Hai người ngồi đối diện nhau trong im lặng một lúc, vẫn còn khá xa lạ và lúng túng.
Cố Nghi cười hỏi: “Tài nhân lần đầu tiên chuyển đến Hà Lạc điện, đêm qua ngủ có ngon không?”
Triệu Uyển: “Đa tạ Quý nhân đã quan tâm, mọi thứ trong điện phụ đều đầy đủ, thần thiếp ngủ rất ngon.”
Cố Nghi gật đầu: “Vậy thì tốt. Tài nhân có cần gì nữa thì cứ bảo cung nữ báo cho ta biết là được, trong Hà Lạc điện không có nhiều quy củ như vậy, Tài nhân cũng không cần phải ngày nào cũng đến thỉnh an đâu.”
Triệu Uyển cúi đầu: “Thiếp thân nghe theo lời căn dặn của Quý nhân.”
Cố Nghi không thể chấp nhận một nữ chính xinh đẹp mỏng manh như vậy!
Cô giả vờ ho khan: “Nếu không có chuyện gì nữa thì Tài nhân có thể trở về. Ta…” Cố Nghi đang định bịa ra một lý do thì bên ngoài điện truyền đến giọng nói của một cung nữ xa lạ: “Vấn an Quý nhân và Tài nhân. Đức phi nương nương mời hai vị chủ tử đến Lạc Anh điện ngồi chơi, nói đã lâu không gặp, cảm thấy rất nhớ.”
Cố Nghi đành phải đứng dậy: “Được, ngươi mau chóng trở về bẩm báo với Đức phi nương nương, bọn ta sẽ tới ngay!”
Đức phi cuối cùng cũng đã chính thức xuất hiện.
Theo như trong sách, Đức phi bắt đầu làm khó Triệu Uyển từ khi cô ấy từ biệt cung Ô Sơn hồi kinh và được phong là Uyển Mỹ nhân. Hiện tại, Triệu Uyển đã trở thành Triệu Tài nhân, sống ở điện phụ của Hà Lạc điện, vì vậy cô cũng bị mời đến Lạc Anh điện uống trà. Cố Nghi cảm thấy nhức đầu.
Cung nữ liền rời đi, Triệu Uyển nhìn Cố Nghi khẽ cau mày, hỏi: “Quý nhân vẫn chưa tiếp xúc với Đức phi nương nương lần nào sao? Là đang lo lắng sao ạ?”
Cố Nghi: “Đức phi và ta chưa từng gặp mặt riêng, hôm nay đến thăm cũng là chuyện đương nhiên.”
Sau khi Cố Nghi chỉnh trang lại một chút, cô và Triệu Uyển chậm rãi đi về phía Lạc Anh điện.
Lạc Anh điện có mặt tiền rộng năm gian, trên đỉnh lợp ngói tráng men màu vàng, dưới mái hiên có hành lang dài.
Cố Nghi và Triệu Uyển đã đến trước điện chính, đang đứng trên hành lang chờ được gọi vào.
Trong cửa chính điện có một bức bình phong bằng lưu ly, trước bức bình phong là một chiếc bàn chạm khắc hoa văn phượng hoàng và mẫu đơn đỏ, trên bàn đặt một chiếc chân nến hình bát giác với hoa văn xanh.
So với Tú Di điện và Hà Lạc điện thì sang trọng hơn gấp mấy lần.
Không hổ là Đức phi, cũng không hổ là cha của Liễu Phiêu Phiêu!
Lúc này thời tiết hơi lạnh, gió thu thổi qua, Cố Nghi đứng ở ngoài cửa điện, hai tay khoanh lại giấu trong tay áo lớn.
Một lúc sau vẫn không có tiếng ai gọi vào.
Đào Giáp thấp giọng nói: “Nếu biết như vậy thì nô tì đã chuẩn bị cho Quý nhân một lò sưởi cầm tay.”
Cố Nghi lắc đầu: “Nơi này phong cảnh rất đẹp, ngươi nhìn xem, trước sân lá phong màu đỏ nhìn cũng đẹp lắm.”
