Nam Chính Hắn Luôn Tuyệt Tình Như Vậy

Chương 33

Cố Nghi ngẩng đầu nhìn nghiêng khuôn mặt của Tiêu Diễn, thấy cằm của hắn căng lên, sắc mặt lạnh lùng, liền khẽ nói: “Bệ hạ không tin thần thiếp sao?”

Tiêu Diễn không trả lời cô, ôm cô quay người bước nhanh về phía Hà Lạc điện, ra lệnh cho Cao Quý công công vừa vội vã chạy tới: “Truyền Y chính.”

Cố Nghi tựa vào lòng hắn, nghe thấy nhịp tim hắn đang đập thình thịch thình thịch, hơi nhanh một chút. Cô chớp mắt hỏi: “Trong cung tối nay cũng xảy ra hỏa hoạn, vậy có liên quan đến tên thích khách muốn giết thần thiếp không? Trên tay hắn ta có mùi dầu đèn và than củi. Thần thiếp đã nhìn thấy nửa khuôn mặt của hắn ta, nếu cần nhận dạng thì thần thiếp có thể làm được!”

Tiêu Diễn cúi xuống thấy đôi mắt cô sáng lên, tràn đầy hào hứng, hắn liền lạnh giọng nói: “Không cần, không phải việc của nàng.”

Cố Nghi “Ồ” một tiếng, rồi lại nghe Tiêu Diễn thấp giọng nói nhỏ: “Kẻ trộm tối nay không muốn giết nàng. Nếu hắn ta đã muốn giết thì sẽ không cho nàng có cơ hội nhảy xuống hồ.”

Cố Nghi ngạc nhiên nói: “Vậy hắn ta muốn làm gì?”

Tiêu Diễn trầm giọng nói: “Có lẽ… hắn ta muốn bắt nàng… mang về giao nộp mà thôi…”

Chỉ là tại sao người của Tiêu Luật lại nhắm vào Cố Nghi… Hậu cung có rất nhiều phi tần, tại sao cậu ta lại chọn đúng Cố Nghi…

Cố Nghi trong đầu hồi tưởng lại một chút tình tiết trong sách, phát hiện hoàn toàn không có đoạn nào nói đến thích khách xông vào ngự hoa viên. Trong sách chỉ viết rằng Tiêu Luật phái người đến cứu mẫu thân của cậu ta, nhưng người đó không cứu được nên đành phải phóng hỏa đốt Đàm Nguyên Đường để thoát thân, hoàn toàn không có tình tiết người này xông vào ngự hoa viên bắt cóc phi tần.

Chẳng lẽ cô tự làm tự chịu, chỉ nên trách bản thân mình không nên đi cho cá ăn ư?

Cố Nghi thở dài nói: “Từ nay về sau thần thiếp sẽ không đi cho cá ăn nữa.”

Tiêu Diễn nghe giọng cô thoải mái, rõ ràng không có chút kinh sợ sau khi gặp nạn nào, ngược lại còn bình thản tự nhiên thì không khỏi cau mày: “Cố Nghi… Đêm nay chỉ cần sơ suất một chút thôi thì nàng đã mất mạng rồi… Nàng không sợ sao… Trong đầu nàng chỉ toàn… cho cá ăn thôi ư?”

Hắn vừa hỏi xong thì chợt nhận ra cảm giác nặng trĩu trong lòng mình chính là nỗi sợ.

Hắn đã sợ khi nhìn thấy Tề Sấm ôm bóng dáng người nào đó đi về phía hắn.

Hắn sợ người được ôm đó chỉ là một thi thể.

Hắn sợ… Cố Nghi chết.

Hắn sợ cô nhóc tinh nghịch này đã chết rồi.

Cố Nghi nghe ra sự nghiêm khắc trong lời nói của Tiêu Diễn, nhỏ giọng đáp: “Thần thiếp chẳng phải vẫn chưa chết sao? Hơn nữa sợ cũng có ích gì đâu, người rồi cũng có lúc phải chết mà.” Tôi đã chết đến ba lần rồi! Lần này nếu chết nữa thì có khi lại quay về ngày mười lăm tháng sáu, còn đáng sợ hơn cả cái chết nữa đó!

