Cố Nghi run lên, trong lòng vừa lo lắng vừa hoảng sợ, chỉ có thể cúi đầu nói: “Thần thiếp hiểu, thần thiếp không có suy nghĩ như vậy, thần thiếp sẽ không tranh đoạt gì với Cung Tiệp dư.”
Thấy cô rũ mắt xuống, Tiêu Diễn tiếp tục nói: “Nếu Cung thị muốn nâng đỡ cho cung nữ đó thì ta sẽ thành toàn cho cô ấy. Còn nàng thân là Quý nhân, nên tránh xa những tình huống thế này, chứ không phải âm thầm tranh giành, toan tính trong hậu cung…”
Cố Nghi đột nhiên cảm thấy trong lòng có chút đau xót, tủi thân hít sâu một hơi, chớp mắt nói: “Thần thiếp tuân lệnh.”
Tiêu Diễn nhét chiếc khăn lụa vào trong ngực.
“Ngồi xuống đi.”
Cố Nghi lại hành lễ: “Tạ ơn bệ hạ.” Sau đó cô mới đi tới bàn ngồi xuống.
Sau khi bị Tiêu Diễn cảnh cáo, Cố Nghi cảm thấy có hơi mệt mỏi.
Đóng vai trò là công cụ hình người của cốt truyện, cô phải thừa nhận rằng những ngày này cô hơi tưởng bở, nghĩ rằng có thể dựa vào việc ở chung với Tiêu Diễn mấy ngày để hối thúc hắn phong Uyển Mỹ nhân.
Nhưng cô đã quên mất tính cách của Tiêu Diễn, hắn là một vị hoàng đế tuyệt tình, khó mà rung động trước tình cảm nam nữ.
Hậu cung chỉ là một triều đường khác mà thôi.
Triệu Uyển có được phong tước hay không, có được ân sủng hay không, là thưởng hay phạt, tất cả đều tùy thuộc vào suy nghĩ của hắn.
Nếu bản thân thường xuyên giở trò, không những không bảo toàn được cốt truyện mà thậm chí còn có thể phản tác dụng…
Phải làm sao đây! Ngày mai cô lại không thể nhìn thấy mặt trời à?
Đêm tối tĩnh mịch, tiếng trống canh hai đã điểm, giờ Hợi đã qua.
Tiêu Diễn thấy Cố Nghi tắm xong, đang một mình ngồi trước gương chậm rãi chải tóc, trên mặt cô không thấy nụ cười.
Đây là đang không vui?
Lời nói của hắn nặng lắm à?
Nhưng hắn đã giảng giải đạo lý cặn kẽ với cô mà cô vẫn không vui ư?
Tiêu Diễn đứng dậy đi đến trước gương, đứng ở phía sau Cố Nghi, lấy đi chiếc lược bạc trong tay cô.
Cố Nghi sửng sốt: “Bệ hạ?”
Chỉ nhìn thấy Tiêu Diễn cầm lược chải tóc cho cô.
Đang làm gì vậy?
Thú vui chốn khuê phòng à?
Cố Nghi ngượng ngùng nói: “Thần thiếp tự chải.”
Tiêu Diễn nhìn mái tóc đen mượt của cô xõa xuống: “Là do trẫm chải không kỹ sao?”
Cố Nghi nhìn gương mỉm cười, lấy lại chiếc lược: “Việc cỏn cỏn như vậy sao có thể làm phiền bệ hạ được? Thần thiếp đã chải được một lúc lâu rồi, cũng chải xong rồi.”
Tiêu Diễn nhìn cô cất chiếc lược vào hộp: “Bệ hạ đi ngủ sớm đi ạ.”
Tiêu Diễn khẽ cau mày, im lặng nằm lên giường.
Cố Nghi nhìn thấy Tiêu Diễn nằm xuống liền đưa tay kéo mấy lớp rèm bằng trúc xuống.
Xung quanh trở nên tối tăm, nến trong cung điện đã cháy hết, chỉ còn ánh trăng nhàn nhạt chiếu vào rèm giường.
Hai người nằm trên cùng một chiếc giường, cùng đắp chung một chiếc chăn lụa, vai kề vai gần trong gang tấc nhưng lại chẳng nói với nhau câu nào.
Bầu không khí rất khó xử.
Cố Nghi nhẹ nhàng xoay người, quay mặt vào trong đối diện với tường.
Nếu thật sự không được thì cứ thử lại vào ngày 15 tháng 6 vậy!
