Đúng giờ Ngọ.
Nhà họ Cố đã dọn sẵn bữa trưa, vì đang là dịp cuối năm nên món ăn vô cùng phong phú. Cố Nghi cuối cùng cũng được thỏa nguyện thưởng thức món lẩu dê, khói trắng bốc lên, nước dùng sôi sùng sục, hương thơm ngào ngạt.
Nam nữ chia chỗ ngồi riêng, Cố Chiêu vì còn nhỏ nên ở lại hậu trạch. Cậu ngồi bên cạnh Cố Nghi, cũng mặc một bộ y phục đỏ giống như cô. Cố Nghi lén né tránh ánh mắt của mọi người, đưa cho cậu một phong bao lì xì màu đỏ.
Cố Chiêu nhận lấy, mắt sáng lên, cười tươi và nhanh chóng cất vào ngực: “Đa tạ a tỷ…”
Cố Nghi cười, mắt cong cong, ước nguyện nói: “Sau này học hành cho tốt, a tỷ sẽ tặng thêm những món đồ mới lạ khác nữa.”
Cố Chiêu lại lắc đầu, nói năng như ông cụ non: “Học hành không phải vì danh lợi, chỉ mong không thẹn với lòng. Phu tử giảng về Khổng Mạnh, người tìm đạo lớn, ngẩng đầu không thẹn với trời, cúi xuống không hổ với người. Dù biết việc không thể làm, vẫn phải làm mới xứng đáng với lương tâm, với bản chất con người.”
Được thôi…
Cố Nghi khẽ cười, rồi bảo cậu: “Ăn đi, ăn đi.”
Yến tiệc tại tiền sảnh kéo dài đến đêm, trăng sao thưa thớt. Gia nhân nhà họ Cố ở bên ngoài cửa đốt pháo, xác đỏ bay phấp phới, nổ tung khắp bầu trời. Gia nhân bắt đầu nói những lời chúc tốt lành, Cố phu nhân lần lượt thưởng tiền, miệng cười không ngớt, luôn miệng chúc: “Đại cát đại lợi, bình an vô sự.”
Triệu Uyển đứng sau lưng Cố Nghi nửa bước, khẽ nói: “Chúc mừng Tiệp dư, năm mới vui vẻ.”
Cố Nghi quay đầu, mỉm cười đáp: “Cũng chúc cô năm mới vui vẻ.”
Giờ Tý sắp đến, Cố Nghi quay lại phòng riêng.
Đào Giáp mang tới một bát thuốc an thần: “Phu nhân hôm nay đã mệt rồi, Cố đại nhân và công tử còn đang uống rượu ở tiền sảnh, vẫn chưa hết vui, dặn dò phu nhân không cần phải chờ, uống thuốc xong thì nghỉ ngơi sớm…”
Bát thuốc này là phương thuốc mà Đào Giáp xin từ Thái Y viện, suốt dọc đường đi về phía nam tới đây, cô đều ngủ ngon nhờ vào thứ thuốc này. Cố Nghi nhận lấy rồi uống, thuốc không quá đắng mà có chút vị ngọt từ cam thảo. Sau khi rửa mặt xong, cô nằm xuống ngủ, một năm mới cứ thế mà trôi qua trong giấc ngủ.
*
Đến giờ Thìn, trong phủ nhà họ Cố, mùi thuốc pháo vẫn chưa tan hẳn, ánh nắng đầu tiên của năm mới vẫn chưa chiếu rọi.
Đào Giáp khoác chiếc áo choàng màu hạt dẻ, lặng lẽ né tránh các gia nhân đang quét dọn, nhẹ nhàng bước vào phòng của Cố Nghi.
Than bạc trong lò đã cháy gần hết, lửa chỉ còn leo lắt. Cố Nghi nằm trên giường gỗ, cánh tay thò ra ngoài tấm chăn gấm, hơi thở đều đều, ngủ rất sâu.
Đào Giáp khẽ đặt cánh tay cô vào trong chăn rồi cúi người lùi ra khỏi rèm che, quỳ xuống đất.
Cô ấy thì thầm: “Nô tì tạ ơn Tiệp dư đã chiếu cố. Nô tì… suốt nửa đời chỉ biết sống đúng quy củ… Lần này vì điện hạ, nô tì muốn làm một điều trái lý lẽ…” Đào Giáp dập đầu: “Nô tì đi đây… Tiệp dư bảo trọng…”
Đến giờ Tỵ.
