Nam Chính Hắn Luôn Tuyệt Tình Như Vậy

Chương 38

Cố Nghi chớp mắt, đôi mắt dần quen với bóng tối, cô tập trung nhìn kỹ thì thấy Tiêu Diễn chỉ khoác hờ một chiếc thường phục màu đen, bên trong là áo lót trơn. Giọng nói lạnh lùng của hắn vang lên bên tai: “Trẫm nửa đêm không ngủ được… nên đến thăm nàng.”

Cố Nghi ngẩn người. 

Là sao nữa?

Tiêu Diễn thấy cô ngồi ngây ra trên giường, giọng nói chứa đầy sự trách móc: “Vết thương của nàng đã đóng vảy, không nên gãi nữa. Giờ đã có nhiều vết cào thế này rồi, nếu sơ ý làm rách chảy máu ra thì vết thương này lại phải dưỡng thêm một thời gian lâu nữa…”

Cố Nghi vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, chỉ thấy chuyện này thật vô lý. Tiêu Diễn nửa đêm không ngủ, chạy sang đây dọa cô, lại còn trách mắng cô nữa?

Thật là phi lý quá mức!

Cô cố nở một nụ cười gượng gạo: “Thần thiếp xin ghi nhớ.”

Tiêu Diễn thấy cô lộ vẻ không kiên nhẫn, biết rõ do cô bị đánh thức đột ngột nên trong lòng không vui.

Hắn đứng dậy nói: “Ta cũng thăm xong rồi, nàng ngủ đi.”

Cố Nghi thầm nghĩ: …Mẹ nó, tôi làm sao ngủ được nữa!

Nhưng không thể làm trái lệnh vua, cô đành phải nằm xuống, nhưng khi Tiêu Diễn rời giường, hắn đứng trước màn trướng lại không hề rời đi.

Chuyện gì nữa đây! Anh còn định tiếp tục đứng đây nhìn tôi ngủ nữa hay sao!

Ánh mắt Tiêu Diễn dần tối lại, vừa rồi vì động tác của Cố Nghi mà mấy sợi dây buộc trên áo cô không biết khi nào đã bị cởi ra, để lộ chiếc yếm lụa màu xanh dương bên trong. Trong bóng tối, vẫn có thể nhìn thấy lớp vải gấm sáng bóng, phần cổ trắng mịn lộ ra như tuyết, đường cong ở vai mềm mại, dưới ánh trăng nhìn vô cùng quyến rũ.

Trong đầu hắn chợt nhớ đến những khoảnh khắc hai người bọn họ từng kề cận, âu yếm. Nghĩ lại thì cũng đã hơn một tháng rồi. 

Đêm tĩnh lặng, hương thơm ấm áp bao quanh, trong lòng Tiêu Diễn dâng lên một làn sóng nóng bỏng.

Cố Nghi vừa nhắm mắt thì cảm nhận được một luồng gió thoảng qua. Cô quay đầu lại thì thấy Tiêu Diễn đã cởi áo choàng đen khoác bên ngoài ra rồi cúi người bước lên giường.

Đôi mắt cô tràn đầy sự kinh ngạc. “Bệ hạ!”

Tiêu Diễn lại vòng tay ôm lấy eo cô từ phía sau, đôi môi mềm mại áp sát vào tai cô, thì thầm: “Trẫm sẽ cẩn thận, không đụng vào chân nàng là được…”

Tiêu Chó!

Cố Nghi giãy giụa muốn lật người lại, nhưng lại bị Tiêu Diễn giữ chặt, chỉ cảm nhận được sau gáy một luồng lạnh buốt. Những cái đụng chạm dịu dàng, mềm mại như cánh bướm lả lướt, nhẹ nhàng rơi xuống…

*

Cố Nghi tỉnh dậy. 

Chân bị thương của cô thực sự không còn vấn đề gì, nhưng cô lại thấy đau lưng, mỏi eo, đầu gối thì bầm tím.

Tiêu Diễn thì đã sảng khoái rời đi, trước giờ Mão đã rời chính điện. Tới vào ban đêm, đi cũng vào ban đêm, đến vội vàng rồi đi cũng vội, chẳng khác nào một vị khách vô tình.

Đào Giáp ngồi bên cạnh giường, nhẹ nhàng bôi thuốc mỡ lên đầu gối cho cô, ngơ ngác hỏi: “Sao Tiệp dư lại bị thương ở đầu gối thế này?”

Cố Nghi uống một ngụm trà nóng, trả lời: “Nửa đêm ta ngủ không yên, đá trúng cột giường.”

Đào Giáp ngây thơ nói: “Tướng ngủ của Tiệp dư xấu đến mức nào mà phải đá bao nhiêu cái mới bầm tím thế này được chứ!”

Cố Nghi suýt nữa bị sặc trà.

