Chỉ trong chốc lát, mọi người trong cung điện đều biết chuyện. Hoàng đế đã lâu không đặt chân vào hậu cung, hôm nay lại lật tấm ngọc bài của Vương Quý nhân ở Tú Di điện.
Cung Quý nhân ở Trích Phương điện đã đợi nhiều ngày, nghe thấy vậy liền lập tức đập nát cây ngọc như ý [1] trong tay thành từng mảnh: “Tiện nhân!”
Xuân Nha liên tục khuyên nhủ: “Chủ tử bớt giận! Đừng làm tổn hại đến sức khỏe!” Cô ấy lại khuyên: “Tiệc Trung thu vào tháng tới mới thực sự quan trọng. Quý nhân đã nói có thể tăng địa vị hay không thì tới Trung thu sẽ biết liền mà!”
Cung Quý nhân cười khinh thường: “Ta xem cô ta có thể nhảy nhót được bao lâu!”
Bữa tiệc Trung thu này, cô ta mới là người chiến thắng!
Tú Di điện lúc này đột nhiên trở nên náo nhiệt, Cố Nghi nhìn ra ngoài cửa sổ thì thấy cung nhân đông đúc, cô liền hiểu ra.
Không hổ là cha của Vương Quý nhân!
Việc đề bạt quan lại mới trong cung chắc chắn đã đoán ra được suy nghĩ của Tiêu Diễn!
Vậy cô nên làm gì đây? Nghe nói cha của Cố Nghi ở Phủ Châu là quan chức địa phương, loại tiền triều đề bạt này thậm chí còn không thể chạm tới đầu đạn!
Không thể nhờ cậy vào cha được!
Đào Giáp ôm váy hoa nguyệt trở lại, đúng lúc chính điện Tú Di điện đang sôi nôti, cô ấy an ủi nói: “Mỹ nhân, chúng ta đợi năm ngày nữa rồi tính tiếp!”
Cố Nghi cười khổ, tự hỏi liệu mình có thể sống sót thêm năm ngày nữa hay không…
Nếu không được thì Đào Giáp à, chúng ta hãy gặp lại nhau vào ngày 15 tháng 6 nhé!
Nhìn thấy nụ cười gượng gạo trên mặt cô, Đào Giáp ngoan ngoãn chuyển chủ đề, đưa chiếc váy hoa nguyệt trong tay cho Cố Nghi như bảo bối: “Mỹ nhân mặc thử chiếc váy này xem, nhất định sẽ rất hợp với người!”
Cố Nghi nhìn kỹ thì thấy những nếp gấp váy dần đổi màu, đung đưa qua lại nhìn hệt như ánh trăng đang chuyển động.
Cô cũng không có gì để làm, nên mặc vào thử.
Gương đồng tuy không chiếu sáng rõ ràng nhưng có thể phân biệt được chỗ sáng và chỗ tối của váy hoa nguyệt.
Cố Nghi đi mấy bước, Đào Giáp liền kêu lên: “Mỹ nhân thật xinh đẹp!” Giá như bệ hạ có thể nhìn thấy thì tốt quá!
Đào Giáp đảo mắt nói: “Lát nữa nô tì sẽ đi thăm dò. Đợi bệ hạ đến, Mỹ nhân đi đến làm như trùng hợp gặp được không ạ?”
Cố Nghi suy nghĩ rồi lắc đầu nói: “Trên dưới đều có trật tự cả, tùy tiện đi như vậy thì Vương Quý nhân nhất định sẽ nghĩ cách trừng trị chúng ta. Chúng ta… đợi thêm năm ngày nữa đi.”
Cái nóng mùa hè đã lên đến đỉnh điểm, tảng đá trong điện đưa tới mang theo một chút mát mẻ. Vương Quý nhân vui vẻ để cung nhân trang điểm thay quần áo, sau đó ngồi yên trong điện.
Cô ta vô cùng đắc ý, nghĩ đi nghĩ lại trong đầu những lời quan trọng mà lát nữa phải nói.
Ngồi mãi đến giờ Tuất ba khắc, hoàng đế cuối cùng cũng đến.
“Hoàng thượng giá đáo.” Một giọng nói lớn từ cửa sổ vang lên.
Cố Nghi đứng bên cửa sổ nhìn thấy bóng lưng của Tiêu Diễn.
Cô đột nhiên bắt đầu đau đầu.
Nhìn sắc mặt Cố Nghi càng ngày càng tệ, Đào Giáp tưởng cô đang buồn, muốn lấy lòng cô nên đề nghị: “Mỹ nhân, nô tì cùng người chơi cờ đại phú hào! Hay là luyện chữ? Nô tì sẽ mài mực cho người?”
