Nam Chính Hắn Luôn Tuyệt Tình Như Vậy

Chương 31

Cố Nghi vốn không hay biết mình đã bị xếp vào phe “đám hồ ly tinh”, cô quay trở về Hà Lạc điện, cứ ngỡ có thể thở phào nhẹ nhõm, nhưng suốt cả buổi chiều, khách đến Hà Lạc điện cứ nườm nượp.

Vương Tiệp dư vừa mới rời đi là có người khác đến ngay, đến cả Châu Mỹ nhân và Trần Mỹ nhân vốn ngày thường không qua lại mấy cũng đến Hà Lạc điện để tán dóc với Cố Nghi.

Cố Nghi cảm thấy mệt mỏi, nhưng vẫn phải gắng gượng tiếp đón.

Phi tần trong cung đến trò chuyện, câu chuyện cũng chỉ xoay quanh chuyện dò hỏi xem tại sao Triệu Tài nhân lại bất ngờ được hoàng đế sắc phong ở biệt cung Ô Sơn, rồi tại sao cô ta lại vào ở Hà Lạc điện, có phải Vương Tiệp dư đã làm phật ý hoàng thượng hay cô đã làm phật ý hoàng thượng hay không. Hoặc có lẽ Vương Tiệp dư muốn nhờ cung nữ này để tranh giành sủng ái, nhưng cuối cùng lại để cô ta được lợi.

Đại loại là mấy chuyện như thế này.

Cố Nghi mỉm cười đánh trống lảng: “Có lẽ hoàng thượng thương xót Triệu Tài nhân, còn những chuyện khác thì ta cũng không rõ, chi bằng đi hỏi hoàng thượng thì hơn.”

Đến khi tiễn Trần Mỹ nhân đi, Cố Nghi mới có chút thời gian để nghỉ ngơi.

“Nồi lẩu dùng cho bữa tối khi nào mới được mang đến?”

Đào Giáp trả lời: “Đã sai người đến phòng bếp lấy rồi, chắc chỉ chốc lát nữa là tới thôi ạ.”

Cố Nghi mỉm cười nói: “Tốt, quyển Hoàn Kinh mà Đức Phi nương nương gửi đến đã đưa cho Triệu Tài nhân chưa?”

Đào Giáp gật đầu: “Vừa nhận được là đã sai người đưa đi rồi ạ. Nô tì thấy Quý nhân đang nói chuyện với mấy Mỹ nhân khác nên chưa đến bẩm báo. Triệu Tài nhân đã lật xem quyển Hoàn Kinh, sau đó đã đi đến Thượng công cục [1] và xưởng thủ công để tìm những cung nhân giỏi làm gậy và bóng rồi ạ.”

Cố Nghi nhắc nhở Đào Giáp: “Ngươi ở trong cung quen thuộc nhân sự, mấy ngày chuẩn bị trò chơi đánh bóng này nhớ giúp đỡ Triệu Tài nhân.” Thấy Đào Giáp định mở miệng cãi lại, Cố Nghi liền cắt ngang: “Việc này là do Đức Phi nương nương giao, cũng là việc của Hà Lạc điện chúng ta. Nếu có gì sai sót, để người ta nắm được lỗi thì không hay đâu.” Đến lúc đó mọi người đều phải gánh tội!

Đào Giáp bĩu môi: “Nô tì biết rồi!”

“Cố Quý nhân muốn nằm không hưởng lợi thế này à?”

Là giọng của Tiêu Diễn.

Cố Nghi quay lại nhìn, quả nhiên là Tiêu Diễn.

Cô nhanh chóng liếc qua cung nhân bên ngoài điện, tất cả đã quỳ xuống từ lúc nào, nhưng không ai truyền báo, cô cũng không biết Tiêu Diễn đã đứng ngoài điện bao lâu.

Cô khuỵu gối hành lễ: “Tham kiến hoàng thượng.”

Tiêu Diễn giơ tay ra hiệu bảo cô đứng dậy, ánh mắt rơi xuống hai chén trà đã uống dở trên bàn.

Cố Nghi giải thích: “Trần Mỹ nhân vừa tới điện trò chuyện với thần thiếp, mới đi không lâu.”

Tiêu Diễn khẽ “ồ” một tiếng, rồi vén áo ngồi xuống.

Cố Nghi không biết Tiêu Diễn đến vào giờ này là vì chuyện gì, chẳng lẽ là vừa đi thăm Triệu Uyển rồi tiện đường ghé qua thăm cô?

