Nam Chính Hắn Luôn Tuyệt Tình Như Vậy

Chương 26

Khi Cố Nghi tỉnh dậy thì trời đã sáng.

Cô quay lại thì thấy Tiêu Diễn vẫn đang nằm trên chiếc giường thấp.

Lông mày hắn nhắm chặt, như thể đang ngủ rất sâu.

Hơi lạ.

Cố Nghi ngơ ngác nhìn hắn một hồi.

Tiêu Diễn mở mắt ra, nhìn thấy Cố Nghi đang nở nụ cười khổ.

“Cố Quý nhân đang lo lắng chuyện gì vậy?”

Mới sáng sớm thức dậy mà đã chế nhạo mình rồi. Anh chàng đáng thương với đôi mắt ngấn lệ đêm qua là ai thế?

Cố Nghi cười nói: “Thần thiếp chỉ là đang nhớ bệ hạ, đang thưởng thức khuôn mặt đang ngủ của bệ hạ mà thôi.”

Tiêu Diễn: …

Tiêu Diễn xoay người đi xuống giường.

Cung nhân nghe thấy động tĩnh thì đi vào.

Cố Nghi đứng dậy, nhìn Tiêu Diễn thay quần áo, hơi do dự hỏi: “Bệ hạ dự định ở Ô Sơn bao lâu?”

“Ba ngày nữa chúng ta sẽ hồi kinh.”

Còn ba ngày nữa.

Cốt truyện về Uyển Mỹ nhân phải được hiện thực hóa trong vòng ba ngày này.

Tiêu Diễn nhận thấy phía sau yên tĩnh liền quay đầu nhìn cô thì thấy cô cúi đầu, cau mày không nói gì.

“Nếu nàng thích Ô Sơn thì năm sau chúng ta lại đến nữa.”

Cố Nghi ngước mắt lên, “Ừm” một tiếng, cũng đứng dậy khỏi giường, để cung nữ thay quần áo.

Phải làm sao đây? Sau đêm qua, liệu Tiêu Diễn có quay lại hồ suối nước nóng đó nữa không?

Nếu hắn không đi có phong danh hiệu cho Triệu Uyển nữa không?

Phải làm sao đây!

Tiêu Diễn và Cố Nghi thay quần áo, nhưng trên mặt đều không có vẻ gì là vui cả.

Thật sự thích biệt cung Ô Sơn đến vậy à? Hay là vui chơi bên ngoài cảm thấy thích thú quá nên không muốn hồi cung?

Tiêu Diễn suy nghĩ một lát rồi nói: “Ở phía Tây kinh thành cũng có một khu vườn được xây dựng dưới chân núi, đến đó ngắm tuyết vào mùa đông cũng rất đẹp. Đợi Lục bộ được chỉnh đốn xong thì mùa đông đến đó ở một thời gian cũng là ý hay.”

Cố Nghi nghe thế thì trái tim có hơi rung động. Tiêu Diễn nghĩ rằng cô có tâm hồn vui chơi, nhưng… đây là một cuộc trò chuyện “ông nói gà bà nói vịt” đúng nghĩa.

Niềm vui và nỗi buồn của chúng ta không thể được chia sẻ trên ván cờ của cốt truyện này được.

Cố Nghi nặn ra một nụ cười nói: “Thần thiếp cảm tạ bệ hạ.”

Ăn sáng xong, Cố Nghi trở về Tầm Tuyết điện, bắt đầu mưu tính vấn đề sống còn của mình!

Cô gọi Đào Giáp: “Đến Lạc Hà điện hỏi thử xem, ta muốn thêu một chiếc khăn tay bằng lụa, cần người có năng lực giúp ta xem thử, ta chọn A Uyển!”

Đào Giáp khó hiểu: “Nô tì có thể giúp Quý nhân xem mà! Tại sao Quý nhân lại muốn tìm người của Lạc Hà điện?”

Cố Nghi: “Triệu Uyển xuất thân từ Ti chế ti, kỹ năng thêu thùa rất giỏi. Ta muốn thêu một chiếc khăn lụa cho bệ hạ, không thể qua loa được.”

