Nam Chính Hắn Luôn Tuyệt Tình Như Vậy

Chương 20

Mình biết ngay mà! Tình tiết của cốt truyện vẫn phải tự mình gánh thôi!

Cố Nghi đi đến bên cạnh Tiêu Diễn, quay đầu nhìn Triệu Uyển, lo lắng nói: “A Uyển, có phải chân ngươi bị thương rồi không? Có phải không thể đứng dậy được không?”

Sự nghi ngờ hiện lên trong mắt Tiêu Diễn. Hắn liếc nhìn Triệu Uyển đang ngã dưới đất, cuối cùng cũng nhận ra cô ấy.

Chính là cô ấy, cung nữ ở vườn đào hôm nọ…

Hắn quay lại nhìn Cố Nghi.

Nhưng tại sao… Cố Nghi cứ luôn đặc biệt chú ý đến cung nữ này…

Triệu Uyển nghe câu hỏi của Cố Quý nhân, lí nhí trả lời: “Bẩm Quý nhân, mắt cá chân của nô tì bị thương.” Cô ấy chống tay xuống đất và cố gắng đứng dậy, nhưng mắt cá chân lại đau âm ỉ, bất lực đành ngã ngửa ra sau: “Nô tì thật sự không đứng lên nổi…”

Cố Nghi tránh né ánh mắt dò xét của Tiêu Diễn, cô cúi đầu thở dài: “Bệ hạ, phải làm thế nào bây giờ?”

Trong lòng Tiêu Diễn lại càng cảm thấy kỳ lạ, hắn đưa mắt về phía mấy tên thị vệ đi đầu, ánh mắt rơi trên người Tề Sấm.

Tề Sấm hiểu ý, anh ta liền quỳ xuống, trầm giọng nói: “Thần sẽ cõng cô nương xuống núi.”

Tiêu Diễn gật đầu. Tề Sấm bước qua bậc thang dài vài bước, dừng lại trước mặt Triệu Uyển, cúi người xuống: “Cô nương có thể bám vào vai của tại hạ.”

Triệu Uyển hai má hơi nóng, cô ấy bám vào vai Tề Sấm để đứng lên, cúi đầu hành lễ với Tiêu Diễn: “Bệ hạ long ân.” Sau đó lại nói với Tề Sấm: “Đa tạ Tề quân sĩ.”

Tề Sấm nhận ra cô ấy, chính là cung nữ mà anh ta đã gặp ở hồ suối nước nóng tối qua.

Anh ta dời ánh mắt đi, nhỏ giọng nói: “Cô nương không cần đa lễ.”

Triệu Uyển cẩn thận nhoài người nằm lên lưng của anh ta.

Vì thế, Cố Nghi nhìn thấy Cung Quý nhân ngồi kiệu, còn Tề Sấm cõng Triệu Uyển đi xuống núi.

Cốt truyện này… phải nói thế nào đây?

Có vẻ như lại chẳng to tát lắm…

Tiêu Diễn nhìn thấy Cố Nghi bày ra vẻ mặt phức tạp nhìn đám người xuống núi, liền nói: “Đi thôi, tiếp tục lên núi.”

Cố Nghi ngẩng đầu nhìn, thấy đỉnh núi có vẻ còn rất xa, liền thăm dò hỏi: “Bệ hạ, hôm nay phải leo lên đỉnh núi sao ạ?”

Tiêu Diễn: “Nếu đã đến rồi thì đương nhiên sẽ vậy.”

Cố Nghi cười nói: “Bệ hạ anh minh!” Được thôi.

Tốc độ của Tiêu Diễn rất nhanh, Cố Nghi vất vả mới theo kịp.

Cô leo được một lúc liền cởi chiếc áo choàng màu chàm ra.

Tiêu Diễn quay lại nhìn cô với đôi má đỏ bừng leo lên núi, hỏi: “Nghe nói lúc sáng nàng đã đi đến suối nước nóng?”

Cố Nghi ngẩng đầu nhìn thì thấy hắn đã dừng lại, vẻ mặt vẫn như thường, hình như cũng không đổ mồ hôi: “Bẩm bệ hạ, thần thiếp quả thực đã đến đó. Hồ nước đó rất tuyệt!” Cô lại nghĩ đến cốt truyện, khuyên nói: “Bệ hạ cũng nên đi đến đó ngâm mình, rất tốt để thư giãn đầu óc và giảm thiểu mệt mỏi!”

Tiêu Diễn “Ừ” một tiếng.

Hai người đứng trên con đường trong rừng, cung nhân đưa cho bọn họ một túi nước.

Cố Nghi nhấp một ngụm, cảm thấy cổ họng mát lạnh.

Tiêu Diễn thấy cô đã bình tĩnh lại, bắt đầu leo lên tiếp.