Tiêu Diễn thấy biểu cảm của cô không chút sợ hãi, liền cười nhạt một tiếng: “Cố Nghi, nếu nàng đã không tiếc mạng sống thì trẫm sẽ để toàn gia tộc nhà họ Cố bồi táng cùng nàng.”

Cố Nghi toàn thân run rẩy, uất ức nói: “Thần thiếp không có ý đó…” Cầu xin anh tha cho cả gia tộc đi!

Cửa Hà Lạc điện đã hiện ngay trước mắt, Tiêu Diễn sải bước đi thẳng về phía tẩm điện.

Triệu Uyển đứng ở cửa điện phụ, trông thấy bóng dáng hoàng đế, lại thấy người trong lòng hắn, không ngoái đầu mà tiến thẳng vào chính điện của Hà Lạc điện.

Vừa rồi, Cao Quý công công rõ ràng đã sai người tới báo rằng Đàm Nguyên Đường bị cháy, hoàng đế phải đi thăm Lưu Thái phi nên không thể đến được.

Vậy mà giờ sao hắn lại đến đây?

Tú Hà nhìn cô ấy đứng sững ở cửa, khẽ nói: “Tài nhân đừng nhìn nữa, vẫn nên nghỉ ngơi sớm thôi ạ.”

Triệu Uyển “Ừ” một tiếng, đang định quay vào điện thì thấy Đào Giáp dẫn theo hai vị Y chính mặc áo xanh đội mũ trắng, vội vàng chạy vào trong chính điện.

Đây là Cố Quý nhân… đã xảy ra chuyện rồi?

Cô ấy quay người dặn dò Tú Hà: “Ngươi lát nữa đến chính điện tìm một cung nữ hỏi xem có phải Cố Quý nhân bị bệnh rồi không?”

Mấy ngày nay cô ấy thường xuyên tiếp xúc với Cố Quý nhân, cảm thấy lúc này Cố Quý nhân chắc không phải giả bệnh đâu.

*

Hai vị Y chính đang chờ sẵn trong chính điện.

Cố Nghi ở trong tẩm điện thay bộ y phục ướt ra, trên người chỉ mặc một chiếc yếm màu xanh in hoa trà. Đào Giáp cúi đầu cầm khăn lụa, cẩn thận lau đi bùn đất và máu trên người cô.

Cố Nghi đỏ bừng mặt, quay sang nhìn Tiêu Diễn đang đứng bên cạnh, hỏi: “Bệ hạ có phải nên tránh đi một lát không?”

Ban đầu ánh mắt Tiêu Diễn dừng lại ở vết thương dữ tợn trên chân cô, nghe vậy thì nhướng mày đáp: “Cũng không phải là trẫm chưa nhìn thấy bao giờ, cớ gì phải tránh mặt?”

Cố Nghi: …

Đào Giáp lên tiếng: “Quý nhân, yếm của người cũng ướt rồi, để nô tì đi lấy cái mới!”

Cố Nghi: …

Qua một lúc sau, hai vị Y chính cúi đầu bước vào tẩm điện.

Cố Nghi đã thay áo lót, mặc quần lụa màu xanh đậm, dùng chăn gấm phủ hờ, chỉ để lộ một đoạn chân trắng như tuyết ra bên ngoài. Trên chân cô là một vết thương dài nửa thước, thịt da lở loét, vết máu loang lổ.

Hai vị Y chính cúi người nín thở, không dám liếc nhìn bậy bạ, chỉ chăm chú xem vết thương rồi điều chế thuốc đắp ngoài.

Đào Giáp cẩn thận dùng bông gạc đắp thuốc lên vết thương cho Cố Nghi.

Cố Nghi ngay lập tức thấy đau, toàn thân run lên.

Đau đớn tê tái!

Tiêu Diễn thấy trên trán Cố Nghi xuất hiện một tầng mồ hôi mỏng, sắc mặt cô trở nên căng cứng.

Hắn hỏi Y chính: “Vết thương này có nghiêm trọng không? Bao lâu mới lành?”

Một Y chính lớn tuổi hơn cúi đầu nói: “Vết thương của Quý nhân khá sâu, cần dưỡng thương cẩn thận bảy ngày, thay thuốc đúng giờ, không có gì đáng ngại.”

