: “Hoang đường, cốt nhục của ta sao có thể để bên ngoài được.” Hắn nghiến răng nói: “Nàng đã khơi mào chuyện này, không phải muốn chấm dứt là có thể chấm dứt được!”
Đáp Chu vuốt bụng mình, giận đến bật cười: “Ta vốn là người Đan Thát, sống là người Đan Thát, chết là ma Đan Thát, tuyệt đối không đi Đại Mạc gì đó của ngươi. Đứa trẻ này tuy là cốt nhục của ngươi, nhưng ngươi đã có một đứa con trai, không cần lo thêm một đứa nữa. Đứa con này, ta tự mình giữ lấy là được.”
Nghe tới đây, Tiêu Quắc trừng mắt lạnh lùng nói: “Cáp Đáp Chu, lời nàng nói rốt cuộc bao nhiêu là thật, bao nhiêu là giả? Lời nàng nói trong đại lao hôm đó là thật ư? Giữa chúng ta đã có một đứa con, sao lại có lý do chia ly?”
Đáp Chu tức đến choáng váng, không muốn đôi co với hắn nữa, ôm bụng, xoay người lại, không nói thêm lời nào.
Tiêu Quắc lòng đầy lửa giận mà không cách nào trút, nhưng người trước mặt lại đang mang thai, không thể làm kinh động đến nàng được.
Hắn ngồi bên giường, hít sâu vài hơi, thấy Đáp Chu không nhúc nhích, liền lạnh lùng nói: “Đợi thêm một thời gian nữa, chờ biên giới canh phòng lỏng lẻo, ta sẽ đưa nàng xuống phía nam.”
Đáp Chu không trả lời.
*
Mấy tháng trôi qua, biên giới Đan Thát không những không lơi lỏng mà lại càng canh phòng nghiêm ngặt hơn.
Nếu chỉ có Tề Uy và Tiêu Quắc dẫn binh sĩ xông qua thì còn hy vọng, nhưng thêm Đáp Chu đang mang thai thì tuyệt đối không thể.
Hôm đó trời mây đen che phủ, cơn mưa lớn sắp đổ xuống.
Đáp Chu bước ra ngoài, ngẩng đầu nhìn lên, thấy trong bóng mây đen nặng nề dường như có con chim ưng bay qua.
Tiêu Quắc cũng ngước nhìn, chăm chú nhìn kỹ, một con chim ưng đầu trắng đen đột nhiên lao xuống, cất tiếng kêu sắc nhọn.
“Đó là chim ưng của nàng ư?” Hắn nhìn nàng chằm chằm: “Đây lại là mưu kế của nàng?”
Đáp Chu nhìn ánh mắt sắc bén của hắn, bật cười: “Ngươi không tin ta sao?”
Nàng chợt thấy mọi thứ đều trở nên vô vị: “Ta không còn tin ngươi, ngươi cũng không còn tin ta nữa.”
Nàng ngẩng đầu nhìn lên, lại thấy mấy con chim ưng đen bay vòng quanh: “Đó là chim ưng của huynh ta, nếu ngươi muốn đi thì phải đi ngay bây giờ, chậm một khắc là không đi được nữa.”
Tề Uy bên cạnh giật mình nói: “Tam Hoàng tử, tình thế cấp bách, chúng ta đi thôi!”
Tiêu Quắc kéo Đáp Chu: “Đi, đi theo ta, lên ngựa đi.”
Bụng Đáp Chu đã to như cái nồi úp ngược, chân nàng phù nề đã nhiều ngày, căn bản không thể cưỡi ngựa phi nhanh, càng không thể nói đến việc xông qua biên ải.
Nàng bất đắc dĩ nhìn Tiêu Quắc, kiên quyết nói: “Tiêu Quắc, ta sẽ không đi cùng chàng, đưa ta theo, chàng cũng không đi được. Người đến đây là huynh của ta, sẽ không làm khó ta đâu. Chàng tự đi đi!”
Trên trời lóe lên một tia chớp xanh, từ xa vọng lại tiếng vó ngựa dồn dập như mưa.
Tề Uy kéo Tiêu Quắc: “Tam Hoàng tử, không đi sẽ không kịp nữa.” Ông ta liếc nhìn Đáp Chu đang đứng tại chỗ, rồi khuyên: “Ngày tháng còn dài, sau này sẽ còn có cơ hội gặp lại.”
Đáp Chu nhìn Tiêu Quắc lần nữa: “Chàng mau đi đi! Nếu còn chần chừ, bị bắt lần nữa thì ít nhất sẽ phải trả giá đắt.” Nói xong, nàng quay người bước vào nhà: “Trời sắp mưa rồi, ta muốn ngủ thêm một lát nữa.”