Tiêu Diễn thấy Cố Nghi đứng ngây người không nhúc nhích, liền nói: “Cố Quý nhân lâu rồi chưa về cung, Hà Lạc điện ngay cả một chén trà cũng không muốn dâng lên à?”

Cố Nghi bừng tỉnh, nhìn sang Đào Giáp.

Đào Giáp lập tức cúi người xin lỗi: “Xin bệ hạ thứ tội, nô tì sẽ lập tức sai người dâng trà ngay.”

“Xin bệ hạ thứ tội.” Cố Nghi nói xong thì dừng lại một chút, thử thăm dò: “Bệ hạ, hôm nay bệ hạ đến là có việc gì muốn căn dặn thần thiếp sao?”

Tiêu Diễn hơi cau mày, không hiểu tại sao hôm nay giọng điệu của cô lại xa cách như vậy, trong lòng có chút không vui: “Sao vậy Cố Quý nhân, nếu trẫm không có việc gì thì không thể đến Hà Lạc điện à?”

Cố Nghi liền rụt người lại, cười gượng: “Bệ hạ, sao bệ hạ lại nói thế, thần thiếp ngày nào cũng mong ngóng bệ hạ đến!”

Tiêu Diễn nghe vậy, nét mặt dịu lại đôi chút: “Miệng lưỡi trơn tru.” Nhưng khi ngước mắt lên, thấy cô vẫn đứng thẳng trước bàn chưa ngồi xuống, trong lòng hắn chợt nhớ lại lần khiển trách cô ở biệt cung Ô Sơn, liền hạ giọng: “Ngồi xuống đi.”

Sau khi Cố Nghi ngồi xuống, cô cung kính nói: “Tạ ơn bệ hạ đã ban chỗ ngồi.”

Tiêu Diễn nghe vậy thì nhướng mày, trong lòng bỗng trào lên một cơn bực bội không rõ nguyên do. Hắn ngước mắt lên nói: “Cố Nghi…”

Cố Nghi im lặng chờ đợi nhưng mãi không nghe thấy Tiêu Diễn nói tiếp.

“Bệ hạ?” Anh nói nốt đi chứ!

Tiêu Diễn lại hỏi: “Nàng đã gọi bữa tối chưa?”

Cố Nghi gật đầu: “Hôm nay thần thiếp gọi món lẩu bò.”

Hai người im lặng một lúc lâu.

Cố Nghi không đoán được liệu hắn có định đi tìm nữ chính không, nhưng vẻ mặt cau mày lặng thinh của Tiêu Diễn trông hơi đáng sợ. Cô ngập ngừng hỏi: “Bệ hạ có muốn ở lại dùng bữa không ạ?”

Tiêu Diễn nghe thấy giọng cô dè dặt, cẩn thận, lòng càng thêm khó chịu.

Cố Nghi… Trẫm thường ngày đối xử với nàng ra sao? Chỉ vì có lần khiển trách nàng, mà nàng lại sợ trẫm đến vậy sao? Hơn nữa những gì trẫm ban cho nàng, chẳng phải đúng như những gì nàng mong muốn sao?

Tiêu Diễn không nói một lời nào, đứng dậy rồi phất tay áo bỏ đi.

Cố Nghi ngơ ngác.

Đào Giáp pha trà xong quay lại, thấy người đi rồi bèn hỏi: “Quý nhân, bệ hạ đâu rồi?”

Cố Nghi cười gượng: “Ha ha.”

Vài ngày sau, Ti Tân Ti [2] đã gửi bản đồ sân chơi trò đánh bóng trong cung đến tay Cố Nghi.

Trò đánh bóng là dùng gậy gỗ để đánh bóng, đưa bóng vào các lỗ được đào sẵn dưới mặt đất, rất giống với môn golf hiện đại.

Bản đồ sân chơi chọn một góc trong ngự hoa viên, tuy không có địa hình núi đồi uốn lượn như được ghi chép trong Hoàn Kinh, nhưng cũng đã bố trí hòn non bộ, hoa cỏ và con đường đá quanh co khúc khuỷu.

Trong vườn có tổng cộng năm lỗ bóng, cạnh mỗi lỗ đều cắm cờ làm dấu. Bản đồ ghi rõ vị trí của lỗ bóng, cờ và các vị trí cơ bản để đánh bóng và giữ gậy.

Cố Nghi cẩn thận xem đi xem lại nhiều lần, sợ có sai sót gì.

