Tiêu Diễn cảm thấy phía sau không còn động tĩnh gì, quay đầu lại thì thấy Cố Nghi đang cầm chiếc mũ đứng yên tại chỗ, ngơ ngác như một khúc gỗ.
Hắn nhíu mày, vẻ thiếu kiên nhẫn: “Nàng đi lấy dây buộc tóc đến đây.”
“Vâng…” Cố Nghi vội quay người, đặt chiếc mũ xuống, đi lấy một sợi dây lụa màu xanh rồi tiến lại gần, cẩn thận buộc lên tóc cho Tiêu Diễn.
Các cung nữ trong điện đã theo Cao Quý công công rời đi, không còn ai trong phòng. Cố Nghi ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, trời đã dần tối, có lẽ đã qua giờ Tuất.
Cô nghĩ đến việc Tiêu Diễn phải dậy vào giờ Mão sáng sớm, bèn hỏi: “Hoàng thượng bây giờ có muốn tắm rửa không? Cung nhân đã chuẩn bị nước nóng và quần áo sạch phía sau bình phong.”
Tiêu Diễn khẽ “Ừ” một tiếng, đứng dậy, nhưng thấy Cố Tài nhân vẫn đứng yên, không nhúc nhích. Trong lòng hắn thoáng chút thất vọng, rồi tự tay tháo đai ngọc, cởi áo choàng và bước ra phía sau bình phong.
Cố Nghi thầm thở phào, cẩn thận treo đai ngọc và áo choàng của hắn lên giá gỗ hoa lê cao ngang người.
Tiếng nước chảy vang lên bên tai, qua bức bình phong thêu đen trắng hình sơn thủy, làn hơi nước mờ ảo tỏa ra, bóng dáng hắn mơ hồ hiện lên.
Cố Nghi quay đi, bước tới bàn trang điểm, từ từ tháo những sợi tua rua vàng lấp lánh phía sau đầu xuống, cảm giác đầu óc nhẹ nhõm hẳn.
Cô đã tắm rửa từ trước, giờ chỉ đơn giản dùng khăn trắng trong chậu nước để lau tay, làm sạch mặt, rồi thoa thêm một lớp cao thơm.
Một lát sau, Cố Nghi đi đến bên giường, khẽ vén tấm rèm châu thủy tinh do Ti trân ti đem đến trước đó, những hạt thủy tinh trong suốt khẽ phát ra âm thanh nhẹ nhàng.
Được thôi, một tấm rèm mộng ảo.
Cô cúi đầu nhìn chiếc giường được phủ lụa mịn, hoa văn uyên ương vờn nước đầy màu sắc. Cô bỗng cảm thấy căng thẳng không rõ lý do, chỉ biết chậm rãi ngồi xuống, ngồi trong “tấm rèm mộng ảo” của mình.
Sau khi Tiêu Diễn tắm xong, mặc một chiếc quần lụa xanh, khoác áo dài trơn bước ra từ phía sau bình phong. Bên thái dương còn vương hơi nước, khuôn mặt như tranh vẽ, phong thái tự nhiên mà xuất chúng.
Cố Nghi thấy hắn tiến tới trước giường, chau mày: “Đây là thứ gì vậy?”
Tiêu Diễn tiện tay vén rèm châu thủy tinh, tạo nên tiếng va chạm lớn.
Được rồi, có vẻ không chỉ mình cô có vấn đề với tấm rèm này.
Cố Nghi mỉm cười, nói: “Đây là rèm châu thủy tinh mà Ti trân ti mang tới để trang trí tẩm điện, đêm nay không có gió, chắc sẽ không làm phiền giấc ngủ của hoàng thượng.”
Tiêu Diễn lắc lắc rèm châu, mấy chuỗi hạt thủy tinh va vào nhau tạo ra tiếng ồn ào.
“Ngày mai gọi người tháo xuống đi. Nếu sau này nổi gió thì ai mà ngủ nổi…”
Cố Nghi gật đầu, nhìn thấy Tiêu Diễn cũng ngồi xuống giường bên cạnh cô, vai hai người khẽ chạm nhau.
Rèm châu đã ngừng rung, trong điện bỗng chốc trở nên yên tĩnh.
Hai người ngồi cạnh nhau một lát, thật sự có hơi ngại ngùng.
Cố Nghi định mở lời, nhưng thấy Tiêu Diễn bỗng nhiên di chuyển, nhanh nhẹn nằm xuống giữa giường.
Giọng nói lạnh lùng vang lên: “Ngủ sớm đi, ngày mai trẫm còn phải lên triều.”