Tiêu Quắc vội kéo tay nàng lại, khiến nàng xoay người nửa vòng, ánh mắt hắn dừng lại trên bụng nàng: “Nàng đợi ta, một thời gian nữa, ta sẽ quay lại đón nàng!”
Đáp Chu bật cười lớn: “Được thôi, Tiêu Hổ.”
Tiêu Quắc thấy nụ cười của Đáp Chu sắc như dao, biết rõ nàng hoàn toàn không tin lời mình, nhưng hiện giờ cũng chẳng có thời gian để giải thích thêm.
“Chờ ta.” Hắn chỉ có thể lặp lại.
Tiếng vó ngựa càng lúc càng gần, Tiêu Quắc phóng lên ngựa, nhìn lại đã thấy Đáp Chu đi vào trong nhà, không còn thấy bóng nàng nữa.
Hắn cùng với Tề Uy và hai mươi kỵ binh thúc ngựa phi nhanh về biên ải Điệt Thành, mưa rơi như trút nước, bọn họ chém giết để vượt qua biên ải.
*
Khi Cáp Đại đến được trại ngựa, nơi ấy đã trống rỗng. Sau khi lục tìm khắp nơi, cuối cùng y tìm thấy Đáp Chu đang nằm mê man trên giường.
Tấm khăn trải giường trắng nơi nàng nằm đã thấm đầy máu đỏ sẫm, khiến Cáp Đại hoảng sợ đến lạnh cả người. Y vội tiến đến, vỗ nhẹ lên mặt nàng, gọi to: “Đáp Chu! Đáp Chu! Muội muội!”
Đáp Chu đau đớn như thể có một lưỡi dao cong xé ngang bụng mình. Nàng mở mắt, thấy Cáp Đại liền thở phào một hơi dài, nén đau mà nói ngắt quãng: “Huynh… Xin huynh hãy bảo vệ đứa bé này…”
Cáp Đại ôm nàng lên: “Ta sẽ đưa muội đi tìm đại phu ngay…”
Đáp Chu như khi còn bé, túm lấy bím tóc bên tai của y, gấp gáp nói: “Dù muội có chết thì huynh cũng phải bảo vệ đứa bé này…”
Cáp Đại quát: “Muội giữ sức đi, đừng nói bậy!”
Đáp Chu định cười nhưng bỗng nhìn thấy dấu ấn đỏ thẫm phía dưới bím tóc của y. Nàng vội vén tóc y lên xem, đau đến mức Cáp Đại rít lên một tiếng.
“Huynh có dấu nô lệ này từ bao giờ?” Nàng bừng tỉnh: “Là vì muội nên mới có dấu ấn này ư?”
Đáp Chu đã gửi tin cho tướng quân Đại Mạc để cứu Tiêu Quắc ra khỏi ngục, cấu kết với kẻ thù, phản bội quốc gia, cả tộc Cáp thị đều mang trọng tội không thể tha thứ.
Cáp Đại dẫn binh tìm Tiêu Quắc, cũng có ý nghĩ muốn lập công chuộc tội. Nhưng lúc này, Cáp Đại chỉ đáp: “Này thì có là gì đâu, chẳng phải chuyện gì lớn cả! Giờ ta đưa muội đến Điệt Thành, tìm một đại phu!”
Đáp Chu rơi nước mắt như mưa, cơn đau nhói trong bụng khiến nàng không thở nổi.
Mưa lớn đổ xuống, Cáp Đại dẫn Đáp Chu cuối cùng cũng tìm được một y quán trong Điệt Thành.
Đứa trẻ trong bụng nàng đã đủ tháng, không thể không sinh ra, nếu không thì đứa con sẽ trong bụng, cả mẹ lẫn con sẽ cùng chết.
Cáp Đại lo lắng chờ bên ngoài, trong phòng Đáp Chu đau đớn đến xé ruột gan. Y đi tới đi lui, mồ hôi ướt đẫm lưng.
Trải qua suốt một ngày một đêm, cuối cùng Đáp Chu hạ sinh một bé trai, nhưng đứa bé rất yếu, không thể tùy tiện cử động.
Cáp Đại ôm đứa trẻ rồi nhìn kỹ, không nhận ra mặt mũi chú khỉ đỏ này, nhưng đây chính là cháu ngoại của y.
Cáp Đại ở lại Điệt Thành với Đáp Chu thêm hơn một tháng để nàng dưỡng sức.
Khuôn mặt đứa trẻ dần chuyển từ đỏ sang trắng hồng, cơ thể cũng khỏe mạnh hơn.
Cáp Đại nói: “Đôi mắt trông giống chúng ta.”
Mỗi ngày Đáp Chu đều ngắm con, lại thấy con càng lớn càng giống Tiêu Quắc.
Cáp Đại cuối cùng hỏi nàng: “Giờ muội định làm sao? Đứa bé này tính thế nào?”