Cố Nghi ấn vào huyệt thái dương đau nhức của mình, hít một hơi.
“Ta nằm trên ghế dài một lúc! Ngươi pha cho ta một bình trà nóng.”
Cô nằm trên ghế, cơn đau dường như đã nhẹ đi và không còn nữa.
Cố Nghi vừa nhắm mắt lại, dư ảnh quen thuộc của ánh sáng trắng lóe lên, khiến cô sợ hãi mở trừng mắt.
Đào Giáp đỡ cổ cô dậy, đút cho cô một ngụm trà, thấy sắc mặt cô trở nên tái nhợt, lo lắng nói: “Mỹ nhân thấy chỗ nào không thoải mái sao ạ? Nô tì đi tìm thái y nhé?”
Cố Nghi lắc đầu: “Cứ để ta nghỉ ngơi một lúc đã.” Nếu như thật sự cốt truyện lại trở về con số 0, dù có là Hoa Đà tái thế cũng đành bó tay!
Cố Nghi nằm ở trên ghế dài, bắt đầu hít sâu một hơi, thả lỏng.
Đào Giáp lo lắng đứng trước canh bên cạnh chiếc ghế dài.
*
Vương Quý nhân vốn muốn cởi y phục của hoàng đế, nhưng lại thấy sau khi vào điện thì hắn đã tự cởi mũ đội đầu ra, ngồi trước án kỷ trong thư phòng đọc bản tấu chương.
Cô ta chỉ có thể nhẹ giọng hỏi: “Bệ hạ có khát không? Trong điện của thần thiếp có món trà lá trúc mới, bệ hạ có muốn thử không ạ?”
Tiêu Diễn đọc lướt nhanh tấu chương, chỉ “Ừ” một tiếng.
Vương Quý nhân tự mình đi pha trà rồi mang đến đặt bên cạnh tay hắn.
“Bệ hạ mời dùng.”
Xuyên qua làn khói trà mờ mịt, trong mắt Vương Quý nhân lộ ra vẻ háo hức.
Tiêu Diễn hỏi: “Thiếu tử của bác phụ nàng hiện tại đã làm quan rồi à?”
Vương Quý nhân không ngờ hoàng đế lại đi thẳng vào vấn đề như vậy, vội vàng đọc nội dung bức thư của cha mình: “Đường đệ Tử Bá vẫn chưa làm quan. Mặc dù đã vượt qua kỳ thi Lễ vi [2], nhưng vì tiên đế băng hà nên vẫn chưa tham gia kỳ thi Đình.”
Tiêu Diễn lại hỏi: “Tại sao Vương Tử Bá lại không tham gia kỳ thi hồi tháng ba năm nay?”
Vương Quý nhân chưa bao giờ gặp Vương Tử Bá, nhớ lại nội dung trong thư mà trả lời: “Đường đệ Tử Bá cơ thể yếu ớt, mùa đông năm ngoái mắc bệnh nặng. Mất một thời gian dài để điều trị bệnh, vì vậy đã bỏ lỡ kỳ thi vào tháng 3 năm nay… Nhưng đường đệ Tử Bá là người tài, nếu bệ hạ muốn thì có thể lệnh cho Tử Bá đến đây để hỏi trực tiếp, tiện thể có thể quan sát…” Vương Quý nhân nói xong thì cảm thấy gì cần nói cũng đã nói hết rồi, trong chốc lát như trút được gánh nặng.
Tiêu Diễn “Ừ” một tiếng, nhấp một ngụm trà, hiếm khi cười nói: “Trà ngon.” Hắn lại nhìn cuộn giấy trong tay.
Vương Quý nhân cười híp mắt: “Nếu bệ hạ không chê thì thần thiếp có thể đánh đàn bên cạnh bệ hạ, giúp bệ hạ đỡ buồn chán.”
Tiêu Diễn quay đầu lại nhìn giá đàn trong thư phòng: “Đánh đàn trong điện cũng được.”
Cung nhân liền chuyển giá đỡ đàn ra chính điện bên ngoài thư phòng, Vương Quý nhân là người đánh đàn.
Đốt hương xong, Vương Quý nhân dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vào dây đàn.
Tiếng đàn du dương, dù ở xa nhưng cũng không hề ồn ào.
Tiêu Diễn đang cầm bút đỏ trên tay phê duyệt tấu chương. Nhóm quan lại mới được đề bạt này đều là tòng ngũ phẩm, Lục bộ Viên ngoại lang.