Cố Nghi nhìn hắn nằm quay mặt vào tường, kéo tấm chăn mỏng lên che ngang vai, dường như thật sự định đi ngủ.
Cô thở phào nhẹ nhõm, nghiêng người “phù” một tiếng, thổi tắt ngọn nến bên giường rồi cũng nhẹ nhàng nằm xuống.
Bóng tối hoàn toàn bao trùm.
Cửa sổ của tẩm điện Bình Thúy cung được che bởi những khung gỗ sơn đen chạm trổ tinh xảo, chắn hết ánh trăng.
Trong phòng tối tăm vô cùng, đến mức không thể nhìn thấy gì. Tuy vậy, ngoài cửa sổ, tiếng ve kêu lúc có lúc không, vang lên từng hồi.
Cố Nghi không thể ngủ được, không dám cử động mạnh. Cô chỉ nhẹ nhàng chớp mắt, dần dần quen với bóng tối, hình bóng Tiêu Diễn nằm bên cạnh cũng dần hiện rõ trong màn đêm.
Cô mở mắt, bỗng thấy hắn trở mình, quay mặt về phía cô. Khoảng cách gần đến mức cô có thể nghe thấy cả hơi thở của hắn.
Cố Nghi hít một hơi, cố gắng nhìn rõ hơn. Thấy đôi mắt hắn vẫn khép hờ, cô mới từ từ thở ra, lo sợ sẽ đánh thức hắn.
Cô nhắm mắt lại, cố gắng ngủ, nhưng một lúc lâu sau, vẫn không thể nào chợp mắt.
Tiêu Diễn như một ngọn núi sừng sững, khiến người ta không thể nào bỏ qua được.
Mặc dù trong phòng có đá lạnh, nhưng hơi nóng từ người hắn vẫn tỏa ra xung quanh, giống như một lò lửa.
Cố Nghi chỉ đành nhẹ nhàng kéo chăn ra, để tứ chi ra ngoài chăn cho mát.
Ánh trăng dần lên đỉnh, một chút ánh sáng nhạt hắt vào phòng.
Không còn rèm lụa che phủ, rèm châu thủy tinh lại phản chiếu ánh trăng trở nên sáng rực.
Cố Nghi thực sự không hiểu nổi suy nghĩ của Ti trân ti khi làm ra tấm rèm châu này. Treo trước giường không làm người ta tỉnh giấc vì tiếng động thì cũng là làm họ choáng váng vì ánh sáng lấp lánh.
Sao lại phải treo tấm rèm thủy tinh này ở đây? Chẳng lẽ là để khi mấy Quý nhân cử động thì sẽ nghe thấy tiếng à?
Cô chợt ngừng suy nghĩ, tự nhắc mình không được để trí tưởng tượng đi quá xa.
Nhưng nhờ ánh trăng sáng, cuối cùng cô đã có thể nhìn rõ khuôn mặt Tiêu Diễn.
Hắn dường như đang ngủ rất say, hàng mi dài khép lại, đôi mắt hoa đào kín mít, đuôi mắt hơi cong, bên thái dương là một vết sẹo nhỏ mờ như vầng trăng khuyết. Cho dù Tiêu Diễn già đi, chắc chắn vẫn sẽ là một ông lão phong độ ngời ngời.
Tiêu Diễn bỗng nhiên cảm thấy thái dương đau nhói, cơn đau khiến hắn mở mắt ra. Ánh trăng chiếu vào, hắn nhìn thấy người trước mặt. Người này đang nhìn chằm chằm vào hắn không chớp mắt.
Đây là ai?
Hắn vừa tỉnh dậy từ một giấc mơ, đầu óc vẫn còn mơ hồ. Sau một lúc, hắn mới nhớ ra đây là Bình Thúy cung, người trước mặt là Cố Tài nhân.
Cô đang nhìn hắn với đôi mắt hạnh sáng lấp lánh trong bóng tối, khi thấy hắn tỉnh dậy, đôi mắt mở to, như thể vừa bừng tỉnh.
Cô ấp úng nói: “Hoàng thượng… đã dậy rồi à?”
Trong lòng Tiêu Diễn dấy lên một cảm giác kỳ lạ. Cố Tài nhân giống như đang nhìn hắn nhưng cũng dường như không phải đang nhìn hắn vậy.
Hắn do dự một lúc rồi hỏi: “Nàng đang nghĩ… đến ai?”
Cố Nghi giật mình, cô hoàn toàn không ngờ rằng Tiêu Diễn vừa mới thức dậy đã nhạy bén như vậy, môi cô khẽ động, bỗng nhiên một tiếng nổ lớn vang lên từ bên ngoài tẩm điện.
