Chuyện thú vị ở đồn điền trà ư?
Cố Nghi không thể hiểu nổi, nếu thật sự là chuyện vui thì tại sao tâm trạng Tiêu Diễn lại tệ như vậy.
Cô do dự nói: “Bệ hạ, nếu tâm trạng không tốt… chi bằng nghỉ ngơi sớm đi…”
Tắm rửa rồi đi ngủ đi!
Cố Nghi nói xong, thấy Tiêu Diễn không phản ứng, cô đành cúi người nhấc đĩa bánh hoa hạnh đặt trên bếp than.
Mắc công làm rồi, bực thật đấy!
Đột nhiên Tiêu Diễn từ từ lên tiếng: “Nàng đã từng gửi thư bày tỏ tình cảm, vậy nàng có từng làm bánh hoa hạnh này tặng cho hắn không?”
Cố Nghi lập tức khựng lại, trong đầu đầy dấu hỏi chấm.
“Ai cơ?” Cô không nhịn được ngẩng đầu lên hỏi.
Mãi đến lúc này, Cố Nghi mới nhận ra biểu cảm trên gương mặt Tiêu Diễn thật đáng sợ.
Dưới ánh đèn sáng rực trong phòng, lông mi đen nhánh của hắn càng thêm rõ, đôi mắt lưu ly màu nâu sẫm đang chăm chú nhìn cô, ánh mắt lạnh lùng xa cách, đôi môi mỏng mím chặt. Cả người Tiêu Diễn tỏa ra cơn giận dữ như một tòa nhà lớn sắp đổ ập xuống, khiến không gian trở nên nặng nề đến ngạt thở.
Bầu không khí trong phòng căng cứng đến mức khó thở.
Cố Nghi nuốt khan, cảm thấy da đầu tê dại, đã rất lâu rồi cô chưa thấy Tiêu Diễn đáng sợ đến vậy.
Đầu gối cô bỗng mềm nhũn, cô không còn chút khí thế nào, quỳ sụp xuống đất, trán chạm sàn, kính cẩn nói: “Thần thiếp ngu dốt, xin bệ hạ chỉ dạy rõ ràng…”
Tiêu Diễn nhìn thấy gương mặt tái nhợt của cô, cơ thể khẽ run rẩy, trong lòng hắn dấy lên một chút khoái cảm trả thù, nhưng chỉ trong chốc lát liền tan biến, thay vào đó là cơn ghen tuông thiêu đốt tâm can hắn.
Hắn cúi mắt nhìn cô quỳ mọp trên đất, lạnh lùng hỏi: “Nàng… đã có tình cảm với Chu Đình Hạc, vậy tại sao còn muốn vào cung?”
Cố Nghi lập tức hiểu ra mọi chuyện.
Hôm nay Tiêu Diễn hẳn đã gặp tên công tử nhà họ Chu ở đồn điền trà!
Trong lòng cô trào lên một nỗi đắng cay vô tận, đúng là đang yên đang lành mà họa từ trên trời rơi xuống!
Tôi và Chu Đình Hạc hoàn toàn không quen thân gì cả! Nhưng khổ thay, nguyên chủ lại từng viết thơ tình cho người ta mới đau! Giờ có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch tội này được!
Trong đầu Cố Nghi suy nghĩ quay cuồng, nhất thời không biết phải nói gì để giải thích, chỉ có thể bất động quỳ rạp trên mặt đất.
Tiêu Diễn thấy cô không nói được lời nào, cơn ghen tuông trong lòng hắn giống như con thú dữ ẩn nấp trong đêm đen, giờ đây siết chặt trái tim hắn.
Hắn cười lạnh một tiếng: “Cố Nghi… nàng đùa bỡn trẫm trong lòng bàn tay, có phải cảm thấy rất đắc ý không…?”
Giọng nói lạnh lẽo đến thấu xương khiến Cố Nghi lập tức run lên vì sợ hãi.
Không! Tôi không có! Tôi không phải như vậy! Anh đừng nói linh tinh!
“Bệ hạ…” Cô vừa mở miệng định nói thì thấy tà áo choàng đen của Tiêu Diễn khẽ động.
Tiêu Diễn định rời đi!