Đáp Chu suy nghĩ mấy tháng, đã có quyết định: “Muội không thể quay về Vương Đô nữa, đứa bé này cũng không thể trở lại đó. Muội sẽ mang con đến một nơi khác, giấu tên thay họ mới có thể sống yên ổn.”
Cáp Đại vừa định mở miệng thì ngoài cửa vang lên tiếng động.
Y rút lấy con dao ngắn bên hông, ra hiệu cho Đáp Chu im lặng.
Đáp Chu ôm chặt đứa bé, tay kia rút ra con dao bạc đính ngọc đỏ.
Thủ vệ Điệt Thành dẫn theo vệ binh từ Vương Đô tới, bên ngoài có đến mấy chục vệ binh chen chúc nhau đứng. Người đứng đầu cầm trong tay một thanh sắt nung đỏ.
Hai người Đáp Chu và Cáp Đại đơn độc chống lại, bất cẩn bị bốn tên hợp sức đoạt lấy đứa bé, trao vào tay tên chỉ huy.
“Kẻ này là nô lệ trốn chạy của Cáp thị, phải đóng dấu nô lệ.” Lời vừa dứt, thanh sắt nung đỏ trong tay hắn ta áp vào thái dương của đứa bé, khiến đứa bé gào khóc thảm thiết.
Mắt Đáp Chu đỏ ngầu, lập tức nhảy lên, lưỡi dao bạc xé toạc cổ hắn ta, máu tươi bắn tung tóe, nàng ôm đứa bé về lại trong tay.
May mắn là vết ấn đỏ nơi thái dương chưa quá sâu.
Cáp Đại thấy vậy thì lập tức phá vòng vây, kéo lấy hai con ngựa ngoài cửa, cùng lên ngựa phóng về phía đông.
Phía đông có con đường rừng, dễ dàng thoát thân.
Phía sau vệ binh đuổi sát không buông.
Đáp Chu quấn đứa bé trong tấm vải, buộc chặt trước ngực.
Hai người kiệt sức rong ruổi suốt mấy canh giờ, đám vệ binh phía sau cũng không ngừng đuổi theo.
Đứa bé không chịu nổi những cơn xóc nảy lâu dài, gào khóc không ngừng. Cáp Đại khó xử quay đầu lại nhìn một cái.
Đúng lúc này, từ trong rừng rậm ven đường, hàng loạt mũi tên bắn ra nhắm vào đám vệ binh phía sau, hàng chục người liên tiếp ngã khỏi ngựa.
Đáp Chu giật mình nhìn về phía rừng, thấy thấp thoáng bóng ngựa, dường như có cả bóng người.
Nàng không dám dừng lại, chỉ tiếp tục chạy về phía trước.
Bên tai bỗng nghe tiếng ngựa hí, một con ngựa đen từ trong rừng nhảy ra. Nàng nhìn rõ người trên ngựa, áo bào đen, tóc vấn cao.
“Tiêu Quắc!” Cáp Đại kinh ngạc thốt lên.
Đáp Chu lập tức ghì chặt dây cương, đứng chắn trước con ngựa đen.
“Tiêu Quắc…” Nàng nhíu mày quan sát chàng, thấy dung mạo chàng vẫn như xưa, chỉ là dường như gầy hơn.
Nàng bỗng bừng tỉnh, nhìn quanh một lượt, thấy hàng chục kỵ binh Đại Mạc xuất hiện từ trong rừng, sau đám ngựa còn có một cỗ xe bốn ngựa kéo.
“Sao chàng lại ở đây?”
Tiêu Quắc nhìn nàng chăm chú một hồi lâu, rồi mới đưa mắt nhìn xuống bọc vải trước ngực nàng.
Hắn kìm nén muôn vàn cảm xúc trong lòng, chậm rãi nói: “Cách đây vài ngày ta mới nghe tin nàng ở Điệt Thành, hôm nay vốn định tới đó tìm, không ngờ lại gặp giữa đường.”
Đáp Chu trong lòng chấn động, nàng không ngờ Tiêu Quắc thật sự quay lại.
“Chẳng phải chàng đã về Đại Mạc rồi sao?”
Tiêu Quắc đáp: “Ta trở lại doanh trại Mạc Nam, chỉnh đốn kỵ binh, chọn những chiến binh tinh nhuệ nhất để đến tìm nàng.”
Đáp Chu thấy ánh mắt hắn nhìn về phía đứa bé, liền lập tức đặt tay lên bọc vải, cảnh giác nói: “Chàng không thể đưa đứa bé này đi được.”
Tiêu Quắc cười khổ: “Ta có thể xem mặt nó không?”
Đáp Chu do dự một lát, cuối cùng cũng trao đứa bé cho hắn.