Đào Giáp gật đầu, không cam lòng nói: “Nô tì lập tức đi ngay…” Nói xong liền xoay người rời đi.

Cố Nghi một mình đi tới đi lui trong điện.

Trong nguyên tác, Triệu Uyển nhận được sủng ái trong hồ suối nước nóng, mặc dù mấy chương trước đã có bước đệm là cuộc gặp gỡ lần đầu và một lần gặp tình cờ nữa, nhưng có cảm giác như Tiêu Diễn nhìn thấy sắc đẹp nên mới hành động theo bản tính.

Nhưng Cố Nghi lại cảm thấy Tiêu Diễn trước mặt mình không giống như trong sách miêu tả.

Hắn không quan tâm đến chuyện tình cảm nam nữ, ân sủng trong hậu cung có liên quan đến sự thịnh suy của tiền triều, mưa sương hay sấm sét đều nằm trong tính toán cả

Biệt cung cũng đã có cung phi, hắn không cần thiết chạm vào một nha hoàn nữa.

Cung nữ này còn là người của Cung Tiệp dư.

Phải làm sao đây!

Cô xoay chiếc túi thơm trên thắt lưng, cố gắng suy nghĩ nhưng vô ích.

*

Trong Lạc Hà điện, Cung Tiệp dư rất lo lắng. Đã ở trong biệt cung mấy ngày rồi nhưng hoàng đế chỉ đến ngồi trong điện của cô ta một lúc, uống một tách trà liền rời đi, chưa từng đến lần nào nữa, cũng chưa từng cho gọi cô ta đến Hiên Vũ các.

Cô ta vốn tưởng rằng đi cùng đến Ô Sơn thì có thể sẽ khiến cô ta bật lên các phi tần khác, nhưng hoàn toàn không phải như vậy.

Ba ngày nữa phải hồi kinh rồi, sẽ không bao giờ có cơ hội như thế này nữa!

Hoàng đế từ trước đến nay vốn ít ân sủng, việc đứng vững trong hậu cung giống như cuộc tranh đấu trong tiền triều, dáng vẻ nôn nóng, các phe phái bảo vệ lẫn nhau, nếu không có người để dùng thì sẽ rơi vào kết cuộc bị người khác lợi dụng.

Đức phi và Thục phi đều thuộc về phe phái cũ, cô ta dựa dẫm không nổi mà cũng không thể dựa dẫm được.

Đoan phi với Kính phi thì càng giống để trang trí mà thôi.

Mặc dù Vương Tú cũng đến từ phe phái mới nhưng cũng chỉ là một người ngu ngốc.

Các Mỹ nhân và Tài nhân còn lại thì chắc hoàng đế thậm chí còn chưa bao giờ liếc nhìn lần nào.

Về phần Cố Quý nhân, tuy xuất thân chỉ là quan chức địa phương nhưng lại được sủng ái, hoàng đế hiện tại rõ ràng có ý định bổ nhiệm Cố Tri Châu. Sau này nếu nhà họ Cố vào Kinh nhậm chức, Cố Quý nhân sẽ không chỉ còn là Quý nhân nữa.

Thứ cô ta có thể kiểm soát lúc này chính là những người không còn ai nương tựa nhưng lại có tiền đồ.

Cung Tiệp dư không khỏi liếc nhìn Triệu Uyển, nhìn thấy cô ấy đứng bên cửa sổ, dáng dấp duyên dáng như cây liễu mùa xuân.

Xuân Nha vội vàng tiến vào điện, nói: “Cố Quý nhân sai người đến hỏi, muốn mời A Uyển đến Tầm Tuyết điện để giúp cô ấy xem hình thêu. Tiệp dư, chúng ta phải làm thế nào đây?”

Cung Tiệp dư hơi nhíu mày.

Chẳng lẽ Cố Quý nhân cũng có cùng suy nghĩ như cô ta?

Cô ta suy nghĩ rồi nói với Triệu Uyển: “A Uyển, nếu Cố Quý nhân đã có yêu cầu thì ngươi cứ đi đi, nhưng… phải đi nhanh rồi về nhanh.”

