Nam Chính Hắn Luôn Tuyệt Tình Như Vậy

Chương 74

Gần qua giờ Tỵ hôm sau, người từ cung Kiêm Hà đến mời Cố Nghi đến bái kiến Uyển Quý nhân.

Cung Kiêm Hà có mặt tiền rộng năm gian, nằm trước cung Lạc Anh, chỉ cách tiền điện một lối đi hẹp và một cổng cung. Nếu đi bộ thì chỉ mất khoảng nửa nén hương.

Vì đêm qua tuyết rơi suốt đêm, Cố Nghi bèn khoác một chiếc áo choàng dày màu nâu, tay cầm lò sưởi nhỏ rồi đi đến trước cửa cung Kiêm Hà.

Trước mắt cô là tòa lầu các nguy nga. Cô ngẩng đầu nhìn, thấy trên ngói xanh đã phủ đầy lớp tuyết mới, một tầng trắng xen với một tầng xanh. Tuyết trên tầng cao nhất dưới ánh mặt trời đã tan, trượt xuống những mái hiên cong, nửa chừng đọng lại thành những dải băng trong suốt, trông như những thanh kiếm treo ngược.

Cố Nghi chỉ đứng ngoài điện một lát là được mời vào chính điện của cung Kiêm Hà.

Những viên gạch xanh dưới chân được lau bóng loáng, cô cúi xuống nhìn kỹ, dường như có thể phản chiếu cả dáng vẻ của mình.

Triệu Uyển ngồi trên một chiếc ghế chạm trổ hình hoa bằng gỗ tử đàn ở phía trên, cười với cô.

Cố Nghi cúi người chào: “Thỉnh an Uyển Quý nhân.”

Triệu Uyển mỉm cười nói: “Cố Mỹ nhân không cần đa lễ, lại đây ngồi đi.”

Cố Nghi đứng dậy, theo lời cô ấy ngồi xuống chiếc ghế dựa bên cạnh. Vừa ngồi xuống, cô đã ngửi thấy một mùi hương trà thoang thoảng xen lẫn hương trái cây.

Tố Tuyết đứng sau lưng Triệu Uyển, rót một chén trà cho cô: “Cố Mỹ nhân nếm thử đi, đây là trà trái cây mà Quý nhân tự tay pha chế, uống vào mùa đông rất tốt cho sức khỏe.”

Cố Nghi nhận lấy, nhấp một ngụm, nếm được hương cam quýt, liền mỉm cười: “Quả là trà ngon.”

Triệu Uyển thấy cô có vẻ thoải mái hơn, bèn nói: “Hôm nay ta mời Cố Mỹ nhân đến, chẳng qua chỉ muốn ôn chuyện cũ thôi. Từ lần tình cờ gặp gỡ bên hồ, ta và Cố Mỹ nhân chưa từng có dịp nói chuyện đàng hoàng…”

Cố Nghi đặt chén trà xuống, mỉm cười hỏi: “Tính ra cũng đã mấy tháng trôi qua, không biết Quý nhân có điều gì muốn hỏi?”

Triệu Uyển khẽ phất tay, Tố Tuyết liền hiểu ý, lui ra khỏi điện.

Trong điện lúc này chỉ còn lại hai người bọn họ.

Triệu Uyển chậm rãi nhấp một ngụm trà, nhìn kỹ Cố Nghi, một lát sau mới hỏi: “Hôm đó tại sao Cố Mỹ nhân lại cố ý ném ngọc?”

Cô ấy vẫn nhớ rõ lời Cố Nghi chúc cô ấy “tiền đồ như gấm” trước khi rời đi đêm đó. Vốn dĩ chỉ là lời nói đùa, nhưng giờ xem lại, hóa ra đã thành sự thật.

