Nam Chính Hắn Luôn Tuyệt Tình Như Vậy

Chương 39

Sau giờ Hợi, Cố Nghi sau khi rửa mặt chải tóc xong, lên giường chuẩn bị nghỉ ngơi.

Cô liếc nhìn vết thương trên chân mình, nhẹ nhàng chạm vào. Chỗ da thịt ở vết sẹo vẫn còn phồng lên, mềm mềm.

Màu sắc vết sẹo đỏ nâu xen lẫn, trông thật sự không đẹp. Dù Hồ Y chính đã bốc cho cô thuốc mỡ trị sẹo, nhưng cô cảm thấy vết sẹo này chắc chắn sẽ lưu lại vĩnh viễn. May mà vết thương ở trên chân, bình thường cũng không có ai nhìn thấy. Chỉ là theo quy củ trong cung, cơ thể có sẹo thì không được diện kiến hoàng thượng, có vẻ sau này cô sẽ không còn được hầu hạ hoàng thượng ngủ nghỉ nữa…

Trong lòng Cố Nghi bỗng có một cảm giác nhẹ nhõm như trút bỏ được gánh nặng. Cặp đôi chính thức trong truyện đã bắt đầu bước vào tuyến tình cảm rồi, cô không thể để mình nuôi dưỡng bất kỳ vọng tưởng nào không nên có với Tiêu Chó nữa, cô phải kiên trì đi đến hết tình tiết câu chuyện, rồi vui vẻ xuất cung để làm một quý bà giàu có hạnh phúc!

Cô ngẩng đầu lên thì thấy Đào Giáp cầm một khay gỗ đen bước vào tẩm điện, tươi cười nói: “Ti sức ti vừa gửi cho Tiệp dư một đôi găng tay thêu.”

Găng tay?

Cố Nghi nhìn sang, quả nhiên trên khay có đặt một đôi găng tay lụa màu xanh trà, trên đó thêu đơn giản hai nhành mai trắng, trông rất mượt mà, nhưng găng tay không có ngón, chỉ có một dải lụa màu trắng buộc ở cổ tay.

Nếu không được bảo trước là găng tay thì cô còn tưởng đó là hai cái túi nữa!

Cố Nghi thử đeo đôi găng tay vào, nhờ Đào Giáp giúp cô buộc dải lụa ở chỗ cổ tay lại, quả nhiên trông như cô đang đeo hai chiếc túi vải hình bán nguyệt lên tay, bất cứ lúc nào cũng có thể thò đôi tay tròn vo ra ngoài…

Gu thẩm mỹ kỳ quái gì thế này!

Đào Giáp nhìn cảnh ấy cũng không nhịn được cười: “Đúng là một đôi găng tay kỳ lạ!” Đôi mắt cô ấy sáng lên như vừa nghĩ ra điều gì: “Chắc là… để ngăn Tiệp dư mấy ngày này cào vào vết thương nên mới đặc biệt làm như vậy. Không ngờ Thái Y viện lại chu đáo đến thế, còn dặn dò Ti sức ti làm ra đôi găng tay này nữa!”

Trong lòng Cố Nghi khẽ rung động, cố kìm lại nụ cười sắp hiện lên nơi khóe miệng, rồi thuận thế nằm xuống giường: “Nếu đã là tâm ý của Thái Y viện thì tối nay cứ đeo ngủ vậy.”

Thấy Cố Nghi nằm yên, Đào Giáp nhẹ nhàng thổi tắt nến trong điện, cẩn thận bước ra ngoài.

Cố Nghi đeo đôi găng tay vào, nửa đêm vẫn không ngủ được. Cô nhìn chằm chằm vào khung cửa sổ chạm khắc qua màn trướng bằng lụa xanh, tâm trí cứ trôi nổi với những suy nghĩ mông lung.

Cô tự hỏi lòng mình, Tiêu Chó đối xử với cô thực ra cũng rất tốt. Dù sau này có xuất cung, có lẽ… thỉnh thoảng cô vẫn sẽ… nghĩ đến hắn.