Đột nhiên trong không trung truyền đến tiếng đại bàng kêu.

Một con đại bàng đầu trắng cánh đen bay vút qua.

Cố Nghi ngẩng đầu nhìn thấy con đại bàng đen đang lao xuống, hướng thẳng về phía Tiêu Diễn.

Cô không khỏi hét lên: “Cẩn thận!”

Nhưng cung nhân xung quanh lại không hề di chuyển, chỉ thấy lúc đại bàng đen sắp tiếp đất, nó bay thành một vòng tròn và dừng lại trên cành cây gần Tiêu Diễn nhất.

Lúc này Cố Nghi mới nhìn rõ trên móng vuốt của nó có buộc một ống tre đựng thư.

Tiêu Diễn đưa tay cởi ống tre, bỏ lá thư vào ngực.

Cố Nghi nhìn thấy con đại bàng đen vỗ cánh bay đi, mà Tiêu Diễn thì đang nhìn cô, như thể đang đợi cô đặt câu hỏi.

Nhưng Cố Nghi biết rõ không nên hỏi những câu không nên hỏi.

Thế là cô lại trở thành cô gái làm tròn bổn phận với nụ cười giả tạo.

Tiêu Diễn cười nhẹ rồi tiếp tục leo lên.

Leo lên cầu thang hơn một canh giờ, cuối cùng họ cũng đến được đỉnh núi Ô Sơn.

Ánh nắng vàng óng của buổi trưa tràn ngập đỉnh núi.

Cố Nghi toát mồ hôi, cảm thấy tinh thần sảng khoái.

Ngắm nhìn những đám mây bay lơ lửng bên dưới núi, ánh nắng chiếu rọi núi rừng, cây xanh mênh mông bát ngát.

Cô không khỏi thở dài: “Đây là lần đầu tiên thần thiếp đến biệt cung ở Ô Sơn, không ngờ phong cảnh lại đẹp không sao tả xiết như lời đồn!”

Tiêu Diễn nhìn thấy mái hiên ngói đỏ ẩn hiện giữa đồi xanh.

Biệt cung Ô Sơn.

Đây cũng là lần đầu tiên hắn đến đây.

Nơi này vốn là biệt viện của Thái tử Hoành, hắn không có tư cách đặt chân tới đây.

Kẻ thắng là vua, kẻ thua đã được định sẵn chỉ còn là nắm đất vàng mà thôi.

Nhưng kẻ thắng cuối cùng thì được gì cơ chứ?

Cố Nghi theo bản năng cảm nhận được hơi thở người lạ chớ đến gần trên người Tiêu Diễn, cô ngoan ngoãn ngậm miệng lại.

Thị vệ cùng cung nhân đi theo đều lùi lại mấy bước, hai người bọn họ đứng trước vách đá hồi lâu, tận hưởng gió núi.

Cao Quý công công giả vờ ho khan một tiếng, nhận lấy hộp thức ăn, tiến lên hai bước, khom người nói: “Bệ hạ leo núi cũng đã mệt rồi, có muốn ăn chút đồ ăn nhẹ không ạ?”

Cố Nghi liếc nhìn Cao Quý công công với vẻ tán thưởng.

Gan big thế!

Cao Quý thấy hoàng đế quay đầu lại, vì thế ông ta mỉm cười nói: “Trong hộp thức ăn này có bánh hoa quế do Cung Tiệp dư làm. Bệ hạ có muốn nếm thử không ạ?” Cao Quý nói xong liền nhìn về phía Cố Nghi.

Cố Nghi hiểu ý nói: “Trông ngon quá, bệ hạ nếm thử xem?”

Tiêu Diễn gắp một miếng lên nếm thử: “Không tệ.” Hắn quay sang Cố Nghi: “Cố Quý nhân cũng nếm thử xem?”

Cố Nghi mạnh dạn đưa tay lấy một miếng: “Tạ bệ hạ ban thưởng.” Cô thật sự bắt đầu ăn.

Tiêu Diễn thấy cô ăn một cách vô cùng bình tĩnh, liền hơi không vui: “Cố Quý nhân tại yến tiệc Trung thu không có tài nghệ thể hiện, đến biệt cung rồi cũng không có kỹ thuật gì để biểu diễn à?”

Cố Nghi nuốt chiếc bánh hoa quế xong chợt nhận ra rằng đây là thời điểm quan trọng để cạnh tranh ngang hàng.

“Thần thiếp ngu dốt. Bệ hạ nói đúng, thần thiếp nhất định sẽ tự suy ngẫm. Ngày mai… ngày mai thần thiếp sẽ cùng bệ hạ đánh cờ nhé? Hay đưa canh? Bệ hạ thích ăn gì? Thần thiếp có thể học.”

