Ao cá to trong ngự hoa viên vẫn còn in rõ trong ký ức Cố Nghi.
Cao Quý công công dẫn cô vào đình bên hồ ngắm cá.
Cố Nghi tung một nắm thức ăn cho cá, vươn cổ ra nhìn hàng trăm con cá chép đang tranh giành trong hồ lớn.
Nhiều cá nhưng có ít thức ăn, trận chiến này hơi đáng sợ.
Cô cho cá ăn xong liền phủi tay rồi nói: “Bệ hạ, chúng ta đi đến vườn đào đi dạo đi.”
Vườn đào trong ngự hoa viên đương nhiên là một nơi mà nhân vật nam nữ chính trong sách gặp nhau.
Cây đào trong vườn đều đã ra trái, nhuộm hồng cả góc vườn. Cố Nghi hưng phấn cầm lấy giỏ tre cung nhân đưa tới, bắt đầu hái đào.
Tiêu Diễn mặc triều phục, có hơi bất tiện nên chỉ đi theo Cố Nghi vào sâu trong rừng.
Hắn nhìn thấy cô nhón chân lên để hái đào, tay áo rộng trượt xuống để lộ cổ tay thon thả.
Tiếc là quả đào đang treo trên đầu cành, cô không thể với tới được.
Nếu như là mỹ nhân khác trong cung, tất nhiên phong thái yêu kiều, nếu không chạm được đến quả đào trên cành thì chắc chắn sẽ quay lại nhìn hắn tỏ vẻ đáng thương.
Tiêu Diễn đang chờ cô nhờ vả, nhưng Cố Nghi cũng không quay đầu lại nhìn hắn, mà lắc mạnh cây đào giống như đang bứt hành lá trên đất, khiến cành lá xào xạc, quả đào trên cao lộp độp rơi xuống.
Cô “A” một tiếng, vui vẻ nhặt lên rồi bỏ vào giỏ tre.
Lúc này cô dường như mới nhớ tới quay người nhìn hắn, đưa giỏ tre về phía trước như muốn khoe khoang: “Bệ hạ nhìn xem!”
Tiêu Diễn: …
Cao Quý công công cười nói: “Quý nhân quả nhiên thích hái đào, ha ha.”
Đoàn người lại đi về phía trước được một lúc thì bên tai nghe thấy một giọng hát trong trẻo, truyền tới từ bên rừng đào.
“Trong vườn có đào, thật là thơm ngon. Lòng đầy nỗi buồn, tôi liền hát lên. Người không hiểu nỗi đau của tôi sẽ nói tôi là kẻ mọt sách tỏ vẻ thanh cao…”
Bài hát tên là “Đào trong vườn”, giọng hát du dương, đó là giọng nữ.
Tiêu Diễn dừng bước, nhìn bóng lưng Cố Nghi, chỉ thấy động tác hái đào của cô cứng đờ.
Cô ấy đến rồi, cô ấy đến rồi, nữ chính đến rồi!
Cố Nghi đứng tại chỗ. Làm sao đây? Tiếp tục đi về phía trước hay đợi nữ chính tới đây?
Cao quý công công nhìn thấy hoàng đế không khỏi cau mày, trong lòng thầm nghĩ đúng thật xui xẻo. Đang cùng Quý nhân ra ngoài dạo chơi, sao lại có tên to gan không có mắt nhìn mà lại đến đây vậy!
Cao Quý lập tức sai hai cung nhân đi về phía trước, khom người nói với hoàng đế: “Nô tài lập tức phái người đuổi đi.”
Cố Nghi nghe thấy vậy liền bước về phía trước.
Nam nữ chính nhất định phải gặp nhau ở vườn đào này!
Không ngờ cô vừa đi được vài bước thì giọng nói của Tiêu Diễn từ phía sau vang lên: “Cố Nghi, quay lại.”
Cơ thể Cố Nghi run rẩy. Chẳng phải đã đồng ý gọi cô là Tiểu Nghi rồi hay sao?
Tiểu Nghi.
Tiêu Diễn không thể gọi được.
Cố Nghi, nghe vừa hay.
Tiếng hát đột nhiên dừng lại, Triệu Uyển nghe thấy có tiếng người liền xoay người đi ra khỏi rừng.
