Nam Chính Hắn Luôn Tuyệt Tình Như Vậy

Chương 41

Tại Hà Lạc điện, Cố Nghi nghe thấy cung nhân hô: “Hoàng thượng giá đáo.”

Cô vội vã đem “Sách chân ngôn” cất vào một chiếc hộp gấm làm từ gỗ hoa lê.

Không ngờ Tiêu Diễn lại đến nhanh như vậy!

Cô nhanh chóng bước tới cửa điện, thấy Tiêu Diễn đã bước vào, liền vội vàng quỳ xuống hành lễ: “Thần thiếp xin chúc bệ hạ kim an, chúc mừng sinh thần bệ hạ!”

Tiêu Diễn nhìn thấy hôm nay cô trang điểm rực rỡ, khoác lên mình chiếc váy dài thướt tha, đầu cài trâm hoa, đeo trâm tua rua bằng ngọc bích, ba viên ngọc trai nhẹ nhàng đung đưa.

Giọng hắn mang ý cười: “Bình thân.”

Cố Nghi nhạy bén cảm nhận được rằng tâm trạng của Tiêu Diễn hôm nay dường như rất tốt! Dù sao cũng là sinh thần của hắn. Cô cười nhẹ: “Bệ hạ đến để nhận quà sao, thần thiếp khổ tâm nhiều ngày, cuối cùng cũng viết xong kịp trong hôm nay!”

Tiêu Diễn vén áo ngồi xuống chiếc ghế tựa giữa sảnh mà Cố Nghi thường thích ngồi: “Ồ, đem đến cho trẫm xem nào.”

“Thần thiếp tuân lệnh.” Cố Nghi bưng chiếc hộp gấm đến như dâng báu vật: “Mời bệ hạ xem.”

Tiêu Diễn nhận lấy, mở nắp hộp ra, nhìn thấy một cuốn sách, trên bìa có viết ba chữ lớn “Sách chân ngôn”.

Lại đang bày trò gì đây.

Hắn nhướng mày hỏi: “Sách chân ngôn, ba chữ này có ý nghĩa gì?”

Cố Nghi khẽ ho nhẹ: “Thần thiếp thuở nhỏ từng nghe một câu chuyện thú vị từ vùng quê, nói rằng ở phía tây của Tây Vực có một người biên soạn ra cuốn sách chân ngôn này. Nếu người nào cầm sách trong tay, trong lòng có điều nghi vấn, chỉ cần thành tâm thỉnh hỏi, sau đó lật mở cuốn sách ra, dòng chú thích trên trang sách đó chính là lời giải đáp cho câu hỏi đó.”

Tiêu Diễn cười khẽ: “Mấy câu chuyện dân gian của Cố Tiệp dư thực sự nhiều nhỉ…”

Cố Nghi cười hì hì: “Bệ hạ hay là thử một lần xem, bệ hạ sẽ biết có đúng không ngay ấy mà.”

Tiêu Diễn lấy cuốn sách ra, hỏi: “Năm nay mùa đông có xảy ra thiên tai về tuyết không?”

Cố Nghi nghe hắn đặt câu hỏi, hồi hộp nhìn ngón tay dài của Tiêu Diễn lật qua các trang sách, dừng lại ở một trang. Cô rướn cổ, hỏi: “Bệ hạ, trên đó viết gì vậy?”

Khóe miệng Tiêu Diễn khẽ cong lên: “Gió lốc không kéo dài quá buổi sáng, tuyết rơi dữ dội không kéo dài quá một ngày.”

Cố Nghi cười nói: “Bệ hạ xem, chuẩn xác thật đấy!” Cô cảm thấy mình thật may mắn!

Tiêu Diễn bật cười: “Cố Nghi, chẳng lẽ cả cuốn sách này toàn là những lời ca ngợi, tâng bốc thôi sao?” Nói xong, hắn định lật tiếp cuốn sách.