Cô xem xong liền hỏi Đào Giáp: “Thiệp mời đã gửi đến các cung rồi chứ? Triệu Tài nhân đã đưa các dụng cụ do xưởng thủ công chế tạo để Đức Phi nương nương xem qua chưa?”

Đào Giáp gật đầu: “Hôm qua Triệu Tài nhân đã mang tất cả dụng cụ đến Lạc Anh cung, chắc hẳn Đức Phi nương nương đã xem qua rồi.”

Cố Nghi: “Đợi khi dụng cụ được trả về cho Ti tân ti cất để dùng trong ngày diễn ra trò chơi đánh bóng, ngươi hãy nhanh chóng dẫn người đi kiểm tra một lượt, đặc biệt là các quả bóng. Mỗi quả bóng gỗ đều phải được cân đo kỹ lưỡng, đảm bảo không có sai sót gì.”

Đào Giáp nhíu mày: “Quý nhân sợ có người động tay động chân sao ạ?”

Cố Nghi gật đầu: “Đúng vậy. Đức Phi nương nương tổ chức trò đánh bóng vốn là để tiêu khiển cho bớt buồn chán, là một việc tốt. Các cung muốn gây ấn tượng đều lên kế hoạch, tính toán đánh bóng thế nào, hoàng thượng cũng sẽ đích thân đến dự, không tránh khỏi có kẻ có lòng dạ bất chính, gian lận để giành chiến thắng thì không hay.”

Đào Giáp: “Quý nhân thật sáng suốt! Ngày mai nô tì sẽ đi ngay!”

Cố Nghi thở phào nhẹ nhõm, vì Đào Giáp rất giỏi làm việc, mặc dù tính tình có chút thô lỗ, nhưng rất nhanh nhẹn.

Theo cốt truyện trong sách, trong cuộc thi đánh bóng mùa thu này, nữ chính đã chiếm lĩnh sân khấu và giành vị trí đầu tiên, nhưng lại bị Đức phi hãm hại vì quả cầu cô ấy dùng nặng hơn so với những quả khác, giúp cô ấy có lợi thế khi đánh bóng trên dốc và không bị gió thổi bay khi đánh trên mặt đất bằng phẳng. Vì vậy, Đức phi cáo buộc cô ấy gian lận, mưu đồ chiếm sủng ái, còn vì cô ấy là người chuẩn bị trận đánh bóng nên bị buộc tội dùng quyền mưu lợi, tội chồng thêm tội.

Nữ chính bị phạt quỳ bên ngoài Lạc Anh cung trong hai canh giờ, lại gặp đúng trời mưa lớn nên khiến cô ấy ốm nặng. 

Thảm thật.

Sau này mới biết, tất cả đều là do Đức phi tự mình dàn dựng.

Còn bây giờ, Cố Nghi đã trở thành người chuẩn bị, chắc chắn không muốn trở thành kẻ gánh tội thay và có lẽ việc lần này nữ chính có bị sỉ nhục hay không… cũng không ảnh hưởng đến mạch truyện chính… phải không…

Đào Giáp thấy Cố Nghi đang cau mày suy nghĩ, bèn pha cho cô một tách trà rồi chuyển chủ đề: “Quý nhân… ngày mai là ngày lật thẻ rồi, có cần nô tì đi tìm Cao công công không?”

Kể từ sau chuyến đi đến Ô Sơn, Đào Giáp đã có thể nói chuyện trực tiếp với Cao công công mà không cần phải nhờ đến người trung gian là Lục Triều nữa.

Cố Nghi nghe vậy, không khỏi thấy đau đầu. Từ lần trước khi Tiêu Diễn bỏ đi, đến giờ cô vẫn không hiểu rõ chuyện gì đã xảy ra. Hơn nữa, theo tình tiết trong truyện, Tiêu Diễn chắc chắn sẽ lật thẻ của nữ chính.

Cố Nghi lắc đầu: “Không cần đâu.” Cô do dự nói: “Treo thẻ đỏ đi.”

Đào Giáp tính toán ngày tháng: “Không phải chứ… vẫn chưa đến ngày mà ạ?”

Cố Nghi phẩy tay: “Sắp đến rồi…”

Đào Giáp đành làm theo lời cô dặn.

Trong Thiên Lộc các, không gian vắng lặng như một ngôi mộ hoang.

Hai cung nhân đứng trong các đều cúi đầu không nói lời nào, gần như nín thở.

Cao công công bước vào trong các, nhẹ nhàng đặt chén trà lên chiếc bàn dài gỗ cẩm lai: “Bệ hạ uống chén trà đi ạ.”

