Nam Chính Hắn Luôn Tuyệt Tình Như Vậy

Chương 61

Cố Nghi suốt đêm không ngủ, nửa đầu đêm không muốn ngủ, nửa sau lại không thể chợp mắt.

Đường Nguyên Đàm cũng ở Tây Uyển, cách Bình Thúy cung nơi cô đang ở chưa đến trăm bước.

Tiếng bước chân dồn dập của cung nhân cứu hỏa, tiếng hô hào, tiếng nước hỗn loạn, ánh lửa cháy rực, cửa sổ đóng kín, nhưng vẫn có thể ngửi thấy mùi than gỗ nồng nặc đôi lúc phảng phất trong không trung.

Tiêu Diễn tuy đã rời đi nhưng vẫn để lại một hàng thị vệ đứng ngoài Bình Thúy cung, ai nấy đều mang kiếm sắt ở thắt lưng.

Tại sao Đường Nguyên Đàm lại bốc cháy vào lúc này? Lưu Thái phi sống hay chết? Nếu bà ta chết thì có tính là cốt truyện đã hỏng không?

Có thể để cô được bình an sống sót đến khi kết thúc cốt truyện được không hả, xin luôn đó!

Cố Nghi nằm trên giường, lo lắng mở to mắt, chờ đợi suốt cả đêm. May thay, không có cảm giác được ánh sáng trắng quen thuộc triệu gọi, cô hơi yên tâm một chút. Tuy nhiên… tại sao tình tiết Đường Nguyên Đàm lại xảy ra sớm như vậy?

Cô suy nghĩ kỹ càng, chẳng lẽ thật sự là vì người áo xám không giết chết Hoa Hòe nên đành phải ra tay sớm hơn? Trong nguyên tác, Lưu Thái phi uống thuốc độc vài tháng, cuối cùng đèn cạn dầu tắt.

Hoa Hòe không chết, Đường Nguyên Đàm lẽ nào vì thế mà sinh ra biến cố?

“Tài nhân, đã là giờ Tỵ rồi, Tài nhân đã tỉnh chưa?” Đào Giáp đứng ngoài tẩm điện, cất giọng hỏi.

Dòng suy nghĩ của Cố Nghi ngừng lại, cô khẽ đáp: “Ừm, vào đi.”

Đào Giáp bưng chậu nước bước vào điện, có vẻ còn hoảng sợ: “Đêm qua lửa cháy dữ dội, chân trời đỏ rực, khói đen cuồn cuộn, Tài nhân hẳn đã bị kinh động rồi…”

Cố Nghi thay xong y phục, không khỏi hỏi: “Lúc này lửa đã được dập tắt chưa? Có nghe nói ai bị thương không?”

“Thưa Tài nhân, nô tì vừa đi ngang qua Đàm Nguyên Đường, thấy lửa đã tắt, không nghe nói có ai bị thương cả…”

Cố Nghi khẽ gật đầu, không nói thêm. Nếu là trước đây, có lẽ sẽ bảo Đào Giáp đi dò xét tình hình của Lưu Thái phi, nhưng hiện tại…

Cố Nghi vừa cầm khăn lau mặt, ánh mắt len lén quan sát Đào Giáp, thấy sắc mặt cô ấy vẫn như cũ.

Nhưng… vẫn là thôi vậy…

“Cố Tài nhân của Bình Thúy cung, lĩnh thưởng.” Bỗng ngoài cửa vang lên một giọng nói kéo dài.

Cố Nghi vội buông khăn, xoay người đi tới cửa thì nghe thấy thái giám áo xanh nói: “Bệ hạ ban thưởng cho Cố Tài nhân của Bình Thúy cung một đôi trâm hoa mai.”

Cố Nghi quỳ xuống, tạ lễ: “Thần thiếp tạ ơn bệ hạ.”

Thái giám áo xanh cười mỉm, đặt khay sơn đỏ lên bàn gỗ: “Tài nhân thật có phúc, nô tài chúc mừng Tài nhân.”

Cố Nghi đứng dậy, mỉm cười nói: “Đa tạ công công.”

Chờ khi thái giám rời đi, Cố Nghi mới đến gần nhìn kỹ đôi trâm hoa mai, toàn thân làm bằng gỗ mun, chỉ có phần đầu trâm khảm một viên bảo thạch đỏ rực.

