Nam Chính Hắn Luôn Tuyệt Tình Như Vậy

Chương 25

Trăng đã lên cao.

Cố Nghi được bốn cung nhân cầm đèn lồng dẫn tới đài ngoài trời phía sau Hiên Vũ các.

Trên đài đã đặt sẵn một chiếc bàn gỗ cẩm lai dài, trên bàn có một bình rượu nếp hoa đào và vài món ăn kèm.

Trên đài trông rất rộng rãi, từ lan can có thể nhìn xuống các đình lầu và tòa nhà phía sau đình, ngước lên thì có thể ngắm sao trời.

Hàng chục chiếc đèn trời bằng giấy trắng lần lượt được đặt bên dưới lan can. Chân nến được buộc bằng lụa đỏ, phía trên dùng một viên gạch xanh đè lại.

Cao Quý công công mỉm cười nói: “Hôm nay là sinh thần của Quý nhân, đây là đèn trời mà bệ hạ ra lệnh chuẩn bị cho Quý nhân. Lát nữa bút và mực được mang đến, Quý nhân có thể viết điều ước lên trên đèn trời và thả lên trời, ông trời trên cao sẽ nghe thấy và giúp cho mọi điều ước của Quý nhân trở thành hiện thực.”

Cố Nghi nhìn xung quanh: “Bệ hạ đâu? Bây giờ bệ hạ đang ở đâu?”

Cao Quý công công trong lòng thầm than khổ, nhưng trên mặt lại mỉm cười nói: “Hôm nay bệ hạ bận việc triều chính, Quý nhân đừng đợi nữa, cứ dùng bữa trước đi.”

Cố Nghi gật đầu: “Bây giờ mới đến giờ Tuất, ta sẽ chờ một lát nữa, nếu bệ hạ thật sự bận quá thì cũng không sao.”

Cao Quý công công đáp lại rồi quay người bảo cung nhân mang đồ ăn lên.

Buổi trưa Cố Nghi đã ăn mì trường thọ dài nửa mét, buổi chiều lại ăn trước ít đồ ăn nhẹ, hiện tại cũng không đói lắm.

Đào Giáp rót cho cô một chén rượu nếp hoa đào: “Quý nhân uống một chén cho ấm người.”

Cố Nghi uống một chén rượu, ngẩng đầu nhìn bầu trời.

Bầu trời như dải lụa đen được khảm bởi hàng ngàn ngôi sao sáng lấp lánh.

Đài ngoài trời thực sự là một nơi tuyệt vời để ngắm trăng sao.

Tổng cộng có mười sáu món ăn kèm, thịt và rau có đủ.

Cố Nghi gắp vài đũa rồi rót cho mình một chén rượu nữa.

Nhưng mãi cho đến khi Cố Nghi uống hết một bình rượu, ngẩng đầu nhìn sao đến nỗi cổ đau nhức, cung nhân lần lượt thu dọn ly chén thì Tiêu Diễn vẫn không đến.

Trăng sao thưa thớt, bốn bề hiu quạnh.

Cung nhân cẩn thận bưng khay đi tới gần: “Quý nhân, bút mực đây ạ.”

Đào Giáp mỉm cười nói: “Quý nhân đi lấy đèn trời bên dưới lan can để ước nguyện đi ạ.”

Cố Nghi cầm sợi bút lông lên nhúng vào mực, đứng dậy đi đến dưới lan can, nhìn một lượt rồi cuối cùng chọn chiếc đèn trời ở giữa.

Cô khom người viết dòng đầu tiên: Vui vẻ. Sau đó lại lật mặt bên kia của đèn trời, viết tiếp: Phú bà.

Viết xong, cô đưa tay dịch chuyển viên gạch xanh, chiếc đèn trời bắt đầu đung đưa bay lên rồi từ từ bay ra xa.

Đợi đến khi đèn trời bay đi không nhìn thấy được nữa, Cố Nghi vỗ tay nói: “Đi thôi, cũng đã muộn rồi, chúng ta trở về Tầm Tuyết điện.”

Hoàng đế thực sự không đến!