Tiêu Diễn và Vương Tử Bá hội ngộ ngoài Cố trạch, cùng cưỡi ngựa đến trà trang nhà họ Chu bên ngoài thành.
Trời cao trong xanh, ánh nắng ấm áp nhẹ nhàng chiếu khắp con đường chính dài sáu thước bên ngoài cổng thành.
Cố Nghi tỉnh dậy bởi cơn đau đột ngột như dao cắt.
Cô mở mắt, chỉ thấy đầu đau nhói, trong tâm trí lóe lên một tia sáng trắng quá đỗi quen thuộc, lúc xa lúc gần.
Không xong rồi! Lại là cái bùa tử thần của cốt truyện này!
Chỗ nào trong cốt truyện đã bị lệch rồi ư!
Cố Nghi gắng gượng chịu đựng cơn đau nhói trong đầu, vội vàng lăn ra khỏi giường.
Cô vơ lấy một bộ áo lụa đơn giản màu trắng, vội vã khoác lên người chiếc áo choàng đen để cạnh giường, xỏ giày da vào rồi lao ra ngoài.
Lúc này trời đã sáng rõ, cô chạy ra sân túm lấy một gia nhân, vội vàng hỏi: “Bây giờ Uyển phu nhân đang ở đâu?”
Gia nhân nhìn cô, kinh hãi nhìn vẻ mặt nhăn nhó và mái tóc rối tung của cô, lắp bắp: “Uyển… Uyển phu nhân vẫn đang ở trong phòng, nô tì vừa đến xem, dường như phu nhân đang thêu…”
Vậy không phải nữ chính rồi!
Cố Nghi đặt tay lên trán, tiếp tục hỏi: “Công tử đâu? Công tử hiện đang ở đâu?”
Gia nhân run rẩy đáp: “Công tử… công tử sáng sớm đã cùng Vương viên ngoại lang khởi hành đi đến trà trang nhà họ Chu ngoài Li Sơn rồi ạ…”
Sáng sớm đã đi rồi, vậy mà mình ngủ say đến mức chẳng hay biết gì…
Trà trang nhà họ Chu…
Chuyến đi Phủ Châu này vốn dĩ đã là một nhánh rẽ ngoài cốt truyện. Liệu việc Tiêu Diễn đi đến trà trang có phải đã làm cốt truyện chệch hướng không?
Cố Nghi vừa suy nghĩ vừa nhanh chóng đi ra khỏi sân, cô gấp gáp nói: “Mau, gọi người đánh xe tới đây, ta phải đến trà trang nhà họ Chu ngoài thành!”
Gia nhân thấy cô có vẻ hoảng hốt, lập tức nhận lệnh và nhanh chóng báo cho Cố phu nhân biết.
Khi Cố Nghi vừa ngồi lên xe ngựa, Cố phu nhân vội vàng chạy đến, đứng bên ngoài xe hỏi: “Tiểu Nghi, con định đi đâu? Công tử đi chắc hẳn đang lo công vụ, sao con lại muốn đi làm gì?”
Bà vừa nói vừa đưa tay bám chặt lấy cửa xe, cố gắng giữ cô lại.
Cố Nghi cảm thấy đầu đau như muốn nổ tung, cô dựa vào vách xe, hít sâu một hơi rồi nhẹ nhàng thở ra, cố giữ giọng bình tĩnh: “Trong lòng con cảm thấy không yên tâm về công tử, muốn đến đó chỉ để lặng lẽ xem tình hình rồi quay về ngay. Mẹ đừng lo lắng.”
Nói xong, cô liền giục người đánh xe: “Đi thôi, mau đến trà trang nhà họ Chu ngoài Li Sơn!”
Cố phu nhân đứng ngẩn ngơ, chỉ biết nhìn theo chiếc xe ngựa màu xanh dần đi xa.
Chiếc xe lao nhanh trên đường hướng ra khỏi thành.
Khi mặt trời đã hơi ngả về tây, Cố Nghi cuối cùng cũng nhìn thấy một ngọn đồi thấp – Li Sơn. Trà trang nhà họ Chu nằm ngay trên đó.
Người đánh xe khó xử nói: “Phu nhân, ngọn đồi này chưa mở đường, xe ngựa đi lên rất khó.”
Khi đến đây, Cố Nghi thấy cơn đau đầu dịu đi đôi chút, trong lòng cô cảm thấy nhẹ nhõm.
Xem ra mình đoán đúng rồi!
