Triệu Uyển hành lễ nói: “Tạ bệ hạ.” Sau đó liền rời khỏi Tầm Tuyết điện.
Cố Nghi nhìn chằm chằm Tiêu Diễn: “Bệ hạ, lúc nào đó bệ hạ cũng thưởng cho thần thiếp thì tốt biết mấy…”
Năm mươi lượng… Đây không phải là một số tiền nhỏ. Làm cung phi, mặc dù ăn, ở, đi lại đều không tốn tiền, nhưng mỗi tháng bổng lộc của Quý nhân cũng chỉ có năm lượng. Cố Nghi trên người không một xu dính túi giờ phút này lại cảm thấy hơi ghen tị.
Cuộc sống của phú bà sau khi rời cung chỉ có thể dựa vào bổng lộc, vẫn tương đối khó khăn, hy vọng khi Tiêu Diễn giải tán lục cung thì sẽ có chút tình cảm, cho một ít lương hưu thì tốt…
Quả nhiên là đang ghen.
Tiêu Diễn cười nói: “Chẳng qua chỉ là một cung nữ thôi mà, nàng để ý làm gì?”
Cố Nghi: ?
Đến tối, mưa cuối cùng cũng tạnh.
Tiêu Diễn dẫn cung nhân trở về Hiên Vũ các.
Đào Giáp nghi hoặc hỏi: “Sao Quý nhân không giữ bệ hạ ở lại dùng bữa vậy ạ?”
Tất nhiên không thể giữ rồi! Ban đêm Tiêu Diễn sẽ gặp Triệu Uyển đang tắm trong hồ suối nước nóng tại biệt cung Ô Sơn.
Cô không biết cụ thể là đêm nào, đương nhiên không thể tùy tiện giữ hắn ở lại được!
Nếu cốt truyện chính phong Triệu Uyển làm Uyển Mỹ nhân không còn nữa, cô có thể sẽ quay lại ngày 15 tháng 6 bất cứ lúc nào.
Cố Nghi xua tay nói: “Ba ngày nữa là yến tiệc sinh thần, lúc này giữ bệ hạ lại e không hay.”
Đào Giáp suy nghĩ, gật đầu nói: “Quý nhân anh minh! Ngày hôm đó Quý nhân đã nghĩ sẽ trang điểm như thế nào chưa? Trong số bộ váy mang theo lần này, có một chiếc váy màu hồng mà Quý nhân chưa từng mặc, chi bằng lần này chọn chiếc váy đó luôn thì thế nào ạ?”
Cố Nghi gật đầu: “Được, ngươi xem mà làm đi.”
Đào Giáp tràn đầy tinh thần chiến đấu, ngày hôm đó phải để mấy người bắt chước mà không biết tự lượng sức mình sáng mắt ra!
Màn đêm dần dần buông xuống, do trời mưa to nên sương mù dày đặc dâng lên trong núi, sương mù như một chiếc màn, nhẹ nhàng bao phủ biệt cung Ô Sơn.
Đêm đang trở nên tối hơn.
Cao Quý công công cầm đèn lồng đứng dưới mái hiên phía sau Hiên Vũ các, nhìn những bóng người cô đơn đang luyện kiếm trong vườn.
Bây giờ đã là tháng chín, tính toán thời gian thì cũng sắp đến rồi.
Gần đây hoàng đế ngủ cực ít, cũng là do không thể ngủ được.
Haiz.
Bệ hạ cũng khổ quá rồi.
Ban ngày đối phó với các quan đại thần, giải quyết các vấn đề trong triều đình, nhưng đến đêm khuya xung quanh không có ai, cũng không có ai để hắn có thể kêu ca được.
Trên thế giới ai cũng cho rằng hoàng đế là kẻ tàn nhẫn, giết cha, giết huynh, là một kẻ khát máu, giẫm lên đầu người thân và xương cốt của tướng sĩ để ngồi lên ngôi vị.
Nhưng dù đúng hay sai, thật hay giả thì cũng không có ai quan tâm.
Bệ hạ từ nhỏ đã chịu đủ sự khinh thường, suốt đoạn đường này cho dù hắn đã trở thành hoàng đế nhưng cũng chưa từng có cuộc sống hạnh phúc.
Trong mắt Cao Quý công công không khỏi cảm thấy có chút chua xót, lập tức cụp mắt xuống.
Tiêu Diễn thu hồi trường kiếm, trên áo lót toát ra một tầng mồ hôi mỏng.
Cao Quý vội vàng bước tới, khoác áo choàng màu nâu lên cho hắn, thấy vẻ mặt hắn không hề mệt mỏi, liền đề nghị: “Bệ hạ, trên núi sương mù dày đặc, hay là bệ hạ đến suối nước nóng ngâm mình thì thế nào? Có lẽ lát nữa sẽ có thể ngủ ngon hơn.”
