Trong Tầm Tuyết điện, Cố Nghi đương nhiên nghe nói tối nay hoàng đế triệu Triệu Uyển tới Hiên Vũ các.
Đây có nghĩa là… cốt truyện vẫn tiếp tục?
Thấy cô mở to mắt ngơ ngác, Đào Giáp vội vàng khuyên nhủ cô: “Quý nhân đừng nóng vội! Chỉ là một Tài nhân cỏn con thôi, so với Quý nhân còn kém xa! Chẳng qua chỉ là muốn tìm thứ mới lạ thôi!”
Triệu Uyển nhận được ân sủng ở biệt cung Ô Sơn, mặc dù địa điểm đã thay đổi từ hồ suối nước nóng đến Hiên Vũ các, nhưng tình tiết cốt truyện thật sự có liên quan đến nhau!
Khóe môi Cố Nghi mấp máy, lại không phát ra được bất cứ âm thanh nào.
Cô lắc đầu, cốt truyện đương nhiên là quan trọng nhất! Cốt truyện mới là vấn đề sống còn!
Cô thở phào nhẹ nhõm: “Ta hiểu rồi, ngươi… đi lấy một cuốn sách trên kệ đưa cho ta…”
Đào Giáp lập tức gật đầu: “Quý nhân nói đúng! Đọc sách là một cách tốt để giải tỏa buồn chán…” Cô ấy đảo mắt, lại nghĩ đến chuyện khác: “Hay là nô tì tìm một con vật hiếm khác cho Quý nhân xem? Nô tì nghe nói rằng phía sau rừng trúc gần phòng bếp ở biệt cung Ô Sơn này có nuôi rất nhiều thỏ. Nô tì bế một con thỏ đến đây để Quý nhân chơi đùa nhé?”
Thỏ?
Cố Nghi không khỏi thở dài: “Ngươi lợi hại thật đấy, mấy ngày nay ngươi đã nắm rõ mọi ngóc ngách trong biệt cung Ô Sơn này rồi à?”
Đào Giáp hơi sửng sốt, sau đó mỉm cười nói: “Quý nhân đừng trêu nô tì nữa!”
Cố Nghi đứng lên: “Vậy chúng ta đi xem thử đi!”
Trời đã tối, Đào Giáp khoác chiếc áo choàng lụa màu xanh tre cho Cố Nghi, cầm đèn lồng đi phía trước dẫn đường.
Lúc đi ngang qua biệt cung, Cố Nghi nhìn thấy một căn nhà khuất sau rừng trúc, bếp lửa cháy đỏ rực, khói bếp bay cao lên trời.
Đào Giáp dẫn cô đi vòng qua rừng trúc: “Quý nhân đi theo nô tì, chuồng thỏ ở phía sau nhà.”
Rẽ qua mấy bức tường trắng gạch xanh, Cố Nghi nhìn thấy một bãi cỏ hình vuông được ngăn cách bởi bốn hàng rào hình vuông, trong đó có mười con thỏ trắng như tuyết, mỗi con chỉ lớn bằng lòng bàn tay.
Khi nó nhảy lên, chiếc đuôi lông mềm mại của nó liền lắc lư lên xuống.
Nghe thấy tiếng bước chân, mấy con thỏ nhỏ chưa đi xa, thậm chí còn nhảy tới hàng rào và vểnh tai lên.
Dễ thương quá!
Cố Nghi lập tức quỳ xuống nhìn mấy con thỏ nhỏ.
Đào Giáp nhìn thấy mặt cô đã tươi tắn trở lại, liền duỗi ngón tay xuyên qua hàng rào chạm vào con thỏ nhỏ, cũng mỉm cười nói: “Quý nhân cẩn thận tay mình, bên cạnh hàng rào có củ cải, Quý nhân có thể thử cho bọn nó ăn.”
Cố Nghi quay đầu lại nhìn, quả nhiên có một đống cà rốt đặt ở bên cạnh hàng rào.
Cô lấy một củ và cho mấy con thỏ ăn.
*
Giờ Dậu ba khắc, Triệu Uyển tiến vào điện phụ của Hiên Vũ các, được cung nhân dẫn ngồi vào phòng khách.
Ngồi đó mãi đến giờ Tuất ba khắc mới có cung nhân đến dẫn cô ấy vào tẩm điện bên trong.
Sau khi cung nữ hầu hạ cô ấy tắm rửa xong thì đưa cô ấy tới ngồi ở chiếc giường trong điện.
Nước trong điện đang nhỏ tí tách, Triệu Uyển đã ngồi đó không biết bao lâu, đến khi cô ấy quay đầu lại nhìn thì đã là giờ Hợi.
Tim cô ấy đập càng lúc càng nhanh, đập thình thịch rồi lại thình thịch.
Ngón tay hơi tê, Triệu Uyển khẽ cử động, cảm nhận được mồ hôi trong lòng bàn tay.
Bên ngoài điện truyền đến giọng nói.