Trên đường đến Ô Sơn, tự đòi xuống xe ngựa của hoàng thượng đã là bất kính rồi, bây giờ bên cạnh có một người tương phản như Cung Tiệp dư, càng khiến cô lười biếng hơn.

Hơn nữa gần đây tâm trạng của Tiêu Diễn chắc là không tốt lắm…

Cố Nghi muốn có chỗ đứng trong hậu cung của Tiêu Diễn thì phải xem sắc mặt của hắn.

Cố Nghi cười không lộ răng, to gan nói: “Hay là tối nay thần thiếp sẽ học làm một món ăn nhẹ?”

Tiêu Diễn nhìn thấy cô sán đến gần, trong mắt tràn đầy vẻ nịnh nọt có chủ ý.

Hắn đưa tay phủi chiếc lá không biết từ lúc nào đã rơi trên tóc cô xuống: “Không có chí tiến thủ.”

Cố Nghi nhanh chóng bày tỏ quyết tâm của mình: “Thần thiếp nhất định sẽ ghi nhớ lời dạy của bệ hạ, sau này thần thiếp sẽ nhắc nhở bản thân!”

Tiêu Diễn cười khẩy, đi xuống núi. “Xuống núi đi.”

Cố Nghi và Cao Quý công công nhìn nhau, đột nhiên có cảm giác đồng cảm.

Cả hai đều hiểu ánh mắt của đối phương.

Tâm trạng của Hoàng đế đang tồi tệ.

Tâm trạng của Tiêu chó đang không tốt.

Lúc xuống núi nhanh hơn nhiều so với lúc leo lên núi.

Vừa lúc mặt trời lặn, mọi người đã trở lại Hiên Vũ các.

Tiêu Diễn không bảo cô rời đi nên Cố Nghi chỉ có thể theo hắn tiến vào Hiên Vũ các.

Cô liếc mắt nhìn thấy cờ đại phú hào trên giá sách, kinh ngạc nói: “Bệ hạ mang cả bàn cờ tới đây à?”

Tiêu Diễn thấy hai mắt cô sáng lên, liền đề nghị: “Chơi với trẫm đi.”

Cố Nghi gật đầu: “Thần thiếp tuân lệnh.”

Nói thật thì chơi cờ năm quân với Đào Giáp thua liên tiếp mấy ván liền đã làm tổn thương lòng tự trọng của cô, thôi thì giết tay mơ sướng hơn.

Tiêu Diễn cầm hình nhân mặc áo choàng và đội mũ, còn Cố Nghi cầm hình nhân mặc váy búi tóc.

Không ngờ Tiêu Diễn lại thắng rất suôn sẻ. Chưa đầy nửa canh giờ, Cố Nghi thua hết nước hết cái.

Cố Nghi: … Đau tim quá!

Sắc mặt của Tiêu Diễn đã khá hơn, ngón tay vui vẻ gõ nhẹ lên bàn gỗ: “Cố Quý nhân đã nhường rồi.”

Cố Nghi phát hiện ra rằng khi Tiêu Diễn gọi cô là Cố Quý nhân đều là đang âm thầm chế nhạo cô.

Trẻ trâu!

Cố Nghi nở nụ cười: “Thần thiếp đã học được một bài học.”

Tiêu Diễn vỗ tay, cung nhân phụ trách bữa

 ăn tiến vào trong các, bắt đầu chuẩn bị bữa ăn.

Cố Nghi ngoan ngoãn đứng dậy, định đứng sang một bên hầu hạ.

Tiêu Diễn buồn cười nói: “Ngồi xuống đi.”

Đứng lên cũng có biết hầu hạ đâu, vậy đứng lên làm gì!

Cố Nghi ngồi xuống: “Tạ bệ hạ!”

Trong điện Lạc Hà, Cung Tiệp dư lại không ăn tối.

Hôm nay cô ta đã bị mất mặt trước mặt hoàng đế! Vốn đang thưởng thức phong cảnh vô cùng đẹp đẽ thì lại lãng phí hết!

Cô ta tức giận nằm trên giường, Xuân Nha nhẹ nhàng xoa bóp chân cho cô ta: “Tiệp dư bớt giận. Hôm nay là tai nạn ngoài ý muốn thôi, bệ hạ đương nhiên sẽ không trách Tiệp dư. Hơn nữa, mắt cá chân của Tiệp dư vừa khỏi, không nên gắng sức như vậy.”

Cung Tiệp dư xoay người: “Bây giờ không tranh thì khi nào tranh đây? Trong cung có rất nhiều người, bên trên còn có tứ phi nữa. Đến Ô Sơn thì chỉ có ta và Cố Quý nhân, cha ta là quan lớn tứ phẩm, chỉ là một Tri Châu nhỏ bé ở Phủ Châu thì sao có thể so sánh được!”