Triệu Uyển nói “Vâng”, đang định đi thì bị Cung Tiệp dư gọi lại: “Nhưng… A Uyển… ngươi hãy nhớ lấy ai mới là chủ nhân của mình.”

 Trong lòng Triệu Uyển trầm xuống: “Vâng, Tiệp dư.”

*

Cố Nghi cầm chiếc khăn thêu và nhìn kỹ hơn. Cô đã thêu chiếc khăn này được hai ba ngày, kể từ khi Tiêu Diễn chê cô thờ ơ là cô đã thêu rồi.

Dựa vào kỹ năng hội họa sâu rộng và thêu thùa của mình, cô miễn cưỡng thêu một bông hoa đỏ lá xanh, kiểu có đường thêu đơn giản.

Không biết nữ chính có cứu vãn được không.

Triệu Uyển bước vào điện, ngước mắt lên nhìn thì thấy Cố Nghi đang dựa vào chiếc ghế gỗ hoa lê trong điện. Cô mặc chiếc áo màu vàng tươi, bên trong là một chiếc váy màu tím nhạt, gương mặt trang điểm nhẹ, đôi mắt hình hạnh nhân sáng ngời. Khi nhìn thấy cô ấy tới, cô cong mày lên, nói: “A Uyển đến thật đúng lúc!”

Triệu Uyển tránh ánh mắt của cô, quỳ xuống nói: “Vấn an Cố quý nhân.”

Cố Nghi: “Đứng dậy đi, nhanh lại gần nhìn xem chiếc khăn thêu này của ta đi.”

Triệu Uyển tự hỏi rằng cô ấy vẫn mãi không hiểu được tính cách của Cố Quý nhân. Ngày hôm đó cô là người đã thúc đẩy cô ấy vào điện phụ của Tú Di điện, cũng là người đã trách mắng cô ấy trong vườn đào.

Bây giờ lại gọi cô ấy đến thêu khăn lụa, liệu cô đang tranh sủng như Cung Tiệp dư chăng không? Hay… chỉ đơn giản là làm nhục cô ấy? Hoặc có thể trong mắt Cố Quý nhân, cô ấy chỉ là một cung nữ có ích…

Cố Nghi nhìn thấy Triệu Uyển nhíu mày liền bước tới, cầm lấy chiếc khăn lụa từ tay cô ấy, sắc mặt như cứng lại.

Triệu Uyển thấp giọng hỏi: “Quý nhân muốn thêu hình gì?”

Cố Nghi chỉ vào khoảng trống phía trên hoa đỏ lá xanh: “Thêu vào đây hai con bướm…”

Triệu Uyển: “Quý nhân muốn thêu bướm màu gì?”

Cố Nghi: “Ngươi thấy nào đẹp thì làm, cứ việc thêu ở Tầm Tuyết điện, tối nay xong thì đưa cho ta.”

Triệu Uyển không dám từ chối nên đành phải ở lại.

*

Khi mặt trời lặn, Cố Nghi tính toán thời gian, sai Đào Giáp đến Hiên Vũ các tìm Cao Quý công công.

“Chỉ cần nói là mời bệ hạ tới dùng bữa tối và chơi cờ.”

Đào Giáp nhận lệnh rồi chạy nhanh đi.

Cao Quý công công nghe Đào Giáp chuyển lời, nói: “Ngươi đứng đợi một lát.” Nói xong thì lập tức tiến vào điện.

Nhưng qua một lát sau, ông ta bước ra, trên mặt tươi cười nói: “Hoàng thượng nói Quý nhân có lòng, giờ Tuất sẽ đến Tầm Tuyết điện.”

Đào Giáp mỉm cười nói: “Tạ đại ân của Cao công công.”

Cung nhân trong Tầm Tuyết điện bỗng nhiên bận rộn, cầm chân nến đi đi lại lại trong điện, bước chân tuy im lặng nhưng lại tràn đầy vui mừng.

Đèn thắp sáng rực rỡ, hương quế thoang thoảng tỏa ra từ lò trầm hương gỗ tử đàn.