Đào Giáp, có phải ngươi đang nói xéo ta không…

Cố Nghi lắc đầu nói: “Thực ra cũng không đau lắm.” Cô cúi đầu nhìn, thấy ngón trỏ và ngón giữa của Đào Giáp hơi sưng đỏ, giống như hai củ cà rốt nhỏ thì ngạc nhiên hỏi: “Tay ngươi bị sao vậy?”

Đào Giáp vội vã giấu tay vào trong tay áo, đáp: “Tiệp dư thứ tội, tay nô tì… bị lạnh cóng nên nứt da rồi.”

Cố Nghi “À” một tiếng: “Vậy ngươi lấy thẻ bài của Hà Lạc điện đến Thái Y viện lấy thuốc mỡ trị nứt da đi, dù sao đầu gối ta giờ cũng không còn đau nữa!”

Đào Giáp ngừng tay, lí nhí nói: “Tạ ơn Tiệp dư.”

Đợi đến khi Đào Giáp rời đi, Cố Nghi vẫn chờ mãi mà không thấy bát thuốc an thần nào được đưa tới.

Tiêu Chó, chẳng lẽ đây là cách anh chăm sóc khách hàng sao? Chẳng lẽ thật sự tùy tiện đến vậy, ngay cả việc quan trọng như thế này cũng quên luôn hả?

Cô âm thầm tính toán thời gian, cảm thấy chắc vẫn an toàn.

Tại điện phụ của Hà Lạc điện, Tú Hà đưa một bát thuốc màu nâu đến trước mặt Triệu Uyển, nói: “Tài nhân, hoàng thượng thương yêu Tài nhân nên đã ban cho một bát thuốc an thần. Tài nhân mau dùng đi ạ.”

Triệu Uyển nhìn bát thuốc, chỉ cảm thấy như bị một cái tát mạnh vào mặt.

Tối qua, Triệu Tài nhân ở Hà Lạc điện đã được ghi vào đồng sử [1], cho nên hôm nay cô ấy mới nhận được bát thuốc an thần này.

Cô ấy chậm rãi bưng bát thuốc lên uống từng ngụm, trong miệng đầy vị đắng chát.

Hoàng đế rõ ràng không tin cô ấy, nhưng lại muốn cô làm bia đỡ. Đối với hoàng đế, cô ấy vẫn còn là người có thể lợi dụng.

Trong Lạc Anh cung, Đức phi nắm chặt quyển đồng sử đến mức mép giấy cứng hằn lên cả dấu tay.

Đông Thảo quỳ gối bên cạnh khuyên nhủ: “Nương nương bớt giận!”

Đức Phi bực bội đứng dậy, đi đi lại lại trong phòng khách: “Bảo ngươi đi điều tra chuyện ở biệt cung Ô Sơn, điều tra thế nào rồi?”

Đông Thảo đáp: “Nô tì đã mua chuộc một cung nữ theo hầu Cung Tiệp dư, cô ấy nói rằng Triệu Mỹ nhân ở Ô Sơn quả thực đã được hoàng thượng triệu đến Huyền Vũ các. Cô ấy còn nói sở dĩ Triệu Mỹ nhân được hoàng thượng ưu ái là vì cô ta đã cứu Cung Tiệp dư trên núi Ô Sơn. Khi đó, thế núi rất hiểm trở, Cung Tiệp dư vô ý trượt chân, Triệu Mỹ nhân dùng thân mình đỡ Cung Tiệp dư, không tiếc việc mình bị thương chân… Sau đó, cô ta còn che ô cho hoàng thượng, luôn tìm cách nịnh nọt…”

Đức Phi cau mày: “Cứu Cung Tiệp dư? Bị thương chân?”

Đông Thảo gật đầu: “Đúng vậy, nô tì còn nghe nói là Tề Đô thống đã cõng cô ta xuống núi…”

Đức Phi nhẹ nhàng vuốt lớp son móng tay trên đầu ngón: “Hóa ra… là vậy…” Cô ta cười khinh thường: “Ngươi đi nghe ngóng thêm xem, vị Tề Đô thống này… và Triệu Mỹ nhân của chúng ta có phải còn có cuộc gặp gỡ nào khác không?”

Một kẻ chuyên nịnh nọt thì dĩ nhiên sẽ không bỏ lỡ bất kỳ cơ hội nào.

Sau giờ Ngọ, Vương Tiệp dư từ Tú Di điện đến Hà Lạc điện thăm Cố Nghi.

Chuyện vết sẹo trên chân của Cố Tiệp dư, cô ta đã nghe từ lâu, nên lúc nhìn về phía Cố Nghi, ánh mắt hiếm hoi lộ ra vẻ thương xót.

