Nam Chính Hắn Luôn Tuyệt Tình Như Vậy

Chương 114

Cuối xuân năm Vĩnh Hựu năm đầu tiên, hoàng đế dẫn quần thần và thân quyến trong cung tới Nam Uyển cưỡi ngựa săn bắt.

Đáp Chu chờ mãi mới được cơ hội này. Đến buổi chiều, nàng lẩn tránh mọi người, thúc ngựa tìm đến một nơi vắng trên sườn đồi, rút cây còi trúc bên hông, khẽ thổi.

Chẳng bao lâu sau, nàng ngẩng đầu qua các ngọn cây nhìn lên trời, thấy một con chim ưng nâu sải cánh bay đến. Nhưng khi con ưng còn chưa bay đến gần, chợt có ánh bạc lóe lên trên không, một mũi tên sắt từ đâu bay tới bắn trúng ngay bụng chim ưng.

Chim ưng ra sức vỗ cánh, định bay lên cao, ẩn vào tầng mây, nhưng một mũi tên khác lại lao thẳng vào mắt nó, khiến nó xoay tròn rồi rơi xuống đất.

Sắc mặt Đáp Chu tái nhợt, nàng vội ghìm cương ngựa, thúc ngựa chạy đến chỗ chim ưng rơi.

Khi đến nơi, nàng thấy Tiêu Quắc khoác áo choàng đen, đội mũ đen, cưỡi ngựa với chiếc cung dài trên lưng, dài hơn cung bình thường vài thước, ánh lên sắc lạnh của sắt thép.

Hắn nhìn nàng với ánh mắt sắc bén, như thể đã chờ đợi nàng từ lâu.

Đáp Chu lăn xuống ngựa, ngồi xổm sờ chim ưng nâu nằm trên mặt đất, đôi cánh mềm mại, bụng ngực cứng đơ, nó đã chết.

Nước mắt nàng trào ra: “Sao chàng lại bắn chết chim ưng của ta…”

Chim ưng này nàng nuôi bên mình từ nhỏ, đã ở cạnh nàng mười năm.

Tiêu Quắc mặt lạnh lùng, đôi mày đen nhíu chặt.

Trong lòng hắn ngập tràn cơn giận dữ, hắn không ngờ Cáp Đáp Chu lại tuyệt tình đến vậy.

Hắn âm thầm hít sâu, tay nắm chặt ống tin lấy ra từ móng vuốt chim ưng, nén cơn giận, nói: “Nàng đã nhiều lần dùng chim ưng truyền tin ra ngoài, trẫm đều mắt nhắm mắt mở cho qua, nhưng nếu nàng truyền tin cho Cáp Đại, định âm mưu thoát khỏi cung trở về phía bắc, trẫm không thể khoanh tay để yên được nữa.”

Hắn nhắm mắt lại, rồi hỏi: “Nàng thực sự bỏ cả A Diễn lại sao?”

Đáp Chu dùng mu bàn tay lau khô nước mắt, giận dữ nhìn hắn: “A Diễn giờ đã là con trai của Hoàng hậu rồi! Ta không muốn ở trong cung nữa! Những gì chàng hứa đều chỉ là lời nói suông, tại sao ta phải ở lại!”

Tiêu Quắc tức giận: “Được, được, được, Cáp Đáp Chu, trẫm đúng là đã quá dung túng nàng rồi. Nếu nàng đã có thể bỏ A Diễn lại thì từ nay cũng không cần gặp nó làm gì nữa.”

Đáp Chu hận không thể nhảy lên tát hắn thêm một cái, nhưng Tiêu Quắc đã quay đầu ngựa, phóng đi.

Từ ngày đó, Đáp Chu không thể vào cửa cung Kiêm Hà nữa.

Nàng chỉ có thể đến ngự hoa viên “tình cờ gặp” Tiêu Diễn khi cậu bé ra ngoài chơi đùa.

Cuối năm Vĩnh Hựu năm đầu tiên, Lưu tần hạ sinh một hoàng tử, được đặt tên là Tiêu Luật, Lưu tần được thăng làm Lưu phi.

Đáp Chu từ đó không còn nói với Tiêu Quắc lời nào tử tế, ngoài những lời chúc “Bệ hạ cát tường” vào dịp lễ Tết, ngày thường nàng xem như trong cung không hề có người này.

Nàng không muốn gặp hắn, Tiêu Quắc cũng không đến tìm nàng.

Nàng lánh vào cung Bình Thúy để sống qua ngày. Đầu tiên nàng trồng một cây sơn trà, sau đó lại trồng thêm một cây anh đào.

Khi cây ra trái, Tiêu Diễn đã lớn thành một cậu bé biết chạy nhảy, thậm chí còn lén chạy đến cung Bình Thúy thăm nàng.

Đáp Chu không biết là do hoàng hậu ngầm đồng ý hay do hoàng đế cho phép, nhưng Tiêu Diễn đến thường xuyên, cung nhân cũng dần quen, không còn lo sợ như trước nữa.

Năm Vĩnh Hựu thứ tư, đầu năm Tiêu Quắc xử tử hai đại thần trong triều, lăng trì đến chết. Hai người bị buộc tội kết bè kéo cánh, tham ô, bán chức tước, cấu kết với bè phái, tổng cộng giết 1600 người, rồi lập sổ sách ghi lại tội trạng của 1600, lấy tên gọi “Gian đảng lục” để cho bá quan truyền tay nhau đọc.

Đến Lễ Vạn Thọ tháng năm năm ấy, Đáp Chu nhìn thấy Tiêu Quắc trong bộ hoàng bào vàng rực, đầu đội vương miệng gắn châu, trông vô cùng có phong thái ngút trời.

Chỉ trong vài năm ngắn ngủi, hắn đã ngồi vững trên ngai vàng.

Nàng chỉ lướt qua hắng một cái, rồi quay đầu tập trung vào những món ăn trước mặt.

Trong những buổi yến tiệc trong cung, Đáp Chu luôn ngồi ở góc xa nhất.

Nàng không có phong hào, nhưng lại ở cung điện lớn nhất phía Tây viện. Nàng luôn thích mặc váy đỏ tươi, không tuân theo cung quy, nhưng cũng không ai phê bình.

Hôm nay nàng mặc váy đỏ cổ giao lĩnh tay rộng, không hề có hoa văn, chỉ có đai lưng bọc chỉ vàng đính ngọc, lặng lẽ ngồi ở một góc, đôi mắt trong sáng, dung nhan rực rỡ.

Tiêu Quắc dù cách bao người vẫn có thể nhìn thấy nàng trong một cái liếc mắt.

Khi nhạc tấu lên, quần thần chúc tụng xong, thái tử, nhị hoàng tử và tam hoàng tử lần lượt bước vào điện.

Đáp Chu nhìn chăm chú về phía ba người đang tiến vào từ ngoài điện.

Người đi đầu chính là thái tử đương triều, Tiêu Hoành.

Tiêu Hoành nay đã lớn, phong thái ôn hòa và dịu dàng như ngọc, khoác áo bào xanh ngọc của thái tử, từng cử chỉ đều thanh thoát như gió.

Ai ai cũng khen thái tử thông minh ham học, đức tài vẹn toàn, được bệ hạ gửi gắm kỳ vọng lớn lao.