Sắc mặt Đào Giáp hơi cứng lại, sau đó mỉm cười dỗ cô: “Quý nhân nghỉ ngơi sớm đi ạ, sáng mai lại có thể đi ngâm suối nước nóng sớm ạ!”

Cố Nghi gật đầu, “Ừm” một tiếng rồi bước xuống sân thượng. Chiếc váy màu hồng chậm rãi lướt qua mấy bậc đá.

Cô vừa bước đi, vừa tháo chiếc trâm cài hình chim uyên ương và hải đường bằng ngọc trên búi tóc ra, đưa cho Đào Giáp nói: “Cất nó đi.”

Đào Giáp không dám nói gì, liền gói chiếc trâm cài bằng ngọc vào một chiếc khăn lụa rồi bỏ vào túi trên thắt lưng.

Cố Nghi đi được vài bước, gió mát thổi trên đầu, mùi rượu tựa hồ cũng tản đi một chút.

Đột nhiên cảm thấy bản thân hơi buồn cười.

Ngay từ đầu đây thực sự không phải là sinh nhật của cô nên không có gì phải thất vọng cả!

Hơn nữa, Tiêu Diễn là hoàng đế, hoàng bận rộn chẳng phải là chuyện rất bình thường à?

Hơn nữa cô cũng không phải nữ chính!

Chẳng lẽ ở chung với Tiêu chó một thời gian dài, cô lại sinh ra ảo tưởng không nên có hả!?

Sớm hay muộn cũng sẽ có một ngày cô sẽ vui vẻ rời cung đi làm một phú bà sống những ngày tháng hạnh phúc của mình!

Cố Nghi tự kiểm điểm lại bản thân mình, bước chân bất giác theo thói quen thường ngày của cô mà đi đến bên hồ suối nước nóng.

Cô đưa mắt nhìn kỹ hơn thì thấy một người đang ngồi trong hồ nước.

Tiêu Diễn đội mũ màu đen trên đầu, mặc đồ đen, đang nhắm mắt tựa vào bờ.

Cố Nghi không khỏi mở to mắt.

Đào Giáp phía sau kinh ngạc kêu lên: “Là bệ hạ!”

Cố Nghi lập tức quay người ra lệnh: “Mau đi tìm Cao công công đến đây!”

Đào Giáp do dự một lát, khẽ cắn môi, mắt nhìn chăm chú Tiêu Diễn, người  lại không nhúc nhích.

Cố Nghi lo lắng nói: “Đi nhanh đi!”

Đào Giáp lúc này mới bừng tỉnh lại rồi nhanh chóng chạy đi.

Cố Nghi đi đến bên bờ hồ, kêu lớn: “Bệ hạ!”

Tiêu Diễn mở mắt ra, ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt lấp lánh như sóng nước.

Cố Nghi quỳ xuống, cẩn thận nhìn hắn: “Bệ hạ say rồi à?”

Quần áo của hắn đã ướt đẫm, Cố Nghi nhìn thấy trên vai hắn có vết máu khô, kinh ngạc hỏi: “Bệ hạ bị thương hả?”

Tiêu Diễn hơi nghiêng đầu nhìn cô, cười nói: “Không phải máu của ta.”

Cố Nghi thả lỏng vai, cảm thấy nhẹ nhõm, nhưng Tiêu Diễn đêm nay thật sự có chút kỳ lạ.

“Bệ hạ đứng dậy đi. Gió đêm lạnh lắm, đừng ngâm mình nữa.”

Tiêu Diễn đã nhận ra cô: “Cố Nghi.” Hắn đột nhiên xoay người, đối mặt với cô, từ trong nước vươn một cánh tay ra, nắm lấy cổ chân phải của Cố Nghi.

Cố Nghi khựng lại, cảnh giác nói: “Bệ hạ đang làm gì vậy?”

Vừa dứt lời, một lực mạnh đã kéo cô vào hồ suối nước nóng.

“Ầm” một tiếng, nước bắn tung tóe.

Bộ quần áo dày cộp mà Cố Nghi cẩn thận mặc vào đã ướt đẫm nước, bám dính vào người cô khá nặng, như có hàng trăm cân đè lên vai cô.

