Nam Chính Hắn Luôn Tuyệt Tình Như Vậy

Chương 75

Hồ Y chính của Thái y viện dẫn theo một phụ tá đạp tuyết tiến vào. Vừa mới bước chân vào điện, hoàng đế đang nằm trên giường thấp nghe thấy tiếng bước chân liền mở mắt ra.

Hồ Y chính cúi người hành lễ rồi mới tiến đến trước giường thấp bắt mạch cho hoàng đế. Người phụ tá cầm gói thuốc, bước nhanh về phía điện phụ để sắc thuốc.

Nửa canh giờ trôi qua, người phụ tá bưng chén thuốc nóng bước ra, đứng một lúc ngoài hành lang của chính điện. Chén thuốc bị gió lạnh thổi đã nguội đi đôi chút.

Hồ Y chính bắt mạch xong, quan sát kỹ sắc mặt của hoàng đế, thấy mặt hắn trắng bệch như giấy, môi tái nhợt, liền cúi người hành lễ lần nữa, nói: “Bệ hạ, lần này chứng đau đầu có vẻ nặng hơn những lần trước. Thần đã thêm vài vị thuốc giúp an thần. Bệ hạ sau khi uống xong, nghỉ ngơi một thời gian sẽ cảm thấy dễ chịu hơn.”

Người phụ tá nhẹ nhàng bưng chén thuốc đến, Cao Quý công công thử qua rồi đưa cho hoàng đế.

Tiêu Diễn uống xong thuốc, chờ một lúc nhưng không cảm thấy khá hơn. Hắn nhíu mày, bực bội vung tay bảo “Tất cả lui ra” rồi mặc nguyên y phục nằm xuống giường thấp.

Hồ Y chính dẫn theo phụ tá nín thở lui ra khỏi Kiêm Hà điện.

Cao Quý công công tiến đến bên cạnh Triệu Uyển, khẽ nói: “Uyển Quý nhân hãy dẫn cung nữ đi nghỉ ngơi nơi khác, để bệ hạ ở đây nghỉ ngơi.”

Triệu Uyển cúi người hành lễ: “Thần thiếp cáo lui.”

Nói xong, cô ấy liền dẫn một đoàn cung nữ rời khỏi điện.

Chính điện Kiêm Hà trở nên vắng lặng, không còn nghe thấy tiếng người, chỉ còn tiếng gió tuyết bên ngoài.

Cao Quý công công đưa tay khép cửa điện, rồi lặng lẽ đứng sang một bên.

Tiêu Diễn nhắm mắt, trong cơn mê man nửa tỉnh nửa mơ, hắn lại mơ thấy giấc mơ quái lạ ấy.

Giấc mơ mà hắn từng thấy khi còn ở biệt cung Ô Sơn.

Hắn mơ thấy hồ nước nóng phía sau biệt cung. Một ngọn đèn cung đình đặt bên hồ, chiếu sáng làn sương mờ ảo. 

Hắn nhìn thấy bóng dáng mơ hồ của ai đó trong hồ.

Tiêu Diễn vô thức nín thở, càng đi càng gần, đi đến mép hồ, thấy người trong hồ vẫn quay lưng về phía hắn, như thể không hay biết, chỉ mãi đưa tay khuấy động mặt nước lấp lánh.

Hắn nghe thấy chính mình cất tiếng gọi: “Cố Nghi…”

Nhưng hắn nhìn kỹ, người đó rõ ràng không phải là Cố Nghi.

Cuối cùng người đó quay đầu lại, Tiêu Diễn thấy cô ấy cúi mình, kinh hãi nói: “Bệ hạ thứ tội!”

Triệu Uyển.

Tiêu Diễn bừng tỉnh mở mắt.

Trước mắt vẫn là những hoa văn chạm trổ trên trần Kiêm Hà điện, hắn đang nằm trên giường thấp, đầu đã không còn đau nữa.

Hắn cau mày ngồi dậy.

Cao Quý công công thấy hắn tỉnh dậy, vội vã tiến tới: “Bệ hạ có khá hơn chút nào không?”

Tiêu Diễn sau khi tỉnh giấc, mệt mỏi xoa trán: “Trẫm không sao.”

Nhưng trong lòng vẫn đầy nghi hoặc, Triệu Uyển chưa từng đến biệt cung Ô Sơn, tại sao hắn lại mơ thấy cô ấy? Chẳng lẽ vì hôm nay đã gặp cô ấy ư?

Tiêu Diễn cảm thấy tâm trạng càng thêm buồn bực, liền đứng dậy: “Đi thôi, về Thiên Lộc các.”

Khi Triệu Uyển nghe cung nữ báo lại, hoàng đế đã rời khỏi Kiêm Hà điện.

Cô ấy từ điện phụ bước ra, chỉ kịp nhìn thấy bóng lưng hắn rời đi.