Cô kéo rèm xe lên, nhìn thấy con đường mòn quanh co dẫn lên núi: “Không sao, dừng ở đây đi, ta sẽ tự lên núi.”
Người đánh xe liền kéo dây cương, dừng xe lại.
Cố Nghi xuống xe, nhanh chóng bước lên núi.
Cô phải gặp Tiêu Diễn càng sớm càng tốt, chỉ khi ấy cô mới có thể yên tâm.
Khi vừa đến lưng chừng núi, đột nhiên âm thanh của đao kiếm chạm nhau vang lên bên tai. Tim cô chùng xuống, bước chân càng nhanh hơn, vội vàng chạy về phía nơi phát ra âm thanh đó. Mùi máu tanh nồng nặc xộc thẳng vào mũi, tiếng bước chân dồn dập, tiếng dây cung vang lên loạn xạ.
Cô băng qua những bậc thang đá cuối cùng, nhìn thấy trà trang hoang tàn giữa mùa đông, cây cối khô héo, màu xanh đã nhạt, những cành cây vàng úa bị phủ lớp sương lạnh.
Chu Đình Hạc đứng trước hơn mười tên sát thủ mặc áo đen che mặt không biết từ đâu ra, trong lòng lập tức rối loạn.
Đám hộ vệ mà Hoàng công tử mang theo chỉ có mười hai người, đều là cao thủ, nhưng những kẻ áo đen này đều là những kẻ liều mạng, giết chóc hung bạo.
Mục tiêu của chúng không ai khác chính là Hoàng công tử.
Không, là hoàng đế!
Chu Đình Hạc được hai ba gia nhân trung thành của trà trang hộ tống, cuống cuồng lui về phía nhà gỗ trong trang viên.
Đột nhiên, anh ta nhìn thấy một bóng đen cầm trường đao lao ra từ sau bụi cây, nhắm thẳng vào lưng hoàng đế.
Chính là ông chủ Cốc!
Lúc này, hoàng đế tay cầm thanh đao ngắn, đang mệt mỏi đối phó với hai tên sát thủ mặc đồ đen trước mặt.
Chu Đình Hạc đang định hét lên cảnh báo thì chợt thấy một bóng người khoác áo choàng đen lao nhanh từ bậc thềm đá lên.
Bóng người ấy mang đôi giày da bước qua lớp cỏ khô, thân ảnh như cơn gió lao về phía hoàng đế.
Khi nhận ra khuôn mặt của người đó, Chu Đình Hạc thoáng chốc kinh hãi đến sững sờ.
Cố Nghi!
Cố Nghi vừa bước lên bậc thềm đá, liền thấy một gã to con râu ria xồm xoàm vung đao nhắm vào lưng Tiêu Diễn.
Tấm áo đen trên người Tiêu Diễn đã loang lổ vết máu, mũ miện từ lâu đã rơi mất, nhưng cô vẫn nhận ra bóng dáng quen thuộc của hắn.
“Má… nó!”
Cố Nghi lao mình về phía trước.
Lưỡi đao sắc bén xé toạc không khí, rạch qua da thịt.
Tiêu Diễn nghe thấy tiếng động từ phía sau, lập tức hiểu ra mọi chuyện.
Đao kiếm vô tình, sinh tử do trời định.
Hôm nay tại trà trang này, số lượng kẻ địch đông hơn, người của hắn lại quá ít. Ám vệ sinh ra để bảo vệ hắn, chết vì hắn cũng là số mệnh của họ. Những người chết thay hắn, gia tộc bọn họ sau này sẽ được chăm lo chu đáo, hậu táng đàng hoàng.
Tiêu Diễn tiếp tục chiến đấu, tâm trí đã chìm trong cơn cuồng sát, thậm chí không có thời gian để quay đầu lại, cho đến khi nghe thấy tiếng hét xé lòng của Chu Đình Hạc: “A Nghi!”
Tiêu Diễn vung đao cắt đứt cổ họng của kẻ trước mặt, lúc này hắn mới quay người lại.
Máu loang ra khắp bộ áo trắng, trước mặt hắn là một thân hình giống như cánh diều trắng cũ kỹ rách nát nhẹ nhàng rơi xuống mà không phát ra một tiếng động nào.
Cố Nghi.
Tim Tiêu Diễn như ngừng đập, hơi thở cũng đứt quãng, một cảm giác trống rỗng, mênh mông và vô tận trỗi lên trong lồng ngực.
