Giọng nói bên ngoài đại sảnh dần dần nhỏ xuống, nến tắt, trong điện trở nên tối tăm.
Cố Nghi vừa mới bị dọa sợ một trận, bây giờ ngược lại lại không ngủ được nên nhắm mắt lại giả vờ ngủ.
Tiêu Diễn không ngủ được nên quay người lại đối diện với Cố Nghi, hắn nhìn thấy lông mi của cô khẽ run lên.
Cố Nghi vốn định tiếp tục giả ngủ, nhưng hơi thở của hắn quá gần khiến tai cô ngứa ngáy!
“Không ngủ được thì mở mắt ra.” Tiêu Diễn tức giận nói.
Cố Nghi mở mắt ra, cười khan một tiếng, quay đầu nhìn hắn: “Bệ hạ cũng không ngủ được à.” Cô đưa tay xoa vành tai ngứa ngáy của mình.
Tiêu Diễn trong đêm tối nhìn thấy đôi mắt to tròn sáng ngời của cô, nhớ tới hôm nay nàng đặc biệt mặc váy hoa nguyệt, sau đó nghĩ đến hôm đó Cung Quý nhân cũng mặc chiếc váy này, còn nói là trùng với khuê danh của cô ta, vì thế hắn hỏi Cố Nghi: “Khuê danh của nàng là gì?” Chẳng lẽ cũng trùng tên với bộ váy này?
Ai mà biết tên thời con gái của Cố Mỹ nhân là gì đâu! Trong sách không có viết!
Cố Nghi cân nhắc một lát, ngập ngừng nói: “Bệ hạ, ngài có thể gọi thần thiếp là Tiểu Nghi.”
Tiêu Diễn: “Tiểu Di [1]?”
Ờ, cháu trai!
Cố Nghi cười thầm.
Tiêu Diễn: “Nàng cười gì? Là chữ Di nào? Di trong vui sướng à?”
Cố Nghi viết lên không trung từng nét một: “Là từ Nghi trong câu xinh đẹp thướt tha, không phải Di trong Tú Di điện.”
Tiêu Diễn nghe vậy khẽ mỉm cười: “Xinh đẹp thướt tha… Cố Trường Thông có mong đợi cao như vậy đối với nàng à…”
Cố Nghi chột dạ, không nói nữa.
Tiêu Diễn tưởng rằng cô đang xấu hổ. Đợi một lúc, lại nghe thấy cô hỏi: “Bệ hạ, nếu đã không phải là Di trong Tú Di điện, vậy thần thiếp có thể không ở trong Tú Di điện nữa được không?”
Tiêu Diễn nhướng mày: “Ồ, tại sao?”
Mượn ánh trăng ngoài cửa sổ, Cố Nghi nhìn kỹ Tiêu Diễn, thấy sắc mặt hắn trong trẻo, dường như không tức giận gì, nên cô mạnh dạn nói: “Thần thiếp hơi sợ Vương Quý nhân, sợ ngày mai Vương Quý nhân lại bảo thần thiếp chép nội quy.”
Mặc dù rất muốn sống gần Tề Mỹ Nhân hơn nhưng cô thực sự không thể chịu nổi tham vọng tranh sủng của Vương Quý nhân. Nếu cô có nơi ở riêng thì tốt quá!
Tiêu Diễn thấy cô quả nhiên là đang ghen, còn có chút chí tiến thủ.
Đây là đang ám chỉ cô không muốn hạ mình sống trong điện của Vương Quý nhân.
“Vậy trẫm… thăng cho nàng làm Quý nhân, cho nàng một tẩm điện trống?”
Thật hay giả thế?
Cố Nghi ngồi thẳng người dậy: “Bệ hạ nói thật đấy à?”
Tiêu Diễn: “Lời nói của vua một nước đương nhiên là thật.”
Cố Nghi vui vẻ dập đầu, nhưng giường chật hẹp, trán cô liền đập vào lồng ngực rắn chắc của Tiêu Diễn.