Đào Giáp bước đến bên cạnh cô: “Chúc mừng Tài nhân, hẳn là bệ hạ thương xót Tài nhân… Cố Tài nhân định đi tạ ơn không ạ? Gửi chút điểm tâm đến Thiên Lộc các cũng là thể hiện lòng thành của Tài nhân…”

Cố Nghi nghe vậy, im lặng một lát, nếu không phải đêm qua Đàm Nguyên Đường bất ngờ bốc cháy, e rằng cô sẽ chẳng được ban thưởng.

Cô đã quên mất Tiêu Diễn vốn là người nhạy bén thế nào, càng nhìn hắn, nhớ lại hình ảnh của người xưa, dù người xưa đó vốn chính là hắn, nhưng Tiêu Diễn trước mặt nàng lúc này, lại nhìn cô như nhìn một một người xa lạ.

Cô không thể nhìn hắn qua lăng kính của kiếp trước nữa, nếu chẳng may hành động sai lầm thì hậu quả sẽ khó lường.

“Được, ngươi đi hỏi phòng bếp có thể thông cảm một chút, để ta tự làm một món điểm tâm không?”

Đào Giáp cười tươi trả lời: “Nô tì đi ngay. Tài nhân muốn làm món điểm tâm gì?”

“Làm… làm bánh hoa hạnh đi…” Cố Nghi suy nghĩ một lát rồi đáp.

Quá giờ Ngọ, hoàng đế cuối cùng cũng trở về từ Thiên Lộc các.

Sau một đêm bận rộn, Cao Quý công công thấy trên mặt hắn cũng có chút mệt mỏi.

Ông ta vội dâng lên một chén trà: “Bệ hạ uống chút trà cho dịu họng. Nếu bệ hạ cảm thấy mệt, có lẽ nên vào tẩm điện nghỉ ngơi một lát chăng?”

Tiêu Diễn nhận lấy chén trà, nhưng lại tiếp tục nhìn xuống mấy phong thư trên bàn.

Cao Quý công công liếc nhìn ra ngoài các, cẩn trọng nói: “Sáng nay thấy bệ hạ bận rộn, nhớ đến đêm qua xảy ra trận cháy lớn, Cố tài nhân hẳn đã bị kinh động, lại mới được bệ hạ ban ơn, lão nô… đã thay bệ hạ ban cho cô ấy một chiếc trâm hoa mai. Mong bệ hạ thứ tội…” Vừa nói, ông ta vừa cúi người, bái dài xuống đất.

Tiêu Diễn liếc nhìn ông ta một cái, thấy bộ dạng ông ta sợ hãi, hồi lâu mới nói: “Đứng lên đi, không có lần sau.”

Cao Quý thẳng người lên: “Tạ ơn bệ hạ…” Rồi lại cười tươi nói: “Cố tài nhân sau khi nhận thưởng, hẳn là nhớ đến bệ hạ nên đã tự làm một chút điểm tâm gửi đến Thiên Lộc các. Hiện giờ, cô ấy đã chờ bên ngoài được nửa canh giờ rồi…”

Tiêu Diễn khẽ nhướng mày, nhìn Cao Quý: “Thì ra là vậy…”

Hắn im lặng trong chốc lát, đặt phong thư xuống rồi nói: “Truyền Cố tài nhân vào điện.”

Cố Nghi ôm hộp thức ăn do phòng bếp đưa được chạm khắc hoa văn tinh xảo bằng gỗ tử đàn, đứng nghiêm chỉnh ở bậc thềm đỏ ngoài Thiên Lộc các.

Nói ra thì đây là lần đầu cô đến tiền điện.

Từ bên ngoài Thiên Lộc Các nhìn lên, bầu trời xanh biếc trong vắt, ánh nắng rải xuống mái ngói lưu ly vàng óng của đại điện, như được tắm trong ánh sáng thiêng liêng, những bậc thang ngọc nối liền, dẫn thẳng tới đỉnh cao quyền lực.

Chỉ là không ngờ, cô phải đứng ở đây lâu như vậy. Khung cảnh tuy đẹp, nhưng đầu gối cô thực sự đã tê cứng.

Cô vừa khẽ dậm chân vài cái, đã thấy một thái giám áo xanh tiến nhanh về phía mình: “Cố tài nhân, mời theo nô tài vào điện.”

Tim Cố Nghi đập nhanh thêm một nhịp, cô nhẹ nhàng thở ra một hơi, bưng hộp thức ăn, bước nhỏ theo sau cậu ta vào điện.

Cô bước qua bậu cửa, vừa đặt chân lên nền gạch xanh liền quỳ xuống hành lễ: “Thần thiếp bái kiến bệ hạ, chúc bệ hạ kim an.”