Cố Nghi nhìn Triệu Uyển, khẽ cười: “Hôm nay sao Quý nhân lại hỏi vậy, đêm đó ta đã nói rồi, Quý nhân mong cầu điều gì thì tất nhiên sẽ được điều đó. Đã có cơ hội gặp thánh thượng, sao lại không nắm lấy?”

Triệu Uyển thấy trong đôi mắt sáng ngời của Cố Nghi hiện lên vẻ điềm tĩnh và tự nhiên, liền hỏi: “Cô… đã biết ta là hậu nhân của Triệu Kiệt từ trước?”

Cố Nghi gật đầu: “Đúng vậy…” Cô lại lấy lý do mà cô đã bịa ra khi thuyết phục Triệu Uyển trước đây: “Lần đầu tiên ta gặp Quý nhân ở bên ngoài Hoán Y cục, liền cảm thấy Quý nhân có nét giống với một người quen cũ…”

Thấy Triệu Uyển tỏ vẻ kinh ngạc, Cố Nghi nói tiếp: “Hồi nhỏ ta từng theo cha đến Tế Châu, khi đó ta ốm yếu, đã dưỡng bệnh ở biệt viện quận Thương của Tề Châu. Ta giả trai vào học đường và đã gặp Triệu Kiệt phu tử, kính ngưỡng phong thái của phu tử, ấn tượng vô cùng sâu sắc. Không ngờ, nhà họ Triệu lại gặp biến cố lớn như vậy, ta… đã tưởng rằng hậu nhân của phu tử đều đã lưu lạc khắp nơi…”

Triệu Uyển khẽ hỏi: “Cô vì vậy… mà giúp ta?”

Cố Nghi gật đầu, giọng nói trang trọng: “Triệu Kiệt phu tử là người chính trực, quang minh lỗi lạc, không đáng phải chết một cách oan ức như vậy…”

Nghe vậy, Triệu Uyển đột nhiên ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào Cố Nghi: “Cô có biết Triệu Kiệt phu tử… đã qua đời như thế nào không?”

Tất nhiên là biết, nhưng tôi không thể tiết lộ trước tình tiết câu chuyện được.

Cố Nghi chậm rãi lắc đầu: “Ta không rõ, nhưng ta đoán có lẽ Quý nhân muốn biết nên mới tiến cung. Quý nhân cứ yên tâm, ta và Quý nhân cùng chung mục đích, chẳng qua cũng chỉ là muốn…”

Cô ngừng một lát, rồi từ từ nói: “Muốn một sự công bằng… muốn biết rõ sự thật.”

Trong lòng Triệu Uyển lại thêm kinh ngạc, cô ấy chăm chú quan sát Cố Nghi hồi lâu, sau đó mới thở phào nhẹ nhõm.

Giọng cô ấy dần trầm xuống: “Nhưng những người cũ của Thái tử, các phò tá của Đông cung ngày xưa đều đã tản mát khắp nơi. Kể từ khi ta vào cung, ta chưa hề thu được bất kỳ manh mối nào…”

Cố Nghi khẽ cụp mắt, chậm rãi chớp mắt: “Sao lại không có gì? Hoàng thượng không phải đã ban ân cho Quý nhân sao? Trong thiên hạ, nếu thực sự có người có thể giúp Quý nhân, chẳng lẽ không phải là bệ hạ ư? Điều mà Quý nhân luôn mong mỏi chẳng phải là thánh tâm hay sao?”

Mặt Triệu Uyển hơi nóng lên, trong lòng bất chợt sinh ra cảm giác xấu hổ: “Nhưng… thánh tâm khó lường, ta… thật sự lo sợ…” Nói rồi, cô ấy im lặng nhìn Cố Nghi.

Trong phút chốc, Cố Nghi cũng chẳng hứng thú để nói tiếp.