“Tạ bệ hạ long ân!” Bổng lộc hàng tháng được tăng lên rồi!
Tiêu Diễn dụi đầu cô trở lại gối.
“Nàng muốn tước vị gì? Nhu gia duy tắc [2], Lệnh nghi lệnh sắc [3], Nhu? Gia? Duy?”
Cố Nghi vội vàng nói: “Quý nhân làm sao có thể có tước vị được chứ! Cứ gọi Cố Quý nhân thôi!” Nhất định phải khiến hắn lập tức quên Tiểu Nghi đi. Nếu Cố gia vào Kinh báo cáo công vụ thì khi đó sẽ phát hiện tên gọi không giống! Cô sẽ bị bại lộ!
May mà Tiêu Diễn không tiếp tục hỏi thêm nữa.
Cố Nghi vừa mới được thăng chức, trong lòng kích động một hồi, lát sau mới quay đầu lại cẩn thận nhìn Tiêu Diễn.
Ánh trăng chiếu vào màn trướng, lông mi của hắn đen như lông quạ, lông mày sắc như dao, khuyết điểm duy nhất chính là một vết sẹo nông nằm ngang trán.
Không nói được chuyện này thì nói chuyện khác.
Cách an toàn nhất là quan tâm đến cuộc sống hàng ngày của lãnh đạo.
Cố Nghi: “Thần thiếp thấy mắt bệ hạ có quầng thâm, mấy ngày nay bệ hạ bận rộn việc triều chính, nên chú ý nghỉ ngơi, ngủ nhiều một chút.”
Tiêu Diễn cười khinh một tiếng: “Quan lại bảo vệ lẫn nhau, trẫm làm sao có thể ngủ yên được!”
Đương nhiên là nói đến việc tuyển chọn quan lại, sự hỗn loạn giữa thân tộc cũ và mới.
Cố Nghi quyết định nói vài câu để cổ vũ hắn: “Bệ hạ là người xử lý những chuyện quan trọng, trừng trị theo lý tính, ra tay dứt khoát, song cũng có lúc phải chuẩn bị kỹ càng mọi việc. Bệ hạ thông minh tài giỏi, siêng năng chăm chỉ, qua một thời gian sau, triều đình sẽ nằm gọn trong tay vua, giống như lời bệ hạ đã nói, khắp chốn thiên hạ, chỗ nào cũng là đất của vua; dân khắp bốn biển, người nào cũng là thần của vua.” Yên tâm, trong sách đã sắp xếp rất rõ ràng, tuy là một vị hoàng đế tuyệt tình nhưng vẫn là vua của cả một triều đại đấy!
Tiêu Diễn nhìn cô nói không ngừng, môi mở ra rồi khép lại, răng trắng bóng, môi đỏ mọng.
Cố Nghi vẫn đang vui vẻ phát huy, Tiêu Diễn đột nhiên vươn tay ra, dùng đầu ngón trỏ che miệng cô lại, trầm giọng nói: “Im đi, đồ xu nịnh.”
Được thôi.
Cố Nghi muốn trợn mắt lên, nhưng vẫn phải giữ vững nụ cười.
Sau đó thì… không biết lúc nào lại ngủ thiếp đi.
Đúng giờ Mão, Tiêu Diễn thức dậy thượng triều.
Cố Nghi mơ hồ thức giấc một lát, lại trở mình đánh thêm một giấc.
Ngay sau khi tỉnh dậy, Cố Nghi đã chính thức được phong làm Cố Quý nhân, đặc biệt được ban cho ở điện phụ của Hà Lạc điện, tuy nhiên vì không có ai trong chính điện nên toàn bộ Hà Lạc điện chỉ có duy nhất mình Cố Quý nhân là cô đây.
Cách thủ thỉ bên tai này quả nhiên hiệu quả, ông bà nói cấm có sai!