Đáp Chu từng gặp Tiêu Hoành vài lần trong các buổi yến tiệc, chỉ thấy đường nét khuôn mặt của y rất giống Tiêu Quắc, vì vậy không muốn nhìn thêm nữa.

Sau lưng thái tử là hai cậu bé thấp hơn nhiều, một mặc áo xanh, một mặc áo lam, cùng sóng bước vào điện, dừng chân trước bậc thềm, đồng thanh hành lễ: “Chúc phụ hoàng Vạn Thọ, nhi thần kính chúc phụ hoàng sinh thần vui vẻ.”

Tiêu Quắc cười đáp: “Bình thân.”

Hai cậu nhóc đứng thẳng người, Đáp Chu thấy Tiêu Luật mặc áo lam đưa tay ra sau lưng, lén kéo dây lưng đen của Tiêu Diễn đang mặc áo xanh.

Tiêu Diễn cau mày, im lặng nhích ra xa một chút, ánh mắt quét vòng quanh, nhìn về phía góc ngồi của Đáp Chu, rồi bẽn lẽn mỉm cười.

Đáp Chu lập tức cong mi mỉm cười đáp lại. Tiêu Diễn chớp mắt, lại quay nhìn về phía Tiêu Quắc trên ngai vàng.

Tiêu Luật cũng quay qua, mỉm cười nhìn nàng.

Hai cậu bé vẻ ngoài đáng yêu như tượng ngọc, đứng cạnh nhau cũng có hơi giống nhau.

Đáp Chu cũng nở nụ cười với Tiêu Luật.

Trong lòng nàng có cảm giác phức tạp đối với Tiêu Luật, một mặt nàng ghét sự tồn tại của cậu bé, vì cậu bé là lời nhắc nhở rõ ràng về sự ngây thơ ngốc nghếch của nàng; mặt khác nàng cũng ngấm ngầm cảm kích, vì Tiêu Luật từ nhỏ đã được sủng ái, sống trong nhung lụa, tính tình phóng khoáng, nhờ đó Tiêu Diễn mới có thêm một người bạn đồng trang lứa.

Nàng thở dài, vừa quay mắt đi thì thấy Tiêu Hoành khẽ liếc nhìn nàng.

Đôi mắt phượng của y sáng như sao, ánh nhìn thoáng động.

Đáp Chu không hiểu ý, chỉ đành cúi đầu.

Sau Lễ Vạn Thọ, Tiêu Diễn và Tiêu Luật bắt đầu chính thức học hành, mỗi ngày từ giờ thìn, thầy giảng tại Thái Cực điện, đến giờ dậu mới kết thúc.

Đáp Chu không thể vào cung Kiêm Hà để thăm Tiêu Diễn, chỉ có thể đến ngự hoa viên mỗi chiều, đứng chờ trên con đường từ Thái Cực điện về cung Kiêm Hà, trò chuyện đôi lời với Tiêu Diễn, hỏi han một chút xem học hành có vất vả không.

Mãi cho đến một ngày cuối tháng sáu, nàng đợi mãi vẫn không thấy Tiêu Diễn đâu.

Mặt trời đã khuất sau núi, trong ngự hoa viên chỉ còn tiếng côn trùng rả rích.

Đáp Chu tìm cung nhân hỏi thăm mới biết hôm nay vì một chiếc diều hình rắn xanh, Tiêu Diễn đã bị hoàng đế trách phạt, bị đánh mười lăm roi, giờ còn nằm ở Thái Cực điện, không thể dậy nổi.

Nghe xong, nàng lập tức chạy đến Thái Cực điện.

Cung nhân ngoài Thái Cực điện không ngăn cản nàng, Đáp Chu liền lao thẳng vào trong.

Vừa vào cửa điện, nàng thấy Tiêu Diễn đang nằm úp trên một chiếc giường mềm trong điện, mặt đỏ lên, rõ ràng là đã khóc.

Tiêu Quắc đứng bên cạnh, lạnh lùng hỏi: “Con biết lỗi chưa?”

Tiêu Diễn bướng bỉnh mím môi không đáp.

Đáp Chu nhíu mày, bước lên đẩy Tiêu Quắc ra, nằm xuống bên cạnh Tiêu Diễn, kéo áo cậu bé lên, định xem vết thương.

“Còn đau không?” Nàng dịu dàng hỏi.

Tiêu Diễn quay đầu thấy nàng thì ngạc nhiên, mặt càng đỏ hơn, tay nắm chặt lấy áo không chịu buông, lúng túng nói nhỏ: “Không đau, không cần xem.”

Đáp Chu đành thôi, nhẹ nhàng xoa đầu rồi hôn lên má cậu bé.

Tiêu Quắc ra lệnh cho cung nhân: “Nếu đã không sao thì đưa nhị hoàng tử về.”

Một cung nhân lập tức bế Tiêu Diễn ra khỏi điện.

Đáp Chu thấy vậy vội muốn đi theo, nhưng nghe Tiêu Quắc lạnh giọng: “Đứng lại.”

Đáp Chu dừng chân, quay lại, không vui nói: “Sao chàng lại đánh con?”

Tiêu Quắc liếc mắt một cái, cung nhân trong điện đều lui ra, cửa điện cũng được đóng lại.

Tiêu Quắc bình thản nói: “Con phạm lỗi, tất nhiên phải phạt.”

Đáp Chu giận dữ nói: “Con chỉ mới bao nhiêu tuổi, chàng đánh thằng bé mười lăm roi, lỡ con bị gì thì làm sao?”

Tiêu Quắc đột nhiên nắm lấy cổ tay nàng, nhưng lại bị Đáp Chu giật ra.

Tiêu Quắc nhíu mày, nắm chặt tay nàng hơn.

Đáp Chu giằng không thoát, thấy Tiêu Quắc kéo nàng đi dọc hành lang u tối của Thái Cực điện, hướng về tẩm điện.

“Chàng muốn làm gì?” Nàng hoảng sợ hỏi.

Trong tẩm điện, trên chiếc giá đèn đồng xanh là mười hai ngọn nến sáng rực, một chiếc giường lớn chạm trổ hình rồng đặt ở trung tâm, trên đỉnh giường là tấm rèm vàng treo chuỗi ngọc bích, gió đêm khẽ lay động, phát ra tiếng leng keng.

Tiêu Quắc nắm chặt cổ tay nàng không buông, tay kia tháo trâm và bỏ mũ miện, tùy ý ném sang một bên, nhíu mày nhìn nàng: “Tính khí của nàng có phải nóng nảy quá rồi không…”

Đáp Chu giật giật cánh tay, thấy vẫn không thể thoát ra: “Chàng thả ra.”

Tiêu Quắc tất nhiên không buông.

“Tại sao nàng không đến tìm ta?” Hắn cười nhạt: “Thà ngày ngày đứng đợi ở ngự hoa viên, cũng không đến xin ta sao?”

“Ta muốn thế.” Đáp Chu nghiến răng nói.

Tiêu Quắc nhìn đôi má nàng ửng đỏ, nàng đang nổi giận.

Hắn thở dài: “Nàng nghĩ đến Diễn nhi, lại chẳng hề nghĩ đến ta?”

Đáp Chu sững lại, nhìn kỹ, thấy trong mắt hắn thoáng vẻ tội nghiệp.