Bệnh đau đầu của hoàng đế dường như càng nặng thêm.

Cô ấy nắm chặt khăn lụa, suy nghĩ một lúc rồi dặn Tố Tuyết: “Mấy ngày tới lúc nào rảnh rỗi, ngươi hãy đến Thái y viện tìm vài món canh an thần…”

Tố Tuyết mỉm cười nói: “Vâng, Quý nhân.”

*

Sau giờ Ngọ, tuyết đã ngừng rơi.

Sau khi dùng xong bữa trưa, Cố Nghi thò đầu ra khỏi cửa sổ, liền thấy vài cung nữ đang quét tuyết rơi trước cửa. Họ đều là những người mới đến hầu hạ trong cung Bình Thúy sau khi cô được tấn phong thành Mỹ nhân. Trong đó có một người nhỏ nhắn nhất, tên là Đa Lạc, mặc một chiếc áo khoác dày màu nâu hạt dẻ, gương mặt nhỏ nhắn bị gió thổi đỏ lên, mới chỉ mười hai tuổi.

“Đa Lạc, ngươi lại đây.” Cố Nghi cất tiếng gọi.

Đa Lạc vừa nghe cô gọi, mắt lập tức sáng lên, nhanh nhẹn cầm cây chổi tre chạy đến dưới cửa sổ: “Mỹ nhân có gì dặn dò ạ?”

Cố Nghi mỉm cười: “Buổi chiều ta muốn đi cưỡi ngựa. Đào Giáp đã đi đến chuồng ngựa trước rồi, ta cần thay y phục cưỡi ngựa, ngươi lại giúp ta thắt dây đai nhé.”

Đa Lạc nhanh chóng gật đầu: “Nô tì đi rửa tay sạch sẽ rồi sẽ đến ngay.”

Cố Nghi mỉm cười, sau đó quay người đi về tẩm điện.

Bộ y phục cưỡi ngựa là một bộ áo ngắn và váy dài, nhưng bên dưới còn có một chiếc quần bằng vải, ống quần buộc dây rất phức tạp. Sau khi Đa Lạc đến, hai người phải mất một lúc mới có thể giúp cô mặc xong bộ y phục cưỡi ngựa.

Đa Lạc thấy cô đi một đôi giày da, không nhịn được nói: “Mỹ nhân ăn mặc như vậy trông thật giống con gái thảo nguyên…”

Cố Nghi khẽ cười: “Ngươi nhỏ như vậy mà đã từng đến thảo nguyên rồi à?”

Đa Lạc gật đầu: “Cha của nô tì vốn là người Đan Thát, khi còn nhỏ nô tì đã sống ở Đan Thát, sau đó mới theo về phía nam đến kinh thành, cha làm quan cưỡi ngựa trong doanh quân, liền bảo nô tì tiến cung, nói là để nô tì cố gắng sau này trở thành nữ quan.”

Cố Nghi chỉ cười không nói, chỉnh lại y phục rồi đi về phía trường ngựa của ngự hoa viên.

Đào Giáp và một thái giám trông ngựa đã ở bên ngoài chuồng ngựa chờ cô.

Hôm nay là lần đầu tiên Cố Nghi cưỡi ngựa, con ngựa mà cô chọn là một con bạch mã vô cùng thuần tính. Sau khi được người đỡ ngồi lên yên ngựa, thái giám dẫn ngựa dắt cô đi hai vòng quanh trường ngựa, sau đó mới đưa dây cương cho cô: “Mỹ nhân thử một chút xem sao, nô tài sẽ ở ngay bên cạnh.”

Cố Nghi phấn khởi đón lấy dây cương, cô theo như những gì vừa được học, nhẹ nhàng vỗ vào mông ngựa, con bạch mã liền từ từ chở cô đi vòng quanh.

Kể từ đó, mỗi buổi chiều Cố Nghi đều đến ngự hoa viên luyện tập cưỡi ngựa. Không biết tự khi nào, thời gian đã trôi qua, khi sang tháng mười hai, cô đã có thể thúc ngựa đi từ từ tiến về phía trước.

Càng gần đến năm mới, công việc trong cung ngày càng bận rộn, ai nấy đều tất bật chuẩn bị cho những việc trước thềm năm mới. Cung Bình Thúy nằm ở Tây Uyển, tuy lạnh lẽo vắng vẻ nhưng cũng có cung nhân đến treo đèn cung đình ngũ sắc.

Từ giữa tháng trở đi, mỗi ngày Cố Nghi đều có thể nghe thấy tiếng pháo nổ từ tiền điện truyền tới.

Khi đến giờ Tuất, nếu không có mưa hay tuyết, pháo hoa sẽ lần lượt được bắn lên trời.