Đào Giáp dẫn theo cung nhân vui vẻ chuẩn bị lo liệu chuyển điện.
Chuyển đi ngay hôm nay, chuyển đi ngay lập tức!
Cố Nghi không muốn đối đầu trực tiếp với Vương Quý nhân nên cô đã nhanh chóng đến Hà Lạc điện trước và nhờ Đào Giáp nói với Tề Mỹ nhân rằng cô ấy có thể đến Hà Lạc điện tìm cô bất cứ lúc nào!
Cố Mỹ nhân trở thành Cố Quý nhân chỉ sau một đêm.
Cung Quý nhân ở Trích Phương điện sau khi nghe thị tỳ bẩm báo lại thì cười nói: “Vương Tú à Vương Tú, ăn miếng thì trả miếng. Ngày đó cô ta giả bệnh, lừa bệ hạ vứt bỏ Cố Quý nhân để đến chỗ cô ta. Bây giờ Cố Quý nhân than đau đầu, lại khiến bệ hạ bỏ rơi Vương Tú, cuối cùng Cố Quý nhân vẫn là người lợi hại nhất, trong nháy mắt đã trở thành Quý nhân, thậm chí còn chuyển đến ở Hà Lạc điện chưa có chủ, đúng là kịch hay!”
Xuân Nha: “Nô tì còn nghe nói rằng đêm qua y chính của Thái y viện thật sự đã đến Tây điện của Tú Di điện để bắt mạch cho Cố Quý nhân. Có lẽ Cố Quý nhân thực sự bị đau đầu.”
Cung Quý nhân nhẹ nhàng cười nói: “Đã như vậy thì ta sẽ chuẩn bị một lễ vật nhỏ đi đến Hà Lạc điện thăm vị Cố Quý nhân mới được phong này.”
Mà Vương Quý nhân của Tú Di điện lại liên tục khinh thường: “Tiểu tiện nhân, xem cô có thể nhảy nhót được bao lâu!”
Dựa theo tính cách của Vương Quý nhân trước đó, lẽ ra cô ta nên tức giận đùng đùng, cả người đầy sát khí đi đến Hà Lạc điện mới đúng, nhưng bây giờ cô ta vẫn đang ngồi yên trong Tú Di điện. Hoàng Li khó hiểu hỏi: “Quý nhân không đi đến Hà Lạc điện để hỏi cho ra lẽ sao ạ?”
Vương Quý nhân đã tiến cử Vương Tử Bá theo như nội dung trong thư của gia đình gửi đến, chuyện quan trọng này đã làm xong xuôi nên cô ta cũng không thấy tức giận gì cho lắm. Cố Quý nhân chỉ là một Quý nhân mà thôi, Cố gia lại ở một nơi khỉ ho cò gáy như Phủ Châu thì có thể làm gì được, Quý nhân là cao lắm rồi! Về phần mình, sau bữa tiệc Trung thu thì sẽ được thăng tước vị, cô ta mạnh hơn Cố Quý nhân kia nhiều.
“Một nơi như Hà Lạc điện thì xứng để ta tới à!”
*
Hà Lạc điện không có chủ, tẩm điện của Cố Nghi ở điện phía đông, thư phòng và phòng khách đều nằm ở sảnh chính. Phía sau Hà Lạc điện có một khu vườn nhỏ, hoa cỏ thưa thớt. Cuối bãi cỏ có một ao nước bằng đá hình tròn, trong đó có vài con cá chép vàng.
Cung nhân bận rộn ra vào, Cố Nghi sợ ở trong điện sẽ cản đường nên đứng trong vườn cho cá ăn.
Con cá chép vàng chỉ to bằng lòng bàn tay, khi ăn thì tụ tập thành đàn nhìn rất hung dữ.
Cố Nghi ngắm cá một lúc, sau đó Đào Giáp đến báo: “Quý nhân, Cung Quý nhân đã đến Hà Lạc điện rồi ạ.”
