Nam Chính Hắn Luôn Tuyệt Tình Như Vậy

Chương 40

Trên tường thành, ánh mặt trời dần nhạt, tuyết trắng bay lả tả, ánh chiều tà nhuốm vàng những bông tuyết, cả bầu trời đầy tuyết như những mảnh vàng đang rơi xuống.

Tú Hà thấy Triệu Mỹ nhân đã đứng bên cửa sổ từ lâu, liền lên tiếng: “Mỹ nhân, người vẫn đang ngắm tuyết sao? Cẩn thận mắt đấy, đừng ngắm lâu quá…”

Triệu Uyển đã thấy xe ngựa rời đi từ lúc trưa, giờ đã gần tới giờ Dậu.

Cố Tiệp dư và hoàng thượng đã đi đâu?

Trong lòng cô ấy không yên, tuy Kính Sự phòng đã dỡ thẻ ngọc của Cố Tiệp dư, nhưng Cố Tiệp dư không bị hoàng đế vứt bỏ như những người trong hậu cung nghĩ.

Nếu thực sự là bị vứt bỏ, tại sao lại có xe ngựa đến đón đi, ân sủng không hề suy giảm?

Hôm ấy, hoàng thượng rời đi giữa đêm, có phải đã đi tìm Cố Tiệp dư hay không…

Triệu Uyển không dám nghĩ thêm nữa, bàn tay cô ấy vô thức vuốt ve miếng ngọc bội hình thỏ trắng trong túi áo.

Liệu có phải cô ấy nên nói hết tất cả mọi chuyện với A Diễn không… Nếu nói ra, liệu hắn có thôi nghi ngờ cô ấy… liệu hắn sẽ nhìn cô ấy bằng con mắt khác không…

Tú Hà thấy Triệu Uyển mặt mày ủ rũ, liền lên tiếng khuyên: “Lễ Vạn Thọ sắp tới rồi, Mỹ nhân chắc chắn sẽ gặp lại bệ hạ thôi… Các cung đang chuẩn bị quà lễ, Mỹ nhân đã nghĩ xem tặng gì cho bệ hạ chưa ạ?”

Triệu Uyển nghe vậy thì suy nghĩ một lúc.

Phải rồi, còn lễ Vạn Thọ, vẫn còn cơ hội.

Trong lòng cô ấy đã có kế hoạch, bèn định dặn Tú Hà đi làm việc. Nhưng cô ấy chợt nghĩ Tú Hà còn nhỏ tuổi, mới vào cung, sợ cô ấy sai sót nên cầm ô rồi cùng Tú Hà đến Ti Chế Ti.

Hai chủ tớ đi qua ngự hoa viên thì tình cờ gặp Đức Phi nương nương đang dạo bước ngắm tuyết, dường như cũng đang thưởng thức cảnh tuyết.

Đức Phi nhìn thấy Triệu Uyển, khuôn mặt vốn tươi cười liền trở nên lạnh lùng.

Triệu Uyển trong lòng khẽ run, vội vàng cúi người hành lễ: “Thỉnh an Đức Phi nương nương.”

Đức Phi im lặng nhìn cô ấy quỳ gối hành lễ, đợi một lúc lâu mới nói: “Triệu Mỹ nhân không cần đa lễ, đứng lên đi.”

Triệu Uyển kính cẩn đứng dậy.

Đức Phi thấy khuôn mặt cô ấy dù chỉ trang điểm nhẹ nhàng nhưng vẫn tươi tắn như hoa sen trong nước, trong lòng càng thêm ghen ghét.

“Triệu Mỹ nhân quả thật như bệ hạ nói, sắc đẹp tuyệt trần, từ trong tuyết bước ra lại càng khiến người ta phải động lòng.”

Triệu Uyển nghe ra được sự châm biếm trong lời nói của Đức Phi, chỉ có thể cúi đầu nói: “Nương nương quá khen.”

Đức Phi khẽ cười khinh thường: “Trên người Cố Tiệp dư để lại vết sẹo, sau này không thể hầu hạ nữa, theo bổn cung thấy thì vinh sủng sau này chắc chắn sẽ thuộc về Triệu Mỹ nhân rồi.”