Tiêu Quắc cẩn thận đón lấy, ôm trong lòng nhìn kỹ, ánh mắt lướt qua vết ấn đỏ trên trán đứa trẻ, mắt hắn hơi lay động. Đợi một lúc lâu, hắn chỉ nói: “Thằng bé giống nàng.”
Đáp Chu thấy hắn ngắm nghía lâu quá, liền bất an nói: “Chàng đã nhìn rồi thì trả lại cho ta đi.”
Tiêu Quắc thật sự trả đứa bé lại cho nàng.
Đáp Chu không đoán nổi chàng muốn làm gì, chỉ nghe chàng nói: “Có thể nói chuyện riêng với ta được không?”
Cáp Đại cau mày: “Tại sao?”
Đáp Chu suy nghĩ một lát rồi gật đầu: “Được.”
Tiêu Quắc xuống ngựa, đỡ Đáp Chu xuống theo. Hai người cùng với đứa bé bước vào trong xe ngựa.
Đoàn người lại tiếp tục tiến về phía đông.
Cáp Đại cưỡi ngựa theo bên cạnh xe, lòng nóng như lửa đốt, chỉ ước có thêm một cái tai để nghe lén hai người đang nói gì.
Đáp Chu bước vào trong xe, ngạc nhiên thấy trong xe có một chiếc nôi gỗ cho đứa bé ngủ.
Nàng càng thêm nghi hoặc: “Chàng muốn nói chuyện gì?”
Tiêu Quắc nhìn nàng, thấy nàng vì cưỡi ngựa chạy gấp mà mặt đỏ bừng, trên áo chàm xanh điểm những vệt máu, dấu tích của trận chiến vừa qua.
Sau này nàng làm thế nào để sinh hạ đứa bé, trốn thoát khỏi sự truy đuổi, những gian khổ trong đó không cần phải nói cũng biết.
Hắn chỉ nhìn chăm chú vào đôi mắt nàng, trầm giọng nói: “Nàng hãy theo ta về phía nam Đại Mạc.”
Đáp Chu lắc đầu: “Ta đã nói rồi, ta không đi.”
Tiêu Quắc nhìn thoáng qua đứa bé trong lòng nàng: “Trên trán nó là gì? Là dấu nô lệ của người Đan Thát các nàng sao?”
Đáp Chu run lên, giọng cứng lại: “Phải thì sao, không phải thì sao!”
Tiêu Quắc cười nhạt: “Cáp Đáp Chu, nàng nhẫn tâm nhìn nó sống kiếp nô lệ ở Đan Thát, suốt đời không ngẩng đầu lên được, chịu người ta khinh rẻ sao?”
Đáp Chu bị nói trúng, sắc mặt đen lại: “Ta có cách của ta.”
Tiêu Quắc lại nói: “Dù thế nào đi nữa thì nó cũng là cốt nhục của ta, phải ở bên cạnh ta.” Hắn ngừng lại rồi nói tiếp: “Nàng cũng phải ở bên cạnh ta.”
Đáp Chu bật cười: “Dựa vào cái gì chứ!”
Tiêu Quắc nhìn sâu vào mắt nàng, từ từ nói: “Nàng nói nàng có tình cảm với ta, lại nói không cầu vinh hoa phú quý. Ta liền nghĩ, rốt cuộc nàng mong muốn điều gì? Sau đó ta đã hiểu, nàng muốn sự chân thành?”
Đáp Chu thoáng ngạc nhiên, Tiêu Quắc nắm lấy cổ tay nàng: “Nàng theo ta về Đại Mạc, ta sẽ hứa cho nàng cả một đời vinh hoa và cũng… hứa cho nàng sự chân thành. Ta sẽ thật lòng đối đãi với nàng, một lòng một dạ, tuyệt không phụ nàng.”
Ánh mắt Đáp Chu thoáng dao động: “Chàng nói thật chứ?”
Tiêu Quắc nửa cười nửa không: “Đương nhiên là thật.”
Đáp Chu nghiêm túc nói: “Vậy chàng thề đi.”
Tiêu Quắc giơ ba ngón tay lên, nói: “Ta, Tiêu Quắc, cả đời sẽ không phụ Cáp Đáp Chu, nếu trái lời thề, sẽ không được chết yên lành.”
Đáp Chu im lặng nhìn sâu vào mắt hắn.
Nàng thích nhất đôi mắt của Tiêu Quắc, mỗi khi ánh mắt hắn dao động như cánh phượng, lại tựa như mang theo bao nhiêu phong tình.
Lần đầu gặp gỡ, nàng đã yêu ánh mắt ấy, khi hắn dịu dàng nhìn nàng, nàng lại càng say đắm hơn.
“Được.” Đáp Chu nói.
*
Phía nam cánh rừng là vùng Mạc Nam và Mạc Bắc. Lần này xuống phía nam là để hồi kinh, Tiêu Quắc dẫn kỵ binh đi về hướng đông, qua Quả Thành, vượt Hổ Khâu rồi xuống phía nam để hồi kinh.
