Trăng treo trên cành, mây bay lơ lửng che lấp vầng trăng tạo ra ánh sáng mờ nhạt.
Cố Nghi ngẩng đầu liếc mắt nhìn hoàng đế đang ngồi trên bàn xem tấu chương, thấy hắn vẫn đang cắm đầu xem vô cùng chăm chú. Sau đó cô lại nhìn về phía Cao công công đang đứng trong Hiên Vũ các, Cao công công cảm nhận được ánh mắt của cô.
Cố Nghi chỉ vào bản thân mình đang viết thư pháp vì buồn chán.
Cao Quý công công biết ý, giả vờ ho khan: “Bệ hạ, đã qua giờ Hợi rồi.”
Tiêu Diễn ngước mắt nhìn Cố Nghi, Cố Nghi lập tức cầm cốc lên, giả vờ đang uống trà.
Tiêu Diễn: “Hầu hạ tắm rửa đi.”
Cao Quý công công thấy bầu không khí rất tốt, nhân cơ hội đề nghị: “Sao tối nay bệ hạ không thử đi tắm suối nước nóng đi ạ?”
Cố Nghi giật mình. Chẳng lẽ cốt truyện là vào tối nay?
Tiêu Diễn đảo mắt liếc nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, gật đầu nói: “Nếu Cố Quý nhân đã thích hồ nước nóng đó đến vậy, đến đó tắm thì thế nào?” Hắn nói xong liền nhìn Cố Nghi.
Cố Nghi nuốt trà, giả vờ bình tĩnh.
Không phải chứ, lỡ như nữ chính thực sự ở trong hồ thì chẳng lẽ cô phải đứng đó nhìn bọn họ chấm mút này kia à?
Chuyện này có thực sự ổn không đấy?
Cô khổ quá mà…
Tiêu Diễn nhìn Cố Nghi ngơ ra, không trả lời lại, hắn liền nói: “Nếu vậy thì được, đi đến suối nước nóng đi.”
Cố Nghi quyết định giãy giụa: “Thần thiếp vẫn nên tắm nước nóng ở trong điện thôi ạ. Màn đêm buông xuống, ngoài điện gió lạnh trên núi thổi, thần thiếp lo rằng…”
“Tri kỷ” Cao Quý công công không hiểu ý liền ngắt lời cô: “Quý nhân không cần lo lắng, tự cung nữ sẽ lo liệu. Gió lạnh trên núi không thể thổi đến Quý nhân được đâu.”
Được thôi. Cố Nghi: “Vậy để thần thiếp bảo cung nhân đến Tầm Tuyết điện lấy quần áo đã.”
Cung nhân nhận lệnh rời đi, đi nhanh về cũng nhanh.
Cố Nghi mặc “bộ đồ bơi” của mình vào, sau đó mặc quần áo và khoác áo choàng rồi ngồi lên chiếc kiệu mềm mại do Cao Quý công công sai người chuẩn bị sẵn.
Vốn dĩ Cố Nghi cứ nghĩ xem như đi bơi với Tiêu Diễn thôi, cảm thấy đã bình tĩnh và thoải mái hơn rồi.
Tuy nhiên, sau khi ngồi lên chiếc kiệu, cô liền nhìn thấy một cuốn sổ tay về sinh lý sức khỏe vệ sinh bên cạnh chỗ để tay trên kiệu. Hình ảnh vô cùng chi tiết, bối cảnh là ở dưới nước…
Cố Nghi như ngồi trên kim châm, mặt nóng bừng.
Chợt nhớ ra nữ chính cũng có thể xuất hiện.
Cô cảm thấy bây giờ, vào thời điểm này, việc quay trở lại ngày 15 tháng 6 cũng chẳng phải chuyện gì khó khăn lắm.
Đến đi, ngay bây giờ!
Tiếc là ánh sáng trắng quen thuộc lại không xuất hiện.
Tuy nhiên điều khiến cô thở phào nhẹ nhõm là sau khi cô xuống kiệu, cung nhân liền khiêng kiệu lùi ra xa.
Tiêu Diễn với mái tóc búi cao đã bước vào bể bơi.
Sương trắng lập lòe, tất cả những gì cô có thể nhìn thấy rõ ràng là khuôn mặt của hắn, đôi mắt hắn đang nhìn cô chăm chú.
Cố Nghi vô cùng căng thẳng, nhịp tim càng ngày càng nhanh, dường như vang vọng bên tai.
Cô nhìn quanh, nhưng không nhìn thấy bóng dáng của nữ chính đâu.