Triệu Uyển vội vàng cúi người: “Nương nương nghĩ nhiều rồi, thiếp thân… thiếp thân không hề có lòng tranh sủng.”

Đức Phi cười khinh thường: “Ngươi đã vào cung, sao có thể nói không có lòng tranh sủng được…” Cô ta nhìn quanh một lượt rồi nói: “Trước mặt bổn cung mà dám nói dối không biết ngượng. Người đâu, tát miệng cho ta.”

Đông Thảo nghe lệnh bước tới, giáng một cái tát mạnh vào mặt Triệu Uyển.

Gò má trắng nõn của cô ấy ngay lập tức hiện lên vết đỏ.

Tú Hà sợ hãi quỳ xuống trong tuyết, dập đầu nói: “Xin Đức Phi nương nương tha cho Mỹ nhân!”

Đức Phi thấy Triệu Uyển đã chịu một cái tát, cơn giận cũng nguôi bớt: “Sau này ngươi phải khôn ngoan hơn, nếu đã nói dối thì đừng để bổn cung nghe thấy nữa.” Cô ta quay sang đám cung nữ theo hầu, nói: “Bổn cung mệt rồi, về Lạc Anh cung thôi.”

Sau khi Đức Phi rời đi, Tú Hà mới vội vàng từ trên nền tuyết đứng dậy, lấy khăn lụa nhẹ nhàng lau gò má cho Triệu Uyển: “Mỹ nhân có đau không? Để nô tì đến Thái Y viện lấy thuốc trị thương nhé?”

Triệu Uyển gạt tay cô ấy ra: “Không đau, chúng ta đi đến Ti Chế Ti thôi.”

Tú Hà tròn mắt ngạc nhiên: “Mỹ nhân không về nghỉ ngơi ạ?”

Triệu Uyển lắc đầu, lễ Vạn Thọ, cô ấy nhất định phải thật sự giành được ân sủng của hoàng thượng thì mới có thể đứng vững trong hậu cung. Nếu không thì chỉ như mang cái danh hão, sớm muộn cũng sẽ trở thành bia ngắm cho người khác.

Hai người men theo con đường nhỏ trong cung đi về phía Ti Chế Ti, đúng lúc gặp ba bốn thị vệ tuần tra đang đi tới.

Tề Sấm liếc mắt liền nhận ra Triệu Uyển, trên má trái của cô ấy vẫn còn dấu vết đỏ nhạt do cái tát gây ra.

Triệu Uyển cũng nhìn thấy Tề Sấm, ánh mắt hai người giao nhau trong giây lát, Triệu Uyển lên tiếng gọi: “Tề Đô thống.”

Tề Sấm sững người một lúc, rồi dừng bước. Thị vệ bên cạnh anh ta liếc nhìn, nhưng không dừng lại mà tiếp tục bước đi.

Tề Sấm chắp tay: “Thỉnh an Triệu Mỹ nhân.”

Triệu Uyển nhẹ giọng nói: “Tề Đô thống không cần đa lễ.”

Tề Sấm đứng thẳng người: “Triệu Mỹ nhân có gì dặn dò?”

Triệu Uyển cười nhạt: “Không có gì, chỉ là thoáng thấy Đô thống, nhận ra là người quen nên không kìm được buột miệng gọi mà thôi.”

Tề Sấm hơi nhíu mày, ánh mắt lướt qua má cô ấy, lộ vẻ không nỡ: “Triệu Mỹ nhân bị thương nhẹ, vẫn nên cẩn thận bôi thuốc thì hơn…”

Triệu Uyển nghe vậy, nhẹ nhàng chạm vào má mình: “Ta biết rồi.”

Tề Sấm nói xong, định xoay người rời đi, nhưng Triệu Uyển lại lên tiếng hỏi: “Tề Đô thống có biết tên cướp hôm đó bắt giữ Cố Tiệp dư đã bị tiêu diệt hay chưa?”

Tề Sấm: “Vi thần không biết.”