Triệu Uyển cầm chiếc khăn tay đã thêu xong, trong lòng bồn chồn, đây có phải là hoàng đế sắp đến rồi không…

Liệu cô ấy có nên tiếp tục ở lại điện không…

Cố Nghi bước vào phòng khách liền nhìn thấy Triệu Uyển đang ngơ ngác ngồi trên ghế.

Cô mở miệng hỏi: “Khăn lụa thêu xong chưa?”

Triệu Uyển tỉnh táo lại, nhanh chóng đứng dậy hành lễ, nói: “Bẩm Quý nhân, đã thêu xong rồi.”

Cố Nghi vui vẻ nói: “Để ta xem!”

Triệu Uyển đưa chiếc khăn thêu ra, Cố Nghi cầm lấy nhìn, con bướm được thêu màu vàng nhạt và xanh lá nhẹ nhàng bay lượn, sống động như thật, khiến bông hoa đỏ lá xanh nhìn càng khô khan hơn.

“Đẹp lắm!” Cô khen một tiếng rồi nhét chiếc khăn thêu vào trong ngực.

Triệu Uyển lí nhí nói: “Vậy… nô tì cáo lui…”

Cố Nghi gật đầu, cười nói: “Ngươi đi ra ngoài đã lâu, Cung tỷ tỷ nhất định rất lo lắng.”

Cô không nên vội vàng.

Triệu Uyển bước ra khỏi Tầm Tuyết điện rực rỡ, cảm nhận cơn gió lạnh của đêm thu thổi vào mặt.

Trời đã trở lạnh hơn rồi.

Cô ấy quay lại liếc nhìn Tầm Tuyết điện. Trong ánh đèn ấm áp, thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng cười của cung nhân, khác hoàn toàn với màn đêm tối tăm và lạnh lẽo.

Cô ấy quấn chặt chiếc áo khoác màu tím dành cho cung nữ, bước chân ngày càng nhanh hơn.

Sau khi đi được một lúc, trước mặt xuất hiện tám cung nữ cầm đèn lồng tiến đến.

Ánh sáng khiến cô ấy hơi nheo mắt lại.

Giọng của Cao Quý công công vang lên: “Ai ở phía trước?”

Triệu Uyển mở to mắt, bước chân dừng lại, cúi người hành lễ: “Tham kiến bệ hạ, nô tì là cung nữ trong điện của Cung Tiệp dư.”

Tiêu Diễn mặc áo choàng màu xanh lá cây, dáng người thẳng tắp, có thể nhìn rõ khuôn mặt đang cúi xuống của cô ấy.

Lại là cung nữ này.

Hắn không nhịn được hỏi: “Tại sao ngươi lại đi ra từ Tầm Tuyết điện?”

Triệu Uyển thở phào nhẹ nhõm: “Cố Quý nhân hôm nay ra lệnh cho nô tì đến Tầm Tuyết điện để thêu khăn lụa, cho nên nô tì mới đi ra từ Tầm Tuyết điện… Không ngờ sẽ đụng phải bệ hạ…”

Tiêu Diễn nghe thấy thế, khuôn mặt liền tối sầm lại.

Lại là A Uyển này, lại là cô ấy.

Cố Nghi lại nhờ thị nữ của Cung Tiệp dư thêu khăn lụa cho mình…

Đây là vì ghen tức… hay là cố ý…

Sau nhiều lần nâng đỡ cung nữ này, Tiêu Diễn cảm thấy mình không thể dùng từ “ghen tức” để suy đoán con người Cố Nghi được nữa.

Kiêu ngạo vì được ưu ái… Cô đang âm mưu giống như Cung thị, muốn lợi dụng cung nữ này để được sủng ái và giành quyền lực trong hậu cung?

Tiêu Diễn vừa nghĩ tới đây, ánh mắt rơi vào trên mặt Triệu Uyển, nhìn thấy mí mắt của cô ấy khẽ động, nhưng đôi mắt cụp xuống lại lóe lên.

Trong lòng hắn thầm khinh thường.

Như vậy thì có thể thấy việc tối hôm đó hắn gặp phải cung nữ này bên hồ suối nước nóng thật sự chỉ là trùng hợp sao?