Cũng không phải là chưa trải qua lần nào!
Ngày 15 tháng 6 lại thêm một anh hùng!
Tiêu Diễn nhìn thấy cô nép sát vào góc tường, bóng lưng lạnh lùng thì không khỏi cau mày.
Hôm nay giận đến vậy cơ à? Mấy câu nói vô tri ngày thường ngày nay cũng không thèm nói nữa?
Là vì vừa nãy hắn đã khiển trách cô ư?
Thật sự được ưu ái mà kiêu ngạo như vậy?
Tiêu Diễn quay đầu nhìn phía sau gáy tối đen của cô.
Ánh trăng hơi mờ chiếu vào rèm giường, rơi xuống vai cô tỏa sáng một mảng.
Hắn nhìn kỹ thì thấy đôi vai gầy gò của cô đang run rẩy.
Tim Tiêu Diễn trùng xuống.
Khó chịu đến vậy à?
Hắn đợi rất lâu nhưng Cố Nghi vẫn không quay người lại.
Hắn khẽ thở dài.
“Nàng… Nếu nàng thật sự muốn thu nhận cung nữ kia để sử dụng cho riêng mình… dùng làm quân cờ trong hậu cung để đối đầu với Cung thị…”
Cố Nghi nghe vậy liền sửng sốt, đang định quay người lại hét một câu “Thần thiếp không có suy nghĩ như vậy!” thì nghe Tiêu Diễn nói tiếp: “Ngày mai trẫm sẽ phong Triệu Uyển đó trở thành Triệu Tài nhân và thưởng cho cô ta ở Tây điện trong Lạc Hà điện, sau này cô ta sẽ sống dựa dẫm vào nàng, tùy ý để nàng sử dụng.”
Cố Nghi ngơ ngác tại chỗ.
Triệu Tài nhân? Không phải Uyển Mỹ nhân? Ban thưởng sống ở Tây điện của Lạc Hà điện?
Điều này khác với cốt truyện mà!
Hơn nữa rõ ràng anh mới vừa nói tuyệt đối sẽ không bao giờ để tôi chèn ép Cung thị mà!
Cố Nghi chậm rãi xoay người lại, đối mặt với Tiêu Diễn, ngơ ngác nói: “Bệ hạ nói thật không?”
Tiêu Diễn thấy cô hơi nhíu mày, vẻ mặt đáng thương lộ ra vẻ khó tin thì lạnh lùng nói: “Trẫm đương nhiên nói thật.”
Khóe môi Cố Nghi mấp máy, thật lâu cũng không nặn ra được câu nói cám ơn nào.
Tiêu Diễn nhắm mắt lại, dứt khoát nói: “Ngủ đi.”
Sáng sớm hôm sau, Cao Quý công công đến Hà Lạc điện truyền chỉ, Triệu Uyển được phong làm Triệu Tài nhân.
Triệu Uyển quỳ xuống, dập trán xuống đất, lĩnh chỉ tạ ơn: “Thần thiếp tạ ơn bệ hạ!”
Cao Quý công công mỉm cười nói: “Triệu Tài nhân mời đứng dậy. Sau này khi trở lại cung điện thì Tài nhân sẽ đi theo Cố Quý nhân sống trong Hà Lạc điện. Ngày mai sẽ lên đường hồi kinh, hôm nay Tài nhân cứ thu dọn đồ đạc chuyển đến Tầm Tuyết điện đi.”
Triệu Uyển đứng lên, lại khụy gối nói: “Tạ Cao công công.”
Sau khi Cao Quý rời đi, Triệu Uyển trước tiên đến tẩm điện của Hà Lạc điện để gặp Cung Tiệp dư.
Cung Tiệp dư nhìn thấy người đến liền mỉm cười rồi nói: “Cố Quý nhân giỏi thật, mới mượn ngươi có nửa ngày mà ngươi lại đột nhiên trở thành Tài nhân rồi.”
Triệu Uyển khuỵu gối nói: “A Uyển có được ngày hôm nay là nhờ đại ân của Tiệp dư. A Uyển sẽ luôn ghi nhớ trong lòng.”
Cung Tiệp dư nhìn kỹ khuôn mặt của cô ấy, hoàng đế chắc chắn phải có lý do gì đó thì mới phong cô ấy làm Tài nhân.
Nhưng Cố quý nhân thật sự đưa một người có sắc đẹp thế này vào ở Hà Lạc điện thì đúng là khôn lắm dại nhiều, sau này cũng có lúc cô ta sẽ phải khóc.