Triệu Uyển cười nhạt: “Nếu vậy thì không giữ chân Đô thống lại nữa…”

Đợi đến khi Tề Sấm đi xa, Tú Hà – người đi theo sau Triệu Uyển, lén nhìn lại bóng lưng của Tề Đô thống. Vừa rồi nhìn tình cảnh giữa Đô thống và Mỹ nhân, có vẻ như là quen biết, nhưng lại có chút xa lạ.

Tú Hà chỉ có thể giữ những thắc mắc trong lòng, từng bước theo sát Triệu Uyển đi về phía Ti Chế Ti.

Đến chỗ Ti Chế Ti, nghe lời dặn dò của Triệu Mỹ nhân, Tú Hà mới biết cô ấy muốn làm mấy cọc gỗ cao ba thước, làm hẳn mười hai cây, mỗi cây đều phải khắc cành hoa mai đỏ.

Triệu Mỹ nhân hiện nay đang được hoàng thượng sủng ái, Ti Chế Ti rất nhanh đã nhận nhiệm vụ này.

Tú Hà hỏi: “Mỹ Nhân dùng cọc hoa mai vào dịp lễ Vạn Thọ sao ạ? Người muốn biểu diễn tiết mục gì thế ạ?”

Triệu Uyển gật đầu: “Tất nhiên là để bay lên trời cao rồi.”

Cô ấy muốn để A Diễn biết, người nhảy điệu Phi Thiên trong yến tiệc Trung Thu hôm đó chính là cô ấy.

*

Sắp đến lễ Vạn Thọ, không chỉ các phi tần trong hậu cung âm thầm ganh đua mà triều đình cũng nhân dịp này tâng bốc, nịnh nọt hoặc là thẳng thắn dâng sớ khuyên can để mưu cầu danh tiếng.

Những tấu chương dâng lên hoàng đế xuất hiện không ít, điều được đề cập nhiều nhất chính là việc ngôi vị hoàng hậu vẫn còn trống, hoàng đế vẫn chưa có người nối dõi.

Liễu Phóng, Tề Nhược Đường cùng các lão thần không chỉ tự mình dâng sớ, mà còn chỉ thị cho các tổng đốc, tuần phủ thân tín của họ dâng tấu lên hoàng đế, đều là nói về mấy chuyện quốc gia đại sự.

Đức phi Liễu thị và Thục phi Tề thị đều là những ứng cử viên nổi bật cho ngôi vị hoàng hậu.

Tuy nhiên, cũng có các văn thần dâng sớ đề nghị một người khác làm hoàng hậu.

Ngày hai tháng mười một, bốn ngày trước lễ Vạn Thọ, “có kẻ” nặc danh tố cáo Hữu thị lang bộ Lại – Tề Hoắc tội tham ô, nhận đất đai và tài sản trái phép. Tài sản của ông ta trải rộng khắp các địa phương, đều là “quà tặng” của các quan lại địa phương tặng cho Tề Hoắc khi trong các kỳ thi khảo mãn, còn có khế ước đất đai và thư từ riêng của Tề Hoắc làm bằng chứng.

Cả triều đình đều kinh ngạc, điều khiến họ kinh ngạc không phải vì sự phong phú của “quà tặng” này, mà là vì Tề Hoắc chính là con trai út của Tề Nhược Đường, hoàng đế rõ ràng đang muốn xử lý gia tộc họ Tề.

Tề Hoắc mặc triều phục tam phẩm, bỏ mũ cúi lạy dưới bậc ngọc của đại điện, viện cớ rằng hạ nhân trong nhà bị lừa dối đã lén lút nhận những tài sản này sau lưng ông ta.

Cung Chính Hải dẫn đầu bè đảng mới chỉ trích dữ dội, nói rằng lời nói và hành động của ông ta không nhất quán, khó mà biện minh được.

Trên triều, hai phe tranh cãi gay gắt, kéo dài suốt ba ngày.

Một ngày trước lễ Vạn Thọ, Tiêu Diễn lấy lý do lễ Vạn Thọ nên bãi triều năm ngày, ra lệnh cho Tề Hoắc đình chức, đóng cửa tự kiểm điểm để chỉnh đốn lại lòng trung.