Đêm cuối cùng ở Quả Thành, Cáp Đại đến gặp Đáp Chu để từ biệt.
“Muội đã quyết định chưa?” Mặc dù dọc đường y đã hỏi câu ấy không biết bao nhiêu lần, nhưng đêm nay vẫn muốn hỏi thêm một lần nữa.
Đáp Chu gật đầu: “Muội quyết định rồi.”
Cáp Đại thở dài: “A Diễn ở Đại Mạc nhất định sẽ có cuộc sống tốt hơn.”
Tiêu Quắc đã đặt tên cho đứa bé là Tiêu Diễn.
Đáp Chu cười: “Nếu huynh xuống phía nam thì nhớ đến thăm muội.”
Cáp Đại cũng bật cười: “Được thôi.”
Cả hai đều biết việc này khó thực hiện, nhưng đêm nay lúc biệt ly, không ai nói ra điều ấy.
Cáp Đại vỗ nhẹ lên vai nàng: “Huynh đi đây.”
Đáp Chu mỉm cười, không dám gật đầu, sợ rằng nước mắt sẽ rơi.
Mùa đông năm Vĩnh Gia thứ hai mươi, đây là lần cuối Đáp Chu gặp Cáp Đại.
Mùa thu năm Vĩnh Gia thứ hai mươi mốt, Tam hoàng tử Tiêu Quắc lại dẫn quân lên phía bắc, đại thắng trở về.
Mùa đông năm Vĩnh Gia thứ hai mươi mốt, hoàng đế băng hà, truyền ngôi cho Tam hoàng tử Tiêu Quắc, đổi niên hiệu thành Vĩnh Hựu nguyên niên.
Tiêu Quắc lên ngôi, lập Lộc Vương phi Cao thị làm hoàng hậu, phong trưởng tử Tiêu Hoành làm thái tử.
Đáp Chu được đưa vào ở tại cung Bình Thúy ở tây viện trong hoàng cung.
Nàng không có phong hào chính thức, mọi người trong cung Bình Thúy đều gọi nàng là chủ tử.
Hoàng hậu Cao thị cùng với những người khác trong hậu cung đều như hoàng đế, gọi nàng là “Đáp Chu”.
Trước khi Tiêu Quắc lên ngôi, Đáp Chu đã gặp Cao Hoàng hậu; khi ấy nàng ở tại một ngôi nhà riêng trong kinh thành, chưa vào phủ Lộc Vương.
Trước mỗi trận chiến, mỗi ngày Tiêu Quắc đều ở bên nàng.
Sau khi Tiêu Quắc lại lên Bắc chinh, nàng đã gặp Cao thị.
Theo Đáp Chu thấy thì Cao thị là một phụ nữ Đại Mạc đoan trang. Trên mặt bà ta lúc nào cũng giữ một nụ cười đúng mực, cử chỉ đoan trang và tao nhã.
Thảo nào trước đây Tiêu Quắc chưa từng bị ai đánh, nàng nghĩ.
Cao thị nhẹ nhàng hỏi: “Muội chính là Đáp Chu đến từ Đan Thát?”
Đáp Chu gật đầu.
Cao thị mỉm cười nói: “Quả là một muội muội xinh đẹp.”
Dù Đáp Chu không thích từ “muội muội” này, nhưng xét về tuổi tác, nàng thực sự là muội muội.
Đáp Chu khẽ cười.
Cao thị lại nói: “Nghe nói Diễn nhi ở đây? Chỗ này không đầy đủ như phủ Lộc Vương. Vương gia không có ở kinh thành, ta nghĩ nên đón nó về phủ để chăm sóc chu đáo hơn.”
Đáp Chu lập tức hiểu ý của bà ta, liền từ chối: “Đa tạ, nhưng con ta ở đây cũng được chăm sóc tốt lắm rồi, không cần phiền lòng!”
Lạ là Cao thị không hề nài ép, uống xong một chén trà liền rời đi.
Sau khi vào cung, Đáp Chu cũng tránh giao thiệp với Cao Hoàng hậu, hầu hết thời gian nàng đều ở lại cung Bình Thúy.
Mãi cho đến tháng thứ hai sau khi Tiêu Quắc lên ngôi, hắn đã đưa Tiêu Diễn vừa tròn một tuổi, sang cho Cao Hoàng hậu nuôi dưỡng.
Khi nàng tỉnh giấc, đứa trẻ trong cung đã biến mất, còn Tiêu Quắc thì đã vào triều.
Đáp Chu như một con mèo xù lông, nắm chặt con dao bạc đính ngọc đỏ, vội vàng chạy đến tiền điện. Giữa đường, nàng chạm mặt thị vệ từ ở tiền điện: “Xin chủ tử bớt giận, bệ hạ nói sẽ đến cung Bình Thúy sau khi hạ triều.”