Nhưng cô không biết đến lúc đó, khi Tiêu Chó cùng nữ chính sống hạnh phúc bên nhau trọn đời trọn kiếp thì liệu hắn có còn nhớ đến phi tần từng được hắn sủng ái trong hậu cung hay không.

Cố Nghi đặt hai cái tay tròn lên ngực, chậm rãi xoay người, bắt đầu buồn bã suy nghĩ.

Một ngày nào đó, khi Tiêu Chó đã già nua, bỗng nhớ lại thời còn trẻ từng sủng ái một Tiệp dư. Khi ấy, ngoài cửa sổ tuyết rơi trắng xóa, hắn âm thầm nghĩ: có lẽ đã có vài khoảnh khắc, hắn thật sự thích cô…

Cố Nghi thở dài, như vậy là đủ rồi…

Sau khi tưởng tượng xong màn tình cảm đau buồn của Tiêu Diễn, Cố Nghi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Sáng hôm sau, ngày đầu tiên của tháng mười một, kinh thành đột ngột đón trận tuyết đầu tiên của mùa đông. Cả đất trời phủ kín trong một màu trắng tinh, tuyết rơi trên mái ngói vàng tường đỏ, tạo thành những mảng trắng đen đan xen. Tuyết nhẹ nhàng rơi xuống không ngớt, nhưng bầu trời vẫn trong xanh, mây trắng trôi lơ lửng.

Cố Nghi khoác một chiếc áo choàng xanh thẫm viền lông, tay cầm lò sưởi nhỏ bước ra ngoài ngắm tuyết, Đào Giáp che ô theo sau cô. Cố Nghi để ý nhìn tay cô ấy, thấy vết sưng đỏ dường như đã giảm đi đôi chút. Do chân còn đau nên Cố Nghi không đi xa, chỉ chậm rãi dạo quanh bức tường đỏ bên ngoài Hà Lạc điện.

Đào Giáp tinh nghịch nói: “Chờ khi tuyết rơi dày hơn, Tiệp dư có thể đắp người tuyết, còn có thể gọi người mang băng điêu khắc đến chơi nữa.”

Cố Nghi gật đầu, nhưng trong lòng vẫn nhớ đến món thịt cừu béo bở. “Bây giờ cũng vào mùa rồi đúng không? Có thể ăn lẩu cừu rồi nhỉ?”

Đào Giáp cười khúc khích: “Nô tì sẽ đi hỏi nhà bếp hôm nay xem có thể làm lẩu cừu không?”

Cố Nghi vui vẻ: “Tuyết cũng đã ngắm đủ rồi, chúng ta trở về điện thôi, ngươi có thể tranh thủ đi hỏi sớm chút.”

Hai người vừa quay về Hà Lạc điện, Đào Giáp liền đi thẳng đến nhà bếp. Trong lúc chờ đợi món thịt cừu béo bở, Cố Nghi chẳng biết làm gì nên lấy sách ra đọc, vẫn là cuốn “Hòa Thượng Phong Nguyệt”.

Tiêu Diễn đến không một tiếng động, cung nhân được hắn ra hiệu im lặng, vì vậy không ai thông báo.

Cố Nghi đang ngồi trên ghế tựa, bên cạnh là lò than hồng, cô đang đọc đến đoạn cao trào thì quyển sách bị người từ phía sau rút khỏi tay.

Cố Nghi giật mình quay lại, quả nhiên là Tiêu Diễn. Hôm nay hắn không búi tóc, chỉ dùng dây lụa đen buộc lại, trên người khoác một bộ thường phục màu đỏ tươi thêu chỉ vàng hình rồng, cổ áo lót lớp lông trắng tinh, tay áo hẹp màu đen, thắt lưng đeo ngọc đái, đôi mày kiếm sắc sảo, dáng vẻ uy phong lẫm liệt.

Vụ gì đây? Sao hôm nay hắn lại đẹp trai thế này chứ!