*

Trong Hà Lạc điện, Cố Tiệp dư vẫn còn ôm chân Phật, đang vội vã cầm bút viết viết vẽ vẽ gì đó.

Đào Giáp nhìn cuốn sách dày cộp trong tay cô, do dự hỏi: “Tiệp dư thực sự định dâng cuốn sách này lên hoàng thượng để chúc mừng lễ Vạn Thọ sao ạ?”

Cố Tiệp dư gật đầu: “Đúng vậy, ta không giỏi nữ công gia chánh, cũng không biết gảy đàn nên phải tìm cách khác. Cuốn sách chân ngôn này là tâm ý của ta.” Là bát canh tâm hồn mà ta dành cho Tiêu Chó.

Đào Giáp nghiêng đầu hỏi: “Nô tì không hiểu. Dù người không biểu diễn, nhưng thêu một chiếc túi thơm để hoàng thượng có thể đeo bên mình thường xuyên thì chẳng phải sẽ tốt hơn sao?”

Cố Tiệp dư lắc đầu: “Tài thêu của ta không ra gì cả!” Tài thêu kém cỏi này còn được Tiêu Diễn đóng dấu xác nhận mà: “Hơn nữa, đồ của hoàng thượng đều được Ti chế ti, Ti sức ti, Ti bảo ti chế tác tinh xảo, chiếc túi thơm ta thêu thì thôi khỏi cần phải đem ra làm trò cười nữa…”

Nói xong, cô hạ nét bút cuối cùng, nhẹ nhàng thổi khô mực chưa ráo.

Đào Giáp ghé lại gần nhìn kỹ cuốn “sách chân ngôn” của cô, thấy trên trang giấy trắng tinh, cô chỉ viết bốn chữ lớn “được như ý muốn”.

Đào Giáp lại càng không hiểu.

*

Sau khi Tiêu Diễn bãi triều liền trở về Thiên Lộc các để thay triều phục, nghỉ ngơi đôi chút.

Cao Quý công công cúi người, đưa khay chứa cuộn tấu chương lên trước: “Tiệc tối lễ Vạn Thọ đêm nay, tất cả đã chuẩn bị xong hết rồi, bệ hạ có muốn xem qua không ạ?”

Tiêu Diễn nhận cuộn tấu chương xem qua một lượt, trong đó chỉ ghi chép các danh sách khách mời, thứ tự chỗ ngồi, món ăn và chương trình biểu diễn tài nghệ hôm nay.

Cao Quý thấy Tiêu Diễn hơi nhíu mày, trong lòng lập tức căng thẳng, quả nhiên liền nghe thấy hắn hỏi: “Người biểu diễn tài nghệ hôm nay, bên phía Hà Lạc điện chỉ báo mỗi Triệu Mỹ nhân thôi sao?”

Cao Quý thầm nghĩ, bệ hạ muốn hỏi về Cố Tiệp dư thì cứ hỏi thẳng đi!

Nhưng trên mặt cười híp mắt: “Bẩm hoàng thượng, đúng vậy! Cố Tiệp dư bị thương ở chân, nhảy múa không tiện. Cô ấy còn nói bản thân không có tài nghệ gì, chỉ có thể tự tay làm một món quà để dâng lên hoàng thượng.”

Nghe vậy, nét mặt Tiêu Diễn dịu lại đôi chút, đáp “Ừ” một tiếng rồi hỏi tiếp: “Thế… món quà đó là gì? Đưa lên đây.”

Cao Quý khó xử nói: “Cố Tiệp dư nói món quà này phải do tự tay mình giải thích với hoàng thượng cách sử dụng, nên chưa gửi lên trước.”

Tiêu Diễn “Ừ” một tiếng, đôi mày giãn ra, nói: “Nếu vậy, trẫm đành phải tự mình đến xem qua trước.”

Cao Quý kính cẩn đáp: “Vâng.”

Nhưng trong lòng ông ta đang âm thầm giơ ngón cái khen ngợi Cố Tiệp dư ở Hà Lạc điện.

Bái phục!

Bình Luận (0)
Comment