Vương Tiệp dư giả vờ dùng khăn lụa lau khóe mắt: “Cố muội muội thật đáng thương, lại gặp phải kẻ xấu trong ngự hoa viên…”

Cố Nghi cười gượng một tiếng: “Phiền Vương tỷ tỷ bận tâm rồi.”

Vương Tiệp dư thở dài thườn thượt: “Cố muội muội vốn là người được sủng ái nhất trong cả hậu cung, giờ đây vừa mới bị thương chân thì đã bị kẻ tiểu nhân như vậy thừa cơ lợi dụng, thật khiến tỷ tỷ lo lắng thay cho muội.”

Không cần thiết phải vậy đâu.

Cố Nghi mỉm cười nói: “Tỷ tỷ nói vậy là không đúng rồi. Triệu Mỹ nhân dung mạo xinh đẹp, lại giỏi nữ công gia chánh, cũng biết chơi đánh bóng, hiện nay tuy phải tạm ở điện phụ của Hà Lạc điện, nhưng tiền đồ về sau khó mà nói trước được…” Cô nên tỉnh táo lại, đừng gây sự và chống đối lại người có hào quang của nhân vật chính nữa!

Vương Tiệp dư thấy Cố Nghi mặt mày ung dung thản nhiên, bèn uống một ngụm trà rồi đổi giọng: “Hiện nay hoàng thượng chưa có con nối dõi, ngôi vị hoàng hậu lại bỏ trống, trong hậu cung này ai mà sinh được hoàng tử đầu tiên cho hoàng thượng thì đó chính là trưởng hoàng tử. Dù sau này sủng ái có giảm sút thì có sao, muội muội nói xem?”

Cố Nghi nghe vậy, lông mi khẽ rung.

Tiêu Diễn ở trong truyện cũng chưa từng có con, phần kết truyện dừng lại ở chỗ hắn và Triệu Uyển sống hạnh phúc bên nhau trọn đời, có lẽ sau đó hắn mới để Triệu Uyển sinh con nối dõi.

Cố Nghi mỉm cười: “Vương tỷ tỷ, lời nói chân thành này của tỷ tỷ, muội muội xin nhận. Nhưng ân sủng đều là ân điển của vua, sủng hay không, tất cả đều do ý của hoàng thượng. Tỷ hay muội cũng chỉ có thể lặng lẽ chờ đợi mà thôi.”

Vương Tiệp dư tức giận vì Cố Nghi không tranh đấu, lắc đầu nói: “Muội là chủ nhân của cả một điện, việc xử lý một Mỹ nhân ở điện phụ thì có gì khó khăn đâu chứ!”

Cố Nghi khẽ nhíu mày: “Đúng là không khó…” Cô chậm rãi nói tiếp: “Nhưng quy củ trong cung cũng vẫn còn đó, Triệu Mỹ nhân không hề bất kính, thiếp thân cũng không thể can thiệp gì được.”

Vương Tiệp dư thấy cô như khúc gỗ mục không thể đẽo được, đành chán nản nói: “Đã vậy thì tỷ cũng không khuyên muội nữa, hôm khác tỷ lại đến thăm.” Nói xong, cô ta thật sự quay người rời đi.

Trong hậu cung, mỗi người đều có mưu toan riêng, thế là một ngày như vậy cũng trôi qua trong sự ồn ào.

Sau giờ Tuất, cửa cung Chu Tước mở rộng. Thị vệ canh cổng nhìn thấy một người mặc quan phục màu lam, trên thêu họa tiết phi ngư, đầu đội mũ trùm mạn che mặt từ cổng cung bước ra, liền đồng loạt quỳ xuống: “Tham kiến Cao công công.”

Cao công công mỗi lần ra khỏi cung đều đội mũ trùm vải đen, mọi người đã quá quen thuộc. Người dắt ngựa đã đợi sẵn bên ngoài cửa Chu Tước, chỉ thấy Cao công công nhanh chóng leo lên ngựa, phóng thẳng đi.

Con ngựa đen phi nước đại vào thành, sau đó dừng lại trước một quán trà ở phía Tây thành. Cửa quán đóng chặt, chỉ có cánh cửa phụ hờ hững mở ra trong con ngõ nhỏ là có thể ra vào.

Trong con hẻm tối om, ánh sáng yếu ớt từ khe cửa hắt ra, như một lưỡi đao bén đang ló ra, hé lộ chút sắc nhọn của mình.

Tiêu Diễn từ trên ngựa bước xuống, đẩy cửa bước vào. Hai ảnh vệ mặc đồ đen quỳ xuống nói: “Kẻ trộm đã bị bắt, nên xử lý thế nào đây ạ?”

Tiêu Diễn vén tấm mạn bằng vải đen lên, nhìn kỹ người mặc áo xám đang ngồi trên ghế trong phòng. Khuôn mặt hắn ta bình thường đến nỗi dù có từng thoáng thấy trong cung cũng không thể nhớ ra nổi.