Tiêu Diễn nhanh chóng vén chăn, lật người ngồi dậy, tiếng rèm châu kêu leng keng vang lên.
Hắn đã ra khỏi điện, dừng lại dưới mái hiên, nhìn quanh thấy Bình Thúy cung vẫn bình yên, nhưng một cung điện khác cách đó không xa ở phía tây đã bốc cháy dữ dội. Lửa đỏ ngút trời, khói đen bốc lên cuồn cuộn.
Đó là Đàm Nguyên Đường.
Hai ám vệ vội vàng chạy tới, quỳ xuống báo cáo: “Hoàng thượng, Lưu Thái phi đã bị bắt đi!”
Tiêu Diễn nghe vậy liền cười hai tiếng: “Tiêu Luật à…” Sau một lúc im lặng, hắn nói tiếp: “Dập lửa, phong tỏa Cửu môn, đợi đến sáng rồi bắt tên trộm.”
Hắn nói xong liền bước xuống bậc thềm, đi về hướng tiền điện.
Lúc này mới chỉ là giờ Dần.
Mặt trăng trên bầu trời tròn vành vạnh, đang vươn lên qua các cành cây rồi từ từ dịch chuyển về phía Tây. Bên trong hành cung của Dương Thành ở phủ Thanh Châu vẫn đang vang vọng tiếng ca múa.
Trịnh Vương phi, nay đã trở thành Trịnh Quý phi, dẫn theo vài cung nữ, chầm chậm tiến về phía sảnh yến tiệc. Trên gương mặt cô ta ẩn chứa nụ cười, bước chân nhẹ nhàng uyển chuyển, các cung nữ im lặng theo sau.
Tối nay, hoàng thượng lại làm loạn nữa rồi.
Nhờ tính tình Trịnh Quý phi hiền dịu nên mới đến khuyên giải, nếu là người khác thì còn lâu họ mới quan tâm. Tiên Vương phi, à không, tiên Hoàng hậu nghe nói Thận Vương lên ngôi hoàng đế ở phủ Thanh Châu thì đã đổ bệnh, chỉ trong thời gian ngắn đã qua đời.
Người ta đều nói cô ấy thực ra là bị dọa chết, chỉ còn Trịnh Vương phi, nay đã trở thành Trịnh Quý phi luôn ở bên cạnh hoàng thượng.
Đi qua hành lang dài, tiếng nhạc ngày càng chói tai. Trịnh Quý phi vừa bước vào điện, đôi mắt lá liễu như cười như giận nhìn về phía hoàng đế ngồi trên ngai vàng.
Tiêu Luật.
Dù không ngồi trên ngai vàng, hắn ta vẫn là người nổi bật nhất giữa đám đông. Tiêu Luật đứng giữa mọi người tựa như ánh sao, ánh trăng rơi giữa đất trời. Hắn ta đẹp tuyệt trần, không ai sánh kịp.
Lúc này, hắn ta chỉ mặc một chiếc áo lụa màu trắng bạc, để lộ phần ngực, mái tóc dài buộc hờ, chỉ dùng một chiếc trâm ngọc xanh cài nghiêng phía sau đầu, uể oải ngồi trên ghế vàng, lơ đãng nhìn vào đám ca vũ dưới sảnh.
“Bệ hạ, đêm cũng đã khuya, sao không nghỉ ngơi?” Trịnh Quý phi mỉm cười nói.
Tiêu Luật vừa thấy cô ta đến, đôi lông mày liễu khẽ nhíu lại, miệng thốt lên: “Phiền quá.” Nhưng hắn ta vẫn đứng dậy, lười biếng lê bước về phía sau điện.
Trịnh Quý phi thu lại nụ cười, lạnh lùng nói với đám nhạc công và vũ nữ: “Giải tán hết đi.”
Chờ cho mọi người lui ra hết, cô ta mới bước về phía sau điện.
Cửa sổ trong phòng rộng mở, ánh trăng chiếu sáng rực.
Tiêu Luật ngồi khoanh chân trước cửa sổ, gió nhẹ phất qua tay áo, phong thái tựa tiên nhân, nhưng hắn ta lại không hề nhúc nhích.
Trịnh Quý phi bước nhẹ nhàng đến bên cạnh, liếc mắt nhìn hắn ta. Cô ta thở dài, buông thõng vai xuống, rồi cười nói: “Bệ hạ lại đang khóc với ánh trăng trăng sao?”