Cô tức giận nói: “Bệ hạ đừng gây chuyện nữa!”

Tiêu Diễn cười, nhìn vào đôi mắt hơi khó chịu của Cố Nghi.

Nhưng Cố Nghi lại cảm thấy trong mắt hắn lại không hề có ý cười.

Lông mi hắn khẽ chớp, trong mắt dường như có một tia nước.

Tiêu chó… khóc rồi…?

Cố Nghi bị suy nghĩ này khiến cho kinh ngạc…

Cô mở miệng, nhưng lại không biết nên nói gì: “Bệ hạ…”

Cốt truyện trong sách lướt nhanh qua đầu cô.

Tháng 9, biệt cung Ô Sơn, tháng 9!

Hóa ra là……

Hóa ra chính là ngày hôm nay…

Vậy mà lại trùng ngày với sinh thần của bia đỡ đạn trong sách!

Ngày giỗ của Đáp Chu…

Đáp Chu – Mẹ ruột của Tiêu Diễn, đã chết ngay trước mắt Tiêu Diễn.

“Tiêu Diễn…”

Lồng ngực Cố Nghi thắt lại, ánh mắt hơi nóng, cô không khỏi đưa tay nhẹ nhàng chạm vào trán hắn, ngón tay vuốt ve vết sẹo nông trên thái dương hắn.

“Tiêu Diễn…” Đừng buồn nữa…

Tiêu Diễn đưa tay bịt miệng cô lại: “Nàng ồn ào quá.”

Cố Nghi thấy lông mày dài của hắn hơi nhíu lại, đôi mắt hoa đào quyến rũ long lanh ánh nước.

Rõ ràng đã khóc rồi còn gì! Còn bày đặt ra vẻ cool guy nữa!

Cố Nghi gỡ bàn tay đang che miệng cô ra: “Bệ hạ…”

Vừa định nói chuyện thì Tiêu Diễn đột nhiên nghiêng người tới, hôn lên môi cô, chặn miệng cô lại.

Cố Nghi giật mình, chỉ cảm thấy trên môi mềm mại như lông vũ chạm vào, trong lòng cảm thấy đau nhói, đành phải nhắm mắt lại.

Cao công công dẫn theo một hàng dài cung nhân vội vã đi đến.

Ông ta nhìn thấy cảnh tượng này thì lập tức dừng lại cách đó vài bước, quay người thấp giọng hô: “Cúi đầu xuống hết đi.”

Cung nhân vội vàng cúi đầu, không dám nhìn xung quanh.

Cao Quý công công liếc mắt nhìn, thấy bóng hai người tách ra, ông ta thầm thở phào nhẹ nhõm, sau đó đi về phía trước vài bước, giả vờ ho khan nói: “Bệ hạ, lão nô đã mang áo choàng đến. Đêm về sương xuống lạnh, bệ hạ và Quý nhân vẫn nên quay về điện sớm đi ạ.”

Tiêu Diễn nhìn thấy chiếc áo choàng trong tay Cao Quý, sau đó lại nhìn Cố Nghi.

Cao Quý công công lập tức nói: “Quý nhân lên trước đi ạ.”

Cố Nghi kéo bộ quần áo nặng nề của mình, được Tiêu Diễn nâng lên rồi leo lên bờ, cầm lấy chiếc áo choàng dày mà Cao Quý đưa cho.

Tiêu Diễn leo lên bờ một cách nhanh nhẹn, sau đó cầm lấy chiếc áo choàng do một cung nhân khác đưa sang.

Hai người ướt như chuột lột trở về đến Hiên Vũ các.

Cố Nghi cởi quần áo ướt ra, ngâm mình trong bồn nước nóng rồi mặc quần áo mới vào.

Khi quay lại đại điện, Tiêu Diễn đã ăn mặc chỉnh tề, trên người mặc thường phục thêu hình rồng đang đứng trước bậc thang bằng ngọc, ánh mắt đã phục hồi lại vẻ xa cách như thường lệ.

Cố Nghi đứng đó, không biết phải làm sao.