Nàng lạnh lùng đáp: “Sao ta phải nghĩ đến chàng!”

Tiêu Quắc khẽ bật cười: “Nhưng ta lại nhớ nàng, nhớ đến đau lòng.”

Đáp Chu ngây người, chỉ thấy hắn không biết xấu hổ mà kéo tay nàng chạm vào phần eo dưới thắt lưng ngọc.

Mặt nàng lập tức đỏ bừng, nói vội: “Chàng!” Nàng rụt tay lại, lúng túng nói: “Đồ vô liêm sỉ!”

Tiêu Quắc nhân đó ôm chặt lấy eo nàng, kéo nàng sát vào mình: “Ta có vô liêm sỉ hay không, chẳng phải nàng rõ nhất sao.”

Nói rồi, hắn giật đứt chuỗi ngọc trên eo nàng, những hạt ngọc nhỏ và mảnh vàng rơi tứ tung xuống sàn.

Đáp Chu hét lên: “Chàng dừng tay!” Nàng vừa đẩy vừa tức giận nói: “Sao chàng đánh con ta, chỉ vì một con diều mà phạt con nặng như thế!”

Tiêu Quắc thô bạo xé tung cổ áo nàng.

“Ngọc không mài không thành vật quý.” Hắn cười: “Nếu ta không đánh con thì nàng có chịu đến gặp ta không?”

Đáp Chu mắng: “Vô liêm sỉ!”

Tiêu Quắc ôm lấy nàng, lui vài bước, đẩy nàng ngã xuống giường, mỉm cười nói: “Vô liêm sỉ thì vô liêm sỉ, hai ba năm nay, những lời nàng nói với ta còn không bằng một đêm nay.” Nói xong, hắn liền cúi xuống hôn nàng.

Đáp Chu mở miệng cắn hắn, khiến môi hắn rỉ máu. Vị máu tanh lan tỏa trong miệng.

Tiêu Quắc vẫn không buông, tay nhanh chóng cởi bỏ y phục của cả hai.

Chẳng bao lâu sau, hai người đã quấn lấy nhau.

“Ta nhớ nàng, nhớ da diết…” Hắn thì thầm bên tai nàng.

Đáp Chu mỉa mai: “Chàng cũng chưa từng đến tìm ta.”

Tiêu Quắc cười một cách tự giễu: “Ta làm sao mà không tìm nàng, đến cả cửa cung Bình Thúy khi đóng lại ta cũng có thể vẽ ra trong đầu.”

Đáp Chu ngẩn người, Tiêu Quắc không nói thêm gì nữa.

Khi Đáp Chu tỉnh lại, ngoài cửa sổ vẫn tối đen.

Tiêu Quắc vẫn còn thức, trong mắt ngập tràn ý cười, ôm nàng nói: “Sinh cho trẫm một công chúa nữa nhé.”

Đáp Chu bực bội nói: “Bệ hạ đi mà sinh với người khác.” Nói xong, nàng quay lưng lại.

Tiêu Quắc ôm chặt lấy nàng hơn, tay lại bắt đầu trêu đùa nàng.

“Trẫm đã quyết rồi, chỉ muốn nàng sinh cho trẫm.”

Đáp Chu giữ lấy tay hắn: “Không sinh được nữa đâu. Đại phu nói khi sinh Tiêu Diễn, cơ thể ta đã tổn thương, không thể sinh được nữa.”

Tiêu Quắc khựng lại, tay càng siết chặt lấy nàng hơn.

Đáp Chu cảm thấy eo mình sắp bị gãy đôi.

Trong điện yên tĩnh, ngọn nến chưa tắt, hương trúc trong lò hương phảng phất tỏa ra.

Đáp Chu gạt tay hắn ra, nghe giọng nói của hắn run rẩy bên tai: “Nàng… có hối hận không?”

Đáp Chu im lặng vài giây, lắc đầu: “Không hối hận.”

Tiêu Quắc siết chặt nàng, không ngừng hôn lên tóc nàng.

“Vậy thì nàng hãy làm công chúa của trẫm.”

*

Sáng hôm sau, khi Đáp Chu mở mắt, Tiêu Quắc đã vào triều.

Nàng nằm trên giường ngẩn ngơ một lúc, rồi đưa tay vén rèm giường lên, thấy trước giường đã có sẵn y phục sạch để thay.

Một cung nữ bước tới, cúi người nói: “Nô tỳ hầu chủ tử tắm gội.”

Sau khi tắm xong, nàng mở cửa sổ, lắng tai nghe thấy tiếng trẻ con đọc sách vang lên từ đại điện.

Đáp Chu không dám ở lại lâu, muốn tìm lối khác để rời khỏi tẩm điện về cung Bình Thúy.

Cung nữ hiểu ý, mỉm cười nói: “Chủ tử theo nô tỳ. Ra khỏi tẩm điện, vòng qua hành lang còn có một cửa bên.”

Đáp Chu gật đầu, theo cung nữ đi ra cửa bên.

Khi ra đến ngoài Thái Cực điện, nàng mới thở phào nhẹ nhõm, vội vã đi về phía ngự hoa viên.

Vừa đi qua khỏi một cánh cửa cung, Đáp Chu chạm mặt Tiêu Hoành.

Tiêu Hoành thấy nàng liền dừng bước.

Đáp Chu đứng lại, nở một nụ cười, rồi sau đó chợt nhớ ra mình nên cúi chào, vì thế liền gọi: “Điện hạ.”

Tiêu Hoành khẽ “Ừ” một tiếng, trên mặt nở một nụ cười nhẹ, bước qua nàng.

Chờ y đi xa, Đáp Chu mới đứng thẳng dậy, tiếp tục đi về cung Bình Thúy.

Tiêu Hoành đi được vài bước thì ngoái đầu nhìn lại, chỉ thấy bóng áo đỏ rực đã qua khỏi cổng tròn dẫn vào ngự hoa viên, không còn nhìn thấy nữa.

Cáp Đáp Chu.

Lần đầu y gặp nàng là ngày phụ hoàng trở về từ Đan Thát. Y muốn ra đón, nhưng khi y thấy Tiêu Quắc vào thành, bên cạnh ông là một nữ nhân xa lạ.

Ngồi trên lưng ngựa cao, dung nhan kiều diễm, áo đỏ rực như lửa.

Sau này y mới biết nàng là phụ nữ đến từ Đan Thát, là mẹ ruột của Tiêu Diễn, là Đáp Chu của phụ hoàng.

*

Đáp Chu quay lại cung Bình Thúy, lòng vẫn rối bời.

Nàng không biết mình và Tiêu Quắc có thể coi là đã hòa giải hay không, nàng không muốn nghĩ sâu thêm.

Tuy nhiên, Tiêu Quắc rõ ràng cho rằng hai người đã hòa hợp như xưa, cách mấy ngày lại đến cung Bình Thúy, giống như trước đây.

Đáp Chu không còn nhắc đến Lưu phi, Cao Hoàng hậu hay bất kỳ ai khác trong hậu cung nữa.

Nàng sợ rằng nhắc đến chỉ khiến mình thất vọng thêm.

Ngoài chuyện đó ra, Đáp Chu không hề để tâm đến chuyện tình cờ gặp Tiêu Hoành.