Cố Nghi không kịp suy nghĩ, lập tức lao người về phía trước, quỳ gối ôm chặt lấy chân Tiêu Diễn.
Không thể đi được, nếu đêm nay anh cứ đi như vậy thì mọi chuyện sẽ chấm dứt!
Cô vội vàng nói: “Thần thiếp… hoàn toàn không để tâm đến Chu Đình Hạc công tử gì đó… Thần thiếp trước đây còn trẻ người non dại… đầu óc hồ đồ mới nhầm tưởng mình thích Chu công tử… nhưng thực ra đó hoàn toàn không phải là tình yêu!”
Tiêu Diễn bị cô kéo lại, thấy cô dùng hai tay siết chặt lấy chân mình, chiếc đầu đen ở ngang bên hông hắn.
“Nàng buông ra…”
Cố Nghi lắc đầu liên tục: “Thần thiếp không buông, thần thiếp vẫn chưa nói hết!”
Cô ngẩng đầu lên, cẩn thận quan sát sắc mặt của Tiêu Diễn, thấy ánh mắt hắn hạ xuống nhìn mình thì lập tức nói tiếp: “Hôm qua thần thiếp đã tình cờ gặp Chu công tử ở trong thành, vốn định nói cho bệ hạ biết, nhưng tối qua… thật sự chưa tìm được thời điểm thích hợp… Thần thiếp không hề có ý muốn giấu diếm bệ hạ…”
Lông mày Tiêu Diễn khẽ giật: “Hôm qua nàng đã gặp Chu Đình Hạc ư?”
Cố Nghi trong lòng thầm kêu khổ, cảm giác như càng nói càng rối: “Thần thiếp không dám giấu bệ hạ, hôm qua ở Trân Bảo các, thần thiếp tình cờ gặp Chu Đình Hạc, nhưng thần thiếp không hề dây dưa với anh ta, thần thiếp thật sự đã quên Chu Đình Hạc từ lâu rồi!”
Lòng Tiêu Diễn khẽ động, như gió xuân phớt qua mặt hồ, nhưng trên mặt vẫn giữ nguyên vẻ căng thẳng, chưa hoàn toàn dịu lại.
Hắn giơ tay ra, nhẹ nhàng gỡ tay Cố Nghi ra khỏi chân mình một cách dễ dàng.
Cố Nghi thấy Tiêu Diễn thật sự định rời đi, không còn quan tâm đến lễ nghi nữa, cô lập tức đứng dậy, lao người về phía sau hắn, ôm chặt lấy hắn từ phía sau.
Hai tay cô ôm chặt vai Tiêu Diễn, hai chân quấn quanh eo hắn, giống như một chú gấu túi bám chặt vào thân cây vậy.
Tiêu Diễn chỉ cảm thấy sau lưng nặng trĩu, theo bản năng đưa tay ra đỡ lấy hai chân cô, giọng lạnh lùng nói: “Cố Nghi, xuống ngay, nàng quá ngang bướng rồi, còn ra thể thống gì nữa!”
Nhưng trong lúc tính mạng bị đe dọa, Cố Nghi làm sao có thể xuống!
“Thần thiếp đã chờ bệ hạ cả buổi tối rồi! Buổi chiều thần thiếp đã làm bánh hoa hạnh, mất cả một buổi chiều làm hàng trăm cái, cuối cùng mới có bốn cái trông được, vậy mà bệ hạ vừa về đã trách mắng thần thiếp, thần thiếp…” Bực mình quá!
Nói đến cuối, giọng Cố Nghi run rẩy, nghe như sắp khóc.
Cơn giận trong lòng Tiêu Diễn vừa dập tắt lại trỗi dậy.
“Nàng mau xuống ngay.”
Cố Nghi kiên quyết nói: “Thần thiếp không xuống!”
Tiêu Diễn xoay người bước đến bên chiếc giường gỗ, hơi cúi người xuống.
Cố Nghi liền rơi xuống giường, chiếc vòng bạc trên tay cô va vào thành giường, phát ra vài tiếng vang lớn. Tiêu Diễn dừng bước, quay lưng lại với cô.
Cố Nghi ngay lập tức nảy ra một ý, ôm lấy cổ tay mình rồi kêu lên: “Tay thần thiếp đau quá!”