Triệu Uyển đứng sau Cố Nghi nghe vậy thì không khỏi nhìn cây phong trước sân.
Những chiếc lá phong đỏ rực, đã gần cuối thu rồi.
Một cung nữ mặc áo hoa đỏ tím từ trong điện đi ra, khuỵ gối nói: “Đức phi nương nương mời hai vị chủ tử vào điện.”
Cố Nghi cười nói: “Đa tạ, làm phiền ngươi dẫn đường.”
Đức phi đang ngồi trên chiếc ghế bành bằng gỗ đàn hương trong điện, nghe thấy giọng nói của Cố Quý nhân.
Giọng nói nhẹ nhàng rất bắt tai.
Hồ ly tinh!
Cô ta liền thấy không vui, xoay mấy chiếc hộ giáp [1] bằng vàng trên tay.
Cố Nghi và Triệu Uyển tiến vào điện, cúi đầu hành lễ với Đức phi ở ngồi trên điện: “Vấn an Đức phi nương nương.”
Đức phi nhìn thấy khuôn mặt của hai người họ thì càng không vui.
Cố Quý nhân, cô ta đã gặp cô trong bữa tiệc Trung thu, là một mỹ nhân.
Không ngờ Triệu Tài nhân, người được phong tước ở biệt cung Ô Sơn cũng có dung mạo đẹp hiếm có.
Chẳng trách!
Cô ta ngồi thẳng dậy, đôi lông mày lá liễu hơi nhíu lại, sau đó lại giãn ra: “Hai vị muội muội đừng khách sáo như vậy, sao phải đa lễ thế làm gì? Đứng dậy đi, ta chỉ tìm hai muội đến để nói chuyện, uống trà thôi.”
Đức phi quay đầu lại nói với cung nhân: “Đem ghế, mang trà lên.”
Cung nữ mang đến hai chiếc ghế đẩu thấp. Sau khi ngồi xuống, cả người đột nhiên thấp hơn rất nhiều.
Đức phi nhìn Triệu Uyển, mỉm cười nói: “Đây chắc là Triệu Tài nhân mới được phong, quả thật rất xinh đẹp, đến cả bổn cung nhìn còn thấy thích nữa là!”
Bắt đầu rồi, bắt đầu rồi, cuộc chiến giữa nữ chính và nữ phụ đã bắt đầu!
Cố Nghi nâng tách trà nóng trong tay lên, không nhúc nhích, cố gắng giảm thiểu sự hiện diện của mình ở mức thấp nhất.
Triệu Uyển cúi đầu nói: “Đức phi nương nương quá khen.”
Đức phi lại cười dịu dàng: “Nếu không phải như vậy thì bổn cung lại lấy làm kinh ngạc. Bệ hạ trước đây không bao giờ tùy tiện nâng đỡ cung nữ, nô tài chỉ là nô tài, sao có thể trở thành chủ tử được!”
Triệu Uyển cảm thấy trong lòng đau xót, cắn chặt đôi môi đỏ mọng, không thốt nên lời.
Đức phi hài lòng, lại nhìn Cố Nghi: “Cố Quý nhân nói xem?”
Cố Quý nhân không muốn nói gì hết!
Cố Nghi cố gắng nở nụ cười ngoan ngoãn: “Nương nương không biết chứ Triệu Tài nhân thực ra xuất thân từ nữ quan, từng là Chưởng chế của Ti chế ti, khéo léo sáng tạo. Chiếc váy hoa nguyệt là chính tay Tài nhân chế tác, không phải nô tài. Theo thiếp thân thấy, nương nương mới thật sự là châu ngọc, phong thái tao nhã. Bệ hạ ở biệt cung Ô Sơn cũng chỉ là thấy thiếp thân và Tài nhân có chút mới mẻ mà thôi.”
Đức phi cười nhẹ: “Cố Quý nhân nói chuyện thật thông minh.”
Nhưng Triệu Uyển lại kinh ngạc liếc nhìn Cố Nghi.
Cố Nghi lại cười: “Khiến nương nương vui cũng là vinh hạnh của thiếp thân.”