Chẳng lẽ Cố Nghi cũng giống như Cung thị, cho rằng hắn sẽ bị mê hoặc bởi sắc đẹp của cung nữ này ư…

Sắc mặt Tiêu Diễn càng ngày càng lạnh, hắn nhấc chân đi về phía Tầm Tuyết điện.

Cố Nghi nghe thấy cung nhân hô lên, liền đi tới cửa điện, hành lễ nói: “Tham kiến hoàng thượng!”

Ánh mắt Tiêu Diễn rơi vào đôi trâm hình đôi chim uyên ương và hoa hải đường bằng ngọc bích trên tóc cô, trầm giọng nói: “Đứng dậy đi.”

Cố Nghi cười hihi nói: “Trong điện đã đốt trầm hương, thần thiếp cởi áo choàng cho bệ hạ.”

Nhưng cô lại nhìn thấy Tiêu Diễn đang cười như không cười nhìn mình.

Cố Nghi sờ mặt mình: “Trên mặt thần thiếp có dính gì à?”

Tiêu Diễn cởi dải lụa màu đen quanh cổ, đưa áo choàng cho Cao Quý công công đang theo sát phía sau như hình với bóng.

Hai tay đang đưa ra của Cố Nghi chỉ đón lấy được nỗi cô đơn.

Hôm nay Tiêu Diễn có gì đó không ổn à?

Cố Nghi rút tay lại, cười khan: “Thần thiếp đã sai người chuẩn bị bánh quy, bệ hạ có muốn nếm thử không?”

Tiêu Diễn vén áo bào ngồi xuống chiếc bàn vuông, rót cho mình một ly rượu.

Có vẻ như thật sự không ổn rồi…

Cố Nghi quay đầu lại nhìn Cao công công với ánh mắt dò xét, mà Cao công công nhìn cô với vẻ mặt “cô tự cầu may cho mình đi” rồi hạ mắt xuống

Mình… đã làm gì sai đâu chứ…

Rõ ràng là mình… chưa làm gì cả mà…

Cố Nghi cười nhe răng, chậm rãi đi tới bàn vuông gỗ hoa lê màu vàng ngồi xuống.

“Trẫm đã bảo nàng ngồi chưa?”

Giọng nói lạnh lùng của Tiêu Diễn vang vọng trong Tầm Tuyết điện, tất cả cung nhân đứng im lặng xung quanh đều nín thở.

Cố Quý nhân chọc giận bệ hạ rồi!

Cố Nghi cảm giác sau ót lạnh lẽo, lập tức đứng lên, khụy gối nói: “Thần thiếp biết sai rồi, bệ hệ thứ tội!”

Rốt cuộc thì mình đã làm gì sai cơ chứ!

Trong điện yên tĩnh như ngôi mộ hoang, có thể nghe thấy tiếng kim rơi.

Cao Quý công công nháy mắt, cung nhân lần lượt đi ra, lặng lẽ rút lui.

Đào Giáp buồn bã liếc nhìn Cố Nghi, sau đó miễn cưỡng rời khỏi điện.

Cố Nghi vẫn ở tư thế nửa ngồi xổm, hai chân có chút tê dại.

Tiêu Diễn ngước mắt lên, thấy cô mới chỉ khuỵu người được có một lúc, thân trên đã hơi lắc lư rồi.

Đó là bởi vì khuỵu người quá ít nên không biết tôn ti, không trân trọng ơn vua, chỉ học những thủ đoạn lộng quyền không chính đáng trong hậu cung…

Cố Nghi mạnh dạn ngẩng đầu nhìn Tiêu Diễn: “Bệ hạ, chân thần thiếp tê rồi!”

Kiêu ngạo vì được ưu ái.

Tiêu Diễn mặt không biểu cảm, nói: “Đứng lên đi.”

Cố Nghi đứng thẳng lên, ngón trỏ lúng túng chạm vào má: “Thần thiếp ngu ngốc, không biết mình đã sai ở đâu. Mong bệ hạ nói rõ cho thần thiếp biết, thần thiếp sẽ sửa đổi và tự mình kiểm điểm!”

Tiêu Diễn nhìn thấy trong mắt cô có hơi mờ mịt, dáng vẻ đáng thương nhìn hắn, nhưng lại không biết trong lời nói của cô có mấy phần là thật, mấy phần là giả.