Cố Nghi bị nói trúng nhưng vẫn không hề hoảng hốt, chỉ vội vã đưa tay giữ tay hắn lại: “Bệ hạ, đây là sách chân ngôn, phải khi trong lòng thực sự có nghi vấn mới có thể lật xem được. Nếu bình thường tùy ý lật thì không chuẩn đâu!” “Canh gà” cần phải uống vào lúc thích hợp mới có tác dụng!

Tiêu Diễn thấy cô nói đầy nghiêm túc, càng cảm thấy buồn cười hơn: “Được thôi… Vì đây là tấm lòng của Cố Tiệp dư, trẫm đành nhận vậy.”

Còn Cao Quý công công mặt không chút biểu cảm đứng cạnh theo dõi toàn bộ quá trình, trong lòng lạnh lùng hừ một tiếng: Đúng là một người dám nói, một người dám tin! Cố Tiệp dư mới thực sự là người đứng đầu trong triều về tài nịnh hót! Đến cả ta cũng không theo kịp!

Vào đúng giờ Dậu, hoàng đế tổ chức tiệc Vạn Thọ tại Bảo Hoa điện.

Vì mùa đông sương lạnh nên bốn góc trong điện đều đặt lò sưởi, cung nhân bày những trái quýt bên cạnh lò, hương thơm ngọt ngào của quýt lan tỏa khắp phòng.

Cố Nghi ngồi ở một góc phía tây, gần lò hương kỳ lân bằng ngọc bích nhất. Lục cung đều biết ngọc bài của Cố Tiệp dư ở Hà Lạc điện đã bị Kính sự phòng thu hồi, ánh mắt của mọi người khi lướt qua cô, người thì ẩn chứa sự thương hại, người lại giễu cợt, còn có người lại thờ ơ, chẳng buồn để ý đến. 

Dù từng được sủng ái thì thế nào chứ, không được thị tẩm, không thể có con, nhan sắc dễ tàn phai, mỹ nhân khi tuổi xế chiều mới thật sự là khổ ải.

Tuy vậy, bản thân Cố Nghi dường như hoàn toàn không nhận ra, tay cầm một trái quýt chăm chú nhìn về phía Thục phi nương nương ngồi cao hơn cô một chút.

Trên mặt Thục phi trét lớp phấn dày khiến làn da trắng thêm phần nhợt nhạt. Dù cố gắng giữ nụ cười nhẹ nhàng, ánh mắt cô ta vẫn lộ vài phần bất lực. Dù sao thì Tề Hoắc cũng bị phạt đóng cửa tự kiểm điểm, nhà họ Tề chẳng mấy vẻ vang.

Đức phi ngồi bên cạnh Thục phi, sắc mặt càng thêm hồng hào, trông có vẻ đắc ý hơn bao giờ hết.

Cố Nghi nâng chén, uống một ngụm trà nóng, ánh mắt chuyển sang Vương Tiệp dư ngồi gần đó. Từ lần Vương Tiệp dư đến thăm cô ở Hà Lạc điện, hai người chưa hề gặp lại.

Vương Tiệp dư chủ động lên tiếng chào hỏi: “Nghe nói đường đệ của ta, Vương Tử Bá vì chuyện thu bạc theo mẫu ruộng mà dạo trước đã đi đến Phủ Châu, không biết Cố Tiệp dư có nghe tin gì không?”

Cố Nghi lắc đầu, thành thật đáp: “Chưa từng nghe, gia đình rất ít khi gửi thư qua lại, nên muội cũng không rõ.”

Quả thực nhà họ Cố chưa bao giờ gửi thư cho cô, không biết là vì vấn đề chức tước hay do tính cách thận trọng nữa.

Vương Tiệp dư khẽ gật đầu: “Nghe nói Phủ Châu dường như ấm hơn Kinh thành một chút, mới tháng mười một mà mùa đông đã lạnh như thế này rồi.”