Cho đến sau mùa thu, ở sau cung Bình Thúy, trên cây hoè lớn trong Tây viện, nàng phát hiện ra một tổ trứng chim.

Tổ trứng chim nằm thấp giữa tán lá, có ba quả trứng, hoa văn và kích thước mà nàng vô cùng quen thuộc.

Thấy xung quanh không có ai, Đáp Chu không chần chừ trèo lên cành cây lấy trứng.

“Nàng đang làm gì vậy?”

Nghe thấy tiếng người, Đáp Chu giật mình, nhưng vẫn giữ vững ba quả trứng trong tay, leo xuống.

Nàng quay đầu nhìn, hóa ra là Tiêu Hoành.

Nàng giả vờ bình thản nói: “Không làm gì cả.”

Ánh mắt Tiêu Hoành nhìn vào tay nàng, mỉm cười hỏi: “Đó là trứng chim à?”

Đáp Chu không trả lời mà hỏi lại: “Điện hạ đến Tây viện làm gì?”

Tiêu Hoành đáp: “Phụ hoàng muốn xây một ngôi Phật đường ở Tây viện, lệnh cho ta cùng mấy vị đại thần đến xem qua trước.”

Đáp Chu gật đầu, nhìn quanh, thấy chưa có ai khác đến, liền định quay người rời đi, lại nghe Tiêu Hoành chậm rãi hỏi: “Là trứng chim ưng sao?”

Đáp Chu khẽ giật mình, Tiêu Hoành lại cười: “Ta đoán đúng rồi hả?”

Lúc này Đáp Chu mới ngước mắt nhìn kỹ nét mặt của y, một thiếu niên thuần khiết, ánh mắt phượng ngập tràn ý cười hồn nhiên.

Nàng ngạc nhiên hỏi: “Sao điện hạ biết?”

Tiêu Hoành đáp: “Ta nghe nói nàng từng là người nuôi chim ưng, nên mới đoán vậy.”

Trong lòng Đáp Chu thầm khen ngợi, quả là một người thông minh ham học.

Tiêu Hoành bước lên một bước, tiến lại gần hơn.

“Ta có thể xem kỹ một chút được không? Ta chưa từng thấy trứng chim ưng bao giờ.”

Đáp Chu miễn cưỡng đưa quả trứng ra trước mặt y.

Tiêu Hoành nhìn kỹ quả trứng chim ưng xanh nhạt, lớn hơn trứng gà, trứng vịt hay trứng ngỗng thông thường vài lần.

“Đây là trứng của con chim ưng của nàng sao?”

Đáp Chu cười lắc đầu: “Chim ưng của ta có con đã chết, có con thì già rồi.”

Tiêu Hoành thấy nàng tuy mỉm cười nhưng trong mắt không có chút ý cười, trong đầu chợt nhớ đến cây cung dài mà y từng thấy ở Thái Cực điện.

“Trứng chim ưng này từ đâu mà có?”

Đáp Chu chỉ cười, nói: “Chuyện hôm nay, điện hạ đừng nói cho ai biết được không?”

Tiêu Hoành trầm ngâm một lát, khẽ gật đầu: “Được.”

Đáp Chu âm thầm thở phào, đang định rời đi thì Tiêu Hoành lại hỏi: “Nếu không có chim ưng mẹ, trứng chim ưng có thể nở ra được không? Chim ưng ăn gì?”

Đáp Chu nghĩ y còn trẻ, lòng hiếu kỳ nên nhẫn nại đáp: “Không có chim ưng mẹ, ta sẽ nghĩ cách khác, có thể không nở được tất cả, nhưng chỉ cần nở được một con là tốt rồi.”

Nói đến đây, nàng khẽ mỉm cười: “Những con chim ưng khác ăn thịt bò, thịt dê, thịt rắn, thịt chuột, nhưng chim ưng của ta không hiểu sao lại thích nhất là thỏ, thỏ trắng trên thảo nguyên, bắt một phát là chuẩn ngay.”

Tiêu Hoành nghe vậy thì khẽ mỉm cười, hỏi tiếp: “Nàng rất thích chim ưng sao?”

Đáp Chu đáp: “Đương nhiên, người nuôi chim ưng nào cũng yêu thương chim ưng của mình cả.”

“Tại sao nàng lại thích chim ưng?” Tiêu Hoành do dự hỏi.

Đáp Chu chưa bao giờ nghĩ đến điều này. Nghe y hỏi, nàng trầm ngâm một lát rồi đáp: “Chim ưng thông minh, thị lực tốt và…” Nàng bất giác mỉm cười: “Trung thành tuyệt đối.”

Tiêu Hoành gật đầu cười: “Thì ra là vậy.”

*

Phật đường ở Tây viện phải xây mấy năm mới xong, khu Tây viện vốn yên tĩnh chợt trở nên nhộn nhịp hơn hẳn, người qua kẻ lại không ngớt.

Năm Vĩnh Hựu thứ bảy, Đàm Nguyên Đường ở Tây viện cuối cùng cũng hoàn thành.

Sau mùa hạ, Tiêu Quắc lại dẫn quân lên Bắc phạt Đan Thát. Trận chiến lần này kéo dài, đến tận mùa đông vẫn chưa phân thắng bại.

Tháng mười một, Tiêu Diễn đột nhiên bị bệnh nặng trong cung.

Đáp Chu không thể ở lại cung Kiêm Hà ngày đêm chăm sóc, lòng nàng nóng như lửa đốt.

Mỗi ngày nàng đều đến cầu xin Cao Hoàng hậu, nhưng Cao Hoàng hậu chỉ nói rằng Thái y viện đã tận lực, song cũng đành bó tay, chỉ còn chờ ý trời.

Nàng cố gắng chịu đựng cho đến cuối năm, cuối cùng nghe được tin Tiêu Quắc đã về kinh.

Ngày Tiêu Quắc hồi cung, tuyết rơi dày đặc. Nghe tin, Đáp Chu liền chạy như bay về phía Thái Cực điện, nhưng cung nhân ngoài Thái Cực điện chặn nàng lại: “Bệ hạ mấy ngày nay không tiếp ai cả.”

Đáp Chu đứng ngoài điện lớn tiếng gọi: “Tiêu Hổ, chàng ra đây. Diễn nhi sắp chết rồi, chàng cũng không quan tâm sao!”

Đáng tiếc, cửa lớn Thái Cực điện vẫn đóng chặt, không hề lay động.

Đáp Chu không tin, định bước lên thì hai vệ binh liền dùng trường thương chặn nàng lại. Trong lúc giằng co, nàng ngã nhào xuống tuyết. Rõ ràng không hề đau, nhưng nàng bất chợt bật khóc, vừa khóc vừa gọi: “Tiêu Hổ, chàng ra đây! Chàng ra đây!”

Cửa gỗ sơn đỏ của Thái Cực điện chậm rãi mở ra, Đáp Chu mắt sáng lên, chỉ thấy Cao Hoàng hậu khoác áo lông trắng bước ra, cúi nhìn nàng dưới đất với ánh mắt thương hại, nói: “Đáp Chu, về đi thôi, bệ hạ sẽ không gặp muội đâu.”

Gió tuyết buốt giá thổi tới từ bốn phương tám hướng, Đáp Chu ngơ ngác hỏi: “Vì sao?”