“Đaị ân ta không dám nhận, chỉ mong sau này Triệu Tài nhân sẽ thuận buồm xuôi gió. Nếu một ngày nào đó có thể tung cánh bay cao thì hãy nhớ chúng ta cũng từng có quan hệ chủ tớ, niệm chút tình cảm xưa là được rồi… Nếu đã bảo ngươi đi đến Tầm Tuyết điện thì ngươi cứ đi đi…”
Triệu Uyển không dám nói gì, chỉ ngồi hành lễ nói: “Thiếp thân cáo lui.”
Triệu Uyển chậm rãi đi dọc theo hành lang đến phía sau Hà Lạc điện, cảm giác vẫn như đang mơ.
Hoàng đế phong cô làm Triệu Tài nhân…
Tại sao chứ? Tối qua khi cô ấy gặp A Diễn, lời nói của hắn lạnh lùng và không có chút cảm xúc nào. Tại sao bây giờ lại phong cô ấy làm Tài nhân?
Là do Cố Quý nhân cầu xin ư?
Nhưng tại sao lại thế?
Triệu Uyển rối rắm, ân sủng đến bất ngờ, nhưng cô ấy đã mong chờ từ lâu thì tất nhiên sẽ vui mừng, nhưng niềm vui cũng xen lẫn sự nghi ngờ và bất an.
Hành lý của cô ấy vẫn còn để trong phòng chứa đồ. Cô ấy vừa bước tới cửa đã nhìn thấy một hộp đựng thức ăn sơn mài màu đỏ trên hiên trước cửa.
Cô ấy nhìn xung quanh thì thấy bóng lưng của Tề Sấm đang rời đi.
Triệu Uyển vội vàng đuổi theo: “Tề Đô thống.”
Tề Sấm quay người lại, nhìn thấy cô đi tới liền chắp tay nói: “Bái kiến Tài nhân.”
Triệu Uyển thấp giọng nói: “Tề Đô thống không cần đa lễ.”
Tề Sấm: “Tài nhân có gì dặn dò?”
Triệu Uyển nhìn thấy bóng lưng của Tề Sấm liền vô thức đi theo anh ta, sau khi suy nghĩ một lúc, cô ấy nói: “Tề Đô thống có thích bánh quế đó không?”
Tề Sấm cau mày: “Tài nhân lỡ lời rồi.”
Sắc mặt Triệu Uyển nóng bừng, cung phi không nên nói năng như vậy
Khóe miệng cô giật giật: “Tề Đô thống có ơn với A Uyển, là A Uyển đã lỡ lời.”
Tề Sấm lại hành lễ: “Thuộc hạ cáo lui.”
Triệu Uyển nhìn anh ta bước đi.
Người nhà họ Tề đều thận trọng như vậy à…
*
Trong Tầm Tuyết điện, Đào Giáp vừa nghe tin Triệu Uyển sẽ đến liền đỏ bừng mặt: “Quý nhân! Tại sao người lại muốn ả hồ ly đó đến đây chứ! Ngày mai đã phải hồi kinh rồi, để cô ta ở trong phòng chứa đồ thêm một đêm nữa thì có sao đâu chứ!”
Cố Nghi: “Nếu đã là Tài nhân do bệ hạ đích thân phong thì nhất định phải hầu hạ thật tốt. Từ nay trở đi không được phép như vậy nữa!”
Đào Giáp nghe những lời trách móc của Cố Nghi thì trái tim càng thắt lại.
Mặc dù Quý nhân đã ngủ chung giường với bệ hạ nhưng đã hai ngày rồi mà chưa được ban một liều thuốc an thần nào.
Chẳng lẽ bệ hạ không gần gũi với Quý nhân ư? Có phải vì Triệu Tài nhân gì đó không?
Đào Giáp thấp giọng nói: “Nô tì đã ghi nhớ lời nói của Quý nhân, nhưng khi trở lại Hà Lạc điện, Quý nhân không thể để người này có cơ hội được!”
Cố Nghi cũng cảm thấy việc phân nữ chính về điện của mình có hơi khó xử, tuy có thể ở gần để sửa chữa cốt truyện nhưng trong lòng vẫn cảm thấy khó chịu.
Cố Nghi vốn cho rằng sáng nay khi thức dậy thì chắc chắn sẽ trở lại vào ngày 15 tháng 6, dù sao Uyển Mỹ nhân và Triệu Tài nhân có cấp bậc khác nhau.