Tiêu Diễn thấy ánh sáng đỏ lấp lóe trên tóc cô, quả nhiên đã cài một chiếc trâm mà tối qua chưa từng thấy: “Đứng lên đi.”

“Tạ ơn bệ hạ.” Cố Nghi đứng dậy, ngẩng đầu lên, lại mỉm cười nói: “Tạ ơn bệ hạ đã ban thưởng, thần thiếp đặc biệt làm chút điểm tâm, mong bệ hạ nếm thử.”

“Lại đây.”

Cố Nghi bưng hộp thức ăn, bước qua vài bậc thang đá, đứng trước mặt hắn, mở nắp hộp ra.

Trong hộp bày bốn chiếc bánh hoa hạnh trắng như tuyết, trên lớp vỏ bánh mềm mịn có điểm chút đậu đỏ như cánh hoa mỏng manh.

Tiêu Diễn hỏi: “Đây là món gì?”

Cố Nghi đáp: “Đây là bánh hoa hạnh, đặc sản của Phủ Châu. Thần thiếp nhờ mẹ truyền dạy mới học được cách làm món bánh này.” Cô đưa hộp ra phía trước: “Bệ hạ nếm thử nhé?”

“Phủ Châu à…” Tiêu Diễn lấy một chiếc, cắn một miếng, nhưng chân mày khẽ nhíu lại: “Không đến nỗi tệ.”

Thật sự bực mình, nhưng phải giữ nụ cười. Tiêu Chó, tôi khuyên anh nên biết điều đi!

Cố Nghi nghĩ đến đây, vội ngừng lại, chỉ cười nhẹ, cúi đầu bái: “Thần thiếp xin tuân theo lời dạy bảo của bệ hạ.”

Tiêu Diễn lại đưa tay nhận lấy hộp bánh từ tay cô, sau đó đặt lên bàn gỗ.

Thấy thời cơ đến, Cố Nghi liền tỏ vẻ lo lắng nói: “Thần thiếp vừa từ Tây Uyển đến, thấy sau khi lửa đã dập tắt, Đàm Nguyên Đường chỉ còn là những bức tường đổ nát, thật đáng sợ. Nghe nói Thái phi nương nương sống ở Đàm Nguyên Đường, không biết Thái phi nương nương có bình an không?”

Tiêu Diễn bỗng cười khẽ, đôi mắt hoa đào nhìn về phía cô: “Tài nhân quan tâm Thái phi đến vậy, quả là hiếu thảo…”

Tim Cố Nghi thót lên một nhịp, nhưng vẫn cười ngây ngô: “Cùng ở Tây Uyển, Thái phi nương nương là bậc tôn quý, thần thiếp… đương nhiên quan tâm.”

Tiêu Diễn thấy cô cười với hàng mi cong cong như vầng trăng khuyết, hắn lại dời ánh mắt: “Thái phi nương nương không có việc gì, chỉ là bị kinh hãi, tự mình xin đến Tây Sơn Tự. Có lẽ… phải một thời gian nữa mới hồi cung.”

Cố Nghi giật mình, lẽ nào… bà ta đã bị người của Tiêu Luật bắt đi?

Cô liền cười nói: “Nếu vậy thì thần thiếp cũng yên tâm rồi…”

Thấy Tiêu Diễn đang chăm chú nhìn mình, Cố Nghi lại gượng cười, liền tranh thủ tìm cách rút lui: “Bệ hạ bận trăm công nghìn việc, thần thiếp không dám làm phiền thêm nữa. Nếu bệ hạ không thích món bánh hoa hạnh này, lần sau thần thiếp sẽ làm món khác dâng lên.” Nói xong, cô cúi người một cái.

Định đi rồi à?

“Đợi đã.” Tiêu Diễn cất giọng.

Nghe thấy tiếng gọi, Cố Nghi thoáng rùng mình.

Không phải chứ… Chẳng lẽ cô lại lộ sơ hở ở đâu rồi sao… Chỉ để dò la tin tức thôi mà cũng khó thế ư…

Nhưng rồi bên tai cô nghe thấy Tiêu Diễn hỏi: “Ti Trân ti đã dỡ tấm rèm pha lê kia chưa?”

“Hả?” Cố Nghi không ngờ Tiêu Diễn lại đặc biệt hỏi về tấm rèm pha lê ấy, hắn thực sự không thích nó đến vậy sao.

“Chưa ạ, nhưng thần thiếp đã sai người truyền lời, bảo Ti Trân ti đến lấy trong hôm nay.”

Tiêu Diễn “Ừ” một tiếng, mắt cụp xuống.

Nhất thời cũng chẳng biết nói gì thêm nữa.