Trong truyện, Tiêu Diễn đối với Triệu Uyển ban đầu chỉ tò mò về vẻ đẹp của cô ấy, rồi dần thăm dò, đến khi nhận ra mình từng gặp cô ấy khi còn nhỏ thì mới bắt đầu xem trọng cô ấy hơn. Sau khi lật lại vụ án của Triệu Kiệt, Tiêu Diễn lúc này mới thật lòng đối đãi với cô ấy.

Nhưng Tiêu Diễn trước mắt cô bây giờ tuyệt đối không phải là người dễ bị vẻ ngoài hấp dẫn. Nếu hắn đã biết Triệu Uyển là hậu nhân của Triệu Kiệt, điều mà hắn muốn… có lẽ chỉ là sự chân thành từ Triệu Uyển.

Triệu Kiệt là người đức cao vọng trọng, được văn nhân khắp thiên hạ kính trọng. Tiêu Diễn lên ngôi hai năm, quyền lực ngày càng mạnh mẽ. Khi thiên hạ thái bình, điều hắn muốn chính là lòng quy phục của sĩ tử khắp thiên hạ và danh tiếng vang dội của bậc đế vương.

Cố Nghi cầm chén lên, uống một ngụm trà.

Trà cam đã nguội, hơi có vị đắng.

Cô khẽ cười: “Quý nhân thay vì lo lắng thánh tâm khó dò, suốt ngày suy đoán thì chi bằng nghĩ xem mình có thực lòng hay không. Lấy chân thành đối đãi, sao lại không thể đổi lấy một tấm chân tình?”

Triệu Uyển ngây người một lát, nhìn thấy Cố Nghi nhẹ nhàng đặt chén trà xuống, khẽ mỉm cười nói: “Tuyết rơi suốt đêm qua, trong cung Bình Thúy vẫn còn nhiều việc vặt cần làm, ta xin không làm phiền lâu hơn nữa.” Nói rồi, cô đứng dậy cúi người chào: “Quý nhân, thiếp thân xin cáo lui.”

Triệu Uyển nhìn cô rồi đáp: “Ừm, Cố Mỹ nhân đi đi.”

Cố Nghi vừa đi được hai bước thì nghe Triệu Uyển khẽ nói từ phía sau: “Đa tạ.”

Cô không dừng bước, rời khỏi cung Kiêm Hà, đứng dưới hành lang, thấy tuyết trên trời lại bắt đầu rơi lất phất.

Cố Nghi kéo mũ lông của áo choàng lên, ôm chặt lò sưởi ấm cầm tay rồi bước ra khỏi điện.

Khi cô đi một mình đến lối đi hẹp, liền thở dài một tiếng thật dài.

Tiêu Diễn từ xa đã thấy một bóng người bước ra từ cung Kiêm Hà, chỉ nhìn thoáng qua bóng lưng, hắn đã nhận ra đó là Cố Nghi.

Hắn không kìm được mà dừng bước lại.

Cách đó mười mấy bước, hắn nghe thấy tiếng thở dài của Cố Nghi khi cô nhanh chóng rời khỏi cung Kiêm Hà và dừng lại trên lối đi hẹp. Sự bực bội trong lòng hắn dần tan biến, nhưng hắn thấy Cố Nghi cũng không đứng lại lâu, mà nhanh chóng quay người đi về hướng Tây Uyển.

Tiêu Diễn quay đầu nhìn Cao Quý công công phía sau.

Cao Quý công công lập tức hiểu ý, vội cao giọng hô: “Tránh đường cho thánh giá!”

Cố Nghi bị tiếng hô đột ngột làm giật mình, lập tức dừng bước, lùi sát vào tường đứng chờ.

Một lát sau, cô liền nghe thấy tiếng bước chân càng lúc càng gần.

Cô cúi đầu, cúi người hành lễ, thoáng nhìn thấy vạt áo màu vàng sáng của hoàng bào.

Giọng của Cao Quý công công vang lên bên tai: “Đây chẳng phải là Cố Mỹ nhân của cung Bình Thúy hay sao?”