Tiêu Diễn khẽ “Ừ” một tiếng, phất tay ra hiệu cho Y chính lui ra.

Chẳng bao lâu, trong tẩm điện chỉ còn lại Cố Nghi và Tiêu Diễn.

Cố Nghi đau đến mức da đầu tê dại, cả người nằm thở yếu ớt trên giường.

Không có thuốc giảm đau, thật sự quá đau đớn!

Tiêu Diễn nhìn thấy đôi mắt tròn xoe của cô đang thất thần nhìn lên rèm giường, hắn đưa tay nhẹ nhàng che lại đôi mắt ấy, nói: “Ngủ một chút là sẽ hết đau thôi.”

Cố Nghi ngoan ngoãn nhắm mắt lại, hàng lông mi dài khẽ lướt qua lòng bàn tay của hắn.

Tiêu Diễn lúc này mới đứng dậy, thổi tắt những ngọn nến trong điện, chỉ để lại một chiếc đèn cung đình màu cam gần rèm giường.

Cố Nghi nằm yên không nghe thấy tiếng động nào, hé mắt lén nhìn thì thấy Tiêu Diễn đang đứng trước giường cởi đai ngọc bên hông. Cô hoảng hốt nói: “Chân thần thiếp đang bị thương, e rằng không thể…”

Tiêu Diễn tức đến bật cười: “Nàng nghĩ trẫm là ai?”

Cố Nghi cười xòa: “Thần thiếp nghĩ bệ hạ là trời, là đất, là minh quân một đời!”

Tiêu Diễn chỉ mặc áo lót rồi lên giường nằm, thấy Cố Nghi bị thương ở chân phải nên nằm xuống bên trái của cô.

Cố Nghi nhắm mắt lại, cố gắng đi vào giấc ngủ, nhưng vết thương vẫn đau đến mức tê buốt. 

Cô nhắm mắt một lúc lâu mà vẫn không thể ngủ được.

Tiêu Diễn nghe hơi thở của cô rối loạn, biết rằng cô không ngủ được, nhẹ giọng hỏi: “Thật sự đau đến thế à?”

Hắn đã từng chịu nhiều vết thương do đao kiếm gây ra, cũng đau, nhưng không đến mức như cô, chỉ một chút thương tích đã làm quá lên, toàn thân yếu ớt.

Cố Nghi mở mắt, mặt mày nhăn nhó than: “Thần thiếp thật sự rất đau. Đau không chịu nổi!”

Dưới ánh đèn màu cam dịu, Tiêu Diễn thấy hàng mi cô khẽ rủ xuống, ánh mắt long lanh tựa như có nước mắt sắp rơi. Hắn bật cười: “Cố Nghi, nàng đau đến mức khóc rồi sao?”

Cố Nghi lập tức hét lên: “Bệ hạ thật vô tâm! Không an ủi ta, còn cười nhạo ta nữa!”

Tiêu Diễn bỏ qua cách cô xưng “ta,” nhướng mày nói: “Vừa rồi trong lời nói của Cố Quý nhân dường như xem nhẹ cả sống chết, thế mà giờ chỉ vì một vết thương ở chân lại không thể chịu nổi rồi ư?”

Mấy ngày nay, trong lòng Cố Nghi có biết bao nỗi tủi thân không thể nói ra, giờ bị Tiêu Diễn – kẻ cô luôn gọi thầm là Tiêu Chó chế giễu, cộng với cơn đau dữ dội ở chân, tinh thần cô lập tức sụp đổ. Trong nháy mắt, nước mắt nóng hổi thật sự lăn dài xuống khóe mắt: “Bệ hạ…”

Tiêu Chó, anh thật vô tâm!

Anh có biết tôi sống khổ sở thế nào không! Tôi đã chết đến ba lần! Ngày ngày lo lắng sợ hãi, còn phải cố gắng giữ cho cốt truyện không lệch hướng! Vậy mà anh còn cười nhạo tôi nữa!