Hắn trầm giọng nói: “Tại sao nàng lại tìm cung nữ của Cung Tiệp dư đến đây… Là muốn mưu cầu ân sủng giống Cung thị…” Hắn chăm chú nhìn Cố Nghi: “Nàng nghĩ… Trẫm là loại người gì?”

Cố Nghi sửng sốt, không ngờ hắn đã gặp Triệu Uyển.

Quả nhiên là hào quang của nhân vật chính mà ở đâu cũng có thể gặp được!

Cô thật sự không cố ý để họ tình cờ gặp nhau tối nay!

“Thần thiếp không có suy nghĩ như vậy!” Cố Nghi kiên quyết nói: “Thần thiếp chỉ thấy cung nữ này xuất thân từ Ti chế ti, kỹ năng thêu thùa rất giỏi, nên mới đặc biệt ra lệnh cho cô ấy đến để thêu khăn tay…” Cố Nghi nâng mắt lên nhìn Tiêu Diễn vẫn đang nhìn với khuôn mặt lạnh lùng, thấp giọng nói: “Thần thiếp thêu một chiếc khăn lụa cho bệ hạ, đã thêu hai ba ngày, nhưng… bức thêu đó…”

Tiêu Diễn: “Bức thêu đó thế nào?”

Cố Nghi nghiến răng: “Bức thêu đó… thật sự rất khó coi, cho nên thần thiếp muốn tìm một cung nữ có tay nghề thêu thùa tốt để giúp đỡ…”

Tiêu Diễn: “Khăn lụa nàng thêu đâu?”

Cố Nghi lấy chiếc khăn lụa trong ngực ra, dùng hai tay dâng lên.

Tiêu Diễn cầm lấy, nhìn đôi bướm sặc sỡ đang bay lượn trên chiếc khăn lụa, sống động như thật.

Đây là đang gạt hắn à?

Hắn đang định trách phạt thì tay vừa động, lúc này mới nhận thấy bên dưới con bướm sặc sỡ còn thêu một bông… hoa?

Hoa đỏ… lá xanh…

Thật sự rất khó coi.

Sắc mặt Tiêu Diễn lúc này mới đỡ hơn: “Trẫm chưa từng nhìn thấy bức thêu nào xấu như vậy… Cố Nghi, lúc đầu nàng làm cách nào để được chọn tiến cung làm tú nữ vậy?”

Cố Nghi không biết mình được chọn như thế nào, nhưng chuyện đã đến nước này, cô chỉ có thể mặt dày nói: “Thần thiếp đoán… chắc là dựa vào ngoại hình của mình nên được chọn.”

Tiêu Diễn: …

Cơn tức giận không thể giải thích được đè nén trong ngực hắn hơi tiêu tan, nhưng vẫn đè nặng lên trái tim hắn.

Gió đêm nhẹ nhàng lướt gõ vào cửa sổ, phát ra âm thanh lạch cạch.

Cửa sổ bị thổi tung tạo ra một khe hở nhỏ.

Gió lạnh ùa vào làm tăng thêm cái lạnh trong phòng.

Tiêu Diễn nhìn chằm chằm khuôn mặt hơi hoảng hốt của Cố Nghi, chậm rãi nói: “Nàng… không thể vì được sủng ái mà kiêu ngạo được.”

Cố Nghi đang định chứng minh mình vô tội thì thấy Tiêu Diễn lại nâng cốc lên uống một ly rượu khác, bên tai truyền đến giọng nói gần như vô tình của hắn.

“Cung Chính Hải đang giữ chức vụ Hữu Thiêm Đô ngự sử, cấp bậc chính tứ phẩm, là đầu sỏ của phe phái mới, sau này sẽ có con đường làm quan thuận lợi. Trẫm… tuyệt đối sẽ không để nàng chèn ép Cung thị…”

Đôi mắt màu nâu sẫm của hắn phản chiếu ánh nến trong gió, hắn nói từng chữ một: “Cố Nghi, nàng quá tự phụ… Trẫm ghét nhất chính là có người âm thầm tính toán trẫm.”

Bình Luận (0)
Comment