Hắn không muốn trao toàn quyền cho những kẻ xuất thân từ hàn lâm. Trong những năm qua, hầu hết những kẻ xuất thân từ hàn lâm, từ học sĩ đến thứ cát sĩ đều có họ Tề, Liễu và Ngô. Nếu là ba họ này thì cũng sẽ có mối quan hệ phức tạp với ba gia tộc này.
Như vậy thì tiến sĩ và đồng tiến sĩ có thể sử dụng, nhưng không phải tất cả.
Vương Quý nhân đánh đàn mấy khúc liền, đầu ngón tay đã mỏi nhừ, nhưng hoàng đế vẫn không có ý định dừng bút lại.
Thái giám báo giờ nói bên tai Cao Quý: “Cao công công, đã quá nửa giờ Hợi rồi.”
Cao Quý công công gật đầu, ra hiệu cho cung nhân đi ra, đưa tay đóng cửa điện lại.
Vương Quý nhân vừa đứng dậy khỏi giá đàn, đang định nói “Bệ hạ, đã đến lúc đi ngủ rồi” thì bên ngoài cửa điện truyền đến tiếng bước chân cực nhanh, sau một tiếng “tùng” vang lên, lại có thêm vài tiếng gõ cửa nặng nề.
“Mong bệ hạ đến thăm Mỹ nhân. Cố Mỹ nhân… không ổn rồi… hu hu…” Nói vừa dứt lời, miệng cô ấy dường như bị ai đó bịt lại.
Vương Quý nhân nhíu mày, tiểu tiện nhân này!
Cô ta đang định ra ngoài dạy dỗ tiểu tiện nhân không biết trời cao đất dày là gì này một bài học thì nhìn thấy hoàng đế từ thư phòng đi ra.
Cô ta vội vàng quỳ xuống nói: “Bệ hạ, chỉ tại thần thiếp không dạy dỗ người trong cung cho tốt, đã quấy rầy bệ hạ.”
Tiêu Diễn làm như không nghe thấy, mở cửa điện ra.
Khi Đào Giáp nhìn thấy hoàng đế, cô ấy khóc lóc: “Mong bệ hạ đến thăm Mỹ nhân. Mỹ nhân đột nhiên bị đau đầu. Mong bệ hạ thương xót!” Cô ấy nói xong liền dập đầu lạy ba lần liên tiếp.
Chẳng lẽ Cố Mỹ nhân thực sự không ổn?
Tiêu Diễn nhìn thấy vẻ mặt đau buồn của Đào Giáp, liền nhấc chân đi về phía Tây điện nơi Cố Mỹ nhân đang ở.
Cao Quý công công theo sát phía sau, liếc nhìn Đào Giáp một cách tán thưởng.
Đúng là nhân tài! Diễn xuất vô cùng tốt!
Đầu Cố Nghi nhức như búa bổ. Dù không nhắm mắt nhưng cô vẫn cảm thấy ánh sáng trắng đang ở ngay trước mắt mình.
Cô đau đớn đến mức nắm chặt dải lụa buông xuống trên rèm giường, đường gân trên mu bàn tay hiện rõ, đau đến mức cô ước mình có thể chết ngay tại chỗ rồi bắt đầu lại!
Tiếng bước chân dần dần đến gần, nhẹ nhàng mà nhanh chóng. Khi người đến càng lúc càng đến gần, cơn đau đầu của cô dường như thuyên giảm một cách thần kỳ.
Lúc này Cố Nghi mới có chút sức lực quay đầu lại xem là ai.
Tiêu Diễn khẽ cau mày, thấy sắc mặt cô tái nhợt hơn lần trước rất nhiều, hắn do dự nói: “Nàng thật sự bị đau đầu à?”
Cố Nghi nằm trên giường, yếu ớt lạy tượng trưng: “Vấn an bệ hạ.”
Tiêu Diễn ngồi lên giường, đưa tay sờ trán cô, cảm thấy một tầng mồ hôi lạnh: “Truyền y chính.”
Cao Quý công công lập tức quay người lại và sai người đi ngay.
Cố Mỹ nhân này thật sự bị bệnh rồi? Hay… thực sự là một người không từ thủ đoạn?
Cơ thể áp sát gần Tiêu Diễn, cơn đau đầu của Cố Nghi dường như đã đỡ hơn.