Tiêu Diễn thấy Cố Nghi thật sự đã khóc, đầu mũi đỏ bừng, nước mắt lăn xuống như những hạt châu, chẳng mấy chốc đã thấm ướt cả mái tóc đen bên thái dương. Hắn luống cuống dùng tay áo lau nước mắt nơi khóe mắt cô, vội vàng nói: “Trẫm không có ý cười nhạo nàng… Đừng khóc nữa… Nếu đau quá thì trẫm lập tức gọi Y chính quay lại…”

Cố Nghi bỗng bật khóc thật lớn.

Tiêu Diễn thực sự hoảng hốt: “Nàng… đừng khóc nữa… Trẫm sai rồi, nàng đừng khóc nữa được không?”

Cố Nghi chưa từng nghe Tiêu Chó dùng giọng điệu hạ mình như vậy bao giờ.

Cô ngơ ngác ngừng khóc, rồi thút thít nói: “Vậy bệ hạ…” Cô hít một hơi, suy nghĩ một lát rồi nói: “Vậy… bệ hạ kể cho thần thiếp nghe một câu chuyện cười đi.”

Kể chuyện cười?

Tiêu Diễn lục tìm trong trí nhớ, chỉ nhớ những câu chuyện cười thô tục từng nghe khi ở trong quân ngũ trước đây, nhưng không thể kể những câu chuyện đó cho Cố Nghi nghe trong tình cảnh này được.

Hắn bất đắc dĩ đáp: “Trẫm thật sự không biết kể chuyện cười.”

Cố Nghi lau đi những giọt nước mắt nóng hổi: “Vậy để thần thiếp kể vậy.”

Tiêu Diễn thấy cô dù mắt vẫn đỏ nhưng đã ngừng khóc, liền thở phào nhẹ nhõm: “Nàng kể đi.”

Cố Nghi hỏi: “Bệ hạ có từng nghe câu chuyện về chú chó con nói “phải”, còn chú chó lớn nói “chưa” chưa?”

Trong lòng Tiêu Diễn thầm cười, nghĩ đúng là trò trẻ con, nhưng ngoài miệng lại đáp: “Chưa.”

Cố Nghi âm thầm cười đắc ý.

Tiêu Chó, anh dám đấu với tôi hả!

Thấy sắc mặt cô đã dịu đi, Tiêu Diễn khẽ trở mình, cẩn thận ôm cô vào lòng.

Cố Nghi nhắm mắt lại, bên tai nghe Tiêu Diễn nói: “Ngày mai trẫm sẽ phong nàng làm Tiệp dư.”

Cố Nghi hoàn toàn không ngờ rằng chỉ một vết thương lại mang đến phúc lợi thăng chức tăng lương thế này!

“Thật sao? Bệ hạ nói giữ lời chứ?”

Tiêu Diễn đáp: “Trẫm đã nói thì chưa bao giờ nuốt lời.”

Cố Nghi suy nghĩ một lát rồi ngập ngừng hỏi: “Có phải… cha của thần thiếp đã…” Lập công rồi à?

Tiêu Diễn nghe cô nói vậy liền khựng lại. Mặc dù Cố Trường Thông đang thay đổi chính sách thu thuế ở Phủ Châu, nhưng mới chỉ được hơn một tháng, khó mà có hiệu quả rõ rệt. Hắn thăng chức cho Cố Nghi hoàn toàn không phải vì Cố Trường Thông.

Thấy Tiêu Diễn im lặng, Cố Nghi biết điều không hỏi thêm nữa. Cô nói: “Thần thiếp tạ ơn bệ hạ.”

Cô định xoay người, nhưng vì chân đau nên không thể hành lễ, chỉ tượng trưng nắm lấy tay phải của Tiêu Diễn, nhẹ nhàng lắc vài cái như cách cảm ơn.

Vô cùng cám ơn! Lãnh đạo!

Tiêu Diễn bất ngờ giữ chặt tay cô rồi kéo cô lại gần, cúi đầu, dịu dàng hôn lên môi cô.

Đó là một nụ hôn vô cùng nhẹ nhàng, đôi môi mềm mại khẽ chạm vào nhẹ tựa lông hồng, lướt thoáng qua nhưng lại ẩn chứa muôn vàn sự dịu dàng.

Bình Luận (0)
Comment