Cố Nghi lại cúi người hành lễ: “Vậy… thần thiếp xin cáo lui…”

Vừa dứt lời, Cao Quý công công đã bưng một chiếc hộp gỗ hoa lê chầm chậm bước vào trong các.

“Khởi bẩm bệ hạ, Uyển Mỹ nhân ở Tú Di điện đặc biệt dâng tặng một chiếc khăn lụa.”

Tiêu Diễn liền nói: “Trình lên đây.”

Cố Nghi thấy Tiêu Diễn không còn để ý đến mình, không cho phép cáo lui, chỉ có thể lúng túng đứng bên cạnh bàn.

Cao Quý công công bưng chiếc hộp gấm, đưa đến trước mặt Tiêu Diễn, bên trong là một chiếc khăn lụa trắng, thêu hình mấy tảng đá đen, đen và trắng hòa quyện như một bức tranh thủy mặc.

“Thêu rất khéo.”

Nói xong, Tiêu Diễn lại quay sang nhìn Cố Nghi, thấy cô có vẻ như đang thả hồn nơi nào.

“Thưởng cho Uyển Mỹ nhân ở Tú Di điện một trăm lượng bạc trắng.”

Cố Nghi cuối cùng cũng nhìn thoáng qua chiếc khăn thêu, lại một lần nữa cảm nhận được sự chênh lệch địa vị.

Tại sao hắn không thưởng bạc cho cô? Trâm hoa mai không phải không tốt, nhưng sau này xuất cung mang đi cầm chắc chẳng đáng giá là bao.

Cố Nghi trong lòng cay đắng, chỉ hận mình không giỏi nữ công gia chánh.

Nếu sớm biết một chiếc khăn lụa được thưởng tới một trăm lượng bạc, cô thức đêm rèn luyện kỹ thuật thêu thùa cũng không phải không thể.

Cô ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt Tiêu Diễn đang nhìn mình, trong mắt dường như có ý cười, cô cũng cười nói: “Uyển Mỹ nhân quả thật tài nghệ khéo léo.”

Cao Quý công công thấy dường như tâm trạng hoàng đế đã khá hơn.

Ông ta không khỏi cúi đầu nhìn lại chiếc khăn lụa kia, thầm nghĩ chẳng lẽ bức tranh sơn thủy thêu ấy thật sự tuyệt đến vậy sao?

Một lát sau, Cố Nghi cuối cùng cũng rời khỏi Thiên Lộc các, men theo con đường lát đá trong ngự hoa viên, đi về phía Tây Uyển.

Nếu Lưu Thái phi thật sự bị người của Tiêu Luật cứu đi, e rằng số phận bà ta sẽ rất nguy hiểm.

Nếu không phải bản thân Lưu Thái phi đã quyết định sống chết thì ở lại trong cung vẫn là an toàn nhất. Tiêu Diễn sẽ không cố tình hại bà ta, giữ mạng bà ta mới là con bài quan trọng. Một khi rời khỏi cung, số người muốn Lưu Thái phi chết sẽ nhiều vô kể.

Cố Nghi cúi đầu im lặng, buồn bực suy nghĩ, không để ý đến người đang đi tới phía trước.

“Cố Tài nhân, lâu rồi không gặp, suýt chút nữa không nhận ra.”

Giọng điệu quen thuộc mang mùi cung đấu này.

Cố Nghi ngẩng đầu nhìn lên, quả nhiên là Vương Quý nhân của Tú Di điện đã lâu không gặp.

Vương Quý nhân thấy trên đầu Cố Nghi tuy không còn hoa điền, nhưng lại cài một đôi trâm hoa mai bằng  ngọc đỏ quý giá, phẩm chất không tầm thường, liền nói: “Cố Tài nhân đêm qua được sủng, ta chưa kịp nói lời chúc mừng. Tài nhân quả thật ngoài sức tưởng tượng, ta cứ tưởng bị dời đến Tây Uyển rồi, ai ngờ còn có cơ hội được gặp bệ hạ nữa chứ.”

Cố Nghi cúi người hành lễ, ngoan ngoãn đáp: “Vấn an Vương Quý nhân. Quý nhân quá khen, thiếp thân chỉ là may mắn hơn một chút mà thôi, có lẽ bệ hạ thấy thiếp thân đáng thương… Chỉ là đêm qua bất ngờ xảy ra hỏa hoạn, bệ hạ cũng không nán lại lâu.”

Nghe vậy, trong lòng Vương Quý nhân cảm thấy dễ chịu hơn hẳn.

Bình Luận (0)
Comment