Cao Hoàng hậu khẽ lắc đầu, chậm rãi nói: “Diễn nhi bệnh nặng không thể cứu chữa, bệ hạ và bổn cung đều đau lòng khôn xiết.”

Bà ta chăm chú nhìn Đáp Chu ngẩn ngơ, ánh mắt thoáng vẻ lạnh lùng: “Lần Bắc phạt này, bệ hạ đã bắt được Cáp Đại, giam ở doanh trại Mạc Nam. Đây là chuyện quốc gia đại sự, không phải chuyện tình cảm nam nữ. Muội về đi thôi.”

Lòng Đáp Chu như bị một cú đấm nặng nề, nàng vốn không biết chuyện Cáp Đại đã bị bắt.

Tuyết rơi ngày càng dày, lòng nàng như vỡ tan thành từng mảnh, sắc mặt trắng bệch: “Tiêu Quắc bắt Cáp Đại rồi sao?”

Nàng cúi đầu một lát, rồi đột nhiên ngẩng lên trừng mắt nhìn Cao Hoàng hậu: “Bà nói dối! Bà bảo Tiêu Quắc ra đây, chính chàng nói với ta!”

“Ngông cuồng! Sao dám gọi thẳng tên đế vương!” Cao Hoàng hậu lạnh giọng quát: “Người đâu, tát miệng cho ta!”

Bốn cung nữ khỏe mạnh lập tức bước ra, hai người giữ chặt hai cánh tay Đáp Chu, một người giữ đầu nàng.

“Chát chát!” Đáp Chu bị tát hai cái vào mặt.

Mặt nàng vốn đã tê vì gió tuyết, nên nàng không để tâm, chỉ ngẩng đầu nhìn vào ô cửa chạm khắc của Thái Cực điện.

“Tiêu Quắc!” Nàng lại gọi to.

“Tát miệng!” Cao Hoàng hậu quát lớn.

Đáp Chu lại bị tát thêm vài cái, nhưng Tiêu Quắc cuối cùng vẫn không ra gặp nàng.

Hôm sau, hoàng đế hạ chỉ lệnh cho Thái tử Hoành giám quốc, lệnh giám quốc có hiệu lực như thánh chỉ.

Đáp Chu đã nguội lạnh hy vọng, nhưng với chút kỳ vọng cuối cùng, nàng phái người đến Đông Cung xin gặp Tiêu Hoành.

Tiêu Hoành nay đã trưởng thành, là thái tử đương triều, cũng là con của Cao Hoàng hậu, nàng không mong y thật sự sẽ chịu gặp nàng.

Không ngờ, Tiêu Hoành thực sự tiếp nàng.

Vừa bước vào Đông Cung, Đáp Chu đỏ mặt, quỳ xuống hành đại lễ: “Xin điện hạ cứu con của ta.”

Tiêu Hoành tóc cài ngọc, khoác áo bào vàng, gương mặt đã không còn nét trẻ thơ, nhìn nàng hồi lâu rồi đáp: “Được.”

Y tiến đến đưa tay đỡ tay áo nàng, muốn dìu nàng đứng lên: “Vài ngày nữa, ta sẽ cho người đưa nhị đệ đến quận Thương dưỡng bệnh.”

Đáp Chu né tránh tay y, lại hành lễ lần nữa: “Đa tạ điện hạ.” Nói xong, nàng định quay đi.

“Đáp Chu.” Tiêu Hoành gọi nàng lại.

Nghe y gọi tên mình, tim Đáp Chu chợt đập mạnh, trước giờ Tiêu Hoành chưa bao giờ gọi nàng là “Đáp Chu”.

Nàng đứng yên tại chỗ, thấy Tiêu Hoành bước đến trước mặt mình, ánh mắt lướt qua khuôn mặt nàng, đôi mày khẽ nhíu, trong mắt thoáng nét không đành lòng.

Đáp Chu ngoảnh đi, nhưng lại thấy y bất ngờ đưa tay ra, trao cho nàng một viên ngọc trắng: “Ta tình cờ thấy được, tặng nàng vậy.”

Đáp Chu cúi đầu nhìn, thấy viên ngọc trắng mịn như nước, hình dáng là một con thỏ. Nàng không dám nhận: “Không có công lao thì không nhận thưởng, xin điện hạ thu lại.”

Tiêu Hoành mỉm cười: “Ta tưởng rằng chim ưng thích nhất là thỏ trắng, viên ngọc này chỉ là một vật trang trí, không phải thứ quý giá gì.”

 Đáp Chu nghe vậy liền ngây người, ngước nhìn đôi mắt phượng của y, mơ hồ như thấy một bóng dáng quen thuộc. Trong lúc nàng còn đang bàng hoàng, Tiêu Hoành đã đặt viên ngọc vào tay nàng.

Viên ngọc mát lạnh nơi lòng bàn tay khiến Đáp Chu chợt tỉnh lại, trong lòng càng thấy khó hiểu.

“Lui xuống đi.” Tiêu Hoành lạnh giọng nói.

Đáp Chu lùi vài bước ra ngoài cửa Đông Cung, rồi quay lại nói: “Đại ân của điện hạ hôm nay, Đáp Chu không bao giờ quên. Sau này nếu có cơ hội, nhất định sẽ đền đáp.”

Tiêu Hoành chỉ cười, không nói gì thêm.

Ba ngày sau, Tiêu Diễn được đưa đến quận Thương dưỡng bệnh, trước khi đi còn đến cung Bình Thúy thăm nàng.

Khuôn mặt nhỏ bé của cậu bé đã gầy đi nhiều, lộ rõ xương gò má. Đáp Chu không dám khóc, chỉ cười nói: “Con dưỡng bệnh cho khỏe, có lẽ đến lúc quay về thì anh đào đã chín, mẹ sẽ hái cho con ăn.”

Tiêu Diễn gật đầu, cũng không khóc.

Nàng nhận ra từ lúc nào, Tiêu Diễn đã không còn khóc nữa.

Mùa xuân năm Vĩnh Hựu thứ tám, nghe tin Tiêu Diễn đã khỏi bệnh, sau mùa hè sẽ từ quận Thương trở về.

Một nửa nỗi lo trong lòng Đáp Chu đã được gỡ bỏ.

Nàng ngồi trong cung Bình Thúy, thấy một thái giám trẻ mặc áo xanh, đeo dây lưng màu đen, bước vào.

Cậu ta có gương mặt lạ, ánh mắt tinh anh, cúi người chào: “Cao Quý bái kiến chủ tử.”

Đáp Chu nhìn cậu ta lạ mặt, hỏi: “Sao ngươi lại đến đây?”

Cao Quý cười đáp: “Bệ hạ sai nô tài từ nay theo hầu nhị hoàng tử, đặc biệt đến báo cho chủ tử một tiếng, cũng thay bệ hạ truyền lời rằng đêm nay bệ hạ sẽ đến cung Bình Thúy thăm chủ tử.”

Hai tháng sau khi về kinh, giờ Tiêu Quắc cuối cùng cũng chịu gặp nàng.

Đáp Chu nhìn Cao Quý một lượt, khẽ gật đầu, trịnh trọng nói: “Từ nay phiền Cao công công chăm sóc.”