Áo choàng trên người hắn ta đầy vết roi, máu loang lổ khắp nơi.

Tiêu Diễn phất tay, hai ảnh vệ lập tức lui ra khỏi phòng. Hắn tiến lại gần người áo xám, mím môi cười nhẹ, như đang tán gẫu: “Ngươi đã ẩn nấp trong cung bao lâu rồi?”

Người áo xám mặt đầy máu me, chỉ cười khinh thường, không đáp lời.

Tiêu Diễn lại cười: “Đàm Nguyên Đường xảy ra hỏa hoạn, vậy mà ngươi vẫn không thể cứu Thái phi ra được, đúng là vô dụng…”

Người áo xám ngẩng đầu lên nhìn hắn với ánh mắt đầy căm hận.

Tiêu Diễn bất ngờ tiến lên một bước, đưa tay bóp chặt lấy xương hàm của hắn ta, chỉ nghe “rắc” một tiếng.

Người áo xám toàn thân run lên, trong mắt hiện rõ nỗi đau đớn, mồ hôi to như hạt đậu lấm tấm trên trán, nhưng hắn ta vẫn không thốt ra câu nào.

Tiêu Diễn khẽ “Hừm” một tiếng, buông hàm của hắn ta ra: “Ngươi tự hạ độc khiến mình câm? Hay ngươi vốn đã là người câm rồi?”

Nói xong, hắn vén áo bào ngồi xuống chiếc ghế tre trước mặt người áo xám: “Thủ đoạn này không giống của Tiêu Luật…”

Tiêu Diễn ngẫm nghĩ một lúc, khẽ nhíu mày, một tay chống cằm, cười nói: “Vậy… ngươi là người nhà họ Tề, hay là nhà họ Liễu?”

Người áo xám cụp mắt, không nói lời nào.

Tiêu Diễn đứng dậy, rút thanh trường kiếm đặt bên cạnh rồi vòng ra sau lưng người áo xám. Lưỡi kiếm chạm đất, tạo ra âm thanh ken két đinh tai.

Người áo xám toàn thân cứng đờ, nhắm chặt mắt lại, nhưng đôi tay bị trói sau ghế đột nhiên thả lỏng.

Tiêu Diễn bất ngờ giơ kiếm chém đứt sợi dây trói tay hắn ta: “Trẫm cho ngươi một con đường sống, nếu ngươi có thể tự mình bước ra khỏi căn phòng này thì trẫm sẽ tha mạng cho ngươi.”

Người áo xám nghe giọng điệu của Tiêu Diễn nhẹ nhàng như mèo vờn chuột, trong lòng càng thêm quyết tâm, lập tức cúi người rút ra con dao ngắn giấu trong giày ra. Đây là cơ hội cuối cùng mà hắn ta tự dành cho mình.

Tiêu Diễn cười nhạt, nhìn thấy hắn ta lao đến liền né sang một bên, chỉ nhẹ nhàng vung kiếm lướt qua bên cổ hắn ta, lập tức những giọt máu nhỏ li ti trào ra.

Người áo xám run rẩy ôm lấy cổ, vội vàng lao về phía cửa.

Tiêu Diễn bỗng nhiên nhấc chân đạp mạnh lên vạt áo của hắn ta.

Người áo xám loạng choạng ngã nhào xuống đất.

Tiêu Diễn cầm trường kiếm, mạnh mẽ đâm thẳng vào bắp chân dưới đầu gối hắn ta, máu bắn tung tóe.

Người áo xám run rẩy như lá rụng trong gió.

Tiêu Diễn bình thản hỏi: “Đau không?”

Vừa dứt lời, hắn rút kiếm ra, rồi lại đâm thêm một nhát vào vết thương máu đang chảy đầm đìa kia.

Người áo xám đau đớn há miệng nhưng không phát ra được âm thanh nào, chỉ biết nằm co ro trên mặt đất, run lên từng hồi.

Tiêu Diễn đứng thẳng dậy, gọi: “Vào đi.”

Hai ảnh vệ bước vào, thấy trước ngực áo lam của hắn đã dính đầy máu, lập tức cúi đầu hỏi: “Xử lý thế nào đây ạ?”

Tiêu Diễn nheo đôi mắt lưu ly màu nâu sẫm, suy nghĩ một lát rồi nói: “Chặt đầu hắn ta rồi mang đến cho Thái phi nương nương để bà ta còn có cái để tưởng nhớ.”

“Vi thần tuân chỉ.”

*

[1] đồng sử: Là tên gọi cuốn sách ghi chép về đời sống tình dục của vua và các cung nữ, được ghi bằng bút lông màu đỏ.

Bình Luận (0)
Comment