Trong lòng Cố Nghi cảm thấy kỳ lạ, giọng điệu của Cao Quý công công bình thường đâu có khoa trương như vậy đâu.

Cô mạnh dạn ngẩng đầu lên, quả nhiên thấy Tiêu Diễn đã đứng trước mặt mình.

“Thần thiếp kính chúc bệ hạ kim an.”

Tiêu Diễn nhìn cô, thấy dù tay đang ôm lò sưởi nhưng sắc mặt vẫn tái nhợt, liền cau mày, không vui nói: “Nô tì của nàng đâu? Hôm nay tuyết rơi sao không có ai che ô?”

Cố Nghi khẽ cười: “Thần thiếp hôm nay đến bái kiến Uyển Quý nhân, lúc đi tuyết chưa rơi, lại nghĩ sẽ không ngồi lâu nên không dẫn người theo.”

Cô không đưa Đào Giáp theo vì đoán được rằng Triệu Uyển sẽ sinh nghi.

Cô không muốn Đào Giáp đi cùng.

Tiêu Diễn thấy lớp lông trên vành mũ của cô đã dính đầy bông tuyết, liền rời mắt đi chỗ khác.

Ánh mắt hắn rơi vào tòa cung điện gần đó, trên cổng cung treo tấm biển đỏ khắc hai chữ “Kiêm Hà” bằng vàng.

Hắn khẽ chuyển động yết hầu, chậm rãi hỏi: “Hôm nay nàng đã đến cung Kiêm Hà, cảm thấy cung này… thế nào?”

Cố Nghi càng thấy kỳ lạ, suy nghĩ một lúc mới đáp: “Cung Kiêm Hà thật nguy nga, nằm sát tiền điện, lại gần ngự hoa viên, quả là một cung điện tốt hiếm có.”

Tiêu Diễn thấy cô nói năng bình thản, câu từ chặt chẽ, khiến hắn càng thêm khó chịu trong lòng.

Cô vừa rồi… lại thở dài vì điều gì…

Tiêu Diễn cố gắng kiềm chế cảm xúc một lúc lâu, nhưng cuối cùng vẫn không thể nhịn được, giọng hắn lạnh dần: “Cung này được đặt tên là Kiêm Hà, nàng nghĩ thế nào về hai chữ đó…”

Cố Nghi nghe hắn im lặng hồi lâu, rồi đột nhiên hỏi một câu lạ lùng như vậy, chỉ thấy Tiêu Diễn hôm nay thật sự rất kỳ quái.

Tên các cung điện chẳng phải đều mang đầy chất thơ sao, như Kiêm Hà, Lạc Anh, Trích Phương…

Cô ngẩng đầu lên, thấy Tiêu Diễn không chút biểu cảm nhìn mình, liền suy nghĩ cẩn thận rồi nói: “Hai chữ Kiêm Hà tất nhiên rất đẹp, mang ý nghĩa yêu thương nhớ mong, da diết không rời. Tình cảm sâu sắc trong lời thơ dùng làm tên cung điện cũng mang nét thanh tao, nhã nhặn…”

Vừa dứt lời, cặp lông mày của Tiêu Diễn lập tức cau chặt lại, đôi mắt lạnh lẽo như sao đêm, nhìn cô chằm chằm, ánh mắt sắc bén như dao.

Tim Cố Nghi bỗng dưng giật mạnh.

“Bệ…”

Chưa kịp nói hết câu, Tiêu Diễn đã xoay người bỏ đi, bước thẳng vào cánh cửa sơn đỏ của cung Kiêm Hà.

Cố Nghi không nói nên lời, chỉ kịp nhìn Cao Quý công công bước theo sau hắn vài bước, quay lại nhìn cô với vẻ mặt vừa tức giận vừa tiếc nuối.

Tiêu Chó hôm nay sao vậy?

Cố Nghi đứng sững tại chỗ, bối rối nhìn bóng dáng hai người họ khuất dần vào trong cung Kiêm Hà.