Việc dâng trà rót nước thường do thái giám chuyên lo trà nước đảm nhận, nhưng hôm qua, cung nhân lo việc trà nước làm ướt khay, liền bị đuổi ra khỏi Thiên Lộc các.

Ngày thường, hoàng đế không quá khắt khe với hạ nhân, khay trà bị ướt chỉ là một lỗi nhỏ, có lẽ hắn sẽ không để ý đến nhưng hôm qua hắn đã đuổi người ra ngoài.

Cao Quý công công chỉ cần suy nghĩ chút cũng biết tâm trạng hoàng đế đang không tốt.

Hắn càng im lặng thì tâm trạng lại càng tồi tệ.

Chuyện triều đình gần đây đã có tiến triển, Cao Quý công công đoán rằng vấn đề có lẽ đến từ hậu cung.

Nhắc đến hậu cung, người có thể khiến hoàng đế thêm phiền muộn vào lúc này chắc chắn chỉ có Cố Quý nhân của Hà Lạc điện.

Cao Quý công công thầm giơ ngón cái với Cố Quý nhân trong lòng.

Bái phục!

Tiêu Diễn vẫn đang xem tấu chương, liếc nhìn chén trà nhưng không động đến.

Bên ngoài các có tiếng động, hắn không khỏi nhíu mày.

Cao Quý công công lập tức nói: “Nô tài sẽ đi xem có chuyện gì ngay!”

Cao Quý công công vừa ra khỏi cửa đã thấy nha hoàn Đông Thảo hầu hạ bên cạnh Đức Phi nương nương.

Đông Thảo khéo léo cúi người chào: “Cao công công, nương nương của chúng nô tì sai nô tì mang ít điểm tâm cho hoàng thượng. Đây là bánh mứt hồng mới nướng, phiền công công chuyển giúp.”

Cao Quý công công trong lòng có chút khó xử, lại đến nữa rồi!

Mấy ngày gần đây, hoàng thượng vừa trở về hoàng cung, các phi tần ngày nào cũng gửi đồ đến.

Không ai thấy rằng tâm trạng hoàng thượng đang không tốt sao!

Trên mặt ông ta vẫn giữ nụ cười: “Nương nương thật chu đáo, nô tài nhất định sẽ chuyển đến tay hoàng thượng.”

Cao Quý công công nhận lấy khay, sau đó bước vào trong các.

Vừa vào, ông ta liền thấy hoàng đế ngẩng đầu nhìn khay trong tay mình, trên mặt dường như có chút mong đợi.

Cao quý công công lại âm thầm thở dài một tiếng, mỉm cười nói: “Đức Phi nương nương gửi chút điểm tâm cho bệ hạ, là bánh mứt hồng mới nướng, ăn vào thời tiết này ngọt lắm ạ.”

Hoàng đế quả nhiên cụp mắt xuống: “Để đó đi.”

Cao Quý công công nhẹ nhàng đặt khay lên bàn bên cạnh.

Mấy ngày nay, khăn lụa mà Vương Tiệp dư gửi đến, điểm tâm mà Cung Tiệp dư gửi đến, bút mực mà Điền Quý nhân gửi đến và nghiên mực mà Châu Mỹ nhân gửi đến đều đang chất đống ở đây.

Cố Quý nhân rõ ràng đã khiến hoàng thượng tức giận mà vẫn không đến hạ mình xin lỗi.

Bái phục!

Nhưng ngày mai là ngày lật thẻ, Cao Quý công công âm thầm quyết tâm, dù Hà Lạc điện không gửi bạc đến thì ông ta cũng phải đặt thẻ của Cố Quý nhân ở vị trí nổi bật nhất.

Ai ngờ, hôm sau thẻ ngọc của Cố Quý nhân ở Hà Lạc điện được Kính Sự  phòng đưa đến, trên đó vậy mà lại treo thẻ đỏ.

Ông trời ơi!

*

[1] Thượng công cục là cơ quan phụ trách toàn bộ công tác may đo, làm trang sức, quần áo, phụ kiện và các đồ dùng mỹ nghệ phục vụ cho hoàng đế, hoàng hậu, và phi tần trong cung.

[2] Ti tân ti là một cơ quan chuyên phụ trách việc tiếp đón và lễ nghi đối với khách đến thăm hoàng cung, đặc biệt là các sứ thần hoặc quan khách từ các nước khác

Bình Luận (0)
Comment