Sắc mặt Đức phi đã đỡ hơn: “Hôm nay mời hai người tới, còn có một chuyện muốn nói với hai người. Tháng mười sắp đến rồi, năm ngoái bổn cung đã tổ chức trò chơi đánh bóng, cả cung đều thích thú. Năm nay sẽ tận dụng cơ hội tuyết vẫn chưa rơi, nên bổn cung nghĩ đến việc tổ chức gì đó để giải tỏa nỗi buồn. Năm ngoái là Vương Quý nhân và Cung Quý nhân đã giúp ta lo liệu, nhưng nay hai vị Quý nhân đó đã là Tiệp dư, việc vặt như thế này, bổn cung thật sự không thể nhờ vả nữa. Còn Điền Quý nhân thì lại là ốm yếu, vì thế bổn cung quyết định sẽ giao công việc này cho hai vị ở Hà Lạc điện đây…”
Trong sách, Đức phi giao trọng trách này cho Uyển Mỹ nhân, dĩ nhiên là muốn khiến cô ấy làm hỏng việc, mất mặt trước mặt hoàng thượng. Nhưng bây giờ lại kéo thêm cô vào, có phải cô sẽ trở thành gánh nặng không?
Cố Nghi đang muốn từ chối, lại nghe thấy ngoài điện vang lên giọng hô dài: “Hoàng thượng giá đáo.”
Đức phi lập tức vui vẻ đứng dậy, đi tới tiếp đón: “Hoàng thượng đến rồi!”
Cố Nghi và Triệu Uyển đứng dậy, sau đó đứng sang một bên.
Tu La tràng, mặc dù có hơi muộn nhưng nhất định vẫn xảy ra.
Vòng xoáy tình cảm của nữ chính, nam chính và nữ phụ.
Cô – một công cụ hình người lại xuất hiện ở đây một lần nữa…
Đức phi cung kính nói: “Tham kiến bệ hạ. Bệ hạ vừa từ biệt cung Ô Sơn trở về, đã lâu không gặp, thần thiếp lúc nào cũng nhớ bệ hạ.”
Tiêu Diễn đỡ cô ta đứng dậy: “Bình thân, hôm nay tan triều còn sớm nên trẫm tới đây thăm nàng.”
Đức phi nghe vậy liền vui mừng t nói: “Bệ hạ long ân. Thần thiếp đã đặc biệt chuẩn bị trà lá tre mà bệ hạ thích uống, mời bệ hạ nếm thử.”
Tiêu Diễn cười nhẹ: “Ái phi có tâm.”
Nhưng khóe mắt hắn lại nhìn thấy Cố Nghi đang cúi đầu đứng sau lưng Đức phi.
Nhìn cô đang đứng đó cúi đầu như một con ngốc.
Đức phi quay người lại nói: “Thần thiếp quên mất, hôm nay hai vị muội muội cũng đang ở trong điện, vừa rồi bọn thiếp đang nói về trò chơi đánh bóng năm nay.”
Tiêu Diễn ngồi xuống, nhướng mày: “Ồ, nói trẫm nghe thử xem.”
Đức phi ngồi bên cạnh, hộ giáp bằng vàng trên tay trái nhẹ nhàng đặt lên cánh tay phải của hắn, cô ta cười như hoa nói: “Thần thiếp đang nghĩ Cung Tiệp dư và Vương Tiệp dư đã thăng chức vị rồi, những chuyện nhỏ nhặt này cũng không tiện nhờ vả bọn họ nữa. Vì thế việc chuẩn bị trò chơi đánh bóng năm nay, thần thiếp định giao cho Cố Quý nhân và Triệu Tài nhân ở Hà Lạc điện.”
Tiêu Diễn cười nói: “Ý này hay đấy.”
Thấy tâm trạng hoàng đế rất tốt, Đức phi lại cười nói: “Năm trước đều là mấy tỷ muội vui vẻ cùng chơi đánh bóng, nhưng trận đánh bóng vào tháng mười năm nay, bệ hạ nhất định phải đến cổ vũ thần thiếp đó.”