“Hoàng thượng giá đáo.”
Triệu Uyển vội vàng đứng dậy, quý xuống nói: “Tham kiến bệ hạ.”
Tiêu Diễn bước vào tẩm điện sáng đèn, liếc nhìn Triệu Tài nhân đang quỳ trước mặt mình.
Cô ấy chỉ mặc bộ quần áo màu trắng, tóc để xõa xuống.
“Đứng lên đi.”
Triệu Uyển ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt lưu ly màu nâu sẫm của Tiêu Diễn, nhưng trên mặt hắn không có chút vui mừng nào, chỉ lạnh lùng nhìn cô ấy.
Tim Triệu Uyển đập thình thịch, nhìn thấy hắn vén áo choàng ngồi trên chiếc ghế vuông trước bàn.
Cô ấy nín thở rồi tiến về phía trước hai bước, hỏi: “Bệ hạ muốn uống trà không ạ?”
Tiêu Diễn gật đầu.
Triệu Uyển nhấc ấm trà lên, dùng hết sức lực kiềm chế để bàn tay cầm ấm trà không run lên.
Tiêu Diễn cầm tách trà lên rồi liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ chạm khắc hoa văn.
Cung nhân đứng dưới ánh đèn lồng hình lục giác bên ngoài cửa sổ, bóng của họ in lên hoa văn trên cửa sổ.
Vài bóng người đột ngột di chuyển, chỉ thấy một bóng người bất ngờ lao vào.
Triệu Uyển nhìn thấy đôi mắt của Tiêu Diễn ở trước mặt khẽ lóe sáng, bên khóe môi hắn xuất hiện ý cười.
Tiêu Diễn ngồi xuống.
Cuối cùng không thể nhịn được nữa? Vẫn dùng chiêu cũ là đau đầu à?
Hắn chờ đợi tiếng cung nhân gõ cửa, nhưng đợi rất lâu vẫn không có âm thanh nào vang lên.
Bóng người bên ngoài cửa sổ chợt rời đi.
Tiêu Diễn cau mày, đứng dậy đi thẳng về phía trước điện.
Cửa điện mở ra, Cao Quý công cộng ở bên ngoài có vẻ kinh ngạc: “Hoàng thượng có gì dặn dò vậy ạ?”
“Vừa rồi ai đã tới đây?”
Cao Quý công công nhất thời bối rối, “Không có ai tới… À… là cung nhân đánh xe ngựa đến báo cáo với nô tài việc ngày mai chúng ta xuất phát, nô tài đã đuổi người đi rồi…”
Tiêu Diễn im lặng đứng trước cửa điện, kìm nén một lát mới túm lấy áo choàng Cao Quý đang cầm rồi đi ra khỏi Hiên Vũ các.
Cao Quý công công càng bối rối hơn: “Bệ hạ…”
Ông ta nghiêng người nhìn lại Triệu Tài nhân trong tẩm điện, thấy cô ấy đang đứng trong phòng với sắc mặt tái nhợt, bất lực nhìn bóng dáng rời đi của hoàng đế.
Là vì cô ấy không biết cách hầu hạ nên đã chọc giận bệ hạ à?
Cao Quý không có thời gian suy nghĩ nhiều, đành phải bước nhanh theo kịp bước chân của hoàng đế.
Hoàng đế trở về chỗ ngủ ban đầu của mình ở Hiên Vũ các.
Cao Quý công công lần đầu tiên gặp phải tình huống như vậy, không biết hoàng đế rốt cuộc là tức giận hay không tức giận nữa.
Nếu như là tức giận thì cũng không hiểu nổi, chuyện này có gì mà tức giận đâu chứ.
Nhưng Cao Quý công công dù sao cũng không phải người bình thường, ông ta nở nụ cười, hành lễ nói: “Sáng mai phải khởi hành sớm, hoàng đế cũng nên đi ngủ sớm thôi ạ.”
Tiêu Diễn “Ừ” một tiếng.
Cao Quý công công quay người, liếc mắt ra hiệu, cung nhân hầu hạ chải tóc liền bưng khay đi vào tẩm điện.
Sau khi Tiêu Diễn nằm xuống giường, Cao Quý công công liền rời khỏi tẩm điện.
Cung nhân phụ trách bên điện phụ đang lo lắng chờ đợi bên ngoài điện: “Cao công công, phải làm gì với Tài nhân đang ở điện phụ đây ạ?”
Cao Quý công công nhìn vầng trăng sáng trên bầu trời, cũng không còn sớm nữa
“Còn có thể làm gì đây? Hầu hạ cô ấy đi ngủ đi. Sáng mai phải khởi hành đúng giờ. Nếu chuyến đi bị chậm trễ thì cho dù ngươi có mấy cái đầu cũng không đủ để chém đâu.”
Cung nhân nói vâng rồi vội vàng quay trở lại điện phụ.