Cung Quý nhân, cô ta đến đúng lúc lắm! Cô còn đang lo lắng làm thế nào để đưa cốt truyện trở lại mạch chính đây này!
Cung Quý nhân không nhận Triệu Uyển làm cung nữ bên mình, nhiều tình tiết sau đó không thể thực hiện được.
Cố Nghi suy nghĩ một chút, hỏi: “Giá treo đồ bằng gỗ hoa lê đang để ở đâu? Đã chuyển về tẩm điện chưa?”
Đào Giáp: “Vẫn chưa, đang đặt ở sảnh của chính điện ạ.”
“Ừm, ngươi treo chiếc váy hoa nguyệt hôm qua lên đi, sau đó mời Cung Quý nhân đến phòng khách uống trà.”
Đào Giáp nhận lệnh và rời đi.
Cố Nghi đứng đó một lúc rồi chậm rãi đi đến phòng khách.
Vừa bước vào phòng khách, quả nhiên đã thấy ánh mắt của Cung Quý nhân đang rơi vào giá treo bằng gỗ hoa lê.
Cố Nghi cười nói: “Cung tỷ tỷ đến rồi à. Hôm nay vừa chuyển đến điện mới này, đồ đạc lộn xộn, khiến tỷ tỷ chê cười rồi.”
Cung Quý nhân mỉm cười nhẹ nhàng nói: “Không sao, nghe nói Cố muội muội bị bệnh nên ta tới thăm.”
“Cảm ơn tỷ tỷ quan tâm. Tối hôm qua ta bỗng nhiên đau đầu, được y chính kê đơn, uống thuốc vào đã thấy khỏe hơn rồi.”
Cung Quý nhân gật đầu: “Vậy thì tốt.”
Xuân Nha – người đang đứng phía sau Cung Quý nhân liền cúi đầu nói: “Vấn an Cố Quý nhân.”
Cố Nghi phất tay nói: “Đứng lên đi.”
Sau khi ngồi xuống, lại hỏi Cung Quý nhân: “Tỷ tỷ có thích trà hoa này không?”
Cung Quý nhân đặt tách trà xuống: “Trà ngon.” Cô ta quay đầu nhìn bộ váy hoa nguyệt vàng sẫm trên giá gỗ: “Nhưng ta thấy bộ váy này đẹp hơn.”
Cố Nghi cười nói: “Tỷ tỷ đúng là có mắt nhìn, bệ hạ cũng khen bộ váy này đó! Bởi vì được bệ hạ khen ngợi nên hôm nay ta còn ban thưởng cho chưởng chế của Ti chế ti nữa.”
“Ồ? Thật vậy sao?” Cung Quý nhân quay lại: “Tay nghề của chưởng chế ở Ti chế ti khéo léo thật, quả thực rất hiếm có.”
Cố Nghi lại cười: “Tỷ tỷ nói đúng, ta dự định ngày nào đó sẽ triệu cô ấy đến Hà Lạc điện để làm cung nữ cấp một hầu hạ bên cạnh, chuyên may vá y phục, xét về cấp bậc và chưởng chế thì cũng không khác nhau mấy.”
Cung Quý nhân gật đầu, thay đổi chủ đề. Hai người không mặn không nhạt trò chuyện một lúc thì Cung Quý nhân và Xuân Nha liền vội vã rời đi.
Đào Giáp muốn nói lại thôi, trên mặt lộ ra vẻ không bằng lòng. Cố Nghi mở miệng nói: “Ta hy vọng Cung Quý nhân có thể nhận Triệu Uyển vào Trích Phương điện.”
Đào Giáp: “Tại sao vậy ạ?”
Cố Nghi cười nói: “Quý trọng người tài.”
Cung Quý nhân vội vàng rời đi, Xuân Nha theo sát phía sau: “Quý nhân muốn đi đến Ti chế ti sao ạ?”