Cố Nghi đứng trong sân viện, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, vẫn có thể thấy những đốm lửa rực sáng. Nghĩ đến nếu lúc này đứng ở tiền điện để ngắm cảnh thì cảnh tượng hẳn sẽ càng thêm hùng vĩ.

Đã hơn một tháng không gặp Tiêu Diễn.

Từ sau lần tình cờ gặp gỡ bên ngoài Kiêm Hà điện, cô không còn gặp lại hoàng đế nữa.

Đào Giáp thấy cô đứng yên một lúc, liền lấy chiếc áo choàng lông ra: “Mỹ nhân khoác lên đi, pháo còn nổ thêm một lúc nữa lận…”

Cố Nghi mỉm cười, cúi đầu buộc dây áo choàng. Bỗng Đào Giáp nói: “Mỹ nhân mau nhìn xem, hình như bên ngoài có người đến…”

Cố Nghi ngẩng đầu nhìn ra ngoài qua cánh cửa rộng mở của cung Bình Thúy, quả nhiên thấy mấy ngọn đèn cung đình lấp lánh, chập chờn trong ánh sáng mờ mờ, dần dần tiến lại gần.

Khi tiếng bước chân vang lên rõ hơn, cô bước nhanh về phía cửa cung, cúi người hành lễ: “Thần thiếp tham kiến bệ hạ.”

Tiêu Diễn thấy cô khoác áo choàng đứng dưới ánh đèn, liền nói: “Bình thân.”

Cố Nghi ngẩng đầu lên, vừa kịp nhìn Tiêu Diễn một cái. Thấy hắn không đội vương miện, tóc chỉ được buộc lỏng lẻo bằng dây lụa, trên người mặc thường phục màu xanh. Dịp lễ hội đang đến gần nên bá quan đều được nghỉ ngơi.

Tiêu Diễn thấy trong mắt Cố Nghi hiện lên nét cười, chăm chú nhìn mình không rời, sự u ám tích tụ bao ngày dường như vơi đi phân nửa. Hắn hỏi: “Nghe nói dạo gần đây nàng thường xuyên đến trường ngựa cưỡi ngựa?”

Cố Nghi hơi bất ngờ, chỉ gật đầu: “Thần thiếp quanh quẩn không có việc gì làm, nên nghĩ đến trường ngựa cưỡi ngựa để giết thời gian.”

“Nàng nhàn rỗi thì sao không đến gặp ta…”

Tiêu Diễn vì các việc liên quan đến triều hội Nguyên Đán và cống phẩm từ các nước phiên bang nên vô cùng bận rộn, trong Thiên Lộc các cũng có nhiều cung phi đến dâng canh thuốc, nhưng từ sau lần gọi Cố Nghi đến gặp Cố Trường Thông hôm ấy, cô lại không đến lần nào nữa.

Bên tai hắn mơ hồ nghe thấy tiếng pháo hoa từ tiền điện truyền đến, nhưng sắc mặt của Tiêu Diễn đột nhiên trở nên lạnh lùng.

Cố Nghi gượng cười, lên tiếng hỏi: “Bệ hạ vừa ngắm đèn à? Thần thiếp nghe nói trước điện có dựng một ngọn Thiên Đăng Sơn, tráng lệ vô cùng..”

Tiêu Diễn chỉ “Ừ” một tiếng, rồi bước ngang qua cô, tiến thẳng vào trong điện.

Có vẻ như tâm trạng của Tiêu Diễn lại không tốt.

Cố Nghi bèn nhìn Cao Quý công công với ánh mắt cầu cứu.

Cao Quý công công hiếm khi thở dài, hạ giọng nói: “Dạo này bệ hạ thường xuyên tái phát bệnh đau đầu, giấc ngủ không ngon. Mỹ nhân nên khéo léo, cố gắng an ủi bệ hạ nhiều hơn.”

Thì ra là vậy.

Cố Nghi cảm kích nói: “Cảm ơn công công đã nhắc nhở.” Nói xong, cô xoay người nhanh chóng bước theo.

Đợi Tiêu Diễn đã ngồi xuống, Cố Nghi liền rót một chén trà, đẩy về phía hắn: “Bệ hạ uống trà đi.”

Tiêu Diễn thấy cô cười rụt rè, liền nói: “Ngồi xuống đi.”

Hắn dời tầm mắt, ánh mắt vô tình lướt qua cuốn sách trên bàn, là một cuốn “Bản đồ chú giải tập hợp về kinh thủy Đại Mạc”.

“Nàng đang đọc cuốn này?”

Cố Nghi trong lòng thoáng chút lo lắng, hôm nay cô đã xem qua bản đồ nhưng quên thu dọn. Cô liền cười nói: “Thần thiếp đọc để giải khuây thôi. Non nước Đại Mạc thật xinh đẹp, thần thiếp trong lòng ngưỡng mộ. Dù không có duyên đặt chân đến nhưng nghĩ rằng xem sách cũng tốt nên mới xin Ti tịch ti ban cho cuốn sách này.”