Tiêu Diễn quay lại nhìn, thấy cô đang nghiêng người nằm trên giường, tay trái ôm lấy cổ tay phải, đôi lông mày nhíu lại, hàng mi dài khẽ rung như chiếc quạt nhỏ, tạo một bóng mờ dưới mắt.
Thấy hắn đứng yên, Cố Nghi lập tức đưa tay nắm lấy tay áo hắn, nhân cơ hội giật mạnh. Cô dùng hết sức lực kéo Tiêu Diễn ngã xuống giường, rồi lập tức lật người nằm đè lên hắn, giữ chặt không để hắn đứng dậy.
Tiêu Diễn hoàn toàn không phòng bị, bị cô ghì xuống, đôi lông mày dài cau lại: “Cố Nghi… nàng thật sự quá ngang ngược!”
Cố Nghi không quan tâm, cô ghé sát vào mặt hắn, thấy mũ miện trên đầu hắn bị lệch, vài lọn tóc rơi xuống trán, nhưng sắc mặt hắn đã dịu đi khá nhiều.
Hai người nhìn nhau ở khoảng cách gần, trong đôi mắt mỗi người đều phản chiếu bóng dáng của đối phương.
Cố Nghi lớn tiếng nói: “Thần thiếp tuyệt đối không hề hai lòng!” Hai má cô vì căng thẳng mà đỏ ửng, đôi tay không tự chủ bám vào vạt áo trước của Tiêu Diễn: “Thần thiếp… trong lòng thần thiếp… chỉ yêu một mình bệ hạ!” Nói xong, cô quan sát thấy Tiêu Diễn vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng.
Đành liều vậy!
Cô cúi đầu, nhẹ nhàng chạm vào môi hắn.
Tiêu Diễn chỉ cảm thấy đôi môi ấm áp và ngọt ngào của cô mang theo hương vị của bánh hoa hạnh, nhưng Cố Nghi chỉ chạm thoáng qua rồi dừng lại, giống như đang gãi ngứa vậy.
Bàn tay to lớn của hắn lập tức siết chặt lấy eo cô, hơi dùng lực, lật ngược tình thế.
Tóc của Cố Nghi đã rối tung, đôi môi hơi hé mở, cô nhìn chằm chằm vào hắn.
“Những lời nàng nói hôm nay, trẫm đều ghi nhớ. Sau này nếu nàng dám hai mặt, trẫm tuyệt đối không tha.”
Cố Nghi thở phào nhẹ nhõm, có vẻ như cô đã vượt qua được chuyện này… Ánh mắt cô lập tức sáng lên, nở nụ cười nịnh nọt: “Thần thiếp tuân chỉ.”
Ánh mắt của Tiêu Diễn tối sầm lại, hắn cúi xuống hôn lấy đôi môi của Cố Nghi, thay vì gọi là hôn, đó là cắn.
Cố Nghi đau đến mức phải kêu lên “Ui” một tiếng. Anh thật sự là chó à?!
*
Sáng hôm sau, Cao Quý công công đặc biệt mặc một bộ áo mới, thường phục màu đen xanh được làm từ tấm vải lụa mới.
Chỉ một ngày nữa là đến Tết, ra khỏi cung rồi, ông ta không phải lúc nào cũng theo sát hoàng đế như khi ở trong cung. Hầu hết thời gian, ông ta đều ở trong phủ nhà họ Cố để quản lý đám tùy tùng đi theo.
Sau Tết, đoàn người sẽ quay trở lại Cừ Thành, dọc theo sông Lạc đi về phía nam, hướng tới phủ Thanh Châu. Vì vậy, Cao Quý công công không dám lơ là chút nào, sáng sớm ông ta đã đi tới tiểu viện nơi đám tùy tùng đang nghỉ ngơi. Ông ta tiện tay nhận vài phong bao đỏ từ mấy quản sự thích nịnh hót, rồi kéo mấy người lại dặn dò kỹ càng.
Tề Sấm khoác áo choàng đen, từ phía sau tiểu viện bước ra.
Cao Quý công công gọi: “Tề hộ vệ dừng bước.”
Tề Sấm dừng chân, cũng chào lại một tiếng: “Cao quản gia.”