Nhưng cô đã tỉnh dậy bình thường.
Chẳng lẽ cốt truyện đang ám chỉ cô rằng vẫn có khả năng sửa lại cốt truyện chăng…
Nhưng sắp hồi kinh rồi, hôm nay và ngày mai cô thực sự không dám giở trò trước mặt Tiêu Diễn nữa…
Nhìn thấy vẻ mặt buồn bã của Cố Nghi, Đào Giáp đoán cô nhất định cũng cảm thấy khó chịu nên khuyên cô: “Quý nhân đừng sợ, từ giờ trở đi, Đào Giáp sẽ làm tốt vai trò là tai mắt của người, sẽ luôn để mắt tới cô ta!”
Cố Nghi lơ đãng nói “Ừm” một tiếng.
Bên ngoài điện truyền đến tiếng hô của cung nhân: “Triệu Tài nhân đến.”
Cố Nghi đứng dậy đi ra khỏi tẩm điện: “Cho truyền vào điện.”
Tại Tầm Tuyết điện, Triệu Uyển cung kính cúi đầu: “Vấn an Quý nhân.”
Cố Nghi giơ tay ra hiệu bảo cô ấy đứng lên, quay người hỏi cung nhân đứng bên cạnh: “Tẩm điện của Triệu Tài nhân đã dọn dẹp xong chưa?”
Cung nhân trả lời: “Tẩm điện bên điện phụ đã dọn dẹp sạch sẽ, nô tì lập tức đưa Triệu Tài nhân tới đó.”
Cố Nghi gật đầu, Triệu Uyển lại cúi đầu: “Đa tạ Quý nhân.”
Triệu Uyển nhìn thấy nụ cười hiền lành của Cố Nghi: “Tài nhân không cần đa lễ.”
Đi đến tẩm điện của điện phụ, trong điện tràn ngập hương trầm thoang thoảng, có một giá treo quần áo bằng gỗ hoa lê, một chiếc tủ đồ khảm xà cừ và một chiếc giường trải chăn gấm lụa.
Thực sự đã được sắp xếp gọn gàng
Triệu Uyển cảm ơn cung nhân rồi ngồi trên chiếc giường mềm mại, ngơ ngác suy nghĩ.
Cô ấy vốn tưởng rằng Cố Quý Nhân sẽ dạy cho mình một bài học, nhưng tình huống này tốt hơn cô tưởng tượng nhiều.
Cố Quý nhân… có chút khiến người ta cảm thấy khó đoán.
Triệu Uyển suy nghĩ một lúc, đặt hành lý lên đầu giường, sờ túi thơm bên trong.
Cô ấy lấy cái túi thơm hình tam giác ra, sờ miếng ngọc trắng bên trong.
Cô ấy dùng đầu ngón tay vân vê miếng ngọc.
Hồi nhỏ A Diễn từng tặng miếng ngọc bội màu trắng hình con thỏ này cho cô ấy.
Không biết khi hắn nhìn thấy miếng ngọc bội này thì có thể nhớ ra cô ấy hay không.
*
Sau giờ Ngọ.
Cung nhân đưa cơm đến phục vụ bữa ăn.
Cố Nghi mời Triệu Uyển đến ăn với mình.
Triệu Uyển nhìn đôi trâm cài hình chim uyên ương và hoa hải đường trên đầu của Cố Nghi: “Trâm cài trên đầu Quý nhân sáng bóng như nước, rất đẹp.”
Cố Nghi cười nói: “Chiếc trâm hình hoa bằng ngọc trai trên đầu Tài nhân cũng rất đẹp.”
Sau đó, cả hai lại im lặng.
Cố Nghi đặt chiếc đũa tre xuống, Triệu Uyển cũng đặt xuống theo.
Cố Nghi: “Tài nhân không cần kiêng dè như vậy, ta muốn vào tẩm điện ngủ trưa, Tài nhân có thể tùy ý chơi đùa trong điện.”
Triệu Uyển: “Quý nhân nhân từ.”
Cố Nghi cười khan rồi rời khỏi bàn.
Ngại muốn chết.
Trước đây ở cùng với Vương Quý nhân cũng chưa từng thấy ngại thế này.
Chẳng lẽ là vì vượt phiên nên kết bạn mới khó khăn à!
Cố Nghi vội vàng trở lại tẩm điện.