Xuân Nha lại khuyên: “Bệ hạ không nói lần này sẽ ở Ô Sơn bao lâu để tránh nóng. Tiệp dư chớ vội, sau này vẫn còn rất nhiều cơ hội!”

Cung Tiệp dư thở dài, hy vọng như vậy.

Cô ta nhìn khắp tẩm điện cũng không thấy Triệu Uyển nên hỏi: “A Uyển đâu?”

Xuân Nha: “Ban nãy Tề Đô thống đã đưa cô ấy trở lại căn phòng nhỏ phía sau điện. Tiệp dư có muốn nô tì gọi cô ấy không?”

Cung Tiệp dư lắc đầu, thầm nghĩ hôm nay may mà cô ấy đỡ được mình: “Không cần, đêm nay không cần cô ấy túc trực.”

Trong căn phòng nhỏ phía sau điện, Triệu Uyển ngồi trước bàn, dùng nhiều lớp gạc trắng quấn vào mắt cá chân sưng tấy của mình, liếc nhìn chiếc bình sứ ngọc trắng được để lại trên bàn.

Là thuốc vừa rồi Tề Sấm đã để lại cho cô.

Tề Sấm – con trai của tướng quân Tề Uy, hiện là Đô thống của Cấm quân, vốn là thư đồng của Thái tử Hoành.

Anh ta đã trở thành một thanh niên dè dặt kiệm lời.

Triệu Uyển khi còn nhỏ đã từng gặp anh ta một lần.

Tiếc là Tề Sấm không nhớ.

Cũng giống như A Diễn, dường như đã hoàn toàn quên mất cô ấy rồi.

Triệu Uyển cười khổ, bám chặt vào chiếc bàn gỗ cố gắng đứng dậy.

Ngày mai còn phải làm việc, có lẽ tối nay có thể đi tắm suối, thế này còn đỡ hơn nước giếng lạnh.

Tề Sấm từ phía sau Hà Lạc điên đi ra, đi dọc theo bức tường cung điện sơn mài màu đỏ, hướng về doanh trại phía sau cung.

“Tề Sấm ca ca.” Một giọng nữ từ phía sau vang lên.

Tề Sấm quay đầu lại, cau mày nói: “Đào Giáp.”

Đào Giáp bước tới chào hỏi, cười nói: “Tề Sấm ca ca, đã lâu không gặp, dạo này huynh có vẻ đen hơn một chút rồi.”

Tề Sấm: “Đóng quân ở bên ngoài thì đương nhiên là vậy rồi.”

Đào Giáp từ trong tay áo lấy ra chiếc khăn lụa: “Đây, lúc ta ngồi trên xe ngựa cảm thấy buồn chán nên đã thêu đó, tặng cho Tề Sấm ca ca.”

Tề Sấm nhìn thấy bông sen xanh ngát thêu trên khăn lụa liền dời tầm mắt đi: “Ta không cần đồ của nữ nhân.”

Đào Giáp không vui nói: “Mấy thứ trước đây huynh cướp của ta đều không phải là đồ của nữ nhân à? Có gì khác với chiếc khăn lụa này đâu?”

Tề Sấm thẹn đỏ cả mặt: “Trước đây còn trẻ, ngu dốt.”

Đào Giáp cất chiếc khăn lụa, nói: “Nếu huynh không cần thì ta sẽ tặng cho Quý nhân của bọn ta!”

Tề Sấm ngước mắt lên, cẩn thận nhìn cô ấy: “Sao muội lại muốn đi theo Cố Quý nhân? Ở Ti uyển ti [1] không tốt sao?”

Đào Giáp nghiêng đầu nói: “Ti uyển ti có gì tốt! Suốt ngày hoa quả lá cây, cực kỳ nhàm chán! Quý nhân của bọn ta tính tình nhân hậu, lại được sủng ái mới là chỗ tốt!”

Tề Sấm nhíu mày, im lặng một lát.

“Muội tám tuổi vào cung, đến nay đã mười năm rồi. Nữ quan đều có cấp bậc, vinh nhục đều gắn liền với chính mình, nhưng nếu muội đi theo Cố Quý nhân thì vinh nhục của muội sẽ gắn liền với người đó…”

Anh ta ngước mắt lên nhìn chằm chằm vào Đào Giáp, chậm rãi hỏi: “Đào Giáp… tại sao muội lại đi theo Cố Quý nhân?”

Nghe vậy, Đào Giáp tức giận vỗ lên chiếc áo giáp bạc trên ngực anh ta: “Tề Sấm ca ca hung dữ với ta làm gì! Ta sẽ không nói chuyện với huynh nữa!”

Nói xong liền quay người bỏ đi.

[1] Ti uyển ti phụ trách các công việc của ngự hoa viên

Bình Luận (0)
Comment