Hắn sững sờ trong giây lát, sau đó mới đưa tay ra đỡ lấy cơ thể Cố Nghi đang ngã xuống, bản thân cũng thuận thế quỳ xuống trên nền đất lấm tấm bùn.
Khoảnh khắc này, Tiêu Diễn chỉ thấy mọi thứ thật quá đỗi phi lý.
Tại sao Cố Nghi lại ở đây… Cố Nghi vốn là người nhát gan nhất mà… Nàng sợ đau nhất kia mà…
Trong vòng tay Tiêu Diễn, cơ thể của Cố Nghi dường như rất nhẹ và mỏng manh, nhưng thanh kiếm đâm xuyên ngực cô lại nặng trĩu, nặng đến mức Tiêu Diễn gần như không thể giữ nổi cô được nữa.
Ngực Cố Nghi đau nhói, nơi cổ họng có vị tanh ngọt của máu. Ánh sáng trắng trong đầu cô ngày càng hiện rõ, mí mắt càng lúc càng nặng trĩu.
Cô dồn hết sức lực, miễn cưỡng mở được đôi mắt.
Trước mặt cô, Tiêu Diễn với khuôn mặt nhuốm máu lại không có biểu cảm gì, gần như vô cảm nhìn cô.
Quả nhiên không khóc, cô biết ngay mà!
Cô sắp chết rồi, vậy mà tên Tiêu Chó này vẫn không khóc!
Cố Nghi bỗng thấy thật bực bội!
Vì sao trong sách, khi Triệu Uyển đỡ kiếm cho Tiêu Diễn thì mũi kiếm chỉ sượt qua vai phải, dưỡng thương nửa tháng là thăng liền mấy bậc, lên làm Uyển tần? Còn đến lượt mình thì như xiên trái tim đem đi nướng vậy, một nhát kiếm đâm xuyên tim!
Không công bằng! Đây chẳng lẽ là rủi ro khi xuyên vào tiểu thuyết à?!
Môi Cố Nghi hơi mấp máy, hít một hơi thật sâu, định nói gì đó, nhưng ánh sáng trắng trong đầu cô lập tức bừng lên, chói lòa khiến cô phải nhắm mắt lại.
Trong lòng cô thầm mắng: Không khóc thì thôi! Chúc ngủ ngon, Tiêu Chó!
Cơ thể trong vòng tay Tiêu Diễn bỗng nặng trĩu, hơi thở yếu ớt dừng lại, tất cả chìm vào im lặng.
Bốn phía xung quanh, tiếng đao kiếm va chạm, tiếng gió vút lên đầy nguy hiểm. Tai Tiêu Diễn chỉ nghe thấy tiếng ong ong, thái dương nhói lên từng cơn như bị kim đâm vào. Yết hầu hắn khẽ động, má hắn chạm nhẹ vào má nàng, vẫn còn hơi ấm. Hắn thấp giọng, như sợ làm kinh động giấc mơ của cô, khẽ gọi: “Cố… Nghi…”
Nhưng Cố Nghi tựa như đã ngủ say, không trả lời hắn.
Hắn từ trước đến nay tay đã nhuốm đầy máu, sát nghiệp chất chồng. Cuối cùng, hắn cũng nhận được báo ứng.
Cố Nghi bỗng thở gấp một tiếng.
Cô chợt mở mắt ra, cảm giác nặng trĩu trong ngực dần tan biến.
Nóng, cả người cô cảm thấy nóng.
Lưng chạm vào giường gỗ đã ướt đẫm mồ hôi.
Buổi sáng mùa hè, trời vừa rạng sáng, ánh sáng nhè nhẹ xuyên qua cửa sổ chạm khắc hoa văn, chiếu lên rèm giường thêu hoa màu xanh lục.
Cô ngửi thấy mùi hương quen thuộc của những bông hoa.
Đây là tây điện của Tú Di điện.
Cố Nghi thở dài một hơi, trong lòng trăm mối tơ vò, không biết nên cảm thấy thế nào.
Đào Giáp đứng bên giường, thấy cô đã tỉnh, liền đưa tay vén rèm lên, hỏi: “Mỹ nhân tỉnh rồi ạ?”
Cố Nghi khẽ “Ừ” một tiếng.
Đào Giáp im lặng một lúc rồi cười nói: “Hôm nay là ngày 15 tháng 6, là ngày lật thẻ bài, chủ nhân có muốn đút lót chút gì không?”