Tiêu Diễn: “Trẫm đương nhiên sẽ đến hỗ trợ.” Ánh mắt hắn quét qua hai người vẫn đang đứng bên cạnh.
Đức phi thấy vậy liền hỏi: “Triệu Tài nhân, nếu đã được bệ hạ khen ngợi như vậy thì trận đánh bóng năm nay cần phải chuẩn bị thật tốt, tuyệt đối không được xảy ra bất kỳ sai sót nào.”
Cốt truyện đang trực tuyến!
Cố Nghi liếc mắt nhìn Triệu Uyển, thấy vẻ mặt cô ấy trịnh trọng, nói: “A Uyển nhất định sẽ cố gắng hết sức.”
Tiêu Diễn cười nói: “Vậy trẫm sẽ chờ xem.”
Triệu Uyển cảm thấy vui mừng, kìm nén nụ cười trên môi: “Đa tạ lời chúc của bệ hạ.”
Tiêu Diễn nhìn thấy Cố Nghi liếc nhìn Triệu Tài nhân, lại liếc mắt nhìn sang Đức phi, nhưng vẫn không chịu nhìn hắn: “Cố Quý nhân nói xem?”
Cố Nghi lúc này mới ngước mắt nhìn Tiêu Diễn, thấy hắn đội vương miện ngọc, đôi mắt hoa đào đang nhìn chằm chằm vào mình, cô liền cụp mắt xuống nói: “Thần thiếp cũng nhất định sẽ cố gắng hết sức. “
Đức phi quay đầu lại nhìn hoàng đế kỹ hơn thì thấy hắn đang chăm chú nhìn Cố Quý nhân.
Cô ta đưa tay ta kéo tay áo hắn: “Bệ hạ, nếu bệ hạ đến đây với thần thiếp, hai vị muội muội đây cũng đã ở Lạc Anh điện uống trà xong rồi, thần thiếp sẽ để hai người bọn họ trở về Hà Lạc điện.”
Cố Nghi nghe thấy thế liền thầm thở phào nhẹ nhõm.
Tiêu Diễn nhìn hai vai Cố Nghi thả lỏng, đây là đang cảm thấy nhẹ nhõm… Vội đi như vậy à?
“Lui xuống di.”
Cố Nghi khuỵu gối nói: “Thần thiếp cáo lui.”
Triệu Uyển chậm rãi một lát mới nói: “Thần thiếp cáo lui.”
Đi ra khỏi Lạc Anh điện, Triệu Uyển do dự hỏi Cố Nghi: “Quý nhân, lần chuẩn bị cho trận đánh bóng này, Quý nhân có ý kiến gì không?”
Cố Nghi nhớ lại nội dung cuốn sách: “Ta không có, nhưng ta biết nhất định cô có. Đợi Đức Phi nương nương đưa cuốn “Hoàn kinh” đến, cô cứ chuẩn bị theo chỉ dẫn trong sách, sau đó chúng ta sẽ cùng nhau bàn bạc.” Làm sao để đảm bảo tiền đề của cốt truyện chính, là đổ trách nhiệm cho người khác!
Triệu Uyển quỳ xuống nói: “Được Quý nhân xem trọng, A Uyển cảm thấy vô cùng cảm kích.”
Cố Nghi đỡ cô ấy đứng dậy: “Không cần đa lễ, ta tin cô!” Theo cốt truyện, sau khi được sủng ái sẽ lại có một đợt trắc trở nhỏ, cô sẽ nhanh chóng vùng dậy! Tiến vào chế độ vả mặt điên cuồng!
*
“Bệ hạ đang suy nghĩ gì vậy ạ?” Đức phi tự tay pha trà lá tre đưa cho Tiêu Diễn, thấy hắn đang chống một tay lên tay vịn của chiếc ghế gỗ hoa lê màu vàng, dường như đang… ngẩn ngơ?
Đức phi thấy Tiêu Diễn đảo mắt, nhẹ nhàng cười nói: “Trẫm chỉ đang nghĩ… Tại sao Liễu Thừa tướng lại cáo bệnh, không chịu lên triều?”