Cô ấy đang cầm một chiếc giỏ tre trên tay, má có màu hồng phớt, phù hợp với chiếc áo màu hồng nhạt cô ấy đang mặc, bên dưới mặc một chiếc váy hoa nguyệt đung đưa trong ánh nắng.
Cô ấy đối diện với Cố Nghi đang đi tới, hoảng sợ cúi người lạy nói: “Bái kiến Quý nhân.”
Gặp rồi!
Cố Nghi mỉm cười, Tiêu Diễn cũng sải bước về phía trước, dừng lại ở bên cạnh, đối diện với Triệu Uyển.
Triệu Uyển cúi đầu, mắt nhìn thoáng qua góc áo triều phục màu vàng, tim đập như đánh trống, lại cúi đầu lạy: “Tham kiến bệ hạ.”
Cố Nghi vô cùng vui vẻ.
Nam nữ chính trong truyện gặp lại nhau ở vườn đào trong cung điện.
Tiếp theo, nam chính nên hỏi nữ chính rằng tại sao ngươi lại hát bài Đào trong vườn? Nữ chính bắt đầu bla bla bla, nói thấy cảnh đẹp nên mới hát như vậy chứ không phải đang đau buồn cho nhân tình thế thái gì, vân vân và mây mây. Sau đó cô ấy từ từ ngẩng đầu lên, vô cùng kinh ngạc! Đó là nam chính mà cô ấy nhớ mong ngày đêm!
Tiêu Diễn đứng ở bên cạnh nhìn Cố Nghi nhếch miệng cười, nói: “Trẫm bảo nàng quay lại, sao nàng lại không nghe?”
Cố Nghi cứng họng.
Có thể đi theo cốt truyện được không? Xin luôn đó!
“Bệ hạ tha tội, thần thiếp chỉ là bị tiếng hát hấp dẫn, rất muốn xem người hát này là ai?”
Tiêu Diễn liếc nhìn ca nữ đang quỳ trên mặt đất, là một cung nữ xa lạ.
Mất hứng.
Hắn quay sang nói với Cố Nghi: “Nếu đã hái đào rồi thì quay về cung đi. Trẫm phải quay trở lại Thiên Lộc các.”
Chỉ vậy… thôi hả?
Cố Nghi nhìn thấy Tiêu Diễn xoay người, thật sự muốn rời đi, cô cũng không suy nghĩ nhiều, đưa tay nắm lấy ống tay áo của hắn: “Bệ hạ đợi đã.”
Tiêu Diễn thấy năm ngón tay cô đang kéo ống tay áo hắn muốn ở lại, nên nhướng mày nói: “Sao thế?”
Cố Nghi căng thẳng, tự biên tự diễn, trầm giọng nói với Triệu Uyển: “Tại sao ngươi lại ở trong cung hát bài “Đào trong vườn” này? Ngươi có biết bài hát này là một tác phẩm viết về đau buồn nhân tình thế thái không?”
Tiêu Diễn nhìn vẻ mặt nghiêm nghị của Cố Nghi, cảm thấy rất thú vị, thế là dừng bước lại, muốn xem cô đang muốn bày trò gì.
Tim Triệu Uyển đập thình thịch, cô ấy lại dập đầu nói “Nô tì không có ý gì khác, chỉ là khi nhìn thấy vườn đào này, nô tì… chỉ thấy cảnh đẹp nên mới hát vậy thôi… Chứ không có ý đau buồn cho nhân tình thế thái gì cả…”
Cố Nghi liếc nhìn vẻ mặt như đang xem trò vui của Tiêu Diễn, trong lòng thở dài, dù có khó xử đến đâu thì cô cũng phải bù đắp cho cốt truyện!
“Ngươi ngẩng đầu lên cho ta xem là loại người to gan nào lại dám hát bài “Đào trong vườn” ở trong cung này!”
Triệu Uyển hít sâu một hơi, chậm rãi ngẩng đầu lên, ánh mắt không khỏi nhìn về phía hoàng đế.
A Diễn.
Cô ấy không biết liệu bản thân đang hy vọng hắn sẽ nhận ra mình hay đang hy vọng hắn sẽ không bao giờ nhớ ra mình.
Xung quanh đột nhiên trở nên yên tĩnh.
Mày ngài, mắt sáng, môi đỏ.