Tiêu Diễn nhớ tới dáng vẻ lúng túng tối qua của Cố Nghi ở hồ nước, không khỏi mỉm cười, gật đầu lần nữa.
Cao Quý lập tức chuẩn bị gọi người thay quần áo, ngẫu nhiên chọn ra cho hai cung nhân rồi đi đến hồ suối nước nóng.
Đêm tối như mực, bên hồ suối nước nóng không biết người nào đã đặt một chiếc đèn lồng trong cung sáng lấp lánh, ánh nến bên trong tấm lụa mỏng tỏa ra ánh sáng trắng nhạt, bao phủ lấy làn khói trắng mờ ảo.
Cao quý đang định cất tiếng hỏi, nhưng hoàng đế đã ngăn ông ta lại, ra hiệu bảo ông ta im lặng.
Cách một khoảng cách khá xa, Cao Quý công công nhìn kỹ hơn vào bóng lưng của người trước mặt, muốn nhìn rõ kiểu búi tóc của cô ấy.
Là Cố Quý nhân ư?
Đặc biệt đến đây để chờ bệ hạ à?
Hay Cố Quý nhân yêu thích hồ nước này đến mức đến ngâm mình cả ngày lẫn đêm?
Cao Quý nhìn hoàng đế chậm rãi đi về phía trước, ông ta ý thức được dừng bước chân lại, phất tay ra lệnh cho cung nhân phía sau dừng lại.
Tiêu Diễn càng đi càng gần, thấy bóng người trong hồ dường như không hề phát hiện ra, chỉ đưa tay ra đùa giỡn với mặt nước lấp lánh.
Hắn buồn cười nói: “Cố Nghi…” Tại sao ngay cả cung nữ hầu hạ cũng chẳng có? Tự lẻn ra ngoài một mình à?
Triệu Uyển nghe thấy giọng nói vang lên, lập tức quay đầu lại.
Nhìn thấy người tới, cô chỉ cảm thấy một luồng nhiệt dâng thẳng lên đầu, lập tức thụp cả người xuống nước, tuy đã có sương trắng bao phủ nhưng cô ấy vẫn đưa tay ra che trước ngực.
“Bệ hạ tha tội. Nô tì không biết rằng bệ hạ sẽ tới đây, nô tì sẽ rời đi ngay!”
Tiêu Diễn cau mày, lại là cô ta.
Triệu Uyển nhìn thấy Tiêu Diễn dừng lại cách hồ nước vài bước, bản thân cô ấy cũng tự động lùi lại một chút.
“Nô tì lập tức ra ngoài ngay. Xin bệ hạ tha tội. Nô tì đã quấy rầy bệ hạ.”
Cô ấy nói xong thì cũng đã lùi đến mép hồ, không còn chỗ nào để lùi được nữa.
Nhưng lúc này cô ấy đang không mảnh vải che thân, nên làm thế nào mới tốt đây?
Cao Quý công công thấy hoàng đế đứng cách mép hồ vài bước chân thì tim như thắt lại.
Không phải Cố Quý nhân!
Quả nhiên, một lúc sau liền nhìn thấy hoàng đế quay người lại với vẻ mặt vô cảm.
Là tên nào không có mắt nhìn dám làm mất hứng của bệ hạ?
Cao Quý không kịp quay đầu lại nhìn kỹ, đành phải nhanh chóng đuổi theo bước chân của hắn.
Triệu Uyển nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của Tiêu Diễn, hắn quay người rời đi, không nói với cô ấy một câu nào.
Nhiệt độ trên mặt lập tức rút đi, chỉ cảm thấy gió đêm thổi qua, gió lạnh trong lòng từ từ lan ra.
A Diễn thật sự đã hoàn toàn quên cô rồi.
Quãng thời gian năm xưa bên nhau, đến cuối cùng lại không để lại dấu vết gì trong lòng hắn cả.
*
Vào ngày sinh thần của Cố Nghi, Đào Giáp đặc biệt trang trí Tầm Tuyết điện một lượt, thay tất cả các dải lụa trên màn trướng bằng lụa đỏ, thậm chí còn thêu một chiếc khăn tay bằng lụa cho cô nữa.
Trên chiếc khăn tay được thêu một chữ “Thọ” rất lớn màu đỏ tươi.
Cảm động thì cảm động thật, nhưng Cố Quý nhân dường như cũng chỉ mới khoảng 20 tuổi thôi mà, cô thực sự có thể đảm đương được từ “Thọ” này sao?
Cố Nghi cầm chiếc khăn lụa rồi nhét vào tay áo: “Ngươi vất vả rồi!”
Đào Giáp cười toe toét nói: “Quý nhân đối xử tốt với Đào Giáp, Đào Giáp đều biết hết! Nhưng dù tính cách của Quý nhân có tốt đến mấy thì Quý nhân cũng không thể không tranh được! Hôm nay nhất định phải khiến mấy kẻ mưu đồ bắt chước Quý nhân khiếp sợ!”