Cố Nghi cũng gật đầu: “Đúng là vậy, mỗi ngày khi ngủ muội đều phải ôm túi sưởi.”

Vương Tiệp dư mỉm cười, sau đó hướng ánh mắt về phía Cung Tiệp dư ở bên kia. Cô ta mặc một chiếc váy mới màu xám chuột điểm hoa mẫu đơn, trang điểm lộng lẫy. 

Vương Tiệp dư đảo mắt, tỏ vẻ khinh miệt.

Cố Nghi nhìn theo ánh mắt của cô ta, cũng thấy Cung Tiệp dư, trong lòng không khỏi thở dài. Hôm nay Cung Tiệp dư e rằng sẽ gặp xui xẻo… Thôi thì thắp cho cô ta một ngọn nến vậy.

Tiếng nhạc đột nhiên đồng loạt vang lên, vũ cơ trong trang phục lụa xanh xoay mình tiến vào sân khấu. Hoàng đế ngồi trên bậc ngọc cao nhìn đám vũ cơ phía trước đang nhảy múa uyển chuyển. Một lát sau, nhịp trống vui tươi bất ngờ thay đổi.

Giai điệu chuyển thành nhịp điệu mạnh mẽ, thăng trầm lúc nhanh lúc chậm, khéo léo uyển chuyển. Những bánh xe màu đỏ nâng đỡ mười hai cọc gỗ từ từ được cung nhân đẩy vào Bảo Hoa điện.

Trên nền gạch xanh trong điện, mười hai cọc gỗ cao ba thước dựng thẳng, thân cọc khắc họa hình cành mai đỏ uốn lượn. 

Cọc hoa mai… Đây chẳng phải là điệu múa Phi Thiên từng thấy ở yến tiệc Trung thu trước đây sao?

Mọi người nhìn thấy cảnh tượng này, ánh mắt đều đổ dồn về phía Cung Tiệp dư – người đang ngồi trong điện với vẻ mặt cứng đờ. Ngày đó, Cung Tiệp dư đã nhờ một điệu múa mà được phong thưởng, hôm nay… chẳng lẽ không phải cô ta sẽ múa Phi Thiên sao?

Ai… còn có thể múa điệu múa Phi Thiên nữa? 

Cố Nghi chăm chú nhìn cánh cửa sơn đỏ của Bảo Hoa điện, thấy một bóng dáng xinh đẹp chầm chậm bước vào.

Cô ấy đến rồi, cô ấy đến rồi, nữ chính cuối cùng cũng xuất hiện để vả mặt rồi…

Triệu Uyển khoác lên mình bộ xiêm y rực rỡ, eo thon như cành liễu, tà váy tung bay lấp lánh. Cô ấy khẽ nhón chân nhẹ nhàng nhảy lên những cọc gỗ, nhảy múa uyển chuyển tựa như tiên nữ đang bay lên trời.

Cung Tiệp dư nắm chặt khăn thêu, gương mặt vẫn không dám tin vào mắt mình. Những người khác thì đều không rời mắt khỏi Triệu Mỹ nhân đang biểu diễn giữa sảnh.

Khi tiếng nhạc dừng lại, cả phòng lặng thinh, như thể vẫn còn chìm đắm trong điệu múa phi thiên rực rỡ vừa rồi, không thể thoát ra được.

Triệu Uyển nhẹ nhàng đáp xuống đất, cúi người hành lễ: “Triệu Uyển tham kiến bệ hạ, chúc bệ hạ Vạn Thọ vô cương.” Giọng cô ấy run run, hơi thở vẫn chưa kịp ổn định.

Dưới mũ miện cùng với chuỗi ngọc rủ, Tiêu Diễn lộ ra vẻ thích thú: “Điệu múa phi thiên của nàng thật tuyệt … nhưng trẫm cảm thấy vô cùng quen thuộc, không biết là vì lý do gì đây?”