Cao Quý lại mỉm cười: “Bổn phận của nô tài, xin cáo lui.”

Đáp Chu chờ đợi trong cung Bình Thúy cho đến khi màn đêm buông xuống, sao trời đầy trời, Tiêu Quắc cũng đến.

“Hoàng thượng giá đáo.” Một giọng hô cao vang lên.

Nàng nhanh chân ra ngoài cửa cung nghênh đón, hành lễ: “Thần thiếp tham kiến bệ hạ.”

Tiêu Quắc đỡ nàng đứng dậy, trong giọng nói có chút ý cười: “Hôm nay sao vậy?”

Nàng ngước nhìn hắn, thấy sắc mặt hắn nhợt nhạt, người cũng gầy đi nhiều, hoàng bào trên thân hắn trông rũ xuống, phất phơ.

Nghi ngờ trong lòng nàng đã được giải tỏa: “Bệ hạ bị bệnh sao?”

Tiêu Quắc nắm tay nàng, đưa vào trong điện ngồi: “Trẫm thật sự có bị thương, đã dưỡng thương mấy tháng, nay cũng không sao nữa.”

Mắt Đáp Chu đỏ lên, chớp nhẹ: “Thần thiếp biết rồi. Bệ hạ không phải cố ý không gặp thần thiếp.”

Tiêu Quắc chạm vào má nàng, vết hồng đã mờ đi.

“Nghe nói nàng bị đánh?”

Đáp Chu lắc đầu: “Không sao, may mà Diễn nhi đã khỏi bệnh.”

Tiêu Quắc bế nàng đặt lên giường, thấy nước mắt nàng rơi như ngọc châu.

Hắn đưa ngón tay lau đi dòng lệ: “Trẫm đã phạt những cung nhân hôm ấy rồi, thay nàng hả giận, nếu nàng vẫn chưa nguôi giận thì phạt tiếp nữa là được.”

Đáp Chu lặng lẽ ôm chặt lấy vòng eo hắn, nước mắt ấm nóng lăn xuống cổ áo hắn.

Tiêu Quắc thở dài: “Nàng đang khóc gì thế?” Hắn im lặng giây lát, rồi hỏi như đã hiểu: “Là vì Cáp Đại sao?”

Đáp Chu ngước nhìn hắn, không chớp mắt: “Bệ hạ không thể tha cho huynh trưởng của thần thiếp sao?”

Tiêu Quắc thở dài: “Không thể.”

Đáp Chu tuyệt vọng nhắm mắt lại: “Coi như là ta cầu xin bệ hạ, hãy tha cho Cáp Đại được không?”

Tiêu Quắc nhẹ nhàng vuốt mái tóc nàng, vén một lọn tóc mai qua tai nàng: “Vậy còn nàng, nàng đã bao giờ nghĩ đến tha thứ cho trẫm chưa?”

Cơ thể Đáp Chu cứng đờ, tim như ngừng đập, nghe giọng hắn lạnh lùng: “Lần này lại truyền tin bằng chim ưng, nàng có được chim ưng từ đâu? Là do Cáp Đại cho nàng à?”

Đáp Chu mím môi không đáp lại.

Tiêu Quắc bật cười: “Trẫm chưa từng giấu giếm nàng điều gì, còn nàng lại truyền mật tin quân sự cho Cáp Đại, chỉ để giúp y tự bảo vệ bản thân sao?”

Hắn lại cười lớn: “Cáp Đáp Chu, nàng thật quá ngây thơ. Cáp Đại sử dụng tin của nàng để tự vệ một lần, biết tin là thật, lần sau y sẽ coi đó là cơ hội lập công danh, xây dựng sự nghiệp. Y dùng chính cơ hội này để dàn trận mai phục, trẫm suýt nữa bỏ mạng… Nàng chưa từng nghĩ đến ư?”

Đáp Chu toàn thân run rẩy, không nói nổi một lời nào.

Tiêu Quắc lấy tay che mặt: “Cáp Đáp Chu, bao năm bên nhau, nàng… thực sự khiến trẫm thất vọng.”

Trái tim Đáp Chu đau nhói, nàng cảm thấy lòng mình đã sớm tan nát, nay đã bị bóp vụn thành từng mảnh.

Nàng hít một hơi sâu: “Còn bệ hạ…” Nàng nhắm mắt lại: “Bệ hạ không hiểu nỗi thất vọng của ta sao? Bệ hạ nghĩ rằng ta không thất vọng sao?”

Nàng đẩy Tiêu Quắc ra, lau khô nước mắt.

“Bệ hạ bận trăm công nghìn việc, hùng đồ bá nghiệp, ta chỉ là người ngoại tộc, ở trong cung này đã trở nên thừa thãi từ lâu. Chi bằng hãy để ta ra đi, từ nay đôi bên không còn vướng bận, ai đi đường nấy.”

Tiêu Quắc cười lớn hai tiếng: “Cáp Đáp Chu, nàng nghĩ hay lắm.” Gương mặt hắn lạnh như băng, giọng nói chậm rãi: “Nàng không thể đi đâu hết.”

Đáp Chu bị giam lỏng trong cung Bình Thúy.

Sáu năm sau, Tiêu Quắc dẫn quân bốn lần Bắc phạt Đan Thát, lần nào cũng toàn thắng.

Mỗi năm Đan Thát đều phải triều cống, chỉ cần có dấu hiệu bất tuân là lại có một trận chiến.

Năm Vĩnh Hựu thứ mười lăm, Tiêu Diễn bị hoàng đế phái đến doanh trại Mạc Nam.

Đáp Chu nghe chuyện này từ miệng Tiêu Hoành.

Dù bị giam lỏng trong cung Bình Thúy, nàng vẫn phải tham gia những yến tiệc không thể từ chối trong cung.

Sau khi thái tử trưởng thành, Cao Hoàng hậu thường xuyên tổ chức các buổi tiệc trong cung như lễ đánh cầu, ngắm hoa, ngắm trăng. Các tiểu thư quý tộc kinh thành đều là khách quý trong những buổi tiệc này.

Đáp Chu buồn chán nhìn mọi người đánh cầu, từ khi Tiêu Diễn rời khỏi hoàng cung dọn đến phủ đệ riêng, nàng không còn hứng thú với các buổi tiệc trong cung nữa.

Nàng lặng lẽ ngáp, vô thức nhận ra có một ánh nhìn dõi theo mình. Mỗi lần quay lại, nàng chỉ thấy mọi người như thường, không có gì cả.

Nàng nghĩ có lẽ mình quá đa nghi.

Qua giữa trưa, mặt trời bắt đầu gay gắt hơn, nàng xem một lúc rồi quay người trở về cung Bình Thúy.

Đi được nửa đường trong ngự hoa viên, một giọng nam quen thuộc gọi nàng: “Đáp Chu.”

Nàng dừng bước, quay đầu nhìn, thấy người mặc áo bào xanh đi đến, đúng là Tiêu Hoành.

“Điện hạ.” Nàng cất tiếng gọi.

Tiêu Hoành mỉm cười, ấm áp như gió xuân: “Muốn đi rồi sao?”

Đáp Chu đáp lễ: “Ta chỉ đến góp mặt, giữa trưa thấy hơi chóng mặt, nên muốn về điện nghỉ ngơi một lát.”