“A Diễn đâu?” Nàng hỏi.
“Bẩm chủ tử, nhị hoàng tử giờ đang ở cung của hoàng hậu nương nương, mấy vú nuôi quen thuộc và cung nữ đều ở đó.”
Đáp Chu quay đầu bước về phía cung Kiêm Hà của Cao Hoàng hậu, nhưng còn chưa đến cửa cung đã bị cấm vệ trong cung ngăn lại.
“Hoàng hậu nương nương đã có con trai của mình, sao còn phải lấy đi con của ta!”
Cửa lớn cung Kiêm Hà đóng kín, bên trong lặng ngắt như tờ.
Đáp Chu ngước nhìn lên thấy ánh mặt trời chói chang, nàng nghiến răng quay lại cung Bình Thúy, chờ Tiêu Quắc.
Tiêu Quắc hạ triều bước vào cung Bình Thúy, trên người mặc triều phục sắc vàng sáng chói, rồng vàng cuộn quanh. Đáp Chu cầm dao ngắn ra đón: “Trả con ta lại cho ta.”
Tiêu Quắc thấy con dao ngắn trong tay nàng, nét mặt lộ vẻ khó chịu: “Nàng đã vào cung hơn một tháng, quy củ ở đây vẫn chưa học được sao? Bỏ dao xuống, không có chút thể thống gì cả.”
Đáp Chu chỉ nói: “Trả con ta lại cho ta.”
Tiêu Quắc tiến đến trước nàng, gỡ con dao bạc trong tay nàng ra, những viên châu lạnh lẽo trên mũ hoàng đế chạm vào mắt Đáp Chu.
Nàng không kiên nhẫn vung tay, Tiêu Quắc cười khẽ rồi tự mình tháo mũ xuống.
Hắn kéo Đáp Chu ngồi xuống: “Làm vậy là vì nghĩ cho thằng bé.”
Đáp Chu cau mày: “Lý do cái khỉ gì vậy…”
Tiêu Quắc chặn miệng nàng, ngắt lời: “Đừng nói linh tinh.” Sau đó lại khuyên nhủ: “Nuôi ở cung Kiêm Hà, nàng cũng có thể ngày ngày đến thăm. Người chăm sóc A Diễn vẫn là những người cũ, hàng ngày chơi đùa trong ngự hoa viên, sau này học tập trong cung, nàng đều có thể đến gặp con, không khác gì ở cung Bình Thúy cả.”
Đáp Chu cau mày càng chặt: “Thằng bé mới một tuổi, sao lại không thể ở bên cạnh ta?”
Tiêu Quắc không muốn nói thẳng, vì nàng có xuất thân dị tộc, đối với Tiêu Diễn mà nói, nếu không nuôi dưỡng dưới gối hoàng hậu, chỉ sợ tương lai sẽ gặp nhiều dị nghị.
“Từ nhỏ phải rèn giũa tính cách, ngọc không mài giũa sao thành vật quý. Nếu không trải qua rèn luyện, sau này thằng bé làm sao có thể đứng vững?”
Đáp Chu trừng mắt nhìn Tiêu Quắc: “Ta muốn gặp con bất cứ lúc nào cũng được sao?”
Tiêu Quắc gật đầu: “Tất nhiên là vậy.”
Trong lòng Đáp Chu hiểu rõ, xuất thân của nàng đối với Tiêu Diễn không phải là điều tốt.
“Được, vậy thì ta sẽ đến thăm con hàng ngày.”
Cửa lớn cung Kiêm Hà quả nhiên như lời Tiêu Quắc nói, từ đó về sau luôn mở cho nàng.
Tại cung Kiêm Hà, lần đầu Đáp Chu gặp được Lưu tần.
Sau khi thăm Tiêu Diễn xong, nàng đi đến tiền điện, thấy một người phụ nữ mặc váy xanh nhạt, khuôn mặt kiều diễm, đầu cài một cây trâm bươm bướm bằng vàng, lấp lánh đến chói mắt.
Cao Hoàng hậu triệu gọi: “Hôm nay mọi người đông đủ, ở lại dùng chút điểm tâm nhé.”
Việc Tiêu Quắc có người mới trong hậu cung không hề giấu giếm Đáp Chu, hắn từng nói rằng chỉ chân thành với mình nàng và Đáp Chu đã tin điều đó.
Đó là chuyện trước đó.
Điểm tâm Cao Hoàng hậu sai người mang đến là bánh táo chua, không hiểu sao hôm nay ăn lại chua vô cùng.
Đáp Chu cắn một miếng, chỉ đành buông xuống.