Cô nhắm mắt lại, nghiến răng, cởi áo choàng và áo ngoài rồi bước vào suối nước nóng trong bộ đồ bơi.
Cô cố gắng hết sức ngâm mình xuống hồ, chỉ để lại phần đầu nhô lên khỏi mặt nước.
Cô ngồi ở một đầu hồ, Tiêu Diễn ngồi ở đầu bên kia.
Cố Nghi vẫn bất động.
Tiêu Diễn đột nhiên đi tới.
Tiếng nước đột nhiên vang lên, sương trắng mờ mịt. Khi hắn đến gần, Cố Nghi có thể nhìn thấy rõ ràng bộ ngực ẩm ướt và xương quai xanh góc cạnh của hắn.
Cô cố gắng hết sức làm một cô gái với nụ cười giả tạo: “Bệ… Bệ hạ, nhiệt độ của nước này thật sự ấm áp, khiến tinh thần sảng khoái, giải tỏa mệt mỏi… Ha…”
Khi hắn đến gần trước mặt cô, Cố Nghi căng thẳng đến mức nhắm tịt mắt lại.
Tiêu Diễn thấy cô run rẩy, dưới ánh đèn màu cam, hai má cô hồng hồng, lỗ tai đỏ bừng.
Hắn không nhịn được đưa tay chạm vào chóp tai đỏ của cô.
Cố Nghi lại run rẩy, lông mi khẽ run, cô vẫn nhắm chặt mắt, nhưng vì dùng lực quá nhiều nên chóp mũi đã nhăn hết lại.
Tiêu Diễn thấy thế liền cười lớn: “Trẫm sẽ không chạm vào nàng ở đây đâu, mau thu hồi suy nghĩ đen tối của nàng lại đi!”
Cố Nghi nghe vậy thì run rẩy mở mắt, nuốt ngụm nước bọt: “Bệ hạ nói có thật không?” Chẳng lẽ trong lòng mình đen tối, cứ nghĩ đến mấy chuyện 18+ thôi sao?
Tiêu Diễn thấy cô như con chim cút, gần như vùi đầu vào trong nước, hắn buồn cười nói: “Đương nhiên là thật.”
Cố Nghi bỗng nhiên thở phào nhẹ nhõm, thả lỏng hai vai.
Đêm khuya tĩnh lặng, gió thổi nhè nhẹ.
Hai người im lặng ngâm mình trong suối nước nóng một lúc.
Cố Nghi nhìn về phía Lạc Hà điện, không biết nữ chính có tới không đây?
Nếu cô ấy đến thì có lẽ cũng không thể đến gần đây được.
Nếu như vậy thì đêm nay sẽ không phải là một tình tiết trong cốt truyện…
Hồ nước nóng này chính là nơi lần đầu tiên Triệu Uyển được sủng ái trong truyện, bởi vì sau lần đi đến Ô Sơn tránh nóng này và trở về hoàng cung, cô ấy đã trở thành một Uyển Mỹ nhân.
Là một tình tiết truyện lớn.
Cố Nghi không hề nghi ngờ, nếu Triệu Uyển không trở thành Uyển Mỹ nhân thì cô phải chết ngay tại chỗ và bắt đầu lại từ đầu.
Tiêu Diễn nhìn Cố Nghi nhìn chằm chằm vào mặt nước đến nỗi thất thần, ánh mắt không khỏi rơi vào dải lụa buộc trên cổ cô.
Dải lụa mỏng màu đỏ thẫm phản chiếu làn da trắng trẻo không tì vết trên cổ cô.
Tiêu Diễn chuyển ánh mắt, trầm giọng nói: “Đi thôi.” Hắn vỗ tay.
Ngay lập tức, cung nhân nhanh chóng mang quần áo và áo choàng đến.
Tiêu Diễn nhanh nhẹn nhảy ra khỏi hồ nước.
Hóa ra hắn cũng mặc quần lụa mỏng màu xanh.
Cố Nghi được mấy cung nữ đỡ ra ngoài, lập tức quấn vào một tấm áo choàng dày.
Cô cảm thấy làm ầm ĩ như vậy mà chỉ ngâm mình được một lát, còn không bằng tắm trong điện nữa!
Cung nhân đưa cô trở lại tẩm điện trong Hiên Vũ các.
Tiếng trống canh thứ ba vang lên.
Cố Nghi mơ màng tỉnh lại.
Khi cô mở mắt ra thì nhìn thấy khuôn mặt đang ngủ của Tiêu Diễn gần trong gang tấc.