Cao Quý công công thầm thở dài, thật sự là một mỹ nhân, chỉ là mệnh không tốt. Nếu hôm nay thánh thượng đi dạo một mình trong vườn và gặp được cô ấy thì có lẽ sẽ để lại chút ấn tượng.
Đáng tiếc.
Cố Nghi lập tức quay đầu nhìn Tiêu Diễn, không có vẻ mặt kinh ngạc, nhưng lại nhìn thấy một đôi mắt màu nâu sẫm cười như không cười đang nhìn cô.
Cô híp mắt cười nói: “Bệ hạ, thần thiếp biết cung nữ này. Trước đây cô ấy là chưởng chế của Ti chế ti, hiện tại là cung nữ trong Trích Phương điện.” Lại cười khan vài tiếng nói: “Chỉ là hiểu lầm thôi, thần thiếp hiểu sai ý rồi.”
Đến đây thôi vậy, cô đã cố gắng hết sức rồi!
Tiêu Diễn cười khẩy, không nhìn Cố Nghi nữa mà nói với Triệu Uyển đang quỳ: “Nếu Cố Quý nhân đã hiểu lầm ngươi, vậy thì ngươi đi đi… Chỉ là sau này không bao giờ được quay lại vườn đào này nữa.”
A Diễn không nhận ra cô ấy.
Triệu Uyển trong lòng chua xót, chỉ thấp giọng nói: “Nô tì tuân lệnh.”
Cố Nghi chứng kiến tất cả cảnh tượng này.
Đau lòng! Cảm giác như cốt truyện đã được bổ sung rồi, nhưng thực tế có vẻ không phải như vậy!
Đắng lòng!
Tiêu Diễn dẫn theo cung nhân xoay người rời đi.
Cao Quý công công đi cách phía sau nửa bước, dường như có điều gì muốn nói.
Cố Nghi bước nhanh về phía trước: “Cao công công.”
Cao Quý công công hạ thấp giọng nói vào tai cô: “Nô tài biết rõ suy nghĩ của Quý nhân, nhưng theo nô tài thấy thì cung nữ kia không thể làm nên trò trống gì đâu! Quý nhân yên tâm!”
Cố Nghi: Mọi người hiểu lầm tôi quá rồi!
“Ừm, công công đi thong thả.”
*
Triệu Uyển không biết quay trở lại Trích Phương điện bằng cách nào, đầu óc hỗn loạn, tay chân run rẩy. Cô ấy nắm chặt hai tay, cố gắng bình tĩnh lại.
A Diễn chán ghét cô ấy rồi, không cho phép cô ấy đặt chân đến vườn đào nữa.
Cố Mỹ Nhân… hôm nay cố ý làm vậy phải không?
Ban đầu cô ấy nghĩ rằng khi đến Trích Phương điện, cô ấy sẽ có cơ hội nhìn thấy A Diễn, nhưng giờ đây hắn đã chán ghét cô ấy rồi, niềm vui khi được gặp nhau vừa nãy đã không còn nữa. Sau này nếu gặp lại A Diễn thì cô ấy nên đối diện với hắn thế nào đây.
“A Uyển đã về rồi à.” Giọng nói của Xuân Nha từ rèm cửa truyền đến.
Triệu Uyển lau khóe mắt, đáp: “Ta về rồi.”
Xuân Nha vén rèm bước vào phòng khách, nhìn thấy mấy quả đào trong giỏ tre liền vui vẻ nói: “Đào ra trái rồi à. Ngươi đi rửa một ít đem đến cho Quý nhân ăn giải nhiệt.”
Triệu Uyển quay người định rời đi, nhưng lại bị Xuân Nha ngăn lại: “Ngươi đã bắt đầu may váy múa nghê thường chưa?”
Triệu Uyển gật đầu: “Ta sẽ làm việc ngày đêm, nhất định sẽ hoàn thành trước yến tiệc Trung Thu.”
“Ừm, rất tốt, đi đi.”
Sau khi tiễn Triệu Uyển đi, Xuân Nha đi vào thư phòng để bẩm báo cho Cung Quý nhân.
Cung Quý nhân nhìn thấy người đến liền hỏi: “Làm xong việc chưa?”