Vừa dứt lời, Cung Tiệp dư đã nhanh chóng lên tiếng: “Bệ hạ thật sự đã quên rồi sao? Thần thiếp cũng đã múa điệu này trong yến tiệc Trung thu. Bệ hạ còn ban thưởng cho thần thiếp bánh trung thu nữa mà…”

Tiêu Diễn như thể thật sự không nhớ: “Vậy à?”

Vương Tiệp dư thấy sự hoảng hốt hiện lên trên gương mặt Cung Tiệp dư, trong lòng lập tức hiểu ra mọi chuyện. Đúng là một màn “treo đầu dê bán thịt chó” thật tinh vi!

Cô ta cầm khăn lụa khẽ cười: “Bệ hạ anh minh… Điệu múa của Triệu Mỹ nhân, thần thiếp cũng thấy rất quen, không chỉ động tác quen thuộc, mà ngay cả dáng người cũng quen thuộc…” Vương Tiệp dư giả vờ kinh ngạc, hít một hơi khí lạnh rồi quay sang nhìn Cung Tiệp dư: “Cung tỷ tỷ, chẳng lẽ trong buổi yến tiệc Trung thu hôm ấy, người múa điệu múa đó cũng chính là Triệu Mỹ nhân sao…”

Tiện nhân!

Cung Tiệp dư cười nói: “Vương muội muội, những lời vô căn cứ như vậy, chẳng lẽ là do đã uống nhiều rượu Đào Hoa Túy rồi chăng?”

Vẫn còn giả bộ! Vương Tiệp dư thấy nụ cười trên gương mặt cô ta, liền quay sang hỏi Triệu Uyển, người vẫn đang quỳ dưới đất: “Triệu Mỹ nhân, cô nghĩ sao? Hôm nay mọi người trong Bảo Hoa điện đều có thể làm chứng cho cô.”

Triệu Uyển quỳ trên đất, mặt đỏ như hoa đào, đôi má thoáng phiếm hồng. Cô ấy cắn nhẹ môi, lộ ra vẻ ngập ngừng, nhưng không trả lời, chỉ còn lại sự im lặng. nhưng lúc này, im lặng lại có sức mạnh hơn cả lời nói.

Cung Tiệp dư nhíu mày, định lên tiếng thì bỗng nghe thấy Đức phi ở vị trí cao hơn cất lời: “Sao thế? Hôm nay là ngày Vạn Thọ của bệ hạ, sao lại phải bày ra mấy màn đấu đá như vậy? Nếu Triệu Mỹ nhân đã không muốn nói thì thôi đi.” Cô ta quay sang nhìn hoàng đế, nở nụ cười ngọt ngào: “Bệ hạ nghĩ sao? Phía sau vẫn còn nhiều tiết mục khác nữa mà…”

Lời của Đức phi vừa dứt, Cung Tiệp dư âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Trong cung này, hẳn sẽ không ai dám trái ý Đức phi. Cô ta ngước mắt nhìn, thấy hoàng đế cũng có vẻ không mấy quan tâm. Vậy là chuyện này có lẽ sẽ trôi qua êm đềm…

“Liễu tỷ tỷ nói như vậy thì không đúng rồi…”

Đức phi nghe thấy vậy, giật mình, quay đầu nhìn lại. Người lên tiếng lại chính là Thục phi, người luôn ít khi tranh giành ánh mắt của mọi người.

Thục phi khẽ cười rồi nói tiếp: “Triệu Mỹ nhân có phải thay Cung Tiệp dư múa trong yến tiệc Trung thu hay không, cô ấy không muốn nói, nhưng mọi người ở đây đều đã tận mắt chứng kiến. Là đúng hay là sai, chẳng lẽ lại không phân biệt được?”