Cao Quý công công vẫn đứng yên tại chỗ, liếc nhìn về phía Tầm Tuyết điện.
Một vùng tối tăm.
*
Vào giờ Mão, bầu trời vẫn còn tối đen, cung nhân bắt đầu lục đục di chuyển rương hành lý ra ngoài chất lên xe.
Cố Nghi được Đào Giáp gọi dậy.
“Quý nhân, đến lúc dậy rồi. Hôm nay hồi kinh, không thể chậm trễ đâu ạ.”
Cố Nghi trở mình, cũng may tối hôm qua cô đi ngủ sớm, tỉnh dậy cũng không buồn ngủ lắm.
Cô khẽ ngáp một cái, Đào Giáp mở rèm giường, hầu hạ cô tắm rửa.
“Nô tì đã đặc biệt đến phòng bếp xin một hũ ô mai chua, nếu Quý nhân ngồi xe cảm thấy khó chịu thì có thể ngậm một quả.”
Cố Nghi nghĩ đến phải đi xe ngựa, lại khổ sở nói: “Sáng nay không cần ăn bữa sáng, chỉ cần đóng gói một ít đồ ăn nhẹ, nếu đói thì ăn một chút lót dạ là được.”
Đào Giáp đáp vâng rồi rời đi.
Còn một khắc nữa là đến giờ Thìn.
Trời cuối cùng cũng sáng, Cố Nghi đi ra ngoài Tầm Tuyết điện thì bị gió lạnh trên núi thổi qua khiến cô hắt hơi.
Đào Giáp giúp cô buộc dây của áo choàng lại.
“Quý nhân ráng chịu một chút, tí nữa lên xe rồi sẽ không lạnh nữa.”
Cố Nghi đi về phía xe ngựa thì nhìn thấy Tiêu Diễn đội vương miện cao, trên người mặc áo choàng màu xanh đậm đang đứng trước xe ngựa.
Cô bước nhanh hơn, lúc bước lại gần liền khụy gối nói: “Vấn an bệ hạ.”
Tiêu Diễn liếc nhìn cô một cái rồi dời tầm mắt đi chỗ khác.
Cố Nghi nhạy bén cảm thấy rằng mình đang bị phớt lờ.
Cô thắc mắc nhìn Cao Quý công công đang đứng bên cạnh, nhưng Cao Quý công công lại cúi đầu không chịu nhìn cô.
Cố Nghi đứng ngơ ngác một lúc, sau đó quay lại thì nhìn thấy một cung nhân đang dẫn Triệu Uyển đi về phía này.
Sau đó cô lại khụy gối rồi nói: “Vậy thần thiếp… cáo lui…”
Cô khẽ cau mày, đi được vài bước, cô không khỏi quay đầu lại nhìn Tiêu Diễn, ánh mắt vừa lúc chạm phải ánh mắt của hắn.
Trước khi nụ cười giả tạo kịp xuất hiện trên khuôn mặt cô, Tiêu Diễn đã thờ ơ quay đi.
Cố Nghi: …
Triệu Uyển mặc áo choàng màu xanh đậm đang đi tới trước mặt Tiêu Diễn.
Cố Nghi dời tầm mắt, vén rèm leo lên xe ngựa.
Đào Giáp do dự một hồi rồi nói: “Quý nhân không cảm thấy bệ hạ đang tức giận với Quý nhân sao ạ?”
Ta cũng nghĩ vậy đó. Cố Nghi gật đầu cười khổ: “Nhưng ta không biết tại sao cả.”
Đào Giáp mạnh dạn suy đoán: “Hay là vì Triệu Tài nhân? Chẳng lẽ tối qua Triệu Tài nhân đã nói xấu Quý nhân với bệ hạ sao?”
Không đâu, đôi tình nhân nhà người ta đang yêu đương nồng thắm, tại sao phải nói xấu cô làm gì? Hơn nữa cô tự hỏi trong lòng, cô đối xử với nữ chính rất tốt mà!
Nhìn thấy vẻ mặt không thể tin nổi của cô, Đào Giáp đoán: “Chẳng lẽ là vì bệ hạ không hài lòng với Triệu Tài nhân nên mới trút giận lên người Quý nhân?”
Điều này có vẻ đáng tin xíu.
Vừa nghe đến tuyến tình cảm của vị hoàng đế tuyệt tình là biết mọi chuyện chắc chắn sẽ không suôn sẻ ngay từ đầu rồi.
Nữ chính cũng phải theo cốt truyện mà thực hiện vài lần mới được.
Nhưng cô đã mỉm cười chúc phúc cho bọn họ rồi, còn cố gắng hết sức để giảm thiểu sự tồn tại của mình, tại sao còn bị buộc trở thành công cụ hình người nữa chứ?
Nghĩ tới đây, Cố Nghi uể oải nói: “Thôi kệ đi, có lẽ lúc này bệ hạ như vậy thôi, qua một thời gian nữa bệ hạ sẽ ổn thôi.”