Bắt chước?
Cố Nghi nghe mà thấy bối rối, liền đổi chủ đề: “Tối qua Cao Quý công công đã nói với ngươi thế nào?”
“Cao công công nói đài ngoài trời phía sau Hiên Vũ các đã được trang trí xong xuôi hết rồi. Dù hôm nay chắc trời sẽ nắng, nhưng đề phòng trời mưa nên đã giăng một tấm màn bằng lông, nhưng…” Đào Giáp im lặng một lát: Nhưng Cao Quý công công nói, bệ hạ có thể muộn một chút mới đến được… Nhưng Quý nhân cũng đừng lo, Quý nhân cứ ở trên đài ngắm trăng sao rồi đợi bệ hạ đến là được.”
Cố Nghi gật đầu: “Được, muộn một chút cũng không sao.”
Cung nhân mang thức ăn bước vào điện, Đào Giáp bưng bát mì lên: “Quý nhân mau nếm thử xem, đây là món mì trường thọ được đặc biệt chế biến vào hôm nay đấy.”
Cố Nghi ăn một miếng, trong miệng đều tràn ngập hương thơm.
Đào Giáp lập tức nói: “Quý nhân, đây là một sợi mì tượng trưng cho ý nghĩa lâu dài, không bị đứt mới là một dấu hiệu tốt.”
Cố Nghi dùng đũa gắp sợi mì lên, phát hiện sợi mì dài ít nhất nửa mét.
Nếu Đào Giáp không phải luôn trung thành thì cô sẽ nghi ngờ rằng cốt truyện đang muốn giở trò với cô!
Muốn khiến cô nghẹn chết!
Cố Nghi căng da đầu ra, chậm rãi ăn mì.
Tiếng hô vang của thái giám từ ngoài cửa truyền đến: “Hoàng thượng thưởng cho Cố Quý nhân, ngự ban một đôi trâm cài hình chim uyên ương và hoa hải đường bằng ngọc, cùng sáu chiếc trâm hoa cẩm tú cầu.”
Sợi mì này của Cố Nghi chắc chắn không thể dài lâu được nữa.
Cô dừng đũa, đứng dậy, đi đến cửa điện nhận phần thưởng, quỳ xuống nói: “Tạ bệ hạ long ân.”
Cung nhân mang hộp gấm vào điện rồi đặt hai chiếc hộp vuông chạm khắc bằng gỗ lê lên bàn.
Đào Giáp vui vẻ nói: “Bệ hạ thật sự nhớ đến người, còn nhớ hôm nay là sinh thần của Quý nhân đó!”
Cố Nghi đưa tay sờ chiếc kẹp tóc bằng ngọc trong hộp, chạm vào có cảm giác mát lạnh, đôi cánh đối xứng nhau, hai cánh trái phải, tinh xảo và thanh thoát, rũ xuống đỉnh của chiếc trâm vàng.
Sáu chiếc trâm hoa cẩm tú cầu cũng chỉ lớn cỡ móng tay, trên đó có cánh hoa màu tím đậm, nhị hoa được khảm bên trong bằng một vài viên ngọc trai màu trắng.
“Nô tì sẽ giúp Quý nhân cài lên. Đến tối khi dùng bữa, hoàng thượng nhìn thấy chắc sẽ rất vui.”
Cố Nghi gật đầu.
Sau khi cung nhân trong Hiên Vũ các trao thưởng xong liền trở lại trước đình rồi nói với Cao Quý công công: “Cao công công, việc ở Tầm Tuyết điện đã làm xong rồi, có cần bẩm báo lại với hoàng thượng không ạ?” Đây là cơ hội hiếm có để được diện kiến hoàng đế!
Không ngờ, Cao Quý công công lại lắc đầu: “Không cần, các ngươi lui ra đi.”
Mấy cung nhân nhìn nhau, mặc dù không cam tâm nhưng cũng chỉ có thể lui ra ngoài.
Cao Quý công công không phải hà tiện sự ban ơn của hoàng đế, ông ta cũng chẳng thèm để dăm ba người hầu ở biệt cung xa xôi này vào mắt.
Chỉ là… Hoàng thượng thật sự không có ở Hiên Vũ các.
*
Phía trên núi Ô Sơn, bầu trời trong xanh, ánh nắng chiếu xuyên qua cành cây như một thanh kiếm vàng cắm xuống đất.
Tề Sấm khẽ cau mày nhìn hoàng đế đang lặng lẽ đi trước mặt mình.
Chỉ nhìn thấy hắn đi về phía núi, bước đi rất nhanh, đôi giày da giẫm lên bùn, bắn lên vạt áo choàng màu đen có thêu hoa văn rồng, để lại vết bẩn lốm đốm.