Xuân Nha gật đầu: “Cọc gỗ hoa mai đã được dựng lên theo ý muốn của Quý nhân. Mấy ngày nay A Uyển cũng đã suốt đêm may chiếc váy nghê thường. Điệu nhảy Phi Thiên của Quý nhân vào đêm yến tiệc Trung thu nhất định sẽ gây chấn động!”
Cung Quý nhân cười nói: “Ngươi đã nghe ngóng xem những người khác sẽ làm gì chưa?”
Xuân Nha cẩn thận đếm: “Tứ phi phụ giúp tổ chức yến tiệc, mỗi ti đều đang thực hiện nhiệm vụ của mình, nói chung là không tham gia thể hiện tài nghệ gì. Nghe nói Vương Quý nhân vẫn đánh đàn như cũ, Điền Quý nhân thì dâng chữ; Châu Mỹ nhân và Trần Mỹ nhân nghe nói cũng sẽ biểu diễn điệu nhảy…”
Cung Quý Nhân: “Cố Quý Nhân thì sao?”
Xuân Nha: “Nói đến là thấy kì lạ, gần đây Hà Lạc điện không thấy có bất kỳ hành động nào, giống như không có tài nghệ gì để dâng cho bệ hạ xem vậy…”
Cung Quý Nhân khẽ cau mày: “Cứ để mắt đến cho ta. Cố Quý nhân dường như luôn hành động bất ngờ.”
*
Cố Quý nhân – người bị gọi là “hành động bất ngờ” đang ngồi trong phòng, cầm tờ giấy đỏ mạ vàng, nghi ngờ hỏi: “Yến tiệc Trung thu không bắt buộc tất cả các cung đều tham gia biểu diễn tài nghệ đúng chứ?”
Đào Giáp gật đầu: “Tuy nói là vậy nhưng Mỹ nhân và Quý nhân dưới cấp bậc phi tần đều muốn dựa vào yến tiệc Trung thu để được sủng ái. Quý nhân mới vào cung nên có lẽ không biết, sau yến tiệc Trung thu hàng năm năm, theo quy định, phi tần được sủng ái đều sẽ được thăng tước vị…”
Cố Nghi ngắt lời: “Nhưng ta vừa mới được thăng làm Quý nhân, chắc sẽ không được thăng tước vị nữa đâu.”
Đào Giáp: “Tuy nói như vậy nhưng bệ hạ nhất định hy vọng Quý nhân sẽ biểu diễn tài nghệ của mình.”
Cố Nghi lắc đầu, theo cốt truyện thì yến tiệc Trung thu nhất định là lúc nữ chính tỏa sáng, cho nên cô chảng tham gia náo nhiệt làm gì: “Không cần đâu, ta cũng không có tài cán gì, thà ngồi xem các tỷ muội biểu diễn tài nghệ cho đã con mắt thì hơn.”
Đào Giáp ngơ ngác đứng đó, suy nghĩ một lát: “Chẳng lẽ Quý nhân đây là đang làm ngược lại, không tranh mà như tranh?”
Ngươi vui là được.
Cố Nghi gật đầu với Đào Giáp một cách sâu xa.
Đào Giáp không cố chấp nữa, đổi chủ đề: “Trung thu sắp đến rồi, hậu cung có thể gửi thư về nhà. Quý nhân có muốn gửi thư cho Cố đại nhân để bài tỏ nỗi nhớ khi mùa thu đến không?”
Viết thư về nhà chẳng phải có hơi mạo hiểm sao?
Lỡ như Cố Trường Thông nhận ra chữ viết của cô khác đi thì sao?
Nhưng nếu không gửi thì chẳng phải sẽ kỳ lạ lắm à?
Cố Nghi suy nghĩ một chút: “Ý hay! Trong cung này có mấy tờ giấy viết chúc mừng Trung thu sẵn không? Ta chọn một ít gửi về Phủ Châu.”
Đào Giáp: “Nô tì đi hỏi liền đây ạ!”
Cuối cùng, Cố Nghi chọn ra một mảnh giấy có in hình thỏ ngọc cung trăng và in sẵn dòng chữ “Trung thu đêm hội trăng rằm”. Cô chỉ nhấc tay đóng con dấu nhỏ Cố Quý nhân của Hà Lạc điện lên trên.
Đào Giáp: “Quý nhân không tự tay viết vài câu sao ạ?”
Cố Nghi thở dài: “Thôi, ta sợ mình kiềm lòng không đặng.”