Lưu tần đối diện lại ăn mấy miếng, nàng không nói gì mà nghĩ thầm, hóa ra khẩu vị của phụ nữ Đại Mạc nặng như vậy.
Cao Hoàng hậu cầm một chiếc khăn lụa thêu hoa bươm bướm bằng chỉ vàng, che miệng cười nói: “Nếu Lưu tần thích, bổn cung sẽ sai người mang thêm đến cung cho muội.”
Lưu tần nuốt xong miếng bánh táo chua, uống một ngụm trà, cười đáp: “Đa tạ Hoàng hậu nương nương, dạo gần đây bị nghén nặng, bánh táo chua này thực sự hợp khẩu vị.”
Đáp Chu chỉ cảm thấy trong đầu ù một tiếng, cổ họng khô khốc, dường như có một tảng đá lớn đè nặng khiến lòng nàng tan nát.
Nàng không kìm được ho khan, ho đến mức chảy cả nước mắt. Cung nữ bên cạnh thấy vậy lập tức nhẹ nhàng vỗ vào lưng nàng.
Cao Hoàng hậu lo lắng nói: “Đáp Chu không sao chứ?”
Đáp Chu cố nén cơn ho, lau khóe mắt: “Cung ta còn việc, xin phép cáo lui trước.”
Nói rồi nàng không ngoảnh lại, bước ra khỏi cung Kiêm Hà.
Đầu óc nàng rối bời, không phân biệt nổi phương hướng, đi mấy vòng đường xa mới tìm được đường về cung Bình Thúy.
Cung nữ hầu hạ chạy ra đón, thấy sắc mặt nàng thì lập tức kinh hãi nói: “Chủ tử làm sao vậy? Sao lại khóc thành thế này rồi?”
Đáp Chu đưa tay lên mặt, mới nhận ra mình đã khóc đến ướt đẫm. Nước mắt rơi xuống ngón tay đã lạnh ngắt.
Nàng bật cười lớn.
Cung nhân đều kinh ngạc, vội dìu nàng vào điện ngồi xuống, pha một ấm trà nóng mang đến.
Khi Tiêu Quắc đến, mặt trời đã lặn hẳn, trong cung Bình Thúy chỉ còn ánh sáng le lói từ chiếc đèn hình hạc tiên.
Vừa bước qua cánh cửa sơn đỏ vào cung, Tiêu Quắc đã thấy các cung nhân đều đứng bên ngoài điện, trong lòng càng thêm nặng trĩu, hắn bước nhanh vào trong điện.
Đáp Chu chỉ ngồi yên lặng bên bàn, thấy hắn thì ngẩng đầu nhìn một cái.
Tiêu Quắc đã sớm nghe chuyện xảy ra hôm nay ở cung Kiêm Hà. Lưu tần có thai vốn là chủ ý của hắn, hắn cũng không định giấu nàng.
Đáp Chu dù không có địa vị chính thức, nhưng đã có một đứa con, lại được sủng ái không ngừng, nên khó tránh khỏi trở thành cái gai trong mắt người khác.
Cung đình đầy toan tính, Đáp Chu không thể hiểu hết. Hắn mới lên ngôi, khó tránh khỏi đôi lúc có sơ sót.
Lưu tần có xuất thân không cao, suy nghĩ không sâu.
Có Lưu tần, lại thêm một đứa con nữa, Đáp Chu sẽ không quá nổi bật và Tiêu Diễn cũng mới có thể bình yên lớn lên được.
Môi hắn khẽ động, định nói vài câu, nhưng thấy mắt nàng đỏ hoe, đôi mắt xám buồn, khiến hắn chẳng thể thốt lên được câu nào cả.
Đáp Chu thấy hắn bước đến, nàng vịn bàn gỗ đứng dậy.
Nàng nắm chặt rồi buông lỏng tay phải, dồn hết sức lực còn lại, vung tay đánh hắn.
Tiêu Quắc không né tránh, để mặc má phải chịu một cái tát mạnh.
Tiếng “bốp” vang lên, hàng cung nhân ngoài cửa cúi đầu, không dám thở mạnh.
Đáp Chu vẫn chưa nguôi giận, lại vung thêm một cái tát nữa, nhưng bị Tiêu Quắc giơ tay chặn lại, nàng đổi sang tay trái, cũng bị hắn chặn lại.
“Kế này của nàng không còn tác dụng nữa.” Tiêu Quắc nói.
Đáp Chu rút tay khỏi cánh tay chàng. Nàng nghĩ rằng đã khóc hết nước mắt, nhưng vừa nghe thấy giọng hắn, nước mắt lại tuôn rơi.
“Những gì chàng hứa với ta, chàng quên hết rồi sao?”
“Trẫm đối với nàng từ trước đến nay đều chân thành.”
Đáp Chu bật cười lớn: “Chân thành? Đây là chân thành của chàng ư?”