Nhưng Tiêu Diễn lúc này đang cau mày, mắt lướt nhanh qua từng hàng chữ của quyển sách mỏng trong tay. Cố Nghi thấy vậy, lòng bỗng dấy lên cảm giác bất an, cô gượng cười, nói: “Tham kiến bệ hạ, hôm nay bệ hạ thật là anh tuấn!”

Tiêu Diễn không thể tin nổi những gì hắn vừa đọc, liền ngẩng đầu nhìn Cố Nghi, hỏi: “Thường ngày nàng thường đọc loại sách này à?”

Cố Nghi cười khan hai tiếng, vẻ mặt đáng thương nói: “Thần thiếp chẳng phải bị thương ở chân sao, chỉ đọc cho qua ngày thôi, chứ không coi là thật!”

Tiêu Diễn cố nén lại ý muốn xé cuốn sách, tùy tiện vứt lên bàn rồi trách cô: “Đam mê mấy thứ mất chí tiến thủ.”

Cố Nghi cười giả lả: “Thần thiếp xin lĩnh giáo lời dạy của bệ hạ.” Ngừng lại một chút, cô nhớ đến lần dạy dỗ lần trước, liền hỏi: “Bệ hạ có dùng trà không? Thần thiếp sẽ sai người dâng trà.”

Tiêu Diễn phất tay, nói: “Không cần, trẫm đến là để đưa nàng xuất cung dạo chơi.”

Cố Nghi ngạc nhiên: “Xuất cung? Đi đâu ạ?”

Tiêu Diễn từ tốn đáp: “Ở phía tây Kinh thành cũng có một khu vườn xây trên sườn núi, mùa đông đến đó ngắm tuyết, cảnh đẹp vô cùng.”

Nghe vậy, Cố Nghi mới mơ hồ nhớ ra, lúc ở biệt cung Ô Sơn, Tiêu Diễn hình như đã nhắc đến việc sẽ đưa cô đến khu vườn đó để ngắm tuyết. Cô chớp mắt hỏi: “Là hôm nay sao? Đi cùng ai thế ạ?”

Đây là tình tiết không có trong sách.

Tiêu Diễn bật cười: “Chính là hôm nay, Cố Tiệp dư sẽ đi cùng trẫm.”

Chỉ có mình cô à? Cố Nghi thoáng động lòng, nhưng lời cảm ơn lại không thể thốt ra được.

Tiêu Diễn nhìn vẻ mặt không thể tin nổi của cô, trầm giọng nói: “Chỉ đi một ngày thôi, tối nay sẽ trở về.”

Cố Nghi gật đầu: “Thần thiếp… sắp xếp một lát đã.”

Đào Giáp không có ở đây, lúc này cô cũng không muốn gọi người khác, đứng dậy lấy một chiếc áo choàng mà cô đã mặc khi ngắm tuyết buổi sáng.

Nghĩ rằng có thể phải leo núi, cô liền với tay lấy cây gậy chống làm bằng gỗ hoa lê.

Tiêu Diễn lại nói: “Không cần mang gậy theo.”

Cố Nghi “Ồ” một tiếng rồi đặt gậy xuống.

Ra khỏi Hà Lạc điện mới biết trước cửa đã đậu sẵn một chiếc xe ngựa màu đỏ.

Tiêu Diễn bế cô lên xe trước.

Cố Nghi ngồi lên tấm đệm mềm trong xe, ngập ngừng nói: “Thần thiếp tạ ơn bệ hạ.”

Xe đi thẳng ra khỏi cung, hướng về phía tây.

Cố Nghi hơi vén rèm xe lên nhìn ra ngoài, sau khi ra khỏi thành, tuyết dường như rơi dày hơn.

“Bệ hạ, khu vườn đó có xa không?”

Tiêu Diễn tựa vào vách xe, nhìn cô tò mò ngó ra ngoài: “Sắp tới rồi.”

Cố Nghi gật đầu, rồi lại ngả người về phía cửa sổ xe ngắm cảnh tuyết bên ngoài.