Cô đang muốn quay người lại thì cảm thấy lưng đau nhức, chân thì mỏi.
Mình giết Tiêu chó!
Cô đưa tay xoa eo mình, bỗng nghe thấy Tiêu Diễn ở trước mặt đang ngủ “Ưm” một tiếng, lông mày hơi nhíu lại.
Bộ sắp tỉnh rồi hả?
Cố Nghi dừng động tác lại, không dám cử động nữa.
Tiêu Diễn không tỉnh lại.
Lông mày hắn càng nhíu sâu hơn, lông mi run rẩy, dường như là đang mơ?
Giữa đôi lông mày lưỡi mác, mơ hồ có thể nhìn thấy chữ Xuyên (川).
Giấc mơ này giống như một cơn ác mộng.
Cơ thể Cố Nghi khẽ run lên, cánh tay phải đột nhiên giơ lên, cô nhanh tay lẹ mắt vội vàng nắm lấy cổ tay hắn: “Bệ hạ, tỉnh lại đi!”
Vẻ mặt Tiêu Diễn vẫn không thay đổi, lông mày nhíu lại, môi cắn chặt, một giọt máu từ đôi môi mỏng chảy ra.
Cố Nghi sáp lại gần, lớn tiếng nói: “Bệ hạ!”
Nhưng hắn vẫn không mở mắt, trên trán lấm tấm mồ hôi.
Cố Nghi dùng sức lắc cổ tay hắn: “Tiêu Diễn!”
Ngọn lửa sáng rực trước mặt Tiêu Diễn, bên tai chỉ có thể nghe thấy tiếng ngựa hí, tiếng kiếm va chạm, tiếng vũ khí xé rách không khí, một mũi tên bạc có lông trắng sượt qua má hắn.
Giữa ánh lửa rực cháy, có thể nghe thấy tiếng cười điên cuồng của nữ nhân.
Giọng nam hung hăng quả quyết, lời nói vẫn văng vẳng bên tai: “Đáp Chu!”
Tiêu Diễn đột nhiên cảm thấy lồng ngực đau nhức, bi thương, sợ hãi, tức giận, cùng với đó là sự hận thù tích tụ bao nhiêu năm tuôn trào.
“Tiêu Diễn! Tiêu Diễn! Tiêu Diễn!”
Nhưng có ai đó đang gọi hắn.
Cố Nghi nhìn thấy răng hắn càng nghiến chặt, máu trên môi hắn chảy thành đường, cô đưa tay xoa má hắn, cố gắng nới lỏng hàm răng của hắn.
“Tiêu Diễn!” Tỉnh lại đi!
Tiêu Diễn vẫn đang trong cơn ác mộng,
Khuôn mặt của người trước mặt đầy máu, đôi mắt màu nâu sẫm chứa đầy tơ máu.
Bà ấy há miệng phun ra một ngụm máu, từng giọt từng giọt rơi xuống tay áo hắn.
Hắn nhìn xuống mới thấy một con dao găm cắm vào ngực của bà ấy, chỉ có phần cán bạc lộ ra bên ngoài áo.
Hắn vội vàng đón lấy cơ thể đang ngã xuống của bà ấy.
Giọng nam truyền đến từ phía sau càng lúc càng điên cuồng: “Đáp Chu!”
Nữ nhân nghe vậy, mắt liền trợn lên, giống như mất trí, rút con dao găm trên ngực ra đâm về phía hắn.
Tiêu Diễn biết mình đang mơ, nhưng dường như hắn có làm thế nào cũng không thể tỉnh lại được.
Đúng là một cơn ác mộng.
Ai đó… ai đó đến cứu hắn đi.
Cố Nghi vỗ vỗ mặt Tiêu Diễn nhưng hắn vẫn không có phản ứng gì.
Cô không thể chờ được nữa! Thế là tay cô dùng lực, hung hăn nhéo má hắn một cái.
Cuối cùng Tiêu Diễn cũng mở mắt ra, đập vào mắt hắn là đôi mắt hạnh nhân to tròn của Cố Nghi, trong con ngươi là dáng vẻ hoảng sợ của chính mình.
Cố Nghi kinh ngạc: “Bệ hạ gặp ác mộng ư? Môi bị cắn rách luôn rồi này!”
Cô dùng tay áo trắng trơn lau cho hắn, góc áo lập tức bị nhuộm đỏ.
“Bệ hạ muốn uống nước không?”
Tiêu Diễn vừa mới tỉnh dậy từ trong mộng, chỉ “Ừm” một tiếng.