Đào Giáp nhìn thấy cô cởi đôi giày thêu ra rồi ngồi lên giường, ngập ngừng muốn nói lại thôi.
Quý nhân nhân hậu quá, lỡ như sau này Triệu Uyển lên mặt thì phải làm sao?
Nhưng trước đó Quý nhân mới trách mắng cô ấy xong.
Đào Giáp đành phải đổi chủ đề: “Lát nữa Quý nhân ngủ trưa dậy thì có muốn gửi chút đồ ăn nhẹ đến Hiên Vũ Các không ạ?”
Cố Nghi cảm thấy đêm qua cô và Tiêu Diễn đã ở chung với nhau rất hòa hợp, lại nghĩ hôm nay là ngày đầu tiên Triệu Uyển được phong làm Tài nhân.
Cô không nên cố gắng tranh giành cảm giác hiện diện nữa…
Cố Nghi lắc đầu: “Ngày mai đã khởi hành hồi kinh rồi, bệ hạ nhất định có rất nhiều việc cần giải quyết, ta sẽ không đến làm phiền nữa…”
*
Trước Hiên Vũ Các, Cao Quý công công nghe thấy cung nhân đến báo, nhìn sơ qua danh sách hành lý, sau đó xoay người tiến vào điện, bẩm báo với hoàng đế: “Bệ hạ, mớ hành lý này đã được sắp xếp gọn gàng và đóng thùng lại rồi, cung nhân của Lạc Hà điện và Tầm Tuyết điện cũng đang bận rộn thu xếp đồ đạc… Dự kiến giờ Thìn ngày mai chúng ta có thể khởi hành đúng giờ.”
Tiêu Diễn: “Làm tốt lắm…” Hắn im lặng một lúc, lại hỏi: “Mận chua trong nhà bếp đã chuẩn bị xong chưa?”
Cao Quý công công cười nói: “Bẩm bệ hạ, đã chuẩn bị xong từ lâu rồi, ba lọ đã được đặt lên xe từ trước.”
Tiêu Diễn “Ừ” một tiếng, cầm bút lên, cúi đầu đọc tấu chương.
Cao Quý công công nghĩ tới thỏi vàng hôm nay nhận được, do dự nói: “Sáng sớm nay bên phía Hà Lạc điện có gửi chút đồ ăn nhẹ đến, bây giờ bệ hạ có muốn nếm thử không ạ? Nếu bệ hạ muốn ăn thì nô tài sẽ đi pha một ấm trà mới đem đến.”
Tiêu Diễn ngừng bút.
“Tầm Tuyết điện gửi gì đến?”
Cao Quý công công nhất thời không nói nên lời: “Có lẽ do bận rộn thu dọn hành lý, hôm nay Tuần Tuyết điện vẫn chưa đưa thứ gì đến cả.”
Tiêu Diễn cười khinh thường.
Đêm qua giữa hai người có chút bất hòa, mặc dù Cố Nghi cư xử không đúng mực và kiêu ngạo vì được ưu ái, nhưng cuối cùng hắn cũng làm theo ý muốn của cô. Chẳng lẽ hôm nay không đến để cúi đầu tạ ơn hay sao…
Có phải hắn đã quá coi trọng cô… cũng nuông chiều cô quá rồi không…
Cao Quý công công thấy hoàng đế thẫn thờ một lát rồi lại cúi đầu đọc tấu chương, thầm thở phào nhẹ nhõm.
Mãi cho đến giờ Dậu.
Trong Hiên Vũ các, đèn lồng được thắp sáng.
Cao Quý công công nghĩ tới Tài nhân mới được phong hôm nay.
Ông ta ngập ngừng hỏi: “Bệ hạ, tối nay có cho gọi Triệu Tài nhân đó đến không ạ?”
Tiêu Diễn: “Lúc này Triệu Tài nhân đang ở đâu?”
Cao Quý: “Triệu Tài nhân trước buổi trưa đã chuyển đến Tầm Tuyết điện.”
Tiêu Diễn buông bút mực trong tay xuống, nói: “Cho gọi Triệu Tài nhân tới Hiên Vũ các.”
*
Cy: Mê cái cách anh ta dằn mặt khiến vợ dỗi xong cuối cùng lại phải chiều theo ý vợ, cũng thích cái cách anh ta đang cảnh cáo vợ mà vẫn nhớ nhét cái khăn vào trong ngực =))
[2] Hoa điền là một loại trang sức hình hoa trên mặt của phụ nữ Hán thời cổ đại