Cao Quý công công cười nói: “Tề hộ vệ định ra ngoài thành? Lão nô cũng định ra ngoài mua ít đồ, chi bằng cùng đi chung đi?”
Tề Sấm gật đầu: “Mời Cao quản gia.”
Hai người sóng bước ra khỏi viện, Cao Quý cười nói: “Ngày mai công tử sẽ cùng Vương Viên ngoại lang đi đến đồn điền trà của Chu thị ngoài thành. Nơi đó phải đi xe ngựa mất hai canh giờ, mọi việc Tề hộ vệ đã sắp xếp ổn thỏa cả rồi chứ?”
Tề Sấm trầm ngâm giây lát, đáp: “Cao quản gia yên tâm, mọi việc đã sắp xếp xong xuôi, mười hai kỵ sĩ đi cùng đều là những người tài giỏi.”
Cao Quý trong lòng nhẹ nhõm hơn, không kìm được mà thở dài: “Ngày kia là rời Phủ Châu rồi, không biết sau này có còn dịp quay lại nữa không.”
Tề Sấm chỉ khẽ “Ừ” một tiếng đáp lại.
Hai người cùng đi đến chợ bên ngoài cổng thành.
Cao Quý không mấy hứng thú với những món đồ thường ngày trong chợ, nhưng cũng muốn mua vài phong bao đỏ để lấy may cho năm mới.
Tề Sấm đứng giữa đám đông, cách Cao Quý công công vài bước. Anh ta ngẩng đầu nhìn quanh, chợt thấy một bóng dáng quen thuộc thoáng qua ở cuối khu chợ đông đúc.
Anh ta định nhìn kỹ lại, nhưng bóng dáng đó đã lẫn vào dòng người, không thấy đâu nữa.
Chu Long mua vài tờ phong bì đỏ, cất vào trong áo rồi quay đầu cười nói: “Ông chủ Cốc không chọn vài món đồ gửi về cho người nhà sao?”
Ông chủ Cốc cười nhẹ: “Không cần đâu, vài ngày nữa trên đường về sẽ đi qua Cừ Thành, lúc đó mua cũng chưa muộn.”
Chu Long gật đầu: “Cừ Thành quả là một thành lớn, buôn bán nhộn nhịp, đúng là một nơi tốt.” Sau một hồi suy nghĩ, ông ta lại nói: “Mấy ngày qua đã phiền Cốc huynh trông coi đồn điền trà giúp ta. Đúng là gần Tết có người ở lại trông coi đồn điền trà bên ngoài thành cũng yên tâm hơn.”
Ông chủ Cốc cười đáp: “Chuyện nhỏ thôi mà. Lần này đến Phủ Châu, cũng nhờ có ông chủ Chu tiếp đón, Cốc mỗ mới không phải chịu cảnh bữa đói bữa no.”
Chu Long chắp tay nói: “Ông chủ Cốc cũng đã nhiều lần giúp đỡ ta, đây đều là chuyện nên làm cả. Tối nay ông chủ Cốc cứ ở lại trong phủ, ngày mai không cần phải đến đồn điền trà nữa.”
Ông chủ Cốc nghe vậy, trên mặt lộ vẻ tiếc nuối: “Chết rồi… Cốc mỗ quên mất chuyện này, Cốc mỗ lỡ làm rơi chiếc túi thơm mang từ nhà đi ở đồn điền trà rồi…”
Nghe vậy, Chu Long hỏi: “Có phải vật gì quan trọng không? Nếu cần thì ta sẽ sai người đi lấy giúp.”
Ông chủ Cốc đỏ mặt, ngại ngùng đáp: “Là chiếc túi thơm do vợ tự làm. Hôm nay là ngày cuối năm, cổng thành đóng sớm. Cốc mỗ thấy để sáng mai trước khi khởi hành, Cốc mỗ sẽ tự đi lấy vậy.”
Chu Long ngẫm nghĩ rồi nói: “Ngày mai chắc đoàn của Vương Viên ngoại lang sẽ đến sau giờ Ngọ, Cốc huynh có thể đến trước đó lấy cũng không muộn.”
Ông chủ Cốc vỗ nhẹ lên vai Chu Long, cười nói: “Tất nhiên rồi, không thể làm trễ nải việc chính được.”