Tiêu Diễn nghe vậy, ánh mắt khẽ động, liền tiện tay lật xem cuốn sách. Hắn thấy cả phần hình lẫn chữ đều rất tinh tế, vẽ chi tiết các dãy núi, sông hồ ở Đại Mạc, ghi chép từng thành trấn dọc theo sông rất tỉ mỉ.

“Cuốn bản đồ này cũng thú vị đấy.”

Cố Nghi thấy nét mặt của Tiêu Diễn dịu đi đôi chút, trong lòng thầm thở phào nhẹ nhõm: “Bệ hạ đã dùng bữa tối chưa? Trong cung thần thiếp còn có quýt, bệ hạ muốn nếm thử không?”

Tiêu Diễn khẽ cười: “Không cần, chuẩn bị nước tắm đi, trẫm mệt rồi.”

Cố Nghi hơi ngẩn ra, Cao Quý công công liền xoay người ra lệnh người chuẩn bị nước tắm.

Sau khi Tiêu Diễn tắm xong, cung nhân lại thay nước, chuẩn bị cho Cố Nghi tắm. Đến khi Cố Nghi tắm rửa xong đã gần đến giờ Hợi.

Trong tẩm điện đã không còn người ngoài, cô nhìn qua lớp màn mỏng thấy Tiêu Diễn nằm trên giường, mắt nhắm hơi thở nhẹ nhàng, lồng ngực phập phồng đều đặn, có vẻ như đã ngủ say. Quả thật là rất mệt.

Cố Nghi nhẹ nhàng nằm xuống giường, kéo chăn đắp lại cho cả hai rồi nhắm mắt lại. Chẳng bao lâu sau, cô cũng thiếp đi.

*

Vào đêm giao thừa, tiếng pháo nổ vang khắp cung, khắp nơi đều giăng đèn kết hoa. Mọi người trong cung tấp nập đi chúc Tết nhau, dù Cố Nghi không thích giao thiệp với các cung khác nhưng vẫn phải tuân theo lễ nghi mà đi chúc Tết theo thứ bậc.

Trong số bốn vị phi, chỉ có cung Lạc Anh vì Đức phi đang bị phạt đóng cửa tự kiểm điểm nên cửa cung vẫn khép chặt. Cố Nghi liền ở bên ngoài cung Lạc Anh viết hai câu chúc phúc lên “sổ ghi chép”, coi như đã chúc Tết Đức Phi xong.

Khi cô  đi xong nơi của ba vị phi còn lại và vài vị Quý nhân thì trời cũng đã tối.

Đúng giờ Tuất.

Yến tiệc đêm giao thừa được tổ chức tại nội đình.

Cố Nghi thay bộ y phục mới, mặc áo váy màu chàm, áo khoác dày màu đỏ sẫm, trên búi tóc cài nghiêng một đôi trâm hoa mai hồng bảo thạch.

Trước mặt là một bàn đầy những món ngon mỹ vị, cô ngồi ngay ngắn chỉnh tề, chỉ còn một ngày nữa là bước sang năm mới. Qua Nguyên Đán, so với lần trước cô lại sống thêm một ngày nữa.

Sau vài tiếng xướng hô trong đình, các cung nhân từ bên ngoài lần lượt bước vào, bày đĩa sứ trong khay lên bàn trước mặt mọi người. Cố Nghi nhìn thấy trong đĩa sứ có mấy chiếc sủi cảo trắng mềm, không khỏi cảm thán.

A, lâu lắm rồi không được ăn sủi cảo.

Vì là dịp năm mới, ăn sủi cảo sẽ mang lại điềm lành. Người nhận được sẽ xem đó như điềm báo tốt lành cho cả năm. 

Trong dân gian, người ta thường đặt đồng xu vào sủi cảo, nhưng trong cung, thứ được kẹp trong sủi cảo lại là thẻ tre nhỏ màu xanh ngọc, trên đó khắc các chữ về vàng bạc châu báu..

Cố Nghi nhắm mắt, thầm cầu nguyện hàng trăm lần.

Hãy cho tôi ăn được thẻ thỏi vàng đi.

Thẻ tre thỏi vàng, làm ơn đi.

Tín nữ nguyện nửa năm không uống trà sữa.

Một cung nhân áo xanh tiến đến trước bàn của cô, miệng nói: “Chúc Cố mỹ nhân năm mới đại cát!” Rồi đặt đĩa sứ lên bàn cô.

Cố Nghi cúi nhìn, đếm kỹ, có sáu chiếc sủi cảo, không biết tỷ lệ trúng thưởng là bao nhiêu đây.

Bình Luận (0)
Comment