Trong đầu cô lóe lên một ý nghĩ, liên tục nói: “Bệ hạ… có thể đến thăm thần thiếp, thần thiếp thật sự rất vui… Chỉ là để bệ hạ nhìn thấy thần thiếp bị bệnh như vậy, thần thiếp thật sự không còn mặt mũi nào gặp bệ hạ nữa… May mà… may mà ăn mặc trông vẫn chỉnh tề.” Cô nắm lấy một tay của Tiêu Diễn, cảm thấy hơi lạnh.
Tiêu Diễn cứng đờ, gần như muốn buông tay ra, cô lại ôm chặt không chịu buông, nhẹ giọng nói: “May mà hôm nay thần thiếp mặc bộ váy mới, bệ hạ nhìn xem, bệ hạ có thích chiếc váy hoa nguyệt này không?”
Cố Nghi vừa nói vừa chăm chú nhìn Tiêu Diễn.
Tiêu Diễn nhìn đôi mắt cô ngấn nước, đầy mong đợi nhưng lại sợ sệt.
Hắn liếc nhìn chiếc váy: “Rất đẹp.”
Cố Nghi tiếp tục tiến lên: “Bệ hạ thích! Trong lòng thần thiếp thật sự rất vui mừng! Ngày mai… nếu bệnh đau đầu của thần thiếp khỏi rồi, thần thiếp nhất định sẽ ban thưởng cho Triệu Uyển – chưởng chế của Ti chế ti. Cô ấy đã đặc biệt may chiếc váy hoa nguyệt này cho thần thiếp!”
Triệu Uyển, Tiêu Diễn chưa từng nghe nói đến cái tên này bao giờ.
Ban thưởng thì ban thưởng.
Đầu Cố Nghi đột nhiên cảm thấy nhẹ nhàng, cơn đau đầu cũng biến mất.
Má tôi ơi!
Cố Nghi thả lỏng vai, thuận thế ngả lưng xuống giường, thở dài một hơi. Kích thích thật!
Tiêu Diễn nhìn cô nở nụ cười mãn nguyện. Thích đến như vậy à?
Cố Nghi nắm tay Tiêu Diễn lắc qua lắc lại, là kiểu bắt tay ăn mừng thắng lợi.
Cảm ơn anh, cốt truyện không giết được tôi!
Đây có phải là đang làm nũng không?
Trạng thái khi bị bệnh của cô dường như đã khác so với trước đây. Tiêu Diễn thấp giọng an ủi cô: “Y chính sẽ đến nhanh thôi.”
Vừa dứt lời, một người đàn ông trung niên mặc áo bào xám mang theo một hộp thuốc bước vào Tây điện: “Vi thần bái kiến hoàng thượng.”
Tiêu Diễn đứng dậy, nhường vị trí ở bên giường lại: “Cố Mỹ nhân bỗng nhiên nhức đầu, không biết nguyên nhân tại sao.”
Y chính cúi đầu, đặt chiếc khăn lụa lên cổ tay Cố Nghi, cẩn thận bắt mạch.
Cố Nghi cảm thấy hơi chột dạ.
Qua một lúc lâu y chính mới quay sang Tiêu Diễn nói: “Cố Mỹ nhân vì thiếu khí huyết nên đột nhiên đau đầu. Thần sẽ kê đơn thuốc an thần để bổ sung khí huyết. Uống mấy ngày nhất định sẽ có thể bổ sung đủ khí huyết”
Tiêu Diễn gật đầu.
Y chính cầm bút lên và bắt đầu viết đơn thuốc.
Cố Nghi: Được thôi.
Sau khi y chính rời đi, Cao Quý công công và cung nhân cũng lui ra ngoài điện.
Tiêu Diễn nhìn sắc mặt Cố Nghi có vẻ tốt lên rất nhiều: “Đầu nàng còn đau không?”
Cố Nghi lắc đầu: “Chỉ hơi đau thôi, có thể chịu được.” Thật ra không đã không đau nữa rồi
Tiêu Diễn thở dài: “Vậy ngủ đi.”
Cố Nghi nhìn thấy hắn cởi bỏ bộ thường phục màu vàng, do dự nói: “Bệ hạ… không quay lại chỗ Vương Quý nhân sao ạ?”
Tiêu Diễn cười: “Nàng đây là đang ghen à?”
Cố Nghi vội vàng lắc đầu: “Thần thiếp không dám, chỉ là thần thiếp bị đau đầu…” Sợ thể lực của cô không kịp.
Tiêu Diễn: “Trẫm cũng mệt rồi.”
[1] Ngọc như ý là dụng cụ gãi ngứa thời xưa.
[2] Lễ vi đề cập đến kỳ thi Hội của triều đình thời xưa, bởi vì được Lễ bộ chủ trì nên được gọi là Lễ vi.