Ánh mắt cô ta nhẹ nhàng chuyển động, dừng lại một chút trên Triệu Uyển, rồi bất ngờ nhìn về phía Cố Nghi: “Triệu Mỹ nhân ở tại Hà Lạc điện, càng thêm thân thiết với Cố Tiệp dư như chị em, chuyện này không giống lời người ta đồn đại, chưa chắc là không nói với Cố tiệp dư…” Cô ta khẽ cười: “Cố Tiệp dư nói xem?”

Cố Tiệp dư vẫn như cũ, không muốn nói gì cả! Chỉ muốn yên ổn làm một người hóng drama thôi!

Thấy ánh mắt của mọi người đồng loạt đổ dồn về phía mình, Cố Nghi lo lắng đặt nửa quả quýt đang cầm xuống: “Thưa Thục phi nương nương, Triệu Mỹ nhân thật sự chưa hề nhắc đến chuyện múa Phi Thiên hôm nay với thiếp thân.” Làm ơn đi, đừng kéo tôi vào chuyện này nữa!

Thục phi nhướn mày, nở nụ cười: “Vậy theo Cố muội muội, trong yến tiệc Trung thu vừa rồi, người múa điệu Phi Thiên là Cung Tiệp dư hay là Triệu Mỹ nhân?”

Câu hỏi vừa dứt, ánh mắt của cả Cung Tiệp dư lẫn Triệu Mỹ nhân đều đổ về phía Cố Nghi, như muốn xuyên thấu cô. Cố Nghi tránh ánh mắt của cả hai, cười gượng gạo: “Thiếp thân ngu muội, hôm ấy trong yến tiệc Trung thu ngồi quá xa, thật sự… không nhìn rõ… nên không thể chắc chắn là ai…”

Triệu Uyển nghe vậy thì sững lại, đôi môi hé mở, nhưng không thốt nên lời.

Thục phi thất vọng thở dài: “Nếu đã vậy thì…”

Thấy chuyện sắp trôi qua một cách êm đẹp, trong lòng Cố Nghi lại dấy lên nỗi lo lắng. Cô nhìn thoáng qua Triệu Uyển, thấy cô ấy vẫn không có ý định tự biện bạch.

Không còn cách nào khác! Theo như trong sách, đoạn này lẽ ra là Triệu Uyển tự mình vạch trần sự thật. Nhưng bây giờ, Triệu Uyển dường như chẳng có ý định làm vậy. Để giữ được cốt truyện chính, chỉ còn cách dựa vào cô mà thôi!

Cố Nghi hít một hơi sâu, cố lấy dũng khí rồi nói: “Tuy nhiên… nếu Thục phi nương nương thực sự muốn biết rõ thì thiếp thân có một cách.”

Thục phi nhướng đôi mày liễu lên, đầy vẻ hứng thú: “Cố muội muội có cách gì?”

Ánh mắt lạnh lùng của Tiêu Diễn khẽ lướt qua cô.

Cố Nghi cân nhắc một lát, rồi từ tốn mở lời: “Thần thiếp từng nghe cung nhân của Ti chế ti nói rằng, mặc dù bề ngoài của những cọc hoa mai trông giống nhau, nhưng thực ra bên trong lại có khác biệt lớn. Vì ba cọc trong số đó bị dẫm đạp nhiều nhất, nên bên trong là cột đồng, bên ngoài bọc gỗ hoa lê. Người ngoài nhìn không thấy sự khác biệt, nhưng chỉ có người đã từng múa trên cột mới có thể thấy hoa văn đồng được khảm trên đó. Nếu đúng là vũ công hôm ấy thì người đó sẽ có thể nói ra ba cọc gỗ hoa lê nào có hoa văn đồng và biết chính xác hoa văn đó là gì.”

Cô vừa dứt lời, cả khán phòng lập tức rơi vào im lặng.

Cố Nghi cúi đầu xuống, cố giữ cho mình trông khiêm tốn nhất có thể.

Nữ chính à, sau này giàu sang rồi thì đừng quên tôi nhé!

Bình Luận (0)
Comment