Tiêu Hoành khẽ nhíu mày: “Đã mời thái y xem chưa?”

Đáp Chu cười: “Không có gì nghiêm trọng, chỉ cần chợp mắt một chút sẽ hết chóng mặt thôi.”

Tiêu Hoành khẽ gật đầu, rồi nói: “Nghe nói nhị hoàng tử sắp được phụ hoàng cử đến doanh trại Mạc Nam.”

Đáp Chu ngạc nhiên hỏi: “Khi nào lên đường?”

Tiêu Hoành: “Có lẽ trong một, hai ngày nữa. Tiêu Diễn chắc chắn sẽ cầu xin phụ hoàng cho gặp nàng.”

Lòng Đáp Chu lo lắng: “Mong là có thể gặp.”

Tiêu Hoành cười: “Chắc chắn sẽ được thôi.”

Tiêu Hoành luôn giữ vẻ ôn hòa, lời nói tựa như gió xuân ấm áp.

Gương mặt y không hề thay đổi theo năm tháng, trong cung ai cũng nói thái tử Hoành luôn luôn cao quý, như vầng trăng sáng trong lòng.

Đáp Chu trầm ngâm một lúc rồi nói: “Điện hạ đã trưởng thành, nghe nói hoàng hậu luôn lo lắng cho chuyện chọn thái tử phi. Điện hạ nên sớm đưa ra quyết định để hoàng hậu yên lòng. Như vậy, cũng không cần phải kéo người đến làm bạn, bản thân cũng thanh thản hơn.”

Tiêu Hoành vẫn giữ vẻ mặt bình thản, cười đáp: “Nàng nói rất đúng.”

Đáp Chu xin cáo lui, rồi quay người trở về cung Bình Thúy.

Tiêu Hoành đứng yên tại chỗ, bàn tay trong tay áo nắm chặt lại, các đốt ngón tay kêu răng rắc.

Bên cạnh đột nhiên vang lên một tiếng động nhỏ.

“Ai ở đó?” Y hạ giọng quát.

Một cô gái mặc váy hồng son bước ra từ sau hòn non bộ, mặt đỏ bừng, khẽ nói: “Dân nữ Bạch thị tham kiến điện hạ.”

Tiêu Hoành mỉm cười nói: “Kỹ thuật đánh cầu của nàng rất giỏi, buổi chiều chắc chắn sẽ giành ngôi đầu.”

Bạch thị ngạc nhiên, cúi đầu lúng túng đáp: “Điện hạ quá khen.”

Tiêu Hoành khẽ cười, bước đến bên cạnh nàng ta: “Đi nào, cùng ta quay lại dự tiệc.”

Đáp Chu đúng như lời Tiêu Hoành nói, đã gặp được Tiêu Diễn tại cung Bình Thúy trước khi cậu lên đường đến doanh trại Mạc Nam.

Nàng đã đưa cho Tiêu Diễn chuỗi hạt hương ưng mà nàng quý trọng.

Đó cũng là lần cuối cùng nàng gặp Tiêu Diễn.

*

Năm Vĩnh Hựu thứ mười tám, Tiêu Quắc dẫn quân thân chinh, phong Tiêu Diễn làm phó tướng, tiến quân đến tận ngoài thành đô của Đan Thát.

Tuyết rơi vào tháng hai, hai tháng tuyết lớn liên tiếp chặn họ ngoài thành đô.

Trên cao nguyên phủ băng tuyết, trắng xóa một màu, vạn vật im lìm không chút sức sống.

Kỵ binh và chiến mã đều thiếu lương thực, quân đội Đại Mạc buộc phải rút về phía nam, đóng quân tại Mạc Nam để chờ mùa hè sẽ tiến quân lần nữa.

Nhưng ngay lúc ấy, tại kinh thành, thiếu sư của thái tử – Triệu Kiệt đột ngột qua đời trong đêm, khiến triều đình dậy sóng.

Tiêu Quắc rút quân về kinh.

Mùa thu, nắng gắt chiếu trên cây anh đào, những chiếc lá ngả vàng dưới ánh mặt trời trở nên đỏ cam, lá khô trên mặt đất đã chẳng còn ai quét dọn.

Đáp Chu biết dường như mình sắp chết.

Nhìn bề ngoài nàng không khác gì so với trước, nhưng cơn choáng váng trong đầu nàng cứ ngày một tăng, chưa từng dừng lại.

Thậm chí nàng cũng không muốn nghĩ xem mình mắc bệnh gì, ai đã hại mình, hay là khi nào, tại sao họ lại làm vậy.

Có lẽ nàng đã quá mệt mỏi với cuộc sống bên trong những bức tường trong cung này, không còn thiết sống nữa.

Tiêu Quắc mặt mày lạnh lẽo, giận dữ bước vào, trong lòng nàng lại dâng lên cảm giác như được giải thoát.

Mũ ngọc trên đầu hắn hơi rối, tóc mai điểm sương, nhưng đôi mắt sắc bén hơn bao giờ hết, mang dáng vẻ đế vương oai nghiêm.

Đáp Chu lặng lẽ nhìn hắn.

Sự im lặng của nàng càng khiến Tiêu Quắc thêm giận dữ, hắn ném bức thư trên tay vào ngực nàng, quát lớn: “Tại sao nàng không nói gì?”

Tiêu Hoành đã giết sạch gia tộc Triệu Kiệt để che giấu tình cảm từ thuở thiếu thời, cảm xúc không thể kìm nén của mình.

Hắn không khỏi nghĩ kỹ: “Năm Vĩnh Hựu thứ tám, khi Tiêu Hoành đưa Tiêu Diễn đến quận Thương, là vì nàng ư?”

Hắn càng nghĩ, cơn giận càng bùng lên: “Chẳng lẽ từ lúc đó, nàng và nó đã ngầm cấu kết với nhau sao?”

Đáp Chu thờ ơ liếc qua bức thư rơi khỏi người mình, cũng không buồn xem.

Nàng cũng không muốn thanh minh, chỉ im lặng. Sự lạnh nhạt của nàng hoàn toàn chọc giận Tiêu Quắc.

Hắn nói không hề kiêng dè: “Cáp Đáp Chu, nàng là kẻ ngoại tộc, nàng lúc nào cũng không biết xấu hổ, không biết lễ nghĩa gì!”

Đáp Chu lạnh lùng nhìn thẳng vào đôi mắt phượng đỏ rực của hắn, cười mỉa mai: “Không biết lễ nghĩa ư? Tất nhiên ta không biết. Nếu biết sớm thì ta đã không dây dưa với chàng!”

Tiêu Quắc cảm thấy ruột gan như bị thiêu đốt, gân xanh nổi lên trên trán: “Nàng là một… một…” Nhưng hắn không thể nói ra lời cay độc hơn.

Đáp Chu nói chậm rãi: “Nếu biết sớm thì ta đã không vì chàng mà bất chấp tất cả, bỏ lại quê hương… Ta có lỗi với chàng một vài chuyện, nhưng ta chưa bao giờ có gì mờ ám với Tiêu Hoành. Nhưng Tiêu Quắc à, chẳng lẽ chàng chưa từng phụ ta sao?”

Tiêu Quắc giận dữ định túm lấy tay nàng, nhưng Đáp Chu tránh né, đột ngột cầm lấy con dao bạc đính ngọc đỏ trên bàn.