Cung Quý nhân: “Đến đó trước đi.”
Xuân Nha cau mày: “Chỉ là nô tì cảm thấy Cố Quý nhân dường như đang cố ý.”
Cung Quý nhân cười nói: “Cô ta cố ý hay vô ý cũng được, Triệu Uyển thật sự là người có ích.”
Vài ngày sau, quả nhiên nghe nói Triệu Uyển đã vào Trích Phương điện với tư cách là cung nữ cấp một.
Cố Nghi như trút được tảng đá trong lòng.
Lúc này đang là buổi chiều, đêm qua trời đổ trận mưa nhỏ nên hôm nay không quá nóng, gió mát nên Cố Nghi muốn đi cho cá ăn.
Đào Giáp còn chưa kịp mang thức ăn cho cá lên, ngoài điện đã truyền đến một giọng nói: “Hoàng thượng giá đáo”
Cố Nghi nhìn thấy Tiêu Diễn mặc triều phục đi vào điện, lập tức chắp tay: “Hoàng thượng kim an.”
“Bình thân.” Tiêu Diễn nhìn thấy cô đi ủng da, hỏi: “Nàng muốn đi ra ngoài à?”
Cố Nghi ngoan ngoãn nói: “Thần thiếp muốn ra vườn ngắm cá.”
Sau khi Tiêu Diễn xuống triều, ma xui quỷ khiến thế nào lại đi đến Hà Lạc điện.
“Vậy trẫm cũng đi xem thử, trẫm vẫn chưa đến Hà Lạc điện này bao giờ.”
Cố Nghi lập tức tâng bốc: “Bệ hạ long ân đã ban thưởng Hà Lạc điện này cho thần thiếp. Hà Lạc điện này rất nguy nga! Còn có vườn hoa và ao cá. Nghe nói giàn nho vào tháng sau sẽ ra trái, nếu ăn ngon thì thần thiếp nhất định sẽ dâng lên cho bệ hạ nếm thử.”
Tiêu Diễn nhìn khuôn mặt tươi cười như hoa của cô, “Ừ” một tiếng.
Quả là một kẻ xu nịnh.
Đào Giáp mang thức ăn cho cá về, cả đám người liền ra vườn hoa ngắm cá.
Ngày thường sẽ có vài người vui chơi quanh ao, chỗ đúng có thể nói là dư dả. Hiện tại có Cố Nghi, Tiêu Diễn, Đào Giáp, Cao Quý cùng bốn năm cung nhân đi theo, trong vườn đột nhiên đã chật kín người.
Tiêu Diễn nhìn sang, thấy trong ao chỉ có mấy con cá chép vàng, chúng đã hơi mất kiên nhẫn, mà Cố Nghi ở bên cạnh vẫn đang nhiệt tình cho cá ăn.
Cao Quý công công rất giỏi quan sát sắc mặt và lời nói của người khác, nhìn thấy vẻ mặt của hoàng đế, ông ta liền đề nghị: “Hoàng thượng, hay là đi đến ngự hoa viên ngắm cá đi ạ? Nghe nói gần đây có đến hàng trăm con cá chép. Nếu như Quý nhân thích ngắm cá thì không phải như vậy sẽ tốt hơn sao? Hơn nữa vườn đào cũng đã ra trái, mùa hè vừa ăn đào vừa ngắm cảnh thì thú vị còn gì bằng!”
Tiêu Diễn nhìn Cố Nghi dừng động tác lại nhìn hắn: “Vậy… cũng được.”
Cung nhân hô: “Giá đáo đến ngự hoa viên.”
[1] Do từ Nghi trong Cố Nghi và Di của Tú Di điện đều có phiên âm là yi
[2] Nhu gia duy tắc nghĩa là dịu dàng hiểu lễ nghĩa
[3] Lệnh nghi lệnh sắc nghĩa là xinh đẹp thướt tha (chính là từ nghi của tên nữ chính)