Cốt truyện này ở trong sách được viết rất ngắn gọn, nói rằng là ngày giỗ của mẹ Tiêu Diễn. Hắn đến Ô Sơn, giết những người cũ ở biệt cung Ô Sơn đã từng đi theo Thái tử Hoành.

Cố Nghi suy nghĩ một lát, cảm thấy thân là Cố Quý nhân, cô hẳn là không biết nguyên nhân chuyện này. Cô đang định nói một câu “Bệ hạ uống trà không?”, chợt nghe Tiêu Diễn nói: “Theo trẫm đi lên đài ngoài trời xem thử.”

Cô tất nhiên đi theo.

Tiêu Diễn liếc nhìn mấy chiếc đèn trời còn sót lại dưới lan can, hỏi: “Nàng đã ước nguyện rồi à?”

Cố Nghi gật đầu nói “Ừm” một tiếng.

Tiêu Diễn nhìn thấy trên bàn có bút lông và nghiên mực, liền cầm bút lông lên giũ bớt mực, đi đến dưới lan can lấy ra một chiếc đèn trời.

Hắn cầm bút lên, đứng ngơ ra đó một lúc, cuối cùng lại không viết gì cả, thả chiếc đèn trời trống không lên trời.

Nhìn lên bầu trời đêm, những đốm sáng trong mắt lúc ẩn lúc hiện.

Cố Nghi nhìn sườn mặt lạnh lùng của hắn, trong lòng hơi thắt lại: “Bệ hạ…” Nhưng sau khi suy nghĩ hồi lâu, cô lại không thể nói ra một lời an ủi nào.

Tiêu Diễn không nói cho cô biết hôm nay là ngày giỗ của Đáp Chu, tất nhiên cô không thể nhắc tới chuyện đó.

Cố Nghi ngơ ngác đứng ở nơi đó, chỉ có thể lúc thì nhìn Tiêu Diễn, lúc lại nhìn bầu trời.

Đêm tối tĩnh lặng, gió thổi vi vu, những vì sao như những viên ngọc đính trên vải lụa.

Cô ngẩng đầu nhìn các vì sao, cuối cùng hạ quyết tâm, chậm rãi hỏi: “Bệ hạ nhìn chiếc đèn trời kia bay lên bầu trời đêm trông giống như một ngôi sao phải không?”

Tiêu Diễn liếc nhìn cô, nhưng không trả lời.

Cố Nghi cười nói: “Hồi nhỏ thần thiếp từng nghe một câu chuyện, nói rằng nếu trong lòng thực sự nhớ nhung một người thì người đó sẽ hóa thành vì sao trên trời. Cho dù ngày đêm luân hồi, không thể luôn ở bên cạnh được, nhưng mỗi khi ngước nhìn bầu trời đầy sao, người trong lòng mình mong nhớ cũng đang đứng từ xa nhìn về phía này, cầu mong người có thể sống một cuộc sống đầy bình an và vui vẻ.”

Tiêu Diễn rũ mắt, nói: “Cố Nghi…”

Cố Nghi “Ừm” một tiếng, yên lặng chờ đợi câu tiếp theo, nhưng lại nghe Tiêu Diễn nói: “Khổng Tử không bàn luận chuyện quái dị, dũng lực, phản loạn và quỷ thần…” [1]

Cố Nghi: …

Tiêu Diễn thấy cô ngơ ngác thì khẽ cười, nghiêng người lấy ra một chiếc đèn trời khác.

Cố Nghi nghiêng người nhìn sang, thấy hắn viết từng chữ: Chúc mừng sinh thần của Cố Nghi.

Sau đó lại lật sang mặt khác viết: Sống lâu trăm tuổi.

Bốn chữ thật lớn.

Cố Nghi cười nói: “Tạ bệ hạ long ân.”

Tiêu Diễn cười nhạt, đẩy viên gạch xanh đang đè lên dải lụa ra.

Chiếc đèn trời viết dòng chữ “Sống lâu trăm tuổi” từ từ bay lên bầu trời. Ngọn lửa cháy lập lòe trên bầu trời, bay càng ngày càng cao, biến thành một ngôi sao băng.

[1] Trích từ Luận Ngữ, chương Thuật Nhi

Bình Luận (0)
Comment