Trong lòng Đức phi trầm xuống, trên mặt mỉm cười nói: “Cha đã già rồi, mỗi khi trời trở gió lạnh thì chân liền đau nhức, mong bệ hạ đừng trách tội.”
Tiêu Diễn: “Vừa mới bổ nhiệm quan chức vào Lục bộ, Liễu Thừa tướng là trụ cột của đất nước, trẫm còn mong ông ấy chăm sóc sức khỏe thật tốt, sớm ngày đến triều.”
Đức phi cười một cách gượng gạo, nói: “Thần thiếp nhất định sẽ chuyển lời của bệ hạ đến cha.”
Trong lòng Liễu Thừa tướng dù không hài lòng về việc bổ nhiệm quan chức mới, nhưng không dám khuyên can như Tề Nhược Đường, chỉ đành cáo bệnh không lên triều.
Tiêu Diễn hôm nay đến chẳng qua là muốn nhắc nhở nhà họ Liễu, không thể học theo nhà họ Tề, lòng dạ quá tham lam.
Hắn nhấp một ngụm trà: “Kỹ năng pha trà của ái phi lại tiến bộ rồi.”
Đức phi: “Tạ bệ hạ khen ngợi.”
Tiêu Diễn uống xong chén trà liền đứng lên nói: “Trẫm phải về Thiên Lộc các đây, không ở lại nữa.”
Đức phi vội vàng đứng lên: “Bệ hạ mới chỉ uống một chén trà mà đã rời đi rồi sao ạ?”
Tiêu Diễn: “Việc trong triều phức tạp, hôm khác trẫm lại đến thăm nàng.” Nói xong liền đi về phía cửa điện.
Đức phi cảm thấy hoàng đế hôm nay khác khác, nhưng không thể nói là khác chỗ nào.
Cô ta nghiến răng, tiếp đó liền ôm lấy eo Tiêu Diễn từ phía sau.
Tiêu Diễn khựng lại, cười nói: “Sao thế?”
Đức phi mặt đỏ lên: “Thần thiếp thất lễ, chỉ là đã lâu không gặp bệ hạ. Hôm nay… mặc dù hôm nay không phải ngày lật thẻ bài… nhưng thần thiếp hy vọng bệ hạ có thể ở lại… thương xót cho thần thiếp…”
Cô ta nói xong, lại thấy hoàng đế trước mặt cũng không có phản ứng gì.
Qua một lát, Đức phi càng ngày càng bất an, không khỏi buông hai tay ra, ngẩng đầu nói: “Bệ hạ…”
Tiêu Diễn quay người lại, trên mặt nở nụ cười nhẹ.
Ý cười của Đức phi còn chưa kịp chạm vào mắt đã nghe thấy hắn nói: “Hôm nay trẫm rất bận, hôm khác sẽ đến thăm nàng.”
Đức phi đành phải hành lễ nói: “Vậy thần thiếp sẽ đợi bệ hạ, cung tiễn bệ hạ.”
Sau khi hoàng đế rời đi, Đức phi chậm rãi đi vào tẩm điện, cuốn đồng sử [2] ở biệt cung Ô Sơn mà Thượng nghi cục gửi đến nằm ngay đầu giường, chỉ vỏn vẹn vài nét, đỏ tươi chói mắt.
Đức phi chộp lấy cây ngọc như ý [3] ở đầu giường đập mạnh xuống đất, viên ngọc xanh trong nháy mắt vỡ thành từng mảnh, hóa thành bột.
“Đám hồ ly tinh đó!”
Hôm nay cô ta đã vứt bỏ hết mặt mũi nhưng vẫn không thể giữ được hoàng đế, trong lòng vừa tức vừa lo, cảm thấy cực kỳ uất ức!
*
[1] hộ giáp: Là vật trang sức thường được các cung tần, phi tần đeo trên ngón út và áp út.
[2] đồng sử: Là tên gọi cuốn sách ghi chép về đời sống tình dục của vua và các cung nữ, được ghi bằng bút lông màu đỏ.
[3] ngọc như ý: Một dụng cụ sử dụng để gãi ngứa ngày xưa.