Tiêu Diễn đột nhiên hỏi: “Nàng rất thích ra ngoài cung à?”

Cố Nghi quay đầu nhìn Tiêu Diễn, thấy khuôn mặt hắn có ý cười, liền gật đầu nói: “Thần thiếp thích bên ngoài cung, tự do tự tại. Cảnh trong cung đều đã ngắm hết rồi.”

Tiêu Diễn lại hỏi: “Cảnh ở Phủ Châu có khác với ở Kinh thành không?”

Tim Cố Nghi chợt thắt lại, đáp qua loa: “Một Nam một Bắc đương nhiên là khác.”

May mà Tiêu Diễn không tiếp tục hỏi khác thế nào.

Tuyết dần ngừng rơi, con đường phía trước bắt đầu lộ ra một tiểu viện với tường trắng và ngói đen dựa lưng vào vách núi, thanh tịnh và yên bình. Nhưng nhìn quy mô, có vẻ không phải là vườn thượng uyển của hoàng gia.

Thấy Cố Nghi tỏ vẻ nghi hoặc, Tiêu Diễn cười nói: “Đây là biệt viện của trẫm khi còn là vương gia.”

Cố Nghi khẽ đáp: “Thì ra là vậy.”

Chẳng trách hôm nay hắn xuất cung mà không mang theo nhiều cung nhân.

Cố Nghi thấy hắn xuống xe trước, đứng ở phía trước xe mà không di chuyển.

Cố Nghi gọi: “Bệ hạ?” 

Nhường đường xíu được không…?

Tiêu Diễn ngước nhìn đỉnh núi: “Lúc này cảnh tuyết rất đẹp, chúng ta lên núi đi.”

Vừa dứt lời, một thị vệ bên cạnh đã đưa tới cho hắn một chiếc áo khoác lông đen.

Lên núi bằng cách nào?

Cố Nghi ngước nhìn ngọn núi, thấy nó rất cao, bản thân cô lại không tiện đi lại. Cô vừa định lên tiếng thì nghe Tiêu Diễn nói: “Nàng lên đây, trẫm cõng nàng.”

Cố Nghi không dám nhúc nhích.

Tiêu Diễn quay đầu lại, nhíu mày, không kiên nhẫn nói: “Nhanh lên.”

Cố Nghi lúc này vẫn đang đứng ở đầu xe, chỉ cần hơi cúi người xuống là đã có thể nằm lên lưng Tiêu Diễn.

Tiêu Diễn đưa tay đỡ lấy hai chân cô, cung nhân liền khoác chiếc áo lông đen lên người Cố Nghi.

Nhìn từ xa, trông như Tiêu Diễn đang cõng một quả cầu lông tròn trịa, chiếc áo lông đen dày hơn nhiều so với áo choàng của cô.

Cố Nghi áp má vào vai Tiêu Diễn, đường viền được thêu bằng chỉ vàng chạm vào má cô, hơi lạnh.

“Tạ ơn bệ hạ.”

Tiêu Diễn không đáp lại, chỉ cất bước đi lên núi.

Đường núi phủ đầy tuyết, nhưng bước chân của Tiêu Diễn vẫn vững vàng.

Cố Nghi ngẩng đầu nhìn những cành cây phủ tuyết, tuyết trắng xen lẫn màu xanh của lá, thật sự rất đẹp.

Tiêu Diễn dường như luôn là người nói được làm được.

Hắn nói sẽ đưa cô đi ngắm tuyết, cô vốn nghĩ đó chỉ là một câu nói đùa. Nhưng ngay ngày đầu tiên tuyết rơi, hắn thực sự đã đưa cô đi.

Nghĩ lại thì lần duy nhất Tiêu Diễn nói mà không giữ lời chính là lúc ở biệt cung Ô Sơn, hắn từng nói sẽ không để cô vượt qua Cung Tiệp dư.