Cố Nghi khoác chiếc áo ngoài đang vắt trên giường vào, đi tới bàn rót cốc nước rồi đưa cho hắn.
“Bệ hạ có muốn gọi người vào không? Trà này cũng đã nguội rồi.”
Tiêu Diễn trực tiếp nắm lấy tay cô đưa đến bên miệng, uống một ngụm nước: “Không cần… Bây giờ là canh mấy rồi?”
Cố Nghi: “Trống canh thứ ba vừa đánh xong.”
Cố Nghi thấy hắn đã uống nước xong, liền đặt chiếc cốc rỗng trở lại bàn gỗ rồi quay lại giường.
Khóe mắt Tiêu Diễn đỏ ngầu, môi trắng bệch, trên má có vết hằn màu đỏ do bị cô nhéo.
Cố Nghi chột dạ nhìn hắn dùng ngón tay sờ môi, sau đó khi sờ tới vết hằn trên má do bị cô nhéo thì lông mày liền cau lại.
“Bệ hạ!” Cô lập tức nói: “Bệ hạ! Nếu không ngủ được thì để thần thiếp kể cho bệ hạ nghe một câu chuyện… Nói không chừng khi nghe xong thì bệ hạ có thể ngủ ngon!”
Tiêu Diễn thấy cô sáp đến gần, nở nụ cười nịnh nọt, con ngươi đen láy như sáng lên, lông mi chớp chớp như chiếc quạt nhỏ.
“Nàng kể đi.”
Cố Nghi giả vờ ho khan: “Chuyện kể rằng ngày xưa có một Vua sư tử. Một ngày nọ, nó có một người con trai tên là Simba…”
Tiêu Diễn nhướng mày, đây là chuyện gì vậy? Chuyện kể để dỗ dành trẻ con à?
Cố Nghi dưới ánh mắt dò xét của hắn, tiếp tục nói về Vua sư tử: “Simba còn có một người cậu tên là Sẹo Đen…”
Cô vừa nói vừa tự mình đắm chìm, giọng điệu lên xuống, vô cùng hăng say: “Không ngờ Sẹo Đen lại mưu phản, chiếm lấy Vương quốc Sư Tử, đuổi Simba còn nhỏ không nơi nương tựa rời khỏi quê hương…”
Kể được nửa câu chuyện, cô còn ngồi xuống rót cho mình một tách trà, chỉ thấy Tiêu Diễn dùng một tay chống cằm, thờ ơ nhìn cô, dường như không buồn ngủ chút nào.
“Cuối cùng, Simba và những người bạn tốt của mình đã lật đổ sự thống trị của Sẹo Đen, trở về quê hương xinh đẹp và trù phú của mình.”
Cố Nghi nhấp một ngụm trà, nói: “Bệ hạ, thần thiếp đã kể xong rồi.”
Tiêu Diễn nghe xong, vẻ mặt vẫn như cũ, chỉ đưa tay gõ nhẹ vào trán cô: “Nói năng lung tung.”
Cố Nghi bị hắn chạm vào, thuận thế ngẩng đầu lên, thầm nghĩ:
Đây không phải là sự trả thù của hoàng tử trong thế giới động vật sao, Simba không giống anh à?
Anh không thấy là tôi đang thật lòng muốn cổ vũ anh, an ủi anh à?
Cô không nhịn được mà tức giận trừng mắt.
Tiêu Diễn cảm thấy buồn cười trước biểu cảm thẳng thắn quá mức của cô: “Cố Nghi, nàng đã thất lễ ở trước mặt hoàng đế rồi…”
Cố Nghi biết co biết duỗi. Cô nhìn vào mắt Tiêu Diễn, cung kính nói: “Bệ hạ tha tội, thần thiếp không dám nữa.”
Tiêu Diễn thở dài, đột nhiên đưa tay ôm Cố Nghi vào lòng: “Nàng ồn ào quá, ngủ đi.”
Tóc cô xõa xuống bên má, hơi ngứa.
Nhưng Cố Nghi ở trong lòng hắn lại giống như một cái lò nhỏ ấm áp đang áp sát vào ngực hắn.
Dường như cũng không trống vắng và khó chịu đến vậy.
Cố Nghi hơi sửng sốt: “Bệ hạ, vừa rồi lúc bệ hạ gặp ác mộng, còn giơ tay lên nữa. Lúc này bệ hạ đang ôm thần thiếp, bệ hạ có thể đảm bảo lát nữa sẽ không động tay động chân không?”
Tiêu Diễn: …