Tiếng dao rút ra khỏi vỏ vang lên lạnh lẽo.

Tiêu Quắc kinh hoàng: “Hỗn xược! Nàng định làm gì, bỏ xuống mau!”

Đáp Chu cười cay đắng: “Tiêu Quắc, những lời chàng hứa với ta, có lời nào chàng giữ được đâu. Chàng không một lòng một dạ với ta như đã hứa, cũng không đối xử tốt với ta. Chàng giết chim ưng của ta, giam cầm ta trong cung này. Bao năm qua, vì đại nghiệp của chàng, chàng đã giết bao nhiêu người trong tộc ta, đẫm máu Đan Thát, bao nhiêu kẻ vô tội đã chết…”

Mắt nàng nóng lên, nhưng không rơi nổi một giọt nước mắt.

Thấy thần sắc nàng tiều tụy, Tiêu Quắc lao tới giằng lấy con dao.

Đáp Chu giơ tay né tránh, bất chợt cười nói: “Dù sao ta cũng sắp chết rồi, chẳng vội thêm một lúc.”

Tiêu Quắc vô cùng sợ hãi, không nghĩ gì thêm, liền tiến lên siết chặt cổ tay nàng, cướp con dao trên tay nàng.

Đáp Chu bỗng giữ chặt cổ tay chàng, lao tới phía trước. Trong lúc giằng co, con dao rơi xuống đất.

Tiêu Quắc còn chưa kịp thở phào thì thấy Đáp Chu trước mặt mình đột nhiên đổ gục xuống.

Hắn vội quỳ xuống, ôm lấy thân hình mảnh mai của nàng: “Đáp Chu!”

Sức lực cuối cùng của Đáp Chu đã cạn kiệt, nàng nghĩ quả nhiên nàng sắp chết.

Tiêu Quắc lo lắng kiểm tra khắp người nàng, nhưng không thấy vết thương nào.

Lòng hắn chìm xuống, bàn tay run rẩy vuốt má nàng: “Nàng làm sao vậy? Đáp Chu!”

Tiếng ong ong trong tai Đáp Chu vang lên không dứt, cơn choáng váng trong đầu mãi không ngừng lại. Đây chính là cảm giác dầu cạn đèn tàn sao…

“Người đâu! Người đâu hết rồi! Mau vào đây!” Tiêu Quắc lớn tiếng gọi: “Mau gọi thái y! Mau mời ngự y tới!”

Mi mắt Đáp Chu nặng trĩu, nàng dồn sức lực cuối cùng nắm chặt lấy vạt áo trước ngực hắn.

Long bào thêu chỉ vàng, hình rồng uy nghiêm.

“Tiêu Hổ…” Nàng bỗng bật cười, giọng yếu ớt: “Tiêu Hổ… Ta… Ta hối hận rồi…”

Mười mấy năm kể từ khi Tiêu Quắc đăng cơ, hắn đã quen quyết đoán, giết chóc không chớp mắt, từng nghĩ trái tim đã cứng như sắt đá. Nhưng câu nói này như hàng vạn mũi tên xuyên qua tim hắn, khiến hắn đau đớn khôn cùng.

Hắn run rẩy vuốt ve gò má nàng: “Đáp Chu… Đáp Chu…”

Mắt nàng từ từ khép lại, thân hình trong tay hắn nhẹ bẫng đi.

Hắn áp sát má mình vào nàng, nhưng không cảm nhận được hơi thở nào.

“Đáp Chu…” Hắn khẽ gọi tên nàng.

Các thái y từ bên ngoài vội vàng chạy vào.

Tiêu Quắc ôm chặt Đáp Chu, không chịu buông tay, chỉ nhìn Y chính cúi người kiểm tra hồi lâu, mồ hôi nhỏ giọt, luống cuống nói: “Vi thần… vi thần vô năng…”

“Cút ra ngoài! Tất cả cút hết cho ta!”

Cung Bình Thúy trở nên im lặng đến rợn người.

Tiêu Quắc vuốt lại lọn tóc mai của nàng, vén qua sau tai. Gò má nàng vẫn còn chút ấm áp, trông như chỉ đang ngủ say.

“Trẫm… Ta từ trước đến nay chỉ thật lòng yêu mình nàng, nhưng ta đã sai rồi… Có lẽ ngay từ lúc nàng vào cung đã là sai, cuối cùng ta cũng chẳng thể giữ được nàng, chẳng thể đối xử tử tế với nàng, lại còn để giữa chúng ta nảy sinh bao nhiêu xa cách…”

Nước mắt Tiêu Quắc rơi xuống gương mặt nàng, hắn nhẹ nhàng lau đi.

“Ta chưa bao giờ muốn giết Cáp Đại. Năm Vĩnh Hựu thứ bảy, ta chỉ có thể bắt giữ y, chỉ khi ta bắt y khuất phục… Từ nay về sau, y mới có thể phục vụ Diễn nhi. Diễn nhi… mới có thể…” Hắn nức nở: “Nếu tiêu diệt Đan Thát, từ nay chúng ta không còn khác biệt, có lẽ sẽ thật sự là phu thê ân ái, nàng một lòng một dạ với ta, không bao giờ rời xa ta nữa…”

Lệ đế vương ướt đẫm long bào, bao nhiêu lời nói cũng không còn ai nghe thấy.

Hắn đứng dậy, bế Đáp Chu lên, xâu chuỗi ngọc đeo ở eo nàng kêu lanh canh.

Cung nhân ở Thái Cực điện hoảng sợ nhìn hoàng đế bế thân xác Đáp Chu bước vào đại điện.

Tất cả quỳ xuống: “Xin bệ hạ bảo trọng long thể.”

Tiêu Quắc ngồi trên ngai cao, mặt không biểu cảm, giọng điềm đạm: “Toàn bộ cung nhân ở cung Bình Thúy, lập tức xử tử bằng cung nỏ.”

Cả đại điện im phăng phắc, chỉ nghe tiếng hắn tiếp tục: “Cung Kiêm Hà, ban rượu độc.”

Cung nhân đồng loạt dập đầu liên tục: “Xin bệ hạ suy xét! Xin bệ hạ suy xét!”

“Cao Hoàng hậu vì đảm nhiệm việc cai quản hậu cung mà kiệt sức, bệnh tật tích tụ, bệnh tình trở nên nghiêm trọng, hôm nay đã băng hà.”

Cung nhân đứng đầu hiểu ý, đứng dậy nhận lệnh rời đi.

Tiêu Quắc cúi đầu nhìn lại Đáp Chu trong tay: “Truyền thái tử Tiêu Hoành và nhị hoàng tử Tiêu Diễn đến Thái Cực điện yết kiến.”

Mùa thu năm Vĩnh Hựu thứ mười tám, Trung Tông hoàng đế Tiêu Quắc băng hà tại Thái Cực Điện.

Thái tử Tiêu Hoành lên ngôi, nhưng chỉ hơn hai tháng sau, Tiêu Diễn đã dẫn quân tắm máu cả cung điện, bắn chết Tiêu Hoành bên bờ sông Kỳ, đăng cơ xưng đế, đổi niên hiệu thành Vĩnh Hòa.

Bình Luận (0)
Comment