Phía sau hắn là hai thị vệ xa lạ, cả hai đều là thị vệ của biệt cung.
Tề Sấm trước khi đến Ô Sơn cũng chưa từng gặp bọn họ bao giờ.
Tiêu Diễn tiếp tục bước đi, nhưng lại bày tâm lưng ra cho đám thị vệ phía sau.
Trong núi không có người, phía sau chỉ có duy nhất Thống lĩnh của Cấm quân.
Cơ hội này không có lần thứ hai.
Hai tên thị vệ nhìn nhau, một tên nghiến răng rút con dao dài từ thắt lưng ra đâm vào lưng của Tiêu Diễn.
Tề Sấm hét lớn: “Nghịch tặc!”
Tiêu Diễn quay người lại, trong tay lóe lên một đường ánh sáng màu bạc.
Máu phun ra từ cổ của tên thị vệ, lập tức nhuộm đỏ nửa khuôn mặt của Tiêu Diễn.
Vẻ mặt lạnh lùng vốn có của hắn giờ nhìn càng giống Tu La hơn.
Tên thị vệ còn lại chỉ có thể liều chết, rút kiếm ra: “Bọn ta có chết vì Thái tử Hoành cũng sẽ chết không hối hận.”
Tiêu Diễn cười lớn: “Vậy ngươi đi chết đi.” Hắn tránh thanh trường đao, sau đó đâm thẳng con dao bạc vào cổ họng tên thị vệ.
Thị vệ há miệng phun ra một ngụm máu tươi, như một con cá sắp chết, hít mạnh hai hơi, phát ra tiếng “ken két”.
Hai xác chết ngã thẳng xuống đất, như lá mùa thu rụng rơi xuống bùn.
Tề Sấm thu lại kiếm vào bên hông, quỳ xuống nói: “Vi thần hộ giá chậm trễ, xin bệ hạ thứ tội.”
Tiêu Diễn lau vết máu nhớp nháp dính trên mặt, thấp giọng cười nói: “Tề Sấm, chẳng lẽ ban nãy ngươi không muốn báo thù cho Thái tử Hoành sao?”
Lồng ngực Tề Sấm thắt lại, như thể có một tảng đá khổng lồ đang rơi xuống, một cảm giác hổ thẹn mơ hồ khó tả đè nặng lên người anh ta: “Vi thần tuyệt đối không có ý định đó!”
Tiêu Diễn lấy một chiếc khăn tay lụa từ trong ngực ra, chậm rãi lau đi một nửa vết máu trên mặt.
Chiếc khăn lụa bị nhuộm đỏ, bị hắn ném xuống bùn như ném đôi giày rách. Tề Sấm đang cúi đầu, nhìn thấy vết máu đỏ tươi trên chiếc khăn đã che lấp đi hoa văn ban đầu của cành hoa hồng.
“Ngươi đứng dậy đi.”
Tề Sấm đứng dậy, nhìn thấy Tiêu Diễn đang leo lên bậc thang đi thẳng lên đỉnh núi.
Vài bóng đen từ trong rừng cây nhảy ra, quỳ xuống nói: “Bệ hạ, xử lý thi thể của hai tên nghịch tặc này như thế nào đây ạ?”
“Dùng lăng trì [1] đi.”
Tề Sấm kinh ngạc, chỗ này đã có mai phục của Tiêu Diễn từ lâu.
Nếu vừa rồi anh ta có chút ý đồ xấu nào, chắc chắn cũng sẽ rơi vào kết cục bị lăng trì.
Càng lên cao, gió trên núi thổi càng mạnh.
Người ngồi ở trên cao sẽ ko tránh được phải chịu cảnh cô đơn lạnh lẽo.
Tiêu Diễn đưa mắt nhìn về phía chân trời, đám mây trôi bồng bềnh trên dãy núi, như đang đồng hành cùng nhau.
Đáp Chu từng nói rằng bà cực kỳ yêu những cơn gió trên núi, mặt trời và mặt trăng treo cao trên bầu trời, tiếc là bức tường cung điện quá cao nên bà không thể nhìn thấy hết được.
Bây giờ thì sao? Có phải người đã trở về cao nguyên của mình chưa? Có phải người đã nhìn thấy núi non hùng vĩ, sông sâu trăng trời mà người vô cùng yêu thích bên ngoài bức tường cung điện chưa?
Tề Sấm đứng cách đó vài bước, nhìn Tiêu Diễn im lặng đứng trong gió.
Xa xa, mặt trời dần lặn ở phía chân trời, một vòng ánh sáng đỏ vàng dường như đang phong ấn quá khứ của sự thăng trầm thế tục.
[1] Thứ hình phạt tàn khốc thời phong kiến, giết phạm nhân bằng cách cắt chân tay, xẻo từng miếng thịt cho chết dần