Khóe mắt Tiêu Luật ánh lên một giọt nước mắt to tròn, mắt hơi đỏ, gương mặt dù vẫn đẹp rạng ngời nhưng nét u sầu như hoa lê trong mưa, như sương thu trên cành.
Trịnh Quý phi rút chiếc khăn lụa từ thắt lưng ra đưa cho hắn ta: “Bệ hạ lau nước mắt đi, đừng khóc nữa.”
Tiêu Luật không quay đầu lại, chỉ đưa tay nhận lấy: “Ta… Trẫm không khóc, chỉ là gió thổi làm rơi nước mắt thôi.”
Trịnh Quý phi dỗ dành hắn ta như đang dỗ trẻ con: “Được được, ngày mai sẽ gọi Thái y đến xem bệnh gió thổi làm rơi nước mắt này của bệ hạ.”
Tiêu Luật khẽ lau khóe mắt, rồi thở dài một tiếng.
Trịnh Quý phi hiểu được tâm trạng của hắn ta, bèn an ủi: “Thái phi nương nương nhất định sẽ bình an vô sự, bệ hạ cứ yên tâm. Có lẽ rất nhanh thôi, Thái phi sẽ được đưa xuống phía nam để gặp bệ hạ ở Thanh Châu.”
Lúc này, Tiêu Luật mới ngẩng đầu nhìn cô ta, ánh mắt giận dữ: “Cả nàng cũng đến dỗ ta, tất cả mọi người đều đang dỗ ta, nhưng bọn họ chỉ đang muốn ép chết mẫu phi, để lấy cớ bất trung bất hiếu mà phát binh thảo phạt tên chó Tiêu Diễn kia thôi. Ai sẽ thực sự mang mẫu phi đến Thanh Châu mà còn nguyên vẹn cơ chứ.”
Vừa nói vài câu, khóe mắt Tiêu Luật lại ướt đẫm.
Trịnh Quý phi nửa quỳ xuống, dở khóc dở cười, đành phải cướp lấy chiếc khăn trong tay hắn ta, nhẹ nhàng lau nước mắt cho hắn ta: “Bệ hạ đừng khóc nữa. Họ dỗ bệ hạ nhưng thần thiếp không dỗ bệ hạ. Thần thiếp sẽ đi cầu xin phụ thân, để ông ấy phái thêm vài người đắc lực đến kinh thành cứu Thái phi về…”
Tiêu Luật nghe vậy thì trong lòng có chút yên tâm, nhưng đột nhiên hắn ta nắm lấy tay áo của Trịnh Quý phi, kéo cô ta lại gần, ghé sát tai cô ta thì thầm: “Quý phi chi bằng cùng trẫm chạy trốn đi. Chúng ta rời khỏi Dương Thành, rời khỏi Thanh Châu, chạy càng xa càng tốt…” Hắn ta như đã quyết tâm: “Ngai vàng này không cần nữa cũng được. Là bọn họ ép ta! Tên chó Tiêu Diễn ấy từ nhỏ đã lạnh lùng tàn nhẫn, không chút tình thân, còn dám giết cả phụ vương. Ta… ta với hắn từ nhỏ đã không hợp, nếu bị hắn bắt được, chắc chắn sẽ bị chém thành thịt vụn!”
Trịnh Quý phi nghe xong thì giật mình, nhưng rồi cô ta lại mỉm cười: “Bệ hạ đang nói linh tinh gì vậy. Bệ hạ mới là chân long, là chính thống, sớm muộn gì cũng sẽ vùng lên mạnh mẽ. Chẳng lẽ bệ hạ đã quên Cảnh Đế, quên mối thù chưa báo này sao?”
“Cảnh Đế…” Tiêu Luật cúi đầu lẩm bẩm: “Thái tử huynh…”
Trịnh Quý phi thấy hắn ta dao động thì tiếp tục khuyên nhủ: “Đúng vậy, Thái tử Hoành đã chết một cách thảm khốc, chẳng lẽ bệ hạ không đau lòng chút nào sao? Thái tử Hoành là người có phẩm chất cao quý, được mọi người yêu mến, giàu lòng nhân từ, lẽ ra có thể trở thành một minh quân, nhưng lại chết dưới kiếm của Tiêu Diễn. Tiêu Diễn lẽ nào không đáng bị giết? Bệ hạ cũng là con trai của Tiên đế, là chính thống. Mẫu thân của Tiêu Diễn chỉ là một dị nhân, thậm chí còn không được coi là người của Đại Mạc, dựa vào đâu mà hắn có thể tranh giành với bệ hạ được!”