*

Đang lúc Triệu Uyển đang bối rối, bên ngoài điện vang lên một tiếng hô lớn: “Hoàng thượng giá lâm.” Cô ấy giật mình, vội vàng đứng dậy.

Hoàng đế bước rất nhanh, trong chớp mắt đã tiến vào điện.

Triệu Uyển cúi người hành lễ: “Thần thiếp bái kiến bệ hạ.”

Tiêu Diễn thấy trên bàn trước điện vẫn còn chén trà, liền vén áo ngồi xuống chỗ ngồi ở phía trên.

“Bình thân.”

Triệu Uyển ngẩng đầu, định quan sát kỹ sắc mặt của hoàng đế, nhưng khi thấy ánh mắt hắn lướt qua mình, cô ấy chợt run lên: “Bệ hạ ân sủng ban cho thần thiếp cung điện này, thần thiếp thật sự lấy làm kinh sợ.”

Tiêu Diễn chăm chú nhìn cô ấy một lúc, rồi bất chợt cười nói: “Uyển Quý nhân được phong làm Quý nhân, không cần tiếp tục ở dưới trướng của Vương Quý nhân ở Tú Di điện. Cung điện này bỏ trống đã lâu, Uyển Quý nhân thích là được rồi.”

Triệu Uyển cúi đầu lạy: “Thần thiếp trong lòng tất nhiên rất vui, chỉ là cung điện này vốn dành cho những người ở bậc cao hơn, thần thiếp lo sợ mình không đủ tư cách, chỉ sợ mạo phạm.”

Tiêu Diễn lại cười một tiếng: “Trong cung này ngoài Tây Uyển ra thì chỉ còn hai cung điện trống, một là Kiêm Hà, cung còn lại là Hà Lạc điện…”

Khi nhắc đến Hà Lạc điện, trong đầu Tiêu Diễn bỗng vang lên những âm thanh ù ù, cơn đau đầu đột ngột ập đến.

Cơn đau khiến hắn phải nhắm mắt lại, không thể không dùng tay đỡ lấy trán.

“Hoàng thượng sao vậy ạ?” Triệu Uyển lo lắng hỏi: “Hoàng thượng có phải đang đau đầu không?”

Cao Quý công công thấy vậy, lập tức bước lên, nhấc ấm trà trên bàn rót một chén trà nóng đưa cho hoàng thượng: “Bệ hạ hãy uống một ngụm trà, có thể sẽ dễ chịu hơn một chút.”

Tiêu Diễn uống xong, nhưng cơn đau buốt ấy chẳng hề thuyên giảm.

Cao Quý công công thấy trán Tiêu Diễn bắt đầu lấm tấm mồ hôi, không khỏi lo lắng nói: “Bệ hạ hôm nay đau đầu dữ dội sao?” Ông ta nhìn quanh một vòng, thấy ở góc điện có một chiếc giường thấp, bên trên trải da lông thú, có thể nằm nghỉ: “Bệ hạ có muốn nằm tạm trên giường tháp kia một lúc không? Nô tài sẽ đi gọi người đến Thái y viện ngay. Nếu cơn đau quá nghiêm trọng, dùng chút thuốc an thần có thể giảm bớt.”

Tiêu Diễn cố gắng chịu đựng cơn đau, bước nhanh đến chỗ giường thấp. Cơn đau trong đầu như có kim châm, lúc gấp lúc chậm. Hắn ngả lưng lên giường, nhắm mắt giả vờ ngủ.

Cao Quý công công lập tức đi gọi người đến Thái y viện.

Triệu Uyển đứng tại chỗ, ra lệnh cho Tố Tuyết pha trà mới, nhưng thấy hoàng đế đã nhắm mắt không nói lời nào, cô ấy bỗng không biết phải làm sao mới được.

Bình Luận (0)
Comment