Nàng không thể khóc được nữa, chỉ thấy buồn cười: “Con ta thì giao cho người khác nuôi, còn chàng thì đi sinh con với kẻ khác, đây là chân thành của chàng à? Ha ha ha, Tiêu Quắc, đây chính là chân thành của chàng.” Nàng cười lớn không ngừng.
Lời nói của nàng khiến Tiêu Quắc nghe càng thêm chói tai, hắn tức giận nói: “Còn nàng thì sao? Nàng đối với ta là chân thành ư?”
Đáp Chu dừng cười, không tin nổi hỏi: “Ta sao không chân thành? Chẳng lẽ ta đi sinh con với người đàn ông khác à?”
Tiêu Quắc nghiêm giọng: “Hỗn xược.”
Hắn chau mày, nét mặt càng lúc càng trầm xuống: “Mùa thu năm nay, khi ta Bắc phạt Đan Thát, Cáp Đại đã dẫn một vạn năm nghìn quân may mắn thoát hiểm, là nàng dùng chim ưng truyền tin cho y, báo trước nơi phục kích. Chẳng lẽ không phải là nàng?”
Đáp Chu nghe tim mình khẽ thắt lại, sau khi Tiêu Quắc từ Bắc phạt trở về, hắn chưa từng nhắc đến chuyện này, nàng vốn nghĩ rằng hắn không biết.
Thấy nàng cứng đờ, Tiêu Quắc nói tiếp: “Nàng đã bao giờ nghĩ, nếu y dùng cơ hội này không phải để tự vệ mà để bố trí mai phục, thì trận chiến này ta sẽ phải bỏ mạng nơi Đan Thát, không còn ngày trở về. Nàng đã từng nghĩ đến chưa?”
Sau đó Đáp Chu đã nghĩ đến điều này, cũng thấy sợ hãi. Ngày hắn bình an trở về, nàng mới như trút được gánh nặng.
Giờ đây bị hắn không chút tình cảm phơi bày, nàng biết mình không thể chối cãi, ánh mắt đầy vẻ bi thương: “Vậy chàng muốn ta làm gì đây, khoanh tay đứng nhìn huynh trưởng và người trong tộc phải chết ư?”
Dù có tô điểm hoa mỹ đến đâu, có bao nhiêu tình ý vấn vương, Đáp Chu rốt cuộc vẫn là một người Đan Thát, là một người nuôi chim ưng của Đan Thát.
Tiêu Quắc lắc đầu: “Ta hiểu lòng nàng, chưa bao giờ nghĩ sẽ truy cứu việc này.” Hắn trầm ngâm vài giây: “Ta đối với nàng là thật lòng, dù thế nào vẫn là thật lòng.”
Nghe hắn nói thế, Đáp Chu liền nghĩ đến Lưu tần, đến đứa con trong bụng nàng ta, cảm giác nghẹn ngào nơi cổ họng, không thể yên lòng.
“Những gì chàng hứa với ta không chỉ có vậy, chàng còn hứa sẽ một lòng một dạ, chàng quên rồi ư?”
Tiêu Quắc chậm rãi hạ mi mắt: “Chuyện đã đến nước này…” Khi hắn ngẩng lên, chỉ thấy đôi mắt nâu thẫm của Đáp Chu dần mất đi ánh sáng.
Lòng hắn chợt dâng lên một nỗi lo sợ, hắn nắm lấy tay nàng, nói: “Từ nay về sau, trẫm hứa sẽ một lòng một dạ với nàng.”
Đáp Chu giật mạnh tay ra, cười tự giễu: “Có lẽ đây là báo ứng của ta, Cao Hoàng hậu năm đó hẳn cũng từng nghẹn ngào như ta vậy.”
Tiêu Quắc cau mày: “Chuyện giữa ta với nàng thì có liên quan gì đến Cao thị?”
Cao thị có bao nhiêu tình ý với hắn, hắn tự mình hiểu rõ. Điều Cao thị muốn là ngôi vị hoàng hậu, nàng ta cũng đã có được rồi.
Nghe vậy, Đáp Chu lại cười: “Có lẽ sau này bệ hạ gặp người nào khác, cũng sẽ nói rằng chuyện giữa ta với nàng thì có liên quan gì đến Đáp Chu.”
Tiêu Quắc nghe nàng nói càng lúc càng vô lý, biết nàng còn giận, liền nhẹ giọng: “Vậy nàng muốn trẫm phải làm sao?”
Đáp Chu uể oải nói: “Ta không muốn nhìn thấy chàng nữa. Chàng đi đi.”
Tiêu Quắc rời đi, hắn nghĩ rằng sau vài ngày, Đáp Chu sẽ tự mình hiểu ra.
Nhưng rồi mấy tháng liên tiếp, Đáp Chu đều không muốn gặp hắn nữa.