Cố Nghi khẽ hít mũi, rồi lại cúi đầu dựa vào hõm cổ Tiêu Diễn. Ngoài mùi tuyết lạnh từ rừng thông, còn có mùi hương đàn hương thoang thoảng từ tóc Tiêu Diễn.

Khóe miệng cô bất giác nhếch lên, nhưng vừa nhoẻn nửa nụ cười, cô liền kìm lại.

Trong cảnh tình này, cô bỗng dưng hỏi: “Sau này bệ hạ… có cõng Triệu Mỹ nhân lên núi không?”

Triệu Mỹ nhân…

Tiêu Diễn không hiểu, hỏi lại: “Trẫm cõng Triệu Mỹ nhân lên núi làm gì?”

Vì hai người sẽ sống hạnh phúc bên nhau đến suốt đời đó!

Mặc dù Tiêu Diễn có chút tàn nhẫn, nhưng hắn quyết đoán, tính cách kiên định, sau này nếu hắn yêu ai say đắm…

Đột nhiên Cố Nghi cảm thấy có chút ghen tị với nữ chính, sao lại thế này…

Nghĩ đến đây, cô nhanh chóng tự cảnh tỉnh mình, không thể như vậy! Mình không thể từ một fan đẩy thuyền trở thành fan only được!

Cố Nghi cười gượng: “Thần thiếp… chỉ hỏi vu vơ thôi…”

Tiêu Diễn bật cười: “Thế sao nàng không hỏi Đức phi, Thục ph

i, Cung Tiệp dư hay Vương Tiệp dư…?”

Cố Nghi đành hỏi: “Vậy bệ hạ có cõng Đức phi, Thục phi, Cung Tiệp dư hay Vương Tiệp dư lên núi không?”

Tiêu Diễn cười khinh thường: “Trẫm là người khuân vác chắc?”

Cố Nghi: …

Cô thuận thế áp mặt lên bờ vai rộng của Tiêu Diễn, nhẹ nhàng hít một hơi.

Hơi thở của Tiêu Diễn chậm rãi, tuyết rơi trên cành cây, âm thanh rơi xuống nghe tí tách.

Càng lên cao, tuyết càng dày, dày khoảng một thước, mỗi bước chân lún xuống phát ra tiếng sột soạt.

Cố Nghi quấn chặt tấm áo lông trên lưng, ấm áp dễ chịu. Tiêu Diễn lại nâng cô lên một chút, cô áp sát vào lưng hắn, dường như có thể nghe thấy nhịp tim hắn đập nhanh hơn, từng tiếng thình thịch hòa cùng nhịp đập trái tim cô.

Khoảnh khắc này giống như một khoảng thời gian bị đánh cắp, không có trong sách, như một tia nắng hiếm hoi trong mùa đông, một chút ấm áp đầy xa xỉ.

Cố Nghi hít mũi, lấy hết can đảm nói: “Thần thiếp sau này dù có tóc bạc da mồi, vẫn sẽ nhớ hôm nay, bệ hạ đối xử tốt với thần thiếp, thần thiếp sẽ nhớ mãi!” Dù sau này xuất cung làm một phú bà giàu có rồi thì tôi cũng sẽ không quên anh đâu!

Tiêu Diễn nghe vậy khẽ sững người, khóe miệng nhếch nhẹ, nhưng lại lạnh giọng nói: “Cố Nghi, nàng tốt nhất là nhớ cho kỹ!”

Hắn im lặng trong chốc lát, chỉ nghe tiếng tuyết nhẹ nhàng rơi xuống.

Hắn hạ giọng nói: “Đối xử tốt với trẫm.”

Giọng điệu này như một lời cầu xin yếu đuối khiến lòng Cố Nghi tan chảy, ngực cô dâng lên một cảm giác xót xa tràn ngập.

Phải làm sao đây, tôi cảm thấy mình sắp trở thành fan only của Tiêu Diễn rồi!

*

Cy: Dưỡng thê ~, cái đôi chim